Hoa Si Hoàng Hậu
-
Chương 267: Ngoại truyện: Haagen Daz 1
Hương Nại Nhi rất buồn bực.
Từ khi quay về từ Nam Lâm, Ngọc Sanh Hàn quỳ xuống cầu hôn với Hương Diệp ngay trước mặt chúng thần, phải nói là muốn bao nhiêu lãng mạn có bấy nhiêu lãng mạn, Hương Nại Nhi không trông mong gì Tần Khê có thể học Ngọc Sanh Hàn cho cô một màn cầu hôn vĩ đại thế kỷ, cô chỉ hy vọng Tần Khê có thể nhớ được chuyện hắn đã đồng ý với cô mà thôi.
“Em muốn ăn Haagen Daz.”
“Quay về Tây Ngọc rồi nghĩ cách sau nhé?”
Tần Khê lúc ấy rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, vậy mà quay về Tây Ngọc, hắn căn bản đã quăng chuyện này ra sau gáy, cả ngày giúp đỡ Hương Diệp chuẩn bị hôn lễ lần thứ hai, bởi vì Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn sắp tổ chức đại hôn lần nữa, cô nhịn.
Sau đó, trong cung xảy ra hỏa hoạn, tình trạng của Hương Diệp vô cùng nghiêm trọng, không có tâm tư mà suy nghĩ, chuyện này cô đương nhiên có thể hiểu được, sau đó nữa, thân thể của Hương Diệp chết, Hoa Hương Dư xuyên qua, Ngọc Sanh Hàn chuẩn bị quốc tang, Tần Khê bận tối mắt tối mũi, những chuyện này cô cũng hiểu, cô chấp nhận.
Nhưng mà!!!
Bây giờ thì sao? Di thể hạ táng, Ngọc Sanh Hàn cũng chuẩn bị chính thức đưa Hương Diệp tiến cung, những chuyện Tần Khê nhớ cũng đã hoàn thành, nhưng duy chỉ có chuyện của cô là quên mất!
Cả buổi tối, sắc mặt Hương Nại Nhi đều rất khó coi, gần tới bờ vực bùng nổ, ai biết, đều không dám tùy tiện nói chuyện đùa cợt với cô, không biết, thì sẽ như cái tên đang bị Hương Nại Nhi ra lệnh cho hộ vệ điên cuồng K cho một trận kia, bọn họ mặc niệm thay cho hắn…
Cuối cùng vẫn là Tần Khê đi từ trên lầu xuống, kéo Hương Nại Nhi ra mới giải cứu được người kia từ chốn địa ngục.
Tần Khê kéo Hương Nại Nhi lên lầu, có chút bất mãn hỏi, “Hương Nại Nhi, tối nay em lại uống nhầm thuốc à? Lại lên cơn thần kinh?”
“Em lên cơn?” Hương Nại Nhi mặt đầy ức chế, túm lấy cổ áo Tần Khê, gườm gườm trừng hắn, Tần Khê nghĩ sẽ bị quát cho một trận, lại chẳng thấy, chỉ thấy Hương Nại Nhi cứ túm hắn như vậy, nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt kia, dường như chịu rất nhiều ấm ức, mà Hương Nại Nhi cũng chỉ có lúc nào bị ấm ức mới nhìn hắn như vậy, hốc mắt phiếm hồng.
Tần Khê thấy vậy, vừa định hỏi, “Em….” Em làm sao vậy?
Còn chưa hỏi ra miệng, Hương Nại Nhi đã giơ chân lên đá vào ống đồng của hắn, Tần Khê nhất thời đau đến rụt chân, kêu lên, “Hương Nại Nhi!!”
“Tần Khê chết dẫm! Em khinh bỉ anh cả đời!” Hương Nại Nhi giận dữ rống lên như vậy, liền kéo cửa chạy ra ngoài, Hương Diệp thấy vậy, ra hiệu cho Đoạn Lặc đứng bên ngoài, bảo hắn đi theo, Đoạn Lặc không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi bám theo sau, Tần Khê đang định cản lại, người đã không thấy đâu, có chút bất mãn nhìn về phía Hương Diệp, như là rất ấm ức, “Tiểu Hương Hương ~ sao em lại bảo tên đó đi dỗ Hương Nại Nhi chứ?” Không biết con gái khi đang bị tổn thương là khi ít phòng bị nhất sao? Nhỡ đâu…
Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhíu mày, “Em không bảo anh ta đi, chẳng lẽ anh yên tâm để Hương Nại Nhi nửa đêm nửa hôm chạy loạn khắp nơi?”
“Cũng không phải thế.” Tần Khê lầu bầu một tiếng, dùng ánh mắt long lanh nhìn Hương Diệp, trong lòng nói hắn có thể đi dỗ được cơ mà~
“Anh đang nghĩ cái này, chẳng lẽ không quan tâm đến lời Hương Nại Nhi vừa mới mắng anh sao?” Ngọc Sanh Hàn ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm nói một câu, Tần Khê mới vừa ngồi xuống đã ngẩn người, nghĩ xem câu cuối cùng Hương Nại Nhi hét vào mặt hắn là gì?
“Tần Khê chết dẫm! Em khinh bỉ anh cả đời!”
Những lời này, nghe lại có chút quen tai.
“Tần Khê, anh mà dám gạt em, em khinh bỉ anh cả đời.”
Tim giật thót một cái, sắc mặt Tần Khê nhất thời biến đổi, dạo này nhiều việc quá, hắn cũng quên béng mất chuyện kia, Haagen Daz hắn đã đồng ý với Hương Nại Nhi…
Nhăn mặt, Tần Khê quay sang hai người, “Tiểu Hương Hương, Ngọc Sanh Hàn, cứu tôi với?”
Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn nhau, nhìn qua Tần Khê, Tần Khê lập tức tiến lên, nắm tay hai người, “Tôi cần sự giúp đỡ của hai người.”
Tuy nói là tình nhân ầm ĩ từ sáng đến tối, bên ngoài hòa hợp không có nghĩa là trong lòng an ổn, sự ấm ức trong lòng Hương Nại Nhi, Hương Diệp cũng hiểu đôi chút.
Lại nói, Hương Nại Nhi chạy khỏi Thiên Sứ các, đi tới đi lui trên đường, có vài ánh mắt rơi vào người cô, còn chưa kịp tới gần, đã bị Đoạn Lặc núp trong chỗ tối tiêu diệt sạch.
Đoạn Lặc không biết dỗ dành người khác, hắn chỉ biết ẩn mình trong chỗ tối, lăng lẳng trông chừng một người, Hương Nại Nhi không biết có một người như vậy đi theo mình, còn thuận tay giúp mình giải quyết phiền toái, lững thững đi thẳng về vương phủ, đứng trước cửa nhưng lại không muốn bước vào.
Đi vào xong, sáng sớm mai Tần Khê sẽ lại tới tìm cô, sau đó đùa giỡn đôi câu với cô, chuyện cô nổi cáu sẽ lại bị hắn quăng đến sau gáy, Tần Khê chính là như vậy, không dễ tức giận, lúc nào cũng cợt nhả, tức giận với hắn, chỉ làm mình thêm bức bối!
Thị vệ đứng ngoài cửa thấy Hương Nại Nhi mãi không vào, không nhịn được hỏi, “Tiểu thư Hương Nại Nhi, không vào sao?”
Cặp mắt âm u của Hương Nại Nhi quét qua hai thị vệ, chợt dậm chân, xoay người, “Ta không muốn vào!”
Hiện tại, không để ý đến hắn, không gặp hắn là tốt nhất!
Quyết định như vậy, Hương Nại Nhi liền xoay người đi thẳng, lại quay lại đường cái, lững thững bước, Hương Nại Nhi nghĩ tìm một quán trọ nào đó nghỉ một đêm cũng được, ánh mắt đảo qua một quán trọ, Hương Nại Nhi bước vào, bước lên lầu hai ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, nói có vẻ hữu khí vô lực, “Mang chút điểm tâm gì đó qua đây, còn nữa, chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng, dọn dẹp sạch sẽ một chút.”
Tiểu nhị vâng dạ, vội vàng đi xuống chuẩn bị, chỉ chốc lát sau đồ đã được mang lên, Hương Nại Nhi cứ ngồi bên cửa sổ, nhìn người trên đường, nhàm chán vô nghĩa, ăn điểm tâm cắn hạt dưa, con đường dần dần trở nên vắng vẻ, Hương Nại Nhi ăn xong, đang định tính tiền thuận tiện trả luôn tiền phòng, lúc này mới phát hiện ra mình căn bản không mang theo bạc.
Mặt hiện lên vẻ quẫn bách, lại nghe tiểu nhị nói, “Cô nương, vừa nãy có một vị khách quan đã trả thay cô nương rồi, tiền phòng cũng đã trả, cô nương có thể yên tâm vào ở.”
“Khách? Người kia mặc đồ màu gì?” Hương Nại Nhi nghe vậy, không nhịn được có chút mong đợi, chẳng lẽ là Tần Khê?
“Vị khách quan kia mặc một thân đồ đen.” Tiểu Nhị nói chi tiết, lại thấy vẻ thất vọng hiện lên rõ ràng trên mặt Hương Nại Nhi, biết không nên hỏi nhiều, dẫn người vào phòng, sau đó rời đi.
Hương Nại Nhi nhìn quanh gian phòng hảo hạng này, xung quanh cũng được quét dọn khá sạch sẽ, màn che màu tím trái lại rất hợp với con gái, đệm giường cũng còn mới, Hương Nại Nhi hài lòng gật đầu một cái, chợt, nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, xạch một tiếng đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng đen lướt qua trong đêm, Hương Nại Nhi liền gầm nhẹ một tiếng, “Đoạn Lặc ngươi ra đây cho ta!”
Bóng đen vọt đi được nửa đường bỗng khựng lại, quay đầu, đáp xuống bên cửa sổ, nhìn Hương Nại Nhi, mặt không chút thay đổi.
Hương Nại Nhi nhìn người trước mặt, mặt đầy vẻ biết ngay là ngươi quen núp ở cửa sổ mà, nhưng cảm giác trong đầu cũng phức tạp không thôi. Đoạn Lặc len lén đi theo cô, cảm giác được dõi theo như thế này khiến cho Hương Nại Nhi có chút cảm động, nhưng cũng bởi vì thế, cô lại cảm thấy hơi áy náy với Đoạn Lặc.
Suy nghĩ một chút, Hương Nại Nhi lùi lại một bước, tránh khỏi cửa sổ, nói, “Ngươi vào đi.”
Từ khi quay về từ Nam Lâm, Ngọc Sanh Hàn quỳ xuống cầu hôn với Hương Diệp ngay trước mặt chúng thần, phải nói là muốn bao nhiêu lãng mạn có bấy nhiêu lãng mạn, Hương Nại Nhi không trông mong gì Tần Khê có thể học Ngọc Sanh Hàn cho cô một màn cầu hôn vĩ đại thế kỷ, cô chỉ hy vọng Tần Khê có thể nhớ được chuyện hắn đã đồng ý với cô mà thôi.
“Em muốn ăn Haagen Daz.”
“Quay về Tây Ngọc rồi nghĩ cách sau nhé?”
Tần Khê lúc ấy rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, vậy mà quay về Tây Ngọc, hắn căn bản đã quăng chuyện này ra sau gáy, cả ngày giúp đỡ Hương Diệp chuẩn bị hôn lễ lần thứ hai, bởi vì Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn sắp tổ chức đại hôn lần nữa, cô nhịn.
Sau đó, trong cung xảy ra hỏa hoạn, tình trạng của Hương Diệp vô cùng nghiêm trọng, không có tâm tư mà suy nghĩ, chuyện này cô đương nhiên có thể hiểu được, sau đó nữa, thân thể của Hương Diệp chết, Hoa Hương Dư xuyên qua, Ngọc Sanh Hàn chuẩn bị quốc tang, Tần Khê bận tối mắt tối mũi, những chuyện này cô cũng hiểu, cô chấp nhận.
Nhưng mà!!!
Bây giờ thì sao? Di thể hạ táng, Ngọc Sanh Hàn cũng chuẩn bị chính thức đưa Hương Diệp tiến cung, những chuyện Tần Khê nhớ cũng đã hoàn thành, nhưng duy chỉ có chuyện của cô là quên mất!
Cả buổi tối, sắc mặt Hương Nại Nhi đều rất khó coi, gần tới bờ vực bùng nổ, ai biết, đều không dám tùy tiện nói chuyện đùa cợt với cô, không biết, thì sẽ như cái tên đang bị Hương Nại Nhi ra lệnh cho hộ vệ điên cuồng K cho một trận kia, bọn họ mặc niệm thay cho hắn…
Cuối cùng vẫn là Tần Khê đi từ trên lầu xuống, kéo Hương Nại Nhi ra mới giải cứu được người kia từ chốn địa ngục.
Tần Khê kéo Hương Nại Nhi lên lầu, có chút bất mãn hỏi, “Hương Nại Nhi, tối nay em lại uống nhầm thuốc à? Lại lên cơn thần kinh?”
“Em lên cơn?” Hương Nại Nhi mặt đầy ức chế, túm lấy cổ áo Tần Khê, gườm gườm trừng hắn, Tần Khê nghĩ sẽ bị quát cho một trận, lại chẳng thấy, chỉ thấy Hương Nại Nhi cứ túm hắn như vậy, nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt kia, dường như chịu rất nhiều ấm ức, mà Hương Nại Nhi cũng chỉ có lúc nào bị ấm ức mới nhìn hắn như vậy, hốc mắt phiếm hồng.
Tần Khê thấy vậy, vừa định hỏi, “Em….” Em làm sao vậy?
Còn chưa hỏi ra miệng, Hương Nại Nhi đã giơ chân lên đá vào ống đồng của hắn, Tần Khê nhất thời đau đến rụt chân, kêu lên, “Hương Nại Nhi!!”
“Tần Khê chết dẫm! Em khinh bỉ anh cả đời!” Hương Nại Nhi giận dữ rống lên như vậy, liền kéo cửa chạy ra ngoài, Hương Diệp thấy vậy, ra hiệu cho Đoạn Lặc đứng bên ngoài, bảo hắn đi theo, Đoạn Lặc không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi bám theo sau, Tần Khê đang định cản lại, người đã không thấy đâu, có chút bất mãn nhìn về phía Hương Diệp, như là rất ấm ức, “Tiểu Hương Hương ~ sao em lại bảo tên đó đi dỗ Hương Nại Nhi chứ?” Không biết con gái khi đang bị tổn thương là khi ít phòng bị nhất sao? Nhỡ đâu…
Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhíu mày, “Em không bảo anh ta đi, chẳng lẽ anh yên tâm để Hương Nại Nhi nửa đêm nửa hôm chạy loạn khắp nơi?”
“Cũng không phải thế.” Tần Khê lầu bầu một tiếng, dùng ánh mắt long lanh nhìn Hương Diệp, trong lòng nói hắn có thể đi dỗ được cơ mà~
“Anh đang nghĩ cái này, chẳng lẽ không quan tâm đến lời Hương Nại Nhi vừa mới mắng anh sao?” Ngọc Sanh Hàn ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm nói một câu, Tần Khê mới vừa ngồi xuống đã ngẩn người, nghĩ xem câu cuối cùng Hương Nại Nhi hét vào mặt hắn là gì?
“Tần Khê chết dẫm! Em khinh bỉ anh cả đời!”
Những lời này, nghe lại có chút quen tai.
“Tần Khê, anh mà dám gạt em, em khinh bỉ anh cả đời.”
Tim giật thót một cái, sắc mặt Tần Khê nhất thời biến đổi, dạo này nhiều việc quá, hắn cũng quên béng mất chuyện kia, Haagen Daz hắn đã đồng ý với Hương Nại Nhi…
Nhăn mặt, Tần Khê quay sang hai người, “Tiểu Hương Hương, Ngọc Sanh Hàn, cứu tôi với?”
Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn nhau, nhìn qua Tần Khê, Tần Khê lập tức tiến lên, nắm tay hai người, “Tôi cần sự giúp đỡ của hai người.”
Tuy nói là tình nhân ầm ĩ từ sáng đến tối, bên ngoài hòa hợp không có nghĩa là trong lòng an ổn, sự ấm ức trong lòng Hương Nại Nhi, Hương Diệp cũng hiểu đôi chút.
Lại nói, Hương Nại Nhi chạy khỏi Thiên Sứ các, đi tới đi lui trên đường, có vài ánh mắt rơi vào người cô, còn chưa kịp tới gần, đã bị Đoạn Lặc núp trong chỗ tối tiêu diệt sạch.
Đoạn Lặc không biết dỗ dành người khác, hắn chỉ biết ẩn mình trong chỗ tối, lăng lẳng trông chừng một người, Hương Nại Nhi không biết có một người như vậy đi theo mình, còn thuận tay giúp mình giải quyết phiền toái, lững thững đi thẳng về vương phủ, đứng trước cửa nhưng lại không muốn bước vào.
Đi vào xong, sáng sớm mai Tần Khê sẽ lại tới tìm cô, sau đó đùa giỡn đôi câu với cô, chuyện cô nổi cáu sẽ lại bị hắn quăng đến sau gáy, Tần Khê chính là như vậy, không dễ tức giận, lúc nào cũng cợt nhả, tức giận với hắn, chỉ làm mình thêm bức bối!
Thị vệ đứng ngoài cửa thấy Hương Nại Nhi mãi không vào, không nhịn được hỏi, “Tiểu thư Hương Nại Nhi, không vào sao?”
Cặp mắt âm u của Hương Nại Nhi quét qua hai thị vệ, chợt dậm chân, xoay người, “Ta không muốn vào!”
Hiện tại, không để ý đến hắn, không gặp hắn là tốt nhất!
Quyết định như vậy, Hương Nại Nhi liền xoay người đi thẳng, lại quay lại đường cái, lững thững bước, Hương Nại Nhi nghĩ tìm một quán trọ nào đó nghỉ một đêm cũng được, ánh mắt đảo qua một quán trọ, Hương Nại Nhi bước vào, bước lên lầu hai ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, nói có vẻ hữu khí vô lực, “Mang chút điểm tâm gì đó qua đây, còn nữa, chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng, dọn dẹp sạch sẽ một chút.”
Tiểu nhị vâng dạ, vội vàng đi xuống chuẩn bị, chỉ chốc lát sau đồ đã được mang lên, Hương Nại Nhi cứ ngồi bên cửa sổ, nhìn người trên đường, nhàm chán vô nghĩa, ăn điểm tâm cắn hạt dưa, con đường dần dần trở nên vắng vẻ, Hương Nại Nhi ăn xong, đang định tính tiền thuận tiện trả luôn tiền phòng, lúc này mới phát hiện ra mình căn bản không mang theo bạc.
Mặt hiện lên vẻ quẫn bách, lại nghe tiểu nhị nói, “Cô nương, vừa nãy có một vị khách quan đã trả thay cô nương rồi, tiền phòng cũng đã trả, cô nương có thể yên tâm vào ở.”
“Khách? Người kia mặc đồ màu gì?” Hương Nại Nhi nghe vậy, không nhịn được có chút mong đợi, chẳng lẽ là Tần Khê?
“Vị khách quan kia mặc một thân đồ đen.” Tiểu Nhị nói chi tiết, lại thấy vẻ thất vọng hiện lên rõ ràng trên mặt Hương Nại Nhi, biết không nên hỏi nhiều, dẫn người vào phòng, sau đó rời đi.
Hương Nại Nhi nhìn quanh gian phòng hảo hạng này, xung quanh cũng được quét dọn khá sạch sẽ, màn che màu tím trái lại rất hợp với con gái, đệm giường cũng còn mới, Hương Nại Nhi hài lòng gật đầu một cái, chợt, nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, xạch một tiếng đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng đen lướt qua trong đêm, Hương Nại Nhi liền gầm nhẹ một tiếng, “Đoạn Lặc ngươi ra đây cho ta!”
Bóng đen vọt đi được nửa đường bỗng khựng lại, quay đầu, đáp xuống bên cửa sổ, nhìn Hương Nại Nhi, mặt không chút thay đổi.
Hương Nại Nhi nhìn người trước mặt, mặt đầy vẻ biết ngay là ngươi quen núp ở cửa sổ mà, nhưng cảm giác trong đầu cũng phức tạp không thôi. Đoạn Lặc len lén đi theo cô, cảm giác được dõi theo như thế này khiến cho Hương Nại Nhi có chút cảm động, nhưng cũng bởi vì thế, cô lại cảm thấy hơi áy náy với Đoạn Lặc.
Suy nghĩ một chút, Hương Nại Nhi lùi lại một bước, tránh khỏi cửa sổ, nói, “Ngươi vào đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook