Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 187 Bằng cái thực lực của các ngươi á? (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 187. Bằng cái thực lực của các ngươi á? (2)

Khuôn mặt Đường Trản ngập tràn sát khí .

‘Tên này đang nói gì vậy chứ ?’

Kiểm chứng?

Ai kiểm chứng ai ?

Môn đồ Hoa Sơn đòi đi kiểm chứng người của Đường môn á?

Đường Trản nắm chặt nắm đấm. Trước khi hắn ta mở miệng nói thì những thủ hạ đứng hai bên trái phải của hắn ta đã lên tiếng trước.

“Công tử, dù nói gì đi nữa thì những tên đó quả nhiên không được tỉnh táo cho lắm ”

“Chúng ta đã cố đối đãi hết mực lễ nghĩa với Hoa Sơn các người rồi nhưng việc các ngươi gây sự trước thì nó lại thành chuyện khác rồi đúng không? ”

Ngay cả thủ hạ của hắn cũng thể hiện bộ mặt không nén được tức giận .

 Suy nghĩ lại thì đó cũng là điều đương nhiên thôi. Bọn chúng chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ cả?.

‘Những tên môn đồ Hoa Sơn đó bị điên hết rồi ư?’.

Tên nghiện rượu kia thì cũng có thể hiểu được đi. Quy mô của một môn phái ngày càng lớn thì xuất hiện một vài tên không được bình thường như vậy là điều đương nhiên. Chẳng phải ở Đường Môn cũng có vài tên vô lại mà môn phái không muốn cho người khác nhìn thấy hay sao? .

Nhưng ngay cả Bạch Thiên Hoa Chính Kiếm cũng gây sự trước thì chuyện này lại là vấn đề khác.

Bởi vì như thế không khác gì với lời nói rằng Hoa Sơn chỉ xem Đường Môn như một tên hề.

Ken két.

Đường Trản nghiến răng lao tới rồi nhìn chằm chằm Bạch Thiên như thể muốn giết chết hắn ngay lập tức.

“Ngươi có dám chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không?”

“Ta lúc nào cũng chịu trách nhiệm lời nói của mình. Ngay cả lần này cũng không ngoại lệ.”

Bạch Thiên trả lời một cách thong thả.

Đường Trản khi nghe những lời đó trái lại hắn ta cảm nhận được sự tức giận đã nguôi đi dần. Khi con người ta đạt đến sự phẫn nộ cực hạn thì ngược lại người đó sẽ trở nên điềm tĩnh hơn, có vẻ như lời nói đó là đúng.

“Hoa Sơn hình như là một môn phái tuyệt vời. Vì bảo vệ một tên môn đồ mà dám chặn trước mặt Đường Môn ta. Ngươi chắc chắn cáng đáng được việc này chứ?”

Bạch Thiên cười nhạt.

“Đường Môn có vẻ không như vậy nhưng Hoa Sơn luôn bảo vệ môn đồ của mình mà không toan tính gì. Đó phải là việc được ưu tiên hàng đầu nên cần gì phải đắn đo suy nghĩ chứ? “

“....”

“Tuy giả thiết này sẽ không bao giờ thành sự thật nhưng dù Hoa Sơn có diệt môn vì chuyện này đi nữa thì sẽ không có một môn đồ nào đổ lỗi cho ta. Đó chính là Hoa Sơn.”

Lời nói đó thật xúc động.

Phản ứng của các môn đồ Hoa Sơn thì khác hoàn toàn.

“Nói gì vậy?”

“Sư thúc có trăn trối gì không?”

“Bởi vì sư thúc sẽ chết một mình.”

Bạch Thiên ngậm chặt miệng với khuôn mặt nóng bừng lên.

Mấy tên sư điệt hư hỏng, đến giờ phút này mà vẫn không chịu ngậm mồm vào!

Dù các môn đồ Hoa Sơn suy nghĩ gì thì Đường Môn cũng không cần thiết phải cân nhắc điều đó nữa. Bởi vì việc quan trọng hơn là phải trừng phạt những tên tiểu tử dám coi thường danh tiếng của Đường Môn.

“Hoa Chính Kiếm..là hậu khởi chi tú - người đã đánh bại Kiếm Long của Võ Đang”

Một số người đã đánh giá cao Hoa Chính Kiếm hơn là Hoa Sơn Thần Long khi đặt hai người bọn họ lên bàn cân.

Hoa Sơn Thần Long trước giờ được biết đến với những thành tựu vô cùng khủng khiếp và kỳ quái nên trong mắt người khác, nhất định có sự phô trương, còn Hoa Chính Kiếm thì khác, những việc hắn ta làm từ trước đến nay đều rất thực tế.

Đặc biệt, việc đánh bại Kiếm Long - một trong số Ngũ Long, không phải là sự kiện có thể đánh giá rằng Bạch Thiên không có bất kỳ thiếu sót gì để trở thành một thành viên mới của Ngũ Long hay sao?

“Chắc ngươi đủ thực lực để đánh với ta nhỉ.”

Đường Trản bước một bước lên phía trước.

“Ta là Đường Trản của Đường Môn Tứ Xuyên. Bàn tay ta không biết từ bi là gì đâu, ngươi hãy cẩn thận đấy”.

“Ta là Bạch Thiên của Hoa Sơn. Ngươi không cần phải lo lắng đâu. Bởi vì kiếm của ta rất từ bi.”

 “Tên này tới cuối cùng mà vẫn….. ”

Ngay khi Đường Trản đút tay vào tay áo

Thanh Minh ở sau lưng Bạch Thiên ló cái mặt vẫn còn nhăn nhó ra nhìn

“Tại sao sư thúc lại đánh nhau?”

“Hửm?”

Bạch Thiên mặc kệ Đường Trản đang chuẩn bị cho trận tỉ võ, hắn ta quay về phía sau.

“..Hả?”

Tên kia thật sự bị điên rồi ư?

Trong khi đối thủ đang đứng trước mặt mà lại xoay lưng lại là một việc tuyệt đối không được phép làm. Ngoài ra, việc nhắm vào lưng của đối thủ khi kẻ đó đang xoay lưng lại phía mình là hành vi không đúng đắn của những kẻ cho mình là chính phái.

Nhờ vậy mà Đường Trản chỉ biết thẫn thờ nhìn theo hành động của Bạch Thiên.

“Sư thúc liên tục ra mặt từ nãy đến giờ nhưng việc này không phải là của Chiêu Kiệt sư huynh hay sao?”

“.....Con bảo ta hãy để tiểu Kiệt ra mặt ư?” .

“Con biết sư thúc có dã tâm trong mấy chuyện này nhưng sư thúc đã đủ ngầu rồi. Bây giờ phải cho Sư huynh Chiêu Kiệt một cơ hội để thể hiện đi chứ. Đã lâu rồi huynh ấy mới gặp lại phụ mẫu mà.”

Mắt Bạch Thiên run rẩy.

‘Tên này rốt cuộc có suy nghĩ gì với Đường Môn vậy chứ?’

Đường Môn – Đường Môn Tứ Xuyên.

Một danh môn của Tứ Xuyên nổi tiếng về dùng độc và ám khí.

Khi đối diện với cao thủ của Đường Môn Tứ Xuyên thì những người dù có lăn lộn nhiều năm ở giang hồ đi chăng nữa, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ thôi là tiêu đời ngay .Vậy mà lại để Chiêu Kiệt - người có ít kinh nghiệm thực chiến đi đấu với những kẻ có tiếng trong Đường môn sao?

“Chẳng phải quá nguy hiểm rồi ư?”

“Không sao,không sao đâu mà. Kiểu như con hổ cũng hay thả con nó xuống vách đá vậy á”

“Nhưng mà sẽ chết đấy thằng kia”

Con hổ mà nghe Thanh Minh nói vậy chắc nó cũng hét thất thanh lên mất.

Thanh Minh tặc lưỡi khi thấy phản ứng gấp gáp của Bạch Thiên.

“Chậc chậc . Mấy người ở bề trên đúng là. “

Thanh Minh biết rõ Bạch Thiên lo lắng điều gì . Nhưng mà hành động bảo vệ và trân trọng một ai đó không phải là việc giúp đỡ họ .Việc yêu quý hậu bối cũng giống với việc lấy đi hết kinh nghiệm của họ .

Việc Thanh Minh cảnh giác nhất cũng chính là việc này .

Bởi vì Thanh Minh biết rõ rằng, nếu như bản thân hắn ta gánh hết mọi việc thì những hậu duệ sau này sẽ mất đi cơ hội phát triển vượt bậc .

Nhờ có Thanh Minh mà bọn họ sẽ nhận được tối đa những thứ sẽ được nhận, nhờ có Thanh Minh mà bọn họ sẽ giảm được tối đa những thứ sẽ đánh mất.

“Sư huynh Chiêu Kiệt trông yếu ớt vậy sao?”

“...”

Thanh Minh cười nhạt và nói

“Huynh ấy không thua mấy tên kia được đâu.”

Mặt Bạch Thiên cứng lại . Những điều Thanh Minh nói đó chứng tỏ được sự tin tưởng dành cho Chiêu Kiệt. Chắc chắn là như vậy ...

“Ta đã bón cho huynh ấy biết bao nhiêu là yêu thương rồi cơ mà!”

“...”

Không nói câu trên thì ta suýt nữa cảm động rồi đấy.

Không biết Thanh Minh có hiểu được tâm trạng của Bạch Thiên hay không, hắn ta quay đầu lại nhìn Chiêu Kiệt.

“Không phải sao? Sư huynh?”

Chiêu Kiệt gật đầu một cách nặng nề.

Việc thua hay không không phải là vấn đề.

Vấn đề là ở mối quan hệ giữa Chiêu Kiệt với Đường Môn Tứ Xuyên. Nhưng dù vậy thì Chiêu Kiệt nhất định phải tự giải quyết chuyện này.

Chiêu Kiệt nhìn thẳng vào Thanh Minh.

‘Tiêu tiểu tử này thiệt tình.’

Nếu để Thanh Minh ra mặt thì việc này không biết chừng có thể giải quyết một cách dễ dàng . Bởi vì tên tiểu tử đó giống như một con yêu tinh ranh mãnh vậy, dù là bất cứ chuyện gì thì bằng mọi giá hắn ta đều sẽ giải quyết được tất.

Nhưng Chiêu Kiệt biết rằng.

‘Mình không thể cứ trốn mãi sau lưng Thanh Minh được.

Hắn ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng của Thanh Minh . Nếu có suy nghĩ đó trong đầu thì hắn ta đã không đi theo đến Vân Nam rồi.

Hắn ta cũng biết bản thân không mạnh bằng Thanh Minh. Nhưng ít ra thì Chiêu Kiệt cũng muốn giúp ích được chút gì đó . Chiêu Kiệt nghĩ rằng đó là điều kiện tối thiểu để hắn có thể được đi cùng với Thanh Minh.

Ba cái việc này mà một mình giải quyết không xong thì giúp đỡ cái con khỉ khô gì chứ?

“Sư thúc”

Ánh mắt của Bạch Thiên và Chiêu Kiệt chạm nhau.

“Con hiểu lời Sư thúc nói . Nhưng đây là việc con phải giải quyết.”

Ánh mắt của Bạch Thiên đã vơi đi sự nặng nề.

“Con có thể làm được chứ?”

Chiêu Kiệt cười tươi rói.

“Con cũng là môn đồ của Hoa Sơn mà”

Bây giờ ngay thời điểm này, bất kì lời nào trên thế gian cũng không thể đáng tin hơn lời này nữa .

Bạch Thiên đón nhận nụ cười của Chiêu Kiệt.

“Đi đi “

“Vâng”

Bạch Thiên và Thanh Minh lùi về sau, ngay khi Chiêu Kiệt bước ra, Đường Trản liền nhíu mày.

“Ngươi á hả?”

“Ngay từ đầu người ngươi muốn không phải là ta sao?”

Chiêu Kiệt thúc vào thanh kiếm đang đeo bên hông.

“Vì vậy việc ta đấu với ngươi chẳng phải mới đúng đạo lý hay sao?”

Đường Trản trở nên nhăn nhó

“Ngươi dám”

Việc Bạch Thiên và Thanh Minh ngạo mạn có thể hiểu được. Vì con chó một ngày tuổi chưa mở mắt thì không thể biết được con hổ đáng sợ đến mức nào.

Nhưng Chiêu Kiệt thì khác.

Hắn ta xuất thân từ Thành Đô, không lí nào lại không biết đến sự đáng sợ của Đường Môn Tứ Xuyên. Vậy mà bây giờ hắn ta lại nghênh ngang đòi đấu với Đường Trản.

Đường Trản cảm thấy rằng không cần thiết nói gì thêm nữa.

Giờ phép lịch sự cũng chẳng còn . Chỉ cần làm theo mục đích đầu tiên mà bọn họ đến đây, đánh tên Chiêu Kiệt kia một trận nhừ tử để cảnh cáo cho tất cả người ở Thành Đô biết rằng bọn họ sẽ phải nhận hậu quả gì nếu làm trái lại Đường môn.

Thêm một điều nữa.

‘Tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện kết thúc mọi việc bằng một cơ thể lành lặn.’

Đường Trản quyết tâm giải tỏa hết những lời chửi rủa nhận được từ nơi này lên Chiêu Kiệt , hắn ta lặng lẽ đeo lục bì quyền sáo vào .

Lục bì quyền sáo - thứ mà các võ giả của Đường Môn Tứ Xuyên mang theo bên mình được làm từ da hươu đã qua xử lý bằng chế phẩm đặc biệt để chất độc không thể thấm vào .

Việc đeo Lục bì quyền sáo vào đó chính là tín hiệu sẽ sử dụng chất độc nhưng cũng có ý nghĩa rằng bản thân sẽ không nương tay với đối thủ .

Chiêu Kiệt nhìn Đường Trản với ánh mắt điềm tĩnh.

Cuộc chạm trán giữa hai con người này đã bắt đầu.

Tất cả những người đang xem quang cảnh đó đều duy trì được sự điềm tĩnh của riêng mình .Nhưng có duy nhất một người là hoàn toàn không thể giữ được sự bình tĩnh .

Chiêu Bình.

Chiêu Bình dường như mất trí hoàn toàn ngay khi nhìn thấy nhi tử của mình bước ra phía trước.

Ôi trời ơi!

Chiêu Kiệt đang bước ra và nói rằng sẽ đối đầu với Đường Trản của Đường Môn Tứ Xuyên kia kìa.

Đường Trản là ai chứ hả?

Hắn được công nhận là người nổi trội nhất trong số những kì tài mới nổi của Đường Môn đáng sợ kia . Khi nhi tử Chiêu Kiệt bước ra và nói sẽ đấu với người như vậy ông đã quay mặt đi .

‘Phải ngăn lại!’

Trong mắt Chiêu Bình lúc này không nhìn thấy được gì cả.

Nếu ông ta đứng ra bảo vệ Chiêu Kiệt thì lửa giận của Đường Môn sẽ trút xuống Tứ Hải Thương Hội nhưng hiện giờ trong đầu ông không suy nghĩ thêm được gì nữa .

“Đường,Đường Thiếu hiệp! Việc này!”

Ông chỉ nghĩ đến việc xoa dịu tình huống này như thế nào thôi.

Nhưng ngay lúc đó.

“Phụ thân!”

“..Kiệt nhi?”

Chiêu Kiệt nhìn vào đôi mắt đầy dứt khoát của Chiêu Bình.

“ Đây không chỉ là việc của Tứ Hải Thương Hội mà còn là việc của Hoa Sơn. Phụ thân hãy tin và đợi con ạ”

“Con, Con có biết bây giờ con đang nói gì không hả?”

Xoẹt.

Lời hồi đáp của Chiêu Kiệt không phải bằng lời nói mà nó xuất phát từ tay hắn ta. Chiêu Kiệt rút kiếm ra và đứng yên nhìn Đường Trản.

“Đường Môn Tứ Xuyên ư”

Tên của Đường Môn đối với hắn ta một thời là biểu tượng của sự sợ hãi và lo lắng giống như bức tường không thể vượt qua được. Từ giây phút sinh ra là con cháu của thương gia ở Thành Đô thì Đường Môn Tứ Xuyên lúc nào cũng giống như thiên hình tồn tại trên đầu hắn ta vậy. 

Nhưng mà bây giờ thì sao?

‘Việc sợ hãi thật là nực cười’

Coi tên đang đứng tu rượu ừng ực ở phía sau kia thì Đường Trản đại loại như một tiểu tử lương thiện vậy . Chiêu Kiệt đã đánh nhau với con quái vật kia từ trước đến giờ thì sao lại có thể thua Đường Trản được cơ chứ?

Bản thân Chiêu Kiệt đã nhận được gì từ Hoa Sơn ư?

‘Vì nhận quá nhiều nên không thể diễn tả thành lời’

Chỉ có thể cho thấy qua thanh kiếm này thôi .

Đường Trản nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Kiệt, ngay khi hắn ta định xuất chiêu thì…

“Đại ca”

Đường Trản quay đầu ra sau

“Giết gà thì đâu cần phải dùng đến dao mổ bò chứ? Để đệ ra tay”.

Đường Hạo - đệ đệ của hắn đột nhiên bước ra nói

“Việc này ta sẽ .. “

“ Hoa Chính Kiếm không ra mặt mà đại ca lại ra mặt thì khó coi lắm.”

Đường Trản gật đầu lia lịa

Hắn ta nói không sai. Việc con người hành động đúng với tiêu chuẩn là quan trọng. Đường Trản vừa thì thào vừa lùi lại một bước.

“ Tuyệt đối không được nương tay đâu đấy”.

“Tất nhiên rồi”.

Đường Hạo đứng trước Chiêu Kiệt và luồn tay vào tay áo của hắn.

Đó là khởi thủ thức đặc trưng của Tứ Xuyên Đường môn - khởi thủ thức mà những kẻ chưa gặp qua Tứ Xuyên Đường môn chỉ được nghe qua lời đồn đại. Tất cả các ám khí của Đường môn đều sẽ được bắn ra từ trong tay áo kia.

“Ta là Đường Hạo của Đường Môn Tứ Xuyên”.

“Ta là Chiêu Kiệt của Hoa Sơn”.

Sát khí xanh thẫm hằn trên ánh mắt của Đường Hạo .

Hắn vẫn còn nhớ khuôn mặt của Chiêu Kiệt. Ai mà không biết con cháu của Tứ Hải Thương Hội chứ. Vì họ được dạy từ khi con nhỏ là phải khắc ghi gương mặt của những người họ cai trị ở trong đầu.

Chiêu Kiệt - người thậm chí không thể nhìn vào mắt hắn trong quá khứ nhưng bây giờ lại dám chĩa kiếm vào hắn ta.

‘Tên ngạo mạn’

Phải khiến cho hắn ta mất đi một cánh tay thì mới có thể hả giận được.

Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt những chiếc lông vũ bên trong tay áo hắn, bỗng những chiếc lông vũ ấy bắn ra như những tia sáng.

Hàng chục chiếc lông vũ không nhìn thấy rõ được bằng mắt đang bắn với tốc độ kinh khủng về phía Chiêu Kiệt.

‘Gì vậy chứ? Có gì ghê gớm đâu?’

Nhìn dáng vẻ không thể phản ứng của Chiêu Kiệt khiến Đường Hạo sảng khoái.

Trước tiên sẽ dùng lông vũ bắn trúng Chiêu Kiệt, đến khi hắn ta không thể nhúc nhích được nữa thì...

“Hử”

Ngay lúc đó.

Pặc.

Chiêu Kiệt trông có vẻ như không thể phản ứng lại được nhưng đột nhiên kiếm của hắn ta vung lên với tốc độ kinh khủng .

Keng!

Hàng chục chiếc lông vũ chạm vào kiếm Chiêu Kiệt đều bị đánh văng.

Đường Hạo trợn ngược hai mắt không thể tin vào cảnh tượng kia .

Và hắn lúc này đã nhận ra.

Vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên.

Bịch bịch!

Chân của Chiêu Kiệt đạp mạnh xuống sàn. Cơ thể của hắn ta lao nhanh về hướng Đường Hạo như tia chớp.

“Ơ…..?”

Pặc !

Người mất bình tĩnh thì không thể thắng được.

Hắn cảm nhận được mặt kiếm của Chiêu Kiệt đang đánh vào cổ mình và Đường Hạo từ từ ngã gục xuống.

‘Khô,không thể tin được..’

Phịch.

Chiêu Kiệt nhếch khóe môi đứng yên nhìn Đường Hạo ngã xuống đất

Sau đó hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Đường Trản và hét lớn.

“Người tiếp theo!”

Mình đã luôn muốn làm thử điều này một lần!

Khà. Đã!

Số raw dự trữ đã hết, nguồn cung cấp raw cũng không còn. Hiện tại bọn mình đang cần tìm gấp nguồn cung cấp raw, hoặc bạn nào bên hàn có thể nạp tiền vào Naver Series để tiếp tục lấy raw về dịch!!! Mọi chi tiết xin liên hệ fanpage Vlognovel, ai có quen biết giới thiệu giúp bọn mình nhé! Có raw sẽ đẩy được tốc độ 5 chap mỗi ngày!!


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương