Jeon Jungkook là con trai độc nhất của doanh nhân thành đạt Jeon Yang và nữ minh tinh màn bạc nổi tiếng Azura, Jeon Yang cùng Azura rất yêu thương nhau, họ đã bên nhau trải qua muôn vàn thăng trầm của cuộc đời, vì vậy mà cũng thấu hiểu nhau hơn bao giờ hết, có lẽ may mắn vậy nên phần lớn tuổi thơ của Jungkook, cậu lớn như một đứa trẻ hạnh phúc bình thường.

Jeon LeeSo lúc đó đã có tuổi, nhưng cơ ngơi đồ sộ không cho ông nghỉ ngơi, vì vậy ông vẫn luôn chìm đắm mình vào những công việc cao ngất trời.

Hiểu rõ sự cô đơn khi cha không quan tâm nhất, Jeon Yang dù bận rộn nhưng vẫn luôn cố gắng dành thời gian để chơi cùng Jungkook.

Azura sau này cũng từ bỏ màn ảnh với nhung lụa sa hoa, trở về làm một bà nội trợ cơm áo bình thường.

Ắt cứ tưởng mọi thứ sẽ cứ êm đềm như vậy.

Nhưng đến năm Jungkook 5 tuổi, Jeon Yang và Azura bất chợt muốn có một kì nghỉ hai người, vì vậy đã để cậu lại biệt thự Jeon gia nhờ dì Lee chăm sóc.

Đợi mãi hai ngày, cũng không hề có tin tức họ gửi về, dì Lee nhìn Jungkook quấy đòi mẹ, cũng sốt ruột đến luống cuống.

3 ngày sau, tin dữ được gửi về từ Thái Bình Dương, chiếc máy bay mà vợ chồng Jeon ngồi, đã bị hỏng bộ truyền tải, mất tích 4 ngày, đến khi kết nối được, nhân viên hàng không đã xác định va chạm xảy ra ở một đảo hoang giữa Thái Bình Dương, máy bay cháy rụi, không còn ai sống sót.

Jungkook ngơ ngác không hề biết hai người cậu yêu thương nhất cứ vậy mà biến mất khỏi cuộc đời của cậu trong chớp nhoáng.

Jeon Leeso sau khi nhận được tin đã choáng váng đến ngã quỵ, lần đầu tiền sau từng ấy năm trên thương trường, ông ôm lấy đứa cháu nhỏ bật khóc.

Jeon Jungkook mới là một đứa trẻ, làm sao biết được hiện tại tình hình của bản thân thế nào, nhìn thấy ông nội khóc, dĩ nhiên cũng không kìm lòng được mà bật khóc theo như một bản năng.

- "Ông nội, sao vậy, sao ông lại khóc, là Jungkook không ngoan ạ? Con sẽ ngoan mà, ông đừng khóc"


Jeon Leeso để mặc cho bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên đôi mắt già, ông nén đau thương mà ôm lấy cháu, khuôn mặt giống con trai ông đến tám chín phần, nghĩ đến trước đây mình không có cơ hội bù đắp cho con trai, tâm tư sinh ra hối hận tột cùng, cũng vì vậy lại càng thêm yêu thương Jungkook nhiều hơn.

Nhưng dù được yêu thương bao bọc hết sức cẩn thận, Jungkook lớn lên không hề kiêu ngạo hống hách, lại vô cùng hoà hợp nhã nhặn.

Được lòng rất nhiều người.

Năm 15 tuổi, Jungkook theo học ở một trường cao trung bình thường trong thành phố.

Trước đó, ông Jeon đã ngỏ ý muốn cậu vào trường tư, nhưng Jungkook kiên quyết từ chối, cậu không muốn đi đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ là con cháu Jeon gia, kinh niệm ba năm sơ trung đã dạy cho cậu biết, nếu cậu không giữ kín chuyện đó, thì cậu đừng mong có thể kết bạn với ai được, căn bản họ nghe thấy Jeon gia, hai mắt đã long sòng sọc lên chạy trối chết rồi...

Người đầu tiên cậu quen có lẽ là Park Jimin, đó là một đàn anh vô cùng rảnh rỗi, luôn ngồi lỳ ở phòng y tế, không những thông thạo đồ dùng, thầy cô đến nhìn thấy y cũng không hề nói câu gì.

Việc gặp Park Jimin cũng không có chủ đích, chỉ là hôm đó cậu tập thể dục, vô tình say nắng, lại không muốn ông nội lo lắng, nên cậu cắn răng chịu được, cuối cùng không nhịn được, đến cuối ngày đã đổ gục.

Park Jimin trong lần đầu tiên đó, đã mắng cậu "ngu ngốc", sau đó bỏ đi.

Jungkook với độ hảo cảm lúc đó với Park Jimin, có 3 dãy số âm cũng không thể kéo hết.

Vậy mà sau này lại thành thân mới lạ đời.

----------

Thành tích môn xã hội của Jungkook rất tốt, nhưng những môn tự nhiên thì lại rất tệ, chính vì học lệch như vậy, nên cậu cũng rất khổ tâm.

Lúc đó lại sắp đến thi kết thúc học kì một, Jungkook nói không cuống chắc chắn là nói dối, nhưng lại không biết nhờ ai.

Trong lúc cậu đang loay hoay với đống bài tập toán không gian đảo đảo quay quay, thì bên cạnh bỗng có một giọng nói thanh thoát vang lên.

- "Câu này không phải làm thế này!"

Jungkook giật mình nhìn sang, bên cạnh cậu là một cô gái xinh đẹp, da dẻ trắng mịn, đôi mắt đen láy to tròn, mái tóc dài cuốn sóng để xoã sau lưng, cử chỉ nhẹ nhàng, ngón tay đẹp đẽ chỉ vào câu hỏi cậu đang đau đầu nãy giờ.

- "À!?"

- "Cậu thử dùng cách này xem"

Jeon Jungkook mờ mờ mịt mịt, cứ nương theo bài giảng của cô gái xinh đẹp kia, cuối cùng hiểu ra được vấn đề, hoàn thành bài toán khó nhai một cách nhanh chóng.

Cậu vui mừng cười đến tít mắt, quay lại rối rít cám ơn cô.


- "Cám ơn cậu nha"

Cô gái mỉm cười, một tay vuốt lại tóc mai vắt lên tai, nói với cậu không có gì rồi trở về chỗ của mình.

Jeon Jungkook trước nay không thường để ý trong lớp, bản tính có chút nhút nhát nên cậu thường đợi có người bắt chuyện mới trả lời, nên cậu cũng không để ý trong lớp có một người xinh đẹp dịu dàng đến vậy.

Ngày nào Jungkook cũng ngồi giải toán, cô gái xinh đẹp kia không những chỉ giúp cậu ngày hôm đó, mà còn tiếp tục giúp cậu cho đến tận hôm thi, hai người nói chuyện thế mà lại hợp.

Jungkook mới vui vẻ giới thiệu.

- "Tớ là Jeon Jungkook"

Người con gái xinh đẹp mỉm cười rạng rỡ, vươn tay bắt lấy bàn tay cậu trả lời.

- "Còn tớ là Jung Sarang"

---------

Cuộc sống cao trung của Jeon Jungkook có chút thay đổi, cậu trở nên thân thiết hơn với Jung Sarang, lại có thể nói chuyện với Park Jimin, về cơ bản đã là khác hồi sơ trung rất nhiều rồi.

Mọi ngày Sarang cùng cậu chơi đùa, cùng ăn, cùng nói đến mức trở nên như hình với bóng, cả đến khi Sarang biết cậu là cháu đích tôn nhà Jeon gia, cô ấy cũng vẫn không hề xa lánh cậu, điều này làm Jungkook cũng được an ủi phần nào.

- "Hôm nay tớ có việc bên câu lạc bộ, cậu về trước nha!"

Sarang vội vàng xách cặp chạy đi, chỉ kịp nói với Jungkook một câu như vậy.

Jeon Jungkook ậm ậm ừ ừ vẫy tay tạm biệt cô sau đó xách cặp đi về.


Bình thường sau mỗi giờ học, Jeon gia luôn bảo tài xế đến đón cậu về, nhưng từ khi chơi với Sarang, Jungkook nói với ông cậu không thích rườm rà, có thể bắt xa bus về cũng được.

Lão Jeon trời sinh lại cực kì chiều cậu, sau vài lần thuyết phục không được, cũng đành để cậu tự đi tự về.

Jeon Jungkook thong dong trên con đường rộng, bên đường, từng khóm hoa lưu ly đang dần nở, một sắc tím thanh thoát hoà với nắng chiều tà mang theo chút bình yên khó nói thành lời.

Bỗng cậu cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi trở nên vội vã.

Sắp đến giờ chuyến xe bus của cậu rồi, Jungkook không nghĩ nhiều, bèn đi vào con hẻm tắt để đến bến xe nhanh hơn, chỉ là không ngờ, đi đến nửa đoạn đường, lại gặp một đám người ăn nói hung tợn, đang ra sức đánh vào một chàng trai nằm co ro dưới đất.

- "Con mẹ mày! Tao đã bảo mày thế nào!"

- "Anh ơi tha cho em, em thật sự không còn một đồng nào"

- "Đ*t mẹ! Đùa bố mày à! Hôm nay tao còn thấy mày ở..."

Ba bốn tên bặm trợn, kẻ dùng tay, kẻ dùng chân, đá đấm vào người thanh niên kia vang lên bôm bốp, Jungkook nghe thôi đã phát sợ, trên người cậu ta mặc đồng phục giống cậu, khả năng là cùng trường.

Jungkook tính quay đầu lại rời đi, nhưng tiếng van xin thất thanh làm cậu giật nảy mình, một trong bốn tên kia hung bạo nắm lấy đầu người thanh niên, con dao nhỏ kè sát bên má, tì mạnh đến muốn bật máu.

- "Này dừng lại!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương