Hoa Si Hoàng Hậu
-
Chương 18: Bị sắp đặt
Hương Diệp chợt ngẩn ra, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, lấy tính tình cẩn thận từng chút của cô, đây không thể nghi ngờ là một sơ sót cực lớn, nếu danh dự của cô bị hủy, cô làm sao còn có thể thoải mái rời khỏi hoàng cung?!
Hình như cô, đã bị Ngọc Sanh Hàn sắp đặt.
Ngay từ khi bắt đầu, hắn đã biết cô có giá trị lợi dụng với hắn, cho nên đả kích Bình phi là giả, dùng kế dụ cô vào tròng mới là thật. Ngọc Sanh Hàn lợi dụng sự oán giận của cô với Bình Phi, nếu như không phải Bình phi đưa bát canh kia, Ngọc Sanh Hàn sẽ không tìm cô làm giải dược, cô cũng sẽ không ra tay khiến cho linh hồn bị bật khỏi, cũng sẽ không phải đối mặt với vị khách lạ này, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô đúng là có trách nhiệm.
Tạm thời, giúp hắn giải quyết tình huống trước mắt đã.
Nghĩ như vậy, lại tựa hồ như đã quên mất, vừa vào cửa cung sâu như biển, còn phải một thân một mình, không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Hương Diệp ngồi lại mép giường một lần nữa, nhìn lướt qua Ngọc Sanh Hàn trước mặt, thản nhiên nói: “Trước tiên, tôi muốn anh nhớ rõ tên mình.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, yên lặng không nói, Hương Diệp khẽ hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Tên của anh, là Ngọc Sanh Hàn.”
Con ngươi băng lãnh khẽ mở to, bởi vì hắn và chủ nhân của thân thể này, lại trùng tên.
“Tế vũ mộng hồi kê tắc viễn, tiểu lâu thổi triệt ngọc sanh hàn.*” Hương Diệp không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt hắn, thản nhiên nói, “Anh nhớ rõ rồi chứ.” Giải thích như vậy, vừa như cố ý, lại vừa như vô tình, Ngọc Sanh Hàn cũng đã hiểu ra, thì ra chẳng qua là đồng âm, nhưng mà trùng hợp như vậy không khỏi có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn vốn là Phó tổng tài của tập đoàn Ngọc Thị, vốn tên là, Ngọc Thăng Hàn.
* Tạm dịch: Mưa phùn tỉnh mộng nơi Kê Tắc, lạnh lẽo ngọc sênh thổi trên lầu
Trích trong bài từ Than phá – Hoán khê sa của Lý Cảnh thời Nam Đường. Nói về nỗi nhớ nhung của một cô gái mơ về nơi trượng phu của mình đang chinh chiến. Kê Tắc – chỉ Kê Lộc Tắc ở phương Bắc, thường được thi nhân dùng để nói về nơi hiểm yếu ở vùng biên cương. Ngọc sanh (ngọc sênh) ở đây là chỉ một loại kèn môi. Trong âm nhạc Trung Quốc, nhắc đến sênh người ta sẽ nghĩ đến sênh ấm, bởi vì khi thổi sênh phải đẩy hơi ấm vào thanh âm mới dễ nghe. Ở đây lại nói ngọc sênh này đã rét lạnh, ý nói khúc nhạc này đã thổi lâu như vậy, mà chinh nhân vẫn còn ở nơi Kê Tắc xa xôi, không biết bao giờ mới có thể trở về.
Xem ra xuyên qua cũng không phải là không có khả năng.
“Như vậy, cô là ai? Ý của tôi là, bây giờ nhân vật của cô sắm vai là cái dạng gì?” Ngọc Sanh Hàn bình ổn tâm trạng, hai tay bắt chéo nhìn thẳng cô, căn cứ theo sự quan sát của hắn, cô tuyệt đối không phải là một tiểu cô nương đơn giản như vậy.
Hương Diệp chẳng qua chỉ nhàn nhạt khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu liếc mắt: “Anh có thể coi tôi là đồng đạo có sáu năm kinh nghiệm xuyên qua.”
“Sáu năm?” Ngọc Sanh Hàn khẽ cau mày, sáu năm trước, cô nhóc này chắc chỉ bảy tám tuổi chứ mấy?
“Nếu là ở thế giới kia, nếu tôi còn sống mà nói, cũng phải 27.” Hương Diệp nhẹ giọng giải thích, lần này, toàn bộ nghi ngờ trong lòng Ngọc Sanh Hàn đều được lý giải, linh hồn 27 tuổi, khó trách lại như vậy.
Ngoài cửa, An Quế đã sai người chuẩn bị nước nóng xong, Hương Diệp đem màn trướng trong nội thất hạ xuống hết, chờ cung nhân chuẩn bị xong tất cả, nghe thấy Ngọc Sanh Hàn ở bên ngoài trầm giọng nói. “Nơi này không cần hầu hạ, đều đi xuống cả đi.”
Cung nhân lập tức cúi người lui ra, Ngọc Sanh Hàn lại cố ý gọi An Quế lại, “An Quế, trông nom cẩn thận, không cho bất cứ kẻ nào lại gần.”
“Nô tài tuân chỉ.” Có bài học vừa rồi, An Quế đương nhiên không dám tùy ý nhìn quanh nữa, lĩnh mệnh, nhẹ giọng lui ra ngoài.
Hương Diệp bước ra từ sau tấm màn, nhìn Ngọc Sanh Hàn đứng sau rèm ngọc, bình phong bằng lụa mỏng che khuất bồn tắm bốc lên đầy hơi nóng, suối ngọc thơm ngát, hơi nước lượn lờ, làm mờ tầm mắt của hai người, Ngọc Sanh Hàn chaneg qua chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, nói, “Tôi nghĩ cô cần chút không gian riêng tư.”
Tiếp đó, xoay người chẳng nói câu nào bước ra khỏi nội thất, lúc này Hương Diệp mới chậm rãi bước tới, dây lụa nhẹ buông, cởi vạt áo xuống lần nữa, đem cả thân mình chìm trong hồ tắm bốc đầy hơi nóng, cả người thả lỏng.
Đôi bàn tay mềm mại nâng lên những cánh hoa, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, một bàn tay khác đột nhiên đưa về phía cổ, cô chưa quên, mấy canh giờ trước, dấu vết mà Ngọc Sanh Hàn để lại ở chỗ này.
Hình như cô, đã bị Ngọc Sanh Hàn sắp đặt.
Ngay từ khi bắt đầu, hắn đã biết cô có giá trị lợi dụng với hắn, cho nên đả kích Bình phi là giả, dùng kế dụ cô vào tròng mới là thật. Ngọc Sanh Hàn lợi dụng sự oán giận của cô với Bình Phi, nếu như không phải Bình phi đưa bát canh kia, Ngọc Sanh Hàn sẽ không tìm cô làm giải dược, cô cũng sẽ không ra tay khiến cho linh hồn bị bật khỏi, cũng sẽ không phải đối mặt với vị khách lạ này, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô đúng là có trách nhiệm.
Tạm thời, giúp hắn giải quyết tình huống trước mắt đã.
Nghĩ như vậy, lại tựa hồ như đã quên mất, vừa vào cửa cung sâu như biển, còn phải một thân một mình, không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Hương Diệp ngồi lại mép giường một lần nữa, nhìn lướt qua Ngọc Sanh Hàn trước mặt, thản nhiên nói: “Trước tiên, tôi muốn anh nhớ rõ tên mình.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, yên lặng không nói, Hương Diệp khẽ hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Tên của anh, là Ngọc Sanh Hàn.”
Con ngươi băng lãnh khẽ mở to, bởi vì hắn và chủ nhân của thân thể này, lại trùng tên.
“Tế vũ mộng hồi kê tắc viễn, tiểu lâu thổi triệt ngọc sanh hàn.*” Hương Diệp không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt hắn, thản nhiên nói, “Anh nhớ rõ rồi chứ.” Giải thích như vậy, vừa như cố ý, lại vừa như vô tình, Ngọc Sanh Hàn cũng đã hiểu ra, thì ra chẳng qua là đồng âm, nhưng mà trùng hợp như vậy không khỏi có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn vốn là Phó tổng tài của tập đoàn Ngọc Thị, vốn tên là, Ngọc Thăng Hàn.
* Tạm dịch: Mưa phùn tỉnh mộng nơi Kê Tắc, lạnh lẽo ngọc sênh thổi trên lầu
Trích trong bài từ Than phá – Hoán khê sa của Lý Cảnh thời Nam Đường. Nói về nỗi nhớ nhung của một cô gái mơ về nơi trượng phu của mình đang chinh chiến. Kê Tắc – chỉ Kê Lộc Tắc ở phương Bắc, thường được thi nhân dùng để nói về nơi hiểm yếu ở vùng biên cương. Ngọc sanh (ngọc sênh) ở đây là chỉ một loại kèn môi. Trong âm nhạc Trung Quốc, nhắc đến sênh người ta sẽ nghĩ đến sênh ấm, bởi vì khi thổi sênh phải đẩy hơi ấm vào thanh âm mới dễ nghe. Ở đây lại nói ngọc sênh này đã rét lạnh, ý nói khúc nhạc này đã thổi lâu như vậy, mà chinh nhân vẫn còn ở nơi Kê Tắc xa xôi, không biết bao giờ mới có thể trở về.
Xem ra xuyên qua cũng không phải là không có khả năng.
“Như vậy, cô là ai? Ý của tôi là, bây giờ nhân vật của cô sắm vai là cái dạng gì?” Ngọc Sanh Hàn bình ổn tâm trạng, hai tay bắt chéo nhìn thẳng cô, căn cứ theo sự quan sát của hắn, cô tuyệt đối không phải là một tiểu cô nương đơn giản như vậy.
Hương Diệp chẳng qua chỉ nhàn nhạt khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu liếc mắt: “Anh có thể coi tôi là đồng đạo có sáu năm kinh nghiệm xuyên qua.”
“Sáu năm?” Ngọc Sanh Hàn khẽ cau mày, sáu năm trước, cô nhóc này chắc chỉ bảy tám tuổi chứ mấy?
“Nếu là ở thế giới kia, nếu tôi còn sống mà nói, cũng phải 27.” Hương Diệp nhẹ giọng giải thích, lần này, toàn bộ nghi ngờ trong lòng Ngọc Sanh Hàn đều được lý giải, linh hồn 27 tuổi, khó trách lại như vậy.
Ngoài cửa, An Quế đã sai người chuẩn bị nước nóng xong, Hương Diệp đem màn trướng trong nội thất hạ xuống hết, chờ cung nhân chuẩn bị xong tất cả, nghe thấy Ngọc Sanh Hàn ở bên ngoài trầm giọng nói. “Nơi này không cần hầu hạ, đều đi xuống cả đi.”
Cung nhân lập tức cúi người lui ra, Ngọc Sanh Hàn lại cố ý gọi An Quế lại, “An Quế, trông nom cẩn thận, không cho bất cứ kẻ nào lại gần.”
“Nô tài tuân chỉ.” Có bài học vừa rồi, An Quế đương nhiên không dám tùy ý nhìn quanh nữa, lĩnh mệnh, nhẹ giọng lui ra ngoài.
Hương Diệp bước ra từ sau tấm màn, nhìn Ngọc Sanh Hàn đứng sau rèm ngọc, bình phong bằng lụa mỏng che khuất bồn tắm bốc lên đầy hơi nóng, suối ngọc thơm ngát, hơi nước lượn lờ, làm mờ tầm mắt của hai người, Ngọc Sanh Hàn chaneg qua chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, nói, “Tôi nghĩ cô cần chút không gian riêng tư.”
Tiếp đó, xoay người chẳng nói câu nào bước ra khỏi nội thất, lúc này Hương Diệp mới chậm rãi bước tới, dây lụa nhẹ buông, cởi vạt áo xuống lần nữa, đem cả thân mình chìm trong hồ tắm bốc đầy hơi nóng, cả người thả lỏng.
Đôi bàn tay mềm mại nâng lên những cánh hoa, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, một bàn tay khác đột nhiên đưa về phía cổ, cô chưa quên, mấy canh giờ trước, dấu vết mà Ngọc Sanh Hàn để lại ở chỗ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook