Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 105. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 105. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (5)

Tất cả các ánh mắt đều tập trung vào Thanh Minh.

Việc Thanh Minh là người ra trận đầu tiên là chuyện mà không một ai ở đây có thể đoán trước được.

Nếu là một người có chút hiểu biết về võ công…..À không, cho dù có không biết gì về võ công đi nữa thì cũng biết rằng Thanh Minh là người có thực lực vượt trội nhất trong số các đệ tử đời thứ ba.

Trong một trận đấu có lợi thì chưa biết thế nào nhưng trong một trận đấu bất lợi, việc để lại quân bài tốt nhất vào thời khắc cuối cùng là một điều cơ bản. Đặc biệt là trong các trận xa luân chiến như thế này.

‘Rốt cuộc tiểu tử này nghĩ gì vậy nhỉ?’

‘Định đối đầu trực diện với các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam sao?’

Những người kỳ vọng vào kế sách của Thanh Minh giờ cũng đang mắt chữ O mồm chữ A vì không hiểu được hành động của Thanh Minh.

Huyền Tông và Vân Kiếm ngỡ ngàng, Hoàng Vấn Dược và cả Nhuận Tông cũng vậy.

“Sư, sư huynh. Bây giờ chúng ta cản đệ ấy lại chắc cũng còn kịp đấy ạ! Để đệ ra trận đầu tiên cho. Vậy thì…..”

“Đệ nghĩ ta không biết đó là phương án tối ưu nhất sao.”

Gương mặt của Nhuận Tông méo xệch trước lời nói của một trong các đệ tử đời thứ ba.

“Tên tiểu tử đó tự mở miệng đòi ra trận cơ mà, ai mà cản được nó chứ.”

Tất cả sự lo lắng của mọi người đều hướng về phía sau bóng lưng của Thanh Minh. Nhưng Thanh Minh không nói gì, chỉ nhìn vào các đệ tử Tông Nam.

‘Hình như Kiếm Đế năm 15 tuổi đã đánh bại Ngũ Hổ Đao của Bàng gia, sau đó được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất Hậu tú chi khởi đúng không nhỉ?’

Chắc là vậy đấy. Tuy không phải sống cùng thời đại với Thanh Minh mà là nhân vật của thời đại trước nhưng Thanh Minh đã nghe qua chuyện đó mấy lần rồi.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

‘Mộc Phật năm 18 tuổi đã phá được La Hán trận.’

Chuyện này cũng được đồn khắp thiên hạ.

Ngoài ra còn có vô số những ví dụ điển hình khác như thế này nữa.

Những cao thủ được khắp thiên hạ biết đến từ thưở niên thiếu, bất kỳ ai cũng mang trên mình một giai thoại được người đời ca tụng.

Vì sao ư? Bởi vì nếu không có giai thoại đó thì bọn họ không thể nào vang danh thiên hạ được.

Giang hồ không phải là nơi tự tìm ra kẻ mạnh để tán dương. Mà là nơi cường giả vi tôn, bản thân phải chứng minh cho thiên hạ thấy được sức mạnh của mình thông qua việc đối đầu với một đối thủ thích hợp.

Môn phái cũng như vậy đấy.

Dù Hoa Sơn có mạnh lên đi chăng nữa mà không thể chứng minh được sự thật đó thì không có ai biết được sự thay đổi đó cả. Ở một nơi núi sâu hiểm trở thế này, dù có mạnh lên gấp đôi, hay mạnh lên 10 lần đi nữa, thì cũng chỉ là sự thay đổi mà có mỗi Hoa Sơn mới biết.

Phải khiến cho sự thay đổi đó được người khác cảm nhận bằng cơ thể và nhìn tận mắt. Và phải khiến cho cả giang hồ biết rằng Hoa Sơn đang thay đổi. Đó là cách nhanh nhất để tìm lại được danh tiếng đã bị tụt xuống đáy của Hoa Sơn.

Còn hôm nay.

Thanh Minh định sẽ tạo ra một truyền thuyết để cái tên Hoa Sơn được biết đến rộng rãi.

‘Có 2 cách tốt nhất có thể giúp tên của một môn phái trở nên lừng danh.’

Cách thứ nhất là tạo ra một thành tựu mà người khác không thể xem thường.

Cách còn lại là chứng minh được sức mạnh của môn đồ.

Thiên hạ đệ nhất nhân? Đương nhiên là tốt rồi.

Thiên hạ đệ nhất kiếm? Cái này cũng tốt nốt.

Nhưng cách tốt nhất là trở thành một thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.

Bởi vì mọi người sẽ luôn nhìn đối phương một cách có thiện cảm nhất khi họ ôm trong mình một sự kỳ vọng. So với một thiên hạ đệ nhất nhân có thể sắp trở thành kẻ thù của bản thân ngay lập tức, hay so với một thiên hạ đệ nhất kiếm có thể trở thành đối thủ của mình thì thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú là một danh xưng ở mức độ vừa phải lại khiến bọn họ có thể kỳ vọng được.

Mọi người không phải tự nhiên lại đem Ngũ Long Tam Phong, hay Tứ Long Ngũ Hoa ra rồi so sánh, đánh giá các hậu khởi chi tú. Chuyện đó vốn đã là một trò chơi đời đời kiếp kiếp trong giang hồ rồi.

Đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn đánh thắng đệ tử đời thứ ba của Tông Nam thì sao?

Đó đương nhiên sẽ là một chuyện thú vị.

Thế còn nếu đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đánh thắng đệ tử đời thứ hai của Tông Nam thì sao?

Chuyện đó đương nhiên là một chuyện đáng kinh ngạc rồi.

Nhưng!

Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn một mình đánh bại hết các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam thì sao?

Đó sẽ là một chuyện gây xáo trộn cả giang hồ.

Và cũng là sự nhục nhã vô cùng lớn mà Tông Nam đời đời kiếp kiếp chắc cũng không thể nào rửa sạch được.

Khóe miệng của Thanh Minh nhích lên.

‘Ai bảo các ngươi động vào Hoa Sơn làm gì chứ.’

Có muốn thì nên lựa lúc không có ta rồi hẵng động vào thì có tốt hơn không. À, quên mất, đúng là lúc đó không có ta thật.

“Nào, vậy giờ nhận cả vốn lẫn lãi luôn nhỉ?”

Vừa đúng lúc Thanh Minh định giương kiếm lên thì ở phía đối diện, Lưu Bách của Tông Nam đã quát bằng một giọng trầm.

“Sự tự tin của ngươi phải gọi là thiên hạ đệ nhất đấy, nhưng không có chút năng lực nào mà lại tự tin quá đáng thì chỉ là con đường tắt dẫn đến việc bại gia vong thân mà thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi hiểu được điều đó.”

“Phù.”

Thanh Minh không thèm trả lời, chĩa thẳng kiếm về phía trước.

Nếu là ngày thường thì hắn ta đã đâm chọt thêm vài câu xúc phạm đối phương rồi, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng để làm chuyện đó.

Thay vào đó, Thanh Minh xoay đầu lại nhìn các đệ tử đời thứ ba.

“Sư huynh.”

“…..Đang, đang tỉ võ mà sao gọi ta, tên tiểu tử này!”

“Huynh hãy nhớ lời ta dặn. Không được bỏ sót bất cứ thứ gì.”

“Hả?”

Bởi vì không dễ gì mới có cơ hội để xem được một trận tỉ võ hệt như thực chiến thế này đâu.

Thanh Minh lặng nhìn Lưu Bách rồi lên tiếng.

“Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn – Thanh Minh yêu cầu được tỉ võ với Tông Nam.”

Lưu Bách định nói thêm gì đó nhưng sau khi nghe lời yêu cầu của Thanh Minh, hắn ta đã trả lời.

“Đệ tử đời thứ hai của Tông Nam – Lưu Bách chấp nhận lời yêu cầu tỉ võ của Hoa Sơn.”

Các đệ tử đời thứ ba chứng kiến khung cảnh đó thì bắt đầu căng thẳng đến mức toàn thân đông cứng.

‘Tên tiểu tử đó bây giờ có gì đó khá khác lạ.’

Không phải là Thanh Minh như mọi khi.

Nếu là Thanh Minh của mọi khi thì hắn ta đã khiêu khích đối phương đến tận giây phút chuẩn bị bắt đầu trận tỉ võ rồi. Nhưng bây giờ thì không thể tìm thấy vẻ nghịch ngợm đó trên người Thanh Minh.

Thậm chí, bây giờ khi nhìn vào bóng lưng đang để thế thượng đoàn của hắn cũng có thể cảm nhận được một sự lạnh lùng mà trước giờ mới thấy lần đầu tiên.

Kiểu như….

Một kiếm đồ sắp ra chiến trường vậy.

Nhuận Tông không thể nào rời mắt khỏi Thanh Minh. Trực giác hắn ta mách bảo rằng, sắp sửa sẽ có một chuyện vô cùng khủng khiếp xảy ra.

Và ngay lúc đó.

Kiếm của Thanh Minh từ từ di chuyển.

Thanh kiếm bắt đầu di chuyển ở trên cao rồi từ từ đi một đường xuống phía dưới, ngay lập tức lại từ từ quay về vị trí ban đầu.

Nhuận Tông nín thở quan sát khung cảnh đó.

Kiếm thức khởi nguyên.

Đường kiếm vừa rồi của Thanh Minh chắc chắn là chiêu thức đầu tiên của Lục Hợp Kiếm.

Chiêu thức khởi đầu chính là lời chào cũng là lễ nghĩa đối với đối phương, ý muốn cho đối phương biết rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng bây giờ, Nhuận Tông cảm nhận được rằng, bản thân mình đang đắm chìm vào chiêu thức khởi đầu đơn giản đó.

Một đường kiếm vô cùng hoàn hảo. Cùng một tốc độ vô cùng hoàn hảo. Và một tư thế vô cùng hoàn hảo.

Làm thế nào mà chỉ bằng một chiêu thức khởi đầu lại có thể đồng thời bộc lộ ra được nhiều điều thế này chứ?

Nhuận Tông đã nhận ra một điều.

Rằng chiêu thức khởi đầu đó không phải là để đối phương nhìn thấy. Mà chính là để ra dấu cho các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. Kể từ bây giờ, ta sẽ dùng Lục Hợp Kiếm, các người hãy xem cho kỹ, chính là ý này.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

“Đừng bỏ lỡ đấy.”

Nhuận Tông hét lên trong vô thức.

“Không, không được bỏ sót bất cứ động tác nào của Thanh Minh! Tuyệt đối không được! Hãy mở to mắt mà dõi theo, không được chớp mắt!”

Không có câu trả lời nào vọng lại. Bọn họ chỉ khẽ gật đầu. Có vẻ như bọn họ dùng cả sức lực vốn định để đáp lại lời căn dặn đó vào việc dõi theo Thanh Minh.

“Ta sẽ sửa cái thói ngông cuồng của ngươi!”

Không biết có phải do Lưu Bách không biết được sự lợi hại của Thanh Minh hay không, hay hắn ta vì biết quá rõ sự lợi hại đó nên bị áp lực đè nén, mà dùng hết sức hét lên rồi lao vào Thanh Minh trước.

Đôi mắt của Thanh Minh bỗng trở nên lạnh lùng.

Lục Hợp.

Là kiếm thức cơ bản của mọi kiếm pháp Hoa Sơn.

Lục Hợp mang ý nghĩa Thiên Địa Tứ Phương. Tức là hợp nhất vạn vật trên thế gian.

Bản chất của nó chỉ là một kiếm thức cơ bản đơn giản.

Đâm, chém, đập, chặn.

Nó chẳng qua chỉ là một kiếm thức cơ bản chứ không có gì đặc biệt.

Nhưng tất cả các kiếm pháp trên thế gian đều bắt nguồn từ đó. Bất kỳ kiếm thuật nào cũng không thể vượt ra khỏi đâm, chém, đập, chặn.

Kiếm của đối phương khiến cho bầu trời trở nên rực rỡ.

“Ơ!”

Huyền Tông trợn trừng mắt lên sau khi nhận ra một điều gì đó kỳ lạ.

Kiếm thuật đó như giúp con người ta có thể liên tưởng đến những bông hoa nở rộ. Chẳng phải cái này nghe khá quen thuộc hay sao?

Ở Tông Nam cũng có loại kiếm thuật đó sao?

Bỏ cảm nhận đó qua một bên thì sự sắc bén của kiếm thuật đó là một điều chắc chắn.  Hàng chục kiếm linh với những chuyển động kỳ quái như những cánh hoa bay trong gió bao trùm lấy Thanh Minh.

Nhưng khi thấy những đường kiếm ấy, Thanh Minh chỉ đưa mắt nhìn xuống.

Thanh Minh chỉ tiến về trước một bước trong lúc bản thân đang giữ thế thượng đoàn. Cùng lúc đó, hắn ta đâm kiếm về phía trước.

“Khực!”

Những sự biến hóa đang xảy ra trong không trung biến mất hoàn toàn.

‘Sao, sao có thể?’

Thanh kiếm của Thanh Minh nhắm chính xác giữa những sự biến hóa đó và tấn công một cách gọn ghẽ vào cổ tay của Lưu Bách. Sự đau đớn lan ra từ cổ tay khiến hắn ta lùi về sau trong vô thức.

Thanh Minh tiến thêm một bước về phía trước rồi chém kiếm xuống.

Cạch!

Thanh mộc kiếm chứa đầy chân khí va chạm với một thanh mộc kiếm khác đã tạo nên một âm thanh lớn. Tuy Lưu Bách bằng mọi cách đã chặn được thanh kiếm đó nhưng sức nặng của nó đã ấn cơ thể của hắn xuống.

“Khực!”

Cuối cùng hắn ta cố đẩy thanh kiếm của Thanh Minh ra và lùi lại phía sau.

Nhưng Thanh Minh vẫn đến gần Lưu Bách bằng một gương mặt không chút cảm xúc và vung kiếm.

Không có sự biến hóa rực rỡ nào cả. Không phải là một khoái kiếm sắc bén, cũng không phải là một bội kiếm đầy sức nặng.

Chỉ là một đường kiếm được vung lên đơn giản.

Giáng xuống, quất mạnh, đâm, đẩy tới.

Hắn ta không thể phản kháng lại được đường kiếm hệt như trò đùa của bọn trẻ con đó. Khi hắn ta cảm thấy như bản thân đã chặn được rồi thì thanh kiếm đó lại lao đến, cảm thấy đã đẩy nó ra được rồi thì nó lại đang đâm vào dưới cằm mình.

‘Cái, cái này rốt cuộc là gì vậy?’

Chặn. Rồi lại chặn. Nhưng Lưu Bách mỗi khi chặn được kiếm của Thanh Minh thì lại phải lùi về phía sau một lúc mấy bước.

‘Chỉ, chỉ một lần thôi!’

Chỉ cần có một kẽ hở thôi là được rồi. Lúc đó, Lưu Bách có thể đâm kiếm vào kẽ hở kia, tạo ra khoảng cách rồi thi triển Tuyết Hoa Thập Nhị Thức như những gì bản thân mong muốn.

Nếu có thể thi triển được kiếm thuật do Tông Nam tự tạo ra thì chuyện đánh gục tên tiểu tử xấc xược đó sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng…..

“A á!”

Kiếm của hắn ta chưa kịp vung ra thì đã bị kiếm của Thanh Minh quật vào.

Trước sự đau đớn vì cổ tay sắp gãy đến nơi, một tiếng hét thất thanh tự động vang ra từ miệng hắn ta. Trong lúc đó, hắn ta vẫn không để tụt kiếm ra khỏi tay vì ý chí, cũng là vì lòng tự trọng của bản thân.

‘Một, một lần thôi!’

Chỉ cần một lần thôi. Chỉ cần một kẽ hở thôi! Chỉ cần một….

Nhưng kiếm của Thanh Minh rất vô cảm.

Cái giá phải trả cho việc không đỡ được kiếm của đối phương một cách tử tế quá lớn. Đó chỉ là một đường kiếm đơn giản. Những chiêu tấn công liên tiếp không hề vội vã. Nhưng tất thảy những điều đó đang dần dần khiến Lưu Bách sụp đổ.

‘Rốt, rốt cuộc đây là gì vậy hả!’

Đến một lúc nào đó, bản thân hắn ta nhận ra rằng mình đã bị dồn đến cuối sân tỉ võ, Lưu Bách nhìn thanh kiếm của Thanh Minh với khuôn mặt thất thần.

Chỉ là một đòn đâm tới.

Chỉ là một lần vung kiếm.

Nhưng tất cả đều không có bất kỳ kẽ hở nào.

Hoàn hảo. Những đường kiếm vô cùng hoàn hảo.

Keng!

Thanh kiếm của Lưu Bách không thể đuổi kịp sự biến hóa đó , cuối cùng bị bay vút lên không trung. Thanh Minh đưa thanh kiếm của mình lên cao, Lưu Bách nhìn theo thanh kiếm của Thanh Minh đang rơi xuống và lẩm bẩm.

“Đây là mơ……”

Vụt!

Kiếm của Thanh Minh dừng ngay trước đầu Lưu Bách. Tuy không trực tiếp tấn công hắn ta nhưng chỉ cần vậy thôi cũng đủ rồi. Lưu Bách ngã ngửa ra phía sau vì không chịu đựng được sức nặng và chân khí chứa trong thanh kiếm.

“Sư, sư đệ!”

“Sư huynh!”

Ngay phía cuối sân tỉ võ.

Phía sau là vị trí của các đệ tử Tông Nam. Thanh Minh sau khi đánh ngã Lưu Bách thì lặng lẽ nhìn các đệ tử Tông Nam.

Các đệ tử Tông Nam cảm thấy rợn tóc gáy khi nhìn trực diện vào ánh mắt đó, tự động lùi lại phía sau một bước mà bản thân cũng không hề hay biết.

Thanh Minh lên tiếng bằng một giọng nói cực trầm.

“Người tiếp theo.”

“……”

Đó là giây phút các đệ tử Tông Nam có thể cảm nhận một cách mãnh liệt rằng, đang có gì đó không đúng ở đây.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương