Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 201 Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 201. Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (1)

“Nếu coi Trung Nguyên là một bàn cờ vây rộng lớn, thì nơi lão phải đặt quân cờ để thoát khỏi cảnh bị bao vây tứ phía không phải bên trong mà là bên ngoài vòng vây. Bởi vì lão phải tạo ra được đồng minh cho quân cờ bên trong thì thế trận mới không bị đảo ngược.”

“Ngươi nghĩ giá trị của Hoa Sơn đến mức đó thật sao? Bây giờ Hoa Sơn cũng không còn trong Cửu Phái Nhất Bang nữa rồi mà?”

“Dù không phải Cửu Phái Nhất Bang thì vẫn có giá trị chứ. Lão nghĩ nếu Hoa Sơn thuộc Cửu Phái Nhất Bang thì bọn ta có bị điên không mà đi bắt tay với Đường môn? Tất nhiên là bọn ta phải giao lưu với các bang phái khác thuộc Cửu Phái Nhất Bang khác rồi.”

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bàng hoàng.

Dù chuyện đó có đúng đi chăng nữa thì bình thường làm gì có ai dám mở miệng nói ra lời đó. Ngay trước mặt môn chủ Đường môn.

“Lão đừng làm màu nữa, vào thẳng vấn đề đi. Chứ cứ đi lòng vòng nói chuyện phiếm thế này chẳng thú vị gì cả. Môn chủ muốn lôi kéo Hoa Sơn về phía mình là để kìm hãm Cửu Phái Nhất Bang đang bao vây Đường môn chứ gì. Đó mới chính là mục đích thật sự của lão phải không.”

"……."

“Nếu như tin đồn Đường môn trở thành đồng minh của Hoa Sơn lan truyền ra ngoài thì bọn họ không thể không bận tâm đến Hoa Sơn được. Như vậy thì việc kìm hãm Đường môn sẽ bị nới lỏng. Bởi vì việc kìm hãm đó đã chuyển hướng sang Hoa Sơn rồi.”

Đường Quân Nhạc thở dài.

“Dù sao thì ta……..”

Đường Quân Nhạc đổi tư thế. Và rồi hắn ta nhìn Thanh Minh bằng gương mặt có phần thận trọng hơn.

“Hình như ta đã nhìn nhầm ngươi rồi.”

“Như thế nào cơ?”

“Ngươi không chỉ là một kẻ mạnh về trình độ võ công thôi.”

"……."

“Chính xác là một tên tiểu tử xảo trá quỷ quyệt.”

Đường Bảo.

Cái tên khốn Đường Bảo đâu rồi.

Cứ đợi đến lúc ta gặp được đệ đi. Đệ không biết dạy dỗ hậu nhân của mình cho đàng hoàng à?

Không biết Đường Quân Nhạc có biết được suy nghĩ của Thanh Minh hay không mà hắn cứ nhìn Thanh Minh chằm chằm không nói câu nào.

‘Rốt cuộc cái tên nhóc này……’

Đường Quân Nhạc chưa từng bị chọc ngoáy nhiều như thế này. Đặc biệt là khi kẻ vạch trần toàn bộ suy nghĩ của hắn ta lại là một tên tiểu tử còn chưa sống đến nửa đời người.

‘Hóa ra bất lực chính là như thế này.’

Đường Quân Nhạc lặng lẽ thay đổi đánh giá về Hoa Sơn và Thanh Minh. Và sự thay đổi đó đã khiến hắn ta thay đổi thái độ.

“Ta thừa nhận. Đúng là ta muốn như vậy.”

Đường Quân Nhạc thẳng thắn thừa nhận lời Thanh Minh nói.

Biện minh bằng một lời nói dối trước kẻ đang nhìn thấu bản thân mình không phải là thượng sách. Nếu hai bên không thể tin tưởng lẫn nhau thì sẽ rất khó để thương lượng. Vậy nên cứ thẳng thắn thừa nhận sẽ tốt hơn.

“Ý ngươi là suy nghĩ của Đường môn khác với suy nghĩ của Hoa Sơn đúng không?”

“Không phải. Những vấn đề khác thì không sao. Duy chỉ…….”

“Duy chỉ?”

“Nếu hai bên trở thành đồng minh thì Đường môn sẽ ung dung hơn, còn Hoa Sơn lại phải chịu sự kìm hãm. Thật không công bằng chút nào.”

“Ừm…….”

“Ta muốn một cái giá thích đáng. Không phải là một cái giá được đưa ra để làm màu, mà phải là một cái giá thích đáng.”

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc bằng một ánh mắt tĩnh lặng.

“Phải như vậy thì mới thương lượng được chứ.”

“Ừm. Đúng là như vậy. Nếu thế thì ta…….”

Thanh Minh vội vàng nhảy vào họng Đường Quân Nhạc trước khi lão ta kịp nói hết câu.

“À, trước đó.”

“Hửm?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Nét cười cợt trên mặt Thanh Minh đã biến mất.

“Ta muốn làm rõ một chuyện. Chuyện này không phải là do Đường môn ban tặng cho Hoa Sơn, mà là Hoa Sơn đã đồng ý sự nhờ cậy của Đường môn.”

"……."

“Vì vậy nên lão hãy dẹp cái thái độ của người trên nhìn kẻ dưới đi. Bởi vì bây giờ ta đang thay mặt cho Hoa Sơn đấy.”

Gương mặt Đường Quân Nhạc nhất thời đông cứng lại trước lời khẳng định chắc nịch đó của Thanh Minh.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà biểu cảm trên mặt của Đường Quân Nhạc biến hóa không biết bao nhiêu lần.Thế nhưng, những lời được nói ra sau sự biến sắc ấy lại không còn chút tư thái bề trên nào.

“Là ta đã phạm phải sai lầm rồi.”

Đường Quân Nhạc đứng dậy tạo thế bao quyền với Thanh Minh.

“Môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn Đường Quân Nhạc xin tạ lỗi với Hoa Sơn Thanh Minh tiểu đạo trưởng.”

“Ta chấp nhận lời xin lỗi này.”

Thanh Minh vừa tạo thế bao quyền đáp lễ vừa mỉm cười.

Rồi hai người quay lại chỗ ngồi nhìn nhau mà không nói lời nào.

Mặc dù nhìn bề ngoài thì họ không khác gì so với lần đầu tiên gặp nhau, nhưng trong lòng họ đã hoàn toàn thay đổi.

“Vậy Hoa Sơn muốn Đường môn làm gì cho Hoa Sơn để chúng ta có thể bắt tay hợp tác với nhau đây?”

“Ta có ba điều kiện.”

“Ba điều kiện?”

“Đầu tiên là vũ khí.”

Gương mặt của Đường Quân Nhạc trở nên cứng đờ.

“Độc và ám khí của Đường môn tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Nếu ngươi muốn ám khí của Đường môn thì ta e chúng ta không thể đạt được thỏa thuận này rồi.”

“Ý ta không phải ám khí. Dù Hoa Sơn có ám khí đi chăng nữa thì cũng chẳng dùng được đâu.”

“Vậy ý của ngươi là?”

Thanh Minh rút thanh kiếm đang đeo ở bên hông mà không nói lời nào.

Mặc dù rút kiếm ra trước mặt môn chủ Đường môn mà không có sự cho phép của lão ta là một hành động cực kỳ vô lễ, thế nhưng Đường Quân Nhạc biết hắn làm vậy là có ý đồ nên chỉ ngồi yên quan sát hắn.

“Lão thấy thanh kiếm này chứ?”

“Ừm.”

Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh đã bị phá hủy hoàn toàn.

“Chất liệu của thanh kiếm này không tốt chút nào.”

“Mặc dù ta đã dùng hơi mạnh tay, nhưng ngay từ đầu nó đã không phải là một thanh kiếm tốt. Tuy nhiên đây là chuyện không thể tránh khỏi. Bởi vì trước đây Hoa Sơn không có tiền. Đúng là bây giờ Hoa Sơn đã có một chút tiền, nhưng việc tìm kiếm thợ rèn có thể tạo ra một lượng lớn những thanh kiếm tốt là một chuyện rất khó.”

“Đúng là những người tài như vậy đã sớm bị các môn phái khác chiếm hết rồi.”

“Đúng vậy. Nhưng ta biết nơi có những thợ rèn giỏi nhất Trung Nguyên. Việc rèn kiếm đối với họ dễ như ăn cháo vậy.”

“Hmmm. Chẳng phải người tài thì không đổ lỗi, cũng giống như một người viết thư pháp giỏi sẽ không đổ thừa cho cây bút lông của mình sao?”

“Vớ vẩn. Lão cứ thử đi vào nhà của người viết thư pháp giỏi mà xem, kiểu gì họ chẳng có cả trăm cây bút lông?”

“Haha. Ngươi nói cũng đúng.”

Đường Quân Nhạc gật đầu.

Đường môn là môn phái không tiếc đầu tư cho các thợ rèn đệ nhất thiên hạ để chế tạo ra các loại vũ khí tốt nhất.

“Đúng là dù kiếm không tốt nhưng ta vẫn có thể phát huy được thực lực, nhưng điều đó không có nghĩa là không có sự chênh lệch giữa một thanh kiếm tốt và một thanh kiếm tầm thường. Ta nghe nói thuật luyện kim của Đường môn là đệ nhất thiên hạ. Vậy nên, còn gì tuyệt hơn nếu Đường môn rèn ra số lượng lớn Mai Hoa Kiếm và cung cấp nó cho Hoa Sơn chứ.”

“Chuyện này thì ta làm được. Đây cũng không phải là chuyện gì khó.”

Nếu cân nhắc đến năng lực của Đường môn thì việc rèn kiếm cho một môn phái có quy mô nhỏ giống như Hoa Sơn là chuyện dễ như ăn cháo.

Vì vậy nên, những yêu cầu tiếp theo của hắn sẽ càng khó hơn.

“Điều thứ hai là gì?”

“Ta muốn Đường môn chuyển giao một kỹ thuật cho Hoa Sơn.”

Đường Quân Nhạc lại trợn tròn mắt.

“Tại sao ngươi hiểu rất rõ về Đường môn mà cứ liên tục nói những lời quá sức với ta thế nhỉ. Nếu không phải là thân tộc thì ta không thể truyền kỹ thuật bí truyền của Đường môn cho ngươi được.”

“Tại sao lão cứ nói câu đó mãi thế. Ta có nói đến kỹ thuật bí truyền đâu.”

“Hửm? Vậy là?”

Không phải là kỹ thuật bí truyền của Đường môn ư? Đường môn còn có thứ nào như vậy nữa à?

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Đường Quân Nhạc, Thanh Minh chỉ cởi áo ra mà không nói gì.

"……."

Và rồi hắn bắt đầu tháo lớp băng đang được quấn quanh vết thương của mình.

“Hừm.”

Bây giờ vết thương chỉ còn lại một vệt màu đỏ. Có thể nói vết thương do bị phi đao đâm vào của hắn đã lành hẳn chỉ trong vòng ba ngày.

“Năng lực phục hồi của ngươi thật đáng kinh ngạc.”

“Đó là nhờ y thuật của Đường môn quá giỏi đấy chứ.”

“.........Không lẽ ngươi?”

“Vâng. Thứ ta muốn chính là y thuật của Đường môn.”

"……."

Biểu cảm của Đường Quân Nhạc trở nên kỳ quái.

Y thuật của Đường môn?

Tất nhiên thứ này không thể gọi là kỹ thuật bí truyền của Đường môn rồi. Bởi vì kỹ thuật bí truyền chân chính của Đường môn chính là độc và ám khí.

Thế nhưng đây cũng không phải là bí thuật có thể dễ dàng truyền ra ngoài.

“Tại sao ngươi lại quan tâm đến điều đó? Từ trước đến nay cũng đâu có ai đến học y thuật của Đường môn.”

“Bởi vì ta cần đến nó.”

Thanh Minh nghiêng đầu.

Theo lời của Đường Quân Nhạc thì y thuật của Đường môn không có giá trị đến thế. Bởi vì chỉ với y thuật của Đường môn thì chưa đủ để mở y viện.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Lý do là gì ư?

Đơn giản thôi. Bởi vì họ không thể trị bệnh được. Y thuật của Đường môn chỉ tập trung vào chữa trị nội thương và ngoại thương.

Cứ thử nghĩ mà xem.

Nếu không phải là võ giả thì làm gì có ai bị ngoại thương, hay trúng độc, hay bị nội thương nghiêm trọng chứ? Nếu chỉ có thể trị thương như vậy mà mở y viện thì Đường môn sẽ sớm phải hạ tấm danh bài xuống vì suốt ngày chỉ mong người dân ở đây bị thương mất.

Thế nhưng.

‘Hoa Sơn lại cần nó.’

Trong giấc mơ, Đường Bảo đã cho Thanh Minh biết.

Thứ được gọi là y thuật quan trọng đến nhường nào.

Hắn đã không chú tâm đến lời nói của Đường Bảo. Bởi vì khi đó hắn nghĩ nếu hắn càng ngày càng mạnh lên theo thời gian thì vẫn tốt hơn so với việc trị thương bằng y thuật. Bởi vì một khi mạnh lên, hắn sẽ không thể bị thương được.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Thanh Minh đã phải đối mặt với một hiện thực tàn khốc.

Đó là tất cả mọi người đều đã chết.

Nếu khi đó Thanh Minh biết được y thuật của Đường môn thì có lẽ hắn đã có thể cứu thêm được vài người rồi. Thế nhưng tất cả những gì Thanh Minh biết lại chỉ là truyền nội công.

‘Liệu nội công có thể chữa lành nội tạng đã bị tổn thương không?’

Không thể có chuyện đó được.

Giá như khi đó Thanh Minh biết y thuật, thì có lẽ Đường Bảo đã không phải chết như vậy rồi. Thanh Minh không thể nào quên được gương mặt của Đường Bảo lúc hắn nắm tay mình nhờ chăm sóc Đường môn trong khi đang bị một thanh kiếm găm vào ngực.

Hắn không muốn các đệ tử Hoa Sơn phải trải qua chuyện đó.

Bởi vì sự bất lực và nỗi đau ấy quá lớn đối với sức chịu đựng của con người.

“Xin hãy truyền thụ lại y thuật của Đường môn cho Hoa Sơn. Khi đó hai bên sẽ trở nên thoải mái và thân thiết hơn.”

“Ừm. Đây là một việc không hề dễ. Ta còn phải thuyết phục các nguyên lão Y Dược Đường nữa.”

“Vậy nên nó mới xứng đáng trở thành điều kiện trao đổi chứ.”

Đường Quân Nhạc cau mày.

Rõ ràng việc này không hề dễ. Chỉ là……

“Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Nếu đây là cái giá phải trả để có được Hoa Sơn thì Đường Quân Nhạc có thể làm được. À không, lão ta nhất định phải làm để có được Hoa Sơn.

“Việc này tuy khó nhưng ta vẫn có thể làm được. Ta muốn nghe nốt điều kiện cuối cùng. Đây cũng chính là điều kiện khó nhất đúng không?”

“Vầng. Đúng là điều kiện khó nhất.”

“Đó là gì thế?”

Thanh Minh hít một hơi thật sâu.

Sau đó, hắn nhìn thẳng vào Đường Quân Nhạc nói.

Đây không phải là sự nhờ cậy của Hoa Sơn.

Mà đây chính là sự phó thác của Thanh Minh.

“Ta hy vọng lão sẽ suy nghĩ về việc trở thành bằng hữu với Hoa Sơn.”

“Đó không phải là điều đương nhiên sao. Chúng ta là đồng minh……”

“Không phải đồng minh mà là bằng hữu.”

"……."

Giọng Thanh Minh chưa bao giờ trầm đến thế này.

“Thứ ta muốn không phải là một đồng minh có thể bỏ mặc nhau bất cứ lúc nào. Còn bằng hữu là người sẽ đưa tay ra khi ta gặp nguy hiểm. Đó mới là một mối quan hệ mà ta mong muốn.”

Lời nói đó không có bất kỳ ẩn ý nào cả.

Đây là việc không dễ để hứa, mà dù có hứa cũng không thể dễ dàng giữ được lời hứa đó. Ngay cả Thanh Minh cũng biết rõ điều đó.

Nhưng hắn không thể không nói ra.

“Quả thực rất khó hiểu.”

Đường Quân Nhạc nói một cách chân thành.

“Ta biết ngươi yêu cầu tất cả những chuyện này đều là vì có lý do riêng. Nhưng ta lại không thể nhìn ra lý do đó là gì. Không biết ta có bỏ lỡ điều gì không?”

“Không có.”

“Vậy lý do ngươi nói những lời đó là gì?”

“Hmmm.”

Thanh Minh khẽ nhắm mắt.

 

- Sư huynh!

 

Đừng có bày ra cái vẻ mặt đó nữa.

Cái tên ngốc này.

Thanh Minh mở mắt, rồi lắc đầu.

“Lão cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi.”

“Thất thường ư…..”

Đường Quân Nhạc cất lời với gương mặt cứng nhắc.

“Ngươi cũng biết đúng không?”

“Chuyện gì?”

“Từ trước đến giờ có hàng nghìn hàng vạn người muốn bên cạnh Đường môn.”

Đúng là như vậy.

Bởi vì Đường môn là bá vương ở Tứ Xuyên.

“Thế nhưng không có ai muốn trở thành bằng hữu của Đường môn cả. Điều kiện này của ngươi thực sự rất thú vị.”

“Vậy câu trả lời của lão là?”

“Câu trả lời của ta…..”

Đường Quân Nhạc nhếch khóe miệng.

“Đường môn không biết nên đối xử với bằng hữu như thế nào mới phải.”

"……."

“Vì vậy ta hy vọng Hoa Sơn sẽ chỉ cho bọn ta biết. Rằng bằng hữu là gì.”

Thanh Minh phì cười.

“Chuyện này có gì khó đâu.”

“Nếu vậy thì tốt quá.”

Đường Quân Nhạc vừa mỉm cười vừa gật đầu.

‘Xấu hổ thật đấy.’

Bằng hữu. Bằng hữu ư.

Đúng là một chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng.

Thế nhưng những câu nói như lời bông đùa của trẻ con ấy lại khiến trái tim Đường Quân Nhạc nhộn nhạo. Đặc biệt là khi lời nói đó xuất phát từ miệng của một người mà Đường Quân Nhạc không thể hiểu được tâm tình của hắn.

“Ta chấp nhận ba điều kiện của ngươi.”

“Được. Cứ quyết như vậy đi.”

“Ta biết mối quan hệ đồng minh của Đường môn và Hoa Sơn sẽ chính thức được xác lập bằng việc này. Vấn đề còn lại bây giờ chính là việc Hoa Sơn có chấp nhận cuộc đàm phán này hay không thôi.”

“Ta sẽ viết một bức thư, lão chỉ cần đóng dấu và gửi nó đến Hoa Sơn. Vậy là xong.”

“Ngươi có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy ở Hoa Sơn sao?”

“Đâu có. Còn hơn cả thế ấy chứ……”

“Hả?”

Thanh Minh nói bằng một biểu cảm kỳ quặc.

“Vốn dĩ chưởng môn nhân và các trưởng lão luôn bị các môn phái khác xa lánh và coi thường…… Nên nếu họ biết tình hình của Đường môn thì có khi họ sẽ khóc vì hạnh phúc mất.”

"……."

Gò má của Đường Quân Nhạc rung bần bật.

Không ngờ Đường môn lừng lẫy thiên hạ lại đi giao du với cái tên trời đánh này…..

“Ta hiểu rồi. Vậy chuyện này…….”

“Lão định đi đâu thế?”

Đường Quân Nhạc đang định đứng dậy thì giật mình bởi tiếng gọi của Thanh Minh.

“Ngươi vẫn còn gì muốn nói sao? Nếu ngươi muốn nhanh chóng xử lý mọi chuyện thì ta phải hành động ngay bây giờ.”

“Chúng ta phải thương lượng đã chứ.”

“Chẳng phải khi nãy chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?”

“Ầy. Đó là lão thương lượng với Hoa Sơn.”

Ngón tay của Thanh Minh gõ bộp bộp vào một chỗ.

“Còn cái này thì thế nào?”

Vết thương.

Ngón tay của Thanh Minh đang chạm vào vết thương chỉ còn lại một vệt đỏ đó.

Đôi mắt của Đường Quân Nhạc run run.

“Chẳng, chẳng phải ta đã cho ngươi Thiên Độc Đan rồi sao!”

“Ầyyyy! Đây là chuyện lớn đấy! Lão nghĩ một viên linh dược của lão đủ để đổi lấy cái mạng của ta à! Còn người thì còn linh dược! Chứ làm gì có chuyện linh dược đẻ ra con người!”

"……."

“May cho lão vì đối thủ của lão là ta nên ta vẫn còn sống đấy, là ta đấy! Vậy mà lão lại chỉ ném cho ta một viên Thiên Độc Đan rồi tính bịt miệng ta lại sao?”

“A, không……”

“Khừ. Cách Đường môn đối xử với bằng hữu của mình thật tàn nhẫn. Làm như ta sẽ cuỗm hết của các ngươi không bằng. Chậc chậc chậc. Thế này thì chẳng có bằng hữu gì hết! Làm người phải biết giữ chữ tín chứ!”

Gương mặt Đường Quân Nhạc trở nên trắng bệch.

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Ta nói ra được không?”

“Ta không thể chấp nhận việc ngươi nói Đường môn không có chữ tín! Ngươi cứ nói đi! Ngươi muốn gì?”

“À, vậy ư?”

Hai mắt Thanh Minh phát sáng.

“Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm đâu…..”

“Ngươi cứ nói đi.”

“À không, chuyện này không nói bằng lời được”

“..........Hả?”

Nói rồi Thanh Minh lục lọi trong chiếc áo hắn vừa cởi ra.

“Đâu rồi ấy nhỉ. Ta nhớ rõ ràng nó ở…… A! Đây rồi.”

Hửm?

Đó là gì thế?

Một cuốn sách à?

Thanh Minh mỉm cười, đẩy cuốn sách vừa lôi trong áo ra về phía Đường Quân Nhạc.

“Nói ra thì hơi dài dòng, nên ta đã sớm ghi hết vào trong đây rồi.”

"……."

“Hề hề. Lão không cần khen ta đã chuẩn bị đầy đủ đâu. Đây là việc cơ bản ấy mà. Tiện cho cả đôi bên.”

"……."

Đến lúc này Đường Quân Nhạc mới nhận ra rằng.

Họa từ miệng mà ra.

Và họa sẽ xảy ra khi gặp phải một tên ranh ma.

Một lát sau.

Khắp Đường môn vang lên tiếng rì rầm của các môn đồ Đường môn khi nhìn thấy bộ dạng của Đường Quân Nhạc quay về ngọa phòng: ‘Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy môn chủ quay trở về với bộ dạng thất thần như vậy đấy.’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương