Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 159 Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 159. Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (4)

“Đã chạy được bao lâu đâu mà đã thở hồng hộc rồi! Bởi vậy nên thường ngày ta mới bảo luyện tập khinh công đi còn gì!”

‘Cái tên này không phải là con người mà!’

‘Cái thứ vô lương tâm.’

‘Mình đúng là đứa tâm thần nên mới bỗng chợt cảm nhận được tình huynh đệ với nó!’

‘Muốn đánh nó quá.’

Các đệ tử Hoa Sơn dùng hết sức bình sinh để chạy.

Còn Thanh Minh thì không phải ở đằng trước mà lại đang ở phía sau rút kiếm ra đuổi theo bọn họ.

Nhìn thấy lưỡi kiếm hung tợn cùng ánh mắt như sắp phát điên lên đó thì có muốn thả lỏng đôi chân cũng không thể làm nổi. Dù có thở hổn hển, chân thì run bần bật đi nữa thì cũng phải chạy trước cái đã.

‘Cái tên tiểu tử đó còn đáng sợ hơn cả Hấp Huyết Biên Bức.’

‘Chẳng thà dấn thân vào bọn Võ Đang còn hơn!’

Chiêu Kiệt, người ít nội công nhất trong số bọn họ bắt đầu tụt dần lại phía sau.

“Ư….Ư ưm.”

Chiêu Kiệt tuyệt đối không phải đang làm mình làm mẩy. Đã cố gắng hết sức để chạy rồi nhưng lại thiếu nội công thì biết làm thế nào được?

Nhưng cái con người đang đuổi theo phía sau thì không hiểu được cái lý lẽ hiển nhiên đó rồi.

“Á, đau! A! Á á á á á! Tên tiểu tử này!”

“Chạy đi! Đã bảo chạy đi cơ mà!”

Thanh Minh từ đằng sau đâm kiếm phầm phập vào lưng Chiêu Kiệt, mắt Thanh Minh trợn trừng lên chỉ thấy toàn tròng trắng.

“Cái lũ khốn kiếp đó bây giờ đang lè lưỡi liếm đồ của ta và định mang nó đi còn gì! Huynh muốn thấy cảnh chúng ta chết cả đám à?”

“Ư a a a a a! Thái Thượng Lão Quân ơi, người đang làm gì thế! Sao không giáng thiên lôi đánh chết tên này đi!”

Đáng tiếc nơi bọn họ đang ở nằm dưới mặt đất nên sấm sét cũng không chạm đến được.

Và điều đáng tiếc hơn nữa là cái trò mà Thanh Minh đang làm bây giờ đã đem lại hiệu quả rõ rệt. Chiêu Kiệt bị đâm phầm phập vào sau lưng đã chạy nhanh với tốc độ gấp đôi ban nãy.

“Ư a a a! Cái thứ trời đánh!”

“Để dành sức lực kêu la đó mà chạy đi!”

Ánh mắt của Thanh Minh rực cháy.

Việc hắn ta hối thúc các đệ tử khác đến mức này đều có lý do cả.

‘Đám người kia đang không tiến thêm về phía trước nữa.’

Điều đó có nghĩa rằng bọn chúng đã đến điểm tận cùng. Và nơi đó nhất định sẽ có Hỗn Nguyên Đan. Đã phải khổ sở biết bao nhiêu mới đến tận đây cơ chứ, tuyệt đối không thể nhìn thấy cảnh bọn chúng lấy mất Hỗn Nguyên Đan rồi tẩu thoát được.

“Cái lũ oắt con Võ Đang đó sao dám động vào đồ của lão tử chứ!”

‘Cái đó đâu phải của ngươi!’

‘Bọn lừa đảo còn không mang trong mình suy nghĩ đó nữa là.’

Nhưng biết làm sao được?

Tên tiểu tử đó lại là đệ tử của Hoa Sơn, là một sư điệt đồng thời là sư đệ đáng yêu của bọn họ cơ mà.

Không chỉ có mỗi bọn họ đang phải khổ sở vì Thanh Minh.

“Hoa Sơnnnnn Thầnnnnnn Longggggggg!”

Một giọng nói thống thiết vang lại từ phía cuối hang động.

“Này, cái tên kiaaaaaaa! Đợi ta đi vớiiiiii! Bóc lột sức lao động của ta cho đã rồi giờ bỏ ta lại mà đi saoooooooo!”

“Nói cái gì thế hả. Ông chú ăn mày kia.”

Thanh Minh cười khẩy.

“A, mau qua đây nhanh lên đi!”

“Đâu phải do ta đâu! Là do mấy đứa ăn mày này không thể đi được đây này! Mấy đứa ăn mày đáng thương!”

“Ha, đúng là như ăn mày.”

Trước điệu cười chế giễu của Thanh Minh, mắt Hồng Đại Quang ươn ướt.

‘Chuyện lần này mà xong xuôi thì đến cả tiểu tiện ta cũng không thèm đi ở Hoa Sơn đâu. Cái thứ hư hỏng!’

Nhưng rất tiếc, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc.

“Mấy tên ăn mày này! Chạy hộ ta đi! Phải đuổi theo đám người kia đấy!”

“Phân đà chủ….Người đi trước đi ạ. Bọn tôi…..Bọn tôi không được đâu.”

“Nói nhảm nhí cái gì thế hả! Còn không mau chạy nhanh lên đi!”

“Hộc! Hộc! Bọn…bọn tôi không đi được. Phân đà chủ! Chẳng thà người giết bọn tôi đi.”

“Ây gù. Ai cũng già cả rồi, sức đâu mà đuổi cho lại bọn oắt con đó chứ. Đám nhóc đó ở cái độ tuổi sắt thép còn nuốt chửng được cơ mà!”

“Còn không ngậm mồm lại mà chạy đi à?! Vấn đề này thuộc về lòng tự trọng của Cái Bang! Chúng ta thuộc hàng đệ nhất thiên hạ về khinh công đấy!”

“Thiên hạ đệ nhất xin tiền thì có!”

“Thiệt tình!”

Hồng Đại Quang nghiến chặt răng rồi đá vào mông đám ăn mày.

“Aaaaa! Sao lại đánh bọn tôi!”

Tên ăn mày bị đá vào mông mắt trợn trừng lao vào Hồng Đại Quang.

‘Ơ, đâu phải thế này?’

Sao mình không làm được như tên tiểu tử đó nhỉ?

Hồng Đại Quang đã nhận ra được một điều rằng, việc bắt nạt người khác không hề dễ dàng, hắn ta đẩy tên ăn mày lao vào mình ra với tốc độ nhanh như gió.

“Này, Hoa Sơn Thần Long! Đợi ta đi vớiiiiiii!”

Dù Hồng Đại Quang có kêu la gào thét cỡ nào thì Thanh Minh cũng chỉ chạy thẳng về phía trước. Lỡ rủ lòng thương xót đám ăn mày kia mà lỡ mất Hỗn nguyên đan thì có đánh lũ ăn mày đó 4 ngày 3 đêm cũng không thể nguôi giận.

“Lối ra kìa!”

“Là ánh sáng!”

“Ư a a a a a a a!”

Các đệ tử Hoa Sơn đồng thanh hô to trong sự vui mừng. Đương nhiên là niềm vui sướng vì bây giờ có thể thoát khỏi cái tên tiểu tử ác độc này nhiều hơn so với niềm vui sướng vì đã đến được đích.

“Ánh sáng rực rỡ đây rồiiiiiii!”

Tự lúc nào mà Chiêu Kiệt đang thở hổn hển ở vị trí dẫn đầu, hắn ta nhảy vào lối ra. Thế rồi ngay lập tức mắt hắn mở to, đờ ra nhìn phía trước.

“Cái gì thế này?”

Một vách đá khổng lồ cùng với những võ giả đang liều mạng leo lên vách đá đó hiện ra. Mắt của Chiêu Kiệt run lên sau khi nhìn thấy khung cảnh đó.

Không biết từ bao giờ mà Bạch Thiên và Nhuận Tông cũng có phản ứng tương tự.

“Đằng, đằng kia…..”

“Có phải ta nhìn đúng rồi không?”

“Cái đó thì đúng là vách đá thật đấy nhưng mà…”

Một tia sáng kỳ dị xuất hiện trong ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn khi nhìn thấy vách đá dựng đứng.

Không phải vì những đệ tử của Võ Đang bây giờ đang leo lên được một nửa vách đá.

“…..Hô hô. Là vách đá này. Vách đá đấy.”

“Gì cơ? Vách đá á?”

Thanh Minh xông ra nhìn vách đá với ánh mắt sáng lấp lánh.

“Là ở phía trên!”

Ngón tay của hắn ta chỉ vào nơi đang lộ ra ở giữa vách đá. Vốn dĩ nó nằm tít phía xa nên chỉ thấy nó lộ ra một chút, nhưng chắc chắn rằng không gian đó thừa sức để khoảng chừng 100 người có thể chui lọt.

“Phải leo lên đó đúng không?”

“Leo lên đó á?”

“Trời đất ơi, leo lên ……”

Chiêu Kiệt ngớ người ra nhìn vách đá, thế rồi hắn ta nghiêng đầu.

“Gì thế này?”

Dần dần khóe miệng của hắn ta nhích lên.

“Ải cuối cùng sao lại nhạt nhẽo vậy chứ?”

“Hô hô hô! Hô hô hô hô hô! Leo vách đá sao! Đoạn đường cuối cùng lại xuất hiện thứ này!”

“Quãng thời gian hệt như địa ngục vừa rồi quả là không tốn công vô ích!”

Khóe mắt của Nhuận Tông ươn ướt.

Vách đá á?

Vách đá cao thế kia sao?

‘Đùa nhau đấy à!’

Trong số các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba của Hoa Sơn, không có ai là không thể leo lên vách đá. Nhờ vào những buổi tập luyện của cái tên không phải con người kia mà chẳng phải bọn họ ngày nào cũng phải leo lên Đoạn Trường Nhai cao gấp 5 lần thế này hay sao!

Bọn họ đã đạt được đến cảnh giới có thể ngủ gật một lát khi đang leo vách đá từ lâu rồi,  việc leo vách đá bây giờ chẳng khác gì là vận động nhẹ sau khi ăn của bọn họ cả!

Mỗi lần trải qua những đợt tập luyện như địa ngục ấy, bọn họ chỉ biết chửi rủa rồi lại chửi rủa! Không ngờ mấy cái trò tập luyện vô bổ không biết dùng vào đâu đấy lại có thể phát ra ánh sáng tại nơi này!

Đương nhiên tất cả những người ở đó đều cảm thấy hồi hộp.

“Đi thôi!”

“Chắc Dược Tiên chưa đến Hoa Sơn bao giờ nhỉ!”

“Cỡ này thì còn không thể khiến đồ ăn vặt nuốt vào bụng tiêu hóa nổi nữa ấy chứ!”

Các đệ tử Hoa Sơn không chờ đợi lời nói nào từ Thanh Minh, bọn họ dùng hết sức mình bám vào vách đá.

Những kẻ còn chưa có đủ dũng khí để leo lên vách đá vội vàng đưa ánh nhìn sang các đệ tử Hoa Sơn – những người ở đâu mới đột nhiên xuất hiện.

Và…..

“Ớ ớ ớ ớ? Chuyện, chuyện gì vậy?”

“Sao, sao lại nhanh vậy chứ!”

Bịch bịch bịch bịch!

Hai tay hai chân không chút nghỉ ngơi, bọn họ hệt như đang bò trên mặt đất bằng phẳng….Mà không, các đệ tử Hoa Sơn còn leo lên vách đá với tốc độ nhanh hơn cả vậy nữa, những người kia thấy vậy liền mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc.

“Ơ, người chứ có phải nhện đâu, sao có thể leo lên vách đá với tốc độ…..?”

Một tốc độ nhanh khủng khiếp.

Đây không phải vấn đề mạnh hay không mà là vấn đề về sự thành thục, những người đứng xem không đời nào lại có thể biết chuyện đó. Những gì bọn họ nhìn thấy bây giờ chỉ là cảnh các đệ tử Hoa Sơn bỗng nhiên xuất hiện rồi leo lên vách đá với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lại còn không chỉ một mà đến tận năm người đều như vậy!

Dù biết rõ bây giờ không có thời gian để đứng đấy cảm nhận sự hoang đường nhưng bọn họ không thể nào rời mắt khỏi cảnh tượng này được.

“Chặn, chặn chúng lại!”

“A!”

Phải đến bây giờ tất cả mới lấy lại tinh thần và bắt đầu nhìn trừng trộ vào đám đệ tử Hoa Sơn.

“Ném đi!”

“Cắm kiếm vào lưng bọn chúng đi!”

Dù không có đủ năng lực để có thể leo lên vách đá nhưng cũng không thể nào từ bỏ thần binh, đám người đứng ở phía dưới bắt đầu ném binh khí, cản trở những người đang trèo lên trên.

Và trong mắt bọn họ, những kẻ cần phải cản trở trước tiên đương nhiên là các đệ tử Hoa Sơn.

Phập!

Chiêu Kiệt trố mắt ra sau khi nhìn thấy thanh trường kiếm sượt qua má mình một cách suýt soát và cắm thẳng vào vách đá.

“Ơ, ơ kìa! Dù các người có bản tính xấu xa thì cũng phải giữ chừng mực chứ!”

Bọn chúng không đi được nên giờ bảo người khác cũng đừng đi đấy à? Có vậy đi nữa thì làm gì đến mức ném kiếm vào người bọn ta chứ!

“Đừng bận tâm, cứ tiếp tục leo lên đi!”

“Bọn chúng ném kiếm vào chúng ta còn gì!”

“Ta sẽ chặn hết cho! Huynh cứ đi đi!”

“Đệ làm thế nào mà đòi chặn hết mấy thứ này chứ!”

Ngay lúc đó.

“Này, lũ khốn kia! Đừng có mà động vào Hoa Sơn đấy!”

Hồng Đại Quang đến sau cùng đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình, hắn ta đụng độ với đám người đang tấn công từ bên dưới.

“Hãy xử hết cái lũ khốn này đi nào, Hoa Sơn Thần Long! Đừng bận tâm chuyện ở dưới này, mau leo lên đi!”

Thanh Minh tặc lưỡi.

“Cứ làm như bản thân đang đứng ra giúp được một chuyện to lớn lắm vậy. Thôi được rồi, không cần đâu!”

Sự cản trở vừa mất đi thì tốc độ cũng được gia tăng rất nhiều. Chiêu Kiệt nhanh chóng dùng hai tay hai chân một cách triệt để trèo lên vách đá.

“Ư chaaaaaaaaa!”

“So với Đoạn Trường Nhai thì ở đây dễ như ăn cháo!”

Không chỉ có vậy.

Các đệ tử Hoa Sơn trong tích tắc đã đuổi kịp những kẻ leo lên vách đá trước đó. Thậm chí, bọn họ còn bắt đầu qua mặt đám người đó nữa.

Thỉnh thoảng lại có những binh khí ở dưới bay lên nhưng toàn bộ đều bị đánh văng bởi kiếm của Thanh Minh.

Cứ mỗi lần chặn được một binh khí thì hắn ta lại hét lên như hô khẩu hiệu lấy khí thế.

“Linh dược! Nội công! Linh dược của ta!”

‘Nó nổi điên rồi.’

‘Mau leo lên thôi. Lỡ có ai đó lấy mất Hỗn Nguyên Đan thì không biết tên điên đó còn làm ra trò gì nữa đâu.’

Những đệ tử Hoa Sơn vừa run rẩy trước nỗi khiếp sợ kỳ quái đó vừa chăm chỉ leo lên.

 

“Trưởng lão! Đằng kia!”

“Hửm?”

Hư Tán Tử nhìn trừng trừng.

Một đám võ giả với khí thế khủng khiếp từ phía dưới đang đuổi kịp bọn họ. Tốc độ leo lên vách đá của đám võ giả đó nhanh như khỉ.

Mà không, võ giả thì không lý nào không thể bằng khỉ được, phải nói là hơn cả thế mới phải.

“Mấy, mấy kẻ đó?”

“Hoa Sơn! Là các đệ tử Hoa Sơn ạ, thưa trưởng lão!”

Hư Tán Tử nghiến răng khi nghe xong lời của Chân Huyễn.

‘Cái lũ đó!’

Những kẻ đã khiến mọi việc ra nông nổi này không ai khác mà chính là cái lũ đó.

Vừa nghĩ đến sự thật đó là hắn ta lại không thể não kìm chế được sự phẫn nộ đang dâng trào.

Nhưng thứ đáng phải lo hơn lúc này không phải là sự phẫn nộ đối với bọn họ.

Mà chính là tốc độ nhanh hơn Hư Tán Tử gấp mấy lần của bọn họ.

‘Sao chuyện này có thể xảy ra nhỉ?’

Dù có mạnh đi nữa thì xét về độ tuổi của bọn chúng, chắc chắn phải có hạn chế. Nhưng sao bọn chúng lại có thể leo lên vách đá với tốc độ nhanh đến thế chứ?

Đây là việc mà Hư Tán Tử không thể dùng thường thức để hiểu được.

Nhưng thứ quan trọng không phải là có hiểu được hay không. Vì dù lý do có ra sao đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng chuyện đó đang diễn ra trước mặt hắn ta.

“Hư Không!”

“Vâng, sư huynh!”

“Đệ hãy dẫn dắt bọn trẻ! Ta phải leo lên trước mới được!”

“Vâng ạ!”

Hư Tán Tử đạp vào vách đá.

Sau cùng, hai chân hắn ta bắt chéo nhau trong không trung.

Vù ù ù.

Dưới chân hắn như xuất hiện một vòng xoáy, thế rồi cơ thể hắn bắt đầu lao vút lên.

“Thê Vân Tung!”

Có ai đó đã buông lời cảm thán từ phía dưới.

Thê Vân Tung – một bộ pháp của Võ Đang đang hiện ra trước mặt bọn họ, khi đạt đến mức điêu luyện thì bộ pháp này có thể khiến con người ta bay cao lên không trung đến hơn 10 trượng.

Đương nhiên không thể nào chỉ trong một lần có thể bay lên khỏi vách đá cao thế này được. Nhưng chỉ cần giữa chừng có chỗ để bám víu thì có lẽ người đầu tiên leo lên hết vách đá này sẽ là Hư Tán Tử.

Và ở nơi này có một tên đương nhiên sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn bộ dạng đó của Hư Tán Tử.

“Ơ, cái tên khốn đó?”

Ánh mắt Thanh Minh như một kẻ điên.

Phải khổ sở thế nào mới đến được đây, sao có thể đứng trơ trơ nhìn tên khốn Võ Đang cướp mất Hỗn Nguyên Đan được!

“Ta đi trước đây!”

“Thanh, Thanh Minh này!”

“Đệ định làm gì thế hả?!”

“Có chết đi nữa thì ta cũng phải ăn được nó!”

Hai mắt Thanh Minh sáng lấp lánh.

Các đệ tử Hoa Sơn lúc đó chỉ biết hoài nghi vào những gì đang nhìn thấy.

Thanh Minh đột nhiên cởi giày ra rồi ném đi, hắn ta bắt đầu chạy trên vách đá.

“Vãi?”

“Chạy á?”

Chân Thanh Minh giẫm lên vách đá như đang giẫm lên mặt đất phẳng. Cơ thể hắn ta đồng thời di chuyển với tốc độ khủng khiếp chạy lên phía trên.

“Ư aaaaaaaaaaaa!”

Tuy xuất phát chậm hơn nhưng tốc độ chạy trên vách đá của Thanh Minh chắc chắn nhanh hơn tốc độ bay vụt lên cao của Hư Tán Tử.

“Cái tên oắt con đó?”

“Ai là oắt con hả, nói lại coi!”

Là ta đấy! Ngươi biết mình mấy tuổi không?

“Hừ! Tức muốn nổ ruột mà!”

Có nói thì cũng chả ai tin! Mà thôi! Nhỏ tuổi vẫn tốt hơn mà!

Hai người bọn họ như đang chạy đua với nhau xem ai lên khỏi vách đá trước tiên. Lại còn đua với một tốc độ khủng khiếp.

Thanh Minh dùng hết sức mình nghiến răng, giẫm vào vách đá và lao tới như đang chạy trên mặt đất.

Bên này, Hư Tán Tử cũng đạp lên không trung bắn mình lên trên.

Sau cùng!

“Haaaaaaaaaa!”

“Ưaaaaaaaaaaaaaa!”

Hư Tán Tử và Thanh Minh gần như đồng thời vọt ra lỗ hổng trên vách đá – mục tiêu mà bọn họ hướng đến.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương