Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 194 - Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ ?(4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 194 - Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ ?(4)

Thanh Minh và Đường Quân Nhạc giữ khoảng cách đứng đối diện nhau.

Những người đứng nhìn bọn họ ai nấy cũng đều khẽ nuốt khan.

Những người ủng hộ Thanh Minh tất nhiên là không biết phải làm sao với sự căng thẳng này rồi.

“Sư thúc….”

Nhuận Tông hỏi với giọng run rẩy.

“Môn chủ Đường môn rất mạnh đúng không?”

“.......Chắc vậy.”

“Mạnh đến cỡ nào nhỉ?”

Bạch Thiên bất giác khẽ nhíu mày.

Mạnh đến cỡ nào á?

Câu hỏi này thật khó.

“So với toàn thiên hạ thì ta không biết, nhưng ở Tứ Xuyên, chắc hẳn ông ta cũng nằm trong số ba người mạnh nhất.”

“.....Mạnh đến vậy sao?”

Khuôn mặt của Nhuận Tông bỗng trắng bệch

1 trong 3 người mạnh nhất sao?

Tứ Xuyên rộng lớn bao nhiêu! Hơn nữa ở nơi này còn có các đại môn phái như Nga My và Thanh Thành. Nhưng môn chủ Đường môn lại là một trong 3 người mạnh nhất sao?

“Vậy thì Thanh Minh có thể đánh thắng người như vậy không chứ?”

“….”

Bạch Thiên im lặng.

Thật sự câu trả lời mà hắn ta có thể nói ra là ‘Ta cũng không biết nữa’.

Khi đánh giá thứ mang tính tương đối thì cần có tiêu chuẩn và thước đo. Ví dụ, khi Bạch Thiên muốn bàn luận về sức mạnh của Nhuận Tông thì trước tiên phải bắt đầu từ mức độ chênh lệch giữa bản thân hắn ta với Nhuận Tông.

Thông qua việc so sánh với bản thân có thể biết được sức mạnh của Nhuận Tông, và cũng có thể dựa vào đó mà bàn luận sức mạnh của những người cùng cấp độ với Nhuận Tông.

Nhưng mà Đường Quân Nhạc ?

‘Thực lực của lão ta thật mơ hồ’

Với một thước đo ngắn như Bạch Thiên thì không thể nào đo được sức mạnh của Đường Quân Nhạc cao vời vợi đó. Điều đó chỉ có thể kết luận rằng lão ta mạnh đến mức không thể đo đếm được.

Đường Quân Nhạc mạnh đến cỡ đó đấy.

Nghe mà nổi da gà .

‘Nhưng Thanh Minh chẳng phải cũng mạnh như vậy sao ?’

Thanh Minh cũng không thể đo bằng thước đo mang tên Bạch Thiên . Hai con người không thể biết được sức mạnh lại đi đối đầu nhau thì kết cục sẽ được dự đoán như thế nào đây?

Việc đó

“Thắng là điều vô lý”

“Quả nhiên..“

“Nhưng nếu chống đỡ được mười chiêu thì câu chuyện sẽ khác”

“....”

Bạch Thiên nói một cách chắc chắn.

“Nếu là một hậu khởi chi tú bình thường thì không thể chịu được một chiêu chứ nói gì đến mười chiêu. Nhưng tên tiểu tử Thanh Minh không phải là một hậu khởi chi tú bình thường”

Mắt Bạch Thiên nhìn thẳng vào lưng Thanh Minh

‘Muốn bảo tất cả đừng chớp mắt mà theo dõi nó sao?’

Bạch Thiên đã biết từ lâu rằng.

Nếu Thanh Minh quyết tâm thì có thể tránh được trận tỉ võ với Đường Quân Nhạc. Đánh nhau không phải là cách duy nhất để chứng minh sức mạnh.

Nhưng điều trái lại là Thanh Minh đã gây sự với Đường Quân Nhạc và tạo ra tình cảnh như thế này.

Rồi bảo bọn họ chống mắt lên mà theo dõi.

Tại sao ư?

‘Vì tên tiểu tử này là một đứa hư hỏng!’

Bạch Thiên nghiến răng

Thứ thiếu sót nhất ở Hoa Sơn

Một là lịch sử

Còn thêm một cái nữa ?

Quá rõ ràng rồi.

‘Một cao thủ tuyệt đỉnh.’

Không phải là không có người mạnh có thể lấp đầy võ lực của Hoa Sơn. Mà ý ở đây là không tồn tại ai có chí hướng cao đến mức có thể khiến các môn đồ Hoa Sơn có thể học hỏi theo.

Dĩ nhiên là có Vân Kiếm và Huyền Thương nhưng họ không thể cho các đệ tử biết cao thủ tuyệt đỉnh là một tồn tại như thế nào. Bọn họ không có cách nào để giúp các đệ tử hiểu được rằng một người vượt qua cảnh giới của con người và đạt đến hóa cảnh sẽ mạnh đến mức nào.

Đó là lý do các môn đồ Hoa Sơn chỉ có thể đoán . Từ trước đến nay bọn họ chỉ có thể lần mò rồi phỏng đoán, xong lấy cái sức mạnh mà mắt không thể nhìn thấy và không thể cảm nhận bằng cơ thể để làm mục tiêu.

Cuối cùng thì cao thủ tuyệt đỉnh cũng đã xuất hiện trước mặt các môn đồ Hoa Sơn.

Bạch Thiên nhẹ nhàng cắn môi

‘Này. Đừng có bỏ lỡ một điều gì hết đấy’

Cho dù có mô phỏng chính xác đến đâu nó cũng khác hoàn toàn với việc tận mắt chứng kiến.

Việc theo dõi trận chiến này sẽ giúp cho Bạch Thiên và các môn đồ Hoa Sơn leo lên được vị trí cao hơn.

Bạch Thiên tin chắc như vậy rồi nắm chặt nắm đấm.

Đường Quân Nhạc nhăn mặt khi nhìn Thanh Minh đang đứng trước mặt rồi khẽ chau mày.

‘Không biết sao nữa’

Thông thường, khi đứng đối diện với đối phương thế này thì hắn ta có thể đoán biết được. Rằng kẻ đó mạnh hay yếu so với bản thân.

Nhưng bây giờ khi nhìn Thanh Minh đang đứng trước mắt mình, hắn lại thấy mơ hồ theo đúng nghĩa đen.

Thanh Minh trông có vẻ trống rỗng nhưng cũng có vẻ sâu thẳm như thể có cái gì đó bị hút vào. Có lúc trông Thanh Minh như một kẻ liều mạng không suy nghĩ nhưng có lúc tiểu tử này toát lên cảm giác như bản thân hắn là lão quái hàng trăm năm tuổi khiến chính Đường Quân Nhạc cũng phải giật mình.

‘Có nên nói là kỳ quái không nhỉ ?’

Tại sao một người lại có nhiều mặt khác nhau như vậy chứ?

Đó không phải là lòng hiếu thắng. Nó gần với lòng hiếu kỳ hơn .

Đường Quân Nhạc đang trong tình cảnh không thể chịu được vì tò mò không biết rốt cuộc có cái quái gì bên trong hắn ta.

Cảm giác này giống hệt lúc lão còn nhỏ, khi phụ thân hắn đem về một hộp quà được gói kỹ càng. Hắn không thể ngủ được nếu không mở gói quà ra xem bên trong có cái gì .

‘Hử?’

Đường Quân Nhạc với vẻ mặt khó hiểu sau khi nhận ra được cảm xúc mới lạ này của bản thân.

‘Gần đây ta có từng phấn khích như vậy chưa nhỉ?’

Chuyện kỳ lạ

Chuyện này thật kỳ lạ.

Đường Quân Nhạc hít sâu và nhìn thẳng vào nguồn hưng phấn mà hắn đang cảm nhận được.

“Mười chiêu”

Hắn ra hiệu không phải là để xác nhận với Thanh Minh. Mà Đường Quân Nhạc nói ra để tự mình xác định mục đích của cuộc chiến này một cách chính xác hơn . Nếu không ra hiệu như vậy chắc hắn sẽ tụt hứng mất

“Nếu ngươi chịu được mười chiêu thì ta… À không, Đường môn sẽ công nhận ngươi “  

“Gì mà lắm lời vậy”

Thanh Minh ngúc ngoắc cổ tay

“Bắt đầu đi. Ta nhường lão xuất chiêu trước đấy.”

Nụ cười nở trên môi của Đường Quân Nhạc

“Liều lĩnh lắm”

Nếu như kẻ khác dám cư xử như vậy trước mặt mình thì Đường Quân Nhạc tuyệt đối không tha cho kẻ đó. Nhưng lạ thay khi kẻ đó là Thanh Minh thì lão không thấy khó chịu đến vậy .

“Không phải ngạo mạn. Đó là sự tự tin ư? “

Nếu vậy không có lí do gì để ghét. Bởi vì sự tự tin đến từ năng lực và năng lực xuất phát từ sự nỗ lực.

Một kẻ vô danh nỗ lực không ngừng nghỉ để hoàn thiện bản thân sẽ luôn tràn đầy sự tự tin, đó là điều đương nhiên.

So với những nhi tử của hắn - những đứa luôn lo sợ và thậm chí không thể giao tiếp bằng mắt thì Thanh Minh chẳng phải tốt hơn cả trăm lần hay sao?

“Ta nghe nói ngươi đã phá được phi đao thuật của nhi tử ta?

“Cái đó là sư huynh Chiêu Kiệt làm mà”

“…Cũng như nhau thôi”

“Gì? Hoàn toàn khác nhau nha?”

“… Chẳng có gì khác nhau cả.”

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc với ánh mắt khác thường.

‘Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.’

Người của Đường gia mà hắn ta từng biết với vẻ ngoài giả vờ nghiêm nghị nếu nhìn thấy thì thật khó tin. Ngay cả Đường Quân Nhạc cũng giống như vậy không biết chừng.

“Vậy ta lại phải đối mặt với phi đao thuật rồi.”

“Hở? Là thứ mà ngươi đã được xem một lần rồi đó hả? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cái gọi là phi đao thì đều giống nhau sao?”

Thanh Minh phì cười.

“Làm gì có chuyện đó?”

“Ngươi cũng biết rõ quá nhỉ.”

Mặc dù cùng gọi là phi đao thuật nhưng phi đao thuật của mỗi người lại không giống nhau.

Cũng giống như cùng một thanh kiếm nhưng cách vung kiếm của Chiêu Kiệt, Bạch Thiên và Thanh Minh đều khác nhau.

Điều đó cũng giống như việc không thể so sánh cách thi triển phi đao thuật của Đường Quân Nhạc với Đường Trản.

Bởi vì điều đó phụ thuộc vào thực lực của mỗi người.

Đường Quân Nhạc khẽ rút tay vào trong tay áo. Hắn lôi ra một thanh phi đao trông có vẻ hơi cũ kỹ rồi phóng ra.

“………”

Thanh Minh nhìn thanh phi đao trên tay của Đường Quân Nhạc đang nhắm thẳng vào mình.

Và rồi hắn khẽ nhắm mắt với biểu cảm cứng đờ trên gương mặt.

‘Lâu lắm rồi mới thấy nhỉ.’

Thanh Lưu Diệp Phi Đao đó.

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi ta dùng phi đao này để đấu với ngươi đi. Bởi vì đây là ái binh của người sử dụng phi đao thuật hoàn hảo nhất trong lịch sử lâu đời của Đường môn ta.”

Thanh Minh cười nhẹ.

Ầy. Có lẽ ta còn biết rõ về thanh phi đao này hơn lão đấy.

Làm gì có chuyện hắn không biết được chứ.

Bởi vì thanh phi đao quen thuộc và cũ kỹ đó. Chính là ái binh của Đường Bảo.

Truy Hồn Chuỷ.

‘Nó đã quay trở về Đường môn rồi.’

Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng Thanh Minh khi nhìn thấy ái binh của Đường Bảo trên tay của Đường Quân Nhạc.

Thanh Minh khẽ thở dài rồi bình tâm lại.

“Thật vinh dự quá.”

“Vinh dự ư?”

Vụtttttt!

Đúng lúc đó, một âm thanh xé tan không khí vang lên cùng lúc với Truy Hồn Chuỷ được phóng ra từ tay Đường Quân Nhạc sượt qua mặt của Thanh Minh bằng tốc độ chớp nhoáng.

Tỏng tỏng.

Phi đao chỉ sượt nhẹ qua, nhưng trên má Thanh Minh đã xuất hiện một vết cắt dài. Những giọt máu tươi bắt đầu chảy xuống.

Đường Quân Nhạc nở nụ cười quỷ dị khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Từ vinh dự này không phù hợp với ngươi chút nào. Dù sao đây cũng có phải là một cái chết vinh dự đâu.”

Thanh Minh chỉ khẽ đưa tay nhẹ lau đi vệt máu đang chảy trên má trước lời nói đó của Đường Quân Nhạc. Và rồi, hắn liếm chút máu còn dính trên đầu ngón tay.

“Ầy.”

Hắn phủi tay với vẻ mặt chán ghét.

“Phì, phì!Ầyyy, hỏng hết cả khẩu vị.”

Bởi vì dù sao thì hắn cũng chưa quen với vị máu tanh này.

Thanh Minh chà tay vào áo để lau phần máu còn dính ở đầu ngón tay rồi nhìn Đường Quân Nhạc phì cười.

“Một chiêu.”

“……Cái gì?”

“Lão đã xuất chiêu thứ nhất. Bây giờ còn 9 lần nữa.”

“Hơ?”

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng gương mặt ngơ ngác.

Phi đao hắn ta phóng ra đã sượt qua mặt Thanh Minh. Hắn cũng thấy rõ tốc độ và uy lực của nó nên nếu bây hắn hét lên và bỏ chạy khỏi cuộc tỉ võ này thì cũng chẳng có gì lạ.

Vậy mà bây giờ hắn lại nói còn 9 chiêu nữa ư?

‘Đúng là cái tên không biết điều.’

Xoẹt xoẹt.

Hai thanh Truy Hồn Chuỷ trong tay Đường Quân Nhạc ma sát với nhau tạo nên một âm thanh chói tai.

“9 chiêu ư.”

Đoàn Quân Nhạc nhìn thẳng Thanh Minh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Có vẻ như nhiêu đó vẫn chưa đủ để lấy mạng ngươi rồi nhỉ?”

“Ầy. Lão hối hận rồi à? Đó là vì lão đã quá khinh suất khi lãng phí một thanh phi đao đấy.”

“Ngươi…..”

“Ta sẽ cho lão thấy.”

Xoẹt.

Thanh Minh rút kiếm ra.

“Tại sao đó lại là sai lầm của lão. Bằng thanh kiếm này.”

Cùng lúc đó, nét bỡn cợt trên gương mặt của Thanh Minh cũng biến mất.

Hắn từ từ giơ kiếm lên chĩa vào Đường Quân Nhạc.

Khoảnh khắc nhìn thấy lưỡi kiếm của Thanh Minh hướng vào mình, Đường Quân Nhạc cũng vô thức dồn chân khí vào phi đao đang nắm chặt trong tay.

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc toát ra sự lạnh lẽo. Một cảm xúc lạ thường cũng dấy lên trong lồng ngực hắn ta.

‘Cảm giác này là gì đây?’

………Phải rồi.

Đó là sự kinh hoàng.

Đường Quân Nhạc cắn chặt môi.

Hắn ta đang cảm nhận được sự kinh hoàng từ thanh kiếm của một tên tiểu tử còn nhỏ tuổi hơn cả nhi tử của mình.

‘Không thể có chuyện đó được.’

Gương mặt Đường Quân Nhạc dần trở nên vô cảm.

‘Ta chính là Độc Vương Đường Quân Nhạc.’

 Đường Quân Nhạc bắt đầu toả ra sát khí ngút trời sau khi lòng tự trọng bị tổn thương.

Ngay từ đầu hắn ta đã không hề có ý nghĩ sẽ tha cho Thanh Minh.

Nếu như Thanh Minh chết vì không thể ngăn chặn được phi đao của hắn thì năng lực của Thanh Minh cũng chỉ tới đó mà thôi. Giết một kẻ như vậy thì có gì thay đổi đâu chứ?

Còn nếu như Thanh Minh chặn hết được phi đao của Đường Quân Nhạc thì sao?

‘Nếu vậy thì phải vài thập kỷ rồi Đường môn mới phải chân thành tiếp đón một vị khách như vậy.’

Bởi vì khi đó, hắn chính là một vị khách đã được công nhận và tiếp đãi.

Thế nhưng…….

Soạtttttttttttt!

Đường Quân Nhạc phát ra một ánh mắt khủng khiếp.

‘Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.’

Cùng lúc đó, một thanh Truy Hồn Chuỷ vận đầy chân khí của Đường Quân Nhạc lại một lần nữa xuất kích.

Lần này không còn là sự uy hiếp đơn giản nữa.

Truy Hồn Chuỷ bay ra từ bàn tay của Đường Quân Nhạc lao thẳng về phía Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp đến mức không thể nhìn bằng mắt thường.

Kenggggg!

Đúng lúc đó, Thanh Minh uyển chuyển vung kiếm đánh thẳng vào Truy Hồn Chuỷ đang bay đến.

Truy Hồn Chuỷ lệch hướng suợt qua người Thanh Minh bay tới đâm thủng trụ đỡ của điện các ở phía sau.

Đường Quân Nhạc trợn ngược mắt như sắp rách ra tới nơi.

‘Hắn đánh bay Truy Hồn Chuỷ của ta sao?’

Truy Hồn Chuỷ của ta ư?

‘Bằng cách nào chứ?’

Thanh phi đao Đường Quân Nhạc vừa phóng ra không những nhanh. Mà còn chứa rất nhiều chân khí của hắn được dồn vào đó.

Nếu tiểu tử đó vụng về chặn hoặc đánh bay nó thì kiếm của hắn sẽ bị gãy và Truy Hồn Chuỷ có thể ghim thẳng vào cổ hắn ngay.

Ấy thế mà Thanh Minh chẳng cần dùng quá nhiều sức mà đã có thể làm lệch hướng Truy Hồn Chuỷ chỉ bằng một lần vung kiếm.

Liệu có kẻ nào ở đây biết được chiêu thức đó khó đến mức nào không?    

“Dù sao thì……”

Đường Quân Nhạc nở một nụ cười nham hiểm.

“Có vẻ ta đã quá coi thường ngươi rồi.”

“Ta đã nói rồi mà. Lão chắc chắn sẽ phải hối hận.”

“Cũng có thể. Nhưng……..”

Hai ống tay áo của Đường Quân Nhạc phồng lên như thể sắp rách toạc. Cùng lúc đó một dòng khí bắt đầu xoay quay quanh cơ thể hắn ta. Chân khí dâng trào khuấy đảo cả nguyên khí xung quanh. 

Các môn đồ Hoa bất giác lùi về sau khi nhìn thấy khí tức khủng khiếp đó.

Đến cả Thanh Minh cũng phải giật mình lùi về sau.

Đường Quân Nhạc vừa vung tay vừa hét.

“Từ bây giờ…….”

Nộ khí của Độc Vương cứ thế nhắm thẳng vào Thanh Minh.

“Ta sẽ dùng toàn lực để đánh với ngươi.”

“……….Không phải như vậy là hơi quá rồi sao?!

Lão không biết đùa là gì à, hả cái lão già kia?

Đường môn ngày xưa đâu có như vậy!

 

Các ông muốn lên 1 cục, hay chia nhỏ đều trong ngày đây?!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương