Hoa Si Hoàng Hậu
-
Chương 270: Ngoại truyện: Haagen Daz 4
Ánh mắt vô cùng khó tin, khiến cho Tần Khê nhớ lại một câu chuyện cười Hương Nại Nhi đã từng kể hắn nghe, bạn bè và thích khách khác nhau duy nhất ở chỗ —– khi thích khách đâm bạn một đao từ phía sau, bạn sẽ quay đầu lại đau đớn nói, a, mày là? —— mà khi bạn bè đâm bạn một đao từ phía sau, bạn sẽ quay đầu lại kinh ngạc nói, a, là mày?
Bây giờ, Tần Khê đã hiểu, hắn tuyệt đối đã kết giao với một đám bạn xấu, không đợi Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn trả lời, Tần Khê đã chạy thẳng ra ngoài, vọt vào nhà vệ sinh, xả hết nỗi buồn.
“Vất vả lâu ngày rất dễ sinh bệnh.” Hương Diệp nói như vậy.
“Rửa ruột cho sạch, người cũng khoan khoái hơn.” Ngọc Sanh Hàn nói như vậy.
“Hai người… nhớ đấy…” Tần Khê nói như vậy.
Nói xong, trợn mắt một cái, ngất đi, ngủ luôn, Hương Diệp đắp chăn cho hắn, liếc mắt nhìn nhau với Ngọc Sanh Hàn, đều bất đắc dĩ.
Hương Nại Nhi nổi giận, chuyện này cũng không thể vội vàng được, Tần Khê cứ đuổi ngày đuổi đêm để làm một vụ lớn như vậy, coi như thân thể chịu được, cũng khó mà thành nổi.
Ngày thứ năm sau khi tách khỏi Hương Nại Nhi, Tần Khê cuối cùng cũng chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tiếp đó, chỉ chờ áp dụng mà thôi. Bị Hương Diệp bẫy một phát, mất mất một đêm, sau đó lại bị Ngọc Sanh Hàn lôi đi tắm nước nóng sạch sẽ, rồi ngủ suốt cả một ngày, ngày hôm sau khi tỉnh lại, thân thể cũng nhẹ nhàng, đầu óc dường như cũng tỉnh táo ra nhiều, mất nửa ngày để hoàn thành nốt những việc còn sót lại, lại mất nửa ngày nữa để chỉnh trang lại toàn bộ, cuối cùng cũng hài lòng.
Buổi vũ hội hóa trang mà Hương Nại Nhi nói với Đoạn Lặc được tổ chức vào cuối tháng, chỉ còn không đến nửa tháng nữa là tới, Tần Khê muốn nhanh chóng làm cho kịp, để cho Hương Nại Nhi có thể nhìn thấy Haagen Daz của hắn.
Hic! Năm đó hắn chơi game online cũng không điên cuồng như vậy, bây giờ vì Hương Nại Nhi, hắn coi như đã dốc hết toàn lực, nếu mà Hương Nại Nhi dám nói không hài lòng…. Hắn sẽ bóp chết cô!
Ngay từ giữa tháng, Hương Nại Nhi đã bắt đầu tung ra hoạt động vũ hội hóa trang, đêm đó, mỗi vị khách đều có thể dùng thẻ hội viên để nhận lấy mặt nạ tinh mỹ khi vào cửa, mỗi người đều có thể dựa vào cảm giác của mình, tìm ra người bạn nhảy thích hợp trong lòng, cũng có thể mượn mặt nạ, làm vài chuyện mà ngày thường vì thân phận nên không thể làm, ở Thiên Sứ các thoát ly khỏi tất cả các loại thân phận bên ngoài, chỉ có muốn hoặc không muốn mà thôi.
Lúc Tần Khê đến Thiên Sứ các, đúng lúc Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc đang biểu diễn màn mở đầu, cho dù đeo mặt nạ màu vàng, vẫn khiến người ta nhìn một cái là có thể nhận ra cô, Hương Nại Nhi đứng trên đài, cả người toát ra sự mê hoặc và sức quyến rũ, đong đưa vòng eo, phối hợp nhuần nhuyễn cùng với Đoạn Lặc, động tác thậm chí còn lộ ra sự cuồng dã mờ ám, Tần Khê đã từng nghĩ, ở thế giới này, người đàn ông mà Hương Nại Nhi có thể phối hợp chỉ có mình hắn, nhưng hôm nay mới thấy, Hương Nại Nhi vẫn chói mắt như vậy.
Trong lòng sinh ra cảm giác bất an, Tần Khê đeo chiếc mặt nạ đen tuyền lên, một thân áo đen, đứng giữa đại sảnh vô cùng chói mắt, chỉ có duy nhất chiếc mặt nạ này của hắn là che hết ba phần tư khuôn mặt, phía trên chỉ khuyết một chỗ, để lộ ra một con mắt mang theo vẻ anh lệ mà sáng ngời.
Một thân áo đen, cũng là chất liệu cực hảo, bên trên thêu những hoa văn cổ quái, toàn thân đều toát lên vẻ phô trương, ăn mặc kiểu nửa ngấm ngầm nửa phô trương như vậy, nhảy lên đài múa, bước theo bước nhảy của Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc, tùy ý vũ động, Hương Nại Nhi chỉ nhìn qua con mắt kia đã nhận ra người nọ là ai, bởi vì Tần Khê đến tìm cô, cho nên trong lòng có chút vui vẻ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, kéo Đoạn Lặc cách xa hắn, Tần Khê dường như biết được ý định của Hương Nại Nhi, bọn họ nhảy đến đâu, hắn liền theo đến đó, tuy nói là sống chết quấn lấy, nhưng trước sau vẫn không tách hai người đang dính chặt lấy nhau kia được.
Đúng vào lúc Tần Khê đang có chút bực bội, trên đài đột nhiên xuất hiện hai người, một nam một nữ, tay cầm tay, cả hai đều một thân đồ trắng, tôn lên vẻ thanh thoát, so với sắc đen của hắn, gần như là trái ngược, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, ánh mắt chỉ hơi đảo qua, rồi bắt đầu từ từ nhảy bên cạnh Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc, Hương Nại Nhi vốn đang chuyên tâm biểu diễn, sau lại có Tần Khê quấy rối, giờ lại thêm hai người nữa, cùng Đoạn Siết tránh hết lần này đến lần khác, cuối cùng không lùi đi đâu được nữa, đang định nổi đóa, lại thấy người mặc toàn đồ đen kia dường như đã nắm chắc cơ hội này, thừa dịp lộ ra khoảng trống, chen thẳng vào giữa Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc, hai người bị buộc tách ra, Hương Nại Nhi còn chưa phản ứng lại, tay đã bị Tần Khê nâng lên, kéo đến bục cao trên đài múa, hai người mặc đồ trắng kia lập tức chặn Đoạn Lặc lại.
Từ sau khi chia tay, hơn nửa tháng trời, cả hai dường như đều gầy hơn một chút, Hương Nại Nhi nghĩ đến chuyện Tần Khê lâu như vậy mà không đến tìm cô, trong lòng giận dữ, gạt tay hắn ra, không ngờ hai người đang đứng bên mép đài, chân sau hụt một cái, cả người đã ngả về phía sau, Tần Khê phản ứng kịp, vội nhoài người qua.
Âm nhạc bỗng dưng im bặt, mọi người rối rắm nhìn xuống dưới đài, đài múa cao gần hai thước, một nam tử mặc toàn đồ đen, ôm một thân đỏ rực kia của Hương Nại Nhi, rất chói mắt, người nọ quỳ một chân xuống đất, tay ôm chặt lấy người trong ngực, không để cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Chiếc mặt nạ kia đã bong ra, Hương Nại Nhi nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, khóe miệng vẫn điểm một nụ cười trêu ngươi như trước, Hương Nại Nhi vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi của Tần Khê, lại không đành lòng.
“Hương Nại Nhi à…” Tần Khê cứ nhìn cô như vậy, thấp giọng thở dài một tiếng, trong mắt lúc tối lúc sáng.
Hương Nại Nhi bĩu môi, hờ hững đáp, “Sao?”
“Dẫn em đi xem cái này.” Tần Khê cười, cười đến là đắc ý, loại đắc ý giống như mỗi lần hắn làm xong thứ gì mới đem ra khoe với cô, tay của Hương Nại Nhi bị hắn nắm chặt, một thân áo đen, mang theo hương vị tùy ý, Đoạn Lặc đứng trên đài nhìn cô, hé miệng, muốn nói gì đó, Hương Nại Nhi không nhịn được dừng bước, nhìn về phía Đoạn Lặc, đem người ta lôi đến đây, cũng phải giải thích với hắn một tiếng chứ.
Tần Khê thấy vậy, dùng ánh mắt bất mãn trừng về phía đài múa, nắm chặt lấy tay Hương Nại Nhi, giơ lên, “Nhìn cho rõ, Hương Nại Nhi, vị hôn thê của ta, cũng là Vương phi duy nhất mà Tần Khê ta sẽ cưới!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời đám khách khứa đều ầm ĩ lên, Đoạn Lặc không nói gì, lẳng lặng biến mất từ trên đài, mà Hương Nại Nhi đã bị Tần Khê kéo ra khỏi Thiên Sứ các, mặt đầy vẻ bất mãn, “Buông em ra! Em chưa nói sẽ làm hòa với anh đâu…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Khê đã quay đầu, hôn Hương Nại Nhi một cái, hôn xong, khóe miệng còn treo lên một nụ cười, vui vẻ như đi ăn vụng vậy. Hương Nại Nhi giơ tay muốn đánh hắn, Tần Khê lại dùng một bàn tay khác cầm lấy tay cô, ghé sát vào bên tai, nhẹ giọng nói với cô, “Anh dẫn em đi mua Haagen Daz.”
Những lời này, thành công khiến cho Hương Nại Nhi im bặt.
Hương Nại Nhi không nghĩ đến, Tần Khê lại đi làm thật, có điều, ở cổ đại này, lấy kem ở đâu ra, Tần Khê dù có lợi hại đến mấy cũng không phải nhà phát minh…
“Thứ này, sao anh có thể làm được? Trừ phi…” Hương Nại Nhi cúi đầu mặc hắn lôi kéo, cuối cùng lời nói đã biến mất ở bên tai.
“Trừ phi cái gì?” Tần Khê cười bên tai cô. Hương Nại Nhi kinh ngạc nhìn cả con đường, không biết nên mở miệng thế nào, phải nói là, y như mơ.
Vẫn là một con phố náo nhiệt ồn ào, chẳng qua từ mỗi góc phố, mỗi quầy hàng, đều mang một thương hiệu
“Cô nương, có muốn mua bánh điểm tâm Haagen Daz không? Ăn cùng với người thương, mùi vị rất tuyệt đấy~”
“Công tử, mua cho vị cô nương này kẹo hồ lô Haagen Daz đi, ngọt lắm ~ thích cô ấy thì hãy mua Haagen Daz cho cô ấy ~”
“Đúng vậy, ta rất yêu cô ấy, cho ta hai Haagen Daz.” Tần Khê nhận lấy hai xâu kẹo hồ lô kia, giơ lên trước mặt Hương Nại Nhi đã ngây ngẩn, cười lên rực rỡ, “Haagen Daz, của em đấy.”
Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê trước mắt, lại nhìn những món hàng mang thương hiệu Haagen Daz trên đường, cái gì cũng có, tất cả đều là Haagen Daz, thực sự không biết, Tần Khê sao lại nghĩ ra được, không, là sao lại làm được? Nửa tháng ngắn ngủi, làm cho Haagen Daz trở thành một thương hiệu nổi tiếng ở quốc đô?
“Anh rốt cuộc…” Hương Nại Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nhận lấy kẹo hồ lô trong tay hắn, thấp giọng hỏi, “Đây chính là, Haagen Daz anh muốn tặng em sao…”
“Vua của các loại kem thì anh không làm ra được, thứ anh có thể tặng em, chỉ có thể là như vậy, biến nó thành một thương hiệu. Như thế, cho dù có ở đâu, em cũng có thể thấy… anh yêu em!”
Bây giờ, Tần Khê đã hiểu, hắn tuyệt đối đã kết giao với một đám bạn xấu, không đợi Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn trả lời, Tần Khê đã chạy thẳng ra ngoài, vọt vào nhà vệ sinh, xả hết nỗi buồn.
“Vất vả lâu ngày rất dễ sinh bệnh.” Hương Diệp nói như vậy.
“Rửa ruột cho sạch, người cũng khoan khoái hơn.” Ngọc Sanh Hàn nói như vậy.
“Hai người… nhớ đấy…” Tần Khê nói như vậy.
Nói xong, trợn mắt một cái, ngất đi, ngủ luôn, Hương Diệp đắp chăn cho hắn, liếc mắt nhìn nhau với Ngọc Sanh Hàn, đều bất đắc dĩ.
Hương Nại Nhi nổi giận, chuyện này cũng không thể vội vàng được, Tần Khê cứ đuổi ngày đuổi đêm để làm một vụ lớn như vậy, coi như thân thể chịu được, cũng khó mà thành nổi.
Ngày thứ năm sau khi tách khỏi Hương Nại Nhi, Tần Khê cuối cùng cũng chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tiếp đó, chỉ chờ áp dụng mà thôi. Bị Hương Diệp bẫy một phát, mất mất một đêm, sau đó lại bị Ngọc Sanh Hàn lôi đi tắm nước nóng sạch sẽ, rồi ngủ suốt cả một ngày, ngày hôm sau khi tỉnh lại, thân thể cũng nhẹ nhàng, đầu óc dường như cũng tỉnh táo ra nhiều, mất nửa ngày để hoàn thành nốt những việc còn sót lại, lại mất nửa ngày nữa để chỉnh trang lại toàn bộ, cuối cùng cũng hài lòng.
Buổi vũ hội hóa trang mà Hương Nại Nhi nói với Đoạn Lặc được tổ chức vào cuối tháng, chỉ còn không đến nửa tháng nữa là tới, Tần Khê muốn nhanh chóng làm cho kịp, để cho Hương Nại Nhi có thể nhìn thấy Haagen Daz của hắn.
Hic! Năm đó hắn chơi game online cũng không điên cuồng như vậy, bây giờ vì Hương Nại Nhi, hắn coi như đã dốc hết toàn lực, nếu mà Hương Nại Nhi dám nói không hài lòng…. Hắn sẽ bóp chết cô!
Ngay từ giữa tháng, Hương Nại Nhi đã bắt đầu tung ra hoạt động vũ hội hóa trang, đêm đó, mỗi vị khách đều có thể dùng thẻ hội viên để nhận lấy mặt nạ tinh mỹ khi vào cửa, mỗi người đều có thể dựa vào cảm giác của mình, tìm ra người bạn nhảy thích hợp trong lòng, cũng có thể mượn mặt nạ, làm vài chuyện mà ngày thường vì thân phận nên không thể làm, ở Thiên Sứ các thoát ly khỏi tất cả các loại thân phận bên ngoài, chỉ có muốn hoặc không muốn mà thôi.
Lúc Tần Khê đến Thiên Sứ các, đúng lúc Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc đang biểu diễn màn mở đầu, cho dù đeo mặt nạ màu vàng, vẫn khiến người ta nhìn một cái là có thể nhận ra cô, Hương Nại Nhi đứng trên đài, cả người toát ra sự mê hoặc và sức quyến rũ, đong đưa vòng eo, phối hợp nhuần nhuyễn cùng với Đoạn Lặc, động tác thậm chí còn lộ ra sự cuồng dã mờ ám, Tần Khê đã từng nghĩ, ở thế giới này, người đàn ông mà Hương Nại Nhi có thể phối hợp chỉ có mình hắn, nhưng hôm nay mới thấy, Hương Nại Nhi vẫn chói mắt như vậy.
Trong lòng sinh ra cảm giác bất an, Tần Khê đeo chiếc mặt nạ đen tuyền lên, một thân áo đen, đứng giữa đại sảnh vô cùng chói mắt, chỉ có duy nhất chiếc mặt nạ này của hắn là che hết ba phần tư khuôn mặt, phía trên chỉ khuyết một chỗ, để lộ ra một con mắt mang theo vẻ anh lệ mà sáng ngời.
Một thân áo đen, cũng là chất liệu cực hảo, bên trên thêu những hoa văn cổ quái, toàn thân đều toát lên vẻ phô trương, ăn mặc kiểu nửa ngấm ngầm nửa phô trương như vậy, nhảy lên đài múa, bước theo bước nhảy của Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc, tùy ý vũ động, Hương Nại Nhi chỉ nhìn qua con mắt kia đã nhận ra người nọ là ai, bởi vì Tần Khê đến tìm cô, cho nên trong lòng có chút vui vẻ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, kéo Đoạn Lặc cách xa hắn, Tần Khê dường như biết được ý định của Hương Nại Nhi, bọn họ nhảy đến đâu, hắn liền theo đến đó, tuy nói là sống chết quấn lấy, nhưng trước sau vẫn không tách hai người đang dính chặt lấy nhau kia được.
Đúng vào lúc Tần Khê đang có chút bực bội, trên đài đột nhiên xuất hiện hai người, một nam một nữ, tay cầm tay, cả hai đều một thân đồ trắng, tôn lên vẻ thanh thoát, so với sắc đen của hắn, gần như là trái ngược, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, ánh mắt chỉ hơi đảo qua, rồi bắt đầu từ từ nhảy bên cạnh Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc, Hương Nại Nhi vốn đang chuyên tâm biểu diễn, sau lại có Tần Khê quấy rối, giờ lại thêm hai người nữa, cùng Đoạn Siết tránh hết lần này đến lần khác, cuối cùng không lùi đi đâu được nữa, đang định nổi đóa, lại thấy người mặc toàn đồ đen kia dường như đã nắm chắc cơ hội này, thừa dịp lộ ra khoảng trống, chen thẳng vào giữa Hương Nại Nhi và Đoạn Lặc, hai người bị buộc tách ra, Hương Nại Nhi còn chưa phản ứng lại, tay đã bị Tần Khê nâng lên, kéo đến bục cao trên đài múa, hai người mặc đồ trắng kia lập tức chặn Đoạn Lặc lại.
Từ sau khi chia tay, hơn nửa tháng trời, cả hai dường như đều gầy hơn một chút, Hương Nại Nhi nghĩ đến chuyện Tần Khê lâu như vậy mà không đến tìm cô, trong lòng giận dữ, gạt tay hắn ra, không ngờ hai người đang đứng bên mép đài, chân sau hụt một cái, cả người đã ngả về phía sau, Tần Khê phản ứng kịp, vội nhoài người qua.
Âm nhạc bỗng dưng im bặt, mọi người rối rắm nhìn xuống dưới đài, đài múa cao gần hai thước, một nam tử mặc toàn đồ đen, ôm một thân đỏ rực kia của Hương Nại Nhi, rất chói mắt, người nọ quỳ một chân xuống đất, tay ôm chặt lấy người trong ngực, không để cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Chiếc mặt nạ kia đã bong ra, Hương Nại Nhi nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, khóe miệng vẫn điểm một nụ cười trêu ngươi như trước, Hương Nại Nhi vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi của Tần Khê, lại không đành lòng.
“Hương Nại Nhi à…” Tần Khê cứ nhìn cô như vậy, thấp giọng thở dài một tiếng, trong mắt lúc tối lúc sáng.
Hương Nại Nhi bĩu môi, hờ hững đáp, “Sao?”
“Dẫn em đi xem cái này.” Tần Khê cười, cười đến là đắc ý, loại đắc ý giống như mỗi lần hắn làm xong thứ gì mới đem ra khoe với cô, tay của Hương Nại Nhi bị hắn nắm chặt, một thân áo đen, mang theo hương vị tùy ý, Đoạn Lặc đứng trên đài nhìn cô, hé miệng, muốn nói gì đó, Hương Nại Nhi không nhịn được dừng bước, nhìn về phía Đoạn Lặc, đem người ta lôi đến đây, cũng phải giải thích với hắn một tiếng chứ.
Tần Khê thấy vậy, dùng ánh mắt bất mãn trừng về phía đài múa, nắm chặt lấy tay Hương Nại Nhi, giơ lên, “Nhìn cho rõ, Hương Nại Nhi, vị hôn thê của ta, cũng là Vương phi duy nhất mà Tần Khê ta sẽ cưới!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời đám khách khứa đều ầm ĩ lên, Đoạn Lặc không nói gì, lẳng lặng biến mất từ trên đài, mà Hương Nại Nhi đã bị Tần Khê kéo ra khỏi Thiên Sứ các, mặt đầy vẻ bất mãn, “Buông em ra! Em chưa nói sẽ làm hòa với anh đâu…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Khê đã quay đầu, hôn Hương Nại Nhi một cái, hôn xong, khóe miệng còn treo lên một nụ cười, vui vẻ như đi ăn vụng vậy. Hương Nại Nhi giơ tay muốn đánh hắn, Tần Khê lại dùng một bàn tay khác cầm lấy tay cô, ghé sát vào bên tai, nhẹ giọng nói với cô, “Anh dẫn em đi mua Haagen Daz.”
Những lời này, thành công khiến cho Hương Nại Nhi im bặt.
Hương Nại Nhi không nghĩ đến, Tần Khê lại đi làm thật, có điều, ở cổ đại này, lấy kem ở đâu ra, Tần Khê dù có lợi hại đến mấy cũng không phải nhà phát minh…
“Thứ này, sao anh có thể làm được? Trừ phi…” Hương Nại Nhi cúi đầu mặc hắn lôi kéo, cuối cùng lời nói đã biến mất ở bên tai.
“Trừ phi cái gì?” Tần Khê cười bên tai cô. Hương Nại Nhi kinh ngạc nhìn cả con đường, không biết nên mở miệng thế nào, phải nói là, y như mơ.
Vẫn là một con phố náo nhiệt ồn ào, chẳng qua từ mỗi góc phố, mỗi quầy hàng, đều mang một thương hiệu
“Cô nương, có muốn mua bánh điểm tâm Haagen Daz không? Ăn cùng với người thương, mùi vị rất tuyệt đấy~”
“Công tử, mua cho vị cô nương này kẹo hồ lô Haagen Daz đi, ngọt lắm ~ thích cô ấy thì hãy mua Haagen Daz cho cô ấy ~”
“Đúng vậy, ta rất yêu cô ấy, cho ta hai Haagen Daz.” Tần Khê nhận lấy hai xâu kẹo hồ lô kia, giơ lên trước mặt Hương Nại Nhi đã ngây ngẩn, cười lên rực rỡ, “Haagen Daz, của em đấy.”
Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê trước mắt, lại nhìn những món hàng mang thương hiệu Haagen Daz trên đường, cái gì cũng có, tất cả đều là Haagen Daz, thực sự không biết, Tần Khê sao lại nghĩ ra được, không, là sao lại làm được? Nửa tháng ngắn ngủi, làm cho Haagen Daz trở thành một thương hiệu nổi tiếng ở quốc đô?
“Anh rốt cuộc…” Hương Nại Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nhận lấy kẹo hồ lô trong tay hắn, thấp giọng hỏi, “Đây chính là, Haagen Daz anh muốn tặng em sao…”
“Vua của các loại kem thì anh không làm ra được, thứ anh có thể tặng em, chỉ có thể là như vậy, biến nó thành một thương hiệu. Như thế, cho dù có ở đâu, em cũng có thể thấy… anh yêu em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook