Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 101: Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 101. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (1)

“Tên tiểu tử đó…..!”

“Ngươi dám thách thức ai đấy hả!”

Những phản ứng phẫn nộ quá khích xuất hiện khắp nơi.

Tần Kim Long nghiến chặt răng. Hắn ta vốn dĩ đã cảm thấy phát điên vì trận thua vừa rồi, lại thêm Nhuận Tông xấc xược yêu cầu tỉ võ trước nên hắn ta càng cảm thấy tức tối hơn.

Mặt khác, Nhuận Tông sau khi thấy phản ứng dữ dội của đệ tử Tông Nam thì giật mình.

‘Mình làm hơi quá rồi sao?’

Đằng nào thì bên đó cũng chẳng khác gì đang đưa đám, hắn ta lại khiêu khích như thế nữa thì đương nhiên bọn chúng sẽ phản ứng dữ dội rồi.

Nhưng đứng ở lập trường của Nhuận Tông thì đó là một việc hắn phải làm.

Bởi vì không thể không duy trì tiếp khí thế mà Thanh Minh đã tạo ra được.

Tần Kim Long hét lên đầy tức giận.

“Khổng Chân! Khổng Chân!”

“Vâng, sư thúc!”

“Ngươi lên đi! Hãy đập chết tên tiểu tử xấc láo đó rồi quay về!”

“Con rõ rồi ạ!”

Gương mặt của Tần Kim Long méo xệch.

Hắn ta là kẻ theo đuổi sự hoàn hảo. Trong đợt Hoa Tông Chi Hội lần này, thứ duy nhất hắn ta mong muốn chính là một chiến thắng trọn vẹn và tuyệt đối. Tuy nhiên, chỉ với một đòn của Hoa Sơn khi nãy đã khiến sự chiến thắng hoàn hảo đó bị rạn nứt.

Hơn nữa, đó lại là một vết nứt khổng lồ đến mức không thể hàn gắn lại được.

‘Thanh Minh!’

Ánh mắt của hắn ta hướng sang Thanh Minh đang đứng phía đối diện.

‘Tên tiểu tử đần độn!’

Ai mà ngờ được Tuyên Vũ Lượng mình luôn tin tưởng lại chịu trận một cách thê thảm như vậy. Là do Tuyên Vũ Lượng yếu hơn mình nghĩ sao? Hay do Thanh Minh mạnh hơn mình nghĩ?

‘Chắc là vế sau rồi.’

Việc hắn ta không thể nào nắm bắt được năng lực của một sư điệt như Tuyên Vũ Lượng là điều không thể xảy ra. Xét về kỹ năng, Tuyên Vũ Lượng chắc chắn là người giỏi nhất trong số các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam.

Một người như vậy lại bị thua trong tay Thanh Minh, chứng tỏ Thanh Minh mạnh hơn các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam gấp mấy lần.

‘Điều đó cũng có thể xảy ra mà. Nhưng những đệ tử còn lại thì chưa chắc.’

Tuy bọn họ vừa bị ăn một đòn nằm ngoài dự đoán, nhưng không phải bị mất mặt hoàn toàn. Nếu có thể dẹp sạch những đệ tử đời thứ ba còn lại thì chiến thắng của Thanh Minh chỉ là chiến thắng của mỗi hắn ta, không thể nào trở thành chiến thắng của Hoa Sơn được.

Khổng Chân-đại đệ tử trong số các đệ tử đời thứ ba- cầm lấy mộc kiếm và bước lên sân tỉ võ với vẻ mặt đầy sát khí.

Nhuận Tông sau khi thấy dáng vẻ của hắn ta thì hít thở thật sâu.

‘Đã hai năm rồi nhỉ?’

Nếu tính theo số năm thì đúng là vậy, nhưng thực ra Nhuận Tông cảm thấy cuộc đối đầu này đến còn sớm hơn vậy nữa.

Ở lần Hoa Tông Chi Hội trước, Nhuận Tông đã đánh nhau với Khổng Chân. Hắn ta đã bị thua một cách áp đảo, không có một cơ hội nào để có thể phản kháng.

Đã hai năm kể từ khi đó.

Nếu Thanh Minh không đến Hoa Sơn

‘Thật lòng mà nói, mình hoàn toàn không có khả năng đánh thắng hắn ta.’

Trong khoảng thời gian Thanh Minh chưa nhập môn, Nhuận Tông đã không tập luyện một cách tử tế. Mà không, nếu nói chính xác thì, hắn đã tập luyện như đó một nghĩa vụ chứ không phải dùng hết sự nhiệt huyết và chân thành để khiến bản thân mình mạnh lên.

Bởi vì hắn cảm thấy việc đó không có ý nghĩa.

Cú sốc mà các đệ tử Hoa Sơn nhận được sau trận tỉ võ với Tông Nam đã khiến bọn họ sờn chí. Bọn họ cảm thấy tuyệt vọng vì cho rằng dù có nỗ lực đến mấy đi nữa thì cũng không thể thắng được Tông Nam. Người dám thử thách bản thân với bức tường tuyệt vọng ấy chỉ có mỗi Bạch Thiên.

Nhưng rồi đến một ngày, Thanh Minh xuất hiện như một thứ gì đó bỗng từ trên trời rớt xuống vậy. Nhờ có hắn ta mà trong suốt mấy tháng qua, Nhuận Tông đã cố gắng hết mình.

Sự tập luyện trong vỏn vẹn có mấy tháng đó liệu có thể thu hẹp được khoảng cách với đám người của Tông Nam không nhỉ? Điều đó thì không thể chắc chắn được. Tuy nhiên……

‘Tuyệt đối mình sẽ không dễ dàng bị thua.’

Hắn ta là đại sư huynh của các đệ tử đời thứ ba.

Giả sử trong tình huống Thanh Minh là người đứng đầu của các đệ tử đời thứ ba đi chăng nữa thì Nhuận Tông vẫn tự hào rằng mình là đệ tử chính thức của Hoa Sơn. Hắn tuyệt đối sẽ không để người khác thấy bộ dạng khó coi của mình.

Khổng Chân mở to mắt nhìn Nhuận Tông một cách hung tợn.

“Chắc không cần phải nói gì nữa nhỉ. Ở lần tỉ võ trước, ta đã giữ lại thể diện cho ngươi biết bao nhiêu, riêng hôm nay, ta sẽ cho ngươi được cảm nhận sự thất bại chân thật đến tận xương tủy.”

“Ngươi có nói vậy thì ta cũng không có ý định cảm tạ ngươi đâu.”

“Nói nhiều vô ích!”

Khổng Chân quát lớn rồi lao vào Nhuận Tông. Nhuận Tông cắn chặt môi và nắm chặt lấy thanh kiếm.

‘Kiếm pháp của tên tiểu tử này vừa nhanh vừa chính xác.’

Nhuận Tông có thể thấy rõ đường quyền, lại còn có thể dự đoán được đường kiếm tiếp theo nữa.

Nhưng dẫu vậy thì trong quá khứ, Nhuận Tông đã không thể chặn được kiếm của Khổng Chân. Điều đó chứng tỏ sự cách biệt giữa Nhuận Tông và Khổng Chân quá lớn. Sự cách biệt đó không thể thay đổi được bằng một kế sách vụng về hay một biến số nào đó!

Nhưng riêng lần này!

Cạch!

Thanh kiếm của Khổng Chân đã bị thanh kiếm của Nhuận Tông chặn lại.

“Ơ?”

Khổng Chân tỏ ra bất ngờ, hắn ta rút kiếm về rồi lại xông vào một lần nữa.

“Có vẻ như suốt thời gian qua ngươi không phải chỉ lêu lổng chơi đùa nhỉ! Nhưng có vậy đi nữa thì cũng sẽ không có gì thay đổi cả.”

“Khực!”

Nhuận Tông liên tục chặn được tất cả các đường kiếm hướng về phía mình của Khổng Chân.

Nhanh quá.

Lại còn có sức nặng nữa.

Kiếm pháp của Khổng Chân đã nhanh và mạnh hơn rất nhiều so với quá khứ. Nhuận Tông có thể cảm nhận rõ được rằng hắn ta đã khổ luyện biết bao nhiêu. Ít nhất thì có vẻ hắn ta cũng mạnh lên hai lần so với quá khứ.

Nhưng…..

‘Tại sao chứ?’

Cốp! Cốp! Cốp!

Đường kiếm của Nhuận Tông di chuyển một cách gãy gọn đánh trúng hết các đường kiếm của Khổng Chân.

Hai năm trước đây, Nhuận Tông đã không thể nhìn rõ được những đường kiếm ấy. Đường kiếm ấy bây giờ đã nhanh hơn rồi, vậy thì còn dữ tợn hơn biết bao nhiêu nữa chứ?

Cho nên Nhuận Tông hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

‘Sao mình lại thấy hết nhỉ?’

Không phải do hắn ta chậm chạp.

Rõ ràng đường kiếm rất nhanh. Từng đường kiếm cực nhanh nối tiếp nhau đến mức Nhuận Tông phải á ớ vì ngạc nhiên. Nhưng thật kỳ lạ là, Nhuận Tông lại thấy rõ mồn một kiếm pháp của Khổng Chân. Và không phải dù có thấy vẫn không thể ứng phó được như trong quá khứ nữa…..

Cạch!

Kiếm của Nhuận Tông di chuyển đơn giản đẩy thanh kiếm của Khổng Chân ra xa. Khổng Chân vì không thắng được lực đó và bị đẩy lùi ra, hắn ta mau chóng chỉnh lại tư thế của mình.

“…..Tên tiểu tử này.”

Nhuận Tông nhìn Khổng Chân bằng một gương mặt tràn đầy sự hoang đường.

“…….Không lẽ ngươi chỉ có vậy thôi á?”

“Ngươi…….”

“À, không. Đừng tức giận. Bây giờ không phải ta đang cố tình khiêu khích ngươi đâu, mà là ta đang hỏi thật lòng đấy. Đừng nói bây giờ ngươi đang cố tình muốn khiến ta bẽ mặt nên nhẹ tay vờn ta một hồi rồi sau đó mạnh tay với ta đấy chứ?

“Tên tiểu tử này! Ta sẽ giết chết ngươi!”

Khổng Chân cứ nghĩ lời của Nhuận Tông chính là muốn bỡn cợt mình, thế là máu hắn ta dồn lên não, lao thẳng vào Nhuận Tông như một con lợn rừng lên cơn giận dữ. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nhuận Tông cảm thấy hoang đường hơn là sợ hãi.

‘Thanh Minh, tên tiểu tử đó rốt cuộc đã làm gì với mình và các sư đệ vậy nhỉ?’

Nhuận Tông thấy rõ mồn một từng chuyển động của Khổng Chân. Chỉ bằng một chuyển động vai của Khổng Chân thôi thì Nhuận Tông cũng có thể biết trước cả được chuyện hắn ta sẽ vung kiếm theo hướng nào.

Đây không phải là sự phán đoán thông qua đường kiếm mà là có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Xoẹtttttttt!

Tuy thanh mộc kiếm của Khổng Chân vận đầy chân khí, nhưng Nhuận Tông chỉ cần lùi lại một bước đã có thể tránh được đường kiếm đó một cách hoàn hảo. Thanh kiếm đó đã lướt qua ngay trước bụng của Nhuận Tông.

Vì đã dùng quá nhiều sức vào đường kiếm vừa rồi nên tư thế của Khổng Chân bị lệch nhẹ sang một bên. Nếu ở trong quá khứ thì Nhuận Tông tuyệt đối sẽ không thể nào nhìn ra được sơ hở nhỏ này. Nhưng Nhuận Tông bây giờ thì lại có thể nhìn rõ sơ hở đấy.

Bốp!

Chân của Nhuận Tông di chuyển thật nhanh đá ngay vào hông của Khổng Chân.

Nhuận Tông sau khi thấy cảnh cơ thể của Khổng Chân bị bay ra phía sau thì bất giác quay lại nhìn Thanh Minh.

Thanh Minh.

Thanh Minh vẫn đang nhìn hắn ta bằng một ánh mắt khoan thai.

Giống như hắn muốn bảo Nhuận Tông mau kết thúc trận đấu này đi vì quá nhàm chán vậy.

‘Cái tên điên đó.’

Hèn gì thái độ của tên tiểu tử đó lại kỳ lạ như vậy.

Chắc chắn tên tiểu tử đó sớm đã đoán được kết quả từ trước rồi.

“Ư a a a a a a a!”

Vào lúc đó, Khổng Chân vì quá giận dữ và kích động nên đã đánh mất hết lý trí, hắn ta lại xông vào Nhuận Tông thêm lần nữa. Nhuận Tông thấy vậy liền dang hai chân ra rồi khẽ giơ kiếm lên.

Thế Thượng Đoàn.

Là một thế cơ bản của tất cả các đường kiếm, cũng là thế cơ bản của Lục Hợp kiếm.

Và đó là thế bắt đầu cho cú vung kiếm mà Nhuận Tông đã tập như điên như dại suốt mười ngày trời.

Kiếm của Khổng Chân duỗi thẳng ra. Và đường kiếm này bắt đầu có những thay đổi khác lạ hoàn toàn so với kiếm pháp của Tông Nam mà hắn ta đã dùng từ trước đến nay. Nếu là Nhuận Tông của quá khứ thì chắc chắn hắn đã không khỏi ngỡ ngàng rồi.

Nhưng ánh mắt của Nhuận Tông bây giờ lại không có bất kỳ sự phân tâm nào cả.

Tất cả sự biến hóa và chiêu thức xét cho cùng thì cũng từ cổ tay mà ra. Nhuận Tông cố định thân dưới vững như Thái Sơn, dùng mắt nhìn thật kỹ, không bỏ lỡ bất kỳ sự biến hóa nào. Và rồi….

Xoẹt.

Nhìn thấy rồi!

Khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai đường kiếm nối tiếp nhau. Nhuận Tông đã không bỏ lỡ sơ hở thần kỳ đó. Khi mắt của hắn vừa nhìn thấy sơ hở thì cơ thể hắn cũng tự nhiên bắt đầu chuyển động.

Xoẹttttttt!

Thanh kiếm chẻ đôi không khí.

Nhuận Tông chém xuống mà không hề có chút chần chừ.

Một tinh thần không hề dao động. Một cơ thể đã được tôi luyện. Và một mục tiêu chính xác.

Đường kiếm hợp nhất được tinh, khí, thần của Nhuận Tông đã xuyên qua được đường kiếm của Khổng Chân và đập xuống vai hắn ta.

Khổng Chân hoảng hốt, vội vàng xoay đường kiếm lại để chặn kiếm của Nhuận Tông.

Xoẹtttttttttt!

Thanh kiếm bay vút lên trời.

Thanh kiếm của Khổng Chân bị gãy làm đôi, xoay vòng vòng, bay lên trời cao rồi rớt xuống đất.

Cạch. Cạch.

Âm thanh của thanh mộc kiếm rớt xuống đất đã khiến Hoa Sơn vốn tĩnh lặng lại càng tĩnh lặng hơn.

“……”

Một sự yên ắng bao trùm.

Vài người đã đứng bật dậy nhìn lên sân tỉ võ như muốn nói rằng bản thân không thể tin được chuyện đang xảy ra.

Khổng Chân.

Đại đệ tử trong số các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam đang ngã ra đất và mất đi ý thức. Bên cạnh hắn ta là Nhuận Tông đang đứng sừng sững như núi Thái Sơn sau khi vừa hạ kiếm xuống.

Một chiến thắng hoàn hảo đến mức không cần phải nói thêm gì nữa.

Nhuận Tông nhìn xuống Khổng Chân rồi thu kiếm về, giắt kiếm vào lưng, trịnh trọng làm thế bao quyền.

“Ta đã lĩnh giáo được nhiều điều rồi.”

Nói xong, Nhuận Tông xoay người lại và quay về chỗ của mình.

Cuối cùng, tiếng hô to như sấm rền của mọi người đồng loạt xuất hiện.

“Uoaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Thắng rồi! Thắng rồi! Nhuận Tông sư huynh thắng rồi!”

“Hư hahahahahaha! Điên mất thôi, thật không thể tin nổi!”

Không phải chỉ mỗi các đệ tử của Hoa Sơn mới như vậy. Các vị trưởng bối của Hoa Sơn cũng phấn khích ngay tại chỗ.

“Uhahahahahahah!Nhuận Tông! Nhuận Tông ơiiiiiiiiiii!”

‘Xin, xin hãy kiềm chế lại đi, sư huynh!”

Huyền Thương sung sướng đến nỗi như muốn chạy ngay đến chỗ Nhuận Tông, Huyền Linh vội vàng giữ ông ta lại.

“Kiềm chế cái con khỉ! Nhìn ta bây giờ có giống người sẽ kiềm chế được không! Ư hahahahaha! Thắng rồi! Thắng rồi!”

“Sư huynh! Xin hãy giữ thể diện đi ạ!”

Huyền Linh tuy đang giữ Huyền Thương lại nhưng trên gương mặt ông ta không thể che giấu được nụ cười mãn nguyện.

‘Huynh ấy chắc phải vui đến mức nào nhỉ.’

Huyền Thương ngày thường là một sư huynh luôn nghiêm nghị. Nếu như Huyền Linh là người có thù oán với tài chính của Hoa Sơn, thì Huyền Thương là người có thù oán với võ công của Hoa Sơn. Thân là Võ các chủ, ông ta là người có nhiệm vụ phải dẫn dắt võ công của Hoa Sơn, nhưng từ trước đến nay, lúc nào ông ta cũng chỉ cảm thấy tuyệt vọng vì võ công của Hoa Sơn không làm được gì trong những trận thực chiến.

Tuy ông ta không để lộ điều đó ra ngoài nhưng không cần nhìn cũng biết rõ trong lòng ông ta thấy bức bối đến mức nào.

Nhưng, những đệ tử đời thứ ba – những đệ tử mà ông ta không hề đặt chút kỳ vọng nào lại đang khiến bọn đệ tử xấc láo của Tông Nam bẽ mặt.

‘Còn chưởng môn nhân?’

Huyền Linh xoay đầu lại nhìn Huyền Tông.

Ông ta đang nở một nụ cười mãn nguyện. Một nụ cười tràn đầy sự yêu thương và ấm áp, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy ấm lòng rồi…..

“Ư a a a a a! Bây giờ mà đăng tiên là không được đâu!”

Huyền Linh vứt Huyền Thương sang một bên, chạy đến chỗ Huyền Tông và lắc mạnh hai vai của ông ấy.

“Huynh hãy tỉnh táo lại đi! Chưởng môn nhân! Bây giờ không được đâu! Ơ, huynh làm gì mà hồn bay phách lạc thế này!”

“Chúng, chúng ta đã làm được……”’

“Đã bảo không phải mà! Đường vẫn còn dài lắm! Đại phu! Mau gọi đại phu đến đi!”

 

Trong lúc mọi thứ đang hỗn loạn, Nhuận Tông bước về chỗ của mình. Hắn ta cười thẹn thùng trong tiếng hoan hô không ngớt của các sư huynh đệ. Nhưng trong thâm tâm của hắn thì….

Cảm thấy sung sướng như sắp bay lên trời vậy.

Trong lúc mọi người đang nhảy múa trong niềm vui, duy chỉ Chiêu Kiệt là không thể cười nổi. Vì bây giờ đến lượt của hắn rồi.

“Sư huynh! Đại sư huynh! Huynh làm sao mà thắng vậy? Đệ phải làm gì thì…..”

“Tiểu Kiệt này.”

“Vâng! Sư huynh!”

“Đệ cứ lên đi.”

“…..Dạ?”

Nhuận Tông cười trong vô thức. Bây giờ hắn ta hình như đã hiểu ra vì sao Thanh Minh khi nãy lại không nói gì đặc biệt với mình.

“Đệ có muốn thua cũng không thua được đâu. Cứ lên đi. Lên rồi sẽ biết.”

“……”

Chiêu Kiệt nghiêng đầu sang một bên.

Nhưng Nhuận Tông nói sao thì Chiêu Kiệt cũng chỉ biết nghe vậy. Hắn ta hướng đến sân tỉ võ với một vẻ mặt đông cứng.

Nhuận Tông không thèm nhìn Chiêu Kiệt lấy một cái mà bước luôn một đường đến ngồi cạnh Thanh Minh. Nhuận Tông nói một cách nghiêm túc.

“Đệ đã làm thế nào vậy.”

Thanh Minh nghe xong thì mỉm cười nhìn Nhuận Tông.

“Làm gì cơ?”

“Bọn ta ấy!”

“À, chuyện đó ấy à?”

Thanh Minh phì cười rồi chậm rãi trả lời.

“Cũng không có gì đặc biệt. Ta chỉ khiến các huynh có thể thắng thôi mà.”

Bởi vậy ta mới hỏi đệ đã làm thế nào đấy, tên tiểu tử này!

Cái đồ quỷ quyệt chẳng khác gì yêu tinh!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương