Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
-
Chương 77: Trân Thiên Khanh
Nguyện anh được thế giới ôn nhu đối đãi
Cái chết đối với Trần Thiên Khanh mà nói, là ngọt ngào.
Trước khi rời khỏi thế giới này chuyện cậu hối hận nhất, đó là gặp Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh trẻ tuổi là một tay dương cầm tài hoa, sẽ chủ động giúp đỡ nữ sinh xách đồ nặng, thấy trộm cướp thì ra mặt ngăn cản, gặp được người xin giúp đỡ đều có thể ra tay tương trợ.
Cậu rất kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngạo này cũng không khiến cậu ngăn cách với thế giới, ngược lại làm cho người chung quanh càng bị hấp dẫn bởi cậu.
Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi gặp nhau là một sai lầm, nếu bọn họ không quen biết đối phương, Trần Thiên Khanh có lẽ sẽ tìm một cô gái, sinh vài đứa nhỏ, rồi cứ như vậy bình bình đạm đạm cả cuộc đời.
Đáng tiếc, trên thế giới luôn luôn không tồn tại chữ ‘nếu’.
Lục Chính Phi gặp được Trần Thiên Khanh, sau đó triệt để hủy hoại cậu.
Rất nhiều lúc, Trần Thiên Khanh không tin tưởng Lục Chính Phi yêu cậu, hoặc là nói, loại tin tưởng này, bị sự thật từng chút từng chút một nghiền thành bột phấn.
Khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy cổ áo Lục Chính Phi có dấu son môi, cậu không thể hỏi thẳng, quan hệ giữa cậu và Lục Chính Phi vốn rất kỳ quái, nếu Lục Chính Phi chịu kiên nhẫn hơn với cậu, có lẽ giữa bọn họ, sẽ không thảm hại như thế này.
Trần Thiên Khanh không giống Lục Chính Phi sau khi sống lại, bị Nguyễn Ôn Hoành châm ngòi cùng thử thách, chính là đối với một chàng trai vừa mới hai mươi tuổi mà nói, một chuyện nhìn như bé nhỏ không đáng kể, liền đủ để đánh gục cậu.
Khi bạn học của Trần Thiên Khanh nói cậu bị bao dưỡng, khi Lục Y Cầm ở sau lưng Lục Chính Phi nhục mạ cậu, Trần Thiên Khanh lại phát hiện mình ngay cả cái cớ để phản bác cũng không có.
Bởi vì điều mà bọn họ nói, là sự thật.
Trần Thiên Khanh từ nhỏ đến lớn, đã được giáo dục như vậy, mẹ cậu nói cho cậu biết, nam nhi không ăn đồ bố thí, thế giới này đáng giá cho con yêu thương.
Trần Thiên Khanh bị Lục Chính Phi bắt ép, giam cầm.
Lục Chính Phi yêu Trần Thiên Khanh sao? Hắn đương nhiên yêu, hắn hận không thể đem hết thảy của mình đều dâng lên trước mặt Trần Thiên Khanh, nhưng thứ hắn cho, vĩnh viễn cũng không phải thứ Trần Thiên Khanh muốn.
Thật giống như một người sắp chết khát muốn uống một ngụm nước, nhưng người ta lại chỉ cho một đống vàng bạc, vừa cho vừa nói: “Em xem tôi yêu em đến nhường nào, vật trân quý nhiều như vậy, tôi đều cho em, em vì cái gì còn không nguyện ý cho tôi một nụ cười cơ chứ?”
Vàng bạc không giải được cơn khát, cho nên Trần Thiên Khanh dần dần héo mòn.
Bọn họ chính là người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Cuộc sống của Lục Chính Phi là hoang mạc tràn ngập bụi gai, hắn biết chung quanh tất cả đều là hiểm ác, cũng biết nên như thế nào bảo vệ mình. Nhưng Trần Thiên Khanh thì khác, từ nhỏ cậu vẫn sống trong ốc đảo, có lẽ cậu sẽ gặp người mang ác ý với cậu, nhưng mà càng nhiều hơn, là ánh mặt trời của thế giới này.
Ngay khi Lục Chính Phi mạnh mẽ đem Trần Thiên Khanh nhổ lên, trồng xuống hoang mạc, thì đã định trước phần tình cảm này sẽ không có kết quả —- hoặc là nói, không có kết quả tốt đẹp.
Khi mà Lục Chính Phi bị nhốt trong nhà vài năm, Trần Thiên Khanh trôi qua rất thoải mái. Cậu phát hiện đây chính là cuộc sống mà cậu hằng ao ước, ngày ngày yên bình, kết giao vài người bạn, kết hôn với một cô gái, sinh hai đứa con đáng yêu.
Nhưng loại hạnh phúc này, nhất định là ngắn ngủi.
Khi Lục Chính Phi được thả ra, nhìn thấy Trần Thiên Khanh, hắn lại hủy diệt toàn bộ cuộc sống mà cậu muốn.
Đối mặt với giãy dụa của Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi biểu hiện thực phẫn nộ, hắn nói thẳng, Trần Thiên Khanh, cả đời này, em đừng nghĩ rời khỏi anh.
Lục Chính Phi làm được, cho đến khi chết đi, Trần Thiên Khanh cũng chưa từng rời khỏi hắn.
Cái chết của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện này, lại móc nối tới Lục Chính Phi —- bởi khi bọn họ biết chuyện giữa Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi, vội vàng chạy đến thành phố A, muốn nói chuyện với hắn, chính trên đường cao tốc khi rời khỏi sân bay, cả hai đã bị tai nạn nghiêm trọng.
Trần Thiên Khanh cơ hồ là bị chuyện này phá hủy, cậu rất khó không đem hết thảy phẫn nộ đổ lên đầu Lục Chính Phi, bởi vì nếu như không có Lục Chính Phi, cha mẹ cậu sẽ không bay đến thành phố này, dĩ nhiên cũng sẽ không gặp tai nạn.
Đối diện với oán hận của Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc chịu đựng tất cả.
Cuộc sống sau đó, quan hệ của hai người dần có chút dịu đi, mãi đến khi, Trần Thiên Khanh bị mù.
Lục Y Cầm là đầu sỏ gây nên chuyện này, cô lợi dụng việc có người muốn hại Lục Chính Phi, truyền tin sai lệch cho người nọ, sau đó lợi dụng trận lửa lớn: hỏa hoạn, hoàn toàn hủy đi Trần Thiên Khanh.
Lục Y Cầm đã thành công, bởi vì sau khi hai mắt không còn nhìn thấy ánh sáng, Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi hoàn toàn đã không thể giải hòa.
Lại là một tai họa ập đến, gặp điều này vốn nên là Lục Chính Phi, nhưng chẳng hiểu tại sao, tất cả đều do Trần Thiên Khanh hứng chịu.
Lục Chính Phi áy náy sao? Hắn đương nhiên áy náy, khi tra ra chân tướng, hắn không để ý Hoàng Ngọc Bình cùng Lục Trọng Kiền, trực tiếp nhốt Lục Y Cầm lại.
Nhưng lúc này xem ra, tất cả tựa hồ đều đã quá muộn.
Lục Y Cầm hung hăng đâm Lục Chính Phi một dao, một dao kia vừa đau đớn lại vừa chuẩn xác, thiếu chút nữa trực tiếp đoạt đi sinh mệnh của Lục Chính Phi —- Trần Thiên Khanh, chính là sinh mệnh của hắn.
Sau khi cậu bị mù, cảm xúc trở nên rất xấu, cậu thậm chí bắt đầu có ý muốn giết chết Lục Chính Phi, dẫu hắn có làm cái gì, cũng đều vô ích.
Khi Trần Thiên Khanh chết đi, mới hơn ba mươi tuổi, cậu còn rất trẻ, nhưng trên gương mặt cậu, đọng lại là dáng hình như sắp mất đi tất cả sức sống.
Lục Chính Phi mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất cũng không thể cứu Trần Thiên Khanh trở về.
Giây phút rời bỏ thế giới này, Trần Thiên Khanh lại đột nhiên có ngộ ra, cậu phát hiện Lục Chính Phi tựa hồ rất yêu cậu, bởi vì nếu hắn không yêu cậu, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cậu đến vậy.
Nhưng chỉ bởi vì yêu, thì có thể không kiêng nể gì mà gây ra thương tổn sao? Yêu không phải nên là bao dung, ôn hòa, tốt đẹp sao.
Trần Thiên Khanh vào giây phút lĩnh ngộ tình cảm của Lục Chính Phi, bỗng nhiên cảm giác rất vui vẻ —- cũng không phải bởi vì Lục Chính Phi yêu cậu, mà là bởi vì cậu có thể dùng tình yêu của Lục Chính Phi, trả thù hắn.
Trần Thiên Khanh chết thật nhẹ nhàng, cả đời này, cực khổ cậu gặp phải rất nhiều, khi mất cha mẹ cùng ánh sáng, cậu đối với thế giới này, sớm không còn quyến luyến.
Trước khi chết, cậu vẫn nghĩ người chết sẽ như ngọn đèn đã tắt, nhưng khi chết đi rồi, cậu lại phát hiện, cậu còn có ý thức, chẳng những có ý thức, thậm chí còn nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Cái bóng đứng ngược sáng, vươn tay với cậu, ngữ khí ôn nhu, người nọ nói: “Tôi cho cậu ba nguyện vọng.”
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm bóng dáng kia, hồi lâu sau, mới khàn khàn hỏi: “Anh là ai?”
Cái bóng vẫn chưa trả lời, chỉ lặp lại một lần lời lúc nãy: “Tôi cho cậu ba nguyện vọng.”
Ba nguyện vọng? Trần Thiên Khanh chậm rãi nói: “Nguyện vọng đầu tiên là…..”
Cuối cùng, Trần Thiên Khanh có ba ước nguyện, thì hai cái đã liên quan đến Lục Chính Phi.
Cậu nói xong hai nguyện vọng đầu tiên, cái bóng kia bắt đầu lay động, thật giống như nguồn sáng sắp tắt, một hồi lâu, mới bình thường trở lại.
Trần Thiên Khanh tiếp tục hỏi: “Anh là ai?”
Bóng đen kia không trả lời, chỉ chậm rãi đi về phía trước, thẳng đến đi tới trước mặt Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh mới nhìn rõ, trước mặt mình, hóa ra thật sự chỉ là một cái bóng mà thôi.
Đen tuyền, tựa như một khoảng không vụn nát.
“Tôi là ai?” Cái bóng đột nhiên bắt đầu biến hóa, trước mắt Trần Thiên Khanh xuất hiện khuôn mặt thuộc về Lục Chính Phi, còn chưa chờ Trần Thiên Khanh kịp phản ứng, bóng dáng kia lại bắt đầu nói: “Tôi là ai?” Nhưng mà gương mặt Lục Chính Phi, lại biến thành gương mặt của Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh nhìn người giống y hệt mình trước mặt, không tự chủ được vươn tay, chạm vào gò má của người nọ. Đó là xúc cảm làn da, ngoại trừ hơi lạnh, tất cả thứ khác đều rất chân thật.
Bóng dáng nói: “Tôi là ai cũng được, chỉ cần cậu thích.”
Trần Thiên Khanh mờ mịt, tựa hồ không hiểu hết ý của cái bóng kia.
Cái bóng vung tay lên, trước mắt xuất hiện một quầng sáng, trên quầng sáng, là Lục Chính Phi vẻ mặt mờ mịt đang nằm ở trên giường, sau đó cái bóng quay đầu nói với Trần Thiên Khanh: “Như cậu mong muốn.”
Trần Thiên Khanh nhìn theo hướng đó, thấy được chính mình, cậu hỏi: “Đây là tôi sao?”
Cái bóng nở nụ cười, hắn trả lời: “Đây là Lục Chính Phi.”
Sau đó mọi chuyện xảy ra, chứng thật những gì cái bóng đã nói, ở nơi tối tăm, trong đường hầm không có tận cùng, Trần Thiên Khanh ngồi xuống, cùng cái bóng dáng nhìn nhau.
Cái bóng nói: “Cậu có vui không?”
Trần Thiên Khanh không nói lời nào, chỉ trầm mặc.
Hắn lại hỏi: “Cậu không vui sao? Phải như thế nào cậu mới có thể vui vẻ?”
Trần Thiên Khanh không trả lời được câu hỏi của hắn, cậu mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đã không còn chờ mong với thế giới này.
Cái bóng lại nói: “Cho cậu đi tới thế giới kia, cậu có đồng ý đi không?”
Trần Thiên Khanh nói: “Thế giới nào?”
Hắn trả lời: “Là thế giới cha mẹ cậu còn sống, cậu không mù, thậm chí không gặp Lục Chính Phi.” Hết thảy cũng có thể làm lại từ đâu.
Trần Thiên Khanh nói: “Vậy còn anh?”
Cái bóng chợt sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Trần Thiên Khanh sẽ hỏi như vậy, sau đó, ánh mắt của hắn nheo lại, gương mặt giống Trần Thiên Khanh như đúc lộ ra một nụ cười ôn nhu, hắn nói: “Cậu ở nơi nào, tôi sẽ ở ngay đó.” —— Hắn chỉ là cái bóng mà thôi.
Trần Thiên Khanh cuối cùng cũng đồng ý, cậu một lần nữa lại bắt đầu.
Chẳng qua sự khởi đầu này, lại mang theo một ít ‘sản phẩm phụ’ trước khi chết, ví dụ như cậu có thể nhìn thấy Lục Chính Phi trong thế giới kia, rốt cuộc gặp phải những thứ gì, ví dụ như bóng dáng của cậu ngẫu nhiên sẽ nhảy ra khỏi thân thể cậu, biến thành bộ dáng của cậu.
Thời gian có thể xoa dịu rất nhiều vết thương, khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy Lục Chính Phi bị Lục Y Cầm đâm chết ở thế giới kia, nói với cái bóng: “Tôi phát hiện, tôi đã không còn hận hắn.”
Cái bóng nghe Trần Thiên Khanh nói, khẽ nghiêng đầu: “Không hận?”
Trần Thiên Khanh xác định gật gật đầu, hận so với yêu còn tốn khí lực hơn, cậu phát hiện, cuộc sống bây giờ đã rất hạnh phúc.
Cái bóng hỏi: “Vậy cậu muốn gặp hắn một lần không?”
Trần Thiên Khanh suy nghĩ một lát, đồng ý.
Cuối cùng, Trần Thiên Khanh đem nguyện vọng cuối cùng của mình, tặng cho Lục Chính Phi, cậu nhận ra chính mình đã thỏa mãn, cũng không còn cái gì không thể hoàn thành.
Huống hồ, Lục Chính Phi trả giá cũng đã đủ.
Thời điểm cái bóng hôn Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh nghĩ, cậu sống rất hạnh phúc, thực hạnh phúc, cho nên, như thế này đã đủ rồi.
Cái chết đối với Trần Thiên Khanh mà nói, là ngọt ngào.
Trước khi rời khỏi thế giới này chuyện cậu hối hận nhất, đó là gặp Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh trẻ tuổi là một tay dương cầm tài hoa, sẽ chủ động giúp đỡ nữ sinh xách đồ nặng, thấy trộm cướp thì ra mặt ngăn cản, gặp được người xin giúp đỡ đều có thể ra tay tương trợ.
Cậu rất kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngạo này cũng không khiến cậu ngăn cách với thế giới, ngược lại làm cho người chung quanh càng bị hấp dẫn bởi cậu.
Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi gặp nhau là một sai lầm, nếu bọn họ không quen biết đối phương, Trần Thiên Khanh có lẽ sẽ tìm một cô gái, sinh vài đứa nhỏ, rồi cứ như vậy bình bình đạm đạm cả cuộc đời.
Đáng tiếc, trên thế giới luôn luôn không tồn tại chữ ‘nếu’.
Lục Chính Phi gặp được Trần Thiên Khanh, sau đó triệt để hủy hoại cậu.
Rất nhiều lúc, Trần Thiên Khanh không tin tưởng Lục Chính Phi yêu cậu, hoặc là nói, loại tin tưởng này, bị sự thật từng chút từng chút một nghiền thành bột phấn.
Khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy cổ áo Lục Chính Phi có dấu son môi, cậu không thể hỏi thẳng, quan hệ giữa cậu và Lục Chính Phi vốn rất kỳ quái, nếu Lục Chính Phi chịu kiên nhẫn hơn với cậu, có lẽ giữa bọn họ, sẽ không thảm hại như thế này.
Trần Thiên Khanh không giống Lục Chính Phi sau khi sống lại, bị Nguyễn Ôn Hoành châm ngòi cùng thử thách, chính là đối với một chàng trai vừa mới hai mươi tuổi mà nói, một chuyện nhìn như bé nhỏ không đáng kể, liền đủ để đánh gục cậu.
Khi bạn học của Trần Thiên Khanh nói cậu bị bao dưỡng, khi Lục Y Cầm ở sau lưng Lục Chính Phi nhục mạ cậu, Trần Thiên Khanh lại phát hiện mình ngay cả cái cớ để phản bác cũng không có.
Bởi vì điều mà bọn họ nói, là sự thật.
Trần Thiên Khanh từ nhỏ đến lớn, đã được giáo dục như vậy, mẹ cậu nói cho cậu biết, nam nhi không ăn đồ bố thí, thế giới này đáng giá cho con yêu thương.
Trần Thiên Khanh bị Lục Chính Phi bắt ép, giam cầm.
Lục Chính Phi yêu Trần Thiên Khanh sao? Hắn đương nhiên yêu, hắn hận không thể đem hết thảy của mình đều dâng lên trước mặt Trần Thiên Khanh, nhưng thứ hắn cho, vĩnh viễn cũng không phải thứ Trần Thiên Khanh muốn.
Thật giống như một người sắp chết khát muốn uống một ngụm nước, nhưng người ta lại chỉ cho một đống vàng bạc, vừa cho vừa nói: “Em xem tôi yêu em đến nhường nào, vật trân quý nhiều như vậy, tôi đều cho em, em vì cái gì còn không nguyện ý cho tôi một nụ cười cơ chứ?”
Vàng bạc không giải được cơn khát, cho nên Trần Thiên Khanh dần dần héo mòn.
Bọn họ chính là người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Cuộc sống của Lục Chính Phi là hoang mạc tràn ngập bụi gai, hắn biết chung quanh tất cả đều là hiểm ác, cũng biết nên như thế nào bảo vệ mình. Nhưng Trần Thiên Khanh thì khác, từ nhỏ cậu vẫn sống trong ốc đảo, có lẽ cậu sẽ gặp người mang ác ý với cậu, nhưng mà càng nhiều hơn, là ánh mặt trời của thế giới này.
Ngay khi Lục Chính Phi mạnh mẽ đem Trần Thiên Khanh nhổ lên, trồng xuống hoang mạc, thì đã định trước phần tình cảm này sẽ không có kết quả —- hoặc là nói, không có kết quả tốt đẹp.
Khi mà Lục Chính Phi bị nhốt trong nhà vài năm, Trần Thiên Khanh trôi qua rất thoải mái. Cậu phát hiện đây chính là cuộc sống mà cậu hằng ao ước, ngày ngày yên bình, kết giao vài người bạn, kết hôn với một cô gái, sinh hai đứa con đáng yêu.
Nhưng loại hạnh phúc này, nhất định là ngắn ngủi.
Khi Lục Chính Phi được thả ra, nhìn thấy Trần Thiên Khanh, hắn lại hủy diệt toàn bộ cuộc sống mà cậu muốn.
Đối mặt với giãy dụa của Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi biểu hiện thực phẫn nộ, hắn nói thẳng, Trần Thiên Khanh, cả đời này, em đừng nghĩ rời khỏi anh.
Lục Chính Phi làm được, cho đến khi chết đi, Trần Thiên Khanh cũng chưa từng rời khỏi hắn.
Cái chết của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện này, lại móc nối tới Lục Chính Phi —- bởi khi bọn họ biết chuyện giữa Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi, vội vàng chạy đến thành phố A, muốn nói chuyện với hắn, chính trên đường cao tốc khi rời khỏi sân bay, cả hai đã bị tai nạn nghiêm trọng.
Trần Thiên Khanh cơ hồ là bị chuyện này phá hủy, cậu rất khó không đem hết thảy phẫn nộ đổ lên đầu Lục Chính Phi, bởi vì nếu như không có Lục Chính Phi, cha mẹ cậu sẽ không bay đến thành phố này, dĩ nhiên cũng sẽ không gặp tai nạn.
Đối diện với oán hận của Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc chịu đựng tất cả.
Cuộc sống sau đó, quan hệ của hai người dần có chút dịu đi, mãi đến khi, Trần Thiên Khanh bị mù.
Lục Y Cầm là đầu sỏ gây nên chuyện này, cô lợi dụng việc có người muốn hại Lục Chính Phi, truyền tin sai lệch cho người nọ, sau đó lợi dụng trận lửa lớn: hỏa hoạn, hoàn toàn hủy đi Trần Thiên Khanh.
Lục Y Cầm đã thành công, bởi vì sau khi hai mắt không còn nhìn thấy ánh sáng, Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi hoàn toàn đã không thể giải hòa.
Lại là một tai họa ập đến, gặp điều này vốn nên là Lục Chính Phi, nhưng chẳng hiểu tại sao, tất cả đều do Trần Thiên Khanh hứng chịu.
Lục Chính Phi áy náy sao? Hắn đương nhiên áy náy, khi tra ra chân tướng, hắn không để ý Hoàng Ngọc Bình cùng Lục Trọng Kiền, trực tiếp nhốt Lục Y Cầm lại.
Nhưng lúc này xem ra, tất cả tựa hồ đều đã quá muộn.
Lục Y Cầm hung hăng đâm Lục Chính Phi một dao, một dao kia vừa đau đớn lại vừa chuẩn xác, thiếu chút nữa trực tiếp đoạt đi sinh mệnh của Lục Chính Phi —- Trần Thiên Khanh, chính là sinh mệnh của hắn.
Sau khi cậu bị mù, cảm xúc trở nên rất xấu, cậu thậm chí bắt đầu có ý muốn giết chết Lục Chính Phi, dẫu hắn có làm cái gì, cũng đều vô ích.
Khi Trần Thiên Khanh chết đi, mới hơn ba mươi tuổi, cậu còn rất trẻ, nhưng trên gương mặt cậu, đọng lại là dáng hình như sắp mất đi tất cả sức sống.
Lục Chính Phi mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất cũng không thể cứu Trần Thiên Khanh trở về.
Giây phút rời bỏ thế giới này, Trần Thiên Khanh lại đột nhiên có ngộ ra, cậu phát hiện Lục Chính Phi tựa hồ rất yêu cậu, bởi vì nếu hắn không yêu cậu, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cậu đến vậy.
Nhưng chỉ bởi vì yêu, thì có thể không kiêng nể gì mà gây ra thương tổn sao? Yêu không phải nên là bao dung, ôn hòa, tốt đẹp sao.
Trần Thiên Khanh vào giây phút lĩnh ngộ tình cảm của Lục Chính Phi, bỗng nhiên cảm giác rất vui vẻ —- cũng không phải bởi vì Lục Chính Phi yêu cậu, mà là bởi vì cậu có thể dùng tình yêu của Lục Chính Phi, trả thù hắn.
Trần Thiên Khanh chết thật nhẹ nhàng, cả đời này, cực khổ cậu gặp phải rất nhiều, khi mất cha mẹ cùng ánh sáng, cậu đối với thế giới này, sớm không còn quyến luyến.
Trước khi chết, cậu vẫn nghĩ người chết sẽ như ngọn đèn đã tắt, nhưng khi chết đi rồi, cậu lại phát hiện, cậu còn có ý thức, chẳng những có ý thức, thậm chí còn nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Cái bóng đứng ngược sáng, vươn tay với cậu, ngữ khí ôn nhu, người nọ nói: “Tôi cho cậu ba nguyện vọng.”
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm bóng dáng kia, hồi lâu sau, mới khàn khàn hỏi: “Anh là ai?”
Cái bóng vẫn chưa trả lời, chỉ lặp lại một lần lời lúc nãy: “Tôi cho cậu ba nguyện vọng.”
Ba nguyện vọng? Trần Thiên Khanh chậm rãi nói: “Nguyện vọng đầu tiên là…..”
Cuối cùng, Trần Thiên Khanh có ba ước nguyện, thì hai cái đã liên quan đến Lục Chính Phi.
Cậu nói xong hai nguyện vọng đầu tiên, cái bóng kia bắt đầu lay động, thật giống như nguồn sáng sắp tắt, một hồi lâu, mới bình thường trở lại.
Trần Thiên Khanh tiếp tục hỏi: “Anh là ai?”
Bóng đen kia không trả lời, chỉ chậm rãi đi về phía trước, thẳng đến đi tới trước mặt Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh mới nhìn rõ, trước mặt mình, hóa ra thật sự chỉ là một cái bóng mà thôi.
Đen tuyền, tựa như một khoảng không vụn nát.
“Tôi là ai?” Cái bóng đột nhiên bắt đầu biến hóa, trước mắt Trần Thiên Khanh xuất hiện khuôn mặt thuộc về Lục Chính Phi, còn chưa chờ Trần Thiên Khanh kịp phản ứng, bóng dáng kia lại bắt đầu nói: “Tôi là ai?” Nhưng mà gương mặt Lục Chính Phi, lại biến thành gương mặt của Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh nhìn người giống y hệt mình trước mặt, không tự chủ được vươn tay, chạm vào gò má của người nọ. Đó là xúc cảm làn da, ngoại trừ hơi lạnh, tất cả thứ khác đều rất chân thật.
Bóng dáng nói: “Tôi là ai cũng được, chỉ cần cậu thích.”
Trần Thiên Khanh mờ mịt, tựa hồ không hiểu hết ý của cái bóng kia.
Cái bóng vung tay lên, trước mắt xuất hiện một quầng sáng, trên quầng sáng, là Lục Chính Phi vẻ mặt mờ mịt đang nằm ở trên giường, sau đó cái bóng quay đầu nói với Trần Thiên Khanh: “Như cậu mong muốn.”
Trần Thiên Khanh nhìn theo hướng đó, thấy được chính mình, cậu hỏi: “Đây là tôi sao?”
Cái bóng nở nụ cười, hắn trả lời: “Đây là Lục Chính Phi.”
Sau đó mọi chuyện xảy ra, chứng thật những gì cái bóng đã nói, ở nơi tối tăm, trong đường hầm không có tận cùng, Trần Thiên Khanh ngồi xuống, cùng cái bóng dáng nhìn nhau.
Cái bóng nói: “Cậu có vui không?”
Trần Thiên Khanh không nói lời nào, chỉ trầm mặc.
Hắn lại hỏi: “Cậu không vui sao? Phải như thế nào cậu mới có thể vui vẻ?”
Trần Thiên Khanh không trả lời được câu hỏi của hắn, cậu mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đã không còn chờ mong với thế giới này.
Cái bóng lại nói: “Cho cậu đi tới thế giới kia, cậu có đồng ý đi không?”
Trần Thiên Khanh nói: “Thế giới nào?”
Hắn trả lời: “Là thế giới cha mẹ cậu còn sống, cậu không mù, thậm chí không gặp Lục Chính Phi.” Hết thảy cũng có thể làm lại từ đâu.
Trần Thiên Khanh nói: “Vậy còn anh?”
Cái bóng chợt sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Trần Thiên Khanh sẽ hỏi như vậy, sau đó, ánh mắt của hắn nheo lại, gương mặt giống Trần Thiên Khanh như đúc lộ ra một nụ cười ôn nhu, hắn nói: “Cậu ở nơi nào, tôi sẽ ở ngay đó.” —— Hắn chỉ là cái bóng mà thôi.
Trần Thiên Khanh cuối cùng cũng đồng ý, cậu một lần nữa lại bắt đầu.
Chẳng qua sự khởi đầu này, lại mang theo một ít ‘sản phẩm phụ’ trước khi chết, ví dụ như cậu có thể nhìn thấy Lục Chính Phi trong thế giới kia, rốt cuộc gặp phải những thứ gì, ví dụ như bóng dáng của cậu ngẫu nhiên sẽ nhảy ra khỏi thân thể cậu, biến thành bộ dáng của cậu.
Thời gian có thể xoa dịu rất nhiều vết thương, khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy Lục Chính Phi bị Lục Y Cầm đâm chết ở thế giới kia, nói với cái bóng: “Tôi phát hiện, tôi đã không còn hận hắn.”
Cái bóng nghe Trần Thiên Khanh nói, khẽ nghiêng đầu: “Không hận?”
Trần Thiên Khanh xác định gật gật đầu, hận so với yêu còn tốn khí lực hơn, cậu phát hiện, cuộc sống bây giờ đã rất hạnh phúc.
Cái bóng hỏi: “Vậy cậu muốn gặp hắn một lần không?”
Trần Thiên Khanh suy nghĩ một lát, đồng ý.
Cuối cùng, Trần Thiên Khanh đem nguyện vọng cuối cùng của mình, tặng cho Lục Chính Phi, cậu nhận ra chính mình đã thỏa mãn, cũng không còn cái gì không thể hoàn thành.
Huống hồ, Lục Chính Phi trả giá cũng đã đủ.
Thời điểm cái bóng hôn Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh nghĩ, cậu sống rất hạnh phúc, thực hạnh phúc, cho nên, như thế này đã đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook