Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 141 Ngươi, cùng ta làm một việc đi.”. (1)

Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 141. Ngươi, cùng ta làm một việc đi.”. (1)

“Ưm.”

Nghe thấy tiếng ậm ự lọt vào tai, Chân Huyễn khẽ run run ngẩng đầu lên.

Chiếc mũ đội chỉnh tề trên đầu.

Một mái tóc được chải chuốt gọn gàng.

Một khuôn mặt đỏ như trái táo tàu cùng bộ râu đen dài đến rốn.

Người nam nhân mang bên ngoài dáng vẻ có thể gọi là hiện thân của Quan Vân Trường này chính là Hư Đạo Chân Nhân – chưởng môn nhân đương thời của Võ Đang.

Hư Đạo Chân Nhân nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi rồi từ từ mở mắt ra.

“Con nói Vô Chấn đã thua sao?”

“Vâng. Đúng vậy ạ, thưa chưởng môn nhân.”

“Lại còn thua đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn á?”

“Vâng ạ.”

“Ưm.”

Nhìn khuôn mặt không bày ra chút biểu cảm nào của ông ta khiến Chân Huyễn khó mà có thể đoán biết được ông ta đang nghĩ gì trong đầu.

“Hoa Sơn Thần Long sao. Thì ra tin đồn là thật. Đánh thắng liên tiếp 10 đệ tử đời thứ hai của Tông Nam thì đánh bại Vô Chấn cũng không có gì là lạ.”

Chân Huyễn khẽ cắn môi.

Hắn ta muốn nói rằng Võ Đang và Tông Nam không giống nhau nhưng hắn không có tư cách để mở miệng ra nói câu đó. Vì Võ Đang cũng bị thua thảm hại dưới tay Hoa Sơn chẳng khác gì Tông Nam.

“Vô Chấn đâu rồi?”

“Sư thúc bị thương khá nặng nên đã được đưa đến y dược đường rồi ạ.”

“Bị thương nặng sao……”

Hư Đạo Chân Nhân lặng lẽ gật gù.

“Chân Huyễn.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Con có biết vì sao lại xảy ra chuyện này không?”

“……Là tại đệ tử ngu dốt ạ.”

“Không phải đâu.”

Chân Huyễn khẽ ngẩng đầu lên.

Hắn ta không dám hỏi lại, chỉ dùng ánh ánh mắt để bày ra vẻ nghi vấn, Hư Đạo Chân Nhân giải thích cho hắn ta.

“Đó là tại vì đặc trưng võ công của Võ Đang. Nếu càng học được thuần thục võ công của Võ Đang thì sẽ càng mạnh lên. Nội công càng thâm hậu, minh ngộ càng tăng, thời gian luyện kiếm càng lâu thì uy lực sẽ tăng lên nhanh như núi tuyết.”

“Vâng ạ.”

“Dù đó là người có thể dễ dàng đánh bại trong tương lai, nhưng trước khi nội công gia tăng thì không dễ gì mà đánh bại được đâu. Ta có thể đảm bảo một điều, Vô Chấn nếu không phải học võ công của Võ Đang thì đã không bị bại trận trước tên Hoa Sơn Thần Long gì đó rồi.”

Chân Huyễn cúi rạp đầu.

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

Dù lời đó có đúng thì cũng không thể nào mở miệng ra đồng tình được. Vì làm vậy chẳng khác nào sỉ nhục võ công của Võ Đang. Dù lời đó có sai thì cũng không thể nào nói sai được. Vì lời đó được thốt ra từ miệng của chưởng môn nhân.

“Con đã hiểu chưa, Chân Huyễn?”

“Đệ tử vẫn chưa hiểu được ạ.”

“Vì thế mà chúng ta cần phải có được phương pháp luyện đan của Dược Tiên.”

“À……”

Chân Huyễn gật gù.

Nếu bây giờ có trong tay cách luyện đan của Dược Tiên – thứ còn vượt trội hơn cả phương pháp luyện đan của Võ Đang thì có thể lấp đầy được khuyết điểm trong võ công của Võ Đang. Nếu vậy thì Võ Đang có thể đạt đến vị trí Thiên hạ đệ nhất môn phái.

Có 2 lý do để Hư Đạo Chân Nhân nhắc lại chuyện mà Chân Huyễn thừa biết.

Thứ nhất là lý giải mục đích vì sao phải tìm được phương pháp luyện đan, lý do còn lại là muốn khiển trách Chân Huyễn vì hắn ta đã không thể hoàn thành việc quan trọng đó mà quay về.

“Con xin lỗi, chưởng môn nhân.”

“Không phải lỗi của con.”

Hư Đạo Chân Nhân lặng lẽ vuốt râu.

“Ta đã đoán trước được rằng Hoa Sơn Thần Long sẽ đích thân đến. Nhưng ta không nghĩ Hoa Sơn Thần Long lại mạnh đến mức đánh bại được cả Vô Chấn. Ta cứ nghĩ rằng, cỡ như con thì cũng đã thừa sức đấu lại được Hoa Sơn Thần Long rồi, thì ra phán đoán của ta đã sai lầm.”

“Con xin lỗi ạ.”

Chân Huyễn chỉ có thể nói được mỗi lời này.

“Thôi được rồi. Con thấy sao? Hoa Sơn Thần Long trong mắt con thế nào?”

“……”

Chân Huyễn khẽ cắn môi.

Rốt cuộc thì phải giải thích thế nào đây? Phải giải thích làm sao về cái kẻ hoang đường không ai bằng đó đây?

Tuy hắn ta có vô vàn lời muốn nói, nhưng sau cùng thì hắn ta chỉ có thể thốt ra được một câu này.

“……Hắn ta là quái vật ạ.”

Ánh mắt của Hư Đạo Chân Nhân trở nên nặng trĩu.

“Những đệ tử khác của Hoa Sơn cũng đã rất mạnh ạ. Nói ra lời này có hơi hổ thẹn nhưng con cũng không thể nào đánh bại được bọn họ. Tuy nhiên…..Hoa Sơn Thần Long lại ở một cái tầm hoàn toàn khác so với bọn họ. Những đệ tử khác thì chỉ đơn thuần là mạnh, còn đối với Hoa Sơn Thần Long thì con lại cảm nhận được một bức tường khổng lồ không thể vượt qua được.”

“Ưm……”

Âm thanh nặng trĩu đó lại xuất hiện từ miệng của Hư Đạo Chân Nhân.

‘Đến mức đó sao?’

Riêng chuyện Vô Chấn bị bại dưới tay Thanh Minh của Hoa Sơn không thôi đã là một chuyện khá sốc rồi. Nhưng lời nhận xét vừa rồi của Chân Huyễn lại có ý nghĩa rằng Thanh Minh không chỉ dừng lại ở mức đó.

‘Chân Huyễn, đứa trẻ này sẽ còn mạnh hơn Vô Chấn của bây giờ.’

Nếu thời gian cứ trôi đi, Chân Huyễn khi đạt đến độ tuổi của Vô Chấn bây giờ thì hắn ta có thể mạnh hơn Vô Chấn gấp bội. Nhưng một người như thế lại cảm nhận được bức tường vững chắc từ Thanh Minh ư?

‘Thế hệ sau của Võ Đang có thể bị Hoa Sơn đè bẹp mất.’

Đây là một việc vô cùng hệ trọng.

“Chân Huyễn này.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Con có thể lên đường lần nữa được không?”

Chân Huyễn ngước đầu lên nhìn Hư Đạo Chân Nhân.

“Đệ tử có tư cách để làm chuyện đó sao ạ?”

“Con đã gây ra lỗi.”

“……”

“Cho nên đương nhiên ta phải cho con cơ hội để cứu vãn sai lầm đó rồi. Những người đi đến Nam Dương lần này đã chuẩn bị gần xong cả rồi. Lần này các vị trưởng lão cũng sẽ đích thân lên đường. Con chuẩn bị xong thì cùng bọn họ đến Nam Dương lại lần nữa đi. Và hãy khai quật được Kiếm Trủng.”

“Đệ tử nhất định sẽ thành công quay…..”

“Ta vẫn chưa nói xong.”

Chân Huyễn ngậm chặt mồm.

Giọng nói trầm hơn nãy giờ một bậc của Hư Đạo Chân Nhân lọt vào tai hắn ta.

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

“Cái tên tiểu tử được gọi là Hoa Sơn Thần Long đấy chắc bây giờ đang giẫm chân bình bịch vì không thể phá giải được tàng bảo đồ. Nếu nó thông minh thì nó sẽ đợi chúng ta đến và lựa chọn thời cơ thích hợp để đánh cắp phương pháp luyện đan.”

“À…..”

“Nếu Kiếm Trủng đúng như những gì ta dự đoán thì……Những người ở ngoài sẽ không thể nào biết được những chuyện xảy ra bên trong.”

Chân Huyễn khẽ đảo mắt.

Không lẽ…..

“Ta nghĩ con sẽ biết được lời ta vừa nói có ý nghĩa gì. Lỗi lầm của con, con hãy tự sửa chữa đi.”

Chân Huyễn nắm chặt nắm đấm trong tay.

“Đệ tử……”

Và một ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong ánh mắt quả quyết của hắn ta.

“Nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh rồi quay trở về ạ.”

* * *

Lạc Dương.

Hồng Đại Quang – phân đà chủ của phân đà Cái Bang tại Lạc Dương ngồi vắt chân lên bàn rồi ưỡn người ra ngáp một hơi thật dài.

“Oămmmmm!”

Hắn ta dùng tay áo bẩn thỉu để lau lau khóe miệng, nhặt lấy một bản báo cáo được đặt trên bàn lên xem bằng ánh mắt xấc láo.

“Dạo này chả có cái gì thú vị cả.”

Thời đại thái bình đây sao.

Trong suốt mấy năm gần đây, không có sự việc nào lớn xảy ra trên giang hồ. Nói một cách tốt đẹp thì là thời đại thái bình, còn nói theo kiểu tệ hại thì là những ngày tẻ nhạt cứ liên tiếp trôi qua.

Ở Lạc Dương cũng vậy, phân đà chủ của Cái Bang ở Lạc Dương là Hồng Đại Quang cũng không biết làm gì cho hết ngày giờ.

‘Biết vậy đừng nhận chức phân đà chủ làm gì.’

Không có việc gì đặc biệt và không có việc gì để làm là hai lời khác nhau.

Trên thế gian này có rất nhiều chuyện tuy không lớn lao nhưng nhất định phải được giải quyết. Bây giờ dù có không giải quyết ngay những việc này thì cũng không có gì đặc biệt xảy ra, nhưng nếu cứ để dồn lại thì sẽ lớn chuyện.

Việc xử lý những việc đó để chúng không bị ứ đọng lại chính là vai trò của Hồng Đại Quang.

“Không có vụ việc gì lớn xảy ra sao?”

Nếu được vậy thì có thể thoát khỏi căn phòng của phân đà chủ này rồi.

Nói phòng của phân đà chủ cho sang mồm vậy thôi chứ chẳng qua cũng là một cái chòi tranh sắp sập đến nơi và một chiếc bàn được nhặt ở đâu đó về rồi đặt vào.

“Để xem nào……”

Bản báo cáo hắn ta đang xem bây giờ chính là những thông tin do đám ăn mày kia mang về.

Đám ăn mày ở Lạc Dương vừa ăn xin vừa có thể xem và nghe được tất cả mọi thứ trên đời. Bọn họ truyền đạt những gì nghe và thấy được đó cho những tên ăn mày của phân đà, rồi những tên đó lại sắp xếp lại thông tin rồi báo cáo cho Hồng Đại Quang.

Việc chọn lọc ra những thông tin hữu ích trong số các thông tin được ghi trong bản báo cáo ấy chính là việc Hồng Đại Quang cần phải làm hôm nay.

“Để xem nào. Lạc Tinh Lộc gia phá sản rồi sao. Đồ ăn ở đó ngon mà nhỉ, tiếc thật. Chủ nhân ở đó lại hiền hậu nữa, hay cho tiền làm phước. Hừm, vì thế cho nên mới phá sản sao?”

Hắn ta xem chậm rãi xem xong một bản báo cáo thì ném xuống dưới đất.

“Giữa Lạc Dương Thanh Hoa Võ Quán và Trung Đình Bảo đã xảy ra chuyện nên đệ tử của bọn họ đã đánh nhau. Thanh Hoa Võ Quán thắng, còn 5 trong số các đệ tử của Trung Đình Bảo đã bị thương……Vụ việc này phải phân vào chuyện của võ lâm à?”

Một trang báo cáo được để sang bên cạnh.

“Một người đàn bà họ Thôi ở làng dưới đã hạ sanh 4 người con cùng lúc… Nết trộm và lũ fan là đám súc vật…Cái lũ này bây giờ ghi mấy thông tin gì thế này không biết.”

Hồng Đại Quang vò nát tờ giấy đang cầm trong tay rồi ném xuống đất.

“Hừ. Không có cái thông tin nào ra hồn cả……”

Hồng Đại Quang lại thêm một tờ khác rồi chậm rãi đọc.

“Các đệ tử của Võ Đang đã bại dưới tay các đệ tử Hoa Sơn tại Nam Dương.”

Hồng Đại Quang cười nhạt.

“Bây giờ đến cả những chuyện vô lý cũng xuất hiện rồi đây này. Các ngươi chết với ta, làm ăn thế này đây sao.”

Hồng Đại Quang vứt tờ giấy đó xuống đất rồi bắt đầu đọc bản báo cáo tiếp theo.

“Các đệ tử đời thứ hai của Võ Đang và Hoa Sơn đã tỉ võ thay cho Hoa Ảnh Môn và Tòng Đạo Quán. Hoa Sơn giành chiến thắng, Tòng Đạo Quán rút hết khỏi Nam Dương.”

Hồng Đại Quang ngồi thẳng lên.

‘Đợi đã. Chuyện này là thật sao?’

Tay của Hồng Đại Quang ta di chuyển nhanh hơn. Hắn ta chọn lọc toàn bộ những bản báo cáo có nội dung tương tự nhau rồi đọc một cách nhanh chóng, hắn ta còn nhặt lại bản báo cáo bị hắn ném xuống đất lúc nãy lên rồi đọc lại, thế rồi mi mắt hắn ta bắt đầu run run.

“Các đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn đã thắng các đệ tử đời thứ hai của Võ Đang sao?”

Quả là một câu chuyện không thể tin được.

Nhưng có quá nhiều bản báo cáo tương tự nhau. Nếu tổng hợp lại tất cả thông tin thì ai nấy ở Nam Dương đều đã nhìn thấy cảnh các đệ tử của Hoa Sơn đã đánh bại các đệ tử của Võ Đang…..

‘Làm gì có chuyện tất cả bọn họ cùng cấu kết với nhau để nói dối chứ!’

Nói vậy thì thực sự các đệ tử của Hoa Sơn đã đánh bại các đệ tử của Võ Đang. Nhìn vào việc Tòng Đạo Quán rời khỏi Nam Dương, còn Hoa Ảnh Môn vẫn ở lại thì kết quả đó đúng là chính xác thật.

“Hừm.”

Hồng Đại Quang bắt đầu động não suy nghĩ.

‘Chuyện này đâu có được bình thường?’

Hoa Sơn đã từng đánh bại Tông Nam. Sự kiện đó đã trở thành một đề tài nóng hổi trên giang hồ, nhưng từ đó về sau, cả Hoa Sơn lẫn Tông Nam đều giữ yên lặng, cũng không để lộ ra bất cứ đường đi nước bước nào nên chuyện đó cũng không được lan truyền rộng rãi.

Nhưng bây giờ, Hoa Sơn lại còn đánh bại cả Võ Đang.

‘Nếu là một lần thì có thể gọi là ngẫu nhiên. Nhưng không có chuyện ngẫu nhiên đến tận hai lần!’

Nói vậy thì các hậu khởi chi tú của Hoa Sơn còn mạnh hơn gấp mấy lần so với đánh giá của người đời. Thế thì…..

‘Không bao lâu nữa, Hoa Sơn sẽ có thể phục hưng sao?’

Nếu đây là sự thật thì quả là một sự kiện tầm cỡ.

Hoa Sơn chẳng phải đã phải rút ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang rồi hay sao? Những người này nếu lại có được sức mạnh thì phạm vi ảnh hưởng quyền lực của giang hồ chỉ có thể bị đảo lộn.

Loạn thế bắt đầu từ những việc như thế này đây.

“Ưm. Nói gì đi nữa thì Thiểm Tây……Hửm?”

Hồng Đại Quang đang lục lọi đống báo cáo thì bỗng trố mắt ra.

“……Vô Chấn? Thanh Lưu Kiếm Vô Chấn mất ý thức, được các đệ tử Võ Đang cõng về Võ Đang á?”

Lại là cái chuyện gì nữa vậy?

Thanh Lưu Kiếm Vô Chấn là một trong những Võ Đang Tam Kiếm. Rốt cuộc tại sao một người như hắn ta lại mất đi ý thức rồi gục ngã chứ?

‘Đang có chuyện gì xảy ra ở Nam Dương sao?’

Nói gì đi nữa thì chuyện này cũng cần phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Đúng lúc Hồng Đại Quang đang định gọi các thuộc hạ đang ở bên ngoài vào.

Cạch!

Cánh cửa của chiếc chòi tranh được mở mạnh đến mức như có ai đó giật phăng đi, một Tam kết cái (phân cấp trong Cái bang, tổng có 8 phân cấp, Bát kết cái là lớn nhất rồi nhỏ dần về sau) mặt trắng bệch bước vào.

“Phân, phân đà chủ! Người phải ra đây một lát đi ạ!”

“Hửm?”

Hồng Đại Quang nhìn tên Tam kết cái đó với khuôn mặt sửng sốt.

Ra đây đi á.

Một tên Tam kết cái cỏn con mà dám bắt phân đà chủ đi tới đi lui sao?

‘Dạo này ta hơi buông thả chuyện kỷ cương của đám ăn mày nhỉ.’

Phải đập vỡ bát đi xin của chúng nó thì chúng nó mới sợ. Hôm nay ta sẽ chỉnh đốn……

“Hiccccc!”

“Kh, không được vào trong đâu ạ!”

“Chặn, chặn lại đi!”

Hửm?

Hồng Đại Quang xoay đầu lại.

Tự nhiên nói vậy là ao?

“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế hả!”

Ngay giờ phút hắn ta lớn tiếng quát lên.

Bịch. Bịch. Bịch.

Khi hắn nghe được tiếng bước chân thì có một người chậm rãi bước vào từ cánh cửa bị giật phăng hết một nữa khi nãy.

“Haaaaaaaa”

‘Hơi thở trắng xoá ư?’

Mà không, cái đó phải gọi là khói mới phải chứ nhỉ?

Tên tiểu tử đó sao lại thở ra khói từ miệng thế. Làm người khác cảm thấy đáng sợ!

Một kẻ xông thẳng vào trong trong khi không có sự cho phép, lại còn đảo mắt nhìn xung quanh nữa. Thế rồi kẻ đó nhìn thẳng vào Hồng Đại Quang.

“Đây là nhà của phân đà chủ sao?”

“……”

Hồng Đại Quang nhìn đối phương bằng ánh mắt hoang mang, hắn ta gật đầu.

“Đúng, đúng vậy. Có chuyện gì sao?”

Kẻ đã bước vào bên trong đó – Thanh Minh – vừa cười vừa nói.

“Cùng ta làm một việc đi.”

 

 

 (Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

 

 

 


Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương