Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 111 Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 111. Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi.

Hoa tuyết  và Hoa mai  khi nãy còn phủ kín cả thế gian mà giờ đây đã biết mất hoàn toàn như bị rửa trôi vậy.

Hệt như ảo tưởng.

Những người theo dõi từ nãy đến giờ đều không thể nào thoát ra được dư âm của khung cảnh trang nghiêm đó, bọn họ nhìn chằm chằm lên sân tỉ võ với một ánh mắt thẫn thờ. Cảnh tượng như trong mơ biến mất, chỉ còn lại duy nhất hai người.

Hai người đó.

Là Thanh Minh và Tần Kim Long.

Tất cả nín thở nhìn hai bọn họ.

‘Mọi chuyện là sao vậy?’

‘Ai mới là người chiến thắng?’

Hầu hết những người đứng xem đều không thể nhận ra rằng trận tỉ võ rốt cuộc đã đi đến đâu. Bọn họ chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn của hoa tuyết trắng muốt và hoa mai đỏ rực.

Nhưng, bọn họ sắp có thể tận mắt chứng kiến được kết quả của trận đấu này rồi.

Tần Kim Long đang đứng thẳng người bỗng nhiên lảo đảo.

Trong khoảng thời gian đang ngừng trôi này, dường như chỉ có mỗi Tần Kim Long là đang dịch chuyển. Đầu gối hắn ta gập lại đập mạnh xuống sàn, và rồi cả người ngã gục.

Bịch.

Âm thanh đó vang lên kết thúc sự tĩnh lặng kéo dài.

Âm thanh vừa ngượng nghịu vừa lạ lẫm đấy đã khiến thời gian vốn đang chững lại ở Hoa Sơn lại tiếp tục trôi.

“……”

Bạch Thiên trố mắt nhìn dáng vẻ ngã gục xuống đất của Tần Kim Long.

‘Tần Kim Long……’

Bức tường thành mang tên Tần Kim Long mà Bạch Thiên không bao giờ có thể vượt qua được đã bại trận và gục ngã.

Do Tần Kim Long yếu quá sao?

Tuyệt nhiên không phải vậy.

Võ công Tần Kim Long đã thể hiện trong lần tỉ võ này đã vượt xa sức tưởng tượng của Bạch Thiên. Võ công đó đủ để có thể chứng minh được rằng vì sao hắn ta lại có thể dương dương tự đắc đến thế. Cho dù Bạch Thiên có đấu cả ngàn lần đi nữa thì cũng không thể nào thắng được Tần Kim Long.

Nhưng bây giờ Tần Kim Long đã ngã gục, nằm dài trên mặt đất.

Bạch Thiên nhìn sang bên cạnh.

Thanh Minh hạ kiếm xuống lặng lẽ nhìn Tần Kim Long. Không chỉ có mỗi Bạch Thiên, tất cả mọi người đều không thể nào rời mắt được khỏi Thanh Minh.

Một cảm giác khá xa lạ.

Và sự hưng phấn đang trào lên từ lồng ngực.

Những người có mặt ở đây đã tự mình nhận ra rằng, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt bọn họ sẽ được ca tụng mãi mãi.

Chừng nào Hoa Sơn còn tiếp tục lịch sử đó và Tông Nam không thể gỡ bỏ tấm biển Hoa Sơn của bọn họ xuống thì trận tỉ võ này cùng với hai cái tên Hoa Sơn và Tông Nam chắc chắn sẽ còn được nhắc đến mãi mãi bởi người trong thiên hạ.

Nói cách khác.

Đã có một truyền thuyết được viết nên tại nơi này.

“…….Thắng rồi.”

Nhuận Tông lẩm bẩm trong vô thức.

Có nhìn tận mắt cũng không thể tin được.

10 trận thắng liên tiếp.

Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn – Thanh Minh đã thắng liên tiếp 10 đệ tử đời thứ hai của Tông Nam. Thậm chí trong số các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam đó, còn có cả cao thủ giỏi nhất là Tần Kim Long.

“Ơ……”

Có rất nhiều suy nghĩ đan xen trong đầu hắn ta, nhưng kỳ lạ thay, hắn không thể thốt lên được một lời hoàn chỉnh nào.

Những gì hắn có thể làm được chỉ là thốt lên tiếng rên rỉ ậm ừ cùng ánh mắt dõi theo Thanh Minh.

Cạch.

Thanh Minh giắt lại thanh mộc kiếm vào hông rồi nhìn xung quanh. Những người va phải ánh mắt của hắn đều giật mình, bất giác lùi lại phía sau.

Và rồi……

Hờ.

Khóe miệng Thanh Minh nhích lên. Hắn ta vừa cười vừa nhìn quanh một lượt rồi chậm rãi mở lời.

“Hoa Tông Chi Hội lần này……”

Thanh Minh có chút ngập ngừng, rồi tuyên bố bằng một giọng không cao cũng không trầm.

“Hoa Sơn đã thắng!”

Cùng lúc đó, phản ứng như bùng nổ của tất cả mọi người cũng bắt đầu xuất hiện!

“Ư a a a a a a a a a a a a a!”

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh Bạch Thiên la hét trước mặt mình mà giật bắn cả người.

Từ sau khi nhập môn, hắn đã gặp Bạch Thiên không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ vừa phấn khích, vừa la hét như vậy của Bạch Thiên.

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Nhưng nghĩ lại thì, đó cũng là chuyện hiển nhiên.

Cảm xúc đối với Tông Nam của một người chỉ là đệ tử đời thứ ba không hơn không kém như Nhuận Tông thì làm sao có thể so sánh được với sự oán giận của một đệ tử đời thứ hai như Bạch Thiên được chứ. Bạch Thiên ít nhất cũng bị Tông Nam đè bẹp hơn 10 năm, lại còn trải qua tận mấy đợt Hoa Tông Chi Hội rồi.

Vì lẽ đó nên cảm xúc của Bạch Thiên vào giây phút này không thể nào có thể đem đi so với Nhuận Tông được. Đến cả Nhuận Tông còn vì sự kích động đang dâng trào làm choáng váng cả tâm trí thì Bạch Thiên phải đến mức nào nữa chứ?

Những đệ tử đời thứ hai khác cũng vậy.

“Ư a a a a a a! Thắng rồi! Chúng ta đã thắng Tông Nam rồi!”

“Đây là đợt Hoa Tông Chi Hội thắng lợi đầu tiên! Là chiến thắng đầu tiên đấy! Cái bọn Tông Nam khốn kiếp!”

“Thắng 10 trận liên tiếp! Là 10 trận liên tiếp! Tên điên đó đã thắng được 10 trận liền!”

“Ư hahahahahah! Thanh Minh ơi! Thanh Minh ơi, cái tên tiểu tử này!”

Bản thân không thắng được một trận nào thì đương nhiên sẽ thấy buồn rầu rồi. Nhưng bây giờ các đệ tử đời thứ hai còn vui mừng hơn cả đệ tử đời thứ ba nữa, Nhuận Tông thấy cảnh đó bỗng chợt nở một nụ cười.

‘Thế này mới gọi là môn phái chứ.’

Có thể cãi nhau. Có thể bất hòa. Nhưng vào khoảnh khắc tên tuổi của Hoa Sơn được rạng danh thì những cảm xúc nhỏ nhặt đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

À, đương nhiên là.

“Ư a a a a a a a! Sư huynh! Thằng điên đó thắng rồi! Nó thắng Tần Kim Long rồi đấy! Ư a a a a a a a!”

Không phải cứ là đệ tử đời thứ ba thì sẽ không vui mừng bằng các đệ tử đời thứ hai đâu.

Chiêu Kiệt bấu chặt đầu của Nhuận Tông và bắt đầu rung lắc với khí thế như sắp bẻ gãy cổ của hắn vậy. Nhìn Chiêu Kiệt như một kẻ bị mất hết lý trí, ngay cả bản thân mình còn không biết mình đang làm gì.

“Bỏ, bỏ ta ra coi…….”

“Ư a a a a a a a! Điên rồi! Điên mất thôi! Thắng 10 trận! Là 10 trận! Đệ biết cái tên tiểu tử đó không phải con người rồi mà ai ngờ…, trời đất quỷ thần ơi, thắng tận 10 trận! Thằng điên! Ư hahahahahaha! Đúng là thằng điên mà!”

“Đã bảo bỏ ta ra kia mà, cái thằng nhãi này!”

Dù có gào lên mắng Chiêu Kiệt nhưng nụ cười trên khóe môi của Nhuận Tông vẫn không thể nào biến mất.

Chiêu Kiệt cứ rung lắc đầu của Nhuận Tông, sau cùng thì hắn lại nắm nguyên lọn tóc của Nhuận Tông và giật mạnh, nhưng Nhuận Tông lại không cảm thấy khó chịu. Niềm vui sướng và sự thỏa mãn kỳ lạ dâng trào lên từ lồng ngực khiến Nhuận Tông không thể nào kìm được cảm xúc của mình.

Không biết sống trên đời này còn chuyện gì khác có thể khiến bản thân có cảm giác này không nhỉ?

‘Thanh Minh. Đệ đã vất vả rồi!’

Ánh mắt hắn hướng về Thanh Minh – người đang đứng trên sân tỉ võ.

Thanh Minh đưa tay lên ấn vào lồng ngực.

Máu huyết trào ra ngập mồm, Thanh Minh lặng lẽ áp chế nuốt  xuống.

‘Có hơi quá sức rồi.’

Sự cách biệt giữa thứ bản thân mình biết và thứ bản thân có thể làm được vẫn còn quá khắc nghiệt. Tuy đã có thể thi triển Thất Mai Kiếm đến cực điểm để trấn áp được Tần Kim Long nhưng vì dùng chân khí quá sức nên bản thân bị nội thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên……

“Như vậy thì đã sao?”

Nếu so với kết quả Thanh Minh đã tạo ra thì nội thương ở mức này á, có bao nhiêu cũng có thể chịu đựng được.

Trong quá khứ, hắn đã được mệnh danh là Mai Hoa Kiếm Tôn, sống cuộc sống của một kẻ khiến người người sợ hãi, khiến người người tôn kính. Nhưng trong cuộc sống đó, đã có bao giờ hắn làm ra được một chuyện vĩ đại như thế này chưa nhỉ?

‘Việc chém đầu của Thiên Ma đâu phải là công của mỗi một mình ta.’

Tuy không có ai trong thiên hạ là không biết đến cái tên và uy danh của Mai Hoa Kiếm Tôn nhưng những thành tựu có thể khiến người đời phải ca tụng thì chẳng có bao nhiêu.

Đặc biệt là ở cái độ tuổi này.

Hôm nay, trận tỉ võ này sẽ trở thành sự kiện được ca tụng và được ghi nhớ trong suốt cuộc đời của Thanh Minh, trong suốt quãng thời gian hắn sống một cuộc sống khác ở Hoa Sơn.

Nếu hỏi Thanh Minh có hãnh diện không ư?

‘Không. Phải là hả hê mới đúng.’

Thanh Minh đưa mắt nhìn về phía các đệ tử Tông Nam. Thấy ai nấy đều hồn bay phách lạc, một sự khoái trá cứ liên tục dâng trào từ bên trong con người hắn.

Với tâm trạng này thì có ăn cơm trắng cũng thấy ngon miệng!

Thanh Minh cười nhếch mép, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua mắt hắn.

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Chiến thắng trước mắt cũng quan trọng, nhưng thứ quan trọng thực sự chính là việc bọn chúng đã bị mắc bẫy của Thanh Minh. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt mông lung mơ hồ và thất thần của bọn chúng thì có thể chắc chắn được một điều.

Rằng đám người đó sẽ không thể nào quên được trận tỉ võ này, thanh kiếm của Thanh Minh đã găm chặt trong tiềm thức của bọn họ. Mới nghĩ đến chuyện việc này sẽ gây tác động gì về sau không thôi mà cục nghẹn 10 năm nay như đã có thể nuốt trôi được rồi.

“Ai bảo các ngươi động vào ta làm gì cơ chứ.”

Đánh mất hiện tại sẽ gây ra một nguy cơ khổng lồ, còn đánh mất tương lai thì tất cả mọi thứ sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.

Thanh Minh hôm nay đã cướp lấy cái tương lai đó từ tay Tông Nam.

‘Huynh thấy thế nào! Chưởng môn sư huynh! Cỡ này thì xem như phục thù thành công rồi nhỉ?’

- Đạo sĩ mà ăn nói vậy đó hả!

‘Huynh đúng là!’

Khuôn mặt của Thanh Minh bỗng nhăn nhó. Bộ đạo sĩ thì không được có lòng thù hận sao!

Trong đầu Thanh Minh chợt nảy lên suy nghĩ, may mà chưởng môn sư huynh không sống lại cùng với mình. Huynh ấy mà cùng trọng sinh với mình đến đây thì chắc giờ huynh ấy sẽ nói ‘Tội trạng của Tông Nam tuy nặng nhưng các đệ tử Tông Nam đang có mặt ở đây thì không có tội.’ cho mà xem.

Thanh Minh mà nghe câu đó chắc cháy cả ruột gan mất!

‘Chừng này vẫn chưa trả đủ đâu.’

Thanh Minh lạnh lùng nhìn các đệ tử Tông Nam.

Một khi có dịp nào đó khiến các môn phái tề tựu thì sau này chuyện đụng độ với Tông Nam cũng sẽ không ít. Cứ mỗi lần chạm mặt, Thanh Minh nhất định sẽ lại trả thù tiếp.

Nhưng hiện tại thì như vậy là đủ rồi.

Một bên thì ngập tràn những lời hoan hô reo hò, một bên thì ngập tràn những ánh mắt tuyệt vọng. Thanh Minh xoay đầu lại.

“Sư thúc tổ.”

“Hở? Ờ ờ!”

Vân Nham vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, nghe Thanh Minh gọi, ông ta giật bắn mình. Vân Nham nhìn xung quanh rồi nuốt nước bọt.

‘Mình, mình phải làm chuyện này sao?’

Đương nhiên rồi, không phải hắn ta thì còn ai vào đây nữa?

Vân Nham siết chặt nắm đấm rồi nhìn xung quanh. Và rồi hắn cẩn trọng hét lên với một khuôn mặt sáng bừng, không giống với bản thân thường ngày chút nào.

“Ta xin phép thông báo, đợt Hoa Tông Chi Hội lần này, Hoa Sơn đã thắng!”

Tiếng hò hét lại càng lớn hơn.

Ở chỗ các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba đang đứng trở nên náo loạn. Bọn họ ôm lấy nhau, nhảy nhót tưng bừng, miệng thì gào thét như muốn vỡ tung cả cổ họng.

“Chậc chậc. Thật là mất mặt quá.”

Thanh Minh phì cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Thế rồi, hắn xoay đầu lại nhìn Tần Kim Long đang ngã gục dưới đất. Đệ tử của môn phái mình đang ngất xỉu trên sân tỉ võ nhưng không có một đệ tử Tông Nam nào bước lên đỡ dậy.

Mà không, chắc bọn họ cũng chả còn tinh thần để làm việc đó nữa. Bởi vì bọn họ còn đang bận rên rỉ vì cú sốc quá khủng khiếp mà từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ chưa từng trải qua lần nào cơ mà.

“Mau lên mang hắn ta đi đi.”

“……”

“Lấy lại tinh thần đi chứ.”

Phải đến khi nghe Thanh Minh nói, đám đệ tử của Tông Nam mới giật mình, nhảy lên sân tỉ võ.

“Sư huynh! Huynh tỉnh lại đi! Sư huynh!”

“Mau đưa huynh ấy đến y dược đường! Mau lên!”

Sau một hồi nhìn sân tỉ võ trở nên ầm ĩ, Thanh Minh xoay người lại đi về chỗ của mình.

Các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba cứ thế đồng loạt nhảy cẫng lên lao vào Thanh Minh.

“Hô hô. Thiệt tình, mọi người đến để chào đón…..”

Thanh Minh đã không thể nói hết câu.

“Ư a a a a a a a! Thanh Minh h h h h h h!”

“Cái thằng điên này! Tên tiểu tử này!”

“Sao trên đời lại có đứa như vậy được nhỉ! Chuyện này là thật sao?”

Các đệ tử Hoa Sơn xông vào vây kín lấy Thanh Minh. Đến khi cảm nhận được trọng lượng của bọn họ đang đè nặng lên cơ thể mình, Thanh Minh mới hét lên.

“A a a! Nội thương! Này, mấy cái người này! Ta bị nội thương……!”

“Ư ha ha ha ha!”

“Điên rồi! Điên mất thôi!”

“Đã bảo ta bị nội thương cơ mà! Cái đám này!”

Có vẻ như các đệ tử vì quá phấn khích nên không nghe thấy được gì cả.  Các đệ tử Hoa Sơn đè Thanh Minh xuống, kéo hắn ta đi rồi đập…..

“Là tên khốn nào đánh vào người ta vậy hả?”

Sau một hồi cầm cự, cuối cùng Thanh Minh cũng đã thoát khỏi vòng vây của bọn họ một cách khổ sở. Thanh Minh loạng choạng thè lưỡi ra thở dốc.

Hắn cảm giác như nội thương mà các đệ tử Hoa Sơn vừa gây ra cho mình còn nặng hơn nội thương trên sân tỉ võ khi nãy nữa.

Nhưng.

‘Tâm trạng cũng không đến nỗi tệ.’

Thanh Minh nhoẻn miệng cười.

Trong quá khứ, tuy Thanh Minh luôn là người có vai trò giữ thể diện cho Hoa Sơn, nhưng hầu như chưa bao giờ nhận được một phản ứng quá khích như bây giờ. Bởi vì khi đó, mọi người xem chiến thắng của Thanh Minh là một điều hiển nhiên.

Sau khi được sống lại, bản thân tuy chỉ gặp phải những chuyện rắc rối nhưng cũng nhờ vậy mà Thanh Minh có thể trải nghiệm được nhiều điều mà ở kiếp trước cậu ta không thể có được.

Có một điều chắc chắn.

‘Hoa Sơn chắc sẽ thay đổi nhờ chuyện ngày hôm nay thôi.’

Dòng nước đã có thể chảy tiếp.

Các đệ tử bị chìm đắm trong cảm giác thất bại bấy lâu nay giờ sẽ bắt đầu thấy kiêu hãnh. Và một lúc nào đó, lòng kiêu hãnh này sẽ đưa bọn họ đến một nơi cao hơn.

‘Chưởng môn sư huynh. Vầy đã được chưa?’

- Thanh Minh. Đệ đã vất vả rồi.

Nhận được một lời khen của huynh đúng là khó thật đấy.

Trên khóe miệng của Thanh Minh nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương