Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 190 Bằng cái thực lực của các ngươi á? (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 190. Bằng cái thực lực của các ngươi á? (5)

Ngày hôm sau.

“Thanh Minh! Dậy đi! Thương hội chủ đang tìm…..Ớ? Cái gì thế này?”

Nhuận Tông mở toang cửa bước vào, mắt hắn ta bỗng tròn xoe.

“Ơ, tất cả mấy cái vò rượu này là?”

Trên mặt đất ngập tràn các vò rượu bị vung vãi khắp nơi, Thanh Minh nằm ở chính giữa theo hình chữ đại, ngủ say như chết.

Nhuận Tông hoảng hốt nhìn quanh phòng một lượt.

‘Một mình nó nốc hết đống này sao?’

Trên đời lại có đứa như này à? Đống này ít gì cũng được 5 vò lớn chứ chẳng đùa.

Nhuận Tông vội vàng lay Thanh Minh dậy.

“Thanh Minh! Thanh Minh, tên tiểu tử này! Dậy ta xem nào!”

“Ư ư ư ư ư…..”

Thanh Minh mở he hé nửa con mắt rồi nhăn nhó, xua xua tay.

“Đừng, đừng mà…..Đầu ta ong ong đây này.”

“Ơ, cái tên điên này. Đệ hốc rượu cỡ đó thì sao mà ổn cho được chứ! Dùng chân khí tống khứ tửu độc ra là được còn gì!”

“Nếu, nếu làm vậy thì uống rượu vào làm gì…….”

Ờ……Nó nói cũng đúng thật.

Nếu muốn xóa bỏ cơn say bằng cách đó thì cần gì phải uống rượu vào. Chẳng thà uống trà……

Mà không, chuyện này đâu có quan trọng!

“Tỉnh dậy đi nào! Thương hội chủ bảo muốn cùng dùng điểm tâm đấy!”

“Ư.”

Thanh Minh miễn cưỡng chầm chậm nhấc mình lên. Nhưng hắn ta không thể đứng dậy hẳn, chỉ có thể lấy tay ôm đầu rồi rên rỉ.

“Ư ư ư ư. Chắc chết mất thôi!”

Nhuận Tông lắc đầu. Lúc đó, Lưu Lê Tuyết đi theo Nhuận Tông bước vào căn phòng, cô ta nhìn hết một lượt rồi liền chau mày.

“Thật là làm mất mặt sư môn.”

“……”

“Đến nhà sư điệt mà lại làm ra trò này. Thật kinh tởm.”

“……”

“Nhuận Tông.”

“Vâng, sư thúc.”

“Dọn dẹp thôi.”

“……”

Nhuận Tông thở dài một hơi rồi bắt đầu cùng cô ta dồn hết tất cả các vò rượu vương vãi trên sàn nhà lại.

‘Nhưng làm gì mà lại uống rượu nhiều thế nhỉ?’

Đúng là Thanh Minh thích rượu thật, nhưng hắn ta biết nghĩ đến thời gian và địa điểm. Vì thế mà từ trước đến nay Lưu Lê Tuyết chưa từng thấy Thanh Minh uống say khướt ở một nơi không được phép làm điều đó như thế này.

Nhưng mà chuyện này…..Chẳng phải hắn ta đã uống rượu thỏa thuê như một người thật sự mất trí hay sao?

“Đã có chuyện gì à?’

“Chuyện gì đâu.”

Thanh Minh nghiến răng đứng dậy rồi đi loạng choạng về phía cửa chính.

“Ư. Không được rồi. Tiếc thật đấy mà phải làm thôi.”

Thanh Minh chép miệng một cái rồi duỗi thẳng tay đưa ra phía ngoài cửa.

‘Hửm?’

Nhuận Tông nhìn theo Thanh Minh rồi bỗng chợt mở to mắt.

Phừng!

Một ngọn lửa cháy bùng lên ở cuối bàn tay của Thanh Minh. Đồng thời, mùi hương của rượu bốc lên sặc sụa lan ra khắp nơi.

“Cái, cái gì thế? Tự nhiên lửa ở đâu ra thế!”

Ơ, cái tên tiểu tử kia để yên cho nó muốn làm gì thì làm giờ nó châm lửa trong nhà người ta luôn rồi kìa!

Nhưng không cần quan tâm Nhuận Tông có bất ngờ hay không, Thanh Minh đã khiến ngọn lửa cuối bàn tay mình mỗi lúc một bùng lên hơn.

Cái tên điên đó…..

“Ớ?”

Đợi đã, lửa bùng cháy ở cuối bàn tay sao?

Lý nào lại vậy?

‘Tam Muội Sân Hỏa?’(三昧瞋火 - Sân Hỏa: Lửa Nộ)

Nhuận Tông trố mắt ra nhìn.

“Ơ kìa, cái tên điên đó lại dùng Tam Muội Sân Hỏa để ép tửu độc ra ngoài á?”

Việc vận nội công phải đạt đến cảnh giới cao mới có thể dùng được Tam Muội Sân Hỏa, ấy thế mà Thanh Minh đã có thể dùng được rồi. Điều này cũng bất ngờ đấy, nhưng dùng Tam Muội Sân Hỏa để ép tửu độc ra ngoài lại càng bất ngờ hơn.

Chuyện này chẳng khác gì với việc dùng thanh kiếm lừng danh thiên hạ đi cắt củ cải!

“Ư ư.”

Sau khi ép hết toàn bộ tửu độc ra ngoài, Thanh Minh tắt tia lửa ấy đi rồi chép chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối.

“Ngày xưa ta thà chết chứ đâu có làm mấy trò tống tửu độc ra ngoài thế này.”

“Rốt cuộc đệ hốc rượu từ năm mấy tuổi vậy hả!”

“Ớ? Lời đó lại hiểu theo cách này sao?”

Thanh Minh cười thẹn thùng.

“Nào nào. Đừng bận tâm đến mấy chuyện vô bổ nữa, đi thôi nào.”

Ngay vừa lúc Thanh Minh định nhấc chân rời đi.

Soạt.

Lưu Lê Tuyết ấn vào vai Thanh Minh một cái.

“Hửm? Sư thúc?”

Thanh Minh xoay đầu lại thì thấy Lưu Lê Tuyết đang nhìn chằm chằm mình với một khuôn mặt không chút cảm xúc.

“Có chuyện gì à?”

Lưu Lê Tuyết dùng cằm ra hiệu, chỉ về phía sau. Hình ảnh căn phòng bừa bộn bởi các vò rượu lọt vào mắt Thanh Minh.

“Dọn đi.”

“…..Vâng ạ.”

Dẫu vậy thì Thanh Minh cũng biết bản thân đã gây ra tội gì.

Thanh Minh dọn dẹp lại căn phòng, sẵn tiện đi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục khác rồi cùng các sư huynh đệ đi đến chỗ dùng bữa điểm tâm.

Chiêu Bình đã ngồi ở đầu bàn từ sớm.

‘Ồ ồ?’

Thanh Minh nhìn ông ta rồi cười nhạt.

Tuy đang ra sức tỏ ra nghiêm nghị nhưng khóe miệng của ông ta cứ liên tục nhảy múa không ngừng. Mặc dù ông ta cố gầm gừ để có thể giữ bản thân điềm tĩnh nhưng rốt cuộc khuôn mặt của ông ta hình như không chịu nghe lời.

‘Cũng đúng thôi mà.’

Nói gì đi nữa thì đứa nhi tử rời khỏi nhà của ông ta vừa quay về đã đánh bại được nhi tử trực hệ của gia chủ Tứ Xuyên Đường Môn – gia môn xưng bá tại Tứ Xuyên này, ông ta mà không thấy vui thì mới là chuyện lạ.

Hơn nữa, theo như Thanh Minh thấy thì người đàn ông này là người yêu thương con cái hết mực. Cho nên niềm vui của ông ta chắc sẽ nhiều gấp đôi những người cha khác.

“E, e hèm. Các….Các vị đã đến rồi sao!”

“À. Vâng.”

Ông ta cứ cố nhịn cười khiến giọng nói có phần không ổn định. Thanh Minh cười khẩy rồi ngồi vào chỗ. Cả Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông cũng ngồi vào chỗ.

Kẻ tiếp theo thu hút sự chú ý của Thanh Minh là Chiêu Kiệt.

‘Ruồi bay thẳng vào mồm mất thôi.’

Chiêu Kiệt quấn mấy vòng băng trên cổ mà vẫn cười ngoác cả mồm từ nãy đến giờ, hắn ta không thể nào ngậm chặt mồm lại được.

‘Phụ tử nhà này vui như mới vừa chết đi sống lại ấy nhỉ.’

Nhìn phản ứng quá khích của bọn họ thế này thì cũng có thể dễ dàng đoán được rằng việc đánh thắng Tứ Xuyên Đường Môn ở Tứ Xuyên có ý nghĩa gì.

“E hèm! E hèm!”

Cứ cái đà này coi chừng khản cả giọng đấy.

Chiêu Bình lại tằng hắng một tiếng thật to thêm lần nữa, ông ta bày ra gương mặt méo mó kỳ quặc rồi mở lời.

“Nói, nói gì đi nữa thì đêm hôm qua đã xảy …..xảy ra chuyện lớn, vì thế mà ta mời mọi người đến đây để bàn về đối sách cho chuyện đó, sẵn tiện dùng điểm tâm cùng nhau.”

Chiêu Bình đang nói mà vẫn không quên nhìn Chiêu Kiệt bằng một ánh mắt chứa chan tình yêu thương.

Ánh mắt ngọt ngào như mật vậy.

Bạch Thiên khẽ cười và nói hộ nỗi lòng của ông ta.

“Chắc ngài tự hào về nhi tử của mình lắm.”

“Ha…..Chẳng phải gặp may nên mới vậy sao?”

Bạch Thiên nhanh chóng chỉnh lại lời nói khiêm nhường của Chiêu Bình.

“Không phải do gặp may đâu ạ.”

“…..”

“Là nhờ thực lực của Chiêu Kiệt đấy ạ.”

Mắt của Chiêu Bình đảo nhẹ.

“Không thể nào đánh thắng nhi tử trực hệ Đường Môn bằng sự may mắn được. Đó là kết quả của quá trình tập luyện khắc nghiệt không ngừng nghỉ của Chiêu Kiệt trong khoảng thời gian ở Hoa Sơn. Tại hạ biết thương hội chủ đây sợ nhi tử mình sẽ tự mãn trước những lời khen nhưng đã tạo ra được thành quả tốt thì phải được khen ngợi một cách tương xứng.”

“Ta sẽ cân nhắc đến lời khuyên của Bạch thiếu hiệp.”

Chiêu Bình liên tục gật đầu.

Quả là một khung cảnh ‘ấm áp’ không gì sánh bằng. Nhưng đáng tiếc thay, nơi đây lại tồn tại một tên chỉ mới nghe đến chữ ‘ấm’ không thôi đã dị ứng nổi mẩn đỏ rồi.

“Thành quảảảảả áaaaaa?

“……….”

“………”

Bạch Thiên và Nhuận Tông đồng thời xoay đầu lại.

‘Nó lại định làm gì nữa vậy!’

‘Ngậm lại đi. Thanh Minh. Làm ơn ngậm cái mồm vào!’

Nhưng sự khẩn thiết của bọn họ đã không thể nào chạm đến được Thanh Minh.

“Tạo ra thêm được thành quả lần nữa chắc vô quan tài nằm luôn quá!”

Chiêu Kiệt giật mình.

“Ta đã nói đến khô cả nước bọt rồi! Nói đến khô cả nước bọt luôn ấy chứ!”

“Ư ư.”

Chiêu Kiệt thở dài rồi cúi gằm xuống.

‘Sao cái tên tiểu tử đó hễ mở miệng ra là nói cái gì cũng đúng thế nhỉ?’

Đến giờ phút này Chiêu Kiệt có lẽ đã biết được rằng vì sao các bậc trung thần trong lịch sử lại đoản mệnh như vậy. Nếu phải nghe từ ngày này qua ngày khác thì so với một lời nói sai, một lời nói đúng sẽ khiến con người ta tức lộn ruột hơn.

“…..Nói gì đi nữa thì ta cũng né được rồi còn gì.”

“Nếu huynh suy nghĩ kỹ càng hơn thì đã không bị thương rồi!”

“Thì đúng là thế thật nhưng mà……”

Chiêu Kiệt chép miệng một cái.

Thứ Thanh Minh dạy cho bọn họ không chỉ là cách tập luyện đơn thuần. Hắn ta đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần về cách ứng phó khi rơi vào những nguy cơ mà bọn họ sẽ gặp phải khi lăn lộn trên giang hồ.

Đương nhiên là trong lúc tập luyện, hắn ta đập bọn họ như đập chó, rồi đứng bên cạnh những người vì quá kiệt sức nên ngất xỉu và giảng giải những chuyện đó bằng lối nói chuyện đáng ghét nên có khi bọn họ không dễ dàng gì mà nghe cho lọt hết những lời ấy được.

Nhưng nói cho cùng!

Trong số những lời hắn ta đã nói với bọn họ có những lời khuyên về tình huống giống như lần tỉ võ ngày hôm qua.

 

  • Đòn chí mạng vì sao lại được gọi là đòn chí mạng? Bởi vì chỉ cần một chiêu là có thể lấy đi mạng sống của người khác ư? Hay vì uy lực của chiêu đó mạnh khủng khiếp? Không phải vậy. Có dốc hết sức mình đi nữa mà không thể giết được đối thủ thì bản thân sẽ phải chết, vì thế nó mới gọi là đòn chí mạng. Nó có nghĩa là sau khi tung chiêu ấy ra nếu ngươi không chết thì là ta vong đấy.

-…….

- Nếu không thể giết kẻ địch bằng một chiêu đó thì sao? Thì bản thân sẽ chết chứ sao! Nếu nhìn thấy kẻ địch chuẩn bị tung đòn chí mạng để kết thúc thì bằng mọi giá phải chặn đường trọng tâm của cơ thể lại. Bằng mọi giá phải làm vậy!

Không có kẻ nào muốn chết vì bị mất một cánh tay cả, cho nên mục tiêu của đòn chí mạng nhất định sẽ nhắm vào bộ phận có thể giết chết đối thủ.

Và đại đa số bộ phận đó chắc chắn sẽ nằm trên đường trọng tâm của cơ thể - đường nối liền từ đầu đến bẹn.

Cho nên, khi cảm thấy đối thủ sắp dùng đến chiêu thức cuối cùng thì cách tốt nhất là né theo chiều ngang.

‘Đã nghe lời này khoảng 36 lần rồi. Mà không, có khi còn hơn ấy chứ.’

Nếu ở giây phút cuối cùng, Chiêu Kiệt không nhớ lại lời nói ấy thì có khi đã không thể đánh thắng được Đường Trản.

Nhưng Thanh Minh lại đang quở mắng hắn ta vì nghĩ đến điều đó quá trễ.

Đúng vậy, Thanh Minh mắng thế cũng đúng mà. Thiệt tình.

Chiêu Kiệt chép miệng một cách cay đắng.

Còn Chiêu Bình thì nhìn khung cảnh đó bằng một ánh mắt ngỡ ngàng.

Ông ta có thể hiểu được việc một người là sư đệ như Thanh Minh lại có thể quở mắng Chiêu Kiệt. Bởi vì ông ta là thương nhân, là người đề cao chủ nghĩa thực lực. So với những thứ như thân phận hay địa vị thì ai là người có thể kiếm được nhiều tiền về hơn quan trọng hơn, ông ta luôn tin rằng cần phải trọng dụng những người như thế.

Chỉ cần có thực lực thì người đó có là sư đệ đi nữa thì cũng cần phải học hỏi từ người đó.

Có hai lý do khiến ông ta ngạc nhiên.

Thứ nhất, kẻ tên là Thanh Minh kia bây giờ không xem chuyện Chiêu Kiệt đánh thắng Đường Trản là một thành quả gì to tát.

Và lý do thứ hai là……

‘Kẻ đó thực sự có thực lực sao?’

Dáng vẻ Chiêu Kiệt chấp nhận những lời quở mắng của Thanh Minh vô cùng tự nhiên như dòng nước chảy. Điều đó có nghĩa là thường ngày Thanh Minh cũng khuyên nhủ và dạy bảo Chiêu Kiệt.

‘Đứa trẻ đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ?’

Chiêu Bình không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên về nhi tử của mình và cả về Hoa Sơn nữa.

Thanh Minh thì cứ cho là vậy đi, người tên Bạch Thiên kia rõ ràng mạnh hơn Chiêu Kiệt. Chẳng phải có thể đoán được điều đó thông qua thái độ của Chiêu Kiệt đối với Bạch Thiên hay sao?

Hơn nữa, nữ tử tên Lưu Lê Tuyết kia là sư thúc của Chiêu Kiệt, Nhuận Tông thì là sư huynh của Chiêu Kiệt thì cả hai người bọn họ cũng không thể nào yếu hơn Chiêu Kiệt được.

‘Hoa Sơn cũng đâu phải là Long Đàm Hổ Huyệt gì.’

Sao lại đầy rẫy nhân tài thế này chứ?

Chiêu Bình quan sát từng môn đồ của Hoa Sơn rồi gật đầu thật sâu.

Sau khi hạ quyết tâm, ông ta nhanh chóng thu hút mọi sự chú ý về phía mình trước khi những người khác nói thêm bất cứ điều gì.

“Cho nên.”

Tất cả các ánh mắt đều dồn vào Chiêu Bình.

Chiêu Bình nhìn Bạch Thiên rồi nở một nụ cười hiền hậu.

“Mọi người nói sẽ đi đến Vân Nam sao?”

“Đúng vậy.”

Chiêu Bình gật đầu.

“Ta vốn dĩ không yên tâm nên định ngăn cản khuyển tử đi đến Vân Nam, nhưng sau trận tỉ võ đêm hôm qua thì ta đã thay đổi suy nghĩ rồi. Nếu đi cùng với những người đã có thể giúp nó trưởng thành một cách tài giỏi như vậy thì đi đến Vân Nam có gì là to tát đâu?”

“À.”

Khuôn mặt Bạch Thiên rạng rỡ hẳn.

“Vậy thì……”

“Vâng.”

Chiêu Bình mở lời giải thích tiếp như có ý định hỗ trợ bọn họ hết mình.

“Thật lòng mà nói thì Tứ Hải Thương Hội bọn ta và Vân Nam có mối nhân duyên từ trước đến nay. Vì thế mà ta có thể phái đoàn thương hành với quy mô nhỏ lên đường. Vừa đúng lúc hôm nay đoàn thương hành đó xuất phát nên mọi người hãy đi cùng đi.”

Bạch Thiên đứng bật dậy làm thế bao quyền với Chiêu Bình.

“Xin cảm ơn ngài. Thương Hội chủ.”

“Haha. Có gì phải cảm ơn đâu? Thiếu hiệp đã dạy bảo khuyển tử của ta thành tài thế này mà, ngược lại ta mới là người cần cảm ơn mới phải. Xin cảm tạ. Thật sự cảm tạ. Bạch thiếu hiệp.”

“Người ngài cần cảm ơn không phải là tại hạ…….”

Bạch Thiên khẽ liếc nhìn Thanh Minh rồi tiếp lời cùng với một nụ cười tươi trên môi.

“Những người xứng đáng nhận được lời cảm ơn đấy là chưởng môn nhân và các bậc trưởng bối của Hoa Sơn mới phải.”

“À à, đương nhiên là vậy rồi. Ta cũng muốn một lần được diện kiến các bậc trưởng bối của Hoa Sơn.”

Mọi chuyện đều suôn sẻ.

Cứ nghĩ đến chuyện những chuyện vốn tưởng như vô vọng giờ đang dần được giải quyết mà Bạch Thiên không kiềm được niềm vui sướng, hắn ta hỏi nhỏ Chiêu Bình.

“Đoàn thương hành đó khi nào lên đường vậy ạ?”

“Chiều nay sẽ lên đường đấy. Mọi người dùng bữa xong rồi bắt đầu chuẩn bị là vừa. Khách quý đi đường xa đến đây, chưa kịp đón tiếp chu đáo đã phải lại lên đường, lòng ta cảm thấy không thoải mái chút nào.”

“Xin ngài đừng nói vậy. Đó là việc chúng ta muốn làm. Biết đi đâu mới được tiếp đãi như thế này chứ?”

“Haha. Cảm ơn thiếu hiệp đã thông cảm cho ta.”

Bạch Thiên khẽ xoay đầu lại.

“Chắc tất cả đã nghe thấy những lời thương hội chủ vừa nói rồi đúng không? Ngay sau khi dùng bữa xong chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi đây.”

“Vâng ạ!”

“Vâng, thưa sư thúc!”

“Con rõ rồi ạ, sư thúc!”

“Ta không thích!”

“Được rồi. Vậy thì……….”

Hả?

Hình như có lời nói kỳ lạ nào đấy đã chen ngang vào thì phải?

Bạch Thiên chậm rãi xoay đầu lại.

Thanh Minh đang khoanh tay lại với gương mặt ngập tràn sự bất mãn.

“……Gì cơ?”

“Ta bảo không thích.”

“…..Sao lại không thích?”


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương