Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 118 Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 118. Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (3)

“Hự ự ự ự ự.”

Phù!

Cuối cùng Ngụy Tiểu Hành cũng thở hắt ra một hơi sau khi leo lên đến đỉnh núi.

‘Núi gì mà hiểm trở thế không biết.’

Mặc dù trước đây hắn đã từng trải qua cảm giác này rồi, nhưng quả thật, ngọn núi này vẫn không dễ dàng tiếp nhận sự có mặt của con người ở đây. Bởi vì muốn leo lên tới đỉnh núi, thì người ta phải vượt qua vô số vách núi dựng thẳng đứng, với những mỏm đá chỉ vừa đủ để đặt được một đầu bàn chân.

Ấy thế mà Ngụy Tiểu Hành lại có thể leo lên ngọn núi này dễ hơn hắn tưởng.

Bởi vì khác với trước đây, bây giờ trên những vách núi ấy đã được đóng thêm những cái cọc dày đặc và được quấn dây thừng nối lại với nhau. Chỉ cần bám vào sợi dây thừng ấy là hắn có thể vượt qua những vách núi thẳng đứng một cách dễ dàng.

“Hộc! Hộc! Nhưng mà vẫn mệt chết đi được.”

Ngụy Tiểu Hành lấy tay áo lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán.

Ở Võ Đang có Giải Kiếm Địa, nên khi vào Võ Đang, mọi người phải xuống ngựa và tháo thanh kiếm đang đeo xuống. Thế nhưng Hoa Sơn lại không cần mấy nơi như Giải Kiếm Địa.

Bởi vì ngựa không thể trèo lên đến nơi này được.

Vì vậy mới có câu, tất cả mọi người đều bình đẳng khi lên tới Hoa Sơn. Ngay cả những người quyền cao chức trọng cũng phải xuống kiệu, và cả những người cưỡi ngựa đến cũng phải xuống ngựa, cột ngựa ở dưới chân núi, rồi leo lên Hoa Sơn bằng chính đôi chân của mình. Hoa Sơn hiểm trở như vậy đấy.

“Mặc dù mình không biết ai đã nghĩ ra cách này, nhưng công nhận người đó suy nghĩ chu đáo thật. Nhờ vậy mọi người có thể lên xuống Hoa Sơn thuận tiện hơn rồi.”

Lịch sử Hoa Sơn không hề ngắn, nhưng phải đến tận bây giờ họ mới nghĩ tới điều này. Quả đúng là thần kỳ. Ngụy Tiểu Hành vừa nghĩ vừa gật gù.

Sau khi lau mồ hôi và bình ổn lại hơi thở, cuối cùng Ngụy Tiểu Hành cũng nhìn thấy sơn môn của Hoa Sơn.

“.........Sao mình thấy lạ thế nhỉ.”

Hình như sơn môn vốn đâu phải như thế này?

Ấn tượng sâu sắc nhất của Ngụy Tiểu Hành khi từng ghé thăm Hoa Sơn trong quá khứ đó chính là cánh cổng đổ nát, vậy mà bây giờ, hắn lại cảm thấy cực kỳ bỡ ngỡ khi nhìn thấy cánh cổng cực kỳ tráng lệ.

Tấm danh bài ‘Đại Hoa Sơn Phái’ được ghi bằng chữ viết tay theo kiểu long xà phi đằng đập vào mắt hắn. Khoảnh khắc nhìn thấy tấm danh bài đó, hắn bỗng cảm nhận được một sự áp đảo kỳ lạ.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

‘Quả thực rất khác so với quá khứ.’

Mười năm qua đi, giang sơn còn biến chuyển, chẳng lẽ lại không đủ để thay đổi một môn phái sao?

Ôm trong mình hy vọng đang dâng trào trong lồng ngực, Ngụy Tiểu Hành hướng về sơn môn của Hoa Sơn.

Cánh cổng lớn như vậy, nhưng Ngụy Tiểu Hành lại hoàn toàn không thấy có người canh gác. Hơn nữa, do trời vẫn còn sớm nên cánh cổng vẫn đang được đóng im ỉm.

Ngụy Tiểu Hành hít một hơi rồi đẩy cổng vào.

“Có ai không!”

Thịch! Thịch! Thịch!

Mặc dù biết việc tìm đến môn phái của người ta rồi thét lên hỏi ‘Có ai không?’ là một điều rất bất lịch sự, nhưng hiện tại, hắn không thể nghĩ ra được câu nào hay hơn.

“Tại hạ là khách đến thăm Hoa Sơn. Có ai ở đây không ạ?”

Sau khi Ngụy Tiểu Hành hét lên một cách nhã nhặn nhất có thể, hắn buông tay xuống rồi chờ đợi một lát. Nếu có người nghe thấy hắn thì bây giờ…….

Kéttttttttt.

Quả nhiên, một cánh cửa khác được mở ra, một người ló đầu ra ngoài nhìn.

Ngụy Tiểu Hành vui mừng định cất lời. Thế nhưng, trước khi hắn kịp làm điều đó thì một câu nói đã phát ra như sét đánh giữa trời quang.

“Hôm nay không phải ngày tiếp quan khách.”

“.........Dạ?”

“Hôm nay Hoa Sơn không tiếp khách, mời các hạ quay lại vào ngày mai.”

“A, tại hạ không biết chuyện đó nên……..”

Thảo nào hôm nay không có ai leo lên núi.

Đại thúc đó cũng thật là!

“Thế nhé.”

“Xin, xin hãy đợi một chút!”

Ngụy Tiểu Hành vội vã hét lên.

“Thật xin lỗi, nhưng tại hạ không còn cách nào khác. Tại hạ nhất định phải gặp chưởng môn nhân của Hoa Sơn.”

“Ta đã nói hôm nay Hoa Sơn không tiếp ngoại nhân. Nếu các hạ không có việc gì gấp thì mời hãy quay lại vào ngày mai…….”

“Tại, tại hạ không phải ngoại nhân.”

“Hửm?”

Bạch Thương mở cửa bước ra ngoài, nhìn Ngụy Tiểu Hành một lượt từ trên xuống dưới.

Hắn chưa từng thấy người này bao giờ. Vậy mà hắn lại bảo hắn không phải ngoại nhân.

“Tại hạ đến từ Hoa Ảnh Môn. Là tục gia môn của Hoa Sơn.”

“Các hạ vừa nói là Hoa Ảnh Môn sao?”

Giọng điệu của Bạch Thương khác hẳn.

“Vâng. Hoa Ảnh Môn có việc nên tại hạ nhất định phải gặp được chưởng môn nhân ạ. Chuyện này gấp đến mức tại hạ phải tranh thủ từng giờ từng phút để đến đây. Tại hạ biết mình sai khi lên núi mà không tìm hiểu rõ quy định của quý phái. Nhưng dù vậy đi chăng nữa, thì xin đạo trưởng có thể nghe qua tình hình của Hoa Ảnh Môn rồi chuyển lời đến chưởng môn nhân giúp tại hạ được không?”

Bạch Thương nói với giọng khiêm tốn.

“Xin thứ lỗi, nhưng từ lúc nhập môn đến giờ ta chưa bao giờ nghe tới nơi nào là Hoa Ảnh Môn cả.”

“Chuyện…….”

“Tuy nhiên, ta không phải là người rành rọt mọi chuyện. Vậy nên ngay bây giờ ta sẽ chuyển lời đến chưởng môn nhân rằng có người từ Hoa Ảnh Môn muốn gặp ngài ấy.”

“Xin đa tạ!”

“Vậy các hạ ở đây đợi một chút nhé.”

Bạch Thương đóng cổng rồi quay vào. Hắn thở hắt một hơi, cứ như vừa tránh được một chuyện kinh khủng lắm.

‘Khí thế của hắn khủng khiếp thật.’

Nếu so ra thì Ngụy Tiểu Hành cũng không chênh lệch tuổi tác với hắn là bao, và có vẻ như hắn cũng là một người luyện kiếm. Bạch Thương tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn có một thanh kiếm trong tay.

‘Đây là Hoa Sơn sao?’

Ngụy Tiểu Hành bồn chồn chờ Bạch Thương quay lại.

‘Nếu mình bị đuổi ra khỏi đây thì phải làm sao đây?’

Càng cảm nhận được vị thế của Hoa Sơn đã thay đổi, nỗi bất an trong lòng hắn cũng càng lớn dần lên.

Nếu như tên tuổi của Hoa Sơn đã bắt đầu lan rộng đến tứ hải vạn phương, vậy thì rất có thể, họ sẽ không thèm để mắt đến Hoa Ảnh Môn nữa.

Dù nói là tục gia, nhưng cũng phải mấy chục năm hai bên không giao lưu với nhau rồi……..

Đúng vào lúc ấy.

Ầm!

Bạch Thương hấp tấp chạy ra mở cổng với gương mặt cứng ngắc.

“Các hạ nói là Hoa Ảnh Môn đúng không?”

“Dạ? À………. À, vâng! Là Hoa Ảnh Môn ạ.”

“Mời vào trong. Chưởng môn nhân nói rằng ngài ấy sẽ đến gặp các hạ ngay lập tức.”

“Dạ?”

“Xin mời vào!”

“À, vâng!”

Thấy thái độ Bạch Thương thay đổi, Ngụy Tiểu Hành vô cùng bối rối theo hắn bước vào trong.

 

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

***

 

 

 

‘Căng thẳng quá.’

Ngụy Tiểu Hành liên tục nuốt khan.

Huyền Tông, Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, đang ngồi đối diện hắn với gương mặt hiền từ.

Đối mặt với chưởng môn nhân Hoa Sơn Huyền Tông thế này khiến cho một đệ tử của một tiểu môn phái như Ngụy Tiểu Hành cảm thấy trọng trách nặng nề.

Thế nhưng trọng trách của hắn vẫn chưa hoàn thành.

Huyền Tông uy nghiêm hệt như những vị đạo sĩ đang tĩnh tọa.

‘Đến mức này luôn sao?’

Thực ra, trong suốt một tháng qua, hắn đã tìm đến Hoa Sơn mang theo một tia hy vọng cuối cùng, thế nhưng, hắn chưa từng kỳ vọng rằng hắn có thể được đối mặt với chưởng môn nhân như thế này.

Ấy vậy mà bây giờ không chỉ có chưởng môn nhân, mà cả các trưởng lão cùng các đệ tử đời thứ nhất cũng đang nhìn hắn, khiến tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Vậy.”

Huyền Tông cất giọng nói hiền từ.

“Con nói con đến từ Hoa Ảnh Môn sao?”

“Dạ, vâng! Thưa chưởng môn nhân! Con là Ngụy Tiểu Hành của Hoa Ảnh Môn ạ.”

“Ừ. Vậy à. Còn ta là chưởng môn nhân của Hoa Sơn, Huyền Tông.”

“Được gặp ngài là niềm vinh hạnh của con ạ.”

Huyền Tông mỉm cười.

“Con không cần căng thẳng như vậy đâu.”

“..........Tại con có hơi hồi hộp một chút.”

Huyền Tông chìa tay chỉ tách trà được đặt trước mặt Ngụy Tiểu Hành.

“Vậy thì con hãy uống trà trước đi. Nó sẽ giúp tâm con tĩnh tâm lại đấy.”

“Xin đa tạ ngài.”

Ngụy Tiểu Hành nhấc ly trà uống cạn. Ấy vậy mà hắn lại chẳng thể cảm nhận được mùi vị và hương thơm của trà. Điều đó có nghĩa là hắn đã căng thẳng đến như vậy đấy.

“Hoa Ảnh Môn. Hoa Ảnh Môn à. Hoa Ảnh Môn là một tục gia môn của Hoa Sơn. Lần cuối cùng Hoa Ảnh Môn ghé thăm Hoa Sơn là tầm 30 năm trước phải không?”

“Ngài vẫn còn nhớ sao ạ?”

“Tất nhiên rồi. Ta nhớ khi đó con vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi nhỉ.”

“Đúng là như vậy.”

Ngụy Tiểu Hành của khi đó không hề căng thẳng như khi hắn vừa tới đây. Khi đó hắn đang ở độ tuổi không hiểu ý nghĩa của việc lên Hoa Sơn với tư cách là người của tục gia môn của Hoa Sơn………

‘Bởi vì Hoa Sơn của khi đó hoàn toàn khác với Hoa Sơn của bây giờ.’

Sự ngạc nhiên khi ở ngoài sơn môn còn không đáng để gọi là ngạc nhiên. Bởi vì khi đi qua sơn môn, Ngụy Tiểu Hành đã bất ngờ đến mức suýt ngất xỉu khi thấy các điện các nguy nga, tráng lệ được lấp đầy xung quanh khuôn viên.

Rõ ràng trong kí ức của hắn, Hoa Sơn là một nơi hoang tàn, chỉ còn lại lác đác vài điện các đang chực chờ sụp đổ. Rốt cuộc mấy chục năm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho nơi này thay đổi đến vậy chứ?

Vị thế tạo nên con người……. À không, là người đẹp vì lụa…….

‘Người đẹp vì tiền mới đúng!’

Khi cảm nhận được nguồn lực của Hoa Sơn, hắn cảm thấy mình nhỏ bé đi hẳn. Liệu hắn có thể nhờ vả được chuyện đó không.

“Vậy. Con đến tìm ta có chuyện gì thế?”

“Vâng. Thưa chưởng môn nhân, chuyện đó………”

Thế nhưng, Ngụy Tiểu Hành làm gì có cơ hội mở miệng dễ dàng như vậy chứ.

Rầm!

Cách cửa đột nhiên bật mở, một lão nhân lạnh lùng nhanh nhẹn bước vào.

“Hoa Ảnh Môn? Đệ nghe nói có người của Hoa Ảnh Môn đến phải không, chưởng môn nhân?”

“Đệ phải chào hỏi trước…….”

“Ngươi là người đến từ Hoa Ảnh Môn sao?”

Huyền Linh nhìn Ngụy Tiểu Hành chằm chằm với ánh mắt dữ tợn. Ngụy Tiểu Hành sợ đến giật nảy mình, khẽ rụt cổ lại.

“Vâng. Con…….”

Chưa đợi hắn nói hết câu, Huyền Linh đã xông xáo bước đến phía hắn vung tay.

‘Chẳng lẽ mình sẽ bị đánh sao!’

Ngụy Tiểu Hành vô thức nhắm chặt mắt. Thế nhưng, Huyền Linh lại mỉm cười rạng rỡ bước tới lắc lắc Ngụy Tiểu Hành.

“Hoa Ảnh Môn! Vậy là con đến từ Hoa Ảnh Môn! Hahahahahaha! Nhìn con rách rưới thế này thì con đúng là đệ tử của Hoa Ảnh Môn thật rồi!”

“..........”

“Con đến đây có chuyện gì thế? Bao nhiêu cũng được, con cứ nói đi! Có phải do khó khăn quá nên con mới tìm đến đây phải không? Ta sẽ giải quyết giúp con!”

“.........”

Ngụy Tiểu Hành bối rối nhìn Huyền Linh.

Chuyện gì thế này? Sao tự dưng mình lại được tiếp đón nồng hậu thế?

Không thể nhìn thêm được nữa, Huyền Tông vội cản Huyền Linh lại.

“Tự dưng đệ cư xử như vậy sẽ khiến người khác hoảng loạn đấy.”

“Chưởng môn nhân! Đây là Hoa Ảnh Môn đó! Chẳng lẽ huynh không biết gì sao?”

“Hả?”

Huyền Linh nhăn mặt nói.

“Trong các tục gia môn phái, thì chỉ có Hoa Ảnh Môn là môn phái duy nhất gom góp dù là từng đồng đều đặn gửi cho chúng ta trong suốt 30 năm qua đấy! Bây giờ tất cả các môn phái đều tìm mọi cách tặng quà cho chúng ta để có được tiếng nói trong môn phái. Thế nhưng, lúc chúng ta khó khăn khổ sở, ngoài Hoa Ảnh Môn ra thì làm gì còn nơi nào hậu đãi chúng ta như vậy chứ?”

Sao đệ có thể bày ra bộ dạng của kẻ ăn mày trước mặt khách được chứ.

Đệ hãy giữ thể diện cho……..

“Chẳng phải Hoa Ảnh Môn là nơi đã gửi tiền đến giúp đỡ chúng ta trong lúc Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ sao! Vâng! Chính là tiền đó!”

“Chuyện đó ta biết mà……….”

“Không còn môn phái nào như thế nữa đâu. Hoa Ảnh Môn là số một trong số các tục gia môn của Hoa Sơn! Họ là nơi đã gửi tiền cho chúng ta trong hơn 30 năm mà chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì. Thử hỏi sao mà họ không tuyệt cho được cơ chứ!”

Mặc dù lời lẽ của Huyền Linh hơi quá khích, nhưng nó cũng đủ giúp mọi người hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Tiền nhiều hay ít không quan trọng. Quan trọng là số tiền mà Hoa Môn Ảnh viện trợ cho Hoa Sơn khi Hoa Sơn đang ngập trong nợ nần đã trở thành một nguồn sức mạnh khổng lồ giúp đỡ Huyền Linh.

Có thể trả nợ tiền nhưng không thể trả nợ ân tình là một đạo lý mà hắn luôn nhớ rõ. Đối với Huyền Linh, món nợ ân tình với Hoa Ảnh Môn là món nợ luôn còn mãi trong lòng hắn.

“Vậy. Con đến đây có chuyện gì? Con thiếu tiền phải không? Cứ nói đi! Ta sẽ cho con mượn với lãi rất ít.”

“..........Huyền Thương.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

Huyền Thương không nói một lời, nhanh chóng đứng dậy bịt miệng Huyền Linh lại.

“A, đệ biết rồi. Đệ im là được chứ gì?”

Sau khi được thả ra, Huyền Linh ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi. Huyền Tông thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

‘Không biết bao giờ đệ mới lớn được đây.’

Nói một cách chính xác thì ông ấy đang lo lắng không biết bao giờ Huyền Linh mới tìm lại được sự chững chạc đột ngột biến mất của mình đây. Từ khi Thanh Minh xuất hiện, sự chững chạc của Huyền Linh cũng bay biến không biết đến bao giờ mới quay trở lại.

“Có vẻ con cũng bớt căng thẳng rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện nhé. Con đến Hoa Sơn có việc gì thế?”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

Ngụy Tiêu Hành hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu mở lời.

“Hoa Ảnh Môn đã gặp phải họa lớn. Vì vậy nên phụ thân đã yêu cầu con đến đây nhờ Hoa Sơn giúp đỡ.”

“Con muốn chúng ta giúp bằng cách nào?”

“Thanh Minh.”

“.........Hả?”

Ánh mắt của Ngụy Tiểu Hành ngập tràn sức mạnh.

“Con muốn mời Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh tiểu đạo trưởng đi cùng ạ!”

Giây phút cái tên Thanh Minh được phát ra, toàn bộ gương mặt của những người có mặt ở trường nội đều trở nên cực kỳ gượng gạo.

 

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương