Hoa Sẽ Nở, Chỉ Cần Em Vẫn Tin
-
Chương 4-2: Hai cách quan tâm 2
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu. Rất quan trọng. Chúng mình gặp nhau ở phòng CLB lúc ba giờ chiều nay nhé!”
Tin nhắn của chàng trai chủ nhiệm CLB Tiếng Anh lấy mất của Hải Lam nhiều giờ đồng hồ suy nghĩ.
Việc tham gia các câu lạc bộ ở trường cấp ba của Lam vốn dĩ được coi như “tự nguyện trên cơ sở bắt buộc”. Trong số đó có Hải Lam, mặc dù chẳng hứng thú gì mấy với các câu lạc bộ này nhưng cô buộc phải lựa chọn tham gia cái mà mình ít ghét nhất, để vớt vát lại đầu điểm rèn luyện thấp một cách thê thảm.
Nghe theo lời rủ rê của cô bạn thân cùng lớp - Khả Hân, cuối cùng Hải Lam cũng nhắm mắt điền bừa vào đơn đăng ký của CLB Tiếng Anh. Phần lớn đám nữ sinh cùng khóa cũng ồ ạt nộp đơn vào câu lạc bộ này, không phải vì nó bổ ích hay thú vị, mà mục tiêu chính của họ là chủ nhiệm Cao Minh Lâm.
Cao Minh Lâm.
Hải Lam nhắm mắt lại, cố hình dung ra ký ức của mình về người đàn ông này năm mười tám tuổi. Con trai của thầy hiệu phó, đội tuyển bóng rổ của trường, chủ nhiệm CLB Tiếng Anh. Đẹp trai tới mức làm điên đảo cả nữ sinh trường bạn tới cổ vũ trận đấu giao hữu bóng rổ toàn thành phố.
Nếu chỉ dùng một câu để miêu tả về anh chàng này, có lẽ Hải Lam sẽ liên tưởng tới hình tượng nam thần trong những bộ truyện thanh xuân vườn trường ngọt ngào mà Khả Hân vẫn thường xuyên năn nỉ cô đọc chung.
“Anh có chuyện muốn nhờ em giúp. Chuyện thực sự rất quan trọng. Có thể gặp anh ở Hạ Phố lúc bốn giờ chiều nay được không?”
- Lam, em không sao chứ?
Hải Lam bừng tỉnh ngơ ngác quay sang Lâm Bách, anh đang nhíu mày nhìn cô chăm chú. Có vẻ như cô đã thất thần khá lâu.
- Em không sao, chắc hôm qua thức khuya một xíu nên giờ hơi mệt thôi ạ.
Vừa nhoẻn miệng cười trấn an Lâm Bách, Hải Lam vừa nhanh tay bấm một chữ trong duy nhất trong dòng tin nhắn gửi đi.
“Được.”
***
Hạ Phố là một tiệm café được thiết kế trong không gian lãng mạn của một ngôi nhà cổ xây dựng từ thời Pháp thuộc. Hải Lam bước vào quán ngay khi tiếng hát của Thanh Lam vang lên từ máy nghe đài đặt trên quầy gỗ tính tiền.
Cao Minh Lâm đã ngồi đó đợi cô từ lâu, đang chăm chú đọc những dòng note viết vội dán đầy trên tấm bảng gỗ xù xì.
Kể từ cái lần cậu ngỏ một lời tỏ tình bất ngờ ở căn phòng CLB chiều hôm ấy, và sau cái nắm tay đầy lóng ngóng, nơi này đã trở thành chốn hẹn hò quen thuộc của hai người.
Hải Lam rơi vào tình yêu chóng vánh như cái cách cô nhận được lời bày tỏ tình cảm của Lâm. Không hoài nghi, không đặt câu hỏi, cũng không kịp dừng lại để xem xét mọi chuyện. Thậm chí ngay cả khi Minh Lâm yêu cầu cô không kể chuyện của hai người cho bất kỳ ai, Hải Lam cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ có Khả Hân là ngoại lệ.
Phải, tại sao lúc đó cô lại không mảy may nghi ngờ một chút gì nhỉ? Một chàng bạch mã hoàng tử lại phải lòng cô bé Lọ Lem, khi mà cô bé ấy còn chưa được bà tiên biến hóa trở nên thật lộng lẫy. Thậm chí là khi chàng bạch mã hoàng tử ngỏ lời gợi ý mời bạn thân của Lọ Lem tới tham dự buổi hẹn hò vốn chỉ dành riêng cho hai người, Lọ Lem cũng chẳng thèm lưu tâm.
Có lẽ đó là vì lần đầu tiên Hải Lam được một ai đó để ý, ai đó lại là một chàng trai mười bảy tuổi hoàn hảo đến thế. Lần đầu tiên có một người nói sẽ quyết tâm cùng cô ôn thi vào trường đại học cô luôn yêu thích.
Năm đó là một năm thật kỳ diệu đối với Hải Lam. Nụ hôn vụng về đầu tiên, những ánh mắt trao nhau dịu dàng, buổi chiều cuối tuần trôi qua êm ả ở quán café quen thuộc. Vở kịch của Cao Minh Lâm hoàn hảo tới nỗi, anh ta thậm chí đã cùng cô tới lễ hội tuyển sinh của trường đại học.
Sau khi tất cả mọi chuyện đổ bể vào cái ngày cô quyết định mở cánh cửa của sự thật ấy, rất nhiều lần Hải Lam đã tự dằn vặt bản thân, rằng anh ta đã có lúc nào đó thực sự yêu cô hay không? Dù chỉ là một chút cảm xúc thoảng qua, len lỏi giữa những khoảnh khắc nhìn thật sâu và thật lâu vào ánh mắt nhau.
Cô dừng lại nhìn vào mắt anh ta, ánh nhìn hoàn toàn tĩnh lặng.
- Chào em. - Anh ta nói.
Hải Lam không đáp lại. Sáu năm sau lần đầu tiên bước chân vào quán café ấy, cảm xúc của cô đã khác xưa hoàn toàn.
Nhận ra cô không hề có ý muốn nói những câu vòng vo, Cao Minh Lâm từ tốn đưa tách café lên uống một ngụm và bắt đầu nói.
- Khả Hân và ekip của cô ấy có phỏng vấn một nhân vật lớn trong giới giải trí. Họ có bản quyền của vài bức ảnh được phép đăng lên báo. Hân… cô ấy đã mắc sai lầm khi để cho người của ekip tự ý bán một trong số chúng cho bên thứ ba. Bên này đã sử dụng nó cho mục đích thương mại. Em biết đấy, quản lý của người kia đã tìm đến Hân rất nhanh. Họ kiên quyết muốn khởi kiện tới cùng.
Ngừng một lát, anh ta nói tiếp, lần này thì có vẻ thăm dò Hải Lam.
- Bọn anh đã liên lạc với Bách Việt… Cụ thể là Lâm Bách. Anh ta rất có uy tín trong việc dàn xếp những vụ việc như thế này… Ừm, mặc dù Lâm Bách thậm chí còn chẳng thèm tiếp điện thoại của anh.
Cao Minh Lâm không nói gì nữa, anh ta đã kết thúc câu chuyện của mình và chờ đợi câu trả lời của Hải Lam. Hóa ra người mà anh ta muốn gặp là Lâm Bách, không phải cô.
- Anh rất yêu cô ta à? Khả Hân ấy?
Cao Minh Lâm chậm chạp gật đầu thay cho câu trả lời.
- Vậy còn tôi? Có bao giờ anh đã từng yêu tôi không?
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng hát ngọt ngào của Thanh Lam và hơi thở nặng nhọc của Cao Minh Lâm, đáp lại Lam là một cái gật đầu thứ hai.
Cao Minh Lâm quen cô chỉ vì một lời thách đấu ngu ngốc của đám bạn trai mới lớn. Cảm giác giẫm đạp lên tình cảm chân thành của người khác khiến bọn chúng coi mình là kẻ thắng cuộc duy nhất.
Anh không thể phủ nhận việc đã từng rung động khi ở bên cô. Cảm giác tội lỗi có lúc vượt lên trên cả sự háo thắng xốc nổi, một vài khoảnh khắc thoáng qua, anh thực sự đã muốn kết thúc vở kịch dối trá này và ở bên cô bằng cảm xúc của chính bản thân anh, chứ không phải bất kỳ ai khác.
Cho đến khi anh gặp cô ấy.
Dần dần anh nhận ra mình đã dấn thân vào một cuộc chinh phục khác, thú vị và tốn công sức hơn rất nhiều, nhưng lần này lại là cô bạn thân xinh đẹp Khả Hân mà cô luôn kè kè sát bên.
***
Cô không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của Lâm Bách thật đáng khâm phục. Khoảng một tuần sau khi Hải Lam dè dặt đưa ra lời đề nghị của Cao Minh Lâm, anh đã sắp xếp được một cuộc gặp mặt trực tiếp giữa người của Khả Hân và quản lý của nghệ sĩ kia. Chỉ sau cuộc thương lượng ngày hôm đó, bên quản lý đồng ý chấp thuận mức bồi thường mà bên ekip của Khả Hân đưa ra, đồng thời không truy cứu trách nhiệm pháp lý nữa.
Sự việc lần này khiến Hải Lam được một phen mở rộng tầm mắt. Rốt cuộc cô cũng hiểu được tại sao Lâm Bách lại có yêu cầu làm việc khắt khe như thế với mình.
Vốn cho rằng tất cả mọi liên hệ với Cao Minh Lâm và Khả Hân đều đã dừng lại ở đó, Hải Lam khá bất ngờ khi nhận được đề nghị gặp mặt của Khả Hân. Sau sáu năm cắt đứt quan hệ, đó là lần đầu tiên cô ta chủ động liên lạc lại với cô.
Hải Lam đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về viễn cảnh bọn họ gặp lại nhau, nhưng không có kịch bản nào trong số chúng lại thực sự xảy ra.
- Cô có ý gì với Cao Minh Lâm? Không phải cô đã có giám đốc của Bách Việt chống lưng rồi sao, tại sao vẫn không chịu buông tha anh ấy?
Khả Hân lên tiếng gần như ngay lập tức khi vừa ngồi xuống chiếc ghế trống ở phía đối diện cô. Rốt cuộc cô ta vội vã thế là có ý gì? Chẳng phải với Cao Minh Lâm, chính cô ta mới là người cướp anh ta khỏi cô hay sao?
Nói như vậy có lẽ cũng không ổn nhỉ, Cao Minh Lâm chưa bao giờ thực sự thuộc về cô cả...
Nhận thấy biểu cảm ngơ ngác khó hiểu trên gương mặt Hải Lam, Khả Hân khẽ nhếch môi cười nửa miệng với vẻ mỉa mai. Cô ta lục trong túi xách ra một chiếc điện thoại, một vài tấm ảnh lướt qua ghi lại cảnh cô và Cao Minh Lâm ngồi nói chuyện ở quán café. Trong một tấm khác là màn hình chờ điện thoại của anh ta, trên đó hiển thị tin nhắn đến của chính cô.
Rốt cuộc Hải Lam cũng nhận thức được vấn đề. Sáu năm trước, cô ta chen chân vào mối quan hệ giữa cô và Cao Minh Lâm. Sáu năm sau, cô ta lại sợ hãi việc cô có thể cướp đi Cao Minh Lâm.
Khả Hân không tự tin vào bản thân, càng không tự tin với tình cảm mà Cao Minh Lâm dành cho mình. Hóa ra sau bằng ấy thời gian, không chỉ có một mình Hải Lam bị ám ảnh bởi quá khứ.
Tới giờ phút này, chẳng hiểu sao Hải Lam lại cảm thấy thương hại người con gái ngồi trước mặt.
- Tôi nghĩ điều này cô hẳn phải truy hỏi anh ta trước mới phải? Hay là chính anh ta cũng không đưa được cho cô một câu trả lời thỏa mãn?
- Vậy là cô đang tự thừa nhận mối quan hệ của hai người?! - Khả Hân không giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa, cô ta chồm người tới, suýt chút nữa tóm lấy cổ áo của Hải Lam.
- Tôi muốn cô nhớ rõ ai mới là kẻ không nên xuất hiện trong mối quan hệ này! Thời gian không thể giúp cô bao biện tất cả sai lầm của bản thân đâu!
Khả Hân ngồi thần người sau câu nói đầy lạnh lùng của Hải Lam. Sáu năm rồi, cô đã thay đổi. Cô đã học được cách tự bảo vệ bản thân trước những tổn thương mà kẻ khác mang đến.
- Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.
Hải Lam buông một câu nhẹ nhàng sau khoảng thời gian im lặng kéo dài. Cô đã biết được chuyện cần biết, những thứ khác vốn chẳng còn quan trọng nữa.
Choang!
Ngay khi Hải Lam xách túi quay lưng đi, một tiếng động chói tai vang lên. Những giọt nước bắn lên tung tóe, cô có thể cảm nhận được lưng áo mình ướt đẫm.
Khả Hân ngồi đó mở to mắt nhìn người đứng bên cạnh, bàn tay cầm chiếc cốc thủy tinh đã bị vỡ vẫn vươn ra trong không khí.
- Trò hất nước này xưa rồi. Tôi nghĩ thay vì dành thời gian để xem phim tình cảm, cô có thể tìm hiểu xem tại sao rắc rối của bản thân lại được giải quyết nhanh đến vậy đi. Nếu không phải bạn trai yêu quý của cô chạy tới tìm Hải Lam khóc lóc thì Bách Việt chúng tôi không đời nào lại giúp đỡ một kẻ vô ơn như cô đâu!
Cô thư ký chân dài của sếp tổng thấp giọng nói với Khả Hân bằng biểu cảm lạnh lùng. Hải Lam nhận ra chân váy của cô ấy cũng lấm tấm nước, dưới chân là những mảnh vỡ thủy tinh tan tành.
Hải Lam không kịp nhìn rõ phản ứng của Khả Hân sau khi nghe những lời ấy, cô gái đứng bên cạnh đã kéo tay cô đi.
- Sếp tổng có một cuộc gặp mặt với đối tác ở đây. Anh ấy… không tiện ra mặt nên đã bảo tôi tới giúp cô.
Co mình trong khoảng không gian chật hẹp, Hải Lam không thể nhìn thấy vẻ mặt của người thư ký, nhưng giọng nói của cô vẫn đều đều vang lên ở phía bên ngoài.
Mặc kệ Hải Lam từ chối cỡ nào, cô ấy vẫn nhất quyết đẩy cô vào bên trong một căn phòng vệ sinh, còn bản thân thì giúp Hải Lam hong khô chiếc áo sơ-mi đã bị ướt sũng nước.
- Áo của cô đây.
Một đôi giày cao gót mũi nhọn xuất hiện bên dưới cánh cửa. Sau khi đưa chiếc áo vào trong cho Hải Lam, cô ấy chưa rời đi vội.
- Tôi là Mia. - Im lặng trong vài giây, Mia lặp lại câu nói ngày hôm trước, nhưng lần này, giọng nói của cô thật mơ hồ - Hãy cẩn thận.
Tiếng giày cao góp gõ lộp cộp xuống sàn nhà cho thấy người đứng bên kia cánh cửa đã rời đi. Hải Lam cài những nút áo một cách vội vã rồi lao ra ngoài. Mia đã biến mất hoàn toàn.
Khi cô chạy ra đến tận bên ngoài quán café, quả nhiên một chiếc xe CR-V màu trắng vừa từ từ lăn bánh rồi biến mất hút giữa đám đông nhộn nhịp trên đường.
***
“Tôi đang đứng dưới chân ký túc. Em xuống gặp tôi ngay!”
Tối khuya hôm ấy, khi đang nghiên cứu luận văn Hải Lam nhận được một tin nhắn của Lâm Bách. Dù chỉ qua mặt chữ, cô cũng có thể cảm nhận được sự áp chế mạnh mẽ của anh.
Không khí mùa hè vừa trải qua một cơn mưa rào trở nên mát dịu không ngừng, trong bóng đêm tối thẫm như mực, những cơn gió thổi qua vần vũ đám lá cây xào xạc.
Lâm Bách đứng dưới gốc cây lộc vừng già trong khuôn viên ký túc, hơi cúi đầu hút thuốc lá. Vì là cuối tuần nên hầu như chẳng có mấy người ở lại khu B này, quang cảnh tĩnh mịch trái ngược hẳn với khu A của sinh viên trong trường.
Thấy Hải Lam đang tiến lại gần, Lâm Bách bèn vứt điếu thuốc hút dở xuống đất rồi dùng gót giày di di cho đến khi đốm lửa lập lòe hoàn toàn biến mất.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Hải Lam vẫn ngửi được thoảng trong không khí hơi thuốc còn sót lại. Cứ nghĩ rằng anh chàng cấp trên vốn ưa sạch sẽ này sẽ không bao giờ đụng tới thứ bám mùi nặng như thuốc lá.
- Cái người hôm trước, ừm, ở tiệc chiêu đãi của Thái Thịnh, là bạn trai cũ của em? Còn cái cô nàng… Hân, dính dáng tới vụ hình ảnh của nghệ sĩ hôm trước là người đã cùng anh ta phản bội em?
- Chuyện đó qua lâu rồi ạ.
- Vậy chuyện sáng nay em tính sao? Nếu biết trước họ là loại người như vậy, tôi sẽ không bao giờ nhận lời giúp.
Có lẽ Mia ở chỗ Duy Bách đã kể hết mọi chuyện cho Lâm Bách nghe. Dù sao thì anh cũng chính là người đã trực tiếp giúp đỡ Khả Hân thoát khỏi rắc rối về pháp luật.
- Chỉ vì mỗi chuyện này mà anh tới tận đây ạ?
Hải Lam hơi buồn cười khi nghĩ tới cảnh tượng Lâm Bách vội vã lái xe tới tận đây tìm cô chỉ để truy hỏi một vấn đề cỏn con như thế, thật chẳng giống với dáng vẻ của một đại luật sư cao thâm mà cô biết chút nào.
- Nếu như nó liên quan tới em thì tôi nghĩ là cần thiết đấy.
Hải Lam ngẩn người khi nhận được câu trả lời của anh. Duy Bách và Lâm Bách, hai con người này đều cư xử với cô thật kỳ lạ, nhưng lại kỳ lạ theo hai cách chẳng hề giống nhau.
Tin nhắn của chàng trai chủ nhiệm CLB Tiếng Anh lấy mất của Hải Lam nhiều giờ đồng hồ suy nghĩ.
Việc tham gia các câu lạc bộ ở trường cấp ba của Lam vốn dĩ được coi như “tự nguyện trên cơ sở bắt buộc”. Trong số đó có Hải Lam, mặc dù chẳng hứng thú gì mấy với các câu lạc bộ này nhưng cô buộc phải lựa chọn tham gia cái mà mình ít ghét nhất, để vớt vát lại đầu điểm rèn luyện thấp một cách thê thảm.
Nghe theo lời rủ rê của cô bạn thân cùng lớp - Khả Hân, cuối cùng Hải Lam cũng nhắm mắt điền bừa vào đơn đăng ký của CLB Tiếng Anh. Phần lớn đám nữ sinh cùng khóa cũng ồ ạt nộp đơn vào câu lạc bộ này, không phải vì nó bổ ích hay thú vị, mà mục tiêu chính của họ là chủ nhiệm Cao Minh Lâm.
Cao Minh Lâm.
Hải Lam nhắm mắt lại, cố hình dung ra ký ức của mình về người đàn ông này năm mười tám tuổi. Con trai của thầy hiệu phó, đội tuyển bóng rổ của trường, chủ nhiệm CLB Tiếng Anh. Đẹp trai tới mức làm điên đảo cả nữ sinh trường bạn tới cổ vũ trận đấu giao hữu bóng rổ toàn thành phố.
Nếu chỉ dùng một câu để miêu tả về anh chàng này, có lẽ Hải Lam sẽ liên tưởng tới hình tượng nam thần trong những bộ truyện thanh xuân vườn trường ngọt ngào mà Khả Hân vẫn thường xuyên năn nỉ cô đọc chung.
“Anh có chuyện muốn nhờ em giúp. Chuyện thực sự rất quan trọng. Có thể gặp anh ở Hạ Phố lúc bốn giờ chiều nay được không?”
- Lam, em không sao chứ?
Hải Lam bừng tỉnh ngơ ngác quay sang Lâm Bách, anh đang nhíu mày nhìn cô chăm chú. Có vẻ như cô đã thất thần khá lâu.
- Em không sao, chắc hôm qua thức khuya một xíu nên giờ hơi mệt thôi ạ.
Vừa nhoẻn miệng cười trấn an Lâm Bách, Hải Lam vừa nhanh tay bấm một chữ trong duy nhất trong dòng tin nhắn gửi đi.
“Được.”
***
Hạ Phố là một tiệm café được thiết kế trong không gian lãng mạn của một ngôi nhà cổ xây dựng từ thời Pháp thuộc. Hải Lam bước vào quán ngay khi tiếng hát của Thanh Lam vang lên từ máy nghe đài đặt trên quầy gỗ tính tiền.
Cao Minh Lâm đã ngồi đó đợi cô từ lâu, đang chăm chú đọc những dòng note viết vội dán đầy trên tấm bảng gỗ xù xì.
Kể từ cái lần cậu ngỏ một lời tỏ tình bất ngờ ở căn phòng CLB chiều hôm ấy, và sau cái nắm tay đầy lóng ngóng, nơi này đã trở thành chốn hẹn hò quen thuộc của hai người.
Hải Lam rơi vào tình yêu chóng vánh như cái cách cô nhận được lời bày tỏ tình cảm của Lâm. Không hoài nghi, không đặt câu hỏi, cũng không kịp dừng lại để xem xét mọi chuyện. Thậm chí ngay cả khi Minh Lâm yêu cầu cô không kể chuyện của hai người cho bất kỳ ai, Hải Lam cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ có Khả Hân là ngoại lệ.
Phải, tại sao lúc đó cô lại không mảy may nghi ngờ một chút gì nhỉ? Một chàng bạch mã hoàng tử lại phải lòng cô bé Lọ Lem, khi mà cô bé ấy còn chưa được bà tiên biến hóa trở nên thật lộng lẫy. Thậm chí là khi chàng bạch mã hoàng tử ngỏ lời gợi ý mời bạn thân của Lọ Lem tới tham dự buổi hẹn hò vốn chỉ dành riêng cho hai người, Lọ Lem cũng chẳng thèm lưu tâm.
Có lẽ đó là vì lần đầu tiên Hải Lam được một ai đó để ý, ai đó lại là một chàng trai mười bảy tuổi hoàn hảo đến thế. Lần đầu tiên có một người nói sẽ quyết tâm cùng cô ôn thi vào trường đại học cô luôn yêu thích.
Năm đó là một năm thật kỳ diệu đối với Hải Lam. Nụ hôn vụng về đầu tiên, những ánh mắt trao nhau dịu dàng, buổi chiều cuối tuần trôi qua êm ả ở quán café quen thuộc. Vở kịch của Cao Minh Lâm hoàn hảo tới nỗi, anh ta thậm chí đã cùng cô tới lễ hội tuyển sinh của trường đại học.
Sau khi tất cả mọi chuyện đổ bể vào cái ngày cô quyết định mở cánh cửa của sự thật ấy, rất nhiều lần Hải Lam đã tự dằn vặt bản thân, rằng anh ta đã có lúc nào đó thực sự yêu cô hay không? Dù chỉ là một chút cảm xúc thoảng qua, len lỏi giữa những khoảnh khắc nhìn thật sâu và thật lâu vào ánh mắt nhau.
Cô dừng lại nhìn vào mắt anh ta, ánh nhìn hoàn toàn tĩnh lặng.
- Chào em. - Anh ta nói.
Hải Lam không đáp lại. Sáu năm sau lần đầu tiên bước chân vào quán café ấy, cảm xúc của cô đã khác xưa hoàn toàn.
Nhận ra cô không hề có ý muốn nói những câu vòng vo, Cao Minh Lâm từ tốn đưa tách café lên uống một ngụm và bắt đầu nói.
- Khả Hân và ekip của cô ấy có phỏng vấn một nhân vật lớn trong giới giải trí. Họ có bản quyền của vài bức ảnh được phép đăng lên báo. Hân… cô ấy đã mắc sai lầm khi để cho người của ekip tự ý bán một trong số chúng cho bên thứ ba. Bên này đã sử dụng nó cho mục đích thương mại. Em biết đấy, quản lý của người kia đã tìm đến Hân rất nhanh. Họ kiên quyết muốn khởi kiện tới cùng.
Ngừng một lát, anh ta nói tiếp, lần này thì có vẻ thăm dò Hải Lam.
- Bọn anh đã liên lạc với Bách Việt… Cụ thể là Lâm Bách. Anh ta rất có uy tín trong việc dàn xếp những vụ việc như thế này… Ừm, mặc dù Lâm Bách thậm chí còn chẳng thèm tiếp điện thoại của anh.
Cao Minh Lâm không nói gì nữa, anh ta đã kết thúc câu chuyện của mình và chờ đợi câu trả lời của Hải Lam. Hóa ra người mà anh ta muốn gặp là Lâm Bách, không phải cô.
- Anh rất yêu cô ta à? Khả Hân ấy?
Cao Minh Lâm chậm chạp gật đầu thay cho câu trả lời.
- Vậy còn tôi? Có bao giờ anh đã từng yêu tôi không?
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng hát ngọt ngào của Thanh Lam và hơi thở nặng nhọc của Cao Minh Lâm, đáp lại Lam là một cái gật đầu thứ hai.
Cao Minh Lâm quen cô chỉ vì một lời thách đấu ngu ngốc của đám bạn trai mới lớn. Cảm giác giẫm đạp lên tình cảm chân thành của người khác khiến bọn chúng coi mình là kẻ thắng cuộc duy nhất.
Anh không thể phủ nhận việc đã từng rung động khi ở bên cô. Cảm giác tội lỗi có lúc vượt lên trên cả sự háo thắng xốc nổi, một vài khoảnh khắc thoáng qua, anh thực sự đã muốn kết thúc vở kịch dối trá này và ở bên cô bằng cảm xúc của chính bản thân anh, chứ không phải bất kỳ ai khác.
Cho đến khi anh gặp cô ấy.
Dần dần anh nhận ra mình đã dấn thân vào một cuộc chinh phục khác, thú vị và tốn công sức hơn rất nhiều, nhưng lần này lại là cô bạn thân xinh đẹp Khả Hân mà cô luôn kè kè sát bên.
***
Cô không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của Lâm Bách thật đáng khâm phục. Khoảng một tuần sau khi Hải Lam dè dặt đưa ra lời đề nghị của Cao Minh Lâm, anh đã sắp xếp được một cuộc gặp mặt trực tiếp giữa người của Khả Hân và quản lý của nghệ sĩ kia. Chỉ sau cuộc thương lượng ngày hôm đó, bên quản lý đồng ý chấp thuận mức bồi thường mà bên ekip của Khả Hân đưa ra, đồng thời không truy cứu trách nhiệm pháp lý nữa.
Sự việc lần này khiến Hải Lam được một phen mở rộng tầm mắt. Rốt cuộc cô cũng hiểu được tại sao Lâm Bách lại có yêu cầu làm việc khắt khe như thế với mình.
Vốn cho rằng tất cả mọi liên hệ với Cao Minh Lâm và Khả Hân đều đã dừng lại ở đó, Hải Lam khá bất ngờ khi nhận được đề nghị gặp mặt của Khả Hân. Sau sáu năm cắt đứt quan hệ, đó là lần đầu tiên cô ta chủ động liên lạc lại với cô.
Hải Lam đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về viễn cảnh bọn họ gặp lại nhau, nhưng không có kịch bản nào trong số chúng lại thực sự xảy ra.
- Cô có ý gì với Cao Minh Lâm? Không phải cô đã có giám đốc của Bách Việt chống lưng rồi sao, tại sao vẫn không chịu buông tha anh ấy?
Khả Hân lên tiếng gần như ngay lập tức khi vừa ngồi xuống chiếc ghế trống ở phía đối diện cô. Rốt cuộc cô ta vội vã thế là có ý gì? Chẳng phải với Cao Minh Lâm, chính cô ta mới là người cướp anh ta khỏi cô hay sao?
Nói như vậy có lẽ cũng không ổn nhỉ, Cao Minh Lâm chưa bao giờ thực sự thuộc về cô cả...
Nhận thấy biểu cảm ngơ ngác khó hiểu trên gương mặt Hải Lam, Khả Hân khẽ nhếch môi cười nửa miệng với vẻ mỉa mai. Cô ta lục trong túi xách ra một chiếc điện thoại, một vài tấm ảnh lướt qua ghi lại cảnh cô và Cao Minh Lâm ngồi nói chuyện ở quán café. Trong một tấm khác là màn hình chờ điện thoại của anh ta, trên đó hiển thị tin nhắn đến của chính cô.
Rốt cuộc Hải Lam cũng nhận thức được vấn đề. Sáu năm trước, cô ta chen chân vào mối quan hệ giữa cô và Cao Minh Lâm. Sáu năm sau, cô ta lại sợ hãi việc cô có thể cướp đi Cao Minh Lâm.
Khả Hân không tự tin vào bản thân, càng không tự tin với tình cảm mà Cao Minh Lâm dành cho mình. Hóa ra sau bằng ấy thời gian, không chỉ có một mình Hải Lam bị ám ảnh bởi quá khứ.
Tới giờ phút này, chẳng hiểu sao Hải Lam lại cảm thấy thương hại người con gái ngồi trước mặt.
- Tôi nghĩ điều này cô hẳn phải truy hỏi anh ta trước mới phải? Hay là chính anh ta cũng không đưa được cho cô một câu trả lời thỏa mãn?
- Vậy là cô đang tự thừa nhận mối quan hệ của hai người?! - Khả Hân không giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa, cô ta chồm người tới, suýt chút nữa tóm lấy cổ áo của Hải Lam.
- Tôi muốn cô nhớ rõ ai mới là kẻ không nên xuất hiện trong mối quan hệ này! Thời gian không thể giúp cô bao biện tất cả sai lầm của bản thân đâu!
Khả Hân ngồi thần người sau câu nói đầy lạnh lùng của Hải Lam. Sáu năm rồi, cô đã thay đổi. Cô đã học được cách tự bảo vệ bản thân trước những tổn thương mà kẻ khác mang đến.
- Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.
Hải Lam buông một câu nhẹ nhàng sau khoảng thời gian im lặng kéo dài. Cô đã biết được chuyện cần biết, những thứ khác vốn chẳng còn quan trọng nữa.
Choang!
Ngay khi Hải Lam xách túi quay lưng đi, một tiếng động chói tai vang lên. Những giọt nước bắn lên tung tóe, cô có thể cảm nhận được lưng áo mình ướt đẫm.
Khả Hân ngồi đó mở to mắt nhìn người đứng bên cạnh, bàn tay cầm chiếc cốc thủy tinh đã bị vỡ vẫn vươn ra trong không khí.
- Trò hất nước này xưa rồi. Tôi nghĩ thay vì dành thời gian để xem phim tình cảm, cô có thể tìm hiểu xem tại sao rắc rối của bản thân lại được giải quyết nhanh đến vậy đi. Nếu không phải bạn trai yêu quý của cô chạy tới tìm Hải Lam khóc lóc thì Bách Việt chúng tôi không đời nào lại giúp đỡ một kẻ vô ơn như cô đâu!
Cô thư ký chân dài của sếp tổng thấp giọng nói với Khả Hân bằng biểu cảm lạnh lùng. Hải Lam nhận ra chân váy của cô ấy cũng lấm tấm nước, dưới chân là những mảnh vỡ thủy tinh tan tành.
Hải Lam không kịp nhìn rõ phản ứng của Khả Hân sau khi nghe những lời ấy, cô gái đứng bên cạnh đã kéo tay cô đi.
- Sếp tổng có một cuộc gặp mặt với đối tác ở đây. Anh ấy… không tiện ra mặt nên đã bảo tôi tới giúp cô.
Co mình trong khoảng không gian chật hẹp, Hải Lam không thể nhìn thấy vẻ mặt của người thư ký, nhưng giọng nói của cô vẫn đều đều vang lên ở phía bên ngoài.
Mặc kệ Hải Lam từ chối cỡ nào, cô ấy vẫn nhất quyết đẩy cô vào bên trong một căn phòng vệ sinh, còn bản thân thì giúp Hải Lam hong khô chiếc áo sơ-mi đã bị ướt sũng nước.
- Áo của cô đây.
Một đôi giày cao gót mũi nhọn xuất hiện bên dưới cánh cửa. Sau khi đưa chiếc áo vào trong cho Hải Lam, cô ấy chưa rời đi vội.
- Tôi là Mia. - Im lặng trong vài giây, Mia lặp lại câu nói ngày hôm trước, nhưng lần này, giọng nói của cô thật mơ hồ - Hãy cẩn thận.
Tiếng giày cao góp gõ lộp cộp xuống sàn nhà cho thấy người đứng bên kia cánh cửa đã rời đi. Hải Lam cài những nút áo một cách vội vã rồi lao ra ngoài. Mia đã biến mất hoàn toàn.
Khi cô chạy ra đến tận bên ngoài quán café, quả nhiên một chiếc xe CR-V màu trắng vừa từ từ lăn bánh rồi biến mất hút giữa đám đông nhộn nhịp trên đường.
***
“Tôi đang đứng dưới chân ký túc. Em xuống gặp tôi ngay!”
Tối khuya hôm ấy, khi đang nghiên cứu luận văn Hải Lam nhận được một tin nhắn của Lâm Bách. Dù chỉ qua mặt chữ, cô cũng có thể cảm nhận được sự áp chế mạnh mẽ của anh.
Không khí mùa hè vừa trải qua một cơn mưa rào trở nên mát dịu không ngừng, trong bóng đêm tối thẫm như mực, những cơn gió thổi qua vần vũ đám lá cây xào xạc.
Lâm Bách đứng dưới gốc cây lộc vừng già trong khuôn viên ký túc, hơi cúi đầu hút thuốc lá. Vì là cuối tuần nên hầu như chẳng có mấy người ở lại khu B này, quang cảnh tĩnh mịch trái ngược hẳn với khu A của sinh viên trong trường.
Thấy Hải Lam đang tiến lại gần, Lâm Bách bèn vứt điếu thuốc hút dở xuống đất rồi dùng gót giày di di cho đến khi đốm lửa lập lòe hoàn toàn biến mất.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Hải Lam vẫn ngửi được thoảng trong không khí hơi thuốc còn sót lại. Cứ nghĩ rằng anh chàng cấp trên vốn ưa sạch sẽ này sẽ không bao giờ đụng tới thứ bám mùi nặng như thuốc lá.
- Cái người hôm trước, ừm, ở tiệc chiêu đãi của Thái Thịnh, là bạn trai cũ của em? Còn cái cô nàng… Hân, dính dáng tới vụ hình ảnh của nghệ sĩ hôm trước là người đã cùng anh ta phản bội em?
- Chuyện đó qua lâu rồi ạ.
- Vậy chuyện sáng nay em tính sao? Nếu biết trước họ là loại người như vậy, tôi sẽ không bao giờ nhận lời giúp.
Có lẽ Mia ở chỗ Duy Bách đã kể hết mọi chuyện cho Lâm Bách nghe. Dù sao thì anh cũng chính là người đã trực tiếp giúp đỡ Khả Hân thoát khỏi rắc rối về pháp luật.
- Chỉ vì mỗi chuyện này mà anh tới tận đây ạ?
Hải Lam hơi buồn cười khi nghĩ tới cảnh tượng Lâm Bách vội vã lái xe tới tận đây tìm cô chỉ để truy hỏi một vấn đề cỏn con như thế, thật chẳng giống với dáng vẻ của một đại luật sư cao thâm mà cô biết chút nào.
- Nếu như nó liên quan tới em thì tôi nghĩ là cần thiết đấy.
Hải Lam ngẩn người khi nhận được câu trả lời của anh. Duy Bách và Lâm Bách, hai con người này đều cư xử với cô thật kỳ lạ, nhưng lại kỳ lạ theo hai cách chẳng hề giống nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook