Một trận lại tiếp một trận ầm ĩ đánh thức Ninh Thanh Thanh.
Nàng mở to mắt theo bản năng vươn tay đến gối ngọc bên cạnh, sờ đến Truyền Âm Kính man mát lành lạnh.
Ngón tay Ninh Thanh Thanh trên mặt kính thanh đồng bát giác chạm khắc đầy hoa văn phức tạp khẽ run, vội vàng theo hoa văn cững rắn sờ đến tâm kính rót vào một tia linh lực.

Sau đó nhẹ thở ra một hơi, lẳng lặng chờ đợi trong kính truyền ra âm thanh.
Hồi lâu, trong Truyền Âm Kính không có chút động tĩnh nào.

Như cũ bên tai chỉ có tiếng ồn ào náo động từ đằng xa truyền lại đây.

Âm thanh của đàn sáo, tiếng ca, cả âm thanh ăn uống linh đình.
Là phương hướng của Càn Nguyên Điện.
Ninh Thanh Thanh triệt để tỉnh táo, nàng nhíu mày đứng dậy đem Truyền Âm Kính đưa tới trước mặt nhìn nhìn.

Phát hiện mặt kính một mảnh u ám, hoàn toàn không có linh lực dao động.
Nàng run sợ vuốt ve mặt hoa văn lạnh như băng của Truyền Âm Kính, trong lòng có chút không thể tin được.
Như thế nào..

đôi câu vài lời cũng không có?
Nàng mê man trước tiên gửi truyền âm đến Tạ Vô Vọng.

Nói cho hắn biết phong ấn trừ tà trong động trấn áp hung thú xuất hiện lỏng lẻo, nàng bị thương khi sữa chữa phong ấn, để hắn sớm chút trở về.
Sau khi truyền âm nàng liền ngủ mất.

Khi ngủ vẫn luôn không an ổn, tầng tầng giấc mộng rối loạn dồn dập kéo đến.

Để cho nàng nôn nóng chính là mơ thấy tiếng của Tạ Vô Vọng khàn giọng từ trong kính truyền ra vừa gấp vừa đau, liên thanh gọi tên nàng gọi nàng đừng chết.

Ninh Thanh Thanh muốn hồi âm cho hắn rằng bản thân không có việc gì, chỉ là trong mộng ngón tay như thế nào cũng không chạm được tâm kính, càng sốt ruột đến cầm Truyền Âm Kính trên tay cũng không xong.
Nàng vùng vẫy trong giấc mộng giống như đang bị chìm trong nước, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng để tỉnh lại.

Nàng hối hận muốn chết, hối hận không nên nhiều chuyện nói chính mình bị thương cho hắn biết.
Sau đó, cảnh trong mộng chuyển biến bất ngờ triệt để biến thành ác mộng.

Nàng mơ thấy vào lúc Tạ Vô Vọng tâm thần đại loạn, khuôn mặt hung ác Ma tộc, yêu thú, phản đồ thay phiên đánh lén.

Trường bào bị máu thấm đẫm, từng giọt từng giọt từ góc áo rỉ ra.


Ninh Thanh Thanh liều mạng đạp mạnh nhưng như thế nào cũng không tỉnh lại được, càng muốn bắt lấy Truyền Âm Kính lại đem nó càng đẩy càng xa..
Một hồi loạn mộng dày vò nàng đến chết đi sống lại.
Tim nàng như bị đao cắt, không thể cầu cứu, hận không thể lấy thân thay thế.
Nàng ở trong mộng chìm vào tuyệt vọng không biết nên làm như thế nào mới có thể giải thoát.

Không nghĩ tới, cuối cùng đem nàng kéo ra khỏi cơn ác mộng lại là một hồi ca vũ thịnh yến trong Càn Nguyên Điện.
Tạ Vô Vọng đã trở lại mà chuyện gì cũng đều không có.

Nếu hắn không trở về, Càn Nguyên Điện tuyệt đối là cấm địa, không có người nào có can đảm đặt chân vào nửa bước.
Hắn đã trở lại, chỉ là không hồi đáp lại truyền âm của nàng, cũng không đến Ngọc Lê Uyển để nhìn nàng đang bị thương một lần.
Ninh Thanh Thanh tầng tầng mồ hôi lạnh làm xiêm y dính sát vào người.

Vừa sầu muộn vừa lạnh, nỗi khiếp sợ trong mộng vẫn còn chưa trút khỏi, trái tim hiện tại mất khống chế nhảy loạn, tay và chân hậu tri hậu giác nổi lên từng đợt tê mỏi.

Nàng thở dốc một hồi lâu mới chậm rãi bình phục trở lại.
"Mộng mà thôi."
Nàng ôm lấy chăn Vân Ti mềm mại một lúc bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự quá ngốc.
Tạ Vô Vọng, sao có thể giống như trong mộng.
Hắn vĩnh viễn không có khả năng phát ra thanh âm nghẹn ngào gấp gáp như trong mộng, cũng tuyệt đối không thể bởi vì nàng mà tâm thần đại loạn.
Trên người hắn, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, nhưng tâm lại lạnh lùng.
Lúc trước trong trận chiến cùng Thái Hư Môn, thuộc hạ đắc lực nhất của Tạ Vô Vọng cũng là người theo hắn lâu nhất Trương Bình Dương chết thảm ngay trước mắt.

Hắn cũng không có biểu lộ chút dị sắc.
Sau khi diệt Thái Hư Môn, hắn ngồi ở trên cao lệnh người dọn ra rượu ngon khao thưởng tam quân.

Hắn từ đầu đến cuối đều ngậm cười nhạt, một tay cầm chung rượu.

Chờ sau bao ngày mọi người đều say ngã, hắn chỉ vào người có tửu lượng cùng phẩm rượu tốt nhất Bạch Vân Tử tiếp nhận chức vụ Tả Tiền Sử của Trương Bình Dương.
Chính là một người lãnh tình như vậy, trên dưới Thiên Thánh Cung lại nguyện ý khăng khăng một mực trung thành với hắn.
Hắn đối xử với nàng lúc nóng lúc lạnh, nàng lại giống như con giống thiêu thân lao đầu vào lửa để yêu hắn.
Ninh Thanh Thanh đem Truyền Âm Kính thả lại bên gối, chân trần xuống đất.

Xúc cảm mềm ấm theo da thịt truyền trở lại, phai nhạt đi nỗi u buồn xuân thu.
Nàng sống trong Ngọc Lê Uyển phía sau vách đá Càn Nguyên Điện.


Toàn bộ trong đình viện, sàn nhà, vách tường, nóc nhà, hành lang gấp khúc đều dùng Ngọc Lê Tiên mộc cực phẩm tạo thành.

Đông ấm Hạ mát, mùi thơm ngày đêm nhẹ nhàng lan tỏa cùng linh lực dồi dào làm thoải mái cả người, dễ chịu đến cực điểm.

Một gốc cây Ngọc Lê Tiên cũng đã đủ cho hai môn phái loại trung vung tay vào trận chiến, mà bút tích của Tạ Vô Vọng cũng thật lớn tạo ra gian đình viện này chỉ để làm nơi ở của một mình nàng.
Trước khi vào giấc ngủ nàng uống Điều Nguyên Đan, lúc này nội thương ứ trong ngực đã tốt hơn phân nửa.
Sống tại tiên cảnh chứa linh lực như vậy, dùng thánh dược tốt nhất để chữa thương, nàng còn có thể xảy ra chuyện gì? Một chút thương thế nhỏ như vậy đối với Tạ Vô Vọng mà nói căn bản không đáng để nhắc tới.

Nếu như tâm tình không tồi lại đang nhàm chán có lẽ còn có hứng thú tới trấn an nàng một hai câu, nhưng nếu lúc làm chính sự không để ý tới nàng cũng là theo lý thường của hẳn.
Nếu muốn so đo, vậy chính là làm kiêu.
Mấy năm đầu, nàng hiểu lầm hắn cùng nàng kết thành đạo lữ chính là phu thê thân cận.

Bởi vì hắn vắng vẻ nàng, nàng từng không biết tốt xấu mà tìm hắn ầm ĩ qua mấy lần.

Mỗi một lần hắn đều không nói một lời, thờ ơ mà nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nhưng lại hờ hững.

Xong việc hắn đối xử với nàng càng thêm lãnh đạm.

Mà nàng sau khi phẫn nộ, ủy khuất, thương tâm, cuối cùng là chống cự không nổi nhớ thương dày vò nghĩ lại sai lầm của chính mình, nói với chính mình hắn vốn chính là tính tình như vậy không nên cưỡng cầu quá nhiều.

Sau đó lại tìm cái cớ cùng hắn hòa hảo.
Thật ra Tạ Vô Vọng sẽ không so đo với nàng.

Nàng hạ bậc thang, hắn liền nhận lấy.
Sau khi lặp lại mấy lần, Ninh Thanh Thanh hoàn toàn hiểu rõ muốn thay đổi Tạ Vô Vọng thuần túy là si tâm vọng tưởng.
Hiện giờ gặp phải chuyện gì, nàng đều học được trước tiên điều tiết tốt cảm xúc không để tạo ra tổn thương không cần thiết.
Ninh Thanh Thanh ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy ánh trăng khuyết treo trên mặt giếng trong viện.

Ánh trăng chiếu vào mái hiên tinh xảo trên hành lang, chồng lên sắc cam vàng của Ngọc Lê Tiên mộc phủ đầy ánh sáng rạng rỡ.

Không cần ngọn đèn dầu cũng đủ chiếu sáng.
Mặt sàn của hành lang gấp khúc đồng dạng cũng là Ngọc Lê Tiên mộc trải ra.

Ninh Thanh Thanh đi qua cánh cửa chạm khắc, khép cửa rồi đạp lên linh mộc tiên khí tràn đầy từ bên trái hành lang vòng đến nhà chính phía sau Vọng Đài.

Ngọc Lê Uyển xây dựng ở phía trên vách đá vạn trượng.

Vọng Đài là một ban công bằng gỗ lớn dựa lên tòa nhà chính.

Thời điểm thời tiết tốt có thể dọn ra một cỗ nhuyễn tháp nằm ở chỗ này phơi nắng, cực kỳ thoải mái thích ý.
Phía dưới Vọng Đài là vực sâu vô tận, mây mù phấp phới phủ trên sàn nhà gỗ che lấp đến mắt cá chân.

Ninh Thanh Thanh vịn trên lan can trông ra xa chỉ thấy một khoảng không rộng rãi, non sông vạn dặm thu hết vào đáy mắt, ánh sáng từ những ngọn đèn như từng điểm sao sáng trải đến cuối cùng của đại địa, là một vùng đất cực kỳ phồn hoa.
Những nơi có thể lọt vào trong tầm mắt đều là giang sơn của Đạo Quân Tạ Vô Vọng.
Địa vị cùng thế lực của hắn ở Tu Chân Giới tựa như Đế Vương ở nhân gian.
Ninh Thanh Thanh thu hồi tầm mắt nhìn vách đá phía Đông Vọng Đài.

Ngoài trăm trượng tại nơi có ánh lửa lan rộng trong hang động, nơi đó chính là Trừ Tà Động.

Bên trong phong ấn một hung thú thượng cổ.
Phong ấn do Tạ Vô Vọng dùng nguyên hỏa bản mạng của bản thân để thiết lập, chỉ có đạo lữ của hắn mới có thể tiếp cận.

Khi Tạ Vô Vọng phải xuất môn bên ngoài, Ninh Thanh Thanh liền thay thế trông coi phong ấn.

Cũng không có nguy hiểm gì, bởi vì hung thú đa phần thời gian đều đang ngủ say.

Ngẫu nhiên tỉnh lại giãy dụa một hơi cũng không có phương pháp phá bỏ phong ấn của Tạ Vô Vọng, nhiều lắm chỉ làm phong ấn có chút lỏng lẽo.
Ninh Thanh Thanh tu bổ phong ấn kịp thời, chẳng qua là đề phòng con kiến phá vỡ đê.
Nàng sớm tạo thành thói quen đem toàn bộ sự vụ xử lý đến thỏa đáng, để hắn mỗi lần trở về đều có thể hoàn toàn thả lỏng tâm thần, không cần bận tâm thêm việc không quan trọng.
Hôm qua là nàng lơ là mới có thể vô ý làm chính mình bị thương.

Nếu đổi thành thuộc hạ Tạ Vô Vọng tạo ra loại sơ xuất này mà nói sẽ không thiếu được phải lĩnh phạt.

Hắn chỉ là không để ý tới nàng mà thôi, có thể nói vô cùng khoan dung.
Nàng cứ như vậy nghĩ, mơ hồ cảm thấy giống như có một chút gì đó rớt xuống đáy lòng, vùi vào trong một góc mà nàng vĩnh viễn sẽ không lật lên xem.
Lại nhìn nhìn phong ấn được phòng thủ kiên cố nàng chậm rãi xoay người, chuẩn bị về phòng ngủ tiếp tục điều tức.
Vừa mới giẫm lên mây mù mát lạnh đi ra hai bước chợt có gió nhẹ từ đỉnh núi phất tới, đem tiếng ca kiều mị êm ái đến bên tai nàng.
Âm sắc cực mềm yếu liền đến nàng là một nữ tử cũng nghe đến ẩn có chút tai nóng.
Lại có người tặng Tạ Vô Vọng giai nhân cực phẩm.
Ninh Thanh Thanh nhẹ nhàng nhấp cánh môi.

Lần này nàng tuyệt đối không cho phép giẫm đạp lên điểm mấu chốt.
Nàng cùng Tạ Vô Vọng ầm ĩ qua rất nhiều lần, có thể làm cho hắn nhượng bộ rõ ràng chỉ có một lần.
Hai trăm năm trước, Đông Hải Hầu đưa tới một mỹ cơ.

Mỹ cơ là Thuần Âm Chi Thể yểu điệu vô cùng hiếm thấy.


Đối với Tạ Vô Vọng Cửu Viêm Cực Hỏa Đạo Thể mà nói chính là thứ bổ dưỡng trung hòa tuyệt hảo, chẳng sợ không thải bổ chỉ cần đem nàng mang theo bên người cũng rất có lợi.
Tạ Vô Vọng nhận lấy mỹ cơ, đồng ý Đông Hải Hầu cướp lấy Nam Hải Lạc Hà tiên đảo.
Một lần đó Ninh Thanh Thanh cùng hắn đại náo một trận rồi nản lòng thoái chí rời khỏi Thiên Thánh Cung.
Nàng tìm một nơi sơn lâm trúc mộc vắng vẻ ẩn cư, thử đem hắn từ trong lòng mình quên đi từng chút một.

Ước chừng qua được ba năm ngày, người nhất béo Phù Đồ Tử bên Tạ Vô Vọng tìm được nàng, nói với nàng Đạo Quân đã đem cái lô đỉnh kia tiễn đi cũng không có thu lấy dùng.
Ninh Thanh Thanh dù chưa đi theo Phù Đồ Tử trở về Thiên Thánh Cung nhưng trong lòng đã dao động.

Lại qua mấy ngày, Tạ Vô Vọng một thân bạch y đạp lên ánh trăng xuất hiện trước mặt nàng, hướng vê phía nàng vươn tay.
Trúc ảnh chiếu vào phía sau hắn, nam nhân tuấn lãng thẳng tắp đẹp đến độc nhất vô nhị.
Hương thơm mát lạnh trên người hắn, với nàng lại càng là dụ hoặc trí mạng.
Đó là lần đầu tiên Tạ Vô Vọng hướng nàng cúi đầu.

Ninh Thanh Thanh căn bản không thể chống cự lập tức nắm lấy tay hắn, mặc hắn ôm nàng vào trong lòng.
Sau lần đó, bất kỳ ai nhét nữ nhân bên cạnh Tạ Vô Vọng hắn đều một mực cự tuyệt, không lưu một chút đường sống nào.
Ninh Thanh Thanh dần dần hoàn toàn buông lỏng.
Biết Tạ Vô Vọng không thu người đến nay cũng đã vài năm chưa từng có người đưa tặng mỹ cơ.

Hôm nay, lại là tên tà tâm không dứt nào?
Ninh Thanh Thanh bất tri bất giác liền đi ra khỏi Ngọc Lê Uyển bước trên đường nhỏ Bạch Ngọc thông suốt lên đỉnh núi.
Có lẽ bởi vì cơn ác mộng kia cũng có lẽ bởi vì nguyên nhân thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Giờ phút này nàng tựa như có một chút mềm yếu, trong lòng vô cùng nhớ mong hắn, muốn có hắn ở bên cạnh, tốt nhất có thể nghe một chút thanh âm của hắn.
Cũng không biết bình thường Tạ Vô Vọng làm như thế nào để cự tuyệt thu nạp tuyệt sắc giai nhân.

Hắn có thể nói là vì nàng không?
Tai Ninh Thanh Thanh nóng lên, bước nhanh hơn lên đỉnh núi.
Càn Nguyên Điện giống một đầu cự thú màu đen nặng nề nằm ghé vào vách đỉnh núi, đến ánh trăng cũng không thể đem nó chiếu sáng.

Đây là trung tâm chính điện Thiên Thánh Cung, là nơi Tạ Vô Vọng phát ra mệnh lệnh.
Phạm vi từ Ngọc Lê Uyển đến hậu điện của Càn Nguyên Điện là cấm vực tư nhân của Tạ Vô Vọng.

Ninh Thanh Thanh một đường thẳng tiến không đụng mặt đến một nửa bóng người.
Nàng đi vào hậu điện trống trải không người.

Nơi này cùng tiền điện chỉ cách nửa vách bình phong cùng màn trướng, hết thảy động tĩnh nơi tiền điện đều có thể nghe rõ ràng.
Tiếng ca đã dừng, một giọng nam lanh lãnh chậc chậc thở dài: "Cực phẩm như vậy thế nhưng không lọt được mắt Đạo Quân sao? Đạo Quân đối với tôn phu nhân thật sự là nhất vãng tình thâm, trung trinh như một!"
Nghe vậy, trái tim Ninh Thanh Thanh không khỏi loạn nhảy một nhịp, sống lưng dâng lên từng luồng nhiệt nóng nhè nhẹ, trong ngực trái tim cũng mạo hiểm sôi trào thật nhỏ, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng giống một mảnh lông chim, nhất thời cũng không cảm giác được nội thương trong người.
Nàng nín thở ngưng thần dựng tai nghe, muốn biết Tạ Vô Vọng trả lời như thế nào.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương