Sự tình như thế nào phát triển thành tình huống bây giờ, Tịch Dã cũng không nhớ rõ.
Biết y thích sạch sẽ, Cố Tông trở về trước tiên tắm rửa một phen, tươi mát sảng khoái, ngửi mùi giống như một quả chanh lớn vẫn chưa được cắt ra.
...!Khi hôn lên cũng giống.
Sự tối tăm như tỏ như không rõ ràng dễ nảy sinh ái muội nhất, những mỏi mệt cùng cáu kỉnh còn sót lại mãnh liệt mà đến, Tịch Dã rất rõ ràng chính mình đang làm gì, cũng thật sự muốn phóng túng một lúc.
Nhưng đáng tiếc, trong một khắc vừa mới cắn lên bả vai Cố Tông, mi mắt thanh niên tóc đen đã nhẹ nhàng khép lại, chìm vào giấc ngủ.
Đầu ngón tay đang bị nắm chặt đột nhiên được buông lỏng, Cố Tông nửa quỳ bên ghế sô pha bị một lực áp vào lòng, lưng đụng vào bàn trà phát ra kịch một tiếng.
Cổ áo thun bị kéo đến rối loạn xộc xệch, trên bả vai vẫn còn hằn một dấu răng nhợt nhạt, ướt át, Cố Tông theo bản năng đỡ được thanh niên mềm nhũn trong lồng ngực của mình, mờ mịt hỏi: "Thầy Tịch?"
Đáp lại hắn chính là hô hấp có quy luật và đều đặn của đối phương.
Kỹ năng của mình kém đến vậy sao? Hay là vẫn chưa đủ sức hấp dẫn? Hay là dạo này quay phim thật sự quá mệt mỏi?
Ngơ ngác ngồi dưới đất hoài nghi nhân sinh mất vài phút, Cố Tông giơ tay, vuốt ve đuôi tóc mềm mại của thanh niên, cam chịu điều chỉnh tư thế bế người lên.
Với một cái ôm công chúa tiêu chuẩn, nếu Tịch Dã tỉnh, nhất định sẽ không vui, nhưng hiện tại y đang ngủ ngon lành, chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật dựa vào trong lòng Cố Tông, tùy ý đối phương đùa nghịch.
Khi thay đồ ngủ cho Tịch Dã, cho dù Cố Tông có tự chủ như thế nào cũng không thể nhịn được mà ngắm nhiều thêm vài lần, sau khi ở chung, ôm hôn đụng chạm không ít lần, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được Tịch Dã gầy đi, nghe quản lý Chu nói, bởi vì làn da y có vấn đề, đối phương mỗi khi đóng phim luôn phải đánh kem nền tông tối nhất, lại thường xuyên phải thoa lại kem chống nắng.
Nhưng mà, dù là như vậy, trên người thanh niên vẫn bị nhiều vết cháy nắng nhàn nhạt, càng dễ thấy hơn chính là dấu tay hắn để lại bên cổ tay phải của đối phương.
Đỏ tươi, càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Như thể đánh dấu, thỏa mãn rất tốt dục vọng chiếm hữu của hắn, rồi lại khiến Cố Tông dâng lên một tia ảo não cùng chột dạ: Mình vừa rồi có phải quá mạnh bạo rồi hay không?
Hắn chỉ là không muốn thấy Tịch Dã lại sinh bệnh thôi.
"...! Không có chán ghét anh," cài xong cúc áo cuối cùng, Cố Tông quấn chặt thanh niên ở trong chăn, "Tịch Dã kiểu nào em cũng thích.

"Chỉ là có hơi tức giận."

"Giận chính mình không chăm sóc tốt cho anh."
Suýt chút nữa bị ném vào phòng tối, 1101 giận cũng không dám giận.
Với sức mạnh của lần củi khô lửa bốc trước đó, nó thật sự sợ Cố Tông sẽ không dừng lại mà đánh thức Tịch Dã, hoặc làm ra chuyện gì đó khác thường khi người nọ đang ngủ.
Nhưng hiện tại xem ra, Cố Tông đối với ký chủ, hình như là một loại cảm tình so với dục vọng càng mãnh liệt hơn.
Tỷ như yêu, hoặc là trân trọng.
Một đêm vô mộng.
Khi tỉnh lại, Tịch Dã đang bị người ôm vào trong lòng, rèm cửa kéo kín mít, nhận không rõ bên ngoài đã là mấy giờ, cánh tay đang vòng bên hông y thật sự rất chặt, như thể sợ y sẽ chạy mất, vừa cử động, khuỷu tay đã thu lại, kéo y trở về.
Áo ngủ bằng tơ lụa, trên người không hề có cảm giác khó chịu, mái tóc đen nằm đến rối tung, Tịch Dã chậm rì rì mở mắt, cuối cùng đã nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình "té xỉu".
Trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ không rõ ý vị, thiếu niên nằm ở bên cạnh y nửa mê nửa tỉnh, chóp mũi ấm áp giống như một chú chó lớn cọ tới cọ lui, cằm đặt trên cổ thanh niên: "Chào buổi sáng."
Tịch Dã bỗng nhiên cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Tối hôm qua vẫn chưa thể tiếp tục cắn xuống sâu hơn.
Nhưng dưới trạng thái bình thường, y kỳ thật còn tính là một người biết giữ quy củ, không còn cơ hội thích hợp, một chút xúc động kia rất nhanh đã lui trở về.
Cái bụng uể oải mấy ngày đột nhiên lại trở nên có sức sống, vỗ vỗ cánh tay đang ôm mình của Cố Tông, Tịch Dã trở người, mở miệng: "Tôi đói bụng."
Mê man híp mắt, Cố Tông thuận thế hôn lên trán thanh niên: "Được."
"Cho thầy Tịch ăn no luôn."
Bữa trưa muộn vẫn như cũ do Tịch Dã chỉ huy, Cố Tông thực hiện, cơm hộp tối hôm qua mang về đã nguội lạnh, chỉ có thể giống như hộp thuốc lá bị tịch thu nào đó, đáng thương cùng nhau nằm trong thùng rác.
Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, Tịch Dã đã ăn uống no đủ không chịu nổi người nào đó làm nũng, cầm bình ngồi xổm ngoài ban công tưới hoa.
___ Nếu sen đá cũng được tính là hoa.
Chu Minh bị buộc phải gọi video mặt đầy khiếp sợ.
Mặc dù những ngày qua theo Cố Tông đi tỉnh khác, nhưng anh ta cũng không phải chưa từng thấy qua bộ dáng khi đang đóng phim của Tịch Dã, mất ngủ, nhạy cảm, rất dễ cảm thông, tuy làm hài lòng đạo diễn và khán giả, nhưng nhiều khi lại khiến bản thân vô cùng mệt mỏi.

Hình ảnh thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn thừa sức lực để chăm sóc cây cảnh như vậy, anh ta quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Rốt cuộc Cố Tông có cái ma lực gì?" Mới hôm qua còn nghe trợ lý sinh hoạt báo cáo trạng thái của đối phương, Chu Minh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tìm được một cái lý do này, "Thuốc đến bệnh trừ, chữa còn hay hơn cả bác sĩ luôn sao?"
Trên bình tưới có những mức nước được đánh dấu, chuẩn xác tưới xong lượng nước như lời Cố Tông dặn, Tịch Dã lại chuyển sang chậu khác: "Có gì thì nói đi."
Chu Minh:...
Cái tính cách tồi tệ này, thật đúng là vẫn thiếu đánh như mọi khi.
"Ảnh chụp thời cấp ba của cậu bị truyền ra rồi," nhớ rõ đối phương rất ngại đề cập đến chuyện quá khứ, anh ta hắng giọng, ngẫm nghĩ dùng từ, "Internet mà, cậu biết đó, cho dù công ty có hỗ trợ áp xuống như thế nào, bạn cùng trường cũ, các diễn đàn, chỉ cần muốn, sẽ luôn có thể tìm được một chút manh mối."
Những giọt nước dọc theo đầu cánh hoa nhòn nhọn chậm rãi lăn xuống, Tịch Dã nhàn nhạt: "Thì sao?"
Chu Minh: Thì sao? Lúc trước người giãy đành đạch đòi giấu chuyện quá khứ rốt cuộc là ai hả?
Chẳng lẽ không phải Tịch Dã cậu sao!
"À." Bị ánh mắt lên án của đối phương nhìn chằm chằm, Tịch Dã rốt cuộc đã nhớ lại nguyên chủ đã từng làm chuyện như vậy.
Không muốn được thông cảm, không muốn bị đem ra so sánh với Tô Thanh Duyệt hiện tại, cũng không muốn phải đối mặt với những yếu ớt và tủi thân từ lâu đã bị đè nén xuống dưới tận đáy lòng, buồn cười mà ảo tưởng, nếu cha mẹ vẫn còn ở đây, liệu y cũng có thể sống thành loại bộ dáng khiến người phải hâm mộ giống như đối phương hay không.
Tịch Dã có thể lý giải được, hơn nữa còn là hoàn toàn thấu đáo mà lý giải được, dù sao đây cũng là một thân phận khác của y, dưới một khoảnh khắc tình cờ nào đó trong nháy mắt, y vẫn sẽ sinh ra những cảm thụ chân thật.
Nhưng mà, hiện tại khi nghe Chu Minh nói lại chuyện này, những cảm xúc đen tối và ướt át đó đã rời xa y, cất đi bình nước, Tịch Dã đứng dậy: "Cứ để nó tự chìm đi."
Chu Minh:???
Thong thả ung dung mà duỗi người, Tịch Dã lại nói: "Chỉ cần công ty đừng chủ động thay tôi bán thảm là được."
"Mua thủy quân cũng phải mất tiền chứ bộ? Bộ phận quan hệ công chúng không phải chỉ xoay quanh mỗi mình cậu đâu." Mạnh mẽ nhịn xuống không trợn trắng mắt, Chu Minh duỗi tay, dùng sức chọc chọc thanh niên trong màn hình, "Nếu không phải do cậu lớn lên đẹp..."
Giống với Cố Tông, ở trong giới đã lâu, anh ta ít nhiều cũng bị nhiễm chút thuộc tính nhanh khống.
Cho dù ban nãy nhìn theo góc chết từ dưới lên, gương mặt Tịch Dã vẫn đẹp như cũ đến không thể bắt bẻ, nếu không thì làm sao lúc trước anh ta vừa hay tin đối phương phải về nước phát triển, đã liền tìm mọi cách dụ người đến Thịnh Tinh:
Có kỹ thuật diễn hay không chưa nói tới, chỉ với gương mặt này, cho dù là đơn thuần làm bình hoa, tuyệt đối vẫn có thể kiếm được tiền.

Mà diện mạo của Tịch Dã, xác thật đã sinh ra ảnh hưởng với dư luận.
Trong ảnh chụp tập thể độ nét không quá ổn, thiếu niên trong bộ đồng phục đặc trưng của Hoa Quốc xuất sắc như vậy, văn nhã tuấn tú, khiến người chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra.
[...!Đây là Tịch Dã?]
[Chắc là song sinh.]
[Trời má, nhìn bối cảnh, là trường trung học trực thuộc A đại.]
[Chắc là P đấy, cái người cấp ba chưa học xong còn muốn trà trộn vào hàng ngũ học bá à?]
Dần dần, theo nhiệt độ lên men, một vài cư dân mạng từng học cùng trường với Tịch Dã cũng xuất hiện:
[Trước đây vẫn luôn không đăng được...!Tịch Dã thực sự là học sinh trường bọn tôi, thành tích rất tốt, nhiều lần còn đứng nhất khối.]
[Cùng trường +1, nhất định là một người, các đường nét trên mặt như đúc cùng một khuôn, nhưng khí chất thay đổi quá nhiều, ban đầu không dám nhận.]
[Nhưng tôi nhớ rõ gia cảnh cậu ta năm đó cũng được mà?]
[Hình như là bởi vì chuyện làm ăn của cha mẹ biến động nên mới sang nước ngoài.]
[ Tất cả tránh ra tránh ra, chỗ tui có 1x video lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nè.]
Nhờ có phẫu thuật thẩm mỹ biến hóa, ảnh chụp của đại đa số minh tinh thời niên thiếu đều rất dễ dàng làm fan tiêu tan ảo ảnh, antifan trăm cay ngàn đắng mới hướng được cư dân mạng đào ra quá khứ của Tịch Dã cũng không nghĩ tới, bọn họ không những không khiến cho đối phương bị đám đông chế giễu, ngược lại còn thay đối phương dấy lên một đợt nhiệt độ tích cực.
Hình tượng tốt như vậy, nhiều chỗ thích hợp để lăng xê như vậy, Thịnh Tinh bộ điên rồi hay sao mà vẫn luôn áp những tin tức này?
Biến sắc mặt nhanh nhất chính là fan của Tiết Minh Lãng, vốn dĩ bọn họ ghét nhất chính là có dính líu với Tịch Dã, cho dù chính chủ có đề cập đến, cũng đều xem như không nghe thấy;
Lúc này việc Tịch Dã là học bá được truyền ra, bọn họ vội vã tìm lại tập chính thức đầu tiên của "Cùng nhau du hành, vội vàng kiêu ngạo thay anh nhà mình.
[Chỉ biết anh nhà tôi tốt nghiệp sân khấu điện ảnh trường S, hóa ra cấp ba cũng ưu tú như vậy.]
[Chính là nói, khắc hai chữ khiêm tốn vào trong xương cốt.]
[Nói thế nào nhỉ, lúc nào cũng ưu tú mới tính là ưu tú, không giống người nào đó.]
[Thành tích tốt mà nhân cách lại kém thì cũng vô dụng.]
Kỹ thuật kéo rồi dẫm hạng nhất, rõ ràng là sân nhà của Tịch Dã, khu bình luận lại luôn có thể thấy được bóng dáng fan của Tiết Minh Lãng, gần đây hai người Tiết Minh Lãng và Tô Thanh Duyệt thân thiết như hình với bóng, gần như đã là trạng thái bán chính thức, bọn họ lại không thật sự dám đi trêu chọc tiểu thiếu gia Tô thị, một cỗ tà hỏa không nơi nào phát tiết, chỉ có thể trút xuống đầu Tịch Dã.
Cũng chính vì fan của Tiết Minh Lãng dị thường kích động, dần dần, một số cư dân mạng phát giác có gì đó không đúng.
Trong video kỷ niệm ngày thành lập trường, thiếu niên một thân tây trang trắng ưu nhã chơi đàn dương cầm, hào quang này, bầu không khí này, dáng vẻ này, thoạt nhìn sao lại quen mắt như vậy?

[Thật quen mắt.]
[Sắp nhớ ra rồi sắp nhớ ra rồi, tôi chắc chắn đã từng thấy qua.]
[Tới sớm rồi, lót dép chờ phá án.]
[Chờ phá án +1.]
[Thì thầm hỏi một câu...!Có lẽ là Tô Thanh Duyệt sao? [Link] [Link]]
Đó là một đoạn video Tô Thanh Duyệt chơi đàn trong bữa tiệc sinh nhật năm trước, bởi vì còn đang đóng phim, công ty lại không có ý định tuyên truyền, chỉ chuyển tiếp trong siêu thoại của cậu ta.
Hiện tại Tô Thanh Duyệt cùng Tịch Dã, diện mạo mỗi người mỗi vẻ, khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng nếu cùng xem hai đoạn video một lúc lâu, sẽ phát hiện Tịch Dã thời niên thiếu có một loại tự phụ từ trong xương tỏa ra, khiến cho từng cử chỉ thần thái, từng nụ cười hay từng cái cau mày của y, đều vi diệu mà giống với Tô Thanh Duyệt.
...!Hoặc là nói, là Tô Thanh Duyệt giống với Tịch Dã.
Đặc biệt là trong hai đoạn video này, dưới khán đài đều có thể tìm được thân ảnh của Tiết Minh Lãng.
Thế thân?
Bạch nguyệt quang?
Sau một khắc yên lặng ngắn ngủi, khu bình luận lại nghênh đón một làn sóng mới.
[Các chị em, có câu này không biết có nên nói hay không.]
[...!Tiết Minh Lãng anh ta, rốt cuộc thích ai vậy?]
________________
Đôi lời ê đích tơ: Tịch - Bạch Tuyết - Dã:>
Kể tên một bài thơ và một bài hát mn yêu thích.
Này hem phải gợi ý đâu, hỏi chơi hoy mn ơi, ai hong thích cứ bỏ qua nha, đừng quan tâm.

Tui trước! (°▽°)
Từ ấy - Tố Hữu
Ngày đầu tiên đi học - Nguyễn Ngọc Thiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương