Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 257: Một tia hơi thở cuối cùng

Hồi lâu, ông Hoa đột nhiên bỗng vươn tay, bàn tay đã hơi nhăn nheo nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của cô, muốn nói gì đó, lại không mở miệng, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó đứng dậy rời đi.

Bóng dáng tiêu điều, cương trực, nghiêm cẩn, rồi lại tràn ngập sầu bi.

Khi ra khỏi Hoa gia, trời đã tối, về đến nhà, Ngọc Thăng Hàn vẫn chưa về, Huong Diệp nhìn qua di động, có một tin nhắn của hắn, vẫn là xã giao về muộn.

Ở trong phòng dọn dẹp một chút, Hương Diệp bước tới cửa khu nhà, đã thấy xe của Ngọc Sanh Hàn từ từ tiến vào, dừng lại trước mặt cô, nhìn quần áo đơn giản trên người cô, hơi nhíu mày hỏi, “Em muốn đi đâu?” Bây giờ đã mười giờ rưỡi.

“Chờ anh về thôi.” Hương Diệp cười nhẹ. Khiến cho hắn khó hiểu một lúc lâu.

Hương Diệp không nói lời nào, đi thẳng tới cửa xe ngồi vào ghế phụ, nhìn về phía trước, nhẹ giọng gọi hắn, “Hàn.”

Ngọc Thăng Hàn dường như lại nhíu mày, quay đầu nhìn cô, “Em rốt cuộc làm sao vậy?

Hương Diệp quay đầu hơi mỉm cười, “Chở em đến một nơi được không?”

Ngọc Thăng Hàn im lặng, cuối cùng vẫn khởi động xe, quay đầu xe lại, hỏi, “Đi đâu?”

“Hoa gia.”

Khi xe đến trước cửa Hoa gia, đã là mười một giờ khuya, Hương Diệp bước xuống xe cùng hắn, nhưng không bấm chuông, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong Hoa gia dường như chỉ có ánh đèn le lói, Ngọc Thăng Hàn thấy cô chỉ đứng trước cửa, hình như không định vào trong, “Em không vào?”

“Lúc chiều vừa đi từ đây ra.” Hương Diệp thản nhiên nói, quay đầu nhìn Ngọc Thăng Hàn, ánh mắt mang theo chút tha thiết, “Em còn nhớ, anh nói đã từng nửa đêm lái xe đến đây, đứng ở cửa, hút thuốc cả đêm.”

“Nếu như khi đó em biết anh ở đây, nhất định sẽ chạy tới.” Hương Diệp thấp giọng nói, vẫn nhìn thẳng vào Ngọc Thăng Hàn như cũ, nhìn sự khó hiểu trong mắt hắn, và cả sự thâm trầm của hắn, một hồi lâu, mới nghe hắn mở miệng, “Anh chưa nói vậy bao giờ.”

“Anh cũng chưa từng đến đây lúc nửa đêm.”

Giọng nói lạnh lùng, mang theo chút khó chịu, và cả một chút khó hiểu, Hương Diệp nhìn hắn, hoang mang, hắn lúc này, vẫn là hắn của thế giới kia, mặt giống nhau như đúc, chẳng qua là thiếu đi sự quen thuộc, hiểu biết lẫn nhau kia, giữa bọn họ không có cảm giác yêu đương say đắm, chỉ có cuộc sống vợ chồng bình thản, nhạt, cơ hồ không thấy bất cứ gợn sóng nào.

Lúc còn rất nhỏ, Hương Diệp hiếm hoi lắm mới được gặp mặt phụ thân một lần, lần đó, mẫu thân khóc òa lên trước mặt cô, nhổ hết sạch những khóm hoa đoàn tụ trong vườn, cô đã bị làm cho sợ đến mức quên sạch ngôn ngữ, chỉ biết kinh ngạc nhìn mẫu thân, lắng nghe tiếng khóc vỡ vụn của bà khi ôm lấy cô.

Sắc bén đến chói tai.

Không biết từ lúc nào, cô không còn cất tiếng nói chuyện nữa, một mình thu lại trong góc, ngồi bên gốc hoa oải hương lẳng lặng thẫn thờ, mẫu thân sau này mới phát hiện ra sự khác thường của cô, khi đó, mặc dù có bác sĩ chỉ dẫn, cô vẫn mất một thời gian dài mới mở miệng nói chuyện lại lần nữa.

Chuyện đó đã quá xa vời, xa đến mức cô cũng quên mất nguyên nhân làm cho mẫu thân khóc òa lên như vậy, bây giờ cô mới đột nhiên nhớ ra, đó là bởi vì nghe thấy trong căn phòng ấy có giọng nói của một người phụ nữ khác, nghe thấy giọng nói của người đó và phụ thân.

Một người đàn bà yếu ớt, khổ sở chờ đợi lâu như vậy, liền sụp đổ. Mặc dù sau chuyện đó, quản gia nói đó chỉ là đối tác làm ăn linh tinh mà thôi, nhưng sự tuyệt vọng của mẫu thân, đã để lại bóng ma quá sâu đậm trong lòng cô.

Cho dù không không thấy được người ấy, nhưng chỉ cần được đứng chung dưới một mái nhà với người ấy, cho dù không gặp được, vẫn cứ ôm tâm tư mong đợi nhung nhớ, Ngọc Sanh Hàn đã từng nói, dù cô không chịu tin tưởng, chỉ cần cô cứ ở bên cạnh hắn là đủ.

Cho dù cô có biến mất, hắn cũng sẽ chờ cô, cố chấp, tuyệt đối không dễ dàng buông tay.

Bởi vì hắn biết, bên cạnh cô không thể xuất hiện một người khác, nếu không, hắn cũng sẽ phát điên giống mẫu thân.

Tất cả những gì thuộc về quá khứ mười năm qua, sao có thể là một giấc mộng được chứ? Ký ức thuộc về Tần Hương Diệp, ký ức thuộc về Ngọc Sanh Hàn, phải có bốn năm, mà không phải là nửa năm mù mịt như thế này.

“Hoa Hương Dư.” Ngọc Thăng Hàn gọi cô, có lẽ là do ánh mắt của cô khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.

Hương Diệp lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói,”Không phải Hoa Hương Dư.”

“Là Tần Hương Diệp.” Cô bước tới trước mặt Ngọc Thăng Hàn, nhẹ giọng nghiêm túc nói, mắt nhìn xoáy vào mắt hắn, lòng bàn tay đặt lên ngực hắn, thấp giọng nói, “Mà anh, cũng không phải Ngọc Sanh Hàn.”

Không có cảm giác động lòng khi thắt cà vạt cho hắn, càng không có tâm trạng khi chải đầu búi tóc.

Hắn của sáu năm trước, và hắn của sáu năm sau khi gặp cô, chung quy vẫn không giống nhau.

Hương Diệp lùi lại mấy bước, đi thẳng đến chỗ tay lái, nổ máy, không để ý đến Ngọc Thăng Hàn ở phía sau lạnh giọng gào thét, lái xe với tốc độ cao, nhớ, Ngọc Sanh Hàn từng nói, khi đó hắn đã gặp tai nạn giao thông, nếu chỉ là một giấc mộng, vậy xin hãy để cô tỉnh lại ở thế giới kia đi.

Không tìm thấy cô, hắn nhất định sẽ rất lo lắng.

Khi xe văng lên với tốc độ cao, Hương Diệp cảm thấy suy nghĩ của mình có chút điên cuồng, giống y như lúc Ngọc Sanh Hàn chuẩn bị nhảy xuống Đoạn Phong sơn để quay về hiện đại, không có chút căn cứ nào, chỉ là muốn đánh cược.

Dùng hết toàn lực, muốn gặp lại hắn.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, những tháng ngày âm u kia đều sẽ trôi qua, ánh dương sẽ chiếu rọi cuộc sống, chỉ mong đợi, được bạc đầu giai lão bên cạnh hắn.



Hương Diệp tỉnh lại trong hương thơm của hoa oải hương, khi tỉnh lại, mặt phủ đầy sắc tím.

Ngẩng đầu nhìn khoảng trời trong vắt xanh rì không chút bụi bặm, rực rỡ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hương Diệp đứng dậy, nhìn xung quanh, trông thấy xa xa mặt hồ lăn tăn gợn sóng, căn nhà đơn giản chìm trong yên tĩnh, thu hẹp tầm mắt, Hương Diệp nhìn qua tán cây hoa lê bên sườn núi, dưới đó, hai bóng hình đang lẳng lặng ngồi.

Tựa vào nhau, yên lặng không tiếng động.

Thái y nói, Hoàng hậu nương nương vĩnh viến sẽ không tỉnh lại nữa.

Cả đời Ngọc Sanh Hàn lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn giết người.

Danh Dược Tử không lên tiếng, chỉ lắc đầu, còn lại một tia hơi thở, lúc nào sẽ đứt, căn bản không ai biết được.

Ngọc Sanh Hàn mang cô đến gian nhà bên cánh đồng hoa oải hương, bỏ lại cả nước Tây Ngọc, mỗi ngày lau người, rửa mặt giúp cô, sau đó ôm cô đi dạo quanh cánh đồng oải hương, nói với cô đôi câu, len lén hôn cô.

Có lúc, nắm lấy tay cô, ngày trắng đêm đen cứ trôi qua như vậy.

Hắn không hiểu, tại sao Quan Niệm Nhã cũng còn sống, mà cô lại chỉ còn sót lại một hơi thở?

“Sau khi Cao Thân Vương lưu đày, Lạc Vi xuất gia rồi, nàng ấy nói là để cầu phúc cho em, em có nghe thấy không?”

“Thái hậu lúc trước cứ giục anh đòi hoàng tôn, dạo này không nói gì nữa rồi, cho nên em có thể thở phào nhẹ nhõm rồi đấy.”

“Không phải em muốn đi xem Bách Hoa Vũ kia sao?…” Giọng nói của hắn dần dần khản đặc, đến mức khó mà phân biệt được, vẫn nhìn mặt hồ sóng sánh ánh nước mà gọi tên cô, “Tần Hương Diệp…”

“Em, em đây.” Hương Diệp từ phía sau lặng lẽ tiến lại gần. Bờ vai hắn hơi run, cô gái bên cạnh lặng lẽ trượt xuống ngực hắn, không nhúc nhích.

Hơi thở mong manh cuối cùng kia, theo cơn nhẹ gió thoảng mùi hoa, đứt rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương