Hoa Rơi, Nước Chảy
-
Chương 4: Khiêu chiến
Hai người ngồi đối diện, duy trì sự im lặng, vì dường như mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cửu Ái im lặng, bởi cô không biết nên nói gì mới phải, điều cô muốn nói thì rất nhiều nhưng có lẽ anh sẽ không muốn nghe đâu.
Cửu Ái nhấp một cà phê đen không đường, cảm nhận vị đắng truyền đến từng tế bào, cô thầm nghĩ, đến khi cô uống hết ly cà phê này mà anh vẫn không nói gì, cô sẽ rời đi.
Bất ngờ Thẩm Ngôn Quân lên tiếng: “Xấu xa là bản chất của con người, cô có làm bao nhiêu việc tốt đi chăng nữa cũng không thể thay đổi bản chất đó của cô đâu.”
Câu đầu tiên đã mắng cô, Cửu Ái thầm cười khổ, anh sẽ chẳng thể nào nói với cô những lời tốt đẹp.
Trong lòng dậy sóng những ngoài mặt vẫn là vẻ thản nhiên chống lại đôi lạnh lùng: “Anh nhìn thấy hết rồi?”
Thẩm Ngôn Quân cười khẩy: “Đó không phải điều cô mong muốn sao?” không đợi Cửu Ái trả lời, Thẩm Ngôn Quân nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nói với cô, cô hãy cách xa Thanh Tâm một chút, ít nhất là đừng khiến cô ấy thêm phiền lòng vì cô.”
Cửu Ái cúp mắt, che đi ưu thương trong đáy mắt: “Nếu không thì anh định làm gì tôi?”
“Cô đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Cửu Ái ngắt lời: “Thẩm Ngôn Quân! Nếu như anh nghĩ vài lời nói của anh có thể thay đổi được điều gì thì anh sai rồi.” Cửu Ái cầm lấy túi xách của mình: “Chuyện giữa tôi và cô ta, anh không có quyền can thiệp.” Sau đó không màng đến sự tức giận của Thẩm Ngôn Quân mà cứ thế bỏ đi.
Vừa về đến nhà Cửu Ái liền ngã ra giường, không bao lâu liền thiếp đi... cô mơ thấy Thẩm Ngôn Quân và cô ngồi dưới gốc cây đại thụ sau trường, anh cười, nói với cô rằng: “Hãy trở thành người mà kẻ khác không thể bắt nạt.” Cô cười gật đầu, há miệng định nói, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, quang cảnh xung quanh đã biến thành sân trường, Thẩm Ngôn Quân ôm Lục Thanh Tâm đang khóc thút thít trong lòng, vẻ mặt chán ghét mắng cô đê tiện...
“Không phải!” Cửu Ái giật mình bật dậy, trên trán túa đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc.
Phải mấy phút sau cô mới định thần lại, thì ra là ác mộng, nhưng... bên môi lại có vị mặn chát. Cửu Ái không khỏi cười chua xót, giấc mơ này cũng quá chân thực rồi.
Một tuần nay, mỗi ngày Cửu Ái đi làm đều có thể nghe được người ta bán tán, hâm mộ Lục Thanh Tâm và Thẩm Ngôn Quân, cũng một tuần này, ngày nào cô cũng ngủ không ngon.
Cửu Ái đành nhân lúc nghỉ giải lao, đến phòng trà pha cho mình một ly cà phê. Trong phòng còn có hai người khác, không vì sự xuất hiện của cô mà ngừng lại câu chuyện.
Một người nói: “Tôi nghe nói Lục phó tổng cùng Thẩm công tử Thẩm thị sắp đính hôn đấy!”
Người còn lại bất ngờ: “Thật sao, tin của cô có đáng tin không?”
Người kia khẳng định: “Đáng, đáng, tôi còn biết ngày đính hôn là 15 tháng sau đấy!”
Lúc đầu Cửu Ái có chút ngờ vực, bọn họ đính hôn, Lục Thanh Tâm lại có thể chưa tìm cô “khoe khoang” sao, nhưng nếu là ngày 15 tháng sau thì rất có thể.
Quả nhiên, buổi chiều, Cửu Ái đang làm việc thì nhận được tin nhắn của ‘chị gái’: “Em gái, ngày 15 tháng sau là ngày đính hôn của chị, em nhớ đến tham dự nhé!”
Cửu Ái không cảm xúc gõ chữ: “Đương nhiên rồi!”
Trong phòng phó tổng, Lục Thanh Tâm nhận được tin nhắn, mỉm cười duyên dáng: “Quân, Ái Ái nói sẽ đến, chắc em ấy vui lắm.”
Thật ra Thẩm Ngôn Quân muốn nói, cô ta không đến cũng không sao, nhưng nhìn cô vui vẻ như vậy lại không nỡ làm cô mất hứng đành cười nhẹ, gật đầu.
Lục Thanh Tâm ôm lấy eo Thẩm Ngôn Quân, tựa đầu vào vai anh: “Hôm ấy là lễ đính hôn của chúng ta, cũng là ngày sinh nhật của em ấy, như vậy chúng ta vui vẻ, em ấy cũng có một ngày sinh nhật đáng nhớ, hôm nào anh cùng em lựa quà sinh nhật nhé, một món quà thật ý nghĩa.”
Thẩm Ngôn Quân vuốt tóc cô, nhẹ giọng đồng ý: “Được.” Thẩm Ngôn Quân không nhìn thấy ánh mắt Lục Thanh Tâm chợt lóe lên một tia đạt được mục tiêu cùng lãnh ý.
“Cửu Ái!” Một đồng nghiệp đặt một tập tài liệu lên bàn cô, gọi cô, nhưng không nhận được câu trả lời, lại gọi: “Cửu Ái... Cửu Ái...”
“Dạ, chị gọi em?” Cửu Ái đang thất thần, nghe tiếng gọi vội vàng đáp.
“Ừ, em làm gì mà như người mất hồn vậy, giúp chị sao tài liệu này ra mười bản nhé!”
Cửu Ái đồng ý, lập tức đứng dậy đến phòng phô tô.
Cả buổi chiều, Cửu Ái không thể nào tập trung, trong đầu cô đều là tin anh đính hôn, và tin nhắn của Lục Thanh Tâm “Đúng vậy, nếu cô không đi thì sẽ hối hận đấy, bởi anh rể tương lai của cô có món quà đặc biệt muốn tặng cho cô đấy!”
Cửu Ái dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của cô ta khi nói đến bốn chữ ‘anh rể tương lai’ và dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của cô ta.
Về phần món quà, cô không thể nhớ nổi lần gần được tặng quà gần nhất là khi nào nữa rồi.
Cửu Ái đang đi, bỗng đâm xầm vào một người, người nọ hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, Cửu Ái thì may mắn hơn, chỉ loạng choạng vài bước rồi ổn định lại cơ thể.
Cửu Ái nghe thấy tiếng Lục Thanh Tâm gấp gáp: “Lưu Nhược Y, cô không sao chứ!”
Cửu Ái nhấp một cà phê đen không đường, cảm nhận vị đắng truyền đến từng tế bào, cô thầm nghĩ, đến khi cô uống hết ly cà phê này mà anh vẫn không nói gì, cô sẽ rời đi.
Bất ngờ Thẩm Ngôn Quân lên tiếng: “Xấu xa là bản chất của con người, cô có làm bao nhiêu việc tốt đi chăng nữa cũng không thể thay đổi bản chất đó của cô đâu.”
Câu đầu tiên đã mắng cô, Cửu Ái thầm cười khổ, anh sẽ chẳng thể nào nói với cô những lời tốt đẹp.
Trong lòng dậy sóng những ngoài mặt vẫn là vẻ thản nhiên chống lại đôi lạnh lùng: “Anh nhìn thấy hết rồi?”
Thẩm Ngôn Quân cười khẩy: “Đó không phải điều cô mong muốn sao?” không đợi Cửu Ái trả lời, Thẩm Ngôn Quân nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nói với cô, cô hãy cách xa Thanh Tâm một chút, ít nhất là đừng khiến cô ấy thêm phiền lòng vì cô.”
Cửu Ái cúp mắt, che đi ưu thương trong đáy mắt: “Nếu không thì anh định làm gì tôi?”
“Cô đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Cửu Ái ngắt lời: “Thẩm Ngôn Quân! Nếu như anh nghĩ vài lời nói của anh có thể thay đổi được điều gì thì anh sai rồi.” Cửu Ái cầm lấy túi xách của mình: “Chuyện giữa tôi và cô ta, anh không có quyền can thiệp.” Sau đó không màng đến sự tức giận của Thẩm Ngôn Quân mà cứ thế bỏ đi.
Vừa về đến nhà Cửu Ái liền ngã ra giường, không bao lâu liền thiếp đi... cô mơ thấy Thẩm Ngôn Quân và cô ngồi dưới gốc cây đại thụ sau trường, anh cười, nói với cô rằng: “Hãy trở thành người mà kẻ khác không thể bắt nạt.” Cô cười gật đầu, há miệng định nói, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, quang cảnh xung quanh đã biến thành sân trường, Thẩm Ngôn Quân ôm Lục Thanh Tâm đang khóc thút thít trong lòng, vẻ mặt chán ghét mắng cô đê tiện...
“Không phải!” Cửu Ái giật mình bật dậy, trên trán túa đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc.
Phải mấy phút sau cô mới định thần lại, thì ra là ác mộng, nhưng... bên môi lại có vị mặn chát. Cửu Ái không khỏi cười chua xót, giấc mơ này cũng quá chân thực rồi.
Một tuần nay, mỗi ngày Cửu Ái đi làm đều có thể nghe được người ta bán tán, hâm mộ Lục Thanh Tâm và Thẩm Ngôn Quân, cũng một tuần này, ngày nào cô cũng ngủ không ngon.
Cửu Ái đành nhân lúc nghỉ giải lao, đến phòng trà pha cho mình một ly cà phê. Trong phòng còn có hai người khác, không vì sự xuất hiện của cô mà ngừng lại câu chuyện.
Một người nói: “Tôi nghe nói Lục phó tổng cùng Thẩm công tử Thẩm thị sắp đính hôn đấy!”
Người còn lại bất ngờ: “Thật sao, tin của cô có đáng tin không?”
Người kia khẳng định: “Đáng, đáng, tôi còn biết ngày đính hôn là 15 tháng sau đấy!”
Lúc đầu Cửu Ái có chút ngờ vực, bọn họ đính hôn, Lục Thanh Tâm lại có thể chưa tìm cô “khoe khoang” sao, nhưng nếu là ngày 15 tháng sau thì rất có thể.
Quả nhiên, buổi chiều, Cửu Ái đang làm việc thì nhận được tin nhắn của ‘chị gái’: “Em gái, ngày 15 tháng sau là ngày đính hôn của chị, em nhớ đến tham dự nhé!”
Cửu Ái không cảm xúc gõ chữ: “Đương nhiên rồi!”
Trong phòng phó tổng, Lục Thanh Tâm nhận được tin nhắn, mỉm cười duyên dáng: “Quân, Ái Ái nói sẽ đến, chắc em ấy vui lắm.”
Thật ra Thẩm Ngôn Quân muốn nói, cô ta không đến cũng không sao, nhưng nhìn cô vui vẻ như vậy lại không nỡ làm cô mất hứng đành cười nhẹ, gật đầu.
Lục Thanh Tâm ôm lấy eo Thẩm Ngôn Quân, tựa đầu vào vai anh: “Hôm ấy là lễ đính hôn của chúng ta, cũng là ngày sinh nhật của em ấy, như vậy chúng ta vui vẻ, em ấy cũng có một ngày sinh nhật đáng nhớ, hôm nào anh cùng em lựa quà sinh nhật nhé, một món quà thật ý nghĩa.”
Thẩm Ngôn Quân vuốt tóc cô, nhẹ giọng đồng ý: “Được.” Thẩm Ngôn Quân không nhìn thấy ánh mắt Lục Thanh Tâm chợt lóe lên một tia đạt được mục tiêu cùng lãnh ý.
“Cửu Ái!” Một đồng nghiệp đặt một tập tài liệu lên bàn cô, gọi cô, nhưng không nhận được câu trả lời, lại gọi: “Cửu Ái... Cửu Ái...”
“Dạ, chị gọi em?” Cửu Ái đang thất thần, nghe tiếng gọi vội vàng đáp.
“Ừ, em làm gì mà như người mất hồn vậy, giúp chị sao tài liệu này ra mười bản nhé!”
Cửu Ái đồng ý, lập tức đứng dậy đến phòng phô tô.
Cả buổi chiều, Cửu Ái không thể nào tập trung, trong đầu cô đều là tin anh đính hôn, và tin nhắn của Lục Thanh Tâm “Đúng vậy, nếu cô không đi thì sẽ hối hận đấy, bởi anh rể tương lai của cô có món quà đặc biệt muốn tặng cho cô đấy!”
Cửu Ái dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của cô ta khi nói đến bốn chữ ‘anh rể tương lai’ và dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của cô ta.
Về phần món quà, cô không thể nhớ nổi lần gần được tặng quà gần nhất là khi nào nữa rồi.
Cửu Ái đang đi, bỗng đâm xầm vào một người, người nọ hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, Cửu Ái thì may mắn hơn, chỉ loạng choạng vài bước rồi ổn định lại cơ thể.
Cửu Ái nghe thấy tiếng Lục Thanh Tâm gấp gáp: “Lưu Nhược Y, cô không sao chứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook