Hoa Quỷ
-
Chương 1: Sơ ngộ
Edit: An Ju
Sương đêm mờ ảo, dày đến độ xua không tan hết.
Xua tan một đám sương, một tấm bia đá đột nhiên xuất hiện nơi đó, bên trên có khắc “Hắc Thủy Thiên Lý”.
Trong thị trấn mờ mịt sương chỉ nghe mỗi tiếng côn trùng kêu, đứng trên đường nhìn quanh, chỉ thấy những ngõ nhỏ sâu hun hút, trên mặt hồ yên ả phản chiếu ánh đèn lờ mờ nơi góc tường. Từ một con ngõ sâu bỗng có một ánh sáng mờ nhạt đang chậm rãi di chuyển.
Đến gần mới thấy rõ ánh sáng đó đến từ chiếc đèn trong tay một người, người này mày đậm mắt to, nom nhìn có vẻ là một thư sinh, nhưng lại không có thân hình gầy gò của một thư sinh yếu đuối.
Rõ ràng trong mắt toàn là sợ hãi, ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh, hắn lớn tiếng ho một cái như lấy thêm can đảm cho mình. Nhưng đột nhiên lại vấp phải một vật cứng rắn khiến bản thân chật vật ngã xuống, tay chống xuống, quẹt phải cái gì đó làm hắn thấy hơi đau, hắn lơ đãng liếc một cái, tức khắc mặt trắng bệch, đó là một mẩu xương từ một bàn tay.
Hắn hét to một tiếng, liền quăng cái thứ mang điềm xấu kia ra xa. Vừa hốt hoảng đứng lên vừa ngửa đầu hướng về lên trên, liên tục cúi đầu: “Xin lỗi, tiểu sinh đã vô ý mạo phạm rồi, xin lỗi, xin lỗi.”
Từng đợt gió lạnh ùa tới, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng côn trùng kêu, khiến mặt thư sinh biến hóa thất thường.
Ngay từ đầu, Tư Đồ Mộc Lương tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Thị trấn tối đen u ám, không một thứ gì không thể hiện sự âm u.
Bởi vì dính mưa một canh giờ (2 tiếng) trước, áo khoác trên người hắn đã ướt đẫm, góc áo tí tách tí tách chảy nước xuống mặt đất, dính dính, mỗi khi gió thổi qua, quần áo dính sát người, chỉ cảm thấy lạnh đến rùng mình, cực kì khó chịu.
Ở nơi tối tăm đằng xa truyền đến tiếng quạ kêu càng làm cho Tư Đồ Mộc Lương lông tơ dựng ngược. Hắn dùng hai tay kéo kéo áo khoác trên vai bọc lại thân cho thật chặt.
“Quạ quạ quạ…” Quạ đêm kêu không ngừng.
Một ma nữ từ chỗ tối tăm âm u bay tới, tóc đen che mặt, áo trắng chạm đất.
Tư Đồ Mộc Lương hoảng sợ lập tức lùi bước chân ra sau, thiếu chút nữa té ngã, người dựa vào cột đèn hoảng sợ nhìn chằm chằm ma nữ đang bay lơ lửng cách đó không xa.
Ma nữ kia hình như không định tiếp tục đi về phía trước nữa, lại chỉ di chuyển vòng quanh cách thư sinh kia mấy mét.
Tư Đồ Mộc Lương chắp tay, miệng nói lẩm bẩm “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, đừng tới hại ta, tiểu sinh chỉ đi ngang qua thôi, lập tức đi ngay, sẽ không quấy nhiễu đến các ngươi đâu.”
Nói xong, ma nữ như nghe hiểu lời nói của hắn, quả nhiên, xoay người bay đi.
Dẫm lên viên đá xanh trên đường, Tư Đồ Mộc Lương bắt đầu hối hận về hành động ngày hôm nay. Từ nhỏ hắn đã thật thà, hiền lành, luôn mang cái vẻ dễ bị bắt nạt. Tống đại công tử của Tống phủ đọc đủ thứ thi thư, viết thơ hay, vẽ tranh giỏi. Hắn tán thưởng tài hoa của người này nên muốn đến kết bạn, muốn làm bạn của hắn. Mấy lần đến cửa thăm hỏi đều bị thị đồng* của Tống phủ chặn ở ngoài cửa, sau còn trực tiếp bị đuổi đi. Tư Đồ Mộc Lương thất vọng không thôi, nhưng luôn an ủi mình là Tống công tử chắc chắn là bận nhiều việc mới không có thời gian gặp mình, liền cảm thấy vui mừng rồi rời đi.
*thị đồng: người hầu/ đầy tớ nhỏ tuổi.
Hôm đó, hắn vẫn như mọi lần đến cửa thăm hỏi, môn đồng chẳng những không đuổi hắn đi, lại còn nói với hắn, công tử muốn gặp hắn, hẹn hắn ra rừng trúc nhỏ phía sau núi chờ.
Tư Đồ Mộc Lương vui vẻ cực kỳ, lập tức liền vào rừng trúc nhỏ phía sau núi. Hắn chờ rồi lại chờ, đợi qua được buổi trưa, đợi đến khi mặt trời xuống núi, trời dần dần tối, lúc Tư Đồ Mộc Lương đói đến không chịu được nữa mới thất vọng chuẩn bị đi về, nhưng lại không tìm được đường xuống núi. Hắn nôn nóng khó chịu, đang lúc hoảng loạn liền đi vào một đường mòn quanh co, cứ ven theo đường mòn đi, cuối đường mòn liền thấy một cửa hàng bánh bao, đi qua cửa hàng bánh bao liền đi vào cái trấn nhỏ đó. Nhưng giờ hối hận cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là tìm xem có cái nhà trọ hay nhà dân nào không để xin tá túc nhờ một đêm.
“Vù vù vù…” Một trận gió thổi tới, thổi tan sương trước mắt.
Giống như xua tan mây mờ rõ trời đất vậy, trên thị trấn vốn không có hơi người bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, người bán hàng rong ở đầu đường, thầy coi bói, thợ rèn, tiếng quát tháo, tiếng rao hàng nối liền không dứt.
Tư Đồ Mộc Lương tưởng là mình hoa mắt, dùng sức chớp chớp mắt. Bỗng một người đụng phải hắn, dáng người vạm vỡ, mày kiếm dày rậm, môi dày, bên cạnh mày có một vết sẹo dài, mang một dáng vẻ hung thần ác sát. Đại hán kia đến một chỗ thợ rèn, rút ra một cây đao từ trên kệ, nhìn trên dưới trái phải soi xét một hồi liền quát lớn với thợ rèn: “Đao này bán thế nào?”
Thợ rèn nghe thấy liền quay mặt lại, giơ bốn ngón tay về phía hắn.
“Giá này.”
Đại hán cau mày, hình như đang do dự, lúc này mới đặt tay lên bàn đen, rút ra một cây đao khác, vung lên, ánh đao lóe lên, chém đứt bốn ngón tay, máu tươi đầm đìa.
Tư Đồ Mộc Lương trắng mặt, nghĩ thầm người này điên rồi.
Người thợ rèn lại dường như đã nhìn quen rồi, lấy ra một miếng vải ố vàng bọc kỹ lại mấy ngón tay, bó lại thành một bọc tròn, mở vò rượu trên bàn đen ra, bỏ vào rồi đưa đao cho đại hán.
“Khách quan đi thong thả.”
Đại hán xé một miếng vải từ ống tay áo xuống băng bó qua loa một chút, khiêng đao lớn đi thoáng cái đã không thấy bóng.
Tư Đồ Mộc Lương nhìn mà sửng sốt liên hồi, trên trán toát mồ hôi.
Đi thêm vài bước nữa liền thấy một cửa hàng bán vải lụa, trước cửa bày vài cái bàn dài, bên trên bày đầy các cuộn vải lụa thêu khéo léo, màu sắc sặc sỡ, thu hút mọi người tiến đến xem hàng.
Trước bàn, một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp cầm lấy một cuộn vải lụa, hỏi: “Ông chủ, cuộn vải lụa này giá…”
“Cô nương thật tinh mắt.” Ông chủ hếch mũi nhướn mày, bàn tay mập mạp vỗ vỗ: “Đây là cuộn tơ lụa băng lam tốt nhất, vì cô nương là khách quen, lần này chỉ cần một con mắt để đổi thôi.
Nữ tử xinh đẹp nghe xong nhíu mày, ngửi mắng: “Ôi chao, lão già chết tiệt, chọn chỗ nào không chọn lại chọn mắt, chẳng lẽ không biết không có mắt sẽ rất xấu sao chứ?” Nữ tử thở dài một hơi. “Thôi được, ai bảo ta rất thích cuộn tơ lụa này chứ.” Nói xong, như sét đánh chọc tay vào mắt phải, ngón trỏ móc một cái, một con mắt đầm đìa máu bị kẹp ở tay, hốc mắt trống rỗng đen sì tuôn trào máu.
Nữ tử cầm cuộn tơ lụa, đi tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương đã hoàn toàn cứng ngắc lại đột nhiên ngừng bước, giương khuôn mặt máu me đầm đìa ra, tủm tỉm hé mở đôi môi đỏ au: “Vị công tử này, ta có đẹp không?”
Tư Đồ Mộc Lương hoảng sợ trợn to hai mắt, môi cũng bay mất màu, cổ họng ù ù rung rung. Mặt hắn trắng bệch đối diện với khuôn mặt của nữ tử nhìn vài giây, miệng nữ tử mở lớn hơn nữa, lộ ra hàm răng đẫm máu, máu chậm rãi chảy từ trong hốc mắt nàng nhuộm đẫm khuôn mặt trắng, Tư Đồ Mộc Lương rốt cuộc chịu không nổi nữa, hét ầm lên, nhắm hai mắt, vẫy tay lung tung bắt đầu vừa chạy trốn vừa gào thét: “Cút đi, cút hết đi.”
Tư Đồ Mộc Lương không biết mình đã chạy bao lâu, hắn la hét đến khàn cả giọng, sức lực cũng như mất hết vậy, quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc.
Thấy quỷ! Thấy quỷ! Thấy quỷ! Trong đầu chỉ có hai từ này chạy qua, chấn động màng nhĩ hắn.
Hắn quỳ trên đất hồi lâu, hơi thở lúc này mới hoãn lại đôi chút, lúc ngẩng mặt lên mới phát hiện mình đang quỳ trước cửa một nhà nào đó.
Cổng, tường đều màu đỏ, trước cổng không treo đèn lồng chiếu sáng, bên trên cổng treo một tấm biển nhưng không viết chữ, làm hắn không thể biết đây là nơi nào, phủ nào.
Tư Đồ Mộc Lương đứng dậy, quỳ lâu khiến chân hắn hơi tê, hắn khập khiễng bước tới gần cổng lớn, lúc tới gần mới phát hiện màu đỏ trên bức tường kia toàn là hoa, một mảng hoa hồng.
Tư Đồ Mộc Lương bước lên bậc thang, đi tới trước cổng lớn màu đỏ, vươn tay đang chuẩn bị gõ cửa, cổng lớn bỗng ‘kẹt’ một tiếng mở ra một khe hở.
Một cái tay trắng bóc thò ra dò xét, cái tay kia ở dưới ánh trăng lại có vẻ trắng lạ thường. Tay tinh tế như ngọc, thon dài như búp măng, mới nhìn như vậy Tư Đồ Mộc Lương tưởng rằng đó là tay của nữ tử, dù có nói là mong manh không xương, tay như cỏ mềm cũng không phải nói quá.
Mười ngón tay nhọn, móng tay còn sơn màu sặc sỡ.
Tư Đồ Mộc Lương chợt kinh hãi, lui về phía sau vài bước, lùi hẳn xuống dưới bậc thang, mắt nhìn chăm chăm vào cái tay kia.
Chủ nhân bàn tay kia từ từ mở cửa ra, trong tay kia còn cầm theo một cái đèn, nửa người lộ ra.
Tóc dài đen như mực, một cây trâm đỏ cắm phía trên, diện như quan ngọc*, lông mi dài thanh tú, vóc dáng thon dài, mặc một thân áo đỏ như lửa, là đồ cưới của nữ tử.
*Diện như quan ngọc(面如冠玉): Mặt như ngọc trên mũ. Mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc | 1. ví von là công tử bột, mặt trắng, chỉ có vẻ ngoài | 2. chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp
Là một nam tử! Tư Đồ Mộc Lương đứng ngốc tại chỗ, thầm nghĩ. Mặc đồ cưới của nữ tử trong ngày thành hôn, trang điểm tinh xảo như mỹ nhân.
Nam tử kia toàn thân bước ra khỏi cửa, dịu dàng cười với Tư Đồ Mộc Lương. Tư Đồ Mộc Lương chợt ngừng hô hấp.
Má ơi! Gặp phải diễm quỷ rồi! Đây là ý nghĩ thứ hai của Tư Đồ Mộc Lương.
“Ngươi là ai? Vì sao lại lượn lờ trước của phủ của ta?” Nam tử kia đứng trên bậc thang hỏi Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ Mộc Lương không đáp, lăng lăng nhìn nam tử mặc áo đỏ.
Nam tử kia kêu vài tiếng thấy không có phản ứng, chậm rãi bước xuống bậc thang, đứng trước mặt Tư Đồ Mộc Lương, một đôi mắt được kẻ vẽ nhìn ngắm qua lại trên mặt Tư Đồ Mộc Lương một lần, liền tiến lên dùng mũi ngửi ngửi, nói: “Nhân loại hèn mọn mà cũng có thể thấy ta, đúng là ngông cuồng, ta muốn ăn ngươi.”
Tư Đồ Mộc Lương bất động, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, thân thể không ngừng run rẩy.
Nam tử lại đi quanh Tư Đồ Mộc Lương một vòng, quan sát hắn đã lâu mới nhíu mày, lẩm bẩm: “Hóa ra là người câm.”
Tư Đồ Mộc Lương vẫn bất động.
Không được động, không được động. Trong lòng hắn thầm nghĩ. Trên người nam tử có một mùi thơm kỳ lạ, nhàn nhạt mà dễ chịu.
Nam tử nhìn nhìn lần nữa, lông mày nhíu lại lần hai, sắc mặt ưu sầu: “Hóa ra là một kẻ ngu si.”
“Ta không phải người ngu.” Tư Đồ Mộc Lương không nhịn được nữa liền hét lên, hắn không thể chịu được nhất là người khác nói hắn ngu.
Nam tử bỗng nhiên bật cười: “Ôi chao, hóa ra cũng không phải câm điếc.”
Tư Đồ Mộc Lương mặt đỏ tía tai, không nói lời nào.
“…Ngươi tên là gì? Ở phủ nào?” Nam tử tỏ ra rất tò mò.
Không được nói chuyện! Không được động! Nếu không sẽ rất thảm. Tư Đồ Mộc Lương nhắc nhở chính mình, ngậm chặt miệng.
Không nhận được câu trả lời, nam tử dường như có hơi bất mãn, móng tay nhọn đâm nhẹ vào ngực Tư Đồ Mộc Lương một cái, giống như oán trách nói: “Vì sao không trả lời ta? Ta muốn biết mà.”
Tư Đồ Mộc Lương lùi về sau một bước, liền dừng lại, vẫn bất động như trước, trực tiếp nhắm chặt mắt, trong lòng thì thầm, không được tiếp lời! Hắn không phải người! Hắn là quỷ…
Trong bóng tối, nam tử tức giận khẽ hừ một tiếng, xoay người, bước lên bậc thang.
Tư Đồ Mộc Lương sợ hãi mở mắt ra, nam tử áo đỏ đã vào rồi nhưng chưa đóng cửa, quay đầu, cười với Tư Đồ Mộc Lương: “Công tử nếu muốn tá túc, thì đi theo ta đi!” Xoay người liền biến mất trong màn đêm.
Không được vào! Không được vào! Tư Đồ Mộc Lương gào thét, ý thức lại như không thể khống chế được, chân bước lên bậc thang, đi vào theo.
Tiến vào bên trong sân, hắn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Ngoại trừ đường đi dưới chân, tất cả những gì đập vào mắt đều có màu đỏ, trước mắt đều là hoa hồng, hoa hồng đầy sân, hoa hồng tựa biển, Tư Đồ Mộc Lương cảm thấy mình như đang bị vùi lấp trong màu đỏ, ngập mũi đều là mùi hương lúc đậm lúc thoang thoảng.
Nam tử chậm rãi đi đằng trước, Tư Đồ Mộc Lương đi theo sau thật sát sao.
Nam tử này là quỷ sao? Hắn nhìn bóng lưng nam tử kia kinh ngạc nghĩ.
Đi dọc trên đường theo sau nam tử, đi qua một cái hồ sen, bước lên một đình nghỉ mát. Nam tử dừng lại trước một sương phòng, Tư Đồ Mộc Lương cũng lập tức ngừng lại, nam tử quay sang nhìn hắn.
Đây là sương phòng của ta, nếu buổi đêm ngươi cô đơn.” Nam tử quyến rũ cười với hắn “Ngươi có thể tới tìm ta.”
Tư Đồ Mộc Lương đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Ta không cô đơn.”
“Thế nhưng ta cô đơn lắm!” Nam tử thở dài một tiếng, khóe miệng tuy là cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, quay sang nhìn bầu trời đêm đen như mực.
“Ba trăm năm, đã thật lâu thật lâu không có người nào nói chuyện với ta.”
Tư Đồ Mộc Lương hơi sững lại, trong lòng không hiểu sao lại thoáng một chút buồn, không để ý đến cụm “ba trăm năm” mà nam tử nói, đang muốn tiến lên, nam tử đã quay mặt lại, trên mặt đã quay lại với vẻ tươi cười như mới rồi.
“Hãy đi theo ta.” Lại đi tiếp.
Tư Đồ Mộc Lương theo sát.
Đi qua mấy cái hành lang, đến chỗ rẽ hành lang tiếp theo, nam tử ngừng lại lần hai, đẩy cửa ra, nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Tối nay ngươi ở chỗ này đi!”
Tư Đồ Mộc Lương dòm vào trong phòng, rốt cục cũng hỏi ra một câu hỏi mà hắn thắc mắc suốt một đường.
“Trời đã tối rồi, vì sao không đốt đèn?”
Cả một đoạn đường đến đây, không một chỗ nào có đèn lồng chiếu sáng, ngoại trừ đèn lồng trong tay nam tử. Đường tối đen nhìn không rõ đường.
Nam tử ngẩn người, lập tức cười: “Cũng chẳng có ai đến, đốt đèn có tác dụng gì?”
Tư Đồ Mộc Lương không nói gì nữa, vào trong phòng, quay đầu lại định nói cảm ơn với nam tử, thì nam tử đã đi mất.
Tư Đồ Mộc Lương có chút bất đắc dĩ, đóng cửa. Đốt một ngọn đèn, cởi quần áo rồi nằm.
Nằm trên giường nhỏ, mặt nghiêng sang phía ngoài khung cửa sổ gỗ, ngoài cửa sổ là một màu đen nhánh, ngay cả ánh trăng cũng không có, bóng đêm đen kịt.
Gió, xuyên qua cửa sổ thổi tới, tấm rèm nhẹ đung đưa, trên người đã có cảm giác hơi lành lạnh nhưng hắn không có ý muốn đắp chăn, hắn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy như một giấc mộng.
Nam tử kia… Tư Đồ Mộc Lương trở mình, mí mắt càng ngày càng nặng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, gió lạnh.
Tư Đồ Mộc Lương bị lạnh làm cho tỉnh lại, trong không khí có mùi hương kỳ lạ, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Là mùi hương trên người nam tử kia.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt không ngờ xuất hiện khuôn mặt trang điểm kỹ càng, đó không phải của nam tử kỳ quái kia thì là của ai chứ.
Tư Đồ Mộc Lương kinh hãi nhảy phắt lên, liên tiếp lùi về phía sau, toàn bộ thân người dán vào trong góc tường, la thất thanh: “Sao…sao ngươi lại ở đây?”
Nam tử đứng lên, nhìn đèn trên bàn gỗ lê, rồi quay qua nhìn Tư Đồ Mộc Lương.
“Ta đã ở đây được một lúc rồi.” Nam tử ngồi lên giường, có vẻ như muốn tiến đến gần hơn, vẻ mặt hiếu kỳ “Ta đã nhìn ngươi rất lâu, phát hiện ngươi có răng hổ, rất đáng yêu, cho ta nhìn một cái đi.” Nói rồi xoay cả người leo lên giường, tiến gần Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ Mộc Lương bị dọa sợ phát khiếp, liên tiếp lùi về phía sau, không còn chỗ lui liền khua tay hét lên “Ngươi xuống đi, đừng tiến lên nữa, nhanh xuống dưới, nhanh xuống dưới…”
Nam tử thấy mình dường như bị ghét bỏ, có chút thất vọng, chậm rãi bò lùi lại, lại chậm rãi sửa sang lại xiêm y xốc xếch, đôi mị nhãn* vẫn đang nhìn Tư Đồ Mộc Lương.
*mị nhãn: mắt quyến rũ
Tư Đồ Mộc Lương bị hắn nhìn đến mức cả người có hơi không thoải mái. Không rõ tại sao, người này rõ ràng là một nam tử, lại trang điểm cầu kỳ, mặc đồ cưới của nữ tử, mười ngón tay nhọt hoắt, trên người có mùi hương kỳ lạ, dù là một cái nhăn mày hay một nụ cười đều hiển lộ ra dáng vẻ của một nữ tử.
“Ngươi đến đây làm gì? Không cần nghỉ ngơi à?”
“Ta cô đơn mà!” Nam tử vỗ mặt buồn bã nói: “Ta đã chết được vài trăm năm rồi, mỗi ngày đều sống ở đây, cả đời không thể rời đi nơi này, cũng không thể qua lại với nam tử, bởi vậy ta mới cô đơn trống rỗng đó!”
“Ngươi là quỷ.” Tư Đồ Mộc Lương run run hỏi.
“Đúng đúng.” Nam tử nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi là quỷ thật à?” Tư Đồ Mộc Lương không dám tin, hỏi lại lần hai.
“Ta là quỷ.” Nam tử lần thứ hai nhấn mạnh hơn. “Hơn nữa còn là một con quỷ cô đơn.”
Tư Đồ Mộc Lương thiếu chút nữa là ngất đi, cả người không kìm được mà run rẩy.
“Ơ kìa, ngươi đưng run.” Cảm thấy được hắn đang sợ, nam tử có chút lúng túng, tiến đến gần hơn, như dỗ dành mà vỗ vỗ vai Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu.”
Không sợ mới là lạ! Ngươi là quỷ đó! Tư Đồ Mộc Lương hò hét trong lòng, cứng ngắc quay mặt qua chỗ khác, chắp tay, lại bắt đầu lẩm nhẩm.
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”
Nam tử hình như cười khẽ một tiếng, lui người về sau, ngồi dựa giường.
“Ta sẽ không giết ngươi đâu.” Nam tử dường như rất vui “Giết người sẽ không có ai nói chuyện với ta, mấy trăm năm qua, ta chỉ chở một ngày này, có thể ngồi với một ai đó ở đây, nói chuyện trời đất, nói một lúc ba ngày ba đêm…”
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”
Trước khi người tới, ta có chơi cới đám tiểu hài tử trên thị trấn, có một lần bọn ta chơi rất vui, trước khi về còn hẹn với nhau xong xuôi, ngày tiếp theo sẽ chơi tiếp. Thế nhưng sang hôm sau, ta đến chỗ đó lại không thấy ai, sau đó ta mới biết được là cha mẹ bọn chúng không cho đến, bọn họ không thích ta…”
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”
“Không chơi thì không chơi thôi, ta chơi với lũ chó mèo trên thị trấn, nhưng có một hôm lũ chó mèo cũng không chơi với ta nữa. Ta liền ở luôn trong phủ, không ra khỏi cửa nữa, vẫn luôn sống ở đây, nhìn ánh trăng trên trời, nhìn cá trong nước, ngửi hương hoa, nghe tiếng chim hót… Nhưng… Ta vẫn cô đơn…”
“Nam Mô…” Tư Đồ Mộc Lương dừng lại, quay sang nhìn nam tử.
Nam tử cười thản nhiên “Cho nên, ta luôn muốn có người có thể nói chuyện với ta.”
“Ngươi thật kỳ lạ.” Tư Đồ Mộc Lương không nhịn được mà buột miệng.
“Hả?”
“Nếu đã như vậy, sao người không đi chuyển thế đầu thai, tốt hơn nhiều so với làm một cô hồn dã quỷ giữa hai giới như người bây giờ.
“Ta không muốn đầu thai.” Nam tử quay mặt đi “Trần gian có gì tốt đâu… Không bằng cứ làm một cô hồn dã quỷ tự do vui vẻ!”
“Thế nhưng ngươi rất cô đơn.” Tư Đồ Mộc Lương lắp bắp nói.
Nam tử đột nhiên quay mặt lại, một đôi mắt đen kịt nhìn chăm chăm vào Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ Mộc Lương bị hắn nhìn đến lông tơ trên người đều dựng thẳng.
Xong rồi! Xong rồi! Hắn sao lại nhìn như vậy, hắn là quỷ đó! Tại sao mình lại…
Nhưng rõ ràng là hắn tự nói bản thân hắn cô đơn mà!
Nam tử nhìn hắn chằm chằm, mới chuyển hướng nhìn, nhếch khóe miệng “Đúng vậy, ta cô đơn mà!”
“Ta vốn muốn nói chuyện với ngươi, đáng tiếc ngươi luôn nói những điều làm ta không vui, được rồi.” Nam tử thở dài một hơi, châm rãi đứng lên. “Ta cũng nên quay về phòng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai… ta sẽ tiễn ngươi rời khỏi nơi này.”
Nam tử vung ống tay áo liền rời khỏi.
Trong sương phòng tràn ngập mùi hương kỳ lạ giống mùi trên người nam tử kia, Tư Đồ Mộc Lương bị mùi hương này vây quanh làm cho choáng váng, liền chìm vào giấc ngủ lần hai.
Sương đêm mờ ảo, dày đến độ xua không tan hết.
Xua tan một đám sương, một tấm bia đá đột nhiên xuất hiện nơi đó, bên trên có khắc “Hắc Thủy Thiên Lý”.
Trong thị trấn mờ mịt sương chỉ nghe mỗi tiếng côn trùng kêu, đứng trên đường nhìn quanh, chỉ thấy những ngõ nhỏ sâu hun hút, trên mặt hồ yên ả phản chiếu ánh đèn lờ mờ nơi góc tường. Từ một con ngõ sâu bỗng có một ánh sáng mờ nhạt đang chậm rãi di chuyển.
Đến gần mới thấy rõ ánh sáng đó đến từ chiếc đèn trong tay một người, người này mày đậm mắt to, nom nhìn có vẻ là một thư sinh, nhưng lại không có thân hình gầy gò của một thư sinh yếu đuối.
Rõ ràng trong mắt toàn là sợ hãi, ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh, hắn lớn tiếng ho một cái như lấy thêm can đảm cho mình. Nhưng đột nhiên lại vấp phải một vật cứng rắn khiến bản thân chật vật ngã xuống, tay chống xuống, quẹt phải cái gì đó làm hắn thấy hơi đau, hắn lơ đãng liếc một cái, tức khắc mặt trắng bệch, đó là một mẩu xương từ một bàn tay.
Hắn hét to một tiếng, liền quăng cái thứ mang điềm xấu kia ra xa. Vừa hốt hoảng đứng lên vừa ngửa đầu hướng về lên trên, liên tục cúi đầu: “Xin lỗi, tiểu sinh đã vô ý mạo phạm rồi, xin lỗi, xin lỗi.”
Từng đợt gió lạnh ùa tới, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng côn trùng kêu, khiến mặt thư sinh biến hóa thất thường.
Ngay từ đầu, Tư Đồ Mộc Lương tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Thị trấn tối đen u ám, không một thứ gì không thể hiện sự âm u.
Bởi vì dính mưa một canh giờ (2 tiếng) trước, áo khoác trên người hắn đã ướt đẫm, góc áo tí tách tí tách chảy nước xuống mặt đất, dính dính, mỗi khi gió thổi qua, quần áo dính sát người, chỉ cảm thấy lạnh đến rùng mình, cực kì khó chịu.
Ở nơi tối tăm đằng xa truyền đến tiếng quạ kêu càng làm cho Tư Đồ Mộc Lương lông tơ dựng ngược. Hắn dùng hai tay kéo kéo áo khoác trên vai bọc lại thân cho thật chặt.
“Quạ quạ quạ…” Quạ đêm kêu không ngừng.
Một ma nữ từ chỗ tối tăm âm u bay tới, tóc đen che mặt, áo trắng chạm đất.
Tư Đồ Mộc Lương hoảng sợ lập tức lùi bước chân ra sau, thiếu chút nữa té ngã, người dựa vào cột đèn hoảng sợ nhìn chằm chằm ma nữ đang bay lơ lửng cách đó không xa.
Ma nữ kia hình như không định tiếp tục đi về phía trước nữa, lại chỉ di chuyển vòng quanh cách thư sinh kia mấy mét.
Tư Đồ Mộc Lương chắp tay, miệng nói lẩm bẩm “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, đừng tới hại ta, tiểu sinh chỉ đi ngang qua thôi, lập tức đi ngay, sẽ không quấy nhiễu đến các ngươi đâu.”
Nói xong, ma nữ như nghe hiểu lời nói của hắn, quả nhiên, xoay người bay đi.
Dẫm lên viên đá xanh trên đường, Tư Đồ Mộc Lương bắt đầu hối hận về hành động ngày hôm nay. Từ nhỏ hắn đã thật thà, hiền lành, luôn mang cái vẻ dễ bị bắt nạt. Tống đại công tử của Tống phủ đọc đủ thứ thi thư, viết thơ hay, vẽ tranh giỏi. Hắn tán thưởng tài hoa của người này nên muốn đến kết bạn, muốn làm bạn của hắn. Mấy lần đến cửa thăm hỏi đều bị thị đồng* của Tống phủ chặn ở ngoài cửa, sau còn trực tiếp bị đuổi đi. Tư Đồ Mộc Lương thất vọng không thôi, nhưng luôn an ủi mình là Tống công tử chắc chắn là bận nhiều việc mới không có thời gian gặp mình, liền cảm thấy vui mừng rồi rời đi.
*thị đồng: người hầu/ đầy tớ nhỏ tuổi.
Hôm đó, hắn vẫn như mọi lần đến cửa thăm hỏi, môn đồng chẳng những không đuổi hắn đi, lại còn nói với hắn, công tử muốn gặp hắn, hẹn hắn ra rừng trúc nhỏ phía sau núi chờ.
Tư Đồ Mộc Lương vui vẻ cực kỳ, lập tức liền vào rừng trúc nhỏ phía sau núi. Hắn chờ rồi lại chờ, đợi qua được buổi trưa, đợi đến khi mặt trời xuống núi, trời dần dần tối, lúc Tư Đồ Mộc Lương đói đến không chịu được nữa mới thất vọng chuẩn bị đi về, nhưng lại không tìm được đường xuống núi. Hắn nôn nóng khó chịu, đang lúc hoảng loạn liền đi vào một đường mòn quanh co, cứ ven theo đường mòn đi, cuối đường mòn liền thấy một cửa hàng bánh bao, đi qua cửa hàng bánh bao liền đi vào cái trấn nhỏ đó. Nhưng giờ hối hận cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là tìm xem có cái nhà trọ hay nhà dân nào không để xin tá túc nhờ một đêm.
“Vù vù vù…” Một trận gió thổi tới, thổi tan sương trước mắt.
Giống như xua tan mây mờ rõ trời đất vậy, trên thị trấn vốn không có hơi người bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, người bán hàng rong ở đầu đường, thầy coi bói, thợ rèn, tiếng quát tháo, tiếng rao hàng nối liền không dứt.
Tư Đồ Mộc Lương tưởng là mình hoa mắt, dùng sức chớp chớp mắt. Bỗng một người đụng phải hắn, dáng người vạm vỡ, mày kiếm dày rậm, môi dày, bên cạnh mày có một vết sẹo dài, mang một dáng vẻ hung thần ác sát. Đại hán kia đến một chỗ thợ rèn, rút ra một cây đao từ trên kệ, nhìn trên dưới trái phải soi xét một hồi liền quát lớn với thợ rèn: “Đao này bán thế nào?”
Thợ rèn nghe thấy liền quay mặt lại, giơ bốn ngón tay về phía hắn.
“Giá này.”
Đại hán cau mày, hình như đang do dự, lúc này mới đặt tay lên bàn đen, rút ra một cây đao khác, vung lên, ánh đao lóe lên, chém đứt bốn ngón tay, máu tươi đầm đìa.
Tư Đồ Mộc Lương trắng mặt, nghĩ thầm người này điên rồi.
Người thợ rèn lại dường như đã nhìn quen rồi, lấy ra một miếng vải ố vàng bọc kỹ lại mấy ngón tay, bó lại thành một bọc tròn, mở vò rượu trên bàn đen ra, bỏ vào rồi đưa đao cho đại hán.
“Khách quan đi thong thả.”
Đại hán xé một miếng vải từ ống tay áo xuống băng bó qua loa một chút, khiêng đao lớn đi thoáng cái đã không thấy bóng.
Tư Đồ Mộc Lương nhìn mà sửng sốt liên hồi, trên trán toát mồ hôi.
Đi thêm vài bước nữa liền thấy một cửa hàng bán vải lụa, trước cửa bày vài cái bàn dài, bên trên bày đầy các cuộn vải lụa thêu khéo léo, màu sắc sặc sỡ, thu hút mọi người tiến đến xem hàng.
Trước bàn, một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp cầm lấy một cuộn vải lụa, hỏi: “Ông chủ, cuộn vải lụa này giá…”
“Cô nương thật tinh mắt.” Ông chủ hếch mũi nhướn mày, bàn tay mập mạp vỗ vỗ: “Đây là cuộn tơ lụa băng lam tốt nhất, vì cô nương là khách quen, lần này chỉ cần một con mắt để đổi thôi.
Nữ tử xinh đẹp nghe xong nhíu mày, ngửi mắng: “Ôi chao, lão già chết tiệt, chọn chỗ nào không chọn lại chọn mắt, chẳng lẽ không biết không có mắt sẽ rất xấu sao chứ?” Nữ tử thở dài một hơi. “Thôi được, ai bảo ta rất thích cuộn tơ lụa này chứ.” Nói xong, như sét đánh chọc tay vào mắt phải, ngón trỏ móc một cái, một con mắt đầm đìa máu bị kẹp ở tay, hốc mắt trống rỗng đen sì tuôn trào máu.
Nữ tử cầm cuộn tơ lụa, đi tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương đã hoàn toàn cứng ngắc lại đột nhiên ngừng bước, giương khuôn mặt máu me đầm đìa ra, tủm tỉm hé mở đôi môi đỏ au: “Vị công tử này, ta có đẹp không?”
Tư Đồ Mộc Lương hoảng sợ trợn to hai mắt, môi cũng bay mất màu, cổ họng ù ù rung rung. Mặt hắn trắng bệch đối diện với khuôn mặt của nữ tử nhìn vài giây, miệng nữ tử mở lớn hơn nữa, lộ ra hàm răng đẫm máu, máu chậm rãi chảy từ trong hốc mắt nàng nhuộm đẫm khuôn mặt trắng, Tư Đồ Mộc Lương rốt cuộc chịu không nổi nữa, hét ầm lên, nhắm hai mắt, vẫy tay lung tung bắt đầu vừa chạy trốn vừa gào thét: “Cút đi, cút hết đi.”
Tư Đồ Mộc Lương không biết mình đã chạy bao lâu, hắn la hét đến khàn cả giọng, sức lực cũng như mất hết vậy, quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc.
Thấy quỷ! Thấy quỷ! Thấy quỷ! Trong đầu chỉ có hai từ này chạy qua, chấn động màng nhĩ hắn.
Hắn quỳ trên đất hồi lâu, hơi thở lúc này mới hoãn lại đôi chút, lúc ngẩng mặt lên mới phát hiện mình đang quỳ trước cửa một nhà nào đó.
Cổng, tường đều màu đỏ, trước cổng không treo đèn lồng chiếu sáng, bên trên cổng treo một tấm biển nhưng không viết chữ, làm hắn không thể biết đây là nơi nào, phủ nào.
Tư Đồ Mộc Lương đứng dậy, quỳ lâu khiến chân hắn hơi tê, hắn khập khiễng bước tới gần cổng lớn, lúc tới gần mới phát hiện màu đỏ trên bức tường kia toàn là hoa, một mảng hoa hồng.
Tư Đồ Mộc Lương bước lên bậc thang, đi tới trước cổng lớn màu đỏ, vươn tay đang chuẩn bị gõ cửa, cổng lớn bỗng ‘kẹt’ một tiếng mở ra một khe hở.
Một cái tay trắng bóc thò ra dò xét, cái tay kia ở dưới ánh trăng lại có vẻ trắng lạ thường. Tay tinh tế như ngọc, thon dài như búp măng, mới nhìn như vậy Tư Đồ Mộc Lương tưởng rằng đó là tay của nữ tử, dù có nói là mong manh không xương, tay như cỏ mềm cũng không phải nói quá.
Mười ngón tay nhọn, móng tay còn sơn màu sặc sỡ.
Tư Đồ Mộc Lương chợt kinh hãi, lui về phía sau vài bước, lùi hẳn xuống dưới bậc thang, mắt nhìn chăm chăm vào cái tay kia.
Chủ nhân bàn tay kia từ từ mở cửa ra, trong tay kia còn cầm theo một cái đèn, nửa người lộ ra.
Tóc dài đen như mực, một cây trâm đỏ cắm phía trên, diện như quan ngọc*, lông mi dài thanh tú, vóc dáng thon dài, mặc một thân áo đỏ như lửa, là đồ cưới của nữ tử.
*Diện như quan ngọc(面如冠玉): Mặt như ngọc trên mũ. Mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc | 1. ví von là công tử bột, mặt trắng, chỉ có vẻ ngoài | 2. chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp
Là một nam tử! Tư Đồ Mộc Lương đứng ngốc tại chỗ, thầm nghĩ. Mặc đồ cưới của nữ tử trong ngày thành hôn, trang điểm tinh xảo như mỹ nhân.
Nam tử kia toàn thân bước ra khỏi cửa, dịu dàng cười với Tư Đồ Mộc Lương. Tư Đồ Mộc Lương chợt ngừng hô hấp.
Má ơi! Gặp phải diễm quỷ rồi! Đây là ý nghĩ thứ hai của Tư Đồ Mộc Lương.
“Ngươi là ai? Vì sao lại lượn lờ trước của phủ của ta?” Nam tử kia đứng trên bậc thang hỏi Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ Mộc Lương không đáp, lăng lăng nhìn nam tử mặc áo đỏ.
Nam tử kia kêu vài tiếng thấy không có phản ứng, chậm rãi bước xuống bậc thang, đứng trước mặt Tư Đồ Mộc Lương, một đôi mắt được kẻ vẽ nhìn ngắm qua lại trên mặt Tư Đồ Mộc Lương một lần, liền tiến lên dùng mũi ngửi ngửi, nói: “Nhân loại hèn mọn mà cũng có thể thấy ta, đúng là ngông cuồng, ta muốn ăn ngươi.”
Tư Đồ Mộc Lương bất động, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, thân thể không ngừng run rẩy.
Nam tử lại đi quanh Tư Đồ Mộc Lương một vòng, quan sát hắn đã lâu mới nhíu mày, lẩm bẩm: “Hóa ra là người câm.”
Tư Đồ Mộc Lương vẫn bất động.
Không được động, không được động. Trong lòng hắn thầm nghĩ. Trên người nam tử có một mùi thơm kỳ lạ, nhàn nhạt mà dễ chịu.
Nam tử nhìn nhìn lần nữa, lông mày nhíu lại lần hai, sắc mặt ưu sầu: “Hóa ra là một kẻ ngu si.”
“Ta không phải người ngu.” Tư Đồ Mộc Lương không nhịn được nữa liền hét lên, hắn không thể chịu được nhất là người khác nói hắn ngu.
Nam tử bỗng nhiên bật cười: “Ôi chao, hóa ra cũng không phải câm điếc.”
Tư Đồ Mộc Lương mặt đỏ tía tai, không nói lời nào.
“…Ngươi tên là gì? Ở phủ nào?” Nam tử tỏ ra rất tò mò.
Không được nói chuyện! Không được động! Nếu không sẽ rất thảm. Tư Đồ Mộc Lương nhắc nhở chính mình, ngậm chặt miệng.
Không nhận được câu trả lời, nam tử dường như có hơi bất mãn, móng tay nhọn đâm nhẹ vào ngực Tư Đồ Mộc Lương một cái, giống như oán trách nói: “Vì sao không trả lời ta? Ta muốn biết mà.”
Tư Đồ Mộc Lương lùi về sau một bước, liền dừng lại, vẫn bất động như trước, trực tiếp nhắm chặt mắt, trong lòng thì thầm, không được tiếp lời! Hắn không phải người! Hắn là quỷ…
Trong bóng tối, nam tử tức giận khẽ hừ một tiếng, xoay người, bước lên bậc thang.
Tư Đồ Mộc Lương sợ hãi mở mắt ra, nam tử áo đỏ đã vào rồi nhưng chưa đóng cửa, quay đầu, cười với Tư Đồ Mộc Lương: “Công tử nếu muốn tá túc, thì đi theo ta đi!” Xoay người liền biến mất trong màn đêm.
Không được vào! Không được vào! Tư Đồ Mộc Lương gào thét, ý thức lại như không thể khống chế được, chân bước lên bậc thang, đi vào theo.
Tiến vào bên trong sân, hắn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Ngoại trừ đường đi dưới chân, tất cả những gì đập vào mắt đều có màu đỏ, trước mắt đều là hoa hồng, hoa hồng đầy sân, hoa hồng tựa biển, Tư Đồ Mộc Lương cảm thấy mình như đang bị vùi lấp trong màu đỏ, ngập mũi đều là mùi hương lúc đậm lúc thoang thoảng.
Nam tử chậm rãi đi đằng trước, Tư Đồ Mộc Lương đi theo sau thật sát sao.
Nam tử này là quỷ sao? Hắn nhìn bóng lưng nam tử kia kinh ngạc nghĩ.
Đi dọc trên đường theo sau nam tử, đi qua một cái hồ sen, bước lên một đình nghỉ mát. Nam tử dừng lại trước một sương phòng, Tư Đồ Mộc Lương cũng lập tức ngừng lại, nam tử quay sang nhìn hắn.
Đây là sương phòng của ta, nếu buổi đêm ngươi cô đơn.” Nam tử quyến rũ cười với hắn “Ngươi có thể tới tìm ta.”
Tư Đồ Mộc Lương đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Ta không cô đơn.”
“Thế nhưng ta cô đơn lắm!” Nam tử thở dài một tiếng, khóe miệng tuy là cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, quay sang nhìn bầu trời đêm đen như mực.
“Ba trăm năm, đã thật lâu thật lâu không có người nào nói chuyện với ta.”
Tư Đồ Mộc Lương hơi sững lại, trong lòng không hiểu sao lại thoáng một chút buồn, không để ý đến cụm “ba trăm năm” mà nam tử nói, đang muốn tiến lên, nam tử đã quay mặt lại, trên mặt đã quay lại với vẻ tươi cười như mới rồi.
“Hãy đi theo ta.” Lại đi tiếp.
Tư Đồ Mộc Lương theo sát.
Đi qua mấy cái hành lang, đến chỗ rẽ hành lang tiếp theo, nam tử ngừng lại lần hai, đẩy cửa ra, nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Tối nay ngươi ở chỗ này đi!”
Tư Đồ Mộc Lương dòm vào trong phòng, rốt cục cũng hỏi ra một câu hỏi mà hắn thắc mắc suốt một đường.
“Trời đã tối rồi, vì sao không đốt đèn?”
Cả một đoạn đường đến đây, không một chỗ nào có đèn lồng chiếu sáng, ngoại trừ đèn lồng trong tay nam tử. Đường tối đen nhìn không rõ đường.
Nam tử ngẩn người, lập tức cười: “Cũng chẳng có ai đến, đốt đèn có tác dụng gì?”
Tư Đồ Mộc Lương không nói gì nữa, vào trong phòng, quay đầu lại định nói cảm ơn với nam tử, thì nam tử đã đi mất.
Tư Đồ Mộc Lương có chút bất đắc dĩ, đóng cửa. Đốt một ngọn đèn, cởi quần áo rồi nằm.
Nằm trên giường nhỏ, mặt nghiêng sang phía ngoài khung cửa sổ gỗ, ngoài cửa sổ là một màu đen nhánh, ngay cả ánh trăng cũng không có, bóng đêm đen kịt.
Gió, xuyên qua cửa sổ thổi tới, tấm rèm nhẹ đung đưa, trên người đã có cảm giác hơi lành lạnh nhưng hắn không có ý muốn đắp chăn, hắn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy như một giấc mộng.
Nam tử kia… Tư Đồ Mộc Lương trở mình, mí mắt càng ngày càng nặng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, gió lạnh.
Tư Đồ Mộc Lương bị lạnh làm cho tỉnh lại, trong không khí có mùi hương kỳ lạ, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Là mùi hương trên người nam tử kia.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt không ngờ xuất hiện khuôn mặt trang điểm kỹ càng, đó không phải của nam tử kỳ quái kia thì là của ai chứ.
Tư Đồ Mộc Lương kinh hãi nhảy phắt lên, liên tiếp lùi về phía sau, toàn bộ thân người dán vào trong góc tường, la thất thanh: “Sao…sao ngươi lại ở đây?”
Nam tử đứng lên, nhìn đèn trên bàn gỗ lê, rồi quay qua nhìn Tư Đồ Mộc Lương.
“Ta đã ở đây được một lúc rồi.” Nam tử ngồi lên giường, có vẻ như muốn tiến đến gần hơn, vẻ mặt hiếu kỳ “Ta đã nhìn ngươi rất lâu, phát hiện ngươi có răng hổ, rất đáng yêu, cho ta nhìn một cái đi.” Nói rồi xoay cả người leo lên giường, tiến gần Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ Mộc Lương bị dọa sợ phát khiếp, liên tiếp lùi về phía sau, không còn chỗ lui liền khua tay hét lên “Ngươi xuống đi, đừng tiến lên nữa, nhanh xuống dưới, nhanh xuống dưới…”
Nam tử thấy mình dường như bị ghét bỏ, có chút thất vọng, chậm rãi bò lùi lại, lại chậm rãi sửa sang lại xiêm y xốc xếch, đôi mị nhãn* vẫn đang nhìn Tư Đồ Mộc Lương.
*mị nhãn: mắt quyến rũ
Tư Đồ Mộc Lương bị hắn nhìn đến mức cả người có hơi không thoải mái. Không rõ tại sao, người này rõ ràng là một nam tử, lại trang điểm cầu kỳ, mặc đồ cưới của nữ tử, mười ngón tay nhọt hoắt, trên người có mùi hương kỳ lạ, dù là một cái nhăn mày hay một nụ cười đều hiển lộ ra dáng vẻ của một nữ tử.
“Ngươi đến đây làm gì? Không cần nghỉ ngơi à?”
“Ta cô đơn mà!” Nam tử vỗ mặt buồn bã nói: “Ta đã chết được vài trăm năm rồi, mỗi ngày đều sống ở đây, cả đời không thể rời đi nơi này, cũng không thể qua lại với nam tử, bởi vậy ta mới cô đơn trống rỗng đó!”
“Ngươi là quỷ.” Tư Đồ Mộc Lương run run hỏi.
“Đúng đúng.” Nam tử nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi là quỷ thật à?” Tư Đồ Mộc Lương không dám tin, hỏi lại lần hai.
“Ta là quỷ.” Nam tử lần thứ hai nhấn mạnh hơn. “Hơn nữa còn là một con quỷ cô đơn.”
Tư Đồ Mộc Lương thiếu chút nữa là ngất đi, cả người không kìm được mà run rẩy.
“Ơ kìa, ngươi đưng run.” Cảm thấy được hắn đang sợ, nam tử có chút lúng túng, tiến đến gần hơn, như dỗ dành mà vỗ vỗ vai Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu.”
Không sợ mới là lạ! Ngươi là quỷ đó! Tư Đồ Mộc Lương hò hét trong lòng, cứng ngắc quay mặt qua chỗ khác, chắp tay, lại bắt đầu lẩm nhẩm.
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”
Nam tử hình như cười khẽ một tiếng, lui người về sau, ngồi dựa giường.
“Ta sẽ không giết ngươi đâu.” Nam tử dường như rất vui “Giết người sẽ không có ai nói chuyện với ta, mấy trăm năm qua, ta chỉ chở một ngày này, có thể ngồi với một ai đó ở đây, nói chuyện trời đất, nói một lúc ba ngày ba đêm…”
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”
Trước khi người tới, ta có chơi cới đám tiểu hài tử trên thị trấn, có một lần bọn ta chơi rất vui, trước khi về còn hẹn với nhau xong xuôi, ngày tiếp theo sẽ chơi tiếp. Thế nhưng sang hôm sau, ta đến chỗ đó lại không thấy ai, sau đó ta mới biết được là cha mẹ bọn chúng không cho đến, bọn họ không thích ta…”
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…”
“Không chơi thì không chơi thôi, ta chơi với lũ chó mèo trên thị trấn, nhưng có một hôm lũ chó mèo cũng không chơi với ta nữa. Ta liền ở luôn trong phủ, không ra khỏi cửa nữa, vẫn luôn sống ở đây, nhìn ánh trăng trên trời, nhìn cá trong nước, ngửi hương hoa, nghe tiếng chim hót… Nhưng… Ta vẫn cô đơn…”
“Nam Mô…” Tư Đồ Mộc Lương dừng lại, quay sang nhìn nam tử.
Nam tử cười thản nhiên “Cho nên, ta luôn muốn có người có thể nói chuyện với ta.”
“Ngươi thật kỳ lạ.” Tư Đồ Mộc Lương không nhịn được mà buột miệng.
“Hả?”
“Nếu đã như vậy, sao người không đi chuyển thế đầu thai, tốt hơn nhiều so với làm một cô hồn dã quỷ giữa hai giới như người bây giờ.
“Ta không muốn đầu thai.” Nam tử quay mặt đi “Trần gian có gì tốt đâu… Không bằng cứ làm một cô hồn dã quỷ tự do vui vẻ!”
“Thế nhưng ngươi rất cô đơn.” Tư Đồ Mộc Lương lắp bắp nói.
Nam tử đột nhiên quay mặt lại, một đôi mắt đen kịt nhìn chăm chăm vào Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ Mộc Lương bị hắn nhìn đến lông tơ trên người đều dựng thẳng.
Xong rồi! Xong rồi! Hắn sao lại nhìn như vậy, hắn là quỷ đó! Tại sao mình lại…
Nhưng rõ ràng là hắn tự nói bản thân hắn cô đơn mà!
Nam tử nhìn hắn chằm chằm, mới chuyển hướng nhìn, nhếch khóe miệng “Đúng vậy, ta cô đơn mà!”
“Ta vốn muốn nói chuyện với ngươi, đáng tiếc ngươi luôn nói những điều làm ta không vui, được rồi.” Nam tử thở dài một hơi, châm rãi đứng lên. “Ta cũng nên quay về phòng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai… ta sẽ tiễn ngươi rời khỏi nơi này.”
Nam tử vung ống tay áo liền rời khỏi.
Trong sương phòng tràn ngập mùi hương kỳ lạ giống mùi trên người nam tử kia, Tư Đồ Mộc Lương bị mùi hương này vây quanh làm cho choáng váng, liền chìm vào giấc ngủ lần hai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook