Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
-
Chương 64: Thủ đoạn lưu manh của họ lục
Trần Thiên Khanh cũng không biết Lục Chính Phi hạ thuốc mình. Cho nên khi hắn phát hiện thân thể của mình lại có thể vì Lục Chính Phi mà phản ứng, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng.
Tuy rằng tin tức về cái chết của Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình hòa tan đi cảm giác khiếp sợ, nhưng tóm lại, chuyện này vẫn là một nút thắt trong lòng Trần Thiên Khanh, hắn không thể nào hiểu được, vì sao sau bốn năm, hắn lại có thể dễ dàng có phản ứng với Lục Chính Phi.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, Trần Thiên Khanh đi vệ sinh ra, Lục Chính Phi và Từ Thiếu Nhân đang gọi đồ ăn.
Bốn năm không gặp, Từ Thiếu Nhân sắp trở thành được một tên cầm thú nhã nhặn, là một bác sĩ tâm lý có danh tiếng, anh ta dùng chính mình thể hiện tất cả những gì hoàn hảo ra ngoài mặt.
Đáng tiếc hắn hoàn toàn không bị bộ mặt này lừa, con người Từ Thiếu Nhân này, giống như một cái bánh trôi, bên ngoài có vẻ trăng trắng mềm mềm, nhưng bên trong đen xì. Trần Thiên Khanh vẫn nhớ rõ năm đó anh ta dùng thủ đoạn gì để nắm người anh ta muốn vào tay.
Lục Chính Phi đưa thực đơn cho hắn, ý bảo hắn gọi món.
Trần Thiên Khanh khi quan sát Từ Thiếu Nhân cùng lúc Từ Thiếu Nhân đang quan sát hắn, sắc mặt hắn lạnh nhạt, cũng không có sự hoảng sợ và bối rối khi bị Lục Chính Phi bắt về, dáng vẻ bình tĩnh gọi món càng khác xa với hai từ sợ hãi —- hoàn toàn không giống tên trốn thoát bị bắt lại.
Từ Thiếu Nhân biết bốn năm trước, tinh thần hắn có bao nhiêu bất ổn, nhưng sau khi anh ta thăm dò, lại nhận ra trạng thái tinh thần bây giờ của Trần Thiên Khanh rất tốt, ít nhất không giống một người bệnh cần điều trị nữa.
Bốn năm qua đã trải qua những chuyện gì? Từ Thiếu Nhân thức thời không đi tìm hiểu, mà cứ xem như không biết.
Thời gian bốn năm trên người Trần Thiên Khanh cứ như ngừng lại, nhưng đặt trên người Lục Chính Phi thì lại giống như phượng hoàng niết bàn. Cái chết ngoài ý muốn của cha mẹ, phải tự mình bắt đầu chống đỡ một gia tộc, gã trở nên trưởng thành hơn, tựa hồ cũng là một chuyện bình thường.
Trần Thiên Khanh chọn đồ ăn xong, bắt đầu ngồi nghe hai người kia nói chuyện phiếm.
Nội dung cũng chỉ là một số tin tức râu ria, như là về người yêu mới của tiểu thư nhà họ Kim gặp người yêu cũ của cô ta, ghen tuông mà đâm nhau tại chỗ, một người chết ngay, một người được đưa vào bệnh viện cứu chữa nhưng cũng thành người thực vật, hay Tôn Bách Kỳ chơi thuốc quá mức, bị mẹ phát hiện, suýt bị đãnh gãy chân.
Những tin tức linh tinh này không quan trọng gì, nhưng nghe rất thú vị. Trần Thiên Khanh cũng đoán được Lục Chính Phi sợ hắn cảm thấy nhàm chán mà cố tình tìm đề tài để nói.
Trần Thiên Khanh chỉ im lặng lắng nghe, thật ra những việc này năm đó hắn cũng biết sơ sơ, những lâu lắm rồi, những chuyện lông gà vỏ tỏi đã quên đi sạch sẽ. Nghe hai người nhắc lại lần nữa, cũng là những câu chuyện vui để giải trí.
Trần Thiên Khanh đã hơn hai mươi bảy, ngay cả tấm bằng đại học cũng không có, bị Lục Chính Phi bắt về, giống như con chim hoàng yến bị nhốt lại. Nếu đổi lại là một người bình thường, chỉ sợ sẽ lo lắng hai người đàn ông không có sự đảm bảo, tuổi già xấu đi sẽ không tránh khỏi gặp phải những chuyện xấu hổ, nhưng Trần Thiên Khanh cũng biết Lục Chính Phi là một người vô cùng cố chấp, muốn gã buông Trần Thiên Khanh ra, cả đời này cũng không có khả năng.
Món trừng chiên vừa lúc được bưng lên, Trần Thiên Khanh nếm thử một chút mới bắt đầu ăn.
Từ Thiếu Nhân hỏi Lục Chính Phi có muốn uống rượu không, nhưng gã liếc nhìn Trần Thiên Khanh một cái, lắc đầu.
Từ Thiếu Nhân nói: “Cậu có được không vậy Lục Chính Phi.” Cứ theo thói quen thì có sao đâu?
Lục Chính Phi hỏi: “Tôi được hay không anh không biết à?”
Từ Thiếu Nhân ra vẻ ngượng ngùng: “Người ta chỉ biết nơi đó của cậu rất chặt.”
Lục Chính Phi trả đũa: “Không dùng qua đương nhiên chặt, tôi đã nói cậu tiết chế rồi mà không nghe.”
Lại một hồi đấu võ mồm, hoặc có lẽ đã tìm Trần Thiên Khanh về được nên tâm trạng của Lục Chính Phi cực kỳ tốt, cũng nói nhiều với Từ Thiếu Nhân hơn, đã qua đi những ngày tháng nặng nề.
Cơm nước xong, hai bên tạm biệt nhau, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh cũng lên xe.
Lục Chính Phi nói với tài xế: “Về nhà.”
Bốn năm trôi qua, bạn học của Trần Thiên Khanh đã tốt nghiệp hết rồi, hắn cũng không biết Chúc Mậu thế nào, còn có, Tiểu Hoa đang nuôi trong nhà Lục Chính Phi.
Bởi vì Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình xảy ra chuyện, trong nhà Lục Chính Phi đổi một nhóm người khác, nhưng vẫn còn dì Triệu chăm sóc Lục Chính Phi từ nhỏ, nhìn thấy Lục Chính Phi mang theo Trần Thiên Khanh đi vào bà có vẻ chút kinh ngạc.
Lục Chính Phi nói: “Sau này em cứ ở lại đây.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu, chú ý vết mèo cào ở phòng khách, xem ra Tiểu Hoa vẫn còn được Lục Chính Phi nuôi, chính là lúc này không biết chạy đi đâu.
Lục Chính Phi chú ý thấy ánh mắt của hắn, nói: “Lại nổi điên rồi, mỗi ngày cào sô pha, mấy năm nay cũng thay mấy bộ rồi.” Mặc dù nói oán giận, nhưng ai cũng nghe ra sự nuông chiều trong lời nói ấy.
Trần Thiên Khanh biết gã thích động vật, thật ra bản thân hắn cũng thích, chỉ là không có cơ hội nuôi dưỡng.
Lục Chính Phi luôn luôn để ý tới biểu tình của hắn, khi gã bắt Trần Thiên Khanh trở về, vẫn luôn lo lắng Trần Thiên Khanh sẽ phản kháng mạnh, nhưng đối mặt với tinh thần không phản đối của hắn, gã lại cảm thấy hơi bất an.
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, em vẫn còn hận anh sao?”
Trần Thiên Khanh liếc nhìn gã, hắn cảm thấy mình không thể trả lời vấn đề này, bởi vì hắn vốn không có tư cách tha thứ.
Trần Thiên Khanh không nói gì, ánh mắt Lục Chính Phi cũng dần ảm đạm, gã không nói gì nữa, dặn hắn một câu rồi bỏ đi tắm rửa.
Trần Thiên Khanh một mình ngồi trên sô pha một lát, mới mở TV lên xem. Được một lúc hắn lại không xem nữa, hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đứng dậy bước ra cửa, quan sát một chút mới đóng cửa lại, quả nhiên Lục Chính Phi vẫn không yên tâm về hắn, khóa cửa đã đổi thành khóa theo vân tay. Không có sự cho phép của Lục Chính Phi, hắn không thể đi đâu cả.
Lần này quay về, trừ lúc gặp mặt, hai người đều giống như cực kỳ bình tĩnh, chỉ là, có một số thứ đã không quay lại được nữa. Tỷ như Lục Chính Phi không dám tin tưởng Trần Thiên Khanh nữa.
Trần Thiên Khanh quay lại bên cạnh sô pha, đang chuẩn bị ngồi xuống thì phát hiện Tiểu Hoa không biết chạy ra từ góc nào, nó đang cuộn tròn trên ghế, ánh mắt cực kỳ hứng thú nhìn TV chằm chằm.
Dì Triệu đang quét dọn nhìn thấy thì nói:”Sao lại có con mèo thích xem TV như vậy, chỉ cần bật lên, thì ngồi trên sô pha không di chuyển chút nào.”
Trần Thiên Khanh nghe vậy lộ ra ý cười, chậm rãi đưa tay sờ sờ Tiểu Hoa.
Bốn năm, đủ để cho con mèo nhỏ trưởng thành, Tiểu Hoa kêu một tiếng Meo, con ngươi màu xanh liếc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng chuyển lại phía TV.
Có lẽ không còn nhớ hắn rồi, Trần Thiên Khanh thở dài, hơi chút mất mát.
Lục Chính Phi tắm rửa xong, lại đi gọi điện thoại, gã vừa lau tóc vừa ngồi xuống cạnh Trần Thiên Khanh, bắt đầu tranh cãi với người bên kia.
Nội dung cuộc tranh cãi có chút mẫn cảm, còn là một số vấn đề chính trị, Lục Chính Phi cảm thấy để Trần Thiên Khanh nghe được cũng không sao, không e ngại. Trần Thiên Khanh để ý một ít nội dung gã nói, sau đó hắn nhanh chóng nhớ lại một số chuyện hắn suýt quên mất.
Vương Vu Lân là bạn tốt của “Trần Thiên Khanh”, cho nên Lục Chính Phi cũng không muốn nhìn thấy anh ta. Chính bởi vậy, khi Vương gia xảy ra chuyện, “Lục Chính Phi” cũng không có ý nhắc nhở Vương Vu Lân, thậm chí hắn còn hy vọng Vương gia nhanh sụp đổ một chút.
Kết quả nguyện vọng này của hắn rất nhanh đã thành hiện thực, sai lầm lần này đối với một gia tộc lớn mà nói —- là một kích trí mạng. Vương gia thật sự sụp đổ — đương nhiên, chuyện này, “Trần Thiên Khanh” lại đổ hết lên đầu hắn.
Nói ra cũng có chút xui xẻo, mỗi lần người khác làm chuyện xấu, Lục Chính Phi giống như đều bị đâm thọc, khiến cho “Trần Thiên Khanh” không tin hắn thực sự thích mình.
Ngữ khí nói chuyện của Lục Chính Phi ngày càng gay gắt, thậm chí còn mắng vài câu thô tục, liếc nhìn Trần Thiên Khanh một cái, vẫn là đứng dậy ra ban công nói chuyện tiếp.
Ánh mắt Trần Thiên Khanh nhìn TV đang có quảng cáo, đầu óc lại thất thần. Đời này, Vương Vu Lân không phải tình địch của hắn, cũng được coi là bạn bè, cho nên giúp Vương Vu Lân một chút, cũng không thể không được.
Nhưng nói thế nào với Vương Vu Lân, Trần Thiên Khanh tự hỏi một lúc, vẫn quyết định từ chỗ Lục Chính Phi.
Hơn hai mươi phút sau, Lục Chính Phi cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm tới chỗ sô pha, tóc gã còn ướt sũng, đi ra ngoài bị gió thổi càng có vẻ khó nhìn.
Dì Triệu ở bên nhắc nhở: “Chính Phi, mau đi sấy tóc đi.”
Lục Chính Phi dạ một tiếng, dì Triệu chăm sóc gã từ nhỏ đến lớn, mặc dù là thân phận người giúp việc, nhưng cũng được coi là mẹ của gã, dì cũng chỉ có ý tốt.
Lục Chính Phi đứng dậy lấy máy sấy, đưa cho Trần Thiên Khanh: “Sấy tóc cho anh.”
Trần Thiên Khanh: “…..”
Lục Chính Phi hỏi: “Em không muốn?”
Trần Thiên Khanh không nói gì, nhận lấy cái máy sấy, bắt đầu giúp gã sấy tóc. Không giống tóc Trần Thiên Khanh mềm mại, tóc Lục Chính Phi vừa ngắn vừa cứng, xen vào kẽ tay có chút ngứa.
Lục Chính Phi ngồi trên sô pha, Trần Thiên Khanh nửa quỳ xuống, hắn nghiêng đầu sấy từng đám tóc của Lục Chính Phi, sau đó đưa trả gã.
Lục Chính Phi nói: “Còn chưa khô mà!”
Trần Thiên Khanh: “…Hửm?”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Tóc anh còn chưa khô lắm, sấy cho anh một lúc nữa đi!”
Trần Thiên Khanh trầm mặc một lúc, có xúc cảm muốn ném cái máy sấy trong tay vào đầu gã, nhưng vẫn nhịn lại được, dùng tâm tình như đang dỗ một đứa trẻ to xác mà sấy một lần nữa cho Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh vốn cho rằng hành động này của Lục Chính Phi đã vô sỉ lắm rồi, nhưng hắn phát hiện Lục Chính Phi sấy tóc cũng có thể “cứng” được, hắn đúng là không có gì để nói.
Dì Triệu vào bếp nấu cơm, trong phòng chỉ còn hai người họ, vì thế Lục Chính Phi chỉ về bộ vị đang ngẩng cao đầu của mình, ngửa đầu dùng ngôn ngữ cực kỳ ngây thơ nói với Trần Thiên Khanh: “Cứng rồi nhỉ…..”
Nhỉ, nhỉ cái rắm thối, Trần Thiên Khanh cầm máy sấy cắn răng nói: “Nơi này của anh cũng muốn thổi thổi ư?”
Lục Chính Phi: “Dùng miệng?”
Trần Thiên Khanh: “Ha ha.”
Lục Chính Phi cúi đầu nhìn thoáng qua nơi đũng quần mình, phối hợp với sắc mặt của Trần Thiên Khanh, tự hỏi một lúc, thỏa hiệp nói: “Để đến tối rồi tính sau đi.”
Trần Thiên Khanh: “..…..”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Tóc còn chưa khô, sấy cho anh lúc nữa.”
Trần Thiên Khanh không thèm để ý đến gã, trực tiếp đặt máy sấy xuống, hắn không có lý do gì mà tin tưởng gã, nếu sấy thêm lần nữa cho Lục Chính Phi, tên súc sinh này có khi bắn luôn mất.
Tuy rằng tin tức về cái chết của Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình hòa tan đi cảm giác khiếp sợ, nhưng tóm lại, chuyện này vẫn là một nút thắt trong lòng Trần Thiên Khanh, hắn không thể nào hiểu được, vì sao sau bốn năm, hắn lại có thể dễ dàng có phản ứng với Lục Chính Phi.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, Trần Thiên Khanh đi vệ sinh ra, Lục Chính Phi và Từ Thiếu Nhân đang gọi đồ ăn.
Bốn năm không gặp, Từ Thiếu Nhân sắp trở thành được một tên cầm thú nhã nhặn, là một bác sĩ tâm lý có danh tiếng, anh ta dùng chính mình thể hiện tất cả những gì hoàn hảo ra ngoài mặt.
Đáng tiếc hắn hoàn toàn không bị bộ mặt này lừa, con người Từ Thiếu Nhân này, giống như một cái bánh trôi, bên ngoài có vẻ trăng trắng mềm mềm, nhưng bên trong đen xì. Trần Thiên Khanh vẫn nhớ rõ năm đó anh ta dùng thủ đoạn gì để nắm người anh ta muốn vào tay.
Lục Chính Phi đưa thực đơn cho hắn, ý bảo hắn gọi món.
Trần Thiên Khanh khi quan sát Từ Thiếu Nhân cùng lúc Từ Thiếu Nhân đang quan sát hắn, sắc mặt hắn lạnh nhạt, cũng không có sự hoảng sợ và bối rối khi bị Lục Chính Phi bắt về, dáng vẻ bình tĩnh gọi món càng khác xa với hai từ sợ hãi —- hoàn toàn không giống tên trốn thoát bị bắt lại.
Từ Thiếu Nhân biết bốn năm trước, tinh thần hắn có bao nhiêu bất ổn, nhưng sau khi anh ta thăm dò, lại nhận ra trạng thái tinh thần bây giờ của Trần Thiên Khanh rất tốt, ít nhất không giống một người bệnh cần điều trị nữa.
Bốn năm qua đã trải qua những chuyện gì? Từ Thiếu Nhân thức thời không đi tìm hiểu, mà cứ xem như không biết.
Thời gian bốn năm trên người Trần Thiên Khanh cứ như ngừng lại, nhưng đặt trên người Lục Chính Phi thì lại giống như phượng hoàng niết bàn. Cái chết ngoài ý muốn của cha mẹ, phải tự mình bắt đầu chống đỡ một gia tộc, gã trở nên trưởng thành hơn, tựa hồ cũng là một chuyện bình thường.
Trần Thiên Khanh chọn đồ ăn xong, bắt đầu ngồi nghe hai người kia nói chuyện phiếm.
Nội dung cũng chỉ là một số tin tức râu ria, như là về người yêu mới của tiểu thư nhà họ Kim gặp người yêu cũ của cô ta, ghen tuông mà đâm nhau tại chỗ, một người chết ngay, một người được đưa vào bệnh viện cứu chữa nhưng cũng thành người thực vật, hay Tôn Bách Kỳ chơi thuốc quá mức, bị mẹ phát hiện, suýt bị đãnh gãy chân.
Những tin tức linh tinh này không quan trọng gì, nhưng nghe rất thú vị. Trần Thiên Khanh cũng đoán được Lục Chính Phi sợ hắn cảm thấy nhàm chán mà cố tình tìm đề tài để nói.
Trần Thiên Khanh chỉ im lặng lắng nghe, thật ra những việc này năm đó hắn cũng biết sơ sơ, những lâu lắm rồi, những chuyện lông gà vỏ tỏi đã quên đi sạch sẽ. Nghe hai người nhắc lại lần nữa, cũng là những câu chuyện vui để giải trí.
Trần Thiên Khanh đã hơn hai mươi bảy, ngay cả tấm bằng đại học cũng không có, bị Lục Chính Phi bắt về, giống như con chim hoàng yến bị nhốt lại. Nếu đổi lại là một người bình thường, chỉ sợ sẽ lo lắng hai người đàn ông không có sự đảm bảo, tuổi già xấu đi sẽ không tránh khỏi gặp phải những chuyện xấu hổ, nhưng Trần Thiên Khanh cũng biết Lục Chính Phi là một người vô cùng cố chấp, muốn gã buông Trần Thiên Khanh ra, cả đời này cũng không có khả năng.
Món trừng chiên vừa lúc được bưng lên, Trần Thiên Khanh nếm thử một chút mới bắt đầu ăn.
Từ Thiếu Nhân hỏi Lục Chính Phi có muốn uống rượu không, nhưng gã liếc nhìn Trần Thiên Khanh một cái, lắc đầu.
Từ Thiếu Nhân nói: “Cậu có được không vậy Lục Chính Phi.” Cứ theo thói quen thì có sao đâu?
Lục Chính Phi hỏi: “Tôi được hay không anh không biết à?”
Từ Thiếu Nhân ra vẻ ngượng ngùng: “Người ta chỉ biết nơi đó của cậu rất chặt.”
Lục Chính Phi trả đũa: “Không dùng qua đương nhiên chặt, tôi đã nói cậu tiết chế rồi mà không nghe.”
Lại một hồi đấu võ mồm, hoặc có lẽ đã tìm Trần Thiên Khanh về được nên tâm trạng của Lục Chính Phi cực kỳ tốt, cũng nói nhiều với Từ Thiếu Nhân hơn, đã qua đi những ngày tháng nặng nề.
Cơm nước xong, hai bên tạm biệt nhau, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh cũng lên xe.
Lục Chính Phi nói với tài xế: “Về nhà.”
Bốn năm trôi qua, bạn học của Trần Thiên Khanh đã tốt nghiệp hết rồi, hắn cũng không biết Chúc Mậu thế nào, còn có, Tiểu Hoa đang nuôi trong nhà Lục Chính Phi.
Bởi vì Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình xảy ra chuyện, trong nhà Lục Chính Phi đổi một nhóm người khác, nhưng vẫn còn dì Triệu chăm sóc Lục Chính Phi từ nhỏ, nhìn thấy Lục Chính Phi mang theo Trần Thiên Khanh đi vào bà có vẻ chút kinh ngạc.
Lục Chính Phi nói: “Sau này em cứ ở lại đây.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu, chú ý vết mèo cào ở phòng khách, xem ra Tiểu Hoa vẫn còn được Lục Chính Phi nuôi, chính là lúc này không biết chạy đi đâu.
Lục Chính Phi chú ý thấy ánh mắt của hắn, nói: “Lại nổi điên rồi, mỗi ngày cào sô pha, mấy năm nay cũng thay mấy bộ rồi.” Mặc dù nói oán giận, nhưng ai cũng nghe ra sự nuông chiều trong lời nói ấy.
Trần Thiên Khanh biết gã thích động vật, thật ra bản thân hắn cũng thích, chỉ là không có cơ hội nuôi dưỡng.
Lục Chính Phi luôn luôn để ý tới biểu tình của hắn, khi gã bắt Trần Thiên Khanh trở về, vẫn luôn lo lắng Trần Thiên Khanh sẽ phản kháng mạnh, nhưng đối mặt với tinh thần không phản đối của hắn, gã lại cảm thấy hơi bất an.
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, em vẫn còn hận anh sao?”
Trần Thiên Khanh liếc nhìn gã, hắn cảm thấy mình không thể trả lời vấn đề này, bởi vì hắn vốn không có tư cách tha thứ.
Trần Thiên Khanh không nói gì, ánh mắt Lục Chính Phi cũng dần ảm đạm, gã không nói gì nữa, dặn hắn một câu rồi bỏ đi tắm rửa.
Trần Thiên Khanh một mình ngồi trên sô pha một lát, mới mở TV lên xem. Được một lúc hắn lại không xem nữa, hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đứng dậy bước ra cửa, quan sát một chút mới đóng cửa lại, quả nhiên Lục Chính Phi vẫn không yên tâm về hắn, khóa cửa đã đổi thành khóa theo vân tay. Không có sự cho phép của Lục Chính Phi, hắn không thể đi đâu cả.
Lần này quay về, trừ lúc gặp mặt, hai người đều giống như cực kỳ bình tĩnh, chỉ là, có một số thứ đã không quay lại được nữa. Tỷ như Lục Chính Phi không dám tin tưởng Trần Thiên Khanh nữa.
Trần Thiên Khanh quay lại bên cạnh sô pha, đang chuẩn bị ngồi xuống thì phát hiện Tiểu Hoa không biết chạy ra từ góc nào, nó đang cuộn tròn trên ghế, ánh mắt cực kỳ hứng thú nhìn TV chằm chằm.
Dì Triệu đang quét dọn nhìn thấy thì nói:”Sao lại có con mèo thích xem TV như vậy, chỉ cần bật lên, thì ngồi trên sô pha không di chuyển chút nào.”
Trần Thiên Khanh nghe vậy lộ ra ý cười, chậm rãi đưa tay sờ sờ Tiểu Hoa.
Bốn năm, đủ để cho con mèo nhỏ trưởng thành, Tiểu Hoa kêu một tiếng Meo, con ngươi màu xanh liếc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng chuyển lại phía TV.
Có lẽ không còn nhớ hắn rồi, Trần Thiên Khanh thở dài, hơi chút mất mát.
Lục Chính Phi tắm rửa xong, lại đi gọi điện thoại, gã vừa lau tóc vừa ngồi xuống cạnh Trần Thiên Khanh, bắt đầu tranh cãi với người bên kia.
Nội dung cuộc tranh cãi có chút mẫn cảm, còn là một số vấn đề chính trị, Lục Chính Phi cảm thấy để Trần Thiên Khanh nghe được cũng không sao, không e ngại. Trần Thiên Khanh để ý một ít nội dung gã nói, sau đó hắn nhanh chóng nhớ lại một số chuyện hắn suýt quên mất.
Vương Vu Lân là bạn tốt của “Trần Thiên Khanh”, cho nên Lục Chính Phi cũng không muốn nhìn thấy anh ta. Chính bởi vậy, khi Vương gia xảy ra chuyện, “Lục Chính Phi” cũng không có ý nhắc nhở Vương Vu Lân, thậm chí hắn còn hy vọng Vương gia nhanh sụp đổ một chút.
Kết quả nguyện vọng này của hắn rất nhanh đã thành hiện thực, sai lầm lần này đối với một gia tộc lớn mà nói —- là một kích trí mạng. Vương gia thật sự sụp đổ — đương nhiên, chuyện này, “Trần Thiên Khanh” lại đổ hết lên đầu hắn.
Nói ra cũng có chút xui xẻo, mỗi lần người khác làm chuyện xấu, Lục Chính Phi giống như đều bị đâm thọc, khiến cho “Trần Thiên Khanh” không tin hắn thực sự thích mình.
Ngữ khí nói chuyện của Lục Chính Phi ngày càng gay gắt, thậm chí còn mắng vài câu thô tục, liếc nhìn Trần Thiên Khanh một cái, vẫn là đứng dậy ra ban công nói chuyện tiếp.
Ánh mắt Trần Thiên Khanh nhìn TV đang có quảng cáo, đầu óc lại thất thần. Đời này, Vương Vu Lân không phải tình địch của hắn, cũng được coi là bạn bè, cho nên giúp Vương Vu Lân một chút, cũng không thể không được.
Nhưng nói thế nào với Vương Vu Lân, Trần Thiên Khanh tự hỏi một lúc, vẫn quyết định từ chỗ Lục Chính Phi.
Hơn hai mươi phút sau, Lục Chính Phi cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm tới chỗ sô pha, tóc gã còn ướt sũng, đi ra ngoài bị gió thổi càng có vẻ khó nhìn.
Dì Triệu ở bên nhắc nhở: “Chính Phi, mau đi sấy tóc đi.”
Lục Chính Phi dạ một tiếng, dì Triệu chăm sóc gã từ nhỏ đến lớn, mặc dù là thân phận người giúp việc, nhưng cũng được coi là mẹ của gã, dì cũng chỉ có ý tốt.
Lục Chính Phi đứng dậy lấy máy sấy, đưa cho Trần Thiên Khanh: “Sấy tóc cho anh.”
Trần Thiên Khanh: “…..”
Lục Chính Phi hỏi: “Em không muốn?”
Trần Thiên Khanh không nói gì, nhận lấy cái máy sấy, bắt đầu giúp gã sấy tóc. Không giống tóc Trần Thiên Khanh mềm mại, tóc Lục Chính Phi vừa ngắn vừa cứng, xen vào kẽ tay có chút ngứa.
Lục Chính Phi ngồi trên sô pha, Trần Thiên Khanh nửa quỳ xuống, hắn nghiêng đầu sấy từng đám tóc của Lục Chính Phi, sau đó đưa trả gã.
Lục Chính Phi nói: “Còn chưa khô mà!”
Trần Thiên Khanh: “…Hửm?”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Tóc anh còn chưa khô lắm, sấy cho anh một lúc nữa đi!”
Trần Thiên Khanh trầm mặc một lúc, có xúc cảm muốn ném cái máy sấy trong tay vào đầu gã, nhưng vẫn nhịn lại được, dùng tâm tình như đang dỗ một đứa trẻ to xác mà sấy một lần nữa cho Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh vốn cho rằng hành động này của Lục Chính Phi đã vô sỉ lắm rồi, nhưng hắn phát hiện Lục Chính Phi sấy tóc cũng có thể “cứng” được, hắn đúng là không có gì để nói.
Dì Triệu vào bếp nấu cơm, trong phòng chỉ còn hai người họ, vì thế Lục Chính Phi chỉ về bộ vị đang ngẩng cao đầu của mình, ngửa đầu dùng ngôn ngữ cực kỳ ngây thơ nói với Trần Thiên Khanh: “Cứng rồi nhỉ…..”
Nhỉ, nhỉ cái rắm thối, Trần Thiên Khanh cầm máy sấy cắn răng nói: “Nơi này của anh cũng muốn thổi thổi ư?”
Lục Chính Phi: “Dùng miệng?”
Trần Thiên Khanh: “Ha ha.”
Lục Chính Phi cúi đầu nhìn thoáng qua nơi đũng quần mình, phối hợp với sắc mặt của Trần Thiên Khanh, tự hỏi một lúc, thỏa hiệp nói: “Để đến tối rồi tính sau đi.”
Trần Thiên Khanh: “..…..”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Tóc còn chưa khô, sấy cho anh lúc nữa.”
Trần Thiên Khanh không thèm để ý đến gã, trực tiếp đặt máy sấy xuống, hắn không có lý do gì mà tin tưởng gã, nếu sấy thêm lần nữa cho Lục Chính Phi, tên súc sinh này có khi bắn luôn mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook