Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 150 Tất cả những tên dám đụng vào đồ của ta đều sẽ chết chắc! (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 150. Tất cả những tên dám đụng vào đồ của ta đều sẽ chết chắc! (5)

“Vẫn đang bám theo ạ!”

“Chết t….Vô lượng thọ phật!”

Lời chửi thề bất chợt văng ra từ miệng của Hư Tán Tử đã nhanh chóng được chuyển thành câu đạo hiệu.

Chứng tỏ bây giờ lòng hắn đang nóng như lửa đốt.

‘Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?’

Việc vào đến Kiếm Trủng không có gì đặc biệt cả. Mà không, có là sau khi vào được Kiếm Trủng đi nữa thì cũng vậy thôi. Giả sử những kẻ nhắm đến Kiếm Trủng đều vào được bên trong đi nữa thì Hư Tán Tử cũng sẽ không bận tâm.

Bởi vì trong số bọn họ, không có người nào đáng để trở thành địch thủ của Võ Đang cả.

Nhưng số lượng người đi vào bên trong ít hơn so với hắn ta nghĩ, tình hình bắt đầu rối ren khi chỉ có những kẻ mạnh trong số những người có mặt ở phía trên xâm nhập được vào Kiếm Trủng.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG.NOVEL. Đón xem chap mới nhất tại VLOG.NOVEL.COM)

 

 

Nếu nghĩ thoáng qua thì việc số lượng những người Tiên vào Kiếm Trủng ít có khi lại là một tin vui đối với Võ Đang. Nhưng chuyện trên thế gian đâu ai lường trước được, nên dĩ nhiên tất cả sẽ không diễn ra một cách đơn thuần.

Nếu số lượng người đông thì sẽ rất khó đạt được thỏa thuận. Nhưng số lượng người ít thì việc trao đổi ý kiến lại trở nên dễ dàng hơn. Đặc biệt trong trường hợp ở đây lại toàn những kẻ mạnh dè chừng lẫn nhau như thế này.

Kết quả là Võ Đang bây giờ đang bị liên minh của những kẻ Tiên vào Kiếm Trủng truy đuổi.

Nói gì đi nữa thì bọn chúng chắc chắn đã cùng thỏa hiệp với nhau hòng ngăn cản việc Võ Đang khai phá Kiếm Trủng. Và kế hoạch cản trở của liên minh ấy đã trở thành sự uy hiếp lớn cho Võ Đang.

Một sự cấp bách toát ra từ giọng nói của Hư Tán Tử.

“Sao lại rộng thế này cơ chứ!”

“Theo cấu tạo thì chúng ta sắp đi hết rồi ạ!”

“Ư ư ưm!”

Dẫu vậy thì khuôn mặt của Hư Tán Tử cũng không thể nào thả lỏng được.

‘Khỉ thật. Không biết Dược Tiên nghĩ gì trong đầu mà lại đi tạo ra cái nơi như này vậy?’

Nơi nào có bảo vật thì nơi đó thường hay có bẫy. Làm gì có ai kỳ quái hơn những kẻ không chịu để lại bảo vật cho hậu duệ của mình mà lại đi giấu nó ở một nơi bí mật không cho ai biết chứ?

Đa số những người đó nghĩ rằng, chỉ những kẻ có đủ tư cách mới có thể đạt được bảo vật mà bọn họ để lại. Bởi vậy mà bọn họ đã tự đặt ra bẫy theo ý mình để thử nghiệm cái tư cách đó.

Nhưng nơi này chẳng phải là mộ của Dược Tiên sao?

Dược Tiên cũng như những kẻ kỳ quái đó….Mà không, còn hơn cả những kẻ kỳ quái đó nữa, ai có thể tưởng tượng ra được chuyện hắn ta đã tạo ra một ngôi mộ được chứa đầy những cái bẫy chết người như thế này đâu?

‘Đúng là kỳ quái không ai bằng!’

Hư Tán Tử đã mấy lần đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Vì là người dẫn đầu nên hắn ta phải vượt qua những cái bẫy của Dược Tiên trước.

Những cái châm độc phóng ra ồ ạt. Một cái bẫy khủng khiếp chợt xuất hiện từ mặt đất. Ngoài ra còn có những cái bẫy quái ác khác được lắp đặt khắp nơi khiến con người ta sởn cả gai óc.

Phía trước là những cái bẫy đang đợi, đằng sau là những người đuổi theo bọn họ đến đỏ cả mắt hòng cản trở bọn họ. Trong đời người ngắn ngủi, hầu như bọn họ chưa bao giờ trải qua tình huống nào đau khổ như thế này.

Hư Tán Tử cắn chặt môi.

‘Tình huống này không phải tự nhiên mà xảy ra.’

Suy nghĩ có ai đó đang đứng đằng sau giật dây mọi chuyện cứ xuất hiện không ngừng trong đầu hắn ta. Tuy biết rằng tỉ lệ xảy ra chuyện đó hầu như bằng không nhưng kỳ lạ thay, hắn ta không thể nào giũ bỏ được ý nghĩ đấy.

Những kẻ đã chắn đường không cho bọn họ tiến vào Kiếm Trủng, hoặc những kẻ đáng lẽ ra phải vào Kiếm Trủng cùng bọn họ rồi cản trở bọn họ rốt cuộc đã không thể vào được Kiếm Trủng, chẳng phải riêng những chuyện đó không thôi cũng đủ kỳ lạ rồi hay sao?

‘Không lẽ là cái tên oắt con đó…..?’

Cứ nghĩ đến chuyện cái tên tiểu tử tên là Thanh Minh của Hoa Sơn đã đi tung tin về tấm tàng bảo đồ ra để triệu tập hết quần hùng đến là Hư Tán Tử lại nghi ngờ rằng liệu tình huống này có phải cũng nằm trong kế hoạch của tên oắt con đó hay không.

Nhưng hắn ta vội lắc đầu.

Suy nghĩ này thì có hơi quá rồi. Tên oắt con đó sao có thể nghĩ được đến tương lai xa xôi như vậy để tạo ra tình huống này được chứ. Tuy đầu óc nó có thể nhanh nhạy nhưng nếu không có chút kinh nghiệm trên giang hồ nào thì không thể đoán biết được tính cách của người trong giang hồ rồi bày sẵn một ván cờ thế này được.

Thêm vào đó, chẳng phải bây giờ các trưởng bối của Hoa Sơn không đến Nam Dương hay sao?

Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên đang dẫn dắt các đệ tử Hoa Sơn. Đám trưởng bối đó có thể nhìn xa đến cả những việc như thế này thì quả là mộng tưởng quá độ rồi.

“Thưa trưởng lão! Áp lực lớn quá ạ!”

“Ư ưm.”

Hư Tán Tử trầm ngâm.

“Hư Không!”

“Vâng, sư huynh!”

“Hãy cố gắng chặn những kẻ đang tiến đến đây nhiều nhất có thể. Hãy dắt theo các đệ tử rồi ngăn bọn chúng lại đi!”

“Còn sư huynh thì sao?”

“Ta sẽ dắt theo vài người rồi tiến về phía trước.”

“Đệ rõ rồi!”

Hư Không chân nhân trả lời một cách quả quyết rồi lao mình về phía sau.

“Chân Huyễn! Võ Cát! Võ Bình!”

“Vâng! Thưa trưởng lão!”

“Đi theo ta! Chúng ta sẽ có được Hỗn Nguyên Đan!”

“Vâng ạ!”

Hư Tán Tử nhanh chóng chạy về phía trước.

Việc khống chế những kẻ đang đuổi theo phía sau tuyệt nhiên không phải là thượng sách. Chỉ riêng việc thiếu mất Hư Không và vài người không thôi cũng đủ là một gánh nặng đè lên đôi vai của những người còn lại rồi, nhưng bây giờ dù có phải chấp nhận hy sinh đa số đi nữa thì cũng phải cầm chắc cho được Hỗn Nguyên Đan trhắn tay.

Hư Tán Tử chạy đi được một đoạn khá xa thì bỗng nhiên nghiến răng!

“Cúi người xuống!”

Vút! Vút!

Lời của Hư Tán Tử vừa dứt, những mũi tên sắc nhọn từ phía trước bỗng đồng loạt lao đến. Đầu mũi tên ánh lên ánh sáng xanh, chắc chắn những mũi tên này đã được tẩm một loại kịch độc.

“Dược Tiên!”

Thanh kiếm của Hư Tán Tử đánh bay các mũi tên đang lao vun vút tới ra tứ phía. Những đường kiếm miên miên bất tuyệt nối tiếp nhau của hắn ta không cho phép bất cứ mũi tên nào lại gần.

“Một kẻ được gọi là Dược Tiên lại dùng đến ám khí và kịch độc ư! Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy!”

Nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại ở đấy.

“Thưa trưởng lão, phía trước có động tĩnh của con người ạ.”

Nghe Chân Huyễn nói, Hư Tán Tử chau mày.

Có cảm nhận được khí tức nào đâu chứ, rốt cuộc động tĩnh đó là sao……

Ngay lúc đó.

Hư Tán Tử đang chạy về phía trước trước bỗng đứng sững lại.

Hắn ta nhìn về phía trước tỏ ý như không thể tin vào điều Chân Huyễn vừa nói.

Có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối sâu thăm thẳm vốn không thể nhìn rõ bằng mắt.

Thứ khiến Hư Tán Tử ngỡ ngàng không phải là vì có thứ gì đó đang chuyển động bên trong Kiếm Trủng – nơi không có bóng dáng con người này.

‘Không hề cảm nhận được sinh khí?’

Có thứ gì đó đang chuyển động, nhưng hắn ta không cảm nhận được chút khí tức nào cả. Nếu là một thứ có thể chuyển động thì buộc phải có sinh khí mới phải, vậy mà hắn ta không hề cảm nhận được chút gì.

Vậy rốt cuộc thứ đang chuyển động bây giờ là gì nhỉ?

Gư ư ư.

Gư ư ư ư.

Âm thanh kỳ dị vang ra từ bên trong khiến Hư Tán Tử cảm nhận được toàn bộ lông trên cơ thể mình đang dựng đứng lên.

Sau khi đã xác nhận được nguồn gốc của những thứ đang chuyển động đó, hắn ta bất giác văng lên một câu chửi thề quá khích.

“Ơ cái đệch…..”

Hắn ta chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy những thứ này.

Nhưng bây giờ, những thứ ở trước mắt hắn ta quá rõ ràng. Bởi vì bọn chúng vào đây quá nhiều.

“…..Cương thi.”

Những thi thể đang chuyển động.

Những thi thể với ánh mắt không hề có sinh khí, làn da ngả sang màu xám tro bước từng bước lừ đừ tiến về phía bọn họ. Chỉ nhìn thấy cảnh tượng đó thôi, cảm giác khó chịu đã bao trùm lấy tất cả theo bản năng rồi.

Hư Tán Tử hét lên trong phẫn nộ và kinh hãi.

“Rốt cuộc đây là cái nơi gì vậy chứ!”

Nhưng hắn ta không có thời gian để bất ngờ.

“Trưởng, trưởng lão! Bọn chúng đến kìa!”

“Chết tiệt!”

Hư Tán Tử nắm chặt lấy kiếm. Dù cho thứ đang lại gần bọn họ là gì đi nữa thì việc phải làm chỉ có một.

“Bọn chúng là những cái xác tuy đã chết nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi! Hãy suy nghĩ rằng đó là những cái xác đáng thương rồi giúp bọn chúng chìm vào giấc ngủ đi!”

“Vâng ạ! Thưa trưởng lão!”

Hư Tán Tử cắn chặt môi.

‘Rốt cuộc ông nghĩ gì trong đầu thế, Dược Tiên!’

Có khi do hắn ta đã phán đoán sai lầm về Dược Tiên cũng nên. Nói vậy thì lỡ đâu….

‘Có thể sẽ không có một ai sẽ sống sót rời khỏi được nơi này.’

Hư Tán Tử dẹp bỏ hết những tạp niệm đang xuất hiện trong đầu mình, vừa hô lên đạo hiệu vừa xông về các cương thi.

‘Đúng là mình đã sai thật.’

Dù có mười cái miệng đi nữa cũng không còn gì để nói.

Nhưng có vậy đi nữa thì….

“Ta là người lớn đấy nhé!”

“Ta đánh cho một trận bây giờ!”

Thanh Minh đưa một tay lên. Trong phút chốc, hắn ta đã xách Hồng Đại Quang dí sát vào tường.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG.NOVEL. Đón xem chap mới nhất tại VLOG.NOVEL.COM)

 

 

“Haizzz, giờ chỉ muốn bằm nát ngươi ra cho rồi!”

Thanh Minh bây giờ nếu có cơ thể của Mai Hoa Kiếm Tôn trước đây thì Hồng Đại Quang đã bị đánh cho nhừ tử rồi. Nhưng kỳ lạ thay, nếu muốn nện người khác bằng cơ thể này, khi đứng trước những người có tuổi một tí thì lại xuất hiện sự trở ngại.

Vì thế mà mọi chuyện mới được kết thúc tại đây. Vậy mà Hồng Đại Quang không biết sự thật đó, còn bày ra khuôn mặt uất ức.

“Hừ. Ta tức quá đi mà.”

Không biết biết Hồng Đại Quang có hiểu được tâm trạng của Thanh Minh hay không, hắn ta nhìn xung quanh với một khuôn mặt buồn rầu.

Nhưng chỉ đổi lại được những ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao hướng về phía mình.

“Ta biết cái tên này sớm muộn gì cũng gây ra chuyện mà.”

“Sao không bị vùi chết luôn đi. Chết trong tay của Hoa Sơn Thần Long ở nơi này thì quá hời rồi còn gì! Quá hời rồi!”

“Sao chúng ta lại có một phân đà chủ như vậy chứ!”

“Có chết thì chết một mình đi, đừng kéo người khác chết theo!”

Buồn thật.

Những kẻ đang lên tiếng chỉ trích bây giờ không phải là các đệ tử của Hoa Sơn mà lại là các thuộc hạ của chính mình khiến hắn ta càng cảm thấy buồn bã hơn.

Hồng Đại Quang bị các thuộc hạ của mình chửi tới tấp vào mặt, hắn ta lấy tay xoa xoa mắt. Cũng may bọn họ đang ở trong phòng tối nên không ai thấy được con mắt bị bầm của hắn, đó là sự an ủi duy nhất mà hắn có được trong lúc này.

“Bởi vì thế nên ta mới không muốn giao du với bọn ăn mày đấy!”

“…. Đừng có nhắc đến 2 chữ ăn mày nữa. Những tên ăn mày nghe được lời này sẽ khó chịu đấy.”

“Thế thì đừng có làm ăn mày!”

“……”

Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng chỉ đổi lại được những lời chửi rủa, Hồng Đại Quang biết vậy nên chỉ còn có thể ngậm chặt mồm.

“Tóm lại là….”

Thanh Minh nhìn trừng trừng vào Hồng Đại Quang. Hình như hắn ta đang tìm xem còn gì để có thể chửi rủa Hồng Đại Quang nữa không.  Cứ mỗi lần ánh mắt sắc bén đó nhìn vào người, Hồng Đại Quang lại giật mình, vặn vẹo.

Đồng bệnh tương lân, Bạch Thiên thấy dáng vẻ đó thì rón rén lại gần Thanh Minh cố nói lảng sang chuyện khác.

“Chẳng phải chúng ta không nên kéo dài thêm thời gian ở đây sao.”

“Haizz.”

Thanh Minh thở dài rên rỉ. Bây giờ hắn ta chỉ muốn đập Hồng Đại Quang ba ngày ba đêm cho bõ ghét nhưng bây giờ không phải lúc thảnh thơi để làm vậy.

“Làm cho tốt vào đấy.”

“…..Ta xin lỗi.”

“Chậc.”

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Hồng Đại Quang tỏ ý không hài lòng rồi xoay người đi.

“Cái Bang ngày xưa đâu có thế này đâu. Sao càng lúc càng tệ đi vậy hả.”

Cái Bang ngày xưa mà ngươi biết đấy là khi nào cơ?

Một sự uất ức cũng nỗi buồn bã trào dâng mãnh liệt từ sâu bên trong Hồng Đại Quang. Vào lúc ấy, Bạch Thiên và Nhuận Tông mới đến gần hắn ta, không nói lời nào, chỉ vỗ vỗ vào vai hắn.

“Đừng có an ủi ta. Làm vậy ta khóc mất!”

“Bọn ta hiểu mà.”

“Khực.”

Hồng Đại Quang ngửa đầu ra sau và thở một hơi thật dài.

“Nhưng mà đây lại là nơi nào nữa vậy?”

Thanh Minh quan sát xung quanh. Phía cuối hành lang lại là một căn phòng đá rộng thênh thang. Và phía cuối căn phòng đá ấy lại có một cánh cửa khác.

“Hừm.”

Thanh Minh trầm tư suy nghĩ.

Cánh cửa bị đóng chặt.

“Đâu có dấu vết của con người đi vào đây?”

“Khừ.”

Thanh Minh nghiến răng.

“Có một đường phụ để có thể đi từ giữa sang bên cạnh. Vốn dĩ chúng ta phải đi bằng lối đó nhưng tại tên ăn mày nào đấy đã làm sập trần nhà nên mới ra nông nổi này!”

Tên ‘ăn mày nào đấy’ co rúm hai vai lại.

Ở bên ngoài Kiếm Trủng thì hắn ta là một kẻ được xem như là nhân tài chỉ đếm được trên đầu ngón tay của Cái Bang và cũng là một bậc cao thủ lão luyện trên giang hồ, nhưng ở đây, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên ăn mày chỉ biết gây chuyện.

“….Vậy thì sai ở chỗ nào?”

“Chậc. Sai đúng gì ở đây, trước mắt phải đi thử cái đã.”

Thanh Minh khẽ quay lại phía sau rồi nói.

“Vì đường quay ngược ra dù sao cũng đã bị chặn lại rồi.”

Gương mặt của tất cả mọi người đều đông cứng trước lời nói đó.

Mới trước đây thôi, nếu xảy ra chuyện thì cũng có thể leo lên lại từ cái nơi mà bọn họ đã rơi xuống, nhưng bây giờ thì đã không còn đường rút lui nữa rồi. Bọn họ phải tiến lên phía trước và tìm đường mới để đi ra.

“Trước mắt ta sẽ đi thử về phía trước. Các ngươi nhớ theo sát ta đấy.”

“Biết rồi.”

“Còn dám động vào những thứ kỳ lạ lần nữa là ta sẽ chặt đứt tay!”

“…Ta biết rồi.”

Thanh Minh mắt trừng trừng xông xáo bước tới mở cửa. Thế rồi hắn ta khẽ nghiêng đầu.

“Sao thế?”

“À tại ta ngửi thấy mùi gì đó tanh tanh.”

“Hửm?”

“Không có gì đâu. Ta đi vào đây.”

Thanh Minh cẩn thận mở cửa rồi bước vào trong. Khác với hành lang mà bọn họ vừa mới đi qua, một hang động tự nhiên không có chút dấu vết về sự can thiệp của bàn tay con người bày ra trước mắt bọn họ.

‘Có vẻ như là một hang động khá chật hẹp …..’

Thanh Minh vừa nhíu mày vừa hối hả bước đi.

Cứ như thế, bọn họ đi vào bên trong hang động.

Lách tách.

“Đừng có gây ra tiếng động.”

“Ừ.”

Lách tách.

“Đã bảo đừng có gây ra tiếng động rồi cơ mà.”

“Ta đâu có làm đâu.”

Lách tách.

“Vậy thì âm thanh này là tiếng gì chứ? Không lẽ là ta làm à? Ta…..”

Lách tách.

Thanh Minh bỗng im lặng. Và hắn ta bắt đầu chậm rãi nhìn lên phía trên.

“Ơ?”

Không lẽ.

Ngay lúc đó.

Hàng trăm chấm nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện cùng lúc, như thể ai đó đã làm vương vãi một màu nước đỏ lên mặt tường của hang động vậy.

“Ớ?”

Như này thì chắc là hỏng bét rồi!

 

 

(Bản dịch thuộc về VLOG.NOVEL. Đón xem chap mới nhất tại VLOG.NOVEL.COM)

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương