Hoa Phong Bạch Vân
-
Chương 9: Phong vân lưu thuỷ (2)
Nam tử hắc y chính là Hắc Ngạn Hộ Pháp, kì thực vì tu luyện Ma Công nên y mới bị tà khí xâm nhập dẫn đến dung mạo biến đổi, Cứ một thời gian y sẽ bị biến dạng khuông mặt, tuy nhiên điều đó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn liền khôi phục bình thường.
” Sao ngươi có thể nói như vậy, Ma Vương Đại Nhân chúng ta chỉ là nghe nói An Lạc Nữ Hoàng đến Bạch Vân Sơn nên có ý lại đây xem, sẵn tiện mời nàng ta đến Ma Cung làm khách vài ngày thôi. “ Hắc Ngạn Hội Pháp tay cầm hoa Bỉ Ngạn vân vê nói. Bộ dạng giống như thật sự chỉ là muốn mời khách đến nhà chơi, tuyệt không có ý xấu.
Nhưng ai chẳng biết, y nói lời này chắc hẳn không có ý tốt, chẳng thà nói rõ là đến bắt người.
Lãnh Vân Tâm khẽ nheo mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Nếu y mà tin lời đám người này nói thì có thể đi chết được rồi. “ Nếu như ta không đồng ý thì sao. “ Tuy nói vậy nhưng trong lòng y thì lo lắng vô cùng. Nếu thật sự xảy ra xung đột thì chỉ e y không đấu lại hai người này. Mong sao cho Nhị Sư Thúc xuất hiện kịp thời.
Hoa Lạc Tử Nguyệt dưới sự giúp đỡ của Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo đứng lên, lại nghe được đoạn đối thoại của hai người thì thầm tức giận. Ý gì đây, đã tấn công người khác lại còn nói như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, đúng là vô sỉ đến cực điểm.
Hắc Ngạn Hộ Pháp bóp nát đóa hoa Bỉ Ngạn trong tay, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “ Nếu đã vậy thì đừng có trách ta độc ác. “
Vừa dứt lời liền muốn động thủ. Lãnh Vân Tâm thầm căng thẳng trong lòng, sao Nhị Sư Thúc vẫn còn chưa đến.
Từ trong lòng bàn tay Hắc Ngạn Hộ Pháp xuất hiện một luồng khói đen bắn thẳng về phía Lãnh Vân Tâm. Cùng lúc đó Lãnh Vân Tâm cũng dùng linh lực chống chọi lại luồng khói đen đó. Khi hai nguồn lực lượng chạm vào nhau ngay lập tức tạo ra một vụ nổ, hỏa hoa văng khắp nơi, ánh sáng phát ra lóa cả mắt. Đồng thời cả hai đều lui về sau ba bước, lập tức ổn định lại cơ thể, rút kiếm lao vào tấn công đối phương thêm một lần nữa. Phút chốc chỉ thấy tàn ảnh của cả hai người và ánh Kiếm loé lên trong không trung.
Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo chỉ biết há hốc mồm mà nhìn ánh Kiếm loé lên trong không trung. Xem ra đây chính là cao thủ so chiêu trong truyền thuyết mà người ta vẫn thường hay nói, thật thần kì a.
Ma Lãnh Hàn từ đầu đến cuối chỉ đứng đó mắt lạnh nhìn hết thảy, nhưng từng nhất cử nhất động của ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt vẫn đều chú ý nhất thanh nhị sở. Thấy thời gian không sai biệt lắm liền từ từ đi đến gần ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười tà mị, tay trái giơ lên một luồn tà khí xuất phát từ lòng bàn tay đánh thẳng về phía ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Lãnh Vân Tâm mặc dù giao đấu với Hắc Ngạn Hộ Pháp nhưng vẫn đều chú ý đến tình hình bên phía ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt. Thấy Ma Lãnh Hàn muốn đả thương ba người thì trong lòng thầm kêu không ổn. Trong lúc nhất thời phân tâm khiến cho Hắc Ngạn Hộ Pháp tìm được lỗ hỗng lập tức tung ra một chưởng trúng vào lồng ngực Lãnh Vân Tâm. Lãnh Vân Tâm hứng trọn một chưởng tựa như chiều đứt dây rơi xuống mặt biển. Nhưng vì lo lắng cho ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt mà nhịn đau cố gắng sử dụng ngự kiếm thuật bay đến chỗ ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma Lãnh Hàn đả thương ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Hoa Lạc Tử Nguyệt mắt thấy Ma
Lãnh Hàn đả thương mình không những không thấy hoảng hốt mà còn hết sức bình tĩnh, bởi vì nàng không hề cảm nhận được một chút sát khí nào, vậy là sao?
Ngay lúc nàng còn đang tự hỏi thì Ma Lãnh Hàn đã đứng trước mặt nàng, tay trái giơ lên, hắc khí vây quanh lòng bàn tay, một đoàn khí đen cứ như vậy đánh trực diện về phía nàng.
Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo chỉ có thể vô lực nhìn đoàn khí đen bay về phía ba người. Bởi vì ngay lúc ba người muốn tránh thoát thì phát hiện ra là bản thân không thể cử động được, hóa ra là chẳng biết từ lúc nào cả ba đã bị Ma Lãnh Hàn dùng định thân chú đứng yên tại chỗ không thể cử động được. Cũng không thể trách nàng sơ xuất, tài không bằng người thì đành chịu thôi. Nàng mới tu luyện có mười sáu năm, làm sao có thể vượt qua một kẻ đã tu luyện mấy ngàn năm, nàng cũng không tin thế giới này huyền huyễn đến mức sẽ có chuyện chiến đấu vượt cấp, một kẻ tu vi thấp mà có thể đánh thắng người có tu vi cao hơn mình nhiều, nàng cũng chưa ngốc đến vậy. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mà chết hay sao.
Ngay vào lúc đoàn khí đen chỉ còn cách ba người khoảng hai mươi xentimet thì bất chợt một luồng ánh sáng màu bạc xuất hiện đánh tan đoàn khí đen.
Hoa Lạc Tử Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì đã thoát chết. Chợt nàng nhận ra rằng bản thân không biết từ lúc nào đã có thể cử động, nàng thầm reo hò ở trong lòng. Mang theo tâm trạng vui mừng và phấn khởi, nàng ngước mắt lên nhìn người đã cứu nàng. Vừa nhìn không khỏi khiến nàng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy nam tử nào đẹp như vậy.
Chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một Ngân y nam tử.
” Sao ngươi có thể nói như vậy, Ma Vương Đại Nhân chúng ta chỉ là nghe nói An Lạc Nữ Hoàng đến Bạch Vân Sơn nên có ý lại đây xem, sẵn tiện mời nàng ta đến Ma Cung làm khách vài ngày thôi. “ Hắc Ngạn Hội Pháp tay cầm hoa Bỉ Ngạn vân vê nói. Bộ dạng giống như thật sự chỉ là muốn mời khách đến nhà chơi, tuyệt không có ý xấu.
Nhưng ai chẳng biết, y nói lời này chắc hẳn không có ý tốt, chẳng thà nói rõ là đến bắt người.
Lãnh Vân Tâm khẽ nheo mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Nếu y mà tin lời đám người này nói thì có thể đi chết được rồi. “ Nếu như ta không đồng ý thì sao. “ Tuy nói vậy nhưng trong lòng y thì lo lắng vô cùng. Nếu thật sự xảy ra xung đột thì chỉ e y không đấu lại hai người này. Mong sao cho Nhị Sư Thúc xuất hiện kịp thời.
Hoa Lạc Tử Nguyệt dưới sự giúp đỡ của Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo đứng lên, lại nghe được đoạn đối thoại của hai người thì thầm tức giận. Ý gì đây, đã tấn công người khác lại còn nói như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, đúng là vô sỉ đến cực điểm.
Hắc Ngạn Hộ Pháp bóp nát đóa hoa Bỉ Ngạn trong tay, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “ Nếu đã vậy thì đừng có trách ta độc ác. “
Vừa dứt lời liền muốn động thủ. Lãnh Vân Tâm thầm căng thẳng trong lòng, sao Nhị Sư Thúc vẫn còn chưa đến.
Từ trong lòng bàn tay Hắc Ngạn Hộ Pháp xuất hiện một luồng khói đen bắn thẳng về phía Lãnh Vân Tâm. Cùng lúc đó Lãnh Vân Tâm cũng dùng linh lực chống chọi lại luồng khói đen đó. Khi hai nguồn lực lượng chạm vào nhau ngay lập tức tạo ra một vụ nổ, hỏa hoa văng khắp nơi, ánh sáng phát ra lóa cả mắt. Đồng thời cả hai đều lui về sau ba bước, lập tức ổn định lại cơ thể, rút kiếm lao vào tấn công đối phương thêm một lần nữa. Phút chốc chỉ thấy tàn ảnh của cả hai người và ánh Kiếm loé lên trong không trung.
Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo chỉ biết há hốc mồm mà nhìn ánh Kiếm loé lên trong không trung. Xem ra đây chính là cao thủ so chiêu trong truyền thuyết mà người ta vẫn thường hay nói, thật thần kì a.
Ma Lãnh Hàn từ đầu đến cuối chỉ đứng đó mắt lạnh nhìn hết thảy, nhưng từng nhất cử nhất động của ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt vẫn đều chú ý nhất thanh nhị sở. Thấy thời gian không sai biệt lắm liền từ từ đi đến gần ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười tà mị, tay trái giơ lên một luồn tà khí xuất phát từ lòng bàn tay đánh thẳng về phía ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Lãnh Vân Tâm mặc dù giao đấu với Hắc Ngạn Hộ Pháp nhưng vẫn đều chú ý đến tình hình bên phía ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt. Thấy Ma Lãnh Hàn muốn đả thương ba người thì trong lòng thầm kêu không ổn. Trong lúc nhất thời phân tâm khiến cho Hắc Ngạn Hộ Pháp tìm được lỗ hỗng lập tức tung ra một chưởng trúng vào lồng ngực Lãnh Vân Tâm. Lãnh Vân Tâm hứng trọn một chưởng tựa như chiều đứt dây rơi xuống mặt biển. Nhưng vì lo lắng cho ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt mà nhịn đau cố gắng sử dụng ngự kiếm thuật bay đến chỗ ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma Lãnh Hàn đả thương ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Hoa Lạc Tử Nguyệt mắt thấy Ma
Lãnh Hàn đả thương mình không những không thấy hoảng hốt mà còn hết sức bình tĩnh, bởi vì nàng không hề cảm nhận được một chút sát khí nào, vậy là sao?
Ngay lúc nàng còn đang tự hỏi thì Ma Lãnh Hàn đã đứng trước mặt nàng, tay trái giơ lên, hắc khí vây quanh lòng bàn tay, một đoàn khí đen cứ như vậy đánh trực diện về phía nàng.
Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo chỉ có thể vô lực nhìn đoàn khí đen bay về phía ba người. Bởi vì ngay lúc ba người muốn tránh thoát thì phát hiện ra là bản thân không thể cử động được, hóa ra là chẳng biết từ lúc nào cả ba đã bị Ma Lãnh Hàn dùng định thân chú đứng yên tại chỗ không thể cử động được. Cũng không thể trách nàng sơ xuất, tài không bằng người thì đành chịu thôi. Nàng mới tu luyện có mười sáu năm, làm sao có thể vượt qua một kẻ đã tu luyện mấy ngàn năm, nàng cũng không tin thế giới này huyền huyễn đến mức sẽ có chuyện chiến đấu vượt cấp, một kẻ tu vi thấp mà có thể đánh thắng người có tu vi cao hơn mình nhiều, nàng cũng chưa ngốc đến vậy. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mà chết hay sao.
Ngay vào lúc đoàn khí đen chỉ còn cách ba người khoảng hai mươi xentimet thì bất chợt một luồng ánh sáng màu bạc xuất hiện đánh tan đoàn khí đen.
Hoa Lạc Tử Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì đã thoát chết. Chợt nàng nhận ra rằng bản thân không biết từ lúc nào đã có thể cử động, nàng thầm reo hò ở trong lòng. Mang theo tâm trạng vui mừng và phấn khởi, nàng ngước mắt lên nhìn người đã cứu nàng. Vừa nhìn không khỏi khiến nàng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy nam tử nào đẹp như vậy.
Chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một Ngân y nam tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook