Hoa Nguyệt Ngân
-
Chương 50
“Phụ hoàng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân có chút bất an vặn vẹo hạ thể, lại không biết, loại hành động này càng thêm kích thích dục vọng của nam nhân.
“Ngân Nhi ngoan, đừng nhúc nhích.” Lúc nói chuyện, cũng hôn dày đặc tỉ mỉ lên hai má bé, cái trán, lần xuống chuyển qua bên tai, khẽ cắn liếm nhẹ, hô hấp nóng rực phun vào lổ tai bé: “Ngân Nhi, bảo bối của phụ hoàng.” Dán mặt vào cổ bé, hơi thở ngọt ngào, ngón tay lại một khắc không ngừng dao động trên da thịt nhẵn nhụi của bé, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời.
Chỉ một cái chớp mắt, đôi môi lại chuyển xuống dưới, tinh tế mật mật hôn không ngừng cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .
“A ân. . . . . .” Khi Hoa Ngạo Kiết ngậm một viên hồng quả trước ngực y vào miệng, tinh tế liếm hút, Hoa Nguyệt Ngân phát ra một tiếng than nhẹ có chứa hương vị ngọt lành.
Giống như được cổ vũ, Hoa Ngạo Kiết càng ra sức quét qua liếm nhẹ hồng quả trước ngực y, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đột khởi đỏ tươi bên kia.
“Cáp ân. . . . . .” Nơi mẫn cảm bị cẩn thận âu yếm, khoái cảm ngọt ngào nhanh chóng dâng lên, Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu rên rỉ ra tiếng, lông mi thật dài hơi hơi rung động.
Vừa lòng nhìn bé con trong lòng vì mình vuốt ve mà bất an vặn vẹo, thở dốc, ngẩng đầu làm cho cổ xinh đẹp vẽ ra đường cong duyên dáng nhất, gương mặt tuấn mỹ của Hoa Ngạo Kiết càng thêm ôn nhu đa tình. Môi rời đi hồng quả, một đường hôn xuống, đầu lưỡi chậm rãi vẽ loạn mỗi một tấc da thịt trên người y, ngón tay ôn nhu khẽ vuốt phân thân khéo léo ngẩng đầu.
“A. . . . . .” Nơi yếu ớt lại rất mẫn cảm bị cầm lấy, da tay thô ráp tiếp xúc hơi động lên, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được ngẩng mặt, một tiếng thét kinh hãi.
Hoa Ngạo Kiết một tay thuần thục kỹ xảo cao thấp trêu đùa, vuốt ve phân thân khéo léo của Hoa Nguyệt Ngân; một tay đưa đến cánh tay y, mềm nhẹ vuốt ve. Khi ngón tay hắn hướng vào u huyệt, thân thể Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cứng đờ.
“Ngân Nhi. . . . . .”
“Phụ hoàng, ta. . . . . . sợ.” Kiếp trước đêm đó lưu cho Hoa Nguyệt Ngân tư vị đau đớn Hoa Nguyệt Ngân vẫn không quên, hiện tại bị Hoa Ngạo Kiết ôm, y cảm thấy thoải mái rồi lại theo bản năng sợ hãi.
“Đừng sợ, ngoan, thả lỏng.” Phân thân bị Hoa Ngạo Kiết ngón tay cùng môi an ủi, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh khéo léo đáng yêu tùy ý hút lấy, cảm giác tuyệt vời làm cho Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng vặn vẹo thân thể, hùa theo Hoa Ngạo Kiết.
“Ngân Nhi ngoan, đừng nhúc nhích.” Lúc nói chuyện, cũng hôn dày đặc tỉ mỉ lên hai má bé, cái trán, lần xuống chuyển qua bên tai, khẽ cắn liếm nhẹ, hô hấp nóng rực phun vào lổ tai bé: “Ngân Nhi, bảo bối của phụ hoàng.” Dán mặt vào cổ bé, hơi thở ngọt ngào, ngón tay lại một khắc không ngừng dao động trên da thịt nhẵn nhụi của bé, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời.
Chỉ một cái chớp mắt, đôi môi lại chuyển xuống dưới, tinh tế mật mật hôn không ngừng cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .
“A ân. . . . . .” Khi Hoa Ngạo Kiết ngậm một viên hồng quả trước ngực y vào miệng, tinh tế liếm hút, Hoa Nguyệt Ngân phát ra một tiếng than nhẹ có chứa hương vị ngọt lành.
Giống như được cổ vũ, Hoa Ngạo Kiết càng ra sức quét qua liếm nhẹ hồng quả trước ngực y, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đột khởi đỏ tươi bên kia.
“Cáp ân. . . . . .” Nơi mẫn cảm bị cẩn thận âu yếm, khoái cảm ngọt ngào nhanh chóng dâng lên, Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu rên rỉ ra tiếng, lông mi thật dài hơi hơi rung động.
Vừa lòng nhìn bé con trong lòng vì mình vuốt ve mà bất an vặn vẹo, thở dốc, ngẩng đầu làm cho cổ xinh đẹp vẽ ra đường cong duyên dáng nhất, gương mặt tuấn mỹ của Hoa Ngạo Kiết càng thêm ôn nhu đa tình. Môi rời đi hồng quả, một đường hôn xuống, đầu lưỡi chậm rãi vẽ loạn mỗi một tấc da thịt trên người y, ngón tay ôn nhu khẽ vuốt phân thân khéo léo ngẩng đầu.
“A. . . . . .” Nơi yếu ớt lại rất mẫn cảm bị cầm lấy, da tay thô ráp tiếp xúc hơi động lên, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được ngẩng mặt, một tiếng thét kinh hãi.
Hoa Ngạo Kiết một tay thuần thục kỹ xảo cao thấp trêu đùa, vuốt ve phân thân khéo léo của Hoa Nguyệt Ngân; một tay đưa đến cánh tay y, mềm nhẹ vuốt ve. Khi ngón tay hắn hướng vào u huyệt, thân thể Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cứng đờ.
“Ngân Nhi. . . . . .”
“Phụ hoàng, ta. . . . . . sợ.” Kiếp trước đêm đó lưu cho Hoa Nguyệt Ngân tư vị đau đớn Hoa Nguyệt Ngân vẫn không quên, hiện tại bị Hoa Ngạo Kiết ôm, y cảm thấy thoải mái rồi lại theo bản năng sợ hãi.
“Đừng sợ, ngoan, thả lỏng.” Phân thân bị Hoa Ngạo Kiết ngón tay cùng môi an ủi, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh khéo léo đáng yêu tùy ý hút lấy, cảm giác tuyệt vời làm cho Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng vặn vẹo thân thể, hùa theo Hoa Ngạo Kiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook