Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
-
Chương 59: Chúc em hạnh phúc
Ngày thứ hai sau khi tới nước Z, Lục Chính Phi liền bố trí dẫn Trần Thiên Khanh đi kiểm tra tâm lý toàn diện.
Đối mặt với bác sĩ tâm lý và một số thí nghiệm tâm lý chuyên nghiệp, Trần Thiên Khanh rất phối hợp.
Là người nhà đi cùng, Lục Chính Phi cũng bị hỏi một ít vấn đề của Trần Thiên Khanh.
Dựa theo quan sát Trần Thiên Khanh của Từ Thiếu Nhân, cùng với miêu tả của Lục Chính Phi về một ít tình huống, Từ Thiếu Nhân suy đoán Trần Thiên Khanh không phải nhân cách chủ của thân thể này. Tình hình chung thường là nhân cách phân liệt đều gây mất trí nhớ và một loạt di chứng, thế nhưng trong miêu tả của Lục Chính Phi thì Trần Thiên Khanh không xảy ra tình huống này.
Sau khi có kết quả chẩn đoán, suy đoán của Từ Thiếu Nhân xuất hiện sai lầm, Trần Thiên Khanh không phải bị nhân cách phân liệt, mà là mắc phải chứng trở ngại uất ức —- tên thường gọi là, chứng uất ức.
Chứng uất ức có thể nói là một loại bệnh thông thường hay xuất hiện trong mắt các chuyên gia. Nó còn chưa rõ nguồn gốc, nhưng đến lúc bệnh trở nên nghiêm trọng, sẽ xuất hiện ảo giác hoặc xuất hiện tình trạng vọng tưởng như Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh vô cùng bình tĩnh nhận kết quả này.
Hắn sớm đã manh nha phát hiện trạng thái tinh thần của bản thân không ổn, nhưng vẫn luôn chịu đựng, cho đến tận khi Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương chết đi, mới khiến hắn không có cách nào không chế được tư tưởng của bản thân.
Bác sĩ kê một số thuốc thường dùng đưa cho Lục Chính Phi, sau đó đưa thêm một số lời khuyên cho Trần Thiên Khanh.
Đối với nhiều người không biết mà nói, chứng uất ức là chứng bệnh đến nhanh đi nhanh, với một người bình thường, làm gì có nhiều chuyện bi thương, chỉ cần suy nghĩ tích cực một chút, chắc chắn sẽ khỏi.
Trên thực tế thì không phải như vậy, chỉ có người mắc phải bệnh này mới hiểu được, đó là một loại cảm giác tuyệt vọng như thế nào. Giống như một người mang theo vui vẻ, điều ấy khiến người đó hạnh phúc khoái hoạt, nhưng khi không có vui vẻ, chỉ một mình người đó, những tình cảm tích cực, như bị một hố đen hút đi hoàn toàn, khiến những xúc cảm cứ cuồn cuộn không ngừng rời khỏi thân thể người đó vậy.
Cực kỳ may mắn là kết quả chẩn đoán bệnh lần này, chứng uất ức của Trần Thiên Khanh không có khuynh hướng tự tổn thương bản thân. Ít nhất trong thí nghiệm, cùng ý kiến của Lục Chính Phi, cũng không xuất hiện qua.
Bác sĩ đưa ra kết luận trước mắt là, bệnh trầm cảm giai đoạn giữa, có ảo giác, nghe được những tình huống không có thật, và mất ngủ, có thể dùng thuốc và điều trị tâm lý.
Thế nhưng những loại thuốc về mặt tinh thần thường có tính ỷ lại, Trần Thiên Khanh hỏi kĩ về tác dụng phụ của thuốc mới đưa ra yêu cầu với Lục Chính Phi —- hắn sẽ không uống thuốc, mà chỉ chấp nhận điều trị tâm lý.
Lục Chính Phi muốn khuyên nhủ Trần Thiên Khanh, nhưng khi nhìn đến ánh mắt cố chấp của hắn thì lại trầm mặc.
Hai người ở phương diện này quả thật ăn ý tới dọa người, có đôi khi chỉ bằng một ánh mắt của Trần Thiên Khanh, gã có thể hiểu được người trước mắt đang suy nghĩ điều gì.
Lục Chính Phi muốn khuyên nhưng nói không nên lời, vẫn là Trần Thiên Khanh vỗ vỗ bả vai gã: “Yên tâm đi, thân thể của tôi, tôi hiểu rất rõ ràng.”
Lục Chính Phi nhìn hắn rồi cũng đồng ý, sở dĩ gã đồng ý, nguyên nhân lớn nhất bởi vì Trần Thiên Khanh bây giờ không có khuynh hướng bỏ mặc bản thân, gã cũng biết nếu dùng thuốc sẽ gây phụ thuộc vào thuốc, thậm chí còn gây ra gánh nặng cho cơ thể, cho nên suy trên xét dưới, gã mới đồng ý với lời đề nghị của Trần Thiên Khanh.
Đường phố nước Z rất sạch sẽ, hai người cùng nhau một trước một sau về nhà.
Sau thời gian sắp xếp điều trị tâm lý, Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh tới một nhà hàng ăn cơm, sau đó gã để lái xe quay về biệt thự trước, còn mình và Trần Thiên Khanh cùng đi bộ về.
Biệt thự ở nước Z là quà sinh nhật mà mẹ Lục tặng Lục Chính Phi năm gã hai mươi tuổi, ở đời trước, “Trần Thiên Khanh” cũng từng tới nơi này.
Chẳng qua sau một trận hỏa hoạn, thì biệt thự này đã bị thiêu rụi. Mà “Trần Thiên Khanh chân chính” cũng bị mất đi đôi mắt xinh đẹp khiến Lục Chính Phi mê muội sau trận hỏa hoạn này.
Cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, đầu xuân cây cối bắt đầu đâm chồi, Trần Thiên Khanh đang đi đằng trước, bỗng nhiên xoay người lại vươn tay ra với Lục Chính Phi phía sau mình.
Lục Chính Phi sửng sốt lập tức nắm lấy tay hắn. Đây là đôi tay của một người biểu diễn dương cầm, ngón tay thon dài, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại, vừa chạm vào liền biết chủ nhân của nó chưa từng làm qua những việc nặng nhọc, điều duy nhất không tốt đẹp chính là đôi tay này rất lạnh, không có độ ấm.
Trần Thiên Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục bước về phía trước, tay hắn bị Lục Chính Phi nắm, giống như quay lại thời gian đời trước, chỉ là, người phía sau, hiển nhiên không phải Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi được Trần Thiên Khanh dắt đi, có chút mừng rỡ, gã nắm chặt lấy bàn tay ấy, tựa như nắm lấy một con diều giấy. Sợ mình dùng sức, thì diều sẽ từ trên trời rơi xuống, lại sợ nếu mình cầm quá nhẹ, diều sẽ bay đi càng cao càng xa, không để lại dấu vết nào.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Lục Chính Phi, người anh thích là Trần Thiên Khanh đúng không?”
Lục Chính Phi đáp: “Nếu em không tên là Trần Thiên Khanh, anh cũng sẽ thích em.” Trả lời câu hỏi là giọng nói của tuổi trẻ, sung sướng, chưa bao giờ mất đi hy vọng.
Trần Thiên Khanh khẽ cười: “Vậy người anh thích là tôi hiện tại hay là thích tôi của trước kia hơn?”
Lục Chính Phi trả lời: “Anh đều thích.”
Đáp án khôn khéo cỡ nào, Trần Thiên Khanh quay đầu lại, nhìn gã: “Vì sao trước kia anh lại đánh gãy chân tôi, còn bây giờ thì đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lục Chính Phi nói: “Bởi vì anh sợ hãi, sợ em bỏ anh mà đi.” Mà bây giờ —– anh biết em sẽ không rời xa anh.
Ý cười trên mặt Trần Thiên Khanh nhạt dần: “Thật không?”
Lục Chính Phi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Trần Thiên Khanh nghĩ, nếu lúc trước, hắn không thương yêu “Trần Thiên Khanh kia”, thì kết cục giữa hai người, sẽ tốt hơn rất nhiều…
Sân trong biệt thự có trồng anh đào.
Lúc này những bông hoa màu hồng nhạt đã nở đầy cành, một ngọn gió ngẫu nhiên đi qua, những bông hoa ấy cũng rơi xuống rơi đầy đất, hơn nữa khuôn viên của biệt thự rất độc đáo, quả thật giống như tòa thành trong mơ.
Nhưng sau khi phát sinh tai nạn, Trần Thiên Khanh không còn ở đây nữa, mặc dù sau đó cũng có lúc hắn đến nước Z, thậm chí biệt thự này còn được trang trí lại lần thứ hai, mà trang trí càng đẹp so với hiện tại, nhưng hắn không còntrở lại nơi này nữa. Bởi vì biệt thự này vĩnh viễn cướp đi đôi mắt của người hắn yêu, để lại cho hắn, một ký ức ác mộng.
Lục Chính Phi đi vào trong nhà.
Trần Thiên Khanh đứng bên ngoài nhìn cây anh đào, trong sân còn có xích đu không ai ngồi, hắn đứng lại một lúc lâu, ngồi xuống chỗ này.
Không lâu lắm, Lục Chính Phi từ bên trong đi ra, trong tay còn mang theo bánh ngọt, gã đưa một cái cho Trần Thiên Khanh, nói: “Đầu bếp vừa nướng xong, em nếm thử.”
“Trần Thiên Khanh năm đó” không thích ăn đồ ngọt, cho nên Lục Chính Phi cũng không ăn, có điều hiện tại ở cùng một chỗ đều là hai người thích ăn đồ ngọt.
Trần Thiên Khanh dùng muỗng xúc một miếng, đưa vào miệng.
Bởi vì vừa nướng xong, muỗng xúc vào sẽ thấy socola chảy ra, cho vào miệng vẫn còn hơi nóng. Trần Thiên Khanh nuốt một miếng.
Lục Chính Phi ăn rất vui vẻ, gã ngồi bên cạnh Trần Thiên Khanh, cúi đầu ăn một miếng lại một miếng, giống như một đứa trẻ lâu ngày không được ăn đồ ngọt, ăn đến khóe miệng còn dính socola đen đen.
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm Lục Chính Phi một lát, lại có chút sững sờ.
Lục Chính Phi nói:”Thiên Khanh, ngày mai anh sẽ tới chỗ mẹ anh để thưa một tiếng, ngày kia trở về cùng em đi bệnh viện.”
Trần Thiên Khanh biết gã phải đi làm gì, thậm chí hắn còn biết, giờ phút này Hoàng Ngọc Bình cũng biết chuyện của hắn.
Chính là lần này, Lục Chính Phi rốt cuộc không tìm được cái cớ nào để giải thích.
Nếu chỉ là vui đùa trong chốc lát, thì tại sao lại phải bôn ba ngàn dặm dẫn người ta đi chữa bệnh. Ánh mắt của Trần Thiên Khanh nhìn về phía Lục Chính Phi mang theo một chút thương hại —- bởi vì Lục Chính Phi, có lẽ sẽ không về được nữa.
Hoặc là mấy năm sau, bọn họ mới gặp lại nhau.
Hương vị của socola có chút đắng, Trần Thiên Khanh ăn bánh ngọt xong, cầm lấy khăn tay lau miệng.
Lục Chính Phi hỏi: “Em có ăn thêm một cái nữa không?”
Trần Thiên Khanh lắc đầu.
Lục Chính Phi nói: “Vậy anh ăn thêm cái nữa.”
Trần Thiên Khanh nở nụ cười: “Ăn đi.” Dù sao, chúng ta cũng sắp chia xa.
Lục Chính Phi cầm lấy một cái bánh nữa, tiếp tục ăn, trên mặt cái bánh phủ đầy đường trắng, mùi vị càng ngọt hơn một chút.
Trần Thiên Khanh dựa vào xích đu. dùng chân chậm rãi đẩy, một cánh hoa anh đào rơi trên tóc của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh vươn tay gỡ nó ra, sau đó nhẹ nhàng thổi một cái.
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, tâm trạng em rất tốt?”
Trần Thiên Khanh nheo mắt lại, cười: “Đúng vậy.”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Thích ăn bánh ngọt sao? Ngày mai anh bảo người làm tiếp.”
Trần Thiên Khanh không nói chuyện mà chỉ tiếp tục cười. Chẳng lẽ muốn hắn nói cho Lục Chính Phi, bởi vì hắn biết hai người sẽ tách ra, nên tâm trạng mới phá lệ mà vui sướng sao?
Lục Chính Phi vẫn còn tiếp tục nói liên miên: “Thiên Khanh, em có muốn đến trường nữa không?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Không muốn.”
Lục Chính Phi nói: “Vậy cũng được, bác sĩ muốn em tiếp xúc nhiều người hơn, anh giúp em tìm một vài câu lạc bộ phù hợp….”
Trần Thiên Khanh từ chối: “Tôi không biết tiếng của nước Z, giao lưu với người khác như thế nào được?”
Lục Chính Phi sửng sốt, hình như gã không nghĩ tới chuyện này.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Khi anh mang tôi tới đây, chưa từng nghĩ đến chuyện này sao?”
Lục Chính Phi đáp: “Ừm… vậy trước tiên anh tìm cho em một thầy giáo dạy tiếng nước Z, em cứ học từ từ, rồi sẽ học được thôi.”
Trần Thiên Khanh: “Không cần.” Tiếng nước Z, hắn dĩ nhiên sẽ biết, chính là hắn không muốn nói cho Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi còn muốn nói gì đó: “Thiên Khanh…..”
Trần Thiên Khanh đã đứng dậy, không để ý tới gã nữa mà đi vào trong phòng, hắn mới lên tới tầng hai chuẩn bị đi vào phòng ngủ, di động đã kêu lên.
Trên màn hình hiện lên ba chữ “Hàn Hoài Vân”.
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, vẫn nhận cuộc gọi: “Alo, có việc gì sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng của Hàn Hoài Vân vang lên: “Cậu Trần sao? Tôi là Hàn Hoài Vân. Ngày mai tôi muốn nói chuyện với cậu một chút? Có được không?”
Trần Thiên Khanh đương nhiên đáp “Được”.
Hàn Hoài Vân dặn:”Mong cậu không nói chuyện này cho cậu Lục.”
Trần Thiên Khanh nhìn từ cửa sổ xuống, Lục Chính Phi đang ngồi trên xích đu: “Không thành vấn đề.”
Đối mặt với bác sĩ tâm lý và một số thí nghiệm tâm lý chuyên nghiệp, Trần Thiên Khanh rất phối hợp.
Là người nhà đi cùng, Lục Chính Phi cũng bị hỏi một ít vấn đề của Trần Thiên Khanh.
Dựa theo quan sát Trần Thiên Khanh của Từ Thiếu Nhân, cùng với miêu tả của Lục Chính Phi về một ít tình huống, Từ Thiếu Nhân suy đoán Trần Thiên Khanh không phải nhân cách chủ của thân thể này. Tình hình chung thường là nhân cách phân liệt đều gây mất trí nhớ và một loạt di chứng, thế nhưng trong miêu tả của Lục Chính Phi thì Trần Thiên Khanh không xảy ra tình huống này.
Sau khi có kết quả chẩn đoán, suy đoán của Từ Thiếu Nhân xuất hiện sai lầm, Trần Thiên Khanh không phải bị nhân cách phân liệt, mà là mắc phải chứng trở ngại uất ức —- tên thường gọi là, chứng uất ức.
Chứng uất ức có thể nói là một loại bệnh thông thường hay xuất hiện trong mắt các chuyên gia. Nó còn chưa rõ nguồn gốc, nhưng đến lúc bệnh trở nên nghiêm trọng, sẽ xuất hiện ảo giác hoặc xuất hiện tình trạng vọng tưởng như Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh vô cùng bình tĩnh nhận kết quả này.
Hắn sớm đã manh nha phát hiện trạng thái tinh thần của bản thân không ổn, nhưng vẫn luôn chịu đựng, cho đến tận khi Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương chết đi, mới khiến hắn không có cách nào không chế được tư tưởng của bản thân.
Bác sĩ kê một số thuốc thường dùng đưa cho Lục Chính Phi, sau đó đưa thêm một số lời khuyên cho Trần Thiên Khanh.
Đối với nhiều người không biết mà nói, chứng uất ức là chứng bệnh đến nhanh đi nhanh, với một người bình thường, làm gì có nhiều chuyện bi thương, chỉ cần suy nghĩ tích cực một chút, chắc chắn sẽ khỏi.
Trên thực tế thì không phải như vậy, chỉ có người mắc phải bệnh này mới hiểu được, đó là một loại cảm giác tuyệt vọng như thế nào. Giống như một người mang theo vui vẻ, điều ấy khiến người đó hạnh phúc khoái hoạt, nhưng khi không có vui vẻ, chỉ một mình người đó, những tình cảm tích cực, như bị một hố đen hút đi hoàn toàn, khiến những xúc cảm cứ cuồn cuộn không ngừng rời khỏi thân thể người đó vậy.
Cực kỳ may mắn là kết quả chẩn đoán bệnh lần này, chứng uất ức của Trần Thiên Khanh không có khuynh hướng tự tổn thương bản thân. Ít nhất trong thí nghiệm, cùng ý kiến của Lục Chính Phi, cũng không xuất hiện qua.
Bác sĩ đưa ra kết luận trước mắt là, bệnh trầm cảm giai đoạn giữa, có ảo giác, nghe được những tình huống không có thật, và mất ngủ, có thể dùng thuốc và điều trị tâm lý.
Thế nhưng những loại thuốc về mặt tinh thần thường có tính ỷ lại, Trần Thiên Khanh hỏi kĩ về tác dụng phụ của thuốc mới đưa ra yêu cầu với Lục Chính Phi —- hắn sẽ không uống thuốc, mà chỉ chấp nhận điều trị tâm lý.
Lục Chính Phi muốn khuyên nhủ Trần Thiên Khanh, nhưng khi nhìn đến ánh mắt cố chấp của hắn thì lại trầm mặc.
Hai người ở phương diện này quả thật ăn ý tới dọa người, có đôi khi chỉ bằng một ánh mắt của Trần Thiên Khanh, gã có thể hiểu được người trước mắt đang suy nghĩ điều gì.
Lục Chính Phi muốn khuyên nhưng nói không nên lời, vẫn là Trần Thiên Khanh vỗ vỗ bả vai gã: “Yên tâm đi, thân thể của tôi, tôi hiểu rất rõ ràng.”
Lục Chính Phi nhìn hắn rồi cũng đồng ý, sở dĩ gã đồng ý, nguyên nhân lớn nhất bởi vì Trần Thiên Khanh bây giờ không có khuynh hướng bỏ mặc bản thân, gã cũng biết nếu dùng thuốc sẽ gây phụ thuộc vào thuốc, thậm chí còn gây ra gánh nặng cho cơ thể, cho nên suy trên xét dưới, gã mới đồng ý với lời đề nghị của Trần Thiên Khanh.
Đường phố nước Z rất sạch sẽ, hai người cùng nhau một trước một sau về nhà.
Sau thời gian sắp xếp điều trị tâm lý, Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh tới một nhà hàng ăn cơm, sau đó gã để lái xe quay về biệt thự trước, còn mình và Trần Thiên Khanh cùng đi bộ về.
Biệt thự ở nước Z là quà sinh nhật mà mẹ Lục tặng Lục Chính Phi năm gã hai mươi tuổi, ở đời trước, “Trần Thiên Khanh” cũng từng tới nơi này.
Chẳng qua sau một trận hỏa hoạn, thì biệt thự này đã bị thiêu rụi. Mà “Trần Thiên Khanh chân chính” cũng bị mất đi đôi mắt xinh đẹp khiến Lục Chính Phi mê muội sau trận hỏa hoạn này.
Cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, đầu xuân cây cối bắt đầu đâm chồi, Trần Thiên Khanh đang đi đằng trước, bỗng nhiên xoay người lại vươn tay ra với Lục Chính Phi phía sau mình.
Lục Chính Phi sửng sốt lập tức nắm lấy tay hắn. Đây là đôi tay của một người biểu diễn dương cầm, ngón tay thon dài, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại, vừa chạm vào liền biết chủ nhân của nó chưa từng làm qua những việc nặng nhọc, điều duy nhất không tốt đẹp chính là đôi tay này rất lạnh, không có độ ấm.
Trần Thiên Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục bước về phía trước, tay hắn bị Lục Chính Phi nắm, giống như quay lại thời gian đời trước, chỉ là, người phía sau, hiển nhiên không phải Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi được Trần Thiên Khanh dắt đi, có chút mừng rỡ, gã nắm chặt lấy bàn tay ấy, tựa như nắm lấy một con diều giấy. Sợ mình dùng sức, thì diều sẽ từ trên trời rơi xuống, lại sợ nếu mình cầm quá nhẹ, diều sẽ bay đi càng cao càng xa, không để lại dấu vết nào.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Lục Chính Phi, người anh thích là Trần Thiên Khanh đúng không?”
Lục Chính Phi đáp: “Nếu em không tên là Trần Thiên Khanh, anh cũng sẽ thích em.” Trả lời câu hỏi là giọng nói của tuổi trẻ, sung sướng, chưa bao giờ mất đi hy vọng.
Trần Thiên Khanh khẽ cười: “Vậy người anh thích là tôi hiện tại hay là thích tôi của trước kia hơn?”
Lục Chính Phi trả lời: “Anh đều thích.”
Đáp án khôn khéo cỡ nào, Trần Thiên Khanh quay đầu lại, nhìn gã: “Vì sao trước kia anh lại đánh gãy chân tôi, còn bây giờ thì đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lục Chính Phi nói: “Bởi vì anh sợ hãi, sợ em bỏ anh mà đi.” Mà bây giờ —– anh biết em sẽ không rời xa anh.
Ý cười trên mặt Trần Thiên Khanh nhạt dần: “Thật không?”
Lục Chính Phi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Trần Thiên Khanh nghĩ, nếu lúc trước, hắn không thương yêu “Trần Thiên Khanh kia”, thì kết cục giữa hai người, sẽ tốt hơn rất nhiều…
Sân trong biệt thự có trồng anh đào.
Lúc này những bông hoa màu hồng nhạt đã nở đầy cành, một ngọn gió ngẫu nhiên đi qua, những bông hoa ấy cũng rơi xuống rơi đầy đất, hơn nữa khuôn viên của biệt thự rất độc đáo, quả thật giống như tòa thành trong mơ.
Nhưng sau khi phát sinh tai nạn, Trần Thiên Khanh không còn ở đây nữa, mặc dù sau đó cũng có lúc hắn đến nước Z, thậm chí biệt thự này còn được trang trí lại lần thứ hai, mà trang trí càng đẹp so với hiện tại, nhưng hắn không còntrở lại nơi này nữa. Bởi vì biệt thự này vĩnh viễn cướp đi đôi mắt của người hắn yêu, để lại cho hắn, một ký ức ác mộng.
Lục Chính Phi đi vào trong nhà.
Trần Thiên Khanh đứng bên ngoài nhìn cây anh đào, trong sân còn có xích đu không ai ngồi, hắn đứng lại một lúc lâu, ngồi xuống chỗ này.
Không lâu lắm, Lục Chính Phi từ bên trong đi ra, trong tay còn mang theo bánh ngọt, gã đưa một cái cho Trần Thiên Khanh, nói: “Đầu bếp vừa nướng xong, em nếm thử.”
“Trần Thiên Khanh năm đó” không thích ăn đồ ngọt, cho nên Lục Chính Phi cũng không ăn, có điều hiện tại ở cùng một chỗ đều là hai người thích ăn đồ ngọt.
Trần Thiên Khanh dùng muỗng xúc một miếng, đưa vào miệng.
Bởi vì vừa nướng xong, muỗng xúc vào sẽ thấy socola chảy ra, cho vào miệng vẫn còn hơi nóng. Trần Thiên Khanh nuốt một miếng.
Lục Chính Phi ăn rất vui vẻ, gã ngồi bên cạnh Trần Thiên Khanh, cúi đầu ăn một miếng lại một miếng, giống như một đứa trẻ lâu ngày không được ăn đồ ngọt, ăn đến khóe miệng còn dính socola đen đen.
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm Lục Chính Phi một lát, lại có chút sững sờ.
Lục Chính Phi nói:”Thiên Khanh, ngày mai anh sẽ tới chỗ mẹ anh để thưa một tiếng, ngày kia trở về cùng em đi bệnh viện.”
Trần Thiên Khanh biết gã phải đi làm gì, thậm chí hắn còn biết, giờ phút này Hoàng Ngọc Bình cũng biết chuyện của hắn.
Chính là lần này, Lục Chính Phi rốt cuộc không tìm được cái cớ nào để giải thích.
Nếu chỉ là vui đùa trong chốc lát, thì tại sao lại phải bôn ba ngàn dặm dẫn người ta đi chữa bệnh. Ánh mắt của Trần Thiên Khanh nhìn về phía Lục Chính Phi mang theo một chút thương hại —- bởi vì Lục Chính Phi, có lẽ sẽ không về được nữa.
Hoặc là mấy năm sau, bọn họ mới gặp lại nhau.
Hương vị của socola có chút đắng, Trần Thiên Khanh ăn bánh ngọt xong, cầm lấy khăn tay lau miệng.
Lục Chính Phi hỏi: “Em có ăn thêm một cái nữa không?”
Trần Thiên Khanh lắc đầu.
Lục Chính Phi nói: “Vậy anh ăn thêm cái nữa.”
Trần Thiên Khanh nở nụ cười: “Ăn đi.” Dù sao, chúng ta cũng sắp chia xa.
Lục Chính Phi cầm lấy một cái bánh nữa, tiếp tục ăn, trên mặt cái bánh phủ đầy đường trắng, mùi vị càng ngọt hơn một chút.
Trần Thiên Khanh dựa vào xích đu. dùng chân chậm rãi đẩy, một cánh hoa anh đào rơi trên tóc của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh vươn tay gỡ nó ra, sau đó nhẹ nhàng thổi một cái.
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, tâm trạng em rất tốt?”
Trần Thiên Khanh nheo mắt lại, cười: “Đúng vậy.”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Thích ăn bánh ngọt sao? Ngày mai anh bảo người làm tiếp.”
Trần Thiên Khanh không nói chuyện mà chỉ tiếp tục cười. Chẳng lẽ muốn hắn nói cho Lục Chính Phi, bởi vì hắn biết hai người sẽ tách ra, nên tâm trạng mới phá lệ mà vui sướng sao?
Lục Chính Phi vẫn còn tiếp tục nói liên miên: “Thiên Khanh, em có muốn đến trường nữa không?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Không muốn.”
Lục Chính Phi nói: “Vậy cũng được, bác sĩ muốn em tiếp xúc nhiều người hơn, anh giúp em tìm một vài câu lạc bộ phù hợp….”
Trần Thiên Khanh từ chối: “Tôi không biết tiếng của nước Z, giao lưu với người khác như thế nào được?”
Lục Chính Phi sửng sốt, hình như gã không nghĩ tới chuyện này.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Khi anh mang tôi tới đây, chưa từng nghĩ đến chuyện này sao?”
Lục Chính Phi đáp: “Ừm… vậy trước tiên anh tìm cho em một thầy giáo dạy tiếng nước Z, em cứ học từ từ, rồi sẽ học được thôi.”
Trần Thiên Khanh: “Không cần.” Tiếng nước Z, hắn dĩ nhiên sẽ biết, chính là hắn không muốn nói cho Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi còn muốn nói gì đó: “Thiên Khanh…..”
Trần Thiên Khanh đã đứng dậy, không để ý tới gã nữa mà đi vào trong phòng, hắn mới lên tới tầng hai chuẩn bị đi vào phòng ngủ, di động đã kêu lên.
Trên màn hình hiện lên ba chữ “Hàn Hoài Vân”.
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, vẫn nhận cuộc gọi: “Alo, có việc gì sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng của Hàn Hoài Vân vang lên: “Cậu Trần sao? Tôi là Hàn Hoài Vân. Ngày mai tôi muốn nói chuyện với cậu một chút? Có được không?”
Trần Thiên Khanh đương nhiên đáp “Được”.
Hàn Hoài Vân dặn:”Mong cậu không nói chuyện này cho cậu Lục.”
Trần Thiên Khanh nhìn từ cửa sổ xuống, Lục Chính Phi đang ngồi trên xích đu: “Không thành vấn đề.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook