Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
-
Chương 39: Đập nát khuôn mặt anh
Nguyễn Ôn Hoành cảm thấy không ổn, Trần Thiên Khanh nói xong lời kia rồi xoay người bước đi, nhìn dáng vẻ thì hình như chuẩn bị đi tìm Lục Chính Phi ở hồ bơi.
Nguyễn Ôn Hoành đơ hai giây mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng chạy theo sau, anh ta gọi với theo bóng dáng của hắn: “Trần Thiên Khanh, cậu đừng xúc động!”
Trần Thiên Khanh không nói bất cứ lời nào, hoàn toàn mặc kệ người bị rớt lại phía sau kia.
Khi Lục Chính Phi nhìn thấy Trần Thiên Khanh, gã đang nói chuyện làm ăn với Kim Hoán Du, gã hiểu rõ con người cô ta cũng như cô ta hiểu rõ con người gã, hai bên đều không có nhiều hứng thú với đối phương —- nhiều nhất cũng chỉ là đối tác có lợi cho nhau mà thôi.
Nhưng mặc dù trong lòng không có quỷ thì khi Lục Chính Phi nhìn thấy Trần Thiên Khanh vẫn luống cuống một chút, gã bước ra khỏi bể bơi, vội hỏi: “Thiên Khanh, sao em lại ở đây?”
Trần Thiên Khanh không trả lời, nhưng ngay sau đó Lục Chính Phi liền nhận được đáp án cho câu hỏi này, bởi vì gã thấy Nguyễn Ôn Hoành chạy theo sau.
Lục Chính Phi nói: “Nguyễn Ôn Hoành, sao anh lại làm vậy với tôi? Không phải tôi đã nói với anh, đừng trêu chọc tới em ấy hay sao?” Nói thật, khi Lục Chính Phi nhìn thấy Nguyễn Ôn Hoành, gã rất tức giận, thậm chí gã còn có xúc động muốn cho người anh họ này của mình một đấm.
Nguyễn Ôn Hoành không giải thích gì, chỉ nhíu mày nhìn về phía Trần Thiên Khanh, trên mặt hắn không lộ ra biểu tình gì, giống như người vừa rồi ở trên tầng không khống chế được cảm xúc không phải là hắn.
Lục Chính Phi nói với hắn: “Thiên Khanh, em nghe anh giải thích đã, cô Kim chỉ là đối tác làm ăn của anh thôi…” Lời mới nói được nửa, Kim Hoán Du đáng nhẽ ra đang tiếp tục bơi lội không biết rời bể bơi từ lúc nào, không để Lục Chính Phi nói tiếp, đã vươn tay ôm chặt cánh tay của gã, dịu dàng hỏi: “Chính Phi, là ai vậy?”
Lục Chính Phi: “…….”
Kim Hoán Du cười nói: “Mấy người làm sao vậy? Sao sắc mặt lại xấu thế? Em trai nhỏ, em tìm Chính Phi có chuyện gì không?”
Trước hơn hết, Lục Chính Phi đẩy cánh tay của cô ta ra, nhưng Kim Hoán Du lại giả bộ không để ý, tiếp tục nói: “Chính Phi, anh sẽ không cho em leo cây đó chứ, không phải bơi xong, chúng ta sẽ đi chọn váy cưới hay sao?”
Trong lòng Lục Chính Phi vốn tràn đầy lửa giận lại tràn ra bên ngoài, gã hung dữ trừng Kim Hoán Du: “Đừng ép tôi phải đánh phụ nữ.”
Kim Hoán Du bị gã trừng co rúm một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, liếc mắt nhìn Nguyễn Ôn Hoành, hừ giọng nói: “Không chút thú vị.”
Nói xong rồi quay người bước đi.
Lục Chính Phi vội vàng nói: “Thiên Khanh, em nghe anh giải thích đã, anh với cô ta không có bất cứ quan hệ gì, hôm nay tới nơi này cũng chỉ là bàn chuyện làm ăn!!!! Nguyễn Ôn Hoành, anh giải thích rõ ràng cho tôi!”
Bị Lục Chính Phi nhắc tới, Nguyễn Ôn Hoành cũng không sợ hãi, chỉ cười nói: “Giải thích cái gì? Giải thích tại sao em ở trong này à?”
Lục Chính Phi tức giận: “Đừng nói với tôi rằng anh với Kim Hoán Du không có liên quan gì!”
Nguyễn Ôn Hoành trả lời: “Tôi với Kim Hoán Du đương nhiên là có quan hệ rồi, tôi rất thích cô em dâu này.” —- anh ta không tiếc công sức để đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Chính Phi suýt chút nữa cho một đấm vào mặt anh ta, gã hít sâu mấy hơi, mới cố gắng làm giọng mình mềm lại, nói với Trần Thiên Khanh cả mặt trắng bệch đang im lặng bên cạnh: “Thiên Khanh, em phải tin anh, anh với cô ta thật sự không có gì.”
Trần Thiên Khanh hờ hững nhìn gã, chỉ cảm thấy bản thân đang xem một trò hề —- trên thế giới này, người tin rằng Lục Chính Phi thật sự yêu Trần Thiên Khanh chỉ một người, trừ chính hắn ra, hình như không còn ai nữa, người bên ngoài đều không cảm nhận được tình yêu của Lục Chính Phi, cả “Trần Thiên Khanh thật sự” cũng không cảm nhận được tình yêu của hắn.
Trần Thiên Khanh đứng yên một lúc mới nói: “Đừng ồn ào ở đây.”
Nói xong liền xoay người đi về phía phòng thay đồ, xem dáng vẻ là muốn nói chuyện rõ ràng với Lục Chính Phi ở đó.
Lục Chính Phi nhìn theo bóng dáng của hắn, rồi hung hăng quơ nắm đấm về phía anh họ của mình: “Tốt nhất là anh cầu mong cho em ấy tin lời tôi nói đi.”
Nguyễn Ôn Hoành chìa tay, nhún vai: “Chúc cậu may mắn!”
Lục Chính Phi ném kính bơi xuống đất, cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Trần Thiên Khanh ngồi xuống ghế trong phòng thay đồ, mặt không thay đổi nhìn Lục Chính Phi đang đi tới.
Thân trên của Lục Chính Phi vẫn còn vương nước, gã nhìn Trần Thiên Khanh, nhỏ giọng giải thích: “Thiên Khanh, anh thật sự không có gì với người phụ nữ kia…. Em phải tin anh.”
Trần Thiên Khanh không để ý tới lời của gã, mà dùng một ánh mắt quái dị chuyên chú nhìn người trước mặt, Lục Chính Phi trước mặt —- trẻ tuổi, anh tuấn, nhiều tiền, cho dù làm gì cũng đều thuận lợi.
Nhưng gặp phải Trần Thiên Khanh này, lại như bị dẫm phải đinh.
Lục Chính Phi cảm giác ánh mắt của hắn cực kì dọa người, gã nói: “Thiên Khanh, em đừng nhìn anh như vậy, em có tin anh không?”
Trần Thiên Khanh chỉ bảo: “Anh lại đây.”
Lục Chính Phi thăm dò bước về phía trước hai bước, gã vẫn cảm giác Trần Thiên Khanh lúc này có chút đáng sợ, đó là một loại cảm giác gã chưa từng nhận thấy trên người Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh thấy gã do do dự dự, nhíu mày nói: “Tời gần đây.”
Lúc này Lục Chính Phi bước thêm hai bước nữa, cuối cùng mới ngồi trước mặt Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh không nói gì, chỉ ngoắc tay về hướng Lục Chính Phi, ý bảo gã đưa mặt qua đây.
Lục Chính Phi nhìn hắn, trong lòng có cảm giác như bị nắm thóp, cảm thấy chột dạ không hiểu nổi, gã nói: “Thiên Khanh, em đừng tức giận, anh chỉ yêu một mình em thôi.” Nói xong, gã cúi người xuống.
Trần Thiên Khanh nắm lấy tóc gã, Lục Chính Phi bị nắm đau đến nhíu mày: “Thiên Khanh?”
Trần Thiên Khanh dùng giữ sức, nắm chặt tới mức khiến Lục Chính Phi đau đớn, tóc gã vốn đã ngắn, lại ướt, nằm trong tay Trần Thiên Khanh, giống như một nắm rong ướt sũng.
Lục Chính Phi vẫn chưa hiểu Trần Thiên Khanh muốn làm gì, đã bị hắn kéo tóc tới gần mặt gương phía trước.
Trước gương trong phòng thay đồ là hình ảnh hai người đàn ông trẻ tuổi.
Đều là khuôn mặt anh tuấn, một người tinh thần phấn chấn bồng bột, một người sắc mặt khó coi giống như thủy quỷ mới từ trong nước bước ra, tay phải của Trần Thiên Khanh nắm lấy tóc Lục Chính Phi, tay trái vuốt ve mặt gương, khuôn mặt trong gương của hắn.
Muốn Lục Chính Phi nghĩ Trần Thiên Khanh lúc này là bình thường thì thật kì quái, gã muốn tránh khỏi bàn tay kia thật ra rất dễ dàng, nhưng nhìn sắc mặt và ánh mắt của Trần Thiên Khanh, gã có chút sợ hãi, sợ sau khi gã tránh ra, sẽ có một số chuyện gã không thể khống chế được nữa.
Không khí giữa hai người im lặng đến kỳ dị, ngay lúc Lục Chính Phi muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì, Trần Thiên Khanh lạnh lùng thốt ra một câu: “Lục Chính Phi, tình yêu của anh, ai cũng không muốn.”
Ngay lúc đó, đầu của Lục Chính Phi bị Trần Thiên Khanh ấn mạnh về phía mặt gương, Lục Chính Phi mới bơi xong, còn chưa đi dép, lòng bàn chân ướt trơn trượt không có cách nào dùng sức, bị Trần Thiên Khanh ấn một cái, đập thẳng vào mặt gương, “loảng xoảng” một tiếng, tấm gương ở trên tường bị vỡ thành mảnh nhỏ, ào ào rơi xuống đất.
Lục Chính Phi kêu lên một tiếng, gã hoàn toàn không nghĩ tới hành động này của Trần Thiên Khanh.
Gã bị đụng cả đầu chảy máu, thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, Nguyễn Ôn Hoành luôn nghe ngóng ở ngoài cửa cũng bắt đầu gõ cửa phòng, anh ta nghe ra có chuyện gì đó bên trong.
Bị Trần Thiên Khanh làm như vậy, cho dù là Bồ Tát Phật Tổ cùng có phần tức giận, Lục Chính Phi vốn muốn phát giận, nhưng khi nhìn rõ ràng tất cả cảnh tượng trước mặt, gã không nói được bất cứ điều gì.
Trần Thiên Khanh đập đầu gã vào gương xong, lúc này chỉ im lặng ngồi xổm dưới đất, tay run run nhặt từng mảnh gương vụn trên mặt đất —- hắn muốn ghép lại tấm gương kia.
Lục Chính Phi hừ lạnh một tiếng, sờ sờ cái trán đang chảy máu của mình: “Trần Thiên Khanh, em đang làm gì đó?”
Trần Thiên Khanh không để ý tới gã, hắn giống một đứa trẻ đang làm sai chuyện, mím chặt môi, vẻ mặt bối rối mà hoảng loạn nhặt mảnh vỡ, bộ dạng ấy làm đáy lòng Lục Chính Phi lạnh lẽo.
Lục Chính Phi kéo lấy tay hắn, nói: “Trần Thiên Khanh, em đang làm gì vậy?”
Trần Thiên Khanh dùng hết sức giãy khỏi tay gã, trong miệng lẩm bẩm vài từ: “Thiên Khanh…. vỡ rồi.”
Lục Chính Phi im lặng, lúc này gã mới để ý, tay của Trần Thiên Khanh cũng bị mảnh kính cắt sâu, đang nhỏ máu đỏ tươi.
Nếu vừa nãy Lục Chính Phi vẫn còn tức giận, thì lúc này, gã chỉ còn đau lòng.
Gã ôm lấy Trần Thiên Khanh từ phía sau, thấp giọng nói: “Thiên Khanh, thật xin lỗi, em đừng như vậy.”
Trần Thiên Khanh không để ý tới gã, chỉ muốn thoát khỏi ngực gã.
Đầu Lục Chính Phi đau dữ dội, biết mình không giữ được Trần Thiên Khanh, chỉ có thể lảo đảo ra mở cửa, gọi Nguyễn Ôn Hoành bên ngoài giúp gã một tay.
Nguyễn Ôn Hoành vốn nghĩ hai người nhiều nhất cũng chỉ cãi nhau mà thôi, không ngờ lại náo loạn tới mức máu chảy đầm đìa, ngay khi anh ta nhìn thấy gương mặt của Lục Chính Phi, thậm chí thật sự nghĩ rằng Trần Thiên Khanh đã đâm gã một dao.
Lục Chính Phi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi vào giúp tôi!”
Nguyễn Ôn Hoành lắc đầu:”….Tình yêu của hai người khẩu vị cũng nặng quá đấy.”
Lục Chính Phi trừng mắt nhìn anh ta, oán hận chửi: “CMN, không phải cũng là tại anh mới vậy sao.”
Nguyễn Ôn Hoành ngượng ngùng cười, không phản bác lại, sao anh ta có thể nhìn ra một Trần Thiên Khanh tao nhã như vậy, lại có thể cực đoan đến thế.
Hai người cùng bước vào phòng, thật sự cố kéo Trần Thiên Khanh đứng dậy, Lục Chính Phi thấy hắn vẫn giãy dụa kịch liệt, cố gắng dùng quần áo trói tay hắn lại, rồi cầm khăn mặt giúp hắn cầm máu trên tay.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Đầu của cậu sắp choáng đến nơi, không lo trị trước, còn chăm nom tiểu tình nhân nữa.”
Lục Chính Phi không ngẩng đầu lên nói: “Anh thì biết cái gì.” —- khi gã nhìn thấy vết thương trên tay Trần Thiên Khanh thì vô cùng lo lắng, sợ sẽ để lại di chứng, cho nên nhất thời miệng vết thương trên đầu cũng không còn cảm thấy đau nữa, được Nguyễn Ôn Hoành nhắc nhở, giờ mới thấy chóng mặt.
Nguyễn Ôn Hoành tiếp tục: “Nói thật thì, cho dù có yêu tôi cũng không khổ đến như thế này.”
Lục Chính Phi phản bác: “Yêu anh, lão tử thà có tình yêu nhân thú còn hơn, bớt nói nhảm, đi gọi bác sĩ tới đây.”
Nguyễn Ôn Hoành nhún nhún vai, lúc này mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số, kể sơ tình huống ở đây.
Lục Chính Phi ôm Trần Thiên Khanh vào lòng, trấn an: “Thiên Khanh, đừng sợ, bác sĩ đến nhanh thôi….”
Trần Thiên Khanh không nói câu nào, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh gương vỡ, hắn mơ hồ nhìn thấy, trong mảnh vỡ ấy xuất hiện gương mặt của “Trần Thiên Khanh”, cười ôn nhu với hắn.
Nguyễn Ôn Hoành đơ hai giây mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng chạy theo sau, anh ta gọi với theo bóng dáng của hắn: “Trần Thiên Khanh, cậu đừng xúc động!”
Trần Thiên Khanh không nói bất cứ lời nào, hoàn toàn mặc kệ người bị rớt lại phía sau kia.
Khi Lục Chính Phi nhìn thấy Trần Thiên Khanh, gã đang nói chuyện làm ăn với Kim Hoán Du, gã hiểu rõ con người cô ta cũng như cô ta hiểu rõ con người gã, hai bên đều không có nhiều hứng thú với đối phương —- nhiều nhất cũng chỉ là đối tác có lợi cho nhau mà thôi.
Nhưng mặc dù trong lòng không có quỷ thì khi Lục Chính Phi nhìn thấy Trần Thiên Khanh vẫn luống cuống một chút, gã bước ra khỏi bể bơi, vội hỏi: “Thiên Khanh, sao em lại ở đây?”
Trần Thiên Khanh không trả lời, nhưng ngay sau đó Lục Chính Phi liền nhận được đáp án cho câu hỏi này, bởi vì gã thấy Nguyễn Ôn Hoành chạy theo sau.
Lục Chính Phi nói: “Nguyễn Ôn Hoành, sao anh lại làm vậy với tôi? Không phải tôi đã nói với anh, đừng trêu chọc tới em ấy hay sao?” Nói thật, khi Lục Chính Phi nhìn thấy Nguyễn Ôn Hoành, gã rất tức giận, thậm chí gã còn có xúc động muốn cho người anh họ này của mình một đấm.
Nguyễn Ôn Hoành không giải thích gì, chỉ nhíu mày nhìn về phía Trần Thiên Khanh, trên mặt hắn không lộ ra biểu tình gì, giống như người vừa rồi ở trên tầng không khống chế được cảm xúc không phải là hắn.
Lục Chính Phi nói với hắn: “Thiên Khanh, em nghe anh giải thích đã, cô Kim chỉ là đối tác làm ăn của anh thôi…” Lời mới nói được nửa, Kim Hoán Du đáng nhẽ ra đang tiếp tục bơi lội không biết rời bể bơi từ lúc nào, không để Lục Chính Phi nói tiếp, đã vươn tay ôm chặt cánh tay của gã, dịu dàng hỏi: “Chính Phi, là ai vậy?”
Lục Chính Phi: “…….”
Kim Hoán Du cười nói: “Mấy người làm sao vậy? Sao sắc mặt lại xấu thế? Em trai nhỏ, em tìm Chính Phi có chuyện gì không?”
Trước hơn hết, Lục Chính Phi đẩy cánh tay của cô ta ra, nhưng Kim Hoán Du lại giả bộ không để ý, tiếp tục nói: “Chính Phi, anh sẽ không cho em leo cây đó chứ, không phải bơi xong, chúng ta sẽ đi chọn váy cưới hay sao?”
Trong lòng Lục Chính Phi vốn tràn đầy lửa giận lại tràn ra bên ngoài, gã hung dữ trừng Kim Hoán Du: “Đừng ép tôi phải đánh phụ nữ.”
Kim Hoán Du bị gã trừng co rúm một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, liếc mắt nhìn Nguyễn Ôn Hoành, hừ giọng nói: “Không chút thú vị.”
Nói xong rồi quay người bước đi.
Lục Chính Phi vội vàng nói: “Thiên Khanh, em nghe anh giải thích đã, anh với cô ta không có bất cứ quan hệ gì, hôm nay tới nơi này cũng chỉ là bàn chuyện làm ăn!!!! Nguyễn Ôn Hoành, anh giải thích rõ ràng cho tôi!”
Bị Lục Chính Phi nhắc tới, Nguyễn Ôn Hoành cũng không sợ hãi, chỉ cười nói: “Giải thích cái gì? Giải thích tại sao em ở trong này à?”
Lục Chính Phi tức giận: “Đừng nói với tôi rằng anh với Kim Hoán Du không có liên quan gì!”
Nguyễn Ôn Hoành trả lời: “Tôi với Kim Hoán Du đương nhiên là có quan hệ rồi, tôi rất thích cô em dâu này.” —- anh ta không tiếc công sức để đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Chính Phi suýt chút nữa cho một đấm vào mặt anh ta, gã hít sâu mấy hơi, mới cố gắng làm giọng mình mềm lại, nói với Trần Thiên Khanh cả mặt trắng bệch đang im lặng bên cạnh: “Thiên Khanh, em phải tin anh, anh với cô ta thật sự không có gì.”
Trần Thiên Khanh hờ hững nhìn gã, chỉ cảm thấy bản thân đang xem một trò hề —- trên thế giới này, người tin rằng Lục Chính Phi thật sự yêu Trần Thiên Khanh chỉ một người, trừ chính hắn ra, hình như không còn ai nữa, người bên ngoài đều không cảm nhận được tình yêu của Lục Chính Phi, cả “Trần Thiên Khanh thật sự” cũng không cảm nhận được tình yêu của hắn.
Trần Thiên Khanh đứng yên một lúc mới nói: “Đừng ồn ào ở đây.”
Nói xong liền xoay người đi về phía phòng thay đồ, xem dáng vẻ là muốn nói chuyện rõ ràng với Lục Chính Phi ở đó.
Lục Chính Phi nhìn theo bóng dáng của hắn, rồi hung hăng quơ nắm đấm về phía anh họ của mình: “Tốt nhất là anh cầu mong cho em ấy tin lời tôi nói đi.”
Nguyễn Ôn Hoành chìa tay, nhún vai: “Chúc cậu may mắn!”
Lục Chính Phi ném kính bơi xuống đất, cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Trần Thiên Khanh ngồi xuống ghế trong phòng thay đồ, mặt không thay đổi nhìn Lục Chính Phi đang đi tới.
Thân trên của Lục Chính Phi vẫn còn vương nước, gã nhìn Trần Thiên Khanh, nhỏ giọng giải thích: “Thiên Khanh, anh thật sự không có gì với người phụ nữ kia…. Em phải tin anh.”
Trần Thiên Khanh không để ý tới lời của gã, mà dùng một ánh mắt quái dị chuyên chú nhìn người trước mặt, Lục Chính Phi trước mặt —- trẻ tuổi, anh tuấn, nhiều tiền, cho dù làm gì cũng đều thuận lợi.
Nhưng gặp phải Trần Thiên Khanh này, lại như bị dẫm phải đinh.
Lục Chính Phi cảm giác ánh mắt của hắn cực kì dọa người, gã nói: “Thiên Khanh, em đừng nhìn anh như vậy, em có tin anh không?”
Trần Thiên Khanh chỉ bảo: “Anh lại đây.”
Lục Chính Phi thăm dò bước về phía trước hai bước, gã vẫn cảm giác Trần Thiên Khanh lúc này có chút đáng sợ, đó là một loại cảm giác gã chưa từng nhận thấy trên người Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh thấy gã do do dự dự, nhíu mày nói: “Tời gần đây.”
Lúc này Lục Chính Phi bước thêm hai bước nữa, cuối cùng mới ngồi trước mặt Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh không nói gì, chỉ ngoắc tay về hướng Lục Chính Phi, ý bảo gã đưa mặt qua đây.
Lục Chính Phi nhìn hắn, trong lòng có cảm giác như bị nắm thóp, cảm thấy chột dạ không hiểu nổi, gã nói: “Thiên Khanh, em đừng tức giận, anh chỉ yêu một mình em thôi.” Nói xong, gã cúi người xuống.
Trần Thiên Khanh nắm lấy tóc gã, Lục Chính Phi bị nắm đau đến nhíu mày: “Thiên Khanh?”
Trần Thiên Khanh dùng giữ sức, nắm chặt tới mức khiến Lục Chính Phi đau đớn, tóc gã vốn đã ngắn, lại ướt, nằm trong tay Trần Thiên Khanh, giống như một nắm rong ướt sũng.
Lục Chính Phi vẫn chưa hiểu Trần Thiên Khanh muốn làm gì, đã bị hắn kéo tóc tới gần mặt gương phía trước.
Trước gương trong phòng thay đồ là hình ảnh hai người đàn ông trẻ tuổi.
Đều là khuôn mặt anh tuấn, một người tinh thần phấn chấn bồng bột, một người sắc mặt khó coi giống như thủy quỷ mới từ trong nước bước ra, tay phải của Trần Thiên Khanh nắm lấy tóc Lục Chính Phi, tay trái vuốt ve mặt gương, khuôn mặt trong gương của hắn.
Muốn Lục Chính Phi nghĩ Trần Thiên Khanh lúc này là bình thường thì thật kì quái, gã muốn tránh khỏi bàn tay kia thật ra rất dễ dàng, nhưng nhìn sắc mặt và ánh mắt của Trần Thiên Khanh, gã có chút sợ hãi, sợ sau khi gã tránh ra, sẽ có một số chuyện gã không thể khống chế được nữa.
Không khí giữa hai người im lặng đến kỳ dị, ngay lúc Lục Chính Phi muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì, Trần Thiên Khanh lạnh lùng thốt ra một câu: “Lục Chính Phi, tình yêu của anh, ai cũng không muốn.”
Ngay lúc đó, đầu của Lục Chính Phi bị Trần Thiên Khanh ấn mạnh về phía mặt gương, Lục Chính Phi mới bơi xong, còn chưa đi dép, lòng bàn chân ướt trơn trượt không có cách nào dùng sức, bị Trần Thiên Khanh ấn một cái, đập thẳng vào mặt gương, “loảng xoảng” một tiếng, tấm gương ở trên tường bị vỡ thành mảnh nhỏ, ào ào rơi xuống đất.
Lục Chính Phi kêu lên một tiếng, gã hoàn toàn không nghĩ tới hành động này của Trần Thiên Khanh.
Gã bị đụng cả đầu chảy máu, thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, Nguyễn Ôn Hoành luôn nghe ngóng ở ngoài cửa cũng bắt đầu gõ cửa phòng, anh ta nghe ra có chuyện gì đó bên trong.
Bị Trần Thiên Khanh làm như vậy, cho dù là Bồ Tát Phật Tổ cùng có phần tức giận, Lục Chính Phi vốn muốn phát giận, nhưng khi nhìn rõ ràng tất cả cảnh tượng trước mặt, gã không nói được bất cứ điều gì.
Trần Thiên Khanh đập đầu gã vào gương xong, lúc này chỉ im lặng ngồi xổm dưới đất, tay run run nhặt từng mảnh gương vụn trên mặt đất —- hắn muốn ghép lại tấm gương kia.
Lục Chính Phi hừ lạnh một tiếng, sờ sờ cái trán đang chảy máu của mình: “Trần Thiên Khanh, em đang làm gì đó?”
Trần Thiên Khanh không để ý tới gã, hắn giống một đứa trẻ đang làm sai chuyện, mím chặt môi, vẻ mặt bối rối mà hoảng loạn nhặt mảnh vỡ, bộ dạng ấy làm đáy lòng Lục Chính Phi lạnh lẽo.
Lục Chính Phi kéo lấy tay hắn, nói: “Trần Thiên Khanh, em đang làm gì vậy?”
Trần Thiên Khanh dùng hết sức giãy khỏi tay gã, trong miệng lẩm bẩm vài từ: “Thiên Khanh…. vỡ rồi.”
Lục Chính Phi im lặng, lúc này gã mới để ý, tay của Trần Thiên Khanh cũng bị mảnh kính cắt sâu, đang nhỏ máu đỏ tươi.
Nếu vừa nãy Lục Chính Phi vẫn còn tức giận, thì lúc này, gã chỉ còn đau lòng.
Gã ôm lấy Trần Thiên Khanh từ phía sau, thấp giọng nói: “Thiên Khanh, thật xin lỗi, em đừng như vậy.”
Trần Thiên Khanh không để ý tới gã, chỉ muốn thoát khỏi ngực gã.
Đầu Lục Chính Phi đau dữ dội, biết mình không giữ được Trần Thiên Khanh, chỉ có thể lảo đảo ra mở cửa, gọi Nguyễn Ôn Hoành bên ngoài giúp gã một tay.
Nguyễn Ôn Hoành vốn nghĩ hai người nhiều nhất cũng chỉ cãi nhau mà thôi, không ngờ lại náo loạn tới mức máu chảy đầm đìa, ngay khi anh ta nhìn thấy gương mặt của Lục Chính Phi, thậm chí thật sự nghĩ rằng Trần Thiên Khanh đã đâm gã một dao.
Lục Chính Phi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi vào giúp tôi!”
Nguyễn Ôn Hoành lắc đầu:”….Tình yêu của hai người khẩu vị cũng nặng quá đấy.”
Lục Chính Phi trừng mắt nhìn anh ta, oán hận chửi: “CMN, không phải cũng là tại anh mới vậy sao.”
Nguyễn Ôn Hoành ngượng ngùng cười, không phản bác lại, sao anh ta có thể nhìn ra một Trần Thiên Khanh tao nhã như vậy, lại có thể cực đoan đến thế.
Hai người cùng bước vào phòng, thật sự cố kéo Trần Thiên Khanh đứng dậy, Lục Chính Phi thấy hắn vẫn giãy dụa kịch liệt, cố gắng dùng quần áo trói tay hắn lại, rồi cầm khăn mặt giúp hắn cầm máu trên tay.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Đầu của cậu sắp choáng đến nơi, không lo trị trước, còn chăm nom tiểu tình nhân nữa.”
Lục Chính Phi không ngẩng đầu lên nói: “Anh thì biết cái gì.” —- khi gã nhìn thấy vết thương trên tay Trần Thiên Khanh thì vô cùng lo lắng, sợ sẽ để lại di chứng, cho nên nhất thời miệng vết thương trên đầu cũng không còn cảm thấy đau nữa, được Nguyễn Ôn Hoành nhắc nhở, giờ mới thấy chóng mặt.
Nguyễn Ôn Hoành tiếp tục: “Nói thật thì, cho dù có yêu tôi cũng không khổ đến như thế này.”
Lục Chính Phi phản bác: “Yêu anh, lão tử thà có tình yêu nhân thú còn hơn, bớt nói nhảm, đi gọi bác sĩ tới đây.”
Nguyễn Ôn Hoành nhún nhún vai, lúc này mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số, kể sơ tình huống ở đây.
Lục Chính Phi ôm Trần Thiên Khanh vào lòng, trấn an: “Thiên Khanh, đừng sợ, bác sĩ đến nhanh thôi….”
Trần Thiên Khanh không nói câu nào, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh gương vỡ, hắn mơ hồ nhìn thấy, trong mảnh vỡ ấy xuất hiện gương mặt của “Trần Thiên Khanh”, cười ôn nhu với hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook