Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm
Chương 8: Vì kiếm tiền vứt hết mặt mũi

[Mờ ám.]

[Tịch Dã có hơi xui xẻo.]

[Nếu không phải đang xem phát sóng trực tiếp, tôi còn tưởng đây là CGI (1) của tổ tiết mục.]

Sau khi xác nhận rằng Tịch Dã không bị thương, tổ tiết mục đơn giản báo bình an, công bố kết quả thử thách, ___ hòa, Tịch Dã và Tô Thanh Duyệt mỗi người đều được 2 điểm, sau đó liền kết thúc buổi phát sóng.

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, mong muốn được bàn luận của người xem không có chỗ nào để phát tiết, dứt khoát tán gẫu ở trong khu bình luận của siêu thoại.

[Một thế giới chỉ có Vệ Nghiên bị thương giờ đã hoàn thiện.] (2)

[Có sao nói vậy, xét riêng về thử thách, rõ ràng là Tịch Dã thắng, có gì để bàn cãi nữa?]

[Cho tui xin, Tịch Dã đó là đang chạy trốn, cuối cùng còn té xuống nước nữa.]

[Làm sao bồ biết Thanh Duyệt của bọn tôi làm không được?]

[Người xấu đều có trời thu, đáng đời.]

Cách một màn hình, cảm xúc con người khó tránh khỏi bị phóng đại, tùy tiện mà phóng thích ác ý, nhưng bất luận fan của Tô Thanh Duyệt có chửi bới như thế nào, đoạn GIF "Cưỡi sóng thoát ra" của Tịch Dã vẫn thoát vòng.

Biển rộng, sóng lớn, mỹ nhân trấn định thong dong... Kèm theo đoạn GIF cuối cùng thanh niên tóc đen lại lung lay ngã xuống, từ ủ rũ căng thẳng chuyển thành cố ý mỉm cười, trực tiếp đưa thuộc tính đáng yêu tương phản này đến mức cao nhất.

[Lấy máy thở lấy máy thở! Tịch Dã khi không phát điên thật sự quá đẹp trai!]

[Hứa với em, đừng yêu đương mù quáng nữa, nghiêm túc với sự nghiệp được không?]

[Hít hà hít hà, cái body này.]

Lướt sóng và truy tìm bảo vật được tiến hành ở hai khu vực riêng biệt, sự hỗn loạn bên phía Tịch Dã cũng không ảnh hưởng gì đến trò chơi của Cố Tông và những người khác, đến khi mọi người đã lên bờ thay xong quần áo, tổng đạo diễn mới ngắn gọn đến cực điểm công bố xong trong vài câu.

Vừa dứt lời, Cố Tông liền khom lưng xin lỗi đối phương, mang theo một đỉnh đầu ướt dầm dề với mái tóc rối tung, bỏ lại máy quay, nhanh như chớp chạy về phía chiếc ô nơi Tịch Dã đang nghỉ ngơi.

Khi đó, 1101 đang vừa đọc bình luận cho Tịch Dã vừa ở trên mạng phản hắc*.

* thanh minh, đính chính tin đồn sai sự thật.

Dạo gần đây ký chủ nhà nó yên tĩnh gần chết, không dây dưa với Tiết Minh Lãng cũng không trêu chọc Tô Thanh Duyệt, dựa vào cái gì bị một đám người không liên quan mắng tới mắng lui quất roi liên tục.

"Tịch Dã!"

Cơ bắp đau nhức, cả người như nước đổ ập xuống ghế nằm, Tịch Dã chậm rì rì giơ tay, tháo xuống kính râm, nhìn thấy thiếu niên từ phía xa đang chạy về hướng của mình.

Đây là lần đầu tiên y nghe Cố Tông gọi tên mình.

Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, bác sĩ trong nhóm đã làm kiểm tra cho Tịch Dã, không có gì nghiêm trọng, giờ phút này y thoải mái sảng khoái sạch sẽ mà nằm ở dưới dù, trừ bỏ thần sắc uể oải, nhìn kiểu gì cũng thấy Cố Tông mới là tương đối chật vật.

"Em nghe đạo diễn nói," hô hấp gấp hơn so với bình thường, không chút khách khí ngồi xổm xuống, gục đầu, "Rất xin lỗi, em không nghĩ tới lướt sóng lại nguy hiểm như vậy."

Gì mà lướt sóng nguy hiểm, Tịch Dã thấy, rõ ràng là y không được lòng ý thức của thế giới thôi.

Nhưng Cố Tông trông thực sự ủ rũ, vừa sợ hãi vừa khó chịu, lại xen lẫn một chút ủy khuất, Tịch Dã không tiếng động thở dài, gian nan nâng lên cánh tay, xoa xoa đỉnh đầu Cố Tông: "Tôi không sao cả, trận gió kia thật kỳ quái, ai cũng không dự đoán được, vừa lúc tối nay tổ tiết mục sẽ cho chúng ta ăn nhiều thêm để xoa dịu cơn kinh hãi."

"Cậu thì sao? Ở dưới đáy biển chơi vui không? Cá có đẹp không?"

1101 trợn mắt há hốc mồm.

Trải qua bao nhiêu thế giới, nó đã bao giờ thấy Tịch Dã dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế để dỗ dành người khác chưa? Nếu lấy kỹ năng này dùng trong nhiệm vụ công lược, bắt được Tiết Minh Lãng không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?



"Nước nông hơn so với tưởng tượng của em, đại khái chỉ chừng năm sáu mét," cũng không cảm thấy bị thanh niên sờ đầu là có gì mạo phạm, tâm trạng Cố Tông không quá tốt, lại vẫn thành thật nói tiếp, "Có rất nhiều loài cá trông rất đẹp, kết bè kết đội tụ ở bên nhau, chúng nó không có sợ người một chút nào, còn có san hô mềm mềm màu đỏ nhạt, giống như nấm tuyết biến dị khổng lồ vậy..."

Trong trí nhớ của Tịch Dã kỳ thật cất giấu rất nhiều cảnh đẹp, đáy biển trông như thế nào, y đương nhiên là biết, nhưng đó đều là những thứ nguyên chủ nhìn thấy nghe thấy, không phải cảm giác của chính bản thân y, giờ phút này nghe Cố Tông kể như vậy, những hình ảnh chôn sâu trong tiềm thức của y đột nhiên trở nên sống động mà hiện hữu.

Nhận thấy tay phải của đối phương vẫn luôn nắm chặt, Tịch Dã hơi nhích qua bên phải nhường chỗ cho Cố Tông: "Tay làm sao thế? Bị gãy sao?"

Cố Tông hậu tri hậu giác mở ra lòng bàn tay, lộ ra một cái vỏ sò nho nhỏ có dán logo của chương trình.

"Em thắng," nói đến đây, hắn rốt cuộc phấn chấn lên, "Đạo diễn giấu một cái rương gỗ sứt mẻ ở trong đống san hô, mở ra, bên trong có vỏ sò."

Tịch Dã: "Không có chìa khóa?"

Cố Tông lắc đầu: "Quá phiền phức, cũng không kịp, em trực tiếp mở nó ra luôn."

1101 đột nhập vào máy tính của tổ tiết mục: [... Nói khiêm tốn rồi, là phá luôn cái rương thì có.]

"Trước khi xuống nước đạo diễn nói bên trong bảo vật vẫn còn cất giấu bảo vật, nhưng em vẫn chưa có mở ra xem." Lòng bàn tay cầm vỏ sỏ bị cộm ra vết đỏ, Cố Tông nhẹ nhàng nhét vỏ sò vào trong tay Tịch Dã: "Một món quà."

Vỏ sò đã hoàn toàn trải qua quá trình xử lý đặc thù, hơi dùng một chút lực sẽ liền ngoan ngoãn mở ra, để lộ một chiếc lắc tay màu bạc với một viên ngọc trai tròn xoe treo trên đó.

Đây không thể nghi ngờ là sự khéo léo của tổ tiết mục, thiết kế của lắc tay cũng đủ đơn giản lại trang nhã, là nam hay nữ đeo đều hợp, Tịch Dã không có thói quen đeo trang sức nên định từ chối, nhưng sau khi đụng phải đôi mắt màu hổ phách kia, không biết làm sao, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào: "Ừm."

Y tiêu hao thể lực quá độ, lười cử động, Cố Tông cũng không chê phiền toái, vô cùng cao hứng đeo phần thưởng mình thật vất vả mới thắng được lên cổ tay trái của Tịch Dã.

Chỉnh thể là một sợi dây bằng bạc mỏng bình thường, từ chỗ khóa dư ra một đoạn dây dài bằng nửa ngón tay, ở đầu sợi dây được gắn những viên ngọc trai, theo chuyển động của chủ nhân mà đung đưa qua lại, trông rất đẹp mắt.

1101 trước mắt tối sầm: [... Cái này hình như là tín vật đính ước của công thụ chính mà.]

Cũng may không phải vòng cổ, nếu không nó sợ có ngày Tịch Dã bị siết cổ chết trong khi đang ngủ.

[Phải không?]

Tịch Dã bình tĩnh đáp lại, nhìn đến đôi mắt sáng chói chờ được khen của Cố Tông: "Tôi rất thích."

Bây giờ, thiếu niên uể oải nửa ngày cuối cùng chân chính mà cao hứng.

"Ban nãy bị đụng vào đâu sao? Trên người thầy Tịch có vài mảng đỏ."

Thấy đối phương muốn đi lục lọi hộp thuốc, Tịch Dã động động đầu ngón tay, khẽ nắm lấy góc áo Cố Tông: "Sấy khô."

Làn da thân thể này mỏng, hay nói cách khác, ở hầu hết các tiểu thế giới khác thân thể của y đều là như vậy, thời trẻ khi "Tịch Dã" phải phơi người dưới ánh nắng mặt trời diễn vai quần chúng, gần như bong ra nguyên một lớp da.

1101: Phải phải phải.

Ký chủ này của nó kỳ lạ thật sự, ngày nắng không thích, ngày mưa cũng không thích, chỉ có những ngày trời âm u và hanh khô mới là thời tiết có thể khiến đối phương tâm tình vui vẻ._Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

"Cũng may bây giờ mặt trời sắp xuống núi rồi," Cố Tông thở phào nhẹ nhõm, dựng thẳng ngón tay, cố ý bày ra bộ dáng đắc ý chọc cho thanh niên cười, "Chúng ta hiện tại có 4 điểm, chờ ăn tối xong, anh ngồi xem bọn họ chơi là được, không cần phải lo đâu."

Tịch Dã: "Nếu đội của Tiết Minh Lãng thắng hai trận liên tiếp thì sao?"

Cố Tông: "Sẽ không."

Cố Tông: "Em đã nói là muốn một cân hai mà."

1101 cảm thấy trước kia nó đại khái là dùng sai phương pháp rồi, nếu không một ký chủ cá mặn có thể mặc kệ thì liền mặc kệ như Tịch Dã, làm sao có thể trong tình huống được nghỉ ngơi lại chủ động gia nhập thi đấu.

Rốt cuộc là nó không quá giỏi, hay là tiểu yêu tinh Cố Tông này quá giỏi?



[Đồ tiểu yêu tinh.]

Hương vị bữa tối tương đối hợp khẩu vị, Tịch Dã tâm tình tạm được, cầm ô uể oải ngồi ở khu quan sát, chờ Cố Tông rút thăm trở về: [Tôi chỉ là muốn gom đầu người thôi, đừng quá mong đợi.]

1101: [Gom đầu người? Sao lúc tôi năn nỉ cậu gom đầu người theo cốt truyện thì cậu lại không đồng ý?]

Tịch Dã: [... Có lẽ do Cố Tông lớn lên tương đối đẹp trai?]

1101: Rất xin lỗi vì không thể hóa thành người thật nha!

Bởi vì lúc chiều xảy ra một màn ngoài ý muốn, Tịch Dã trong thời gian ngắn trở thành đối tượng được quan tâm của hầu hết mọi người trong đoàn, dù sao cảnh tượng trên biển kia thật sự quá mức nguy hiểm, ai xem cũng phải kinh hãi.

Tuy nhiên Tịch Dã không nghĩ tới, "hầu hết mọi người" này, thế mà lại bao gồm cả Tiết Minh Lãng.

"Không phải là bị thương ở eo sao? Chỉ là một trò chơi, hà tất phải cậy mạnh." Trừ bỏ những giao lưu tất yếu, trong mấy ngày nay, Tịch Dã và Tiết Minh Lãng hầu như không nói chuyện riêng với nhau, lầm tưởng rằng đối phương lại muốn cùng Tô Thanh Duyệt phân cao thấp, hắn khẽ cau mày, nhưng trong lòng lại không có phiền chán như trước.

"Tôi là vì Cố Tông."

Liếc qua khóe mắt cũng có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, Tịch Dã vào thẳng vấn đề: "Cậu ấy muốn nghỉ ở phòng lớn."

Ánh tà dương phía chân trời đã lặn xuống hơn phân nửa, cổ tay áo của thanh niên tóc đen hơi hơi xắn lên, khiến người chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn đến sợi lắc bạc xinh đẹp phản chiếu ánh lửa.

Chưa từng gặp qua đối phương đeo trang sức trong khi làm việc, Tiết Minh Lãng rất nhanh đã ý thức được đây là phần thưởng trong trò lặn biển, đáy lòng chợt bừng lên một ngọn lửa.

"Cậu cho rằng Cố Tông thật lòng đối xử tốt với cậu à?" Thuần thục tránh đi máy quay, đè lại micro, hắn hạ thấp âm lượng, cười nhạt, "Tịch Dã, có muốn đoán thử xem sau khi chương trình phát sóng cậu ta thu được bao nhiêu fan ko?"

Trong giới vẫn luôn có những nghệ sĩ mức độ nhận diện thấp, vì lưu lượng không từ thủ đoạn, đừng nói là xào CP với nam giới, cho dù có là kẻ kì thị đồng tính, cũng có thể ở trước ống kính diễn ra vẻ say đắm thâm tình.

Tịch Dã: "Cho nên?"

"Ở trong mắt của cậu, tôi với Cố Tông hẳn là cùng một loại người sao? Gọi là gì nhỉ," không chút để ý, y cười, "Vì kiếm tiền vứt hết mặt mũi."

Tiết Minh Lãng nhất thời không thể đáp lại.

Hắn ghét Tịch Dã cười như vậy, phảng phất như đưa hắn về cái đêm tận mắt trông thấy đối phương tiếp rượu nói chuyện phiếm kia, hủy hoại nơi sạch sẽ nhất trong lòng hắn.

Phải, hắn biết Tịch Dã mấy năm qua sống không dễ dàng, nhưng hắn vẫn như cũ không thể chấp nhận được thiếu niên trong trí nhớ của hắn lại biến thành cái bộ dáng mà hắn chán ghét nhất.

"... Chuyện lúc trước dù sao cũng là cậu không đúng, tìm thời gian nói lời xin lỗi với Tô Thanh Duyệt đi, tính tình cậu ấy tốt, chỉ là anh trai cậu ấy có hơi bênh vực người nhà, xin lỗi xong, Tô thị sẽ không nhắm vào cậu nữa."

Đột ngột mà thay đổi chủ đề, Tiết Minh Lãng buông micro ra, xoay người rời đi: "Xem ra đã rút thăm xong rồi, cảm thấy không thoải mấy cũng đừng cậy mạnh, không ai muốn bị dọa thêm lần nữa đâu."

Tịch Dã: Phiền phức.

Theo quan điểm của y mà nói, nguyên chủ một không bán thân, hai không vi phạm pháp luật, cho dù là hút thuốc để giải tỏa căng thẳng hay là uống rượu để lôi kéo tài nguyên, thì có điểm nào đáng xấu hổ, cần phải bị Tiết Minh Lãng coi thường như thế.

Phải rồi, vai chính thanh cao, vai chính ghê gớm, nhưng y là nhân vật phản diện, không có vận khí như Tiết Minh Lãng vừa vào giới đã gặp được quý nhân, cũng không có gia thế bối cảnh như Tô Thanh Duyệt, đương nhiên không đủ năng lực đáp ứng được ảo tưởng về một bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

"Thầy Tịch?"

Duỗi tay quơ quơ trước mặt thanh niên, Cố Tông lấy ra quả bóng nhỏ màu xanh lam mình rút được, thấp giọng nói: "Đừng tức giận."

"Xem em thẳng tiến đến trận chung kết, đánh anh ta đến nước chảy hoa rơi."

Chú thích:

(1) CGI là từ viết tắt của Computer-Generated Imagery (CGI)- công nghệ mô phỏng hình ảnh bằng máy tính. Đây là công nghệ giúp tạo ra các hình ảnh hư cấu tĩnh hoặc động bằng phần mềm máy tính. CGI dùng để tạo ra những hình ảnh đồ họa 3D như nhân vật, cảnh vật và hiệu ứng khó trong phim hay game..v.v. Ngoài ra CGI còn ứng dụng trong cả quảng cáo, kiến trúc, kỹ thuật.

(2) nhân vật chính Hikigaya Hachiman trong light novel "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm" đã nói câu "Một thế giới không ai bị thương giờ đã hoàn thiện." Trong cốt truyện, cậu giữ khoảng cách với người khác bằng cách đóng vai phản diện để họ không bị tổn hại bởi tai nạn, vậy nên chỉ có cậu là người bị thương. Từ câu "Một thế giới không ai bị thương giờ đã hoàn thiện" => "Một thế giới chỉ có... bị thương giờ đã hoàn thiện." Hiện nay chủ yếu được dùng để trêu chọc bản thân hoặc một số điều xui xẻo thú vị đã xảy ra với người khác, nó không chỉ có thể trêu chọc người khác mà còn có thể tự chế giễu bản thân. (choy oy kiếm muốn khùng _(:з)∠)_)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương