Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 208 Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (3)
Chapter 208. Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (3)
“Nhìn thế nào cũng thấy nó điên thật.”
Bạch Thiên nói rất đúng.
“So với Thanh Minh thường ngày thì đúng là nó điên thật rồi ạ.”
Đương nhiên là câu nói đó của Nhuận Tông cũng có cơ sở.
“.......Có khi nào là do nó ăn đồ cay của Tứ Xuyên quá nhiều nên mới điên như vậy không?”
Câu nói của Chiêu Kiệt tuy có chút nghi hoặc, nhưng điều đó cũng đủ để khiến người nghe phải trầm tư suy nghĩ.
“Đồ điên.”
Lưu Lê Tuyết khẳng định chắc chắn.
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng gương mặt thất thần.
Tỉ võ với trưởng lão của Đường môn ư?
‘Nếu nghĩ kĩ thì….. Đúng vậy, nếu nghĩ kĩ thì chuyện này cũng không điên rồ đến mức đó.’
Bởi vì hắn cũng đã từng đấu với trưởng lão của Võ Đang trong Kiếm Trủng. Đấu với trưởng lão Võ Đang vang danh thiên hạ……
‘Tại sao nó vẫn có thể sống đến bây giờ được thế nhỉ?’
Nếu nhìn vào những chuyện mà Thanh Minh đã làm, thì đáng lý hắn phải chết cả trăm nghìn lần rồi mới phải.
“Chắc nó phải tính toán cả rồi chứ?”
“Có lẽ là vậy chăng?”
Bạch Thiên khẽ liếc mắt sang Đường Quân Nhạc đang đứng bên cạnh mình.
“Thưa môn chủ.”
“Thiếu hiệp cứ nói.”
“Ngài đã bàn chuyện này với Thanh Minh từ trước rồi phải không ạ?”
Đường Quân Nhạc nở một nụ cười ngại ngùng.
Bạch Thiên gật đầu khi nhìn thấy nụ cười ấy.
“À, quả nhiên là ngài đã biết…….”
“Đây là lần đầu tiên trong đời ta nghe thấy chuyện này.”
"……."
"……."
Nhìn Bạch Thiên đơ người như vừa bị đánh một đòn chí mạng, Đường Quân Nhạc giải thích thêm.
“Đúng là ta đã bàn trước với Hoa Sơn Thần Long, nhưng đó là chuyện khác. Chứ ta cũng chưa bao giờ nghe thấy Thanh Minh thiếu hiệp nói sẽ tự mình ra mặt tỉ võ với viện chủ Nguyên Lão Viện cả.”
Bạch Thiên nở một nụ cười hài lòng.
Phải vậy chứ.
Như thế thì mới đúng là Thanh Minh chứ.
Cái tên chết tiệt!
“Ngài cũng đã tỉ võ với Thanh Minh nên đã nắm được đại khái thực lực của hắn rồi. Không biết ngài nghĩ giữa Thanh Minh và viện chủ Nguyên Lão Viện, ai sẽ là người chiến thắng đây?”
“Một cuộc chiến hoàn toàn áp đảo.”
“Về phía Thanh Minh sao?”
“Không. Là viện chủ Nguyên Lão Viện.”
"……."
Ánh mắt của mọi người khẽ run rẩy.
“Thanh, Thanh Minh cũng đã từng đấu với môn chủ rồi kia mà…….”
“Xin các vị đừng hiểu nhầm. Quả thực là Hoa Sơn Thần Long rất mạnh. Không ai có thể trở thành đối thủ của ngài ấy trong độ tuổi này.”
“Đúng vậy.”
“Thế nhưng viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy cũng rất mạnh.”
Đường Quân Nhạc lắc đầu.
“Sức mạnh thực sự của Đường môn chỉ xuất hiện khi kết hợp cả độc và ám khí. Như các vị cũng đã biết thì ta đã không dùng độc trong lúc đối đầu với Hoa Sơn Thần Long.”
“A………”
“Nếu chỉ dùng ám khí để tỉ võ thì đây sẽ là một trận chiến rất thú vị. Bởi vì Hoa Sơn Thần Long mạnh đến mức chỉ cần di chuyển và vung kiếm là đã có thể chặn đòn. Thế nhưng, viện chủ Nguyên Lão Viện lại là một người thiên về độc công. Nếu đối đầu với ngài ấy mà không có kế sách gì thì chỉ chưa đầy mười chiêu, Hoa Sơn Thần Long sẽ biến thành một hắc tử thi.”
Ơ kìa, sao ông có thể nói ra những lời khủng khiếp đó với một gương mặt bình thản như vậy hả!
Vì ai mà hắn mới đòi tỉ võ chứ.
“Nhưng Thanh Minh cũng đã từng đối đầu với trưởng lão của Võ Đang…….”
“Viện chủ Nguyên Lão Viện là thái thượng trưởng lão.”
"……."
“Ta cũng đã nghe chuyện Hoa Sơn Thần Long vẫn còn sống sót sau trận chiến với Hư Tán Tử của Võ Đang. Thế nhưng ngay cả Hư Tán Tử, trưởng lão của Võ Đang cũng không thể so sánh được với thái thượng trưởng lão của Đường môn. Bởi vì giữa các trưởng lão cũng có sự cách biệt. Nếu muốn đấu với viện chủ Nguyên Lão Viện thì cựu thái thượng trưởng lão của Võ Đang phải ra mặt.”
Gương mặt Bạch Thiên dần đông cứng lại.
Nhuận Tông vừa chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại vừa quan sát tình hình, rồi hắn nói bằng một giọng gấp gáp.
“Thế thì chúng ta phải ngăn lại ngay chứ ạ?”
Bạch Thiên cắn chặt môi.
“Nó đã đặt cược danh dự của chính mình vào trận chiến này. Nếu chúng ta ngăn cản thì danh dự của Thanh Minh sẽ ra sao chứ?”
“Người nghĩ cái tên đó quan tâm đến danh dự lắm à?”
"……."
Ơ?
Đúng rồi?
Chiêu Kiệt nắm lấy vai Bạch Thiên lắc lư.
“Ầy. Sư thúc à. Sư thúc nghĩ hắn sẽ nghe lời can ngăn của chúng ta mà từ bỏ cuộc tỉ võ này sao?”
“.......Con nói cũng đúng.”
“Ai bảo nó là một tên ngốc cơ chứ.”
Cuối cùng họ chẳng còn cách nào ngoài việc nhìn Thanh Minh bằng những gương mặt tràn ngập sự lo lắng.
Đường Quân Nhạc liếc qua các đệ tử Hoa Sơn rồi khẽ thả lỏng nắm đấm giấu sau tay áo.
‘Bằng hữu ư.’
- Ngươi cứ coi đó là sự thất thường của ta đi.
Hoa Sơn Thần Long đã nói như vây.
Hắn muốn Hoa Sơn trở thành bằng hữu với Đường môn chỉ vì sự thất thường đó.
Thế nhưng…….
Đường Quân Nhạc mỉm cười nói.
‘Sự thất thường đó có thể lấy mạng của ngươi đấy?’
Rồi ông ta lại siết chặt nắm đấm.
Bằng hữu. Bằng hữu ư…..
Ngẫm thế nào thì ông ta cũng có cảm giác suy nghĩ của mình hơi sai sai.
‘Bằng hữu chính là cho đi mà không cần nhận lại.’
Bàn tay của Đường Quân Nhạc khẽ lục trong tay áo lấy ra một thanh phi đao.
‘Ta sẽ không để ngươi chết đâu.’
Dù cuộc chiến giữa ta với Nguyên Lão viện sẽ xảy ra.
Khóe miệng của Đường Nguy khẽ nhấc lên.
“Ngươi đòi giải thể Nguyên Lão Viện ư?”
“Vầng.”
“Và ta phải lui về phía sau?”
“Sẽ tốt hơn nếu lão rời khỏi Đường môn đấy.”
Đường Nguy bật cười.
“Ta cứ tưởng ngươi là một kẻ thông minh, không ngờ ngươi lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy. Ta đã hứa với môn chủ rằng ta sẽ không can thiệp vào quyết định của ngài ấy nếu Đường Hạc thua trận tỉ võ này. Ngươi nghĩ nếu ta thua một tên tiểu tử như ngươi thì ta còn có thể ngẩng cao đầu mà lên tiếng một cách trơ trẽn nữa không?”
“Có chứ.”
“........Ngươi nói gì?”
“Hình như lão sẽ làm vậy mà?”
"……."
Thanh Minh nghiêng đầu.
“Nếu lão là một kẻ biết xấu hổ thì lão sẽ không làm vậy. Nhưng……”
Rồi hắn làm động tác bẻ cổ.
“Lão biết chứ?”
“........Ngươi đang nói cái gì vậy hả?”
“Ta hỏi lão có biết xấu hổ là gì không.”
“Cái tên khốn này!”
Thanh Minh cười như thể chuyện này vui lắm.
“Nếu như lão biết xấu hổ thì đã không để mọi chuyện xảy ra đến mức này rồi. Chuyện lần này cũng thế. Lão tìm mọi cách để có thể can thiệp vào. Tại sao ư? Bởi vì các ngươi cũng chỉ còn lại mỗi nhiêu đó thôi.”
Mắt của Đường Nguy hằn gân máu. Rồi lão ta chầm chậm bước tới.
Thanh Minh từ từ rút kiếm ra.
“Nếu lão không bỏ thứ đang ở trong tay ra……”
Và hắn chĩa kiếm vào Đường Nguy.
“Thì ta sẽ chém đứt đấy. Cái bàn tay đó của lão.”
Hắn nhìn Đường Nguy bằng một ánh mắt lạnh lùng.
‘Không phải cứ nhiều tuổi thì sẽ trở thành trưởng bối đâu.’
Trên thực tế thì Thanh Minh không phải là người có lòng thù địch đối với trưởng bối của các môn phái, thế gia. Bởi vì ngay cả Thanh Minh cũng đã từng là một lão già lớn tuổi bậc nhất trong môn phái.
Thế nhưng những người như vậy chưa chắc đã trở thành trưởng bối..
Bậc trưởng bối phải chăm sóc cho hậu bối. Vậy nên, khi một trưởng bối chèn ép hậu bối để xây dựng quyền lực riêng cho mình, và đấu đá với hậu bối thì tư cách trưởng bối của hắn cũng sẽ biến mất.
Nếu bây giờ Đường Bảo mà thấy cảnh tượng này thì hắn ta sẽ không thể giữ được ôn hòa như Thanh Minh. Có lẽ hai mắt hắn sẽ long lên sòng sọc rồi đập chết bọn chúng bằng chính bàn tay của mình mất.
Một trưởng bối thực thụ sẽ không làm những việc như vậy.
Chưởng môn nhân hiện tại của Hoa Sơn là Huyền Tông. Và người luôn âm thầm hỗ trợ ông ta là Huyền Thương. Và Huyền……. ờm, trưởng lão Huyền Linh thì phải suy ngẫm lại một chút đã. Cần phải suy nghĩ thêm một chút.
Và……..
‘Chưởng môn sư huynh.’
Bây giờ thì hắn đã biết.
Rằng bọn họ đã yêu quý và lo lắng cho Hoa Sơn đến nhường nào.Còn Thanh Minh lại chỉ coi hậu bối là một mối phiền toái. Hắn nhiều tuổi đến thế nhưng đã làm được gì cho Hoa Sơn chưa?
‘Bây giờ đệ đã hiểu ý của huynh rồi.’
Đường Bảo cũng đã hối hận.
Cả đời hắn tự do sống theo ý mình. Thế nhưng hắn chẳng để lại gì. Ngoài thứ danh tiếng vô dụng đó.
Thanh Minh có khác gì hắn không?
“Phù.”
Hắn hít thở một hơi ngắn.
‘Dù vậy thì cũng không sao hết.’
Bởi vì hắn đã có cơ hội để sửa chữa sai lầm.
Cuộc đời này của hắn sẽ khác với quá khứ.
“Bây giờ thì nơi này sẽ trở thành nấm mồ của lão đấy.”
“........Ta vẫn chưa đồng ý với điều kiện đó.”
“Vậy thì lão hãy nói đi.”
Thanh Minh đảo mắt nhìn xung quanh.
“Lão hãy đứng trước mặt tất cả mà tuyên bố rằng vì lão quá sợ ta nên lão mới không thể giữ được lời hứa đó. Nếu làm vậy thì ta sẽ bỏ qua cho lão. Và chúng ta cũng không cần phải tỉ võ nữa.”
“Ha…….”
Đường Nguy lùi lại một bước.
“Tới đi. Ta sẽ làm theo ý ngươi. Nhưng đổi lại……”
Ánh mắt của Đường Nguy bốc hỏa.
“Ngươi sẽ chết một cách đau đớn nhất thế gian này.”
“Úi trời, ta lại sợ quá cơ.”
Thanh Minh run người rồi bật cười.
“Lão không cần lo đâu. Bởi vì ta sẽ kết thúc chuyện này mà lão không phải chịu bất kỳ cơn đau đớn nào cả.”
Không cần phải nhiều lời nữa.
Gương mặt Đường Nguy bỗng chốc trở nên vô cảm.
‘Hóa ra mình đã bị cuốn theo lời nói của hắn.’
Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe rõ cuộc hội thoại của họ. Ánh mắt của các thành viên đang nhìn về phía bên này đều tràn ngập sự lo lắng và bất an.
Dù lão ta có giết chết Hoa Sơn Thần Long ở đây thì lão cũng không thể khôi phục lại địa vị ngày xưa của mình.
‘Chính là nó.’
Đã thế này rồi thì thắng thua cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần Hoa Sơn Thần Long sống sót rời khỏi võ đài thì hắn sẽ đạt được tất cả mục đích của mình. Nếu hắn không thắng được trưởng lão của Đường môn thì việc này cũng chẳng thể trở thành khuyết điểm của hắn.
Đường Nguy chưa đánh đã thua rồi.
‘Tuy nhiên.’
Lão ta phải giữ lại thể diện cho mình dù nó chẳng còn bao nhiêu. Bởi vì dù có phải lui về sau thì lão cũng cần mặt mũi.
‘Ngươi nhất định sẽ phải chết.
Đường Nguy rụt bàn tay sâu vào trong tay áo. Tay lão chạm đến những lọ độc dược được giấu sâu bên trong.
Dùng độc khi tỉ võ là một việc rất quá đáng. Thế nhưng, kẻ đã ép lão ta đến mức này lại chính là Hoa Sơn Thần Long chứ không phải ai khác.
Và hắn phải trả giá cho việc đó.
Đường Nguy lấy ra lọ độc màu đỏ. Lão ta chậm rãi mở nắp ra rồi rắc lên tay mình.
Bây giờ thì độc sẽ bám hết lên ám khí trên tay lão ta.
Biểu cảm của Thanh Minh trở lên kỳ quái.
Bình thường, khi các cao thủ Tứ Xuyên Đường môn dụng độc, họ sẽ đeo một đôi găng tay đặc biệt được làm từ da hươu. Thế nhưng bây giờ Đường Nguy lại đang dùng tay không để xử lý độc dược.
Điều đó có nghĩa là hắn ta cực kỳ thuần thục về độc công.
Thanh Minh liếm môi.
“Ngươi đã quyết tâm chưa?”
“Đấu với lão thì cần gì phải quyết tâm chứ.”
“........Đúng là điên rồi. Ta sẽ cho ngươi biết cái danh tiếng vớ vẩn đó chẳng thể bảo vệ được ngươi đâu.”
“Rồi rồi. Mau bắt đầu đi.”
Thanh Minh giơ kiếm lên.
Điều đó có nghĩa là hắn yêu cầu Đường Nguy tấn công trước.
Nguyên khí bắt đầu thoát ra từ cơ thể của Đường Nguy. Khí tức mềm mỏng ban đầu đã nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Một làn khí có thể nhìn thấy bắt đầu xoáy quanh cơ thể lão ta.
“Hình như ngươi cho rằng ta không có sức mạnh nên mới nhẫn nhịn suốt thời gian qua thì phải. Chỉ cần ta muốn thì ngay cả môn chủ cũng không phải đối thủ của ta đâu.”
“Oaa……”
Da lão ta bắt đầu cảm thấy rát buốt.
Nó rát không phải vì khí tức kinh khủng đó, mà là vì làn khí xoáy quanh cơ thể lão ta đã được trộn lẫn với độc.
Nhìn đi.
Những viên đá xanh được lát dưới nền võ đài đang dần dần tan chảy dưới chân Đường Nguy kìa.
‘Độc này mạnh đến mức khiến đá cũng phải tan chảy…..’
Chỉ có thể dùng từ khủng khiếp để miêu tả cảnh tượng này.
“Lùi lại!”
“Phía sau! Lùi lại phía sau! Mau lên!”
Các thành viên Đường môn đang quan sát hai người bọn họ vội vàng hét lên rồi lùi lại phía sau. Ngay cả các thành viên Đường môn, những người tiếp xúc với độc như cơm bữa cũng cảm thấy khiếp đảm trước loại độc này.
Nếu như bất cẩn để cuốn vào thì họ sẽ có thể bị trúng độc mất.
Ánh mắt Đường Nguy đen ngòm khi nhìn thấy gia quyến hoảng hốt lùi về phía sau.
“Chết đi!”
Bùmmmmm!
Một luồng hắc khí được bắn ra từ tay áo lão ta.
Độc chưởng!
Độc và khí dung hòa với nhau tạo thành độc chưởng bắn thẳng về phía Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp.
Sượt.
Thanh Minh chỉ xoay người nhẹ là đã né được độc chưởng của Đường Nguy. Một cách quá dễ dàng.
“Lão ra đòn dễ thế này chẳng thú vị gì cả!”
Đường Nguy bước lên phía trước như thể đã sớm dự đoán được điều đó. Lão ta bắt đầu vung tay áo sang hai bên.
Soạttttttttt!
Ngưu Mao Châm bắn ra tứ phía.
Những cây châm nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã được tẩm đầy độc bay thẳng về phía Thanh Minh. Đó là một uy lực ghê rợn đến mức những gì mà Đường Hạc vừa mới thể hiện trong trận tỉ võ cũng chỉ như đom đóm so với ánh trăng.
Thế nhưng, đối thủ của Đường Nguy không phải Lưu Lê Tuyết mà là Thanh Minh.
“Úi chàaaaaaa!”
Thanh Minh phấn khích vung kiếm sang hai bên.
Hắn cứ vung kiếm như vậy tạo ra kiếm phong, thổi bay những cây châm nhỏ đó.
Hắn vung kiếm không ngừng và không có một chút sai sót nào. Những cây châm không thể vượt qua được kiếm phong của Thanh Minh, rơi xuống ngay trước mặt hắn.
“Nhiêu đây thì ăn nhằm gì!”
Thanh Minh xông tới phía trước.
Khóe miệng của Đường Nguy nhếch lên một nụ cười bỉ ổi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Tên khốn khiếp!”
Bùmmmmmmm!
Một lớp bụi đỏ rực lan ra khắp tứ phía cùng lúc với một âm thanh long trời lở đất vang lên. Chỉ trong nháy mắt lớp bụi đã bao trùm khắp võ đài.
Đường Quân Nhạc nhìn thấy cảnh tượng đó thì kinh hãi hét lên.
“Quỷ, Quỷ Linh Vương! Viện chủ! Ngài có còn tỉnh táo không vậy! Trời ơi cái tên điên này!”
Các đệ tử Hoa Sơn hoảng hốt quay đầu nhìn Đường Quân Nhạc.
Gương mặt ông ta méo xệch vì kinh hãi.
Quỷ Linh Vương.
Độc của Đường môn được chia làm hai loại. Một loại là độc dược có thuốc giải, còn một loại là độc dược dùng để giết chết đối thủ nên không được chế thuốc giải, hoặc không thể chế ra thuốc giải.
Quỷ Linh Vương là kịch độc thuộc loại thứ hai.
Dùng Quỷ Linh Vương trong tỉ võ chẳng khác nào dùng sát chiêu cả. Mà ngược lại, nó thậm chí còn nguy hiểm hơn. Một trong những điều Đường môn phải tuân theo để trở thành chính phái, đó là không dùng các loại độc không có thuốc giải khi đối đầu với các môn phái, thế gia khác cũng thuộc chính phái.
Thế nhưng bây trường viện chủ Nguyên lão viện lại đang vi phạm quy tắc đó.
“Ngăn lại ngay! Chết tiệt, mau kéo cái lão già điên đó xuống!”
Mặc dù Đường Quân Nhạc đã hét khản cả cổ, nhưng chẳng có một ai dám tiếp cận võ đài.
Cũng đúng thôi. Bởi vì Quỷ Linh Vương không có thuốc giải độc. Hay nói cách khác, nếu bị trúng độc thì ngay cả người của Đường môn cũng chỉ còn cách chờ chết.
“Chậc chậc. Ngài ngạc nhiên lắm à.”
Đường Nguy vừa nhìn phản ứng của Đường Quân Nhạc vừa tặc lưỡi.
Lão ta đã không còn hy vọng gì vào việc có được quyền lực bằng việc lý luận nữa. Vậy nên lão chỉ còn cách dùng đến sức mạnh của mình.
‘Đáng lý ta phải làm chuyện này sớm hơn mới phải’
Nếu như ngay từ đầu lão ta dùng nỗi sợ để thống trị Đường môn, thì chuyện này đã không xảy ra rồi. Nhưng lão lại bị ám ảnh bởi danh phận và thể diện.
“Tiểu tử. Là do ngươi đã quá vênh váo đấy nhé.”
Nói rồi lão ta lôi ra một nắm cát từ trong tay áo.
“Đường môn không phải là một thế gia của độc và ám khí. Mà là một thế gia của độc. Nếu chỉ nhìn vào thuật ám khí thôi thì các ngươi đã quá khinh thường Đường môn rồi.”
Bùmmmmmmm.
Cát được rải khắp võ đài.
Đó không phải là Đoạn Hồn Sa mà Đường Hạc đã sử dụng.
Mà đó là Thất Bộ Truy Hồn Sa do Đường Nguy đặc biệt sáng chế. Đây là một loại sa độc vô cùng ghê rợn, bởi nó sẽ khiến người trúng độc hồn lìa khỏi xác trong vòng chưa đầy bảy bước chân.
“Dù ngươi có là một cao thủ mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ không thể tránh được tất cả các hạt bụi đang bao trùm nơi này, cũng như không thể ngăn chặn được tất cả các hạt cát đang rơi xuống. Lũ chính phái các ngươi đang coi thường Đường môn. Thế nhưng Đường môn đã bỏ qua vì xét đến tình cảnh của các ngươi. Hơn nữa, nếu như bọn ta dùng độc thực sự thì Đường môn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.”
Đường Nguy nhìn thấy bóng của Thanh Minh hiện ra trong lớp bụi ấy thì khẽ bật cười.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy bóng Thanh Minh đang khuỵu gối xuống đất.
Nếu cứ để như vậy thì hắn cũng sẽ chết, nhưng.
“Như vậy vẫn chưa đủ đâu.”
Đường Nguy lại lấy ra một lọ độc khác.
Sau khi mở nắp, lão ta dùng hết sức lực ném chai độc lên không.
Một làn khói màu xanh thẫm tỏa ra, kết hợp cùng với chưởng lực của Đường Nguy bay thẳng về phía Thanh Minh giáng mạnh vào người hắn.
“Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi đấy. Nó được gọi là Hoan Hỉ Yên. Ngươi sẽ phải chịu nỗi đau đớn như ở dưới địa ngục cho tới lúc chết.”
Sở dĩ nó có tên là Hoan Hỉ Yên bởi vì bộ dạng của người bị trúng độc sẽ đau đớn và oằn oại giống như đang vui đến mức nhảy cẫng lên.
Sau khi kết thúc sự trừng phạt đối với Thanh Minh, Đường Nguy quay đầu nhìn về phía Đường Quân Nhạc.
“Ngài thấy sao? Môn chủ?”
Ánh mắt Đường Quân Nhạc hằn gân máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook