Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 106: Hoa Sơn không lụi bại. (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 106. Hoa Sơn không lụi bại. (1)

Không khí dần trở nên trầm mặc. Một sự im lặng đến đáng sợ đã bao trùm lấy Hoa Sơn.

Không một ai cất lời, cũng không một ai nghĩ đến việc cử động.

Những người biết võ công đều mắt chữ O mồm chữ A khi chứng kiến cảnh tượng cực kỳ dữ dội đang diễn ra trước mắt, ngay cả những người không biết võ công cũng hiểu sự việc vừa xảy ra khủng khiếp đến mức nào.

Tư Mã Thăng trợn tròn mắt nhìn Thanh Minh chằm chằm .

‘Nó có thể chế áp được Lưu Bách…’

Chỉ bằng kiếm thuật cơ bản sao?

Lại còn không để lộ bất kỳ một sơ hở nào nữa chứ?

Liên kích của hắn tự nhiên tựa như nước chảy mây trôi. Lưu Bách đã bị cuốn theo đường kiếm đó đến mức không thể phản kích.

Nếu là ta thì có làm được không?

Trong đầu Tư Mã Thăng chợt nảy lên câu hỏi ấy nhưng hắn lại không thể trả lời ngay được.

Nếu như Thanh Minh có thể áp đảo Lưu Bách trong nháy mắt, thì Tư Mã Thăng cũng thừa khả năng làm được việc đó. Thế nhưng, việc dùng kiếm thuật cơ bản để áp đảo đối phương đến mức khiến họ không thể phản công được lại là một chuyện khác hoàn toàn.

Dù cho có người mạnh hơn Tư Mã Thăng đến đây, thì hắn cũng không thể đảm bảo rằng mọi người sẽ nhìn hắn giống như địa vị của Thanh Minh mà mọi người đang nhìn bây giờ.

Rốt cuộc thì hắn đã học nhuần nhuyễn các kiếm thức cơ bản hoàn hảo đến đâu, và hắn có thể vung kiếm một cách chính xác đến mức nào chứ.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Nếu ví von một cách thô thiển thì hắn chính là rễ cây đại thụ.

Hắn không phải là một cành cây đồ sộ hay một nhánh cây to lớn. Hắn chính là một chiếc rễ cứng cáp chống đỡ tất cả mọi thứ ở sâu dưới lòng đất mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Cái rễ ấy đang không ngừng lan rộng mạnh mẽ.

‘Rốt, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?’

Cái rễ đang không ngừng to lớn ấy còn bao hàm một ý nghĩa khác.

Khi lớn lên, đứa trẻ ấy sẽ trở thành một cây đại thụ khổng lồ. Nó sẽ trở thành một cây đại thụ khổng lồ che phủ tất cả mọi thứ ở Hoa Sơn này!

Một âm thanh lạnh lùng mà sắc bén đã lọt vào tai Tư Mã Thăng.

“Người tiếp theo.”

Tư Mã Thăng vẫn trợn trừng mắt nhìn Thanh Minh chằm chằm.

Thanh Minh chĩa kiếm nhìn thẳng vào bọn họ.

‘Mình phải ngăn chặn nó.’

Trận đấu này chính là một cơ hội tốt để làm điều đó. Trong suy nghĩ của Tư Mã Thăng hiện tại, nếu để tên Thanh Minh đó trưởng thành, thì Tông Nam sẽ phải núp dưới cái bóng của nó cũng không biết chừng.

Đúng vậy.

Sẽ lại giống hệt như quá khứ có ‘Mai Hoa Kiếm Tôn’.

“Tr, trưởng lão.”

“A……..”

Phải đến tận khi ấy Tư Mã Thăng mới kịp trấn tĩnh lại, hắn nghiến răng nhìn các đệ tử đang đứng xung quanh mình.

Phải cử ai lên đây?

Đúng lúc ấy.

Tôn Thứ Hàn vừa giận dữ nhìn Thanh Minh vừa gầm gừ.

“Thưa trưởng lão, con sẽ lên ạ! Con sẽ hạ gục tên đó và cho lũ người Hoa Sơn biết thế nào là lễ độ.”

“.......”

Ai cũng có thể nhận thấy, Tôn Thứ Hàn của bây giờ không có vẻ gì là sẽ nhìn thấu được sức mạnh của Thanh Minh.

Phải làm sao bây giờ?

Sau một thoáng đắn đo, Tư Mã Thăng đành cắn chặt môi.

“Thứ Hàn.”

“Vâng, thưa trưởng lão.”

“Con tuyệt đối không được để nó thắng quá dễ dàng. Hãy vắt cạn sức của nó đi.”

“...... Dạ?”

“Ta bảo sao thì con hãy nghe như vậy đi!”

Sau khi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tư Mã Thăng, Tôn Thứ Hàn gật gù.

“Con xin tuân lệnh.”

“......... Lên đi.”

“Rõ!”

Tôn Thứ Hàn siết chặt mộc kiếm hướng lên võ đài.

Đến lúc này, Tần Kim Long luôn giữ im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

“Trưởng lão.”

“.......”

“Con biết chuyện này rất khó nói nhưng…….”

Tư Mã Thăng hướng mắt về phía Tần Kim Long. Nhìn thấy sắc mặt của trưởng lão, Tần Kim Long bất giác run sợ lùi về sau một bước.

Lạnh lùng.

Gương mặt ấy lạnh lùng đến mức tỏa ra hàn khí bức người.

Tư Mã Thăng ngay lập tức rời mắt, nhìn chằm chằm lên võ đài.

 

 

Tôn Thứ Hàn hít một hơi thật sâu.

‘Không được lơ là. Không được coi thường đối thủ. Không được quá tự tin.’

Mình không thể thua tên tiểu tử đó nếu mình dùng tất cả thực lực của mình. Nhưng nếu mình sơ ý cho hắn có cơ hội giống như Lưu Bách thì chuyện khó tin đó sẽ lặp lại.

“Khá khen cho ngươi khi đánh bại được Lưu Bách. Nhưng ta sẽ…….”

Hắn không thể thốt ra hết câu.

Hắn bị chặn miệng ngay lập tức, dòng suy nghĩ của hắn cũng đứt đoạn.

Thật tĩnh lặng.

Dường như mọi thứ xung Thanh Minh - người đang đứng thế thượng đoàn kia đang dần lặng đi trước mặt hắn.

‘...... Đây là?’

Hắn không biết rằng mình đang nhìn từ dưới lên.

Cho đến tận lúc này Tôn Thứ Hàn vẫn không cảm nhận được khí tức của Thanh Minh khi đối mặt với hắn. Hắn chưa bao giờ có cảm giác này khi đứng trước Tần Kim Long hay thậm chí là Tư Mã Thăng.

Hắn bất giác nuốt khan. Tất cả cơ bắp của hắn đang bị kích động đến căng cứng.

Cả cơ thể hắn đang rung lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm khi nhìn thấy ánh mắt của Thanh Minh ở phía đối diện.

Thanh Minh nhìn Tôn Thứ Hàn bằng nửa con mắt.

Đột nhiên, Tôn Thứ Hàn siết chặt kiếm, tạo thế theo bản năng. Toàn bộ tạp niệm luôn đầy ắp trong đầu hắn đã biến mất. Dường như thế gian lúc này chỉ có hắn và Thanh Minh còn tồn tại.

Đúng lúc ấy.

Soạt.

Thanh Minh từ từ tiến lên phía trước.

Rõ ràng khi nhìn bằng mắt thường, bước chân ấy rất chậm chạp, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Thanh Minh đã xuất hiện ngay trước mặt Tôn Thứ Hàn.

Hắn giậm mạnh gót chân xuống đất.

Sức mạnh dội lại đẩy lên eo, rồi từ eo đẩy lên phần thân trên. Và sức mạnh ấy ngay lập tức được chuyển hóa thành một đường kiếm đập xuống một cách dứt khoát.

Rầm!

Phát đập đó không có gì đặc biệt cả.

Sức mạnh, tốc độ và cả tính chính xác. Tất cả đều là cơ bản trong những điều cơ bản.

Nhưng uy lực của thanh kiếm luôn trung thành với điều cơ bản ấy đã vượt qua cả điều cơ bản đơn giản.

Hai chân Tôn Thứ Hàn lảo đảo.

Thanh Minh cầm kiếm tiến thêm một bước. Tôn Thế Hàn bộ dạng xộc xệch, không giữ nổi thăng bằng hét ối một tiếng rồi nhất thời xoay người.

‘Kh, không!’

Hiệp đấu đã kết thúc như vậy.

Trong mắt của Tôn Thế Hàn, hắn đã nhìn thấy thanh mộc kiếm ấy đang giáng thẳng xuống đầu mình.

‘A……’

Ánh mắt Tôn Thế Hàn tràn ngập sự kinh ngạc và sợ hãi.

‘Không thể nào….’

Rầm!

Tôn Thế Hàn phun ra máu rồi ngã rầm xuống đất.

Kiếm pháp này.

Chính là kiếm pháp này.

Tôn Thế Hàn được coi là người có năng lực mạnh thứ hai trong số các đệ tử đời thứ hai đã phun máu và gục ngã trước kiếm pháp ấy. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt trước cảnh tượng không thể tin nổi này.

Và Thanh Minh, người đang là tâm điểm của sự kinh ngạc, lại tiếp tục quát lên một cách lạnh lùng.

“Người tiếp theo.”

Thanh Minh im lặng nhìn chằm chằm về phía Tông Nam.

Dường như bây giờ Tông Nam cũng đã hiểu tình hình hiện tại như thế nào rồi. Gương mặt cứng đờ như nhìn thấy ma của họ đã chứng minh sự thật ấy.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

‘Vẫn còn sớm lắm.’

Vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên. Bởi vì ta vẫn còn thứ muốn cho các ngươi xem mà.

Ta không có suy nghĩ sẽ thỏa mãn với việc cho các ngươi bại trận đâu.

Nếu như so với việc các ngươi đã làm với Hoa Sơn, thì bại trận là một hình phạt quá nhẹ nhàng dành cho các ngươi rồi.

Hôm nay, tại nơi này, Thanh Minh sẽ để lại cho Tông Nam một vết ô nhục không thể xóa mờ.

Nó sẽ không bao giờ biến mất chừng nào Hoa Sơn và Tông Nam còn tồn tại. Vết ô nhục này vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong dòng chảy lịch sử vượt thời gian.

‘Các ngươi đã phạm phải sai lầm chết người rồi.’

Hoa Sơn đã dâng hiến tất cả mọi thứ để cứu thiên hạ. Mặc cho Thanh Minh ngăn cản, các sư huynh của hắn vẫn quyết tâm hy sinh trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn để ngăn chặn thiên ma.

Nhưng đó là cái giá mà họ phải nhận sao?

Im lặng như tờ.

Sự phẫn nộ đè nén bấy lâu nay đã bắt đầu trở thành một lửa bùng nổ trong lồng ngực Thanh Minh.

‘Tông Nam các người đang sống trong thế giới mà bọn ta bảo vệ đấy.’

Vậy mà lũ Tông Nam đó không những không biết ơn, lại còn dám trộm mất Mai Hoa Kiếm Pháp và khinh rẻ Hoa Sơn. Bây giờ các người còn âm mưu cố tình đè bẹp Hoa Sơn vĩnh viễn nữa.

‘Ta nhịn được đến bây giờ cũng giỏi thật đấy.’

Lâu lắm rồi Thanh Minh mới lại tự khen ngợi bản thân. Ngày nào hắn cũng phải tự đè nén lửa giận để chờ tới ngày hôm nay. Vậy nên bây giờ hắn không cần phải phải nhịn thêm làm gì nữa.

“Người tiếp theo!”

Nghe tiếng quát của Thanh Minh, tất cả đồ đệ Tông Nam đều giật nảy mình nhìn hắn.

Lúc này bọn họ mới ngượng ngùng chạy lên võ đài cõng Tôn Thế Hàn xuống.

Một người trong số họ cầm kiếm tiến lên, tạo thế, nhìn Thanh Minh với gương mặt cứng đờ.

Ta đã cho bọn họ xem Lục Hợp đủ rồi. Bây giờ nên chuyển qua phần tiếp theo thôi.

Thanh Minh lặng lẽ tạo thế khởi thủ thức.

Sau lưng hắn phát ra một tiếng la khẽ tựa như tiếng thở.

“Lạc, Lạc Mai Kiếm!”

Thanh Minh tạo thế khởi thủ thức của Lạc Mai kiếm, cầm kiếm chỉ thẳng vào môn đồ của Tông Nam.

Đệ tử Tông Nam ngay lập tức tiến ra phía trước.

‘Thay đổi rồi!’

Chiêu Kiệt siết chặt nắm đấm.

Chuyển động của Thanh Minh đã thay đổi hoàn toàn. Nó không còn là động tác Lục Hợp thận trọng và đơn giản của ít phút trước nữa mà đã trở thành một động tác sắc bén hệt như tiếng gió thổi vào khe núi hẹp.

Kiếm pháp thay đổi cũng khiến con người khác đi. Tại sao một người lại có thể tung ra đường kiếm hoàn hảo đến mức đó chứ?

Nó tựa như bông hoa trên cây cổ thụ mọc nơi vách đá bị một làn gió mạnh cuốn bay đi.

Xoẹt!

Tốc độ này không thể so sánh với khi dùng Lục Hợp được.

Khoái kiếm kinh hoàng ấy bay thẳng về hướng đệ tử Tông Nam.

“Hự!”

Bốp!

Trong khoảnh khắc hắn nghĩ hắn đã chặn được đòn tấn công, thì Thanh Minh bất ngờ thu kiếm về với tốc độ còn nhanh hơn đòn đâm ban nãy, rồi ngay lập tức trả đòn với tốc độ nhanh gấp đôi.

‘Cái gì!’

Bốp!

Thanh kiếm bị chặn ngay trước cổ đối thủ đã được thu về.

Cách thức chuẩn mực để đối đầu với khoái kiếm chính là nhắm đến lúc thanh kiếm được thu hồi. Tuy nhiên, dù biết rõ điều đó nhưng đệ tử Tông Nam cũng không dám thử phản công.

Bởi vì nếu cứ cố gắng tấn công lúc thanh kiếm được thu hồi, thì thanh kiếm đó sẽ quay trở lại đâm hắn ngay lập tức.

“Hự!”

Nhanh hơn nữa.

Bốp!

Nhanh hơn nữa, nữa, nữa!

Xẹt!

Cuối cùng, thanh kiếm không trúng mục tiêu cũng đã sượt qua vai đối thủ. Nhưng dù chỉ là sượt qua, thì nó cũng để lại một nỗi đau thấu trời tựa như thịt nát xương tan.

“Á á á á á á á!”

Sau khi không tìm được biện pháp đối phó, đệ tử của Tông Nam đã đánh mất lý trí. Hắn nổi giận và bắt đầu vung kiếm một cách bừa bãi.

Không, là hắn đã cố tình vung kiếm như vậy.

Bốp!
Thế nhưng, trước khi hắn dồn hết sức mạnh để chộp lấy thanh kiếm, thì kiếm của Thanh Minh đã giáng thẳng một đòn vào lưỡi gà của hắn.

“Hự ự ự!”

Đệ tử Tông Nam ngã xuống ngay tại chỗ.

Phịch.

Thanh Minh liếc qua tên đệ tử Tông Nam vừa ngã phịch xuống nền đó, rồi tiếp tục hét lớn.

“Người tiếp theo.”

 

 

Một âm thanh nhẹ như gió phát ra từ miệng của Nhuận Tông.

‘Đó, đó là Lạc Hoa Kiếm.’

Khác quá.

Thực sự rất khác với Lạc Hoa Kiếm mà Nhuận Thông hay Chiêu Kiệt đã triển khai.

Nếu như Lục Hợp là kiếm pháp quan trọng trong các kiếm pháp cơ bản, thì Lạc Hoa Kiếm chính là một kiếm pháp tập trung vào Khoái - thứ đã trở thành trọng tâm trong kiếm pháp của Hoa Sơn.

Thanh Minh đã dùng kiếm để cho họ thấy rằng.

Đây chính là Lạc Hoa Kiếm, đây chính là kiếm của Hoa Sơn.

“....... Chỉ bằng Lạc Hoa Kiếm.”

Đó chính là kiếm pháp mà bọn họ rất quen thuộc.

Thế nhưng, thật lòng mà nói thì cho đến tận bây giờ, Nhuận Tông chưa bao giờ cho rằng Lạc Hoa Kiếm là thứ võ công lợi hại giống như kiếm pháp của Tông Nam.

Mặc dù kiếm pháp không phải là tất cả, nhưng đánh giá một cách công bằng thì võ công của Hoa Sơn không hề giống với võ công của Tông Nam.

Đây chính là suy nghĩ của Nhuận Tông……. à không, là của tất cả đệ tử đời ba mới đúng.

Thế nhưng, Thanh Minh đã dùng một hành động thực tiễn thay cho hàng trăm lời nói để giải thích cho họ hiểu.

Võ công Hoa Sơn hoàn toàn không thua kém gì so với võ công Tông Nam. Đó là lý do duy nhất khiến Thanh Minh chỉ dùng Lục Hợp và Lạc Hoa Kiếm đối đầu với chúng.

“..... Ta đang chứng kiến cảnh tượng gì thế này?”

Người không thành thạo những gì mình có đang cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy thứ mà người khác đạt được. Đây chính là chuyện đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn.

“Sư huynh. Lạc Hoa Kiếm...”

“Phải.”

Dường như Nhuận Tông đã biết Chiêu Kiệt định nói gì.

Nhuận Tông nặng nề gật đầu rồi dứt khoát nói.

“Đừng rời mắt. Đó chính là kiếm pháp của Hoa Sơn. Là kiếm pháp Hoa Sơn mà chúng ta phải học và truyền lại nó cho các thế hệ sau.”

Nhuận Tông đã nhận ra một điều.

Sau ngày hôm nay, sau khoảnh khắc này, các đệ tử Hoa Sơn sẽ không thể sống như quá khứ được nữa. Họ tuyệt đối không thể trở về bản thân mình của quá khứ sau khi nhìn thấy khung cảnh khó tin đó.

Nhuận Tông nhìn bóng lưng đang vác kiếm của Thanh Minh.

Ngay tại thời khắc này, kẻ ồn ào lúc nào cũng gây chuyện kia lại đang dùng bóng lưng của mình dẫn dắt bọn họ mà không nói một lời nào.

‘Hãy cho ta xem tiếp đi.’

Kiếm pháp của Hoa Sơn là gì.

Kiếm pháp của Hoa Sơn mạnh đến mức nào.

Không khí dần trở nên tĩnh lặng.

Hình bóng của Thanh Minh đã tràn ngập trong mắt Nhuận Tông. Tựa như cả thế gian này chỉ có một mình Thanh Minh ở đó.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương