Hoa Mộc Miên Trong Gió
Chương 5: Cuộc Sống Nhàm Chán, Con Chỉ Muốn Tìm Niềm Vui Thôi Mà.

A.. Tôi vừa nghe thấy tiếng gì vậy nhỉ? Tiếng ly nước ngã? Tiếng dao cứa mạnh lên dĩa? Hay là tiếng muỗng va vào chén? Không đúng. Là hỗn hợp của ba âm thanh này thì phải. Là ai có thể tạo ra những âm thanh thần kỳ thế này trên bàn ăn vậy? Tôi đảo mắt một vòng, anh trai yêu thương của tôi đang đỡ ly nước đã đổ ra bàn hết sức chật vật, anh ấy vậy mà còn không quên há hốc miệng nhìn tôi với ánh mắt như gặp một chuyện kinh dị nhất trong cuộc đời mình. Tôi lại đảo mắt một vòng. A.. Chị họ đang uống canh mà lúc này chị ấy cũng đang kinh ngạc nhìn tôi, tôi liền đáp trả chị ấy một nụ cười hết sức thân thiện sau đó tôi cố gắn ngẩng đầu nhìn mọi người. Bác gái vốn luôn dịu dàng ít khi xúc động, vậy mà bây giờ lại có biểu cảm phong phú như vậy á. Trời ơi, chuyện tôi muốn đi đóng phim khó lý giải lắm sao? Không phải xu hướng bây giờ là tiểu thư nhà giàu tham gia showbiz thể hiện ta đây nhà giàu đẳng cấp chơi khác người?

Tôi rụt rè lên tiếng:

- Chuyện này khó tiếp nhận như vậy sao?

Ba tôi ngồi cách tôi hai ghế tằng hắng giọng hỏi lại:

- Con thấy sao?

À ba tôi từ lúc nào cũng biết cách vòng vo vậy nhỉ?

- Cuộc sống nhàm chán, con chỉ muốn tìm niềm vui thôi mà.

Ông nội tôi ngồi phía trên tằng hắng hai tiếng rồi nói như ra lệnh

- Vậy đến công ty học hỏi đi..

- Ông thấy đến công ty làm sai vặt có thể tạo niềm vui sao?

Mặc dù cắt ngang lời người lớn có hơi vô lễ nhưng mà tôi quả thật không nhịn được nha. Kiếp trước tôi là dân viết dự án, mỗi khi có dự án mới là y như rằng vài đêm thức trắng là chuyện hết sức bình thường, mới hai mươi mấy tuổi mà trên đầu tôi đã có tóc bạc rồi. Khó khăn lắm mới được xuyên qua sống cuộc sống của bạch phú mỹ, không hưởng thụ mà còn phải lao lực như vậy á? Vậy thì trả tôi lại cho Diêm Vương soái ca đi.

Ông nội tôi là một lão bất điểm trong xương cốt, còn bên ngoài thì lúc nào cũng cố tỏ ra đạo mạo, tôi thừa biết nha. Bác cả tôi mới là người vô tích sự nhất trong nhà này, à quên là người vô tích sự thứ hai trong nhà này, người đứng thứ nhất là tôi mới đúng, nhưng tôi còn nhỏ nha, còn bác ấy suốt ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, chỉ có mặt vào những bữa cơm như thế này thôi, nếu không có chị Kiều Vân và bác gái Lý chống đỡ thì không biết gia đình nhà bác ấy sẽ thành dạng gì rồi, cũng tội cho bác gái Lý có chồng mà cũng như không, người thì xinh đẹp như vậy. Bao nhiêu năm nay nếu ông nội là người có thể cứng rắn nghiêm khắc thì có thể không quản nổi bác trai sao? Cũng phải nói là dưới sự dạy dỗ "cứng rắn, nghiêm khắc" như vậy của ông mà có thể dạy ra những nhân tài có chí hướng như ba tôi, anh trai tôi và chị họ là một điều ngoài sức mong đợi, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu vào bước đường cùng, tôi sẽ lôi bác cả ra làm bia đỡ đạn. Trong nhà có một người lớn không nên thân như vậy, có thể trách một người nhỏ như tôi không nên người được sao, a không đúng tôi làm sao mà không nên người, tôi chỉ đi tán trai thôi, là chuyện hết sức nên người mà, nghĩ vậy, tôi ngẩng đầu nói chuyện hết sức tự tin:

- Ông à, chúng ta có tiền, chúng ta có thể thuê người làm việc thay chúng ta mà đúng không? Tội gì phải cực khổ dãi nắng dầm mưa như vậy?



Ông nội nhìn tôi tựa tiếu phi tiếu, vào tình huống này mà cười như vậy là thế nào nhỉ? Dường như có gì đó sai sai thì phải, cho dù không tức giận thì cũng không nên có thái độ như vậy đúng không, nhưng sao ba mẹ tôi lại như ngồi trên chảo dầu thế kia?

- Ba, mẹ hai người sao vậy ạ?

Tôi nghe được tiếng thở dài cả cây số của ba tôi, rồi lại thấy ông nắm lấy tay mẹ, tôi liền trợn trắng mắt, này là lúc nào mà hai người còn show ân ái cho người ta xem chứ, không biết làm vậy là trực tiếp xát muối lên tim của bac gái Lý sao? Thật đúng là.. không lời để nói.

- Kiều Vi, nói như con thì chúng ta chỉ cần thuê người về giúp chúng ta kiếm tiền mà mặc kệ họ muốn biến công ty chúng ta thành như thế nào cũng được.

A đây là lần đầu tiên kể từ lúc đến đây tôi thấy ba nghiêm túc nhìn tôi nói chuyện như vậy, mà chuyện này thì liên quan gì đến một đứa con gái là tôi chứ, chuyện công ty thì nên nói với anh trai mới đúng hơn chứ? Mà mẹ tôi sao lại tỏ ra buồn phiền như vậy? Không biết lúc trước ai từng nói với tôi muốn làm gì thì làm đã có ba mẹ chống lưng cho? Sao giờ chỉ có một cái chuyện nhỏ nhoi thế này thôi mà cũng khó khăn vậy chứ? Mà tôi có phải là cả đời sẽ theo đuổi sự nghiệp làm diễn viên đâu, tôi chỉ muốn theo đuổi nam thần của mình, kiếm con rể về cho hai người thôi mà. Tôi thở dài nhìn hai vị phụ huynh của mình nói một cách thật tâm huyết:

- Con có nói là để mặc họ muốn làm gì thì làm đâu. Mình chỉ cần họ làm theo những gì mình muốn làm. Nói cách khác, giả sử con có một dự án, nhưng con không muốn tự thân mình làm, con bỏ vốn rồi thuê người về làm cho con, con chỉ cần theo dõi họ làm thế nào và kết quả ra sao là được rồi?

Ai có thể nói cho tôi biết thái độ bây giờ của mọi người là gì không? Tôi nói một chút cho mọi người dễ hình dung nha, người ngồi cạnh tôi là đáng đánh nhất, anh trai tôi nhìn tôi cười hết sức giễu cợt thái độ hết sức là xem thường mà đồng minh với anh ấy lại là chị họ thân mến của tôi. Trời à, chị họ lúc nào cũng tỏ vẻ thương yêu đứa em út trong nhà của tôi, sao giờ lại bắt chước anh trai của tôi mà tha hóa như vậy chứ. Còn ba mẹ tôi thì sao, họ nhìn tôi cứ như nhìn một đứa ngồi si nói mộng, lời tôi nói có chỗ nào không đúng, xin nhắc lại kiếp trước tôi là dân viết dự án, phần này tôi nói rất rõ ràng rất đúng thực tế mà, không lẽ nơi này mọi người không làm như vậy? Bà nội với bác gái, hai người này đúng là một couple song sinh, biểu cảm cũng y hệt nhau, cười tủm tỉm đầy khó hiểu, mà người khiến tôi khó hiểu nhất là ông nội, ông cứ ngồi đó cười như không cười nhìn tôi, còn bác cả ấy hả? Trong nhà này cứ coi bác ấy là vô hình đi, đừng nói tới. Tự nhiên tôi thấy cả giận nha.

- Ông nội, mọi người có gì cứ nói thẳng sao lại nhìn cháu như vậy?

Ông nội cười đầy giảo hoạt, trả lời còn khó hiểu hơn

- Cháu nói rất đúng, chỗ nào cũng đúng, tương lai nhà họ Lý có phúc rồi.

Gì mà lại liên quan đến nhà họ Lý ở đây, tôi đang ngồi trong bàn cơm của nhà họ Trần mà. Trời ơi, nhân sinh kiếp này thật mệt mỏi, có mỗi việc theo đuổi nam thần cũng khó khăn đến vậy sao?

- Ba mẹ, có chuyện gì thì nói thẳng cho con biết, ba mẹ muốn con làm gì con sẽ thực hiện hết sức nghiêm túc, chỉ cần đồng ý cho con đi đóng phim là được, à chỉ cần đồng ý cho con đi đóng phim ba năm thôi.

Cả nhà lại đưa mắt nhìn tôi khó hiểu, tôi có cảm giác cả cuộc đời này ông nội tôi sống rất nhàm chán nên đến tuổi nghỉ hưu mới trở nên phúc hắc như vậy. Tại sao tôi lại có suy nghĩ này ư? Chính là vì trong lúc mọi người đang hết dức khó hiểu trước câu nói của tôi thì ông nội lại như lão bất điểm vuốt cái cằm không một sợi râu cười hà hà, cười khiến người khác cảm thấy nổi da gà

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương