Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 155 Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 155. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (5)

 

Bên trong hang động mọi thứ trở nên trầm mặc.

 

“.......”

 

Ngay cả Cự Lực Phủ Mạc Hoài cũng không thể mở miệng nói lời nào.

 

Bọn chúng chưa từng nghĩ rằng ai đó có thể thắng được Đại La Kiếm một cách dễ dàng cả. Nếu như phải đấu với hắn, chắc hẳn kẻ đó sẽ phải mang cả tính mạng ra để cược.

 

Vậy mà cái thằng oắt con đang đứng trước mặt bọn chúng lúc này lại giết chết Đại La Kiếm như giết một con kiến vậy.

 

Trong giây lát, hắn có cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ.

 

Trong cuộc đời hắn chưa từng một lần đánh mất cảm giác thực tại ở 1 chiến trường chém giết lẫn nhau như lúc này.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Chuyện đã rành rành ngay trước mắt nhưng hắn vẫn không thể nào tin nổi.

 

“Ta....”

 

Mạc Hoài muốn nói gì đó nhưng rồi lại im bặt.

 

Không còn gì để nói chính là câu nói thích hợp nhất trong tình huống này.

 

Hắn liên tục trừng mắt nhìn vào cái đầu của Đại La Kiếm đang nằm chỏng trơ dưới đất. Biểu cảm bây giờ của hắn phản ánh rất chính xác bầu không khí và cả tâm tư của tất cả những người đang có mặt ở đây.

 

Hựuuuu

 

Triệu Minh Sơn dồn sức mạnh vào lòng bàn tay nắm chặt lấy bao kiếm.

 

“Quả nhiên”

 

Mặc dù chuyện này cực kỳ phi lý nhưng trực giác của hắn đã đúng.

 

Tên này tuyệt đối không phải là một đạo sĩ.

 

Hắn là sát thần

 

Không cần phải bàn gì thêm về sức mạnh của hắn.

 

Rõ ràng hắn là kẻ đã băng qua vô số trận chiến, khiến máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi.

 

Ngay cả khi cảm nhận được luồng sát khí khủng khiếp hay thậm chí là trông thấy dã thú thì hắn vẫn có thể đưa ra các giả thiết khác nhau.

 

Nhưng với việc đã xảy ra ngay trước mắt như thế này, hắn không còn cách nào khác ngoài khẳng định và chấp nhận.

 

Việc chém đầu của một con người được hắn thực hiện một cách tự nhiên như ngắt 1 chiếc lá ra khỏi nhành cây. Điều đó có nghĩa là....

 

“Hắn đã quá quen với việc giết người”

 

Triệu Minh Sơn nuốt nước bọt.

 

“Rất có thể nơi này sẽ trở thành nấm mồ chôn thây của ta cũng không biết chừng”

 

Triệu Minh Sơn chợt nhận ra mồ hôi hắn đã túa ra như nước ướt đẫm cả vạt áo. Hắn quyết tâm dùng sức đứng dậy.

 

“Chúng ta hãy hợp công đi”

 

“......”

 

“Hả? Nhà....ngươi nói gì cơ?”

 

“Ta nói là chúng ta hãy hợp công đi”

 

Những kẻ xung quanh hướng mắt về phía Thanh Minh rồi lại quay sang nhìn Triệu Minh Sơn. Đôi mắt của chúng đầy ắp sự kinh ngạc và phẫn nộ.

 

“Bây giờ ngươi đang kêu bọn ta hợp công để giết thằng oắt con này sao?”

 

“Tốt hơn hết nhà ngươi nên ngậm mõm vào thì hơn. Vấn đề tuổi tác chẳng có ý nghĩa gì trên giang hồ cả. Sức mạnh chính là thứ quan trọng nhất. Và hắn ta là một kẻ mạnh....”

 

Triệu Minh Sơn ngậm chặt miệng.

 

Hắn không biết phải nói gì nữa.

 

Cho dù hắn có cố giải thích thế nào thì cũng chẳng có một đạo lý nào trên đời này có thể diễn tả hoàn hảo về cảm giác đối với một tên sát nhân thành thạo việc giết người cả. Đây không phải vấn đề mà một lời nói có thể diễn giải được mà là vấn đề thuộc về trực giác.

 

Nhưng hắn làm sao có thể mang cảm giác của bản thân ra để giải thích kia chứ?

 

“Dù sao thì nếu như không hợp công, tất cả chúng ta sẽ phải chết.”

 

Đó là một lời nói hết sức hoang đường.

 

Nhưng tất cả những kẻ ở đây đều biết, câu nói hoang đường đó không phải là lời nói dối.

 

Chúng đều là những kẻ lăn lộn trên giang hồ nhiều năm. Nếu như chúng không thể nắm bắt được thực lực của đối phương sau khi chứng kiến trận chiến xảy ra ngay trước mắt thì chúng đã không sống được đến ngày hôm nay rồi.

 

Tất cả nín thở suy ngẫm

 

Cho đến khi đầu của Đại La Kiếm rơi xuống, bọn chúng chưa từng chịu bất cứ tổn thất nào. Vì vậy mà thực lực của Đại La Kiếm và cái tên được gọi là Thanh Minh kia rõ ràng là chênh lệch rất lớn.

 

Nếu như thể lực của Thanh Minh vẫn còn sung mãn và giả sử như hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh thì rất có thể đầu của Đại La Kiếm sẽ bay khỏi cổ chỉ bằng 1 cái vung kiếm lên của Thanh Minh mà thôi.

 

Những kẻ còn lại cũng đều ý thức rất rõ tình trạng lúc này.

 

“ Tên đó...hắn là Quỷ Dạ Xoa sao....”

 

Sơn Đông Khoái Kiếm Tôn Minh khẽ rên rỉ.

 

Mặc dù không biết Thanh Minh tài giỏi đến mức nào nhưng tất cả đều hiểu rất rõ, năng lực của tên nhóc con kia ở đẳng cấp mà bọn chúng không thể xâm phạm đến.

 

Khóe miệng Tôn Minh run rẩy, hắn bắt đầu mở lời.

 

“Chúng ta hãy hợp công với nhau”

 

“......”

 

Tất cả mọi người nuốt nước bọt sau câu nói của Tôn Minh.

 

Lòng tự tôn ư? Có sống thì mới có thể giữ lòng tự tôn chứ chết rồi thì chẳng còn gì cả. Vả lại làm gì có ai biết được việc bọn chúng liên thủ tại một nơi như thế này kia chứ?

 

Nếu như chuyện bọn chúng hợp công để giết đám trẻ con Hoa Sơn mà bị đồn ra ngoài. Chắc chắn chúng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Rồi chúng sao có thể chịu đựng được những lời đàm tiếu chê bai từ nhân sĩ giang hồ đây?

Nhưng nơi này chỉ là một hang động tối tăm vắng vẻ.

Nếu như bọn chúng không mở miệng, làm gì có ai biết chuyện Thanh minh đã bị giết như thế nào chứ?

Không cần phải đắn đo nhiều nữa, mọi chuyện đã được quyết định xong.

1 số kẻ đồng tình không nói gì bước lên phía trước. Bọn chúng biết rằng phải hợp công giết chết Thanh Minh thì chúng mới có thể ra khỏi chỗ này.

Nhìn những kẻ đang chăm chú quan sát mình với tâm trạng hỗn loạn, đôi mắt Thanh Minh dần tối đi.

Hắn đang tức giận sao?

Lý nào lại vậy.

Bọn chúng nghĩ rằng Thanh Minh cảm thấy phẫn nộ sau khi nhìn thấy đám thi thể dưới chân mình. Nhưng thực ra hắn không tức giận một chút nào. Ngược lại, hắn lại khá đồng tình với những gì mà bọn chúng nói.

 

Một khi cầm binh khí tiến vào Kiếm Trủng, bất kỳ ai cũng phải chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào. Đứng trước một thảm cảnh ta không chết thì ngươi vong, việc giữ đạo lý chẳng có ý nghĩa gì cả.

 

Mặc dù Hồng Đại Quang có suy nghĩ khác, nhưng đối với Thanh Minh - 1 người có kinh nghiệm xuống địa ngục dạo chơi vài vòng rồi ngoi lên thì đây là một suy nghĩ hiển nhiên.

 

Và việc tức giận đến mức muốn moi tim róc thịt ai đó trên chiến trường là một việc làm vô giá trị.

 

Lý do hắn giết Đại La Kiếm rất đơn giản.

 

Bởi vì Đại La Kiếm định giết hắn.

 

Sau khi sống dậy bằng cơ thể này, Thanh Minh chưa một lần đứng trên chiến trường. Bởi vì những trò đùa trẻ con hay ra vẻ trước mặt người khác không thể gọi là chiến trường được.

 

Chiến trường là nơi mà ngay cả khi cánh tay ta đã đứt lìa, lòng ta vẫn tràn đầy hận thù, nhất định, nhất định phải giết được kẻ thù.

 

Và một khi đứng trên chiến trường thì không được phép để tình cảm cá nhân làm vướng bận.

 

Chỉ vậy mà thôi.

 

Đó chính là những điều mà Thanh Minh đã nhận ra sau những cuộc chiến trường kỳ mà hắn đã trải qua.

 

Tí tách

 

Máu trượt dài trên thanh kiếm của hắn rồi rơi xuống đất.

 

Hắn cầm vũ khí từ từ tiến lại gần bọn chúng. Thanh Minh nhìn qua một lượt với gương mặt lạnh lùng.

 

Tất cả có 9 tên.

 

Cố gắng bảo toàn thể lực tốt nhất và giết cả 9 tên này.

 

“Oắt con...chết tiệt, không thể gọi nó là oắt con được nữa”

 

Cự Lực Phủ Mạc Hoài đứng đầu với khuôn mặt méo xệch.

 

Hắn giương chiếc rìu sắc bén về phía trước.

 

“Hãy nhớ, đây là vinh hạnh cho nhà ngươi. Nếu như ngươi không mạnh sẽ chẳng có chuyện bọn ta hợp công như thế này đâu”

 

Đáp lại lời của Mạc Hoài, Thanh Minh lạnh nhạt mở lời.

 

“ To mồm thì xông vào xem nào!”

 

“.....”

 

Mạc Hoài nghiến răng.

 

Thật nhục nhã.

 

Nhưng Mạc Hoài biết rất rõ. So với việc chết để giữ lòng tự trọng thì nhục nhã 1 chút để được sống vẫn tốt hơn gấp ngàn vạn lần.

 

Thêm vào đó, nếu như hắn chết ở một nơi thì thế này thì có ai biết đến đâu kia chứ?. Lòng tự trọng ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này chẳng đáng 1 xu nữa là.

 

“ Ta công nhận sự can đảm của nhà ngươi. Nhưng cho dù ngươi có chết ở đây thì cũng chẳng được chết với cái tên Hoa Sơn đâu.”

 

Trong lúc đó, Thanh Minh lạnh lùng xem xét sức mạnh của đối phương.

 

Hợp công ư?

 

Hắn không hề muốn chỉ trích gì đâu.

 

Những kẻ theo chủ nghĩa trào lưu giang hồ cổ hủ xem chuyện hợp công là 1 việc đáng xấu hổ. Nhưng chuyện như vậy chẳng buồn cười chút nào. Đối phương mạnh hơn kia mà, chẳng nhẽ lại đứng im nhìn hắn giết từng người một hay sao?

 

Đây không phải là trò chơi trẻ con.

 

Muốn giết người thì có nhiều cách lắm. Nhưng để sống sót thì cho dù là hạ độc, hợp công, thậm chí là phải nắm lấy ống quần của đối phương mà kéo cũng phải làm thôi.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Nhưng có vẻ như mấy tên này không có suy nghĩ như vậy.

 

“Không phải một hai người, tận chín người hợp công để đối phó với một đứa trẻ ư? Không ngờ để có thể sống sót mà võ giả giang hồ còn có thể làm ra những việc mất mặt như thế này đấy?”

 

Bịch. Bịch.

 

Một người nào đó bước lên tiến lại đứng bên cạnh Thanh Minh.

 

Thanh Minh quay sang nhìn người đó.

 

Bạch Thiên.

 

Hắn đứng bên cạnh Thanh Minh nở một nụ cười nhẹ nhàng.

 

Có vẻ như hắn định ra mặt để giúp đỡ Thanh  Minh.

 

Đứng trước hành động chan chứa tình cảm sư thúc điệt như vậy, phản ứng của Thanh Minh lại khiến cho người khác phải ngã ngửa.

 

“Làm gì đấy? Vướng víu quá. Tránh ra xem nào.”

 

“.....Ta chỉ định giúp con....”

 

Bạch Thiên thở dài. Mặc kệ lời nói của Thanh Minh, hắn rút kiếm ra giương về phía trước.

 

“Con hãy cố chịu sự cản trở này đi”

 

“...Hả?”

 

“Ta là sư thúc của con, là đồng môn của con kia mà. Sư điệt đang phải dùng cả tính mạng để chiến đấu, thân làm sư thúc như ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ được chứ?”

 

Không. Chỉ là như vậy ta sẽ tiện  hơn mà thôi.

 

Sư thúc thật phiền phức mà.

 

“Sư thúc, thúc nói đúng”

 

Như được mặt trời chân lý chiếu qua tim, Nhuận Tông nhanh chóng tiến lại gần Thanh Minh rồi đứng ở bên đối diện với Bạch thiên.

 

“Sư đệ đang phải dùng cả tính mạng để chiến đấu, thân làm sư huynh như ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ được chứ?”

 

“......”

 

“Ta, ta cũng vậy!”

 

Chiêu Kiệt

 

“Hãy cùng nhau chiến đấu!!!”

 

Lưu Lê Tuyết.

 

Các đệ tử Hoa Sơn đứng xung quanh Thanh Minh. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, hắn chỉ biết thở dài thườn thượt.

 

Không cần biết tình huống này là như thế nào, không chuẩn bị trước gì hết cứ mặc sức lao vào đòi đánh nhau là sao? Thật là khiến người khác phải bực mình mà.

 

“Phải chặt tay chặt chân chém đầu người đấy. Các sư huynh, sư thúc của ta ơi, các vị trông bọn chúng có phải hạng dễ xơi không hả?”

“Ta biết bọn chúng rất lợi hại”

 

Bạch Thiên hét lên một cách lạnh lùng.

 

“Nhưng nếu như chỉ vì đối phương mạnh mà trốn ở phía sau thì Hoa Sơn mãi mãi sẽ chỉ đứng nhìn nhà ngươi chiến đấu mà thôi. Bây giờ có lẽ bọn ta sẽ là vật cản đối với ngươi. Nhưng nếu như được rèn giũa thêm, 1 ngày nào đó, bọn ta sẽ có thể giúp đỡ cho nhà ngươi đấy!”

 

“.....”

 

“Nếu như ngươi muốn đẩy ta ra chi bằng hãy đánh rồi ném ta ra bên ngoài còn hơn. Còn nếu phải chết thì cứ chết thôi. Tuyệt đối ta sẽ không đứng nhìn đâu!”

 

Thanh Minh thở dài.

 

Nhưng mà.....

 

“Cái con người này nói đúng đấy chứ”

 

Thanh Minh biết lời Bạch Thiên nói không hề sai. Nếu muốn trưởng thành thì phải có thực chiến. Thực chiến càng nguy hiểm thì độ chín muồi sẽ càng cao.

 

Vậy thì để các môn hạ Hoa Sơn có thể trưởng thành, Thanh Minh cũng phải bắt đầu giao cho bọn họ một số việc, ngay cả việc ấy hắn có thể dễ dàng giải quyết đi chăng nữa.

 

“Hắn biết dùng cái đầu mà”

 

Nói sao được nhỉ?

 

Thanh Minh chưa từng nuôi dạy trẻ nhỏ bao giờ nhưng hắn có thể hiểu một chút về tấm lòng của người làm cha làm mẹ. Mặc dù biết rõ lửa thử vàng, gian nan thử sức. Muốn lũ trẻ khôn lớn thì phải ném chúng vào chỗ nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy bọn chúng gặp nguy hiểm, hắn lại chỉ muốn đứng ra che chắn tất cả.

 

Thanh Minh nhìn những đồng môn đứng xung quanh mình, cổ họng hắn nghẹn ứ nhưng vẫn cố mở lời.

 

“Mọi người sẽ chẳng giúp ích gì đâu”

 

“Bọn ta cũng biết điều đó”

 

“ Ngay từ đầu bọn ta đã không có ý định giúp đệ rồi. Đệ tự luyến quá rồi đấy!”

 

“Chiêu Kiệt sư huynh, sau này chúng ta gặp riêng tâm sự mỏng với nhau chút nhỉ?”

 

“....Hả?”

 

Các sư huynh đệ khác quay sang nhìn Chiêu Kiệt với ánh mắt đầy thương tiếc.

 

Thanh Minh nhìn phía trước, hắn dồn sức mạnh nắm chặt thanh kiếm trong tay.

 

Nói thế nào chỉ.

 

“Đúng là một cảm giác kỳ lạ”

 

Cảm giác không đáng tin một chút nào. giống như hắn phải gánh thêm mấy bao tải hành lý vậy đó.

 

Nhưng mà.....

 

Sư huynh, triển thôi!

Sư đệ! Chúng ta hãy cho bọn chúng biết thế  nào là sức mạnh của Hoa Sơn!

Lần này nhớ để phần cho đệ nữa đấy! Thanh Minh sư huynh!

 

Thanh Minh cúi đầu xuống 1 chút.

 

Thật kỳ lạ.

 

Thật kỳ lạ.

 

Rõ ràng là chẳng đáng tin chút nào....

 

Hơn nữa Hoa Sơn khi ấy đã không còn nữa.

 

Cho dù hắn nỗ lực thế nào chăng nữa thì mọi thứ vẫn không thể nào quay lại được.

 

Nhưng....

 

Thanh Minh cắn chặt rồi rồi hét lên.

 

“Tiến lên nào!  Đập nát đầu bọn khốn đó cho ta!”

“Yaaaaa!

“Yaaaaaa!”

 

Tất cả các sư huynh sư thúc của hắn bắt đầu la hét tiến về phía trước.

 

Hắn cũng cố chạy theo để bước đều với họ.

 

Thanh Minh ngậm ngùi.

 

Sư huynh, chưởng môn sư huynh

 

Hoa Sơn của đệ...

 

Hoa sơn của đệ lại xuất hiện nữa rồi.

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

Thông báo quan trọng: Ngày mai tức 10/2, dưới sự triệu hồi của mẫu hậu đại nhân, mình bắt buộc phải thân chinh về nghe lệnh. Đáng tiếc dưới sự hoành hành của quân địch Covid đã khiến cho các quán net đóng cửa hàng loạt, và không thể tìm ra laptop để mượn tạm sử dụng trong thời gian về quê (người quen toàn dùng pc mới cay!), nên dự kiến các ngày 10 => 15/2 sẽ khó hoặc không thể ra mắt truyện. Cáo lỗi cùng anh em!! Ngày 16 về lại sẽ bù sau!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương