Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
-
Chương 57: Người chết như ngọn đèn đã tắt
Ngày hạ táng Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, thời tiết rất tốt.
Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi lái xe tới nhà xác từ sáng sớm, vào trong kho lấy hũ tro ra, ôm tới nghĩa trang.
Trên bia mộ, có khắc tên Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương cùng ảnh chụp của hai người.
Nhân viên công tác của nghĩa trang cũng tới, đặt muối với đậu trước bia mộ, sau đó xới đất lên.
Người kia nói với Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi: “Bỏ tro cốt vào đi.”
Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi mỗi người ôm một hũ tro cốt, Trần Thiên Khanh ôm tro của Liễu Hoa Mai, Lục Chính Phi ôm của Trần Thanh Dương. Vốn Trần Thanh Vân hỏi xem có cần bà tới hỗ trợ không, nhưng Trần Thiên Khanh từ chối.
Cho nên đứng trước bia mộ lúc này chỉ có hai người họ.
Trần Thiên Khanh khom lưng xuống, đặt tro cốt vào, thần sắc có chút hoảng hốt, nhìn Lục Chính Phi đặt tro cốt của Trần Thanh Dương bên cạnh Liễu Hoa Mai.
Nhân viên công tác nói: “Thân quyến lấy ba nắm đất phủ lên tro cốt của họ, sẽ tạo phúc khí cho hậu nhân.”
Trần Thiên Khanh lấy ba nắm đất, phủ lên tro cốt cha mẹ Trần.
Lục Chính Phi đứng yên, nhân viên kia thấy kỳ lạ nhìn gã một cái: “Cậu không phải là người nhà họ?”
Lục Chính Phi cười khổ nói: “Ngược lại tôi rất muốn.”
Trần Thiên Khanh cúi thấp đầu không nói gì, chờ đến khi người ta dùng xi măng lấp mộ lại, hắn mới lấy từ trong túi ra một chiếc khăn màu trắng, lau sạch bia mộ bụi bặm.
Lục Chính Phi ngồi xổm xuống, đặt chút đồ và một bó hoa cúc trắng trên mộ hai người.
Làm xong xuôi, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi lại ở nơi để đốt vàng mã, đem quần áo của cha mẹ Trần đốt đi.
Liễu Hoa Mai theo đạo Thiên chúa, cho nên không thể đốt vàng mã, càng không thể thắp hương, Trần Thiên Khanh nhìn quần áo của họ bị đốt thành tro, cả người đờ ra.
Lục Chính Phi lặng lẽ cầm lấy tay hắn.
Trần Thiên Khanh nói: “Đi thôi.”
Lục Chính Phi ừ một tiếng, dắt Trần Thiên Khanh chậm rãi đi về phía trước.
Trần Thiên Khanh ngồi vào ghế phó lái, cảm giác cả người mất hết sức lực, hơi thở dồn dập, chợp mắt lấy tinh thần.
Lục Chính Phi khởi động xe, mang theo Trần Thiên Khanh rời khỏi nghĩa trang công cộng. Tất cả mọi chuyện giống như đã qua, nhưng Lục Chính Phi ngày càng lo lắng cho người bên cạnh mình, nguyên nhân là —- Trần Thiên Khanh quá bình tĩnh. Trừ ngày đầu tiên thất thố, thậm chí hắn còn không rơi nước mắt, mặt đơ như khúc gỗ, làm người khác không đoán ra suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa tinh thần của hắn càng khiến người khác lo lắng, Lục Chính Phi càng không biết an ủi hắn thế nào.
Khóc là một cách để giải tỏa bi thương, nhưng khi người ta quá khổ sở, thì muốn khóc cũng không khóc được nữa.
Lục Chính Phi chưa bao giờ trải qua cảm giác này nên đối mặt với phản ứng của Trần Thiên Khanh, gã căn bản không thể đoán được suy nghĩ lúc này của hắn.
Tang lễ hoàn tất, ngay lập tức phải bắt đầu xử lý những chuyện khác.
Về chuyện bồi thường từ gia đình người gây tai nạn, Trần Thiên Khanh không lo lắng chút nào, hắn biết loại chuyện này, Lục Chính Phi ra mặt sẽ giải quyết cực kỳ tốt.
Quả nhiên, sau ngày hạ táng Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, Lục Chính Phi đưa tiền bồi thường cho Trần Thiên Khanh.
Tám mươi vạn, hai mạng người, thậm chí còn không bằng tiền tiêu vặt Lục Chính Phi cho hắn, hắn cầm tiền cũng thấy thật châm chọc.
Tám mươi vạn không đáng là gì với Trần Thiên Khanh, nhưng với một gia đình thông thường, cũng rất có lực hấp dẫn.
Khi Trần Thiên Khanh chuẩn bị hành lý xong, sắp sửa về thành phố A, thì Trần Thanh Ngọc tìm hắn.
Trần Thanh Ngọc mua ít hoa quả, một mình đi tới nhà hắn.
Trần Thiên Khanh mặt lạnh nhìn bà ta, tất cả đều thể hiện được ý tứ châm biếm.
Trần Thanh Ngọc bị hắn trừng mắt nhìn có chút chột dạ, nhưng bà ta liếc Lục Chính Phi một cái, có thêm dũng khí nói: “Thiên Khanh, trước khi ba con mất, đã nói chuyện xong với cô, muốn đem phòng kia… bán cho cô.”
Nói xong, bà ta lấy từ đâu ra một bản hợp đồng, mặt trên có chữ ký của Trần Thanh Dương.
Trần Thiên Khanh nhận lấy nhìn lướt qua, nâng mắt nhìn: “Cô muốn căn phòng kia?”
Trần Thanh Ngọc trả lời: “Cũng không phải cô muốn chiếm lợi từ con, Thiên Khanh, cô là một người phụ nữ mang theo Tiểu Tuệ đúng là không có cách nào… Con xem cha của con cũng đi rồi, con liền hoàn thành tâm nguyện của anh ấy đi.”
Trần Thiên Khanh nhìn bà ta, bỗng nhiên cảm thấy, Trần Thiên Khanh đời trước bị hắn giam giữ, không nhìn thấy vẻ này của Trần Thanh Ngọc có lẽ cũng là chuyện tốt. Bởi vì cho đến chết, cậu đều nghĩ cả gia đình cậu đều yêu thương người thân của mình.
Trần Thiên Khanh nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Trần Thanh Ngọc thở dài, nhìn Lục Chính Phi không nói lời nào ngồi cạnh Trần Thiên Khanh: “Cha mẹ con mất rồi, cũng không biết chuyện con với tiểu Lục đi?”
Trần Thiên Khanh hỏi: “Cô biết?”
Trần Thanh Ngọc nói tiếp: “Loại chuyện đàn ông yêu đàn ông, người cô như ta cũng không muốn nói gì, nhưng nếu những người khác mà biết, sẽ nhìn con ra sao chứ? Nhìn cha mẹ con như thế nào?”
Nhưng Trần Thiên Khanh lại làm một hành động, chính là cầm bản hợp đồng Trần Thanh Ngọc đưa kia chậm chạp xé nát, vừa xé vừa nói: “Trần Thanh Ngọc, bà có thể thử, nhưng tôi cam đoan bà chắc chắn sẽ hối hận.”
Trần Thanh Ngọc bị khí thế của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, bà ta nói: “Con xé đi, đây mới là bản sao thôi!”
Trần Thiên Khanh không muốn phí sức ở đây, nói: “Lục Chính Phi, anh xem xét rồi làm gì thì làm.”
Ánh mắt của Lục Chính Phi nhìn về phía Trần Thanh Ngọc như nhìn một người chết.
Trần Thanh Ngọc mang theo túi, vừa mắng vừa đi ra, bà ta không ngu, nhìn Lục Chính Phi thì có vẻ không dễ động tới.
Trần Thiên Khanh quay đầu qua bảo: “Về trường đi.”
Lục Chính Phi vươn tay ôm hắn.
Bởi vì chuyện này, mà Trần Thiên Khanh tới trường muộn hơn mười ngày. Nhưng bên giáo viên hỏi rõ lí do vắng mặt của hắn xong, cực kỳ hào phóng cho thêm ngày nghỉ, nói cho hắn biết sẽ hỏi thăm sau.
Trần Thiên Khanh tới trường, để hành lý ở nhà Lục Chính Phi, sau đó mới đi tới phòng trọ.
Chúc Mậu đã đến trường hơn mười ngày, lúc trước cậu gọi điện cho Trần Thiên Khanh, tất nhiên là biết chuyện trong nhà hắn.
Khi Trần Thiên Khanh đi vào, cậu đang cho chuột nhỏ Đà Đà chơi vụn gỗ, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt không thay đổi của Trần Thiên Khanh, Chúc Mậu chào: “Thiên Khanh, cậu về rồi à?”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, đưa tay sờ sờ Đà Đà ngày càng béo tròn.
Chúc Mậu há miệng, muốn nói lời gì đó an ủi hắn, nhưng lời kia lên tới cửa miệng lại không nói nên lời, sau một lúc, mới nói: “Thiên Khanh, đừng quá đau lòng.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
So với trước kỳ nghỉ, Trần Thiên Khanh lại gầy đi. Sắc mặt trắng không tưởng tượng nổi, mặt mày tinh xảo, quả thực giống như một con búp bê vô hồn.
Chúc Mậu nhìn Trần Thiên Khanh như vậy, cảm thấy khó chịu, cậu ôm Trần Thiên Khanh một cái thật mạnh.
Trần Thiên Khanh chầm chậm nói: “Có thể tớ sẽ không học nữa.”
Chúc Mậu giật mình: “Sao lại không đến trường nữa?”
Trần Thiên Khanh nói: “Bởi vì tớ có bệnh.”
Chúc Mậu cả kinh hỏi: “Thiên Khanh, cậu bị bệnh gì?”
Trần Thiên Khanh: “Bệnh trị không hết.” Hắn cảm thấy, hắn sắp điên rồi.
Vô số kí ức và âm thanh quấn lấy hắn, làm hắn bất an không ngủ được, bên ngoài hắn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ là một biểu hiện giả dối, thậm chí hắn không biết khi nào mình sẽ hỏng mất.
Chúc Mậu nghe được hắn nói vậy, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ hắn bị ung thư, vội nói: “Thiên Khanh, đừng từ bỏ! Ông nội của tớ cũng bị ung thư, nhưng vẫn sống tốt được mấy năm mà!”
Trần Thiên Khanh chỉ cười ha ha: “Ngu ngốc, tớ chỉ lừa cậu thôi!” Chúc Mậu nghi ngờ nhìn hắn, cũng không tin tưởng lời này của hắn.
Trần Thiên Khanh: “Tớ quay lại để gặp cậu thôi… Một lát nữa sẽ đi, tiền thuê nhà tớ đã nộp rồi, cậu cứ an tâm mà ở, không chừng sau này tớ sẽ quay về đây.”
Chúc Mậu ngăn: “Đừng! Cậu đi rồi, tớ cũng nên quay về kí túc! Tiểu Hoa cũng không ở đây nữa… Thiên Khanh, cậu thật sự còn quay lại đây ư?”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Ai mà biết được!” Hắn cũng không biết, hắn có thể quay lại cuộc sống sinh hoạt bình thường được nữa hay không?
Lục Chính Phi luôn đứng ở ngoài cửa chờ Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, em thật sự không muốn học nữa?”
Trước kia là Lục Chính Phi giam không cho Trần Thiên Khanh đến trường, bây giờ lại biến thành gã mong muốn Trần Thiên Khanh đi học.
Trần Thiên Khanh trả lời: “Không muốn.” Không có gì tốt, cho tới lúc này hắn cũng không phải “Trần Thiên Khanh chân chính”, cũng sẽ không trở thành “Trần Thiên Khanh” được. Từ đầu tới cuối, hắn chỉ bắt chước cậu một cách sứt sẹo.
Lục Chính Phi nói: “Để anh nhờ người làm thủ tục tạm thời nghỉ học cho em… Em muốn nghỉ đến lúc nào thì….” Câu nói sau hắn chưa nói hết nhưng hai người đều hiểu ý tứ trong đó.
Trần Thiên Khanh gọi: “Nhanh lên”. Dựa theo kế hoạch của hắn, vốn nên đáp ứng đề nghị của Hàn Hoài Vân, chính là sau cái chết của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, hắn quyết định cứ thuận theo tự nhiên đi.
Cho dù là Lục Chính Phi cũng được, cho dù Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương đều đã mất cũng được, hay là tương lai hắn đi theo quỹ đạo vốn có của số phận cũng được, hắn chỉ nhất nhất mà tiếp nhận.
Bởi vì những thứ này, đều là những gì hắn nên nhận.
Sống lại, có lẽ không có nghĩa là thay đổi, mà chính là, muốn hắn chịu mọi cực khổ, từ đầu đến cuối chỉ có thể chấp nhận.
…
Trở lại nhà Lục Chính Phi, Tiểu Hoa không biết từ đâu chui ra, Trần Thiên Khanh nhìn mèo nhỏ kêu meo meo quấn bên chân của hắn, trong ánh mắt là một loại hờ hững khiến người ta hoảng hốt.
Thật giống như sinh mệnh nhỏ vô cùng đáng yêu trước mặt cũng không có cách nào tạo ra hứng thú cho hắn, cho dù đáng yêu đến đâu đi chăng nữa, cũng không liên quan tới hắn.
Đây là cảm giác như ngăn cách hắn với toàn bộ thế giới này.
Lục Chính Phi nói: “Tiểu Hoa lớn thật nhanh.”
Trần Thiên Khanh bình tĩnh nhìn gã một cái, ánh mắt kia làm lưng của Lục Chính Phi chợt lạnh —- cho đến lúc này, rốt cuộc gã cũng nhận ra, bệnh tình của Trần Thiên Khanh đã nghiêm trọng tới mức không đợi được nữa rồi.
Bởi vì đôi mắt vốn nên tràn đầy sức sống kia, lại là một mảnh tịch mịch làm người ta không thể xem nhẹ, rõ ràng hắn đang nhìn gã, lại khiến gã cảm thấy, ánh mắt kia đã mở thật lớn, tán loạn không còn biết phương hướng nữa rồi.
Lục Chính Phi biết không thể tiếp tục kéo dài: “Thiên Khanh, chúng ta lập tức đi gặp bác sĩ.”
Trần Thiên Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, một câu cũng không nói, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.
Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi lái xe tới nhà xác từ sáng sớm, vào trong kho lấy hũ tro ra, ôm tới nghĩa trang.
Trên bia mộ, có khắc tên Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương cùng ảnh chụp của hai người.
Nhân viên công tác của nghĩa trang cũng tới, đặt muối với đậu trước bia mộ, sau đó xới đất lên.
Người kia nói với Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi: “Bỏ tro cốt vào đi.”
Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi mỗi người ôm một hũ tro cốt, Trần Thiên Khanh ôm tro của Liễu Hoa Mai, Lục Chính Phi ôm của Trần Thanh Dương. Vốn Trần Thanh Vân hỏi xem có cần bà tới hỗ trợ không, nhưng Trần Thiên Khanh từ chối.
Cho nên đứng trước bia mộ lúc này chỉ có hai người họ.
Trần Thiên Khanh khom lưng xuống, đặt tro cốt vào, thần sắc có chút hoảng hốt, nhìn Lục Chính Phi đặt tro cốt của Trần Thanh Dương bên cạnh Liễu Hoa Mai.
Nhân viên công tác nói: “Thân quyến lấy ba nắm đất phủ lên tro cốt của họ, sẽ tạo phúc khí cho hậu nhân.”
Trần Thiên Khanh lấy ba nắm đất, phủ lên tro cốt cha mẹ Trần.
Lục Chính Phi đứng yên, nhân viên kia thấy kỳ lạ nhìn gã một cái: “Cậu không phải là người nhà họ?”
Lục Chính Phi cười khổ nói: “Ngược lại tôi rất muốn.”
Trần Thiên Khanh cúi thấp đầu không nói gì, chờ đến khi người ta dùng xi măng lấp mộ lại, hắn mới lấy từ trong túi ra một chiếc khăn màu trắng, lau sạch bia mộ bụi bặm.
Lục Chính Phi ngồi xổm xuống, đặt chút đồ và một bó hoa cúc trắng trên mộ hai người.
Làm xong xuôi, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi lại ở nơi để đốt vàng mã, đem quần áo của cha mẹ Trần đốt đi.
Liễu Hoa Mai theo đạo Thiên chúa, cho nên không thể đốt vàng mã, càng không thể thắp hương, Trần Thiên Khanh nhìn quần áo của họ bị đốt thành tro, cả người đờ ra.
Lục Chính Phi lặng lẽ cầm lấy tay hắn.
Trần Thiên Khanh nói: “Đi thôi.”
Lục Chính Phi ừ một tiếng, dắt Trần Thiên Khanh chậm rãi đi về phía trước.
Trần Thiên Khanh ngồi vào ghế phó lái, cảm giác cả người mất hết sức lực, hơi thở dồn dập, chợp mắt lấy tinh thần.
Lục Chính Phi khởi động xe, mang theo Trần Thiên Khanh rời khỏi nghĩa trang công cộng. Tất cả mọi chuyện giống như đã qua, nhưng Lục Chính Phi ngày càng lo lắng cho người bên cạnh mình, nguyên nhân là —- Trần Thiên Khanh quá bình tĩnh. Trừ ngày đầu tiên thất thố, thậm chí hắn còn không rơi nước mắt, mặt đơ như khúc gỗ, làm người khác không đoán ra suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa tinh thần của hắn càng khiến người khác lo lắng, Lục Chính Phi càng không biết an ủi hắn thế nào.
Khóc là một cách để giải tỏa bi thương, nhưng khi người ta quá khổ sở, thì muốn khóc cũng không khóc được nữa.
Lục Chính Phi chưa bao giờ trải qua cảm giác này nên đối mặt với phản ứng của Trần Thiên Khanh, gã căn bản không thể đoán được suy nghĩ lúc này của hắn.
Tang lễ hoàn tất, ngay lập tức phải bắt đầu xử lý những chuyện khác.
Về chuyện bồi thường từ gia đình người gây tai nạn, Trần Thiên Khanh không lo lắng chút nào, hắn biết loại chuyện này, Lục Chính Phi ra mặt sẽ giải quyết cực kỳ tốt.
Quả nhiên, sau ngày hạ táng Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, Lục Chính Phi đưa tiền bồi thường cho Trần Thiên Khanh.
Tám mươi vạn, hai mạng người, thậm chí còn không bằng tiền tiêu vặt Lục Chính Phi cho hắn, hắn cầm tiền cũng thấy thật châm chọc.
Tám mươi vạn không đáng là gì với Trần Thiên Khanh, nhưng với một gia đình thông thường, cũng rất có lực hấp dẫn.
Khi Trần Thiên Khanh chuẩn bị hành lý xong, sắp sửa về thành phố A, thì Trần Thanh Ngọc tìm hắn.
Trần Thanh Ngọc mua ít hoa quả, một mình đi tới nhà hắn.
Trần Thiên Khanh mặt lạnh nhìn bà ta, tất cả đều thể hiện được ý tứ châm biếm.
Trần Thanh Ngọc bị hắn trừng mắt nhìn có chút chột dạ, nhưng bà ta liếc Lục Chính Phi một cái, có thêm dũng khí nói: “Thiên Khanh, trước khi ba con mất, đã nói chuyện xong với cô, muốn đem phòng kia… bán cho cô.”
Nói xong, bà ta lấy từ đâu ra một bản hợp đồng, mặt trên có chữ ký của Trần Thanh Dương.
Trần Thiên Khanh nhận lấy nhìn lướt qua, nâng mắt nhìn: “Cô muốn căn phòng kia?”
Trần Thanh Ngọc trả lời: “Cũng không phải cô muốn chiếm lợi từ con, Thiên Khanh, cô là một người phụ nữ mang theo Tiểu Tuệ đúng là không có cách nào… Con xem cha của con cũng đi rồi, con liền hoàn thành tâm nguyện của anh ấy đi.”
Trần Thiên Khanh nhìn bà ta, bỗng nhiên cảm thấy, Trần Thiên Khanh đời trước bị hắn giam giữ, không nhìn thấy vẻ này của Trần Thanh Ngọc có lẽ cũng là chuyện tốt. Bởi vì cho đến chết, cậu đều nghĩ cả gia đình cậu đều yêu thương người thân của mình.
Trần Thiên Khanh nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Trần Thanh Ngọc thở dài, nhìn Lục Chính Phi không nói lời nào ngồi cạnh Trần Thiên Khanh: “Cha mẹ con mất rồi, cũng không biết chuyện con với tiểu Lục đi?”
Trần Thiên Khanh hỏi: “Cô biết?”
Trần Thanh Ngọc nói tiếp: “Loại chuyện đàn ông yêu đàn ông, người cô như ta cũng không muốn nói gì, nhưng nếu những người khác mà biết, sẽ nhìn con ra sao chứ? Nhìn cha mẹ con như thế nào?”
Nhưng Trần Thiên Khanh lại làm một hành động, chính là cầm bản hợp đồng Trần Thanh Ngọc đưa kia chậm chạp xé nát, vừa xé vừa nói: “Trần Thanh Ngọc, bà có thể thử, nhưng tôi cam đoan bà chắc chắn sẽ hối hận.”
Trần Thanh Ngọc bị khí thế của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, bà ta nói: “Con xé đi, đây mới là bản sao thôi!”
Trần Thiên Khanh không muốn phí sức ở đây, nói: “Lục Chính Phi, anh xem xét rồi làm gì thì làm.”
Ánh mắt của Lục Chính Phi nhìn về phía Trần Thanh Ngọc như nhìn một người chết.
Trần Thanh Ngọc mang theo túi, vừa mắng vừa đi ra, bà ta không ngu, nhìn Lục Chính Phi thì có vẻ không dễ động tới.
Trần Thiên Khanh quay đầu qua bảo: “Về trường đi.”
Lục Chính Phi vươn tay ôm hắn.
Bởi vì chuyện này, mà Trần Thiên Khanh tới trường muộn hơn mười ngày. Nhưng bên giáo viên hỏi rõ lí do vắng mặt của hắn xong, cực kỳ hào phóng cho thêm ngày nghỉ, nói cho hắn biết sẽ hỏi thăm sau.
Trần Thiên Khanh tới trường, để hành lý ở nhà Lục Chính Phi, sau đó mới đi tới phòng trọ.
Chúc Mậu đã đến trường hơn mười ngày, lúc trước cậu gọi điện cho Trần Thiên Khanh, tất nhiên là biết chuyện trong nhà hắn.
Khi Trần Thiên Khanh đi vào, cậu đang cho chuột nhỏ Đà Đà chơi vụn gỗ, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt không thay đổi của Trần Thiên Khanh, Chúc Mậu chào: “Thiên Khanh, cậu về rồi à?”
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, đưa tay sờ sờ Đà Đà ngày càng béo tròn.
Chúc Mậu há miệng, muốn nói lời gì đó an ủi hắn, nhưng lời kia lên tới cửa miệng lại không nói nên lời, sau một lúc, mới nói: “Thiên Khanh, đừng quá đau lòng.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
So với trước kỳ nghỉ, Trần Thiên Khanh lại gầy đi. Sắc mặt trắng không tưởng tượng nổi, mặt mày tinh xảo, quả thực giống như một con búp bê vô hồn.
Chúc Mậu nhìn Trần Thiên Khanh như vậy, cảm thấy khó chịu, cậu ôm Trần Thiên Khanh một cái thật mạnh.
Trần Thiên Khanh chầm chậm nói: “Có thể tớ sẽ không học nữa.”
Chúc Mậu giật mình: “Sao lại không đến trường nữa?”
Trần Thiên Khanh nói: “Bởi vì tớ có bệnh.”
Chúc Mậu cả kinh hỏi: “Thiên Khanh, cậu bị bệnh gì?”
Trần Thiên Khanh: “Bệnh trị không hết.” Hắn cảm thấy, hắn sắp điên rồi.
Vô số kí ức và âm thanh quấn lấy hắn, làm hắn bất an không ngủ được, bên ngoài hắn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ là một biểu hiện giả dối, thậm chí hắn không biết khi nào mình sẽ hỏng mất.
Chúc Mậu nghe được hắn nói vậy, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ hắn bị ung thư, vội nói: “Thiên Khanh, đừng từ bỏ! Ông nội của tớ cũng bị ung thư, nhưng vẫn sống tốt được mấy năm mà!”
Trần Thiên Khanh chỉ cười ha ha: “Ngu ngốc, tớ chỉ lừa cậu thôi!” Chúc Mậu nghi ngờ nhìn hắn, cũng không tin tưởng lời này của hắn.
Trần Thiên Khanh: “Tớ quay lại để gặp cậu thôi… Một lát nữa sẽ đi, tiền thuê nhà tớ đã nộp rồi, cậu cứ an tâm mà ở, không chừng sau này tớ sẽ quay về đây.”
Chúc Mậu ngăn: “Đừng! Cậu đi rồi, tớ cũng nên quay về kí túc! Tiểu Hoa cũng không ở đây nữa… Thiên Khanh, cậu thật sự còn quay lại đây ư?”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Ai mà biết được!” Hắn cũng không biết, hắn có thể quay lại cuộc sống sinh hoạt bình thường được nữa hay không?
Lục Chính Phi luôn đứng ở ngoài cửa chờ Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, em thật sự không muốn học nữa?”
Trước kia là Lục Chính Phi giam không cho Trần Thiên Khanh đến trường, bây giờ lại biến thành gã mong muốn Trần Thiên Khanh đi học.
Trần Thiên Khanh trả lời: “Không muốn.” Không có gì tốt, cho tới lúc này hắn cũng không phải “Trần Thiên Khanh chân chính”, cũng sẽ không trở thành “Trần Thiên Khanh” được. Từ đầu tới cuối, hắn chỉ bắt chước cậu một cách sứt sẹo.
Lục Chính Phi nói: “Để anh nhờ người làm thủ tục tạm thời nghỉ học cho em… Em muốn nghỉ đến lúc nào thì….” Câu nói sau hắn chưa nói hết nhưng hai người đều hiểu ý tứ trong đó.
Trần Thiên Khanh gọi: “Nhanh lên”. Dựa theo kế hoạch của hắn, vốn nên đáp ứng đề nghị của Hàn Hoài Vân, chính là sau cái chết của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, hắn quyết định cứ thuận theo tự nhiên đi.
Cho dù là Lục Chính Phi cũng được, cho dù Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương đều đã mất cũng được, hay là tương lai hắn đi theo quỹ đạo vốn có của số phận cũng được, hắn chỉ nhất nhất mà tiếp nhận.
Bởi vì những thứ này, đều là những gì hắn nên nhận.
Sống lại, có lẽ không có nghĩa là thay đổi, mà chính là, muốn hắn chịu mọi cực khổ, từ đầu đến cuối chỉ có thể chấp nhận.
…
Trở lại nhà Lục Chính Phi, Tiểu Hoa không biết từ đâu chui ra, Trần Thiên Khanh nhìn mèo nhỏ kêu meo meo quấn bên chân của hắn, trong ánh mắt là một loại hờ hững khiến người ta hoảng hốt.
Thật giống như sinh mệnh nhỏ vô cùng đáng yêu trước mặt cũng không có cách nào tạo ra hứng thú cho hắn, cho dù đáng yêu đến đâu đi chăng nữa, cũng không liên quan tới hắn.
Đây là cảm giác như ngăn cách hắn với toàn bộ thế giới này.
Lục Chính Phi nói: “Tiểu Hoa lớn thật nhanh.”
Trần Thiên Khanh bình tĩnh nhìn gã một cái, ánh mắt kia làm lưng của Lục Chính Phi chợt lạnh —- cho đến lúc này, rốt cuộc gã cũng nhận ra, bệnh tình của Trần Thiên Khanh đã nghiêm trọng tới mức không đợi được nữa rồi.
Bởi vì đôi mắt vốn nên tràn đầy sức sống kia, lại là một mảnh tịch mịch làm người ta không thể xem nhẹ, rõ ràng hắn đang nhìn gã, lại khiến gã cảm thấy, ánh mắt kia đã mở thật lớn, tán loạn không còn biết phương hướng nữa rồi.
Lục Chính Phi biết không thể tiếp tục kéo dài: “Thiên Khanh, chúng ta lập tức đi gặp bác sĩ.”
Trần Thiên Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, một câu cũng không nói, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook