Hoa Mộc Miên Trong Gió
Chương 2: Sống Lại Một Lần Nữa

Sống lại lại một lần nữa, tôi thật sự trở thành bạch phú mỹ, nhưng là một bạch phú mỹ bị mọi người khinh bỉ. Trời ạ, bảo sao mà hai soái ca kia lại đẩy tôi đi nhanh như vậy, tất cả đều có âm mưu cả.

Thân phận mới của tôi là cháu gái nhà họ Trịnh, tên là Trịnh Kiều Vi. Đại gia đình có ba thế hệ, điều ngạc nhiên là cả ba thế hệ đều sinh sống dưới một mái nhà, phải nói chính xác là một đại biệt thự gồm có ba biệt thự nhỏ bên trong, nhìn tổng thể từ trên cao xuống giống hệt tòa một lâu đài. Đứng đầu nhà họ Trịnh là ông nội Trịnh, Trịnh Hoài Nam, tiếp theo là bà nội Trịnh, tên là Cố Nhã Cầm. Ông bà nội có hai người con trai là Bác cả của tôi, Trịnh Hoài Bắc. Một người nữa chính là ba của tôi, Trịnh Hoài Tây. Nói tới đây, chắc ai cũng nghĩ nếu như ông bà nội tôi có thêm một người con nào nữa thì chắc vị chú bác này sẽ có tên là Trịnh Hoài Đông. Ha ha, nghe thật buồn cười nhưng chính xác là như vậy đấy. Ông nội Trịnh nói, ông muốn công ty của ông có thể phát triển vươn xa đến tám phương bốn hướng, tiếc là hiện tại chỉ mới có ba hướng thôi ha.. ha..

Lan man quá, quay lại vấn đề chính nào, ba của tôi lấy mẹ tôi là tiểu thư duy nhất của nhà họ Trần tên là Trần Nhã Tình, cũng là bạch phú mỹ. Theo như mọi người ngầm hiểu thì tương lai tài sản của nhà họ Trần đều sẽ thuộc về hai anh em tôi, nói như vậy chắc mọi người cũng biết ba mẹ tôi có hai người con, là tôi và anh trai tôi, thật may là anh trai tôi tên Trịnh Hoài Vũ mà không phải là Trịnh Hoài Đông, tôi cá là thời điểm có thể tự suy nghĩ anh trai tôi cũng cảm thấy như vậy. Gia đình bác cả tôi tương đối phức tạp, thật ra nhìn từ bên ngoài thì rất đơn giản, bác cả tôi lấy tiểu thư nhà họ Lý, là Lý Hồng Thanh, bác cả Lý cũng là bạch phú mỹ, nhưng không phải là tiểu thư duy nhất như mẹ tôi. Gia đình bác cả chỉ có một cô con gái cũng là chị họ của tôi tên là Trịnh Kiều Vân, bao nhiêu năm qua không thấy có thêm tin vui nào, chính vì vậy mọi người lại nghĩ tài sản nhà họ Trịnh tương lai sẽ để lại phần nhiều cho anh trai tôi, vậy nên bác cả mới ra ngoài tìm thêm mấy phòng hòng kiếm con trai, nhưng nghe nói vẫn không kiếm được đứa con trai nào mà lại có thêm hai người con gái ngoài giá thú. Đó chính là điểm mà tôi nói phức tạp ở gia đình của nhà bác cả, cũng chính vì điều này mà tình cảm của gia đình bác cả không mấy hài hòa, không giống như gia đình tôi, ba mẹ thương con, vợ chồng đầm ấm. Tôi cảm thấy lần này mình là được nhiều hơn mất.

Nói về lý do tại sao mà tôi lại nói mình đầu thai qua làm một bạch phú mỹ bị người người mắng. Đó chính là điểm mà tôi rất muốn lôi hai vị soái ca kia ra hỏi cho rõ ràng thế nào là đầu thai hai vị đó có biết không, bởi vì tôi hoàn toàn là xuyên không, xuyên đến một thời không lạ lùng, đây cũng là thế giới hiện đại nhưng không phải là thế giới nơi tôi sinh sống trước kia, dường như là phát triển hơn thế giới trước kia của tôi cả hai trăm năm.

Tôi xuyên vào thân thể của vị bạch phú mỹ họ Trịnh, tên Trịnh Kiều Vi như đã giới thiệu ở trên, sống trong một gia đình hạnh phúc nhưng lại không biết quý trọng thân thể của mình. Trịnh Kiều Vi năm nay hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, theo kế hoạch sẽ kết hôn với vị hôn phu từ bé tên là Vũ Quốc Việt, cũng thuộc thế hệ bạch nhị đại. Thế nhưng, vị hôn phu này qua lại mờ ám với thanh mai trúc mã, con gái của quản gia nhà anh ta, không thẳng thừng từ chối hôn sự nhưng lại cố tình kéo dài không chịu đính hôn khiến Trịnh Kiều Vi tức giận, chạy đến buổi tiệc do nhà họ Vũ tổ chức nhục mạ cô gái kia, rồi lại đe dọa nếu Vũ Quốc Việt nếu không đính hôn sẽ nhảy lầu tự tử, không biết Trịnh Kiều Vi kia có thật là muốn nhảy lầu hay không, nhưng không khéo lại thật sự ngã xuống từ lầu hai nhà họ Vũ, không những làm trò cười cho thiên hạ còn bị bọn họ thóa mạt không ra gì. Thật ra cô ấy cũng không làm gì quá mức không chấp nhận được, nhưng vì cô ấy là nhị tiểu thư nhà họ Trịnh nổi tiếng quá mức xinh đẹp lại được gia đình cưng chiều từ nhỏ, có cuộc sống mà bao nhiêu người có tiền mơ ước nên hiển nhiên trở thành cái đinh trong mắt nhiều cô tiểu thư khác. Từ một chuyện vốn lẽ cũng không là gì bọn họ thêu dệt thành chuyện không thể chấp nhận được. Nhưng thật không may là sau lần té này Trịnh Kiều Vi lại không tỉnh lại, không biết đã chết chưa mà khi tỉnh lại lần nữa thì chính là tôi. Tôi tỉnh dậy nhận được mọi ký ức của Trịnh Kiều Vi trước kia, cũng được biết, ông nội Trịnh vì bênh vực đứa cháu gái là cô mà đứng ra hủy đi hôn sự này, cũng dừng luôn mọi hợp tác kinh tế. Từ đây, hai nhà Trịnh Vũ không qua lại với nhau nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, tên Vũ Quốc Việt kia cũng thật là tra nam, không yêu thì nói là không yêu, không cưới thì nói là không cưới, hành động như hắn quả thật không đáng mặt đàn ông. Nhưng Trịnh Kiều Vi trước kia khổ nổi là yêu tên đó đến chết đi sống lại, nên tại buổi tiệc rượu kia mới làm ra đủ loại chuyện mất mặt. Mà thôi, chuyện quá khứ cứ cho qua, giờ đây Trịnh Kiều Vi là tôi, chứ không phải cô gái ấy nữa. Còn về phần cô ấy đã đi đâu thì để hai soái ca kia lo liệu đi.

Chết đi lại được sống lại một lần nữa, còn trở thành bạch phú mỹ được những kẻ có tiền kia ngưỡng mộ thì dại gì mà không thỏa sức hưởng thụ. Từ ngày xuyên vào thân thể của Trịnh Kiều Vi tôi mỗi ngày chỉ có ba việc đó là ăn, ngủ và shopping. Gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, nên tôi lại phải đổi toàn bộ đồ trong tủ, tôi không thích những bộ cánh sặc sỡ kia một chút nào. Đến hôm nay là ngày thứ hai mươi tư kể từ khi tôi tỉnh lại, bà nội Trịnh buổi sáng còn hỏi tôi hôm nay có ra ngoài nữa không, nghĩ đi nghĩ lại, số trang phục tôi mua mấy ngày qua cũng đủ để tôi mặc đến sang năm rồi, nên tôi quyết định ở nhà cũng bà đi tản bộ.



Bà nội Trịnh là một phụ nữ hiền hòa, lại khéo léo, ở cạnh bà nói chuyện rất thoái mái. Nhưng khi nói nói chuyện cùng bà một lúc tôi phát hiện ra một việc, hóa ra mọi người trong gia đình đều vẫn lo lắng tôi không buông được tên tra nam kia. Nam mô thật là tội lỗi, tôi phải cam đoan với bà nội đến lần thứ n rằng mình đã hoàn toàn quên cái tên tra nam kia, còn muốn không nhớ nổi mặt mũi hắn ta nữa rồi, bà nội mới nửa tin nửa ngờ thả tôi về phòng.

Tôi về phòng mình nằm dài trên giường một cách nhàm chán, không có việc gì làm, tôi lên mạng tìm mấy bộ phim thần tượng xem giết thời gian, nhưng thật không may từ xem cho giết thời gian tôi lại đắm chìm trong đó. Mặc dù là bà cô gần bốn mươi tuổi, nhưng thật ra tôi luôn không tự giác được điều này, trong suy nghĩ của mình tôi chỉ là cô gái hai mươi bảy tuổi, chỉ dừng lại vào giây phút mình chết. Trong lúc tôi đang luyện phim thì mẹ Trần gõ cửa bước vào, mẹ Trần năm nay đã bốn mươi bảy tuổi nhưng bảo dưỡng khá tốt cộng thêm nhà họ Trần kinh doanh chủ yếu là mặt hàng thời trang nên bà khá sành điệu, nhìn bà tôi còn tưởng bà chỉ hơn tôi trước khi chết vài tuổi. Tôi thấy phía sau bà còn có một người nữa, là một cô bé tầm mười bảy mười tám tuổi. Tôi còn chưa kịp hồi hồn trước nhan sắc của bà thì đã nghe bà gọi.

- Kiều Vi ra đây mẹ nói chuyện với con một chút.

Tôi từ trong đống chăn bước xuống giường, tới cạnh bàn trà nơi mẹ Trần và cô bé kia đang ngồi. Tôi khá tò mò, không biết cô bé cô bé này là ai, trong lúc tôi quan sát cô ấy, thì cô bé cũng lén nhìn tôi. Hiện tại, mẹ Trần đang là Tổng giám đốc của thương hiệu thời trang Vincen, thương hiệu thời trang nổi tiếng của Trần Gia, thời gian bận rộn, không biết lý do gì mà lại về nhà giờ này.

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Mẹ Trần nhìn tôi cười dịu dàng, kéo tay tôi ngồi xuống cạnh bà.

- Đây là Lê Na, cháu gái thím Trương bên nhà ông ngoại con, cô bé năm nay mười tám tuổi, mới vào đại học, tương lai sẽ đến đây ở cùng con, ngoài thời gian đi học, thời gian còn lại sẽ giúp con lo liệu những việc trong cuộc sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương