Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 124 Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tiến độ ổn định 2 chap mỗi ngày. Hôm nào trong tết lỡ đâu xỉn thì.... Không cam kết đều nhé!!

Like và theo dõi fanpage Vlognovel để cập nhật tin tức lẫn tiến độ truyện sớm nhất nhé!

 

Chap 124. Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (4)

Mũi ngựa.

Đó là cách gọi thô tục của đạo sĩ quan, bắt nguồn từ việc nó dài như cái mũi ngựa khi các đạo sĩ đội lên đầu.

Nói một cách đơn giản thì……..

‘Chửi rủa?’

Đó là một lời chửi rủa sỉ nhục các đạo sĩ.

Mặc dù Chân Huyễn biết rõ đó là một lời sỉ nhục, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy ai dám dùng lời đó để nói với hắn.

Đó cũng là việc đương nhiên thôi.

Trong Võ Đang sẽ không có chuyện đạo sĩ bị sỉ vả, mà ra ngoài giang hồ hành tẩu lại càng không có chuyện đó xảy ra. Thử hỏi, trên thế gian này làm gì có ai dám chửi đạo sĩ của Võ Đang chứ?

Nếu đó không phải là người có mười cái mạng, thì sẽ chẳng có ai dám nói như vậy cả.

Võ Đang là nơi thế nào kia chứ?

Võ Đang và Thiếu Lâm được gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu của Cửu Phái Nhất Bang. Điều đó có nghĩa là mặc dù có vô số môn phái trong thiên hạ, nhưng cũng chỉ có một mình Thiếu Lâm dám gây sự với Võ Đang.

Vậy mà hắn dám gọi đệ tử của Võ Đang là mũi ngựa sao?

‘Hắn bị điên à?’

Đó là suy nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu hắn lúc này.

Thế nhưng, cái người đang đi vào trong đó lại chẳng giống tên điên chút nào. Hành động của hắn chẳng những không kỳ lạ, mà ánh mắt của hắn cũng toát lên một vẻ cực kỳ thông minh.

À không, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hắn còn hợp với từ tuấn tú hơn ấy chứ.

Mặc dù tư thế của hắn rất trơ tráo, biểu cảm lại cực kỳ khó chịu như thể thế gian này phiền phức bỏ xừ, nhưng chẳng phải điều đó mới chính là vấn đề sao?

“Các hạ là ai vậy?”

“Ngươi biết để làm gì?”

“.......”

Hắn bị điên thật đúng không?

Chân Huyễn không còn cách nào khác ngoài việc nghiêm túc suy nghĩ về nam nhân vừa xuất hiện trước mặt mình.

Mặc dù từ trước đến nay, người ta vẫn thường hay nói đòn roi là vị thuốc dành cho kẻ điên, nhưng đó cũng chỉ là lời nói suông thôi. Chứ trên thực tế, đòn roi là thuốc dùng cho người bình thường, chứ không phải là thuốc dành cho kẻ điên.

“Chuyện…..”

Đúng lúc Chân Huyễn định nói gì đó thì phía sau lại vang lên tiếng ồn ào.

“Nhường đường. Nhường đường một chút đi nào.”

“Sao lại chặn kín ở cửa thế này.”

“Chiêu Kiệt. Đệ trật tự chút đi.”

Vài người đang tiến vào trong Hoa Ảnh Môn.

‘Ơ?’

Họ cứ đi qua bình thường thế kia thôi à?

Dù cho họ có không biết những người đang chặn ở cửa kia là đệ tử của Võ Đang đi chăng nữa, thì sao bọn họ có thể đẩy những con người cường tráng đang cầm kiếm đó sang một bên để đi vào trong được chứ.

Ấy thế mà bọn họ lại đang từ từ đẩy các đệ tử của Võ Đang giống như cách mà mấy ông lão trong thôn hay làm để tiến vào bên trong Hoa Ảnh Môn.

‘Rốt cuộc thì chuyện này là sao?’

Đúng vào lúc đó.

“Phụ thân!”

Người đi vào cuối cùng chạy về hướng của Ngụy Lập Sơn. Ngụy Lập Sơn vui mừng gọi hắn.

“Tiểu Hành!”

“Phụ thân! Con đã mời các vị ở Hoa Sơn đến rồi đây!”

“A!”

Tất cả những người có mặt ở đó đều dỏng tai lên nghe.

‘Hoa Sơn?’

Gương mặt Chân Huyễn trở nên cứng nhắc. Nói vậy là những người đang đứng trước mặt hắn đến từ Hoa Sơn sao?

‘Nhìn lại thì đúng thế thật?’

Hắn nhìn thấy biểu tượng hình dạng của hoa mai được thêu trên ngực của họ.

Sự xuất hiện quá mạnh mẽ này khiến cho hắn tạm thời quên mất việc phải quan sát sắc phục của đối phương.

“À à, đến từ Hoa Sơn!”

Hắn nghe thấy những lời cảm kích đến phát khóc được phát ra từ miệng của Ngụy Lập Sơn.

Chỉ mới ít phút trước thôi, Chân Huyễn còn khăng khăng khẳng định Hoa Sơn sẽ không đến giúp đỡ họ.

‘Khoan đã, bọn chúng nói là Hoa Sơn sao?’

Chân Huyễn không ngừng tỉ mỉ quan sát những người vừa xuất hiện.

Một kiếm đồ trong bộ bạch y mà hắn cần phải cảnh giác dù chỉ nhìn thoáng qua, một nam tử có vẻ mềm mỏng đứng bên cạnh như thể là phụ tá của hắn, và một nam tử khác có vẻ sắc bén.

 

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Và……

‘Phật vô lượng thọ.’

Khoảnh khắc nhìn thấy một mỹ nhân, hắn đã bất giác nhớ đến câu chân ngôn ấy.

Thật tốt khi đến đây.

Vậy……..

Một thanh niên đang huênh hoang bước vào đập vào mắt hắn.

‘Rốt cuộc cái tên này đang làm gì vậy?’

Mặc dù đã suy tàn, nhưng Hoa Sơn cũng đã từng một thời là một trong Cửu Phái Nhất Banh, là nơi được gọi là danh môn. Vậy mà không hiểu sao nơi đó lại có một tên giống phường vô lại thế nhỉ?

Đúng là có sự khác biệt rất lớn so với những người đang ở phía sau hắn kia.

“Các vị đến từ Hoa Sơn sao?”

“Chẳng lẽ ta từ Thiếu Lâm đến đây à?”

“.........”

Chân Huyễn định nói gì đó nhưng lại bị cứng họng.

Đúng lúc ấy, nam nhân mặc bạch y tinh ý nhận thức được tình hình, vội tiến lên phía trước làm thế bao quyền với Ngụy Lập Sơn đang đứng phía sau Chân Huyễn.

“Hân hạnh được gặp môn chủ Hoa Ảnh Môn. Chưởng môn nhân đã phái bọn ta đến đây sau khi nghe được tin Hoa Ảnh Môn xảy ra biến cố .”

“A…….. Là chưởng môn nhân.”

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ nhắm mắt với gương mặt lộ rõ sắc bệnh.

Một cảm giác nghẹn ngào đang dâng trào từ tận sâu trong đáy lòng.

Mặc dù ông ta phái Ngụy Tiểu Hành đến Hoa Sơn với hy vọng mỏng manh như cọng rơm, nhưng ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Hoa Sơn sẽ thật sự giúp đỡ mình. Và lời mà ông ấy nói với Diêm Bình, thực ra cũng chỉ là một cách để trốn tránh cái hiện thực ngột ngạt không có cách giải quyết này mà thôi.

Thế nhưng Hoa Sơn đã thực sự phái các đệ tử tới đây.

Cả cơ thể của Ngụy Lập Sơn vô thức run rẩy khi nhìn thấy Bạch Thiên đang tạo thế bao quyền.

Khí thế hiên ngang.

Hắn không hề thua kém một chút nào so với Bất Tuyệt Kiếm Chân Huyễn đang đứng ngay bên cạnh.

Chẳng lẽ?

“Chẳng lẽ các hạ chính là Hoa Sơn Thần……”

“Không phải đâu ạ.”

Bạch Thiên đã nhanh chóng cắt lời Ngụy Lập Sơn trước khi ông ta kịp nói hết câu. Ngụy Lập Sơn nhìn gương mặt Bạch Thiên đang méo xệch nhanh chóng thả lỏng trở lại.

“Tại hạ là Bạch Thiên, đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn.”

“À! Là Hoa Chính Kiếm! Ta đã nghe rất nhiều về danh tiếng của Hoa Chính Kiếm!”

Vậy là họ đã phái Hoa Chính Kiếm đến!

Có lẽ ông ta sẽ thăng thiên nếu không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với chưởng môn nhân mất.

‘Ơ, không. Vậy thì……’

Chẳng lẽ Hoa Sơn Thần Long không đến đây sao?

Đúng lúc đó.

“Hức!”

Cái tên lưu manh mà không ai hiểu hắn làm gì từ nãy tới giờ bước lên bắt tay Ngụy Lập Sơn với gương mặt đầy cảm thán.

“Hức. Môn chủ.”

“.......”

“Ta đã nghe rất nhiều về ngài rồi! Ta đã nghe ngài thật không dễ dàng gì mới có thể đều đặn gửi tiền hối lộ về bổn môn suốt 30 năm qua! Đúng không?”

“Đúng, đúng là vậy nhưng…….”

“Hức hức hức!”

Hắn nhìn gương mặt đã sớm không còn nét cảm kích nào của Ngụy Lập Sơn. Có vẻ như hắn thực sự cảm động khi khóe mắt hắn hơi ươn ướt.

Có thể tìm được người như thế này ở đâu cơ chứ?

“Ngài đúng là một người đáng kính. Dù phải tằn tiện từng đồng, ngài vẫn đều đặn gửi tiền đến cho một môn phái sắp sụp đổ. Ta cứ tưởng những người hiền hậu như vậy chết hết rồi cơ, không ngờ vẫn còn một người đang đứng ở đây.”

“.........”

Ngụy Lập Sơn cũng được coi là người trải đời.

Suốt mấy chục năm bảo vệ Hoa Ảnh Môn, chỉ tính riêng những người ông ta đã gặp, thì ông ta cũng dễ dàng vượt qua hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn người.

Thế nhưng, trong hàng nghìn người đó cũng không có ai như thế này cả.

‘Hình như hắn ta là đệ tử chân sơn của Hoa Sơn. Nhưng tại sao Hoa Sơn lại có người như thế này chứ?’

Ngụy Lập Sơn rút tay mình lại rồi hỏi.

“Không biết các hạ là ai vậy?”

“À. Ta là Thanh Minh. Chưởng môn nhân đã phái ta tới đây.”

“À, Thanh Minh là Thanh Tử…….. Khoan đã, các hạ vừa nói là Thanh Minh sao?”

“Vâng. Ngài cứ gọi ta như vậy là được rồi. Hahahaha. Nói sao nhỉ. Ngài là vị khách tuyệt nhất của chúng ta đấy.”

 

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Thanh Minh?

Người này là Thanh Minh ư?

Ngụy Lập Sơn trợn tròn hai mắt.

Rõ ràng Hoa Sơn chỉ có một người tên là Thanh Minh thôi mà.

‘Không đâu. Chắc là do mình không biết được hết thôi.’

Ngụy Lập Sơn quay đầu nhìn Ngụy Tiểu Hành. Ngụy Tiểu Hành nhìn thấy ánh mắt của ông ta bèn bày ra biểu cảm không thể nói gì rồi miễn cưỡng gật đầu.

‘Đúng vậy ư?’

Chẳng lẽ cái tên y như phường lưu manh đang đứng trước mặt ông ta đây là……?

“Thanh Minh?”

Có vẻ như Ngụy Lập Sơn không phải là người duy nhất có thắc mắc ấy. Chân Huyễn bật ra một âm thanh ngạc nhiên sau khi lặng lẽ quan sát các môn hạ của Hoa Sơn.

Thanh Minh quay đầu lại nhìn.

“.......Chẳng lẽ các hạ chính là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh sao?”

“Thì sao?”

Chân Huyễn nhìn Thanh Minh với ánh mắt không thể tin được.

Ánh mắt của Thanh Minh trở nên giận dữ trong nháy mắt.

“Sao? Hay là ta đập ngươi một trận để chứng minh nhé?”

“........”

Rồi ngay lập tức, hắn rời mắt khỏi Chân Huyễn như chưa từng để tâm đến gã, quay sang mỉm cười với Ngụy Lập Sơn. Thái độ phân biệt của hắn quá rõ ràng đến mức lố bịch.

“Ngài không cần lo đâu. Bây giờ bọn ta sẽ giúp ngài giải quyết mọi chuyện. Chưởng môn nhân đã nói Hoa Ảnh Môn là tuyệt nhất trong các môn phái tục gia của Hoa Sơn mà.”

Điều này thì đúng.

Bởi vì làm gì có môn phái tục gia nào đáng giá giống như nơi này chứ.

Thanh Minh vừa cười vừa xoay người. Hắn vừa nhìn vừa vỗ vai Bạch Thiên.

“Làm gì thế, sư thúc?”

“.........Xong rồi đấy à?”

“Vầng.”

Bạch Thiên thở dài một hơi rồi nhìn Chân Huyễn.

“Ta là Bạch Thiên - Hoa Sơn.”

“Ta là Chân Huyễn - Võ Đang.”

“Ta đến đây vì nghe nói có chuyện xảy ra giữa các môn phái tục gia. Theo ta thấy thì có vẻ như ngươi đang trao đổi trực tiếp với môn chủ Hoa Ảnh Môn, vậy nên từ bây giờ, ta sẽ thay mặt Hoa Ảnh Môn trao đổi với ngươi.”

“Hoa Sơn phải xen vào chuyện này nữa sao?”

“Vậy lý do bọn ta không cần xen vào là gì?”

Chân Huyễn nheo mắt trước lời nói của Bạch Thiên.

‘Ngươi dám.’

Một môn phái sắp sụp đổ hoàn toàn, chỉ mới được thiên hạ biết đến tên dạo gần đây lại dám xen vào việc của Võ Đang sao?

Đây là chuyện không thể tha thứ được.

Quan trọng hơn là…..

Chân Huyễn hướng ánh mắt về phía Thanh Minh.

‘Tên đó là Hoa Sơn Thần Long thật sao?’

Vô lý.

Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh.

Là tân tinh của Hoa Sơn khi tên tuổi của hắn đột nhiên được cả thiên hạ nhắc đến vào hai năm trước.

Chân Huyễn cũng đã nghe cái tên ấy đến nhức cả tai. Và có một lý do đặc biệt khiến hắn nhớ rõ cái tên ấy như vậy.

Kiếm Long Chân Huyễn của Võ Đang.

Và Thần Long Thanh Minh của Hoa Sơn.

Thiên hạ gọi họ và bốn người nữa bằng cái tên Lục Long. Trong giới giang hồ, Lục Long chính là cái tên tượng trưng cho các tuyệt thế hậu khởi chi tú, những người sẽ dẫn dắt thiên hạ trong tương lai.

Hắn không qua tâm mọi người gọi họ là Lục Long hay Tam Long. Thứ Chân Huyễn quan tâm chỉ có một. Đó là việc Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh được đánh giá cao hơn hắn trong Lục Long.

‘Tên này mà lại mạnh hơn mình sao?’

Đúng là vớ vẩn.

Tất nhiên là lời đánh giá đó được dựa trên việc xem xét tuổi tác rồi. Lời đánh giá đó tràn đầy sự kỳ vọng rằng Thanh Minh sẽ mạnh hơn Chân Huyễn khi hắn bằng tuổi Chân Huyễn bây giờ.

Thế nhưng Chân Huyễn lại không công nhận lời đánh giá đó chút nào.

Và……

‘Chưởng môn nhân nói đúng.’

 

 

- Rất có thể các đệ tử của Hoa Sơn sẽ tới Nam Dương. Và nếu các đệ tử Hoa Sơn tới, thì chắc hẳn cái tên Thanh Minh được gọi là Hoa Sơn Thần Long cũng ở đó. Khi ấy, con hãy làm cho cả thiên hạ không dám nhắc tới đệ tử của Hoa Sơn trước mặt đệ tử Võ Đang đi.

 

Chân Huyễn nhếch khóe miệng.

“Vậy các ngươi định xen vào bằng cách nào?”

Chân Huyễn nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt tự mãn.

Hắn quan tâm nam tử này hơn cả cái tên Thanh Minh Hoa Sơn Thần Long kia. Bởi vì khí thế mà hắn âm thầm phát ra từ nãy đến giờ quả thực không thể đùa được.

‘Hóa ra Hoa Chính Kiếm cũng không phải là một cái danh hão.’

Khác hẳn với Hoa Sơn Thần Long.

“Nếu như chúng ta có thể vui vẻ nói chuyện với nhau để giải quyết thì vẫn là cách tốt nhất……”

Bạch Thiên mỉm cười.

“Nhưng có vẻ như ngươi không nghĩ như vậy nhỉ?”

“Haha. Ngươi hiểu nhầm rồi. Nếu như trò chuyện mà có thể giải quyết được chuyện này thì còn gì tốt hơn cơ chứ. Thế nhưng, quan điểm của chúng ta khác nhau đến mức không thể tìm ra điểm chung được, nên có nói chuyện cũng chỉ tổ tốn công vô ích thôi.”

“Không phải rồi cuối cùng cũng giống nhau cả sao?”

Chân Huyễn nở một nụ cười nham hiểm trước giọng điệu thúc giục đầy sắc bén của Bạch Thiên.

“Vậy thì thế này nhé? Các ngươi có muốn tỉ võ không? Bọn ta sẽ không từ chối đâu.”

“Cách này của Võ Đang có vẻ hơi thô bạo so với ta nghĩ.”

“Nhưng nó lại có hiệu quả tuyệt đối đấy. Chúng ta không cần thiết phải lãng phí thời gian của nhau……”

Đúng lúc ấy.

“A. Phí thời gian chết đi được.”

“..........”

“...........”

Bạch Thiên và Chân Huyễn đồng loạt quay đầu. Cả hai đều nhìn Thanh Minh đang oang oang nói kia.

Thế nhưng, biểu cảm của hai người họ lại hoàn toàn khác nhau.

Trong lúc Bạch Thiên đang dùng biểu cảm để nói với Thanh Minh rằng ‘Xin con hãy yên lặng một chút đi. Cái tên chết tiệt này!’, thì Chân Huyễn lại không thể giấu được cơn phẫn nộ của mình.

Thanh Minh vốn thấp hơn Chân Huyễn một bậc. Vậy mà hắn lại dám phát ngôn lung tung với một người có thứ bậc cao hơn hắn như vậy.

“Hoa Sơn không biết lễ nghi là gì sao?”

“Lễ nghi á?”

Thanh Minh bật cười.

“Vớ vẩn.”

“Ngươi!”

“Cái tên xông vào môn phái của người khác rồi kêu họ biến đi nếu không muốn chết lại có lễ nghi quá cơ. Hình như lễ nghi của các ngươi chỉ xuất hiện khi các ngươi cần thôi nhỉ?”

“.........”

Chân Huyễn nghiến răng nghiến lợi.

Thế nhưng hắn không thể phản bác lại ngay lập tức. Bởi vì Chân Huyễn cũng biết rằng câu nói đó không sai.

“Nói chuyện làm quái gì cho mất công. Cứ làm những gì các ngươi muốn đi.”

“Ngươi nói vậy là sao?”

“Không phải ngươi bảo ngươi sẽ tấn công nơi này sau ba canh giờ sao?”

“.........”

“Ba canh giờ sau ngươi hãy quay lại đi. Đến lúc đó, các ngươi hãy dùng hết thực lực của mình để làm những gì các ngươi muốn. Nhưng đổi lại………”

Thanh Minh nhếch miệng.

“Các ngươi nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị đập nát sọ khi quay lại đây đi. Ta cảnh báo trước rồi đấy.”

Gương mặt Chân Huyễn đỏ bừng bừng.

Rồi ngay lập tức trở nên trắng bệch. Cơn giận bắt đầu bốc lên ngùn ngụt trong đầu hắn.

 

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Tiến độ ổn định 2 chap mỗi ngày. Hôm nào trong tết lỡ đâu xỉn thì.... Không cam kết đều nhé!!

Like và theo dõi fanpage Vlognovel để cập nhật tin tức lẫn tiến độ truyện sớm nhất nhé!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương