Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 210 Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (5)
Chapter 210. Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (5)
Khói độc nghi ngút lan rộng lên bầu trời.
Đường Nguy há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Ơ...ơ...làm thế nào mà?”
Thanh Minh trông thấy bộ dạng đó của Đường Nguy chỉ cười nhạt.
Lão già đó hoang mang cũng phải thôi.
Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại có thể thi triển được Tam Muội Sân Hỏa - chiêu thức mà chỉ có những tuyệt thế cao thủ với nguồn nội công thâm hậu mới có thể thi triển được. Ai có thể tưởng tượng ra tình huống này kia chứ?
Thực ra Tam Muội Sân Hỏa không phải là tu pháp cần sử dụng nội lực cao siêu gì cả. Điều quan trọng ở đây không phải là nội công mà là cảnh giới và độ hiểu biết. Trọng tâm của tu pháp này chính là việc điều khiển một cách nhuần nhuyễn nguyên khí sau quá trình luyện tập bền bỉ.
Về mặt điều khiển nguyên khí thì Thanh Minh đã đạt đến trình độ duy ngã độc tôn không một ai có thể theo kịp.
‘Nói gì thì nói, ta cũng là Mai Hoa Kiếm Tôn chứ bộ.’
Chính vì vậy, việc thi triển Tam Muội Sân Hỏa đối với Thanh Minh không phải là chuyện gì khó khăn cả.
Việc loại bỏ những tàn độc mà cơ thể không thể tự thanh lọc bằng cách này rất hiệu quả. Giống như lần trước Thanh Minh đã dùng cách này để loại bỏ tửu độc vậy.
Thanh Minh tiếp tục quan sát Đường Nguy.
Khuôn mặt kinh ngạc của hắn ta bắt đầu nở ra một nụ cười gượng gạo.
‘Đúng là ếch ngồi đáy giếng.’
Đường Bảo đã cố gắng phá vỡ tính chất khép kín của Đường Môn. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như cứ tiếp tục khư khư cái võ công của gia môn dưới cái xưng bá vương ở Tứ Xuyên này thì một ngày nào đó, Đường Môn sẽ chỉ là phế nhân đối với võ lâm thiên hạ mà thôi.
Nhìn Đường Nguy lúc này có thể khẳng định được rằng, 100 năm đã trôi qua nhưng Đường Môn vẫn không có một chút thay đổi nào cả.
“Vậy thì ta phải khiến cho nó khác đi mới được.”
Ngay cả khi phải đập vỡ đầu tất cả.
Thanh Minh cầm kiếm trong tay, chầm chậm tiến về phía Đường Nguy.
Đường Nguy hoảng loạn lập tức lùi về phía sau một bước. Sau đó hắn lôi trong tay áo ra Thất Bộ Truy Hồn Sa rồi phóng chúng về phía Thanh Minh.
“Chết, chết đi!!! Đồ quái vật!!!!!”
Soạt
Cát bay đến va chạm với cơ thể Thanh Minh rồi bay lên mù mịt.
“A, toẹt, toẹt!”
Thanh Minh cố nhổ số cát đã bay vào miệng hắn.
“Chết tiệt! Bẩn chết đi được!”
Đường Nguy nhìn cảnh tượng đó bằng đôi mắt kinh hãi.
Thất Bộ Truy Hồn Sa là loại kịch độc mà ngay cả con trâu nước mà bị trúng độc cũng sẽ hồn lìa khỏi xác sau 7 bước chân kia mà. Làm sao mà hắn có thể nhổ ra như nhổ đờm như vậy chứ? Ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ kinh hồn bạt vía mà thôi.
“Độc....là độc của Đường Môn....”
Đường Nguy gào thét lên như nhìn thấy ma quỷ.
“Không! Không thể như thế này được!! Tuyệt đối không thể như thế này được! Aaaaaa!”
Hắn tiếp tục lôi ra hàng tá độc bên trong ống tay áo của mình ra.
Khói đen, khói đỏ rồi đến những chất lỏng màu xanh, và cả những độc hoàn màu tím bay tùm lum về phía Thanh Minh. Nhìn thấy cảnh tượng đó, ngay cả những người thuộc thế gia Đường Môn cũng phải sợ hãi lùi dần về phía sau.
Nhưng rồi, tay Thanh Minh dễ dàng xuyên qua đám khói độc đó như xuyên qua một đám mây, và dùng kiếm đánh bay tất cả thuỷ độc, độc hoàn dễ như ăn cháo vậy.
“Ta đã bảo là không có tác dụng gì rồi mà!”
Thanh Minh nói bằng một tông giọng trầm tĩnh.
“Khốn, khốn kiếppp!!!!”
Đường Nguy bùng nổ sự tức giận như một người đã mất đi lý trí.
‘Làm thế nào mà? Chuyện này sao có thể chứ?’
Hắn không thể thua như thế này được.
Nếu cứ như thế này, hắn sẽ đánh mất mọi lý do để bản thân tồn tại.
Phủ nhận.
Tất cả những gì mà hắn đã gây dựng cho đến thời điểm này.
Hắn đã dùng cả đời để luyện độc công, vậy mà giờ đây tất cả đều trở nên vô dụng ư? Ngay cả những hiểu biết - thứ đã trở thành lòng tự trọng cuối cùng cũng bị phủ nhận thì rốt cuộc lý do hắn tồn tại dưới cái danh một cao thủ độc công là gì chứ?
“Ta! Ta không thể kết thúc mọi chuyện như thế này được!”
Đường Nguy với hai mắt tràn ngập độc khí tiếp tục lôi ám khí từ bên trong ống tay áo ra.
Những thanh phi đao trông rất khủng khiếp lao về phía Thanh Minh với tốc độ của một tia chớp.
Thanh Minh sử dụng Mai Hoa Kiếm đánh bay tất cả.
‘Quá yếu!’
Những thanh phi đao bay đến chỉ được cái nhanh mà thôi. Thậm chí không có một chút hào quang quái dị nào giống như phi đao của Đường Quân Nhạc. Không thể nhìn thấy một chút nỗ lực luyện tập nào từ kiểu thi triển phi đao này.
“Khốn kiếp!!!!”
Hàng chục đồng xu được bắn ra từ đầu ngón tay của Đường Nguy.
Đường Môn Tiền
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Tại Đường Môn, đây là cách gọi khi sử dụng đồng xu làm ám khí.
Trong quá khứ, Đường Bảo đã từng sử dụng các đồng xu kẹp giữa các ngón tay làm ám khí khiến các ngón tay của hắn lúc nào cũng vô cùng nhem nhuốc.
Mặc dù vẫn chưa được hài lòng lắm nhưng cũng xem như đây là chứng cứ cho việc Đường Nguy cũng có luyện tập. Nhưng rồi, Đương Môn Tiền hướng đến Thanh Minh lúc này lại chẳng được cái nước gì ngoài sạch sẽ. Hắn đã bao lâu không sử dụng đến Đường Môn Tiền rồi mà các đồng xu trông lại mới cóng như thế kia chứ?
Khuôn mặt của Thanh Minh dần trở nên méo mó.
Đường Bảo trong quá khứ và Đương Nguy lúc này có vị trí tương đồng nhau.
Đường Nguy là viện chủ Nguyên Lão Viện, là kẻ ảnh hưởng đứng phía sau Đường Môn, còn Đường Bảo tuy nói là người ngoài khi đã rời khỏi Đường Môn nhưng hai người đó đều là Thái Thượng Trưởng Lão của Đường Môn kia mà.
Nhưng tại sao lại có sự chênh lệch lớn như thế này?
“Đồ ngốc!”
Thanh Minh đánh bay tất cả Đường Môn Tiền lao về phía hắn chỉ trong một kiếm duy nhất.
Đây mà là ám khí thuật của Đường Môn mà ngay cả thiên hạ đệ nhất Mai Hoa Kiếm Tôn cũng phải kinh nể ư?
‘Nếu như đối phương lúc này mà là Đường Bảo thì sao đây?’
Có lẽ Thanh Minh đã chịu không nổi quá 3 chiêu và lăn đùng ra chết rồi.
Vậy mà cái tên có thực lực như thế này mà lại là trưởng lão của Đường Môn ư?
Thật là khiến cho người khác phải sôi máu.
‘Ta thực sự ngứa mắt không tài nào chịu nổi.’
Đường Bảo hiểu rất rõ, nếu xem độc là vạn năng và chỉ nghiên cứu về độc thì sớm muộn Đường Môn cũng sẽ suy thoái.
Và thứ đang được bày ra trước mắt Thanh Minh lúc này chính là tương lai mà Đường Bảo muốn tránh nhất.
“Nếu như cái đầu không tiếp nhận được thì phải đánh để cơ thể nhận ra thôi.”
Thanh Minh sau khi đánh bay tất cả ám khí bắt đầu xông thẳng về phía Đường Nguy. Khuôn mặt Đường Nguy lúc này không giấu nổi sự sửng sốt sợ hãi.
“Aaaaa! Ta không thuaaaaaaa!”
Độc và ám khí bên trong tay áo của Đường Nguy bắt đầu được rải ra một cách tùm lum. Những thứ đó bay lên bầu trời sau đó dội xuống như mưa.
“Mãn, Mãn Thiên Hoa Vũ ư?”
“Chính là Mãn Thiên Hoa Vũ”
Tiếng gào thét của ai đó dội thẳng vào tai Thanh Minh.
‘Trời ơi, cái tên ngốc này!”
Mãn Thiên Hoa Vũ cùng với Vô Hình Chi Độc được gọi là tuyệt thế bí kíp của Đường Môn. Tuyệt đối không phải là loại bí kíp mà năng lực của Đường Nguy có thể thi triển được.
Trong quá khứ, Đường Bảo đã từng thi triển Mãn Thiên Hoa Vũ, mặc dù chưa hoàn chỉnh nhưng cũng đã đẹp đến mức khiến đối phương rơi vào trong huyễn ảnh.
Phải.
Đó chính là cơn mưa cánh hoa bao trùm lấy toàn bộ thế gian này.
‘Nhìn cho rõ vào! Đường Môn…’
Mặc dù chỉ là bắt chước mà thôi…..Nhưng giờ đây trong thiên hạ, cũng chỉ có ta đây có thể bắt chước mà thôi.
Và đây sẽ là tâm thức và cũng là món quà mà Đường Bảo muốn dành tặng cho Đường Môn sau khoảng thời gian 100 năm.
Giữa khung cảnh ám khí và độc bay lên rồi dội xuống như mưa, Thanh Minh chỉ đứng yên đưa thanh kiếm lên.
Tựa như đám độc và ám khí đó không hề tồn tại, Thanh Minh hướng mặt lên trời từ từ nhắm mắt lại.
Múa kiếm.
Thanh Minh bắt đầu múa kiếm không ngừng.
Và rồi phía cuối thanh kiếm của hắn ta, vô số các bông hoa mai bắt đầu nở rộ.
Một bông, rồi lại một bông nữa.
Ngay sau đó, hàng chục bông hoa mai lại nở ra hàng trăm bông hoa mai nữa khiến sân tỷ võ bị bao trùm hoàn toàn bởi hoa mai.
“A….”
Đường Quân Nhạc - người đã từng nhìn thấy khung cảnh đó cũng bất giác há hốc miệng như mất hồn mất vía.
‘Cái này…’
Rõ ràng là kiếm thức này và thứ mà trước kia hắn từng nhìn thấy có gì đó khác nhau.
‘Cái này là huyễn ảnh ư?’
Hoa mai đã nở rộ.
Rồi một làn gió ấm từ đâu đó, đồng loạt thổi bay tất cả cánh hoa mai đến chắn trước cơn mưa độc và ám khí đang rơi xuống.
Và!
Keng! Keng! Soạt! Soạt!
Cơn mưa ám khí với uy lực khủng khiếp ngay phút giây va chạm với những cánh hoa mai trông có vẻ yếu ớt đã đánh mất hoàn toàn uy lực vốn có của nó. Sau đó toàn bộ ám khí bị văng ra một cách vô lực.
Cả độc và cả ám khí.
Tất cả đều không thể xuyên thủng qua vô số cánh hoa mai.
“Aaaaaa…..”
Đường Nguy buông thõng hai tay ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Số độc và cả ám khí của hắn đã bị văng ra một cách yếu ớt.
Và!
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Hoa tiếp tục nở!
Hoa mai tiếp tục nở, những cánh hoa mai bay lên đỏ rực một khoảng không.
Không bao lâu sau, khoảng không phía trên Đường Nguy đã ngập tràn hoa mai.
Và cơn mưa cánh hoa bắt đầu rơi xuống - Mãn Thiên Hoa Vũ
Một số cánh hoa bay lên nhẹ nhàng và trôi đi một cách mềm mại, 1 số cánh hoa lại rơi xuống sàn như vẽ nên khung cảnh biến hóa không thể lường trước. Một số cái lại cắm thẳng xuống sàn nhà rồi ở yên đó nhảy nhót một cách thanh lịch.
Hàng trăm hàng ngàn cánh hoa thiên biến vạn hóa bao trùm khắp mọi nơi.
Cơn mưa cánh hoa.
Và vũ điệu của các cánh hoa.
“Ơ…làm thế nào mà?”
Đường Nguy hét lên một cách thảm thiết.
“Làm thế nào mà tên khốn này…!”
Những cánh hoa bao trùm lấy toàn bộ thiên địa xung quanh đồng loạt lao về phía Đương Nguy.
“Aaaaaaa!”
Đường Nguy điên cuồng dồn công lực vào 2 tay đánh bay các cánh hoa mai sang hai bên.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức, những người đứng quan sát không còn nhìn thấy ống tay áo của hắn nữa.
Kenggg!
Ống tay áo của hắn được truyền công lực đến mức cứng hơn thép đang phải cật lực chiến đấu với những cánh hoa mai mềm như cỏ.
Có điều, những cánh hoa mai bay tới quá nhiều và hắn chỉ có hai tay mà thôi.
Xẹt!
“Hự!”
Cánh hoa mai sượt nhẹ qua bên sườn hắn tạo ra một vết thương nhỏ.
Phụt!
“Hự hự!”
1 số cánh hoa mai rơi xuống cắm thẳng vào lưng hắn ta.
“Ta, ta!!”
Hai mắt của Đường Nguy lúc này đã nhuộm màu đỏ máu.
“Ta là Đường Nguy của Đường Môn!”
Các cánh hoa mai xoay vòng bao phủ lên toàn thân Đường Nguy.
“Aaaaaaaa!”
Bây giờ không ai có thể nhìn thấy Đường Nguy được nữa. Chỉ có tiếng hét của hắn ta vang lên một cách thê thảm khắp Đường Môn.
Soạt
Và cùng lúc đó, những cánh hoa mai dường như đang xoay quanh cả thế giới bỗng tan chảy như tuyết dưới ánh nắng mùa xuân.
Soạt
Thanh Minh rút kiếm thu vào vỏ.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang đứng trước mặt hắn lúc này.
Đường Nguy.
Lúc này hắn chỉ mở được nửa con mắt và đang cố gắng nhìn chăm chú vào Thanh Minh.
Y phục của Đường Nguy đã bị chém rách toạc từ lâu. Từ trong các khe hở có thể nhìn thấy vô số các vết thương to nhỏ.
Khó khăn lắm Đương Nguy mới có thể mở lời.
“…Kiếm pháp này là?”
“Mai Hoa Mãn Thiên.”
“…..Mai Hoa Mãn Thiên…Thì ra là kiếm pháp của Hoa Sơn.”
“Ờ….”
Thanh Minh đã gãi gãi tóc phía sau tận hai lần.
Sự thật là Thanh Minh đã dung hợp kiếm pháp của hắn và Mãn Thiên Hoa Vũ mà Đường Bảo đã cho hắn thấy trước kia và tạo ra Mai Hoa Mãn Thiên.
Nói cách khác, kiếm pháp là của Hoa Sơn nhưng bí kíp là của Đường Môn.
Mặc dù Đường Nguy không hề hay biết đến điều đó.
“Thật sự….”
Đường Nguy từ từ nhấc cơ thể lên.
“Kiếm pháp này thật sự như một giấc mơ vậy…”
Bịch.
Đường Nguy ngã gục xuống sàn.
Đôi mắt Thanh Minh thể hiện rõ sự lạnh lùng.
‘Võ công của hắn đã bị phế, môn chủ Đường Môn từ giờ sẽ tự biết phải làm thế nào thôi.’
Cho dù Thanh Minh có đánh bại Đường Nguy trước mặt tất cả mọi người như thế này. Thì mọi việc trong tương lai vẫn phải phụ thuộc vào ý chí của Đường Môn.
Những điều mà Thanh Minh có thể làm chỉ đến đây mà thôi.
Hắn chỉ đánh bại Đường Nguy và phế võ công của hắn, đồng thời chứng minh cho tất cả mọi người thấy Nguyên Lão Viện là một nơi vô dụng như thế nào.
Thanh Minh xoay người nhìn vào các thành viên của Đường Môn bao gồm cả Đường Quân Nhạc.
“Thế nào hả?”
Biểu cảm của Đường Quân Nhạc khi nhìn Thanh Minh rất phức tạp và kì lạ.
Nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Hắn bắt đầu hít thở nhìn Thanh Minh và cất lời.
“Lần tỷ võ lần này, Thanh Minh thiếu hiệp thắng!”
Một giọng nói trầm thấp
Và một bầu trời trong xanh
Đó cũng là khoảnh khắc ám chỉ sự thay đổi của Đường Môn, một chút ngại ngùng xen lẫn một chút kỳ vọng.
Và rồi Thanh Minh ngước lên bầu trời.
‘Thế này là được rồi chứ gì?’
Hắn ta nhìn lên bầu trời một hồi lâu, sau đó cúi đầu xuống nở một nụ cười cay đắng.
Không lý nào mà hắn lại nghe được cả.
Nhưng chắc chắn là hắn sẽ biết thôi.
Tất cả những lời bọn họ nói đều là huyễn ảnh mà tự bản thân hắn tạo ra mà thôi.
Người chết không nói được, và người chết sẽ không quay lại.
Chỉ là.
Hắn đã không chết khi phải chết. Một mình hắn rơi vào thế giới khác đem theo bao tiếc nuối và hắn không biết làm gì khác ngoài nhìn về quá khứ và lại nhìn về quá khứ cả.
Thanh Minh từ từ cúi đầu xuống rồi quay sang nhìn các sư thúc và sư huynh của hắn.
Và ngâm nga trong lòng.
‘Cái tên này, không cần phải lo lắng gì cả!’
Đường Môn của nhà ngươi, ta sẽ chăm sóc cho bọn chúng.
A, đương nhiên là không phải là miễn phí đâu đấy nhé.
Ngay khi Thanh Minh bước xuống sàn tỷ võ bằng một khuôn mặt buồn rầu.
- Xin cảm tạ, sư huynh!
Thanh Minh bất giác quay lại phía sau.
Đường Bảo.
Đường Bảo đang đứng đó nhìn hắn ta và nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng rồi, dáng vẻ đấy nhanh chóng biến mất tựa như một ảo ảnh.
Thanh Minh nắm chặt nắm đấm trong tay rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Mối nhân duyên của hắn và Đường Bảo đến đây là kết thúc. Lời hứa mà hắn đã không thể thực hiện trong kiếp trước cuối cùng đã thực hiện được tại kiếp này.
Vì vậy mà….
‘Hãy nhắm mắt yên nghỉ đi’
Tạm biệt nhé.
Tri kỉ duy nhất của ta.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook