Hoa Kính
-
Chương 5: Lục nguyệt tuyết
Mưa đột nhiên trút xuống - thời tiết tháng ba ở Giang Nam thay đổi thất thường như tính nết một tiểu thư đỏng đảnh, vừa nãy trời còn xanh biếc, chỉ nháy mắt đã thấy mây đen giăng mắc, mưa rào đổ xuống, đất trời một màn trắng xóa.
Tô Doanh vội thu hết chỗ y phục mang ra giặt bỏ vào giỏ trúc, có mấy bộ đang giặt dưới suối sắp bị nước cuốn, bèn vội vàng đưa tay rút lại. Luống cuống một hồi, nàng cũng gom nhặt xong xuôi, vào một ngôi tiểu đình ven đường nghỉ chân, tà áo bằng vải bố màu lam ướt sũng.
Nàng vội đặt giỏ trúc nặng chịch xuống, đứng dưới mái hiên vắt áo.
Giặt y phục cả ngày, lớp da tay nàng phồng rộp lên thành từng cục, chạm vào đau thấu tâm can. Nàng đưa bàn tay nhợt nhạt vắt mạnh tà áo bằng vải bố màu lam, cảm giác không phải đang vắt nước mưa mà vắt máu trên tay xuống.
Đó là tay nàng sao? Bàn tay một người giặt thuê... đôi tay này từng mịn màng trắng trẻo như ngó hành, ánh lên sắc hồng hào như bảo thạch - bởi đó là tay của tiểu thư nhà Thôi viên ngoại ở Tuyền Châu.
Nếu nàng không gặp Tống Vũ, có lẽ hiện giờ đôi tay này vẫn đẹp đẽ như thế chăng?
Lúc nàng nâng vạt áo lên vắt, chợt cảm giác có người đang nhìn mình, chẳng lẽ trong tiểu đình ở nơi heo hút như Bạch Sa tuyền còn có người khác nữa?
Nàng ngoái lại nhìn, quả thật thấy một thư sinh trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi, mi thanh mục tú, đầu đội khăn tơ bát bảo, bên trong tà áo màu lam lộ ra áo lót màu thiên thanh, tay cầm quạt ngà voi nhưng bàn tay còn trắng hơn, trên ngón lấp lánh nhẫn phỉ thúy. Trang phục tuy cố ý ăn mặc theo lối thông thường nhưng không che được nét phú quý.
Thư sinh hiển nhiên ghé vào tránh cơn mưa bất chợt, gõ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, chăm chắm nhìn màn mưa với vẻ sốt ruột. Vừa thấy Tô Doanh đi vào, ánh mắt y liền chuyển sang mình nàng. Nàng hơi đỏ mặt, buông vạt áo trong tay ra, quay nhìn cơn mưa ngoài trời, không để ý đến y.
“Xin hỏi thư thư, đường nào đến Khúc Viện Phong Hà?” Tuy nàng ngoảnh mặt đi nhưng thư sinh vẫn như bắt được vàng, vừa cẩn thận tránh khỏi nước mưa lọt qua lỗ dột trên nóc đình, vội vàng bước tới hỏi.
“Từ đây đi về phía Triều Tây hồ, men theo bờ hồ về hướng nam là tới”. Tô Doanh cảm giác được công tử trẻ tuổi đến sát sau lưng, không buồn quay đầu lại, bất giác nhíu mày nhìn ra ngoài lạnh nhạt đáp.
“Nhưng ở đây phân biệt hướng nam, hướng bắc thế nào?” Công tử trẻ tuổi không chịu đi mà tiếp tục bám lấy nàng, bất chợt mỉm cười, nắm chéo áo nàng, tỏ ra vô lại: “Hay thư thư đi cùng một chuyến, tiểu đệ sẽ trả tiền”.
Tô Doanh biến sắc, lễ giáo đời Tống cực kỳ nghiêm ngặt, nữ tử như nàng không được đơn độc đối đáp với nam tử lạ mặt, giờ đối phương lại cợt nhả, gần như vô lễ.
Nàng nhấc giỏ trúc lên đi ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Công tử đừng cười cợt nữa, xin hãy tự trọng”.
“Công tử?” Vị công tử ngây người, chợt hiểu nguyên cớ, bật cười vang - nụ cười ngây thơ khôn tả khiến Tô Doanh đang căm ghét cũng mềm lòng, dù gì y cũng còn quá trẻ, mới chỉ là thiếu niên, có khi chẳng có lòng dạ gì xấu xa.
“À, xin lỗi, muội quên mất hôm nay đã mặc bộ y phục này... thư thư, đi cùng muội nhá?” Dứt tràng cười, công tử trẻ tuổi nháy mắt với Tô Doanh đang ngây người, khẽ phất mớ tóc mai: “Xem này, thư thư”.
Tô Doanh thấy cần cổ nàng ta trắng như tuyết, dưới dái tai có lỗ xâu, đeo một chiếc khuyên tai vàng đính bảo thạch.
“Muội là con gái... ban nãy đường đột quá”. Công tử trẻ tuổi cười tươi như hoa, cúi người sát đất: “Tiểu muội họ Hạ tên Phương Vận, tên chữ là Thiên Hương, năm nay mười sáu tuổi”.
Tô Doanh bị nàng ta đùa cợt đến quay cuồng, dở khóc dở cười nhìn thiếu nữ ăn mặc nam trang đang cười hớn hở, gò má trắng muốt hiện lên hai lúm đồng tiền. Nụ cười lộ ra phong tư phơi phới, thân phận con gái được thể hiện hết ra ngoài.
Hạ gia... Tô Doanh bất giác ngây người, lập tức nhớ đến Hạ gia chế tác chậu cảnh trong thành, cùng được xưng tụng Đoạt thiên công với Bách hoa Tằng gia. Hạ gia nhiều năm chuyên cung cấp chậu cảnh cho đại nội cấm cung, được bề trên yêu mến, nghiễm nhiên có tên trong hàng ngũ phủ đệ đạt quan quý nhân, cộng thêm gia cảnh giàu có, trở thành phú hộ nổi danh ở Lâm An.
Hạ Phương Vận lại kéo tay áo nàng, ngước nhìn màn mưa ngoài trời, tỏ vẻ nóng lòng: “Hôm nay muội ngấm ngầm mặc y phục này trốn nhà, vốn định đến Khúc Viện Phong Hà, nhưng đến đây lại lạc đường, trời cũng đổ mưa, không tìm được ai hỏi lối. Ôi, nếu hôm nay muội đến muộn, người ta chắc sẽ nổi giận”.
Tô Doanh mỉm cười, nữ hài tử này nói năng quá thẳng thắn, dốc hết gan ruột - kỳ thật nàng ta ăn mặc hoa lệ đi ra nơi hoang dã, vạn nhất gặp người xấu ắt không phải chuyện chơi.
Tính cách ngây thơ này... đích xác là tiểu thư khuê các nhà giàu.
Hạ Phương Vận líu lo nói cười, hai lúm đồng tiền lộ rõ, khả ái phi thường, chợt nhớ ra: “À, còn chưa hỏi tên thư thư”.
“Tôi họ Tô”. Tô Doanh giảm hẳn đề phòng với thiếu nữ ngây thơ, cười đáp: “Sống ở gần đây”.
“Thư thư xinh đẹp lắm”. Ánh mắt Hạ Phương Vận sáng lên, nhìn tấm áo vải bố màu lam của Tô Doanh, chợt lùi lại một bước, đưa tay áo che miệng ho khẽ, rồi mỉm cười xin lỗi.
Ánh mắt Tô Doanh chợt mờ hẳn, khóe môi lộ ra nụ cười. Ngày trước, tài phú địa vị của Thôi phủ ở Tuyền Châu không kém hơn Hạ gia ở Lâm An mà bây giờ nàng chỉ là người giặt thuê. Nữ tử này, từ tính cách đến gia thế giống nàng năm năm trước như tạc, ngay cả nụ cười cũng vậy.
“Được, Hạ cô nương, tôi đưa cô đến Khúc Viện Phong Hà, được chứ?” Nàng không muốn nói với Hạ Phương Vận nữa, quay nhìn màn mưa ngoài trời đang ngớt dần.
Ở nhà còn ba chậu quần áo lớn đợi nàng giặt, sớm mai người ta sẽ đến lấy, nói là muốn mừng thọ nên phải giặt thật sạch, bốn chậu lớn lấy mất đứt một ngày của nàng. Hôm nay lại mưa, e rằng không kịp.
“A, vẫn còn mưa... đợi thêm chút nữa, tạnh rồi chúng ta sẽ đi, được không?” Hạ Phương Vận tỏ vẻ bối rối, người như nàng chưa bao giờ biết mùi khổ ải.
Tô Doanh không nói gì, liếc vị tiểu thư nhà giàu: “Tôi phải về nhà giặt giũ, không thể chần chừ”.
Nàng không phải người hầu nhà họ Hạ, hà tất phải chiều Hạ Phương Vận? Nếu không vì thấy nàng ta ngây thơ khả ái, nàng thậm chí không buồn trả lời. Hiện giờ tuy sa sút những tính tình nàng vẫn thế, quyết không xu phụ người quyền thế.
Nghe nàng đối đáp lạnh nhạt, Hạ Phương Vận đỏ mặt, định nói nhưng lại bật lên tiếng ho, vội quay đi dùng ống tay áo che miệng ho hồi lâu, đến lúc gương mặt ửng hồng diễm lệ.
Thấy Hạ Phương Vận đỏ bừng mặt, Tô Doanh giật nảy người. “Đào hoa lao?” Nàng buột miệng hỏi, thần sắc tỏ vẻ không tin nổi.
Hạ Phương Vận ngoảnh đi ho hồi lâu, đợi khi hơi thở bình thường trở lại mới đối đáp với nàng, vẻ mặt vẫn tươi cười: “Đúng... mắc bệnh này đã hơn một năm rồi, muội thấy trừ ho đến vã mồ hôi ra không có gì bất thường, nhưng bọn lang băm lại bảo là bệnh nặng, kê ra cả toa thuốc thất đức, không cho muội ra ngoài - buồn chết được”.
Tô Doanh cúi đầu, không biết nên nói gì... Hạ Phương Vận ngây thơ xinh đẹp như thế mà mặc chứng bệnh này.
Đào hoa lao... năm xưa nàng từng trơ mắt nhìn mẫu thân mắc phải bệnh này, thử đủ mọi phương thuốc mà vẫn gập người ho cả ngày lẫn đêm, mất lúc mới hai mươi bảy tuổi.
Chả trách... mắc bệnh này, thầy thuốc đã dặn nàng ta không được nhiễm mưa.
Nàng chợt thấy tiếc thương xen lẫn thân thiết, đặt giỏ trúc xuống đất ngồi lên chiếc ghế xiêu vẹo trong đình, mỉm cười: “Mưa chắc sắp tạnh rồi, chúng ta đợi một chút rồi đi”.
Hạ Phương Vận tỏ vẻ bất an, mặt đỏ lựng: “Thư thư bận rộn, lại phải tốn thời gian vì muội, Thiên Hương thật không dám nhận. Thế này đi”. Nàng ngẫm nghĩ rồi thò tay vào ống tay áo, lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy bịt vàng đặt vào tay Tô Doanh: “Vật này xin tặng cho thư thư, mong thư thư đừng chê”.
Tô Doanh xuất thân nhà giàu mà thấy nàng ta phóng tay như vậy cũng hơi ngây người, chiếc vòng này giá trị không dưới ngàn lạng mà nàng ta nói tặng là tặng ngay, hết sức thản nhiên, nếu không phải người nhà chiều chuộng nàng ta, hẳn cô bé này không mảy may có quan niệm về tiền bạc.
“Không cần đâu, chỉ là giúp đỡ sơ sơ thôi mà”. Nàng mỉm cười, trả chiếc vòng lại.
Hạ Phương Vận định nói chợt cảm giác lồng ngực khó chịu, quay đi ho nhưng không kịp.
Tô Doanh bỗng nhiên thấy mùi máu phả lên mặt.
Chỉ trong thoáng chốc, vị thiên kim tiểu thư của Hạ gia này ho ba lần, xem ra bệnh tình không nhẹ, đáng giận là người nhà không trông coi cẩn thận, để nàng ta ra ngoài.
Những dù mắc bệnh, nữ hài tử đơn thuần này vẫn không hề sợ hãi, cười trong veo... sao... sao lại ngây thơ đến thế được nhỉ?
Tô Doanh chợt mỉm cười chua xót, nắm chặt tay Hạ Phương Vận, kéo vào lòng, khe khẽ vỗ lên tấm lưng đang phập phồng vì ho.
Nàng mới hai mươi ba tuổi nhưng lúc này cúi nhìn thiếu nữ mười sáu tuổi như người mẹ hiền nhìn con gái.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác mình đang ôm chính mình ở tuổi hoa niên.
Đến Khúc Viện Phong Hà, trời vẫn lây rây mưa, tuy nhiên Hạ Phương Vận không hề bị ướt, Tô Doanh lấy một tấm áo choàng vừa giặt sạch mắc lên sào trúc thành lọng che cho nàng ta.
“Thư thư, đến đây muội biết đường rồi... thư.. thư không cần đưa nữa, phía trước có người đang đợi muội”. Trước mặt là hồ nước mênh mang khói sóng, Hạ Phương Vận chợt dừng chân, cúi đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mặt hồ.
Tô Doanh đổi giỏ trúc sang tay kia, lúc lắc bàn tay đỏ ửng đáo: “Không sao, đến đây rồi, để tôi đưa cô nương đến nơi đến chốn”.
Nàng tiếp tục đi thêm mấy bước mới nhận ra Hạ Phương Vận không theo chân, ngoái lại nhìn mới thấy nàng ta đang cầm lọng đứng trong bãi cỏ, lần đầu tiên vẻ mặt tỏ ra ngượng ngừng, xen lẫn gấp rút, phảng phất không biết nói gì, chỉ cười chúm chím.
Nàng chợt hiểu ra, cười nhăn nhó, hình như mình hơi nhiều chuyện, thiên kim nhà giàu này giả nam trang đến đây không phải du sơn ngoạn thủy, chắc định gặp tình lang?
Không hiểu sao, lòng nàng chìm hẳn xuống.
Giống quá... nữ hài tử này vì sao lại giống nàng lúc xưa đến thế?
“Được, tôi quay lại vậy, từ đây men theo hồ nửa dặm về phía nam sẽ đến Khúc Viện Phong Hà”. Nàng thầm thở dài, mỗi người có con đường riêng của mình, người khác làm sao can thiệp đến cùng được?
“Ồ”. Hạ Phương Vận đáp, gần như nhảy chân sáo tới, cởi tấm áo bố trả cho nàng rồi nói với vẻ chân tâm thành ý: “Thư thư, hôm nay không có thư thư, chắc muội đã lạc đường”.
Đôi mi nàng ta hấp háy, mắt nheo lại đầy ngọt ngào.
“Cô nương... phải cẩn thận”. Bất giác Tô Doanh buột miệng dặn dò, Hạ Phương Vận lại nhảy chân sáo, chợt quay đầu lại giữa màn mưa bụi lất phất, mỉm cười: “Thư thư, hôm khác muội sẽ đến nhà bái phỏng”.
Tô Doanh chỉ biết cười buồn, gật đầu cho phải phép, cũng không coi lời vị thiên kim tiểu thư kia là thật.
Nhưng Hạ Phương Vận lại dừng chân hỏi: “À, nhà thư thư ở đâu?”
Thấy nàng ta nhìn mình không chớp đầy hy vọng, Tô Doanh thở dài cười đáp: “Từ ngôi đình ban nãy đi về phía bắc, đến khúc quanh của Bạch Sa tuyền, nhà tôi dưới gốc cây ô cữu [1]”
“Được, lần sau muội sẽ đến thăm”. Hạ Phương Vận mỉm cười, rồi xòe cây chiết phiến trong tay, ra vẻ phong lưu tiêu sái, cúi người chào: “Thư thư, tiểu sinh cáo từ”.
Đoạn khuất bóng vào con đường mòn.
* * * * *
Dưới ánh đèn mờ mờ, Tô Doanh giặt xong chậu quần áo thứ ba, chợt nghe dưới gốc cây trước nhà vang lên tiếng vó ngựa. Nàng biết Tống Vũ quay về nhưng không có ý đứng dậy đón hắn.
“Doanh nhi, ta về rồi”. Tiếng đẩy cửa kèn kẹt, gió lùa vào kéo theo mùi thơm thoang thoảng, Tống Vũ bước vào, tựa hồ hôm nay hắn vui vẻ, thấy nàng không ra đón cũng không sầm mặt mắng mỏ.
Tô Doanh nhấc tay khỏi làn nước, gạt mấy sợi tóc xòa ngang trán, lặng lẽ nhìn hắn: áo quần thẳng thớm, gương mặt tuấn tú có phần đắc ý, không hiểu hôm nay đến nhà nào chơi bời mà lúc về chí đắc ý mãn, không mở mồm ra là oán hận có tài mà không gặp thời.
“Cơm trong bát còn nóng”. Nàng thở dài, nhấc bàn tay phồng rộp khỏi làn nước, lau vào áo, dù sao hắn cũng là chồng nàng, dù hắn thường rời nhà chơi rong nhưng mỗi lần hắn về đều có cơm nóng canh ngọt đợi sẵn.
Bất kể thế nào, hắn cũng là nam tử năm xưa nàng một lòng đi theo.
Tống Vũ khệnh khạng ngồi xuống cạnh chiếc bàn bát tiên, không buồn động cả ngón tay, đợi nàng bày biện thức ăn ra mới tỏ vẻ oán trách: “Sao lại đạm bạc thế này? Nàng là tiểu thư mà nấu ăn chẳng ra gì. Tống Tình Hồ ta vì nàng sa vào hoàn cảnh này, thật sự thảm quá”.
Vừa nói, hắn vừa cầm đũa gắp miếng măng hầm thịt lên nhai rau ráu.
Tô Doanh không đáp, lại ngồi xuống, cầm chày giặt tiếp tục công việc.
Nàng không muốn nghĩ nữa, mỗi ngày hắn đều rong chơi rồi về nhà ăn đẫy bụng, chưa từng mang nổi một xu về nhà, không hiểu sao nàng chịu đựng nổi đến giờ? Từ vị trí trưởng nữ Thôi gia giàu có, nàng sa sút thành người giặt thuê, thậm chí phải đêm hôm làm lụng nuôi hắn - thật ra ai nợ ai?
Nàng không nói gì, theo hắn hơn ba năm, trải qua quá nhiều sóng gió, lòng nàng đã nhạt, không còn hờn giận như thủa mới quen, nhiều lúc thậm chí nàng không còn cả sức lực trách móc hắn.
“Sao vậy, nàng không ăn hả?” Ăn một lúc, Tống Vũ mới phát giác thê tử không ăn, tỏ vẻ kinh ngạc cúi xuống hỏi. Dưới ánh đèn mờ mờ, chỉ có tiếng chày giặt vang lên rõ rệt, Tô Doanh đưa tay áo lau mồ hôi, thản nhiên đáp: “Thiếp uống mấy ngụm nước cơm rồi, số y phục này phải giặt xong trước sáng mai, sợ rằng không kịp”.
“Ài...” Thấy bàn tay thê tử cầm chày nổi từng vệt đỏ, Tống Vũ lau miệng, thở dài: “Doanh nhi, không ngờ Tống Vũ ta đầy bụng thi thư mà sa vào cảnh này”.
Tô Doanh dừng tay, liếc hắn, dịu dàng nói: “Tình Hồ, khoa cử năm nay, chàng nhất định phải đỗ cao”.
Nghe thê tử an ủi, bất giác Tống Vũ lại thấy nóng lòng, quăng đũa, phẫn hận rít lên: “Nữ tử vô tri, nàng không biết thời thế ra sao chăng! Nhũng nhiễu đảo điên, đâu đâu cũng thấy người ta đưa thiếp bái sư thỉnh cầu tiến cử, mấy kẻ dựa vào chân tài thực học đi thi? Kẻ sa sút như ta, tìm đâu ra chỗ dựa?”
Tô Doanh buông chày giặt xuống, thở dài: “Tình Hồ, bằng tài học của chàng, không cần luồn lọt cũng có ngày vươn lên. Lần này không trúng vẫn có thể đợi lần sau, thiếp không tin trên đời vĩnh viễn bất công”.
“Nhưng ta không thể đợi nữa”. Tống Vũ càng nóng nảy, đi đi lại lại, nhìn ánh đèn mờ mịt trong phòng soi lên chiếc bóng đen sầm chao chát trên tường: “Những kẻ đồng niên cùng thi cử với ta năm xưa hiện tại đều là quan tước. Tống Vũ ta tài hoa hơn hẳn chúng lại phải đổi tên lang bạt giang hồ, sống tạm bợ qua ngày”.
Tô Doanh thấy hắn nóng nảy, thoáng đau lòng nhưng trong mắt vẫn lạnh lùng - hắn lại nhắc đến chuyện này.
Mấy năm nay, mỗi lần thất chí, hắn lại nhắc đến chuyện phải đổi tên trốn đi cùng nàng, cơ hồ muốn ngầm nhắc nàng hắn đã phải hy sinh đến thế nào.
Ngày xưa, thật ra vì sao nàng lại bất chấp tất cả để cùng hắn trốn từ Tuyền Châu đến Lâm An? Có lẽ tất cả chỉ tầm thường như câu chuyện lưng ngựa nóc tường.
Thiếp trèo tường hái trái mơ xanh
Chàng ruổi ngựa qua, liễu buông mành
Nóc tường lưng ngựa cùng dõi mắt
Thiếp biết lòng chàng nhuốm điêu linh.
Chàng nát cõi lòng thiếp cũng đau
Núi nam tùng bách héo âu sầu
Hiểu thấu chân tình người quân tử
Kết tóc tiễn chàng cất bước mau.
Rồi cả hai được Bạch cô nương giúp đỡ chạy khỏi Tuyền Châu đến Lâm An, nghe ngóng tin tức mới biết, vì nàng bỏ đi khiến cha mẹ nổi giận, nói với người ngoài rằng nàng đã chết, đem quan tài không chôn “Thôi Doanh” xuống ba tấc đất đen.
Từ đó, nàng không còn là thiên kim tiểu thư, trở thành một dân phụ bình phàm vất vả kiếm kế sinh nhai... Thoáng cái đã ba năm, nàng cũng không hiểu vì sao từ mộng đẹp bị kéo về hiện thực mà mình chịu nổi ngần ấy năm?
Bạch cô nương không đoán sai, nàng phải đối diện với đời sống khác hẳn những tưởng tượng phơi phới lúc còn được bao bọc trong phòng khuê nhung lụa.
Lúc còn ở Tuyền Châu, ngẫu nhiên nàng đến hiệu mua một chậu hoa, không hiểu vì cớ gì lại trò chuyện với chủ nhân thần bí của cửa hiệu. Nữ tử có con chim anh vũ trắng đậu trên vai đó, đứng lẫn trong hoa cỏ nghe nàng kể chuyện muốn trốn đi cùng tình lang, từng lạnh lùng cảnh cáo nàng về cảnh ngộ hiện thời - quả thật không mảy may sai lạc.
Nàng khẽ thở dài, tiếp tục vung chày giặt.
Bạch Loa cô nương tuy nói đúng nhưng vẫn sai một điểm, đến giờ nàng chưa từng oán hận tình cảnh này, vẫn ở cạnh Tình Hồ, dù nghèo nhưng mối quan hệ giữa hai người không kết thúc trong oán hận.
“Nghỉ sớm đi, chàng mau tắt đèn, đừng phí dầu, thiếp giặt dưới ánh trăng cũng được”. Nàng thấy cơn giận của chồng từ từ xẹp đi, ủ rũ ngồi xuống bèn mỉm cười, dịu dàng khuyên.
Tống Vũ ngây người, phảng phất bị lời nói của thê tử dấy lên cảm khái, ngần ngừ một lúc rồi đến sau lưng Tô Doanh, nắm lấy vai. Nàng nhắm mắt, tựa vào hắn, tạm thời rũ hết lo toan, khóe môi nở nụ cười. Có lúc Tình Hồ cực kỳ biết thông cảm, mỗi lần như thế, nàng đều cho rằng quyết định khi xưa đúng đắn.
Tống Vũ ôm vai thê tử, mục quang biến đổi liên tục, sau cùng móc ra một vật: “À, Doanh nhi, ta biết nàng vất vả, xem ta mua gì cho nàng này?”
“Nhà ta còn nghèo, chàng mua làm gì?” Tô Doanh trách yêu, mắt hiện rõ niềm vui.
Nhưng thấy vật trong tay hắn, nụ cười cứng lại - một chiếc vòng phỉ thủy bịt vàng đang phát sáng giữa bàn tay.
“Chàng lấy đâu ra?” Nàng buột miệng, biến sắc hẳn.
Tống Vũ vốn tưởng nàng sẽ vui mừng cầm lấy ngắm nghía, không ngờ thê tử phản ứng như thế, lạnh lùng trách hỏi, bèn sầm mặt: “Ta mua đó, sao hả?”
Tô Doanh nhìn chiếc vòng tay đính kim cương, tỏ vẻ kinh ngạc: “Vật quý thế này, chàng lấy đâu ra tiền mua?”
Tống Vũ biến sắc, thu chiếc vòng lại, cười lạnh: “Doanh nhi, nàng thấy ta thế này, cho rằng ta không mua nổi vật gì chăng? Nàng đã không thích, ta hà cớ phải vất vả tìm lời chê trách”.
Y buông một câu nhạt thếch: “Ta ngủ đây”. Rồi không buồn thổi đèn, trèo ngay lên giường.
Tô Doanh quên cả ngọn đèn, ngây người nhìn ngọn lửa, chiếc vòng đó sao lại giống của Hạ Phương Vận đến thế? Lẽ nào....
“Bộp”, chày rơi xuống chậu, nước bắn tung tóe, lập tức đánh thức nàng. Không phải đâu... cửa hiệu trang sức nào chẳng có nhiều đồ như thế, nhất định chỉ là xảo hợp.
Nàng quay người thổi tắt ngọn đèn dầu, cầm chày lên - ngày mai phải giao đống y phục chất cao như núi này, vất vả kiếm sống khiến nàng không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nhưng lúc nàng giặt dưới ánh trăng, mặt nước lại ánh xạ lên nụ cười ngây thơ của cô bé nhà họ Hạ, cũng như nàng ngày xưa.
Như nàng mấy năm trước. Ngây ra một hồi, sắc mặt nàng nhợt đi.
* * * * *
Hôm sau, Tô Doanh chật vật mới giặt xong số quần áo, cảm giác lưng muốn gãy rời.
Trong nhà trống trải, Tống Vũ tựa hồ còn giận, ban nãy lặng lẽ rời nhà, vẫn như mọi ngày, không hiểu đến đâu chơi bời tận tối mới về.
Nàng nằm xuống giường, định nghỉ một chốc nhưng không hiểu sao cảm giác bất an càng lúc càng rõ, mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh thiếu nữ đeo vòng tay phỉ thúy bịt vàng lại hiện lên nhấp nháy trước mắt, nụ cười phảng phất biến thành bản thân nàng mấy năm trước.
Chợt nàng bật dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lúc ra bờ Bạch Sa tuyền, nàng lại gặp thiếu nữ Hạ gia.
Nàng ta vẫn mặc nam trang, cầm chiết phiến theo con đường mòn đi về phía Khúc Viện Phong Hà, mặt mày hớn hở, vừa đi vừa nhảy chân sáo, tựa hồ đang khe khẽ hát.
Tô Doanh đứng trong ngôi đình nhìn nàng ta tiến tới, trong lòng cảm xúc giao nhau. Nàng ta chỉ nhỏ hơn bảy tuổi mà nàng có cảm giác nàng ta là con gái mình.
“Hạ cô nương”. Nàng chợt buột miệng gọi.
Hạ Phương Vận quay lại, thấy nàng đứng trong đình liền mỉm cười, mắt sáng lên, chạy tới nắm tay nàng: “Chà, Tô thư thư! Thư thư...” Nàng ta nhìn xuống, không thấy giỏ liền cười: “Hôm nay thư thư không phải giặt đồ sao? Ở đây đợi muội?”
Tô Doanh ngây người, nha đầu này quả tinh tế thông minh, trong lòng nàng thầm thở dài, gật đầu: “Đúng, tôi đợi cô nương, bệnh đỡ chưa? Cô nương nên phải tiếp tục uống thuốc, bằng không bệnh khó khỏi lắm”.
“A, muội ghét thuốc lắm. Bọn lang băm nghĩ ra phương thuốc quái quỷ đó không biết độc ác đến thế nào”. Hạ Phương Vận bĩu môi tức giận, lại kéo tay Tô Doanh, sắc mặt ảm đạm hẳn: “Thư thư, đừng giặt đồ nữa tay thư thư... sắp nứt toác rồi”.
Trước tình cảm ngây thơ của nàng ta, Tô Doanh chợt hổ thẹn vì suy đoán trong lòng, cố nén xúc động nói ra những lời đã tính trước: “Đúng vậy, thư thư thiếu tiền, lẽ ra hôm nọ không nên thanh cao.... Chiếc vòng tay vàng đó, thư thư vẫn muốn lấy...”
Nàng chợt nhỏ giọng hẳn, quả thật không dễ nói tiếp.
Hạ Phương Vận ngây người, mãi mới hiểu ý, sắc mặt tỏ vẻ ngượng nghịu, buông tay ra. Tô Doanh mỉm cười, sắc mặt cũng hơi lúng túng.
Hạ Phương Vận thò tay vào ống tay áo, chợt đỏ ửng mặt, lý nhí: “Ngại quá, hiện tại muội không cởi được vòng. Tô thư thư, vòng... tay đó, muội đã cho người ta rồi”.
Tô Doanh sững người, phảng phất bị người ta đánh mạnh vào trái tim, băng tuyết dâng lên khiến toàn thân lạnh ngắt.
“Cô... cô nương nói gì, cho người ta rồi? Thật sự cho người ta? Cô... cô nương cho người ta thật ư?” Nàng nắm tay Hạ Phương Vận, đầu óc mông lung, truy hỏi gắt gao.
Hạ Phương Vận giật mình, liên tục gật đầu: “Cho rồi, cho thật rồi mà! Hôm qua muội đã tặng Tống lang”.
Tống lang? Tống lang!
Cảm giác được bàn tay đối phương ngày càng xiết chặt, Hạ gia tiểu thư gần như đau đớn phát khóc, kinh hoảng nhìn Tô Doanh mặt mũi nhợt nhạt, phát giác ánh mắt nàng sáng lên rợn người.
Nàng ta run lên, ấp úng: “Thư thư, thư thư bỏ muội ra... muội tặng thư thư hoa tai được không? Giá trị cũng như vòng tay! Khụ khụ, thư thư... định làm gì? Khụ khụ”.
Vừa khẩn trương, Hạ Phương Vận liền ho sù sụ, sắc mặt hồng lên, cố giãy ra, nhưng tay Tô Doanh như mọc rễ, nhãn tình thất thần nhìn nàng ta, phảng phất linh hồn cũng bay mất.
Hồi lâu Tô Doanh mới nhận ra mình thất thái, dọa Hạ Phương Vận hoảng sợ, vội buông tay cười khổ, vuốt nếp áo cho nàng ta: “A, không phải đâu, Hạ cô nương hiểu lầm rồi...”
Nàng ngừng lời, phát giác Hạ Phương Vận nhìn mình kinh hãi, chắc nàng ta cho rằng nàng là nữ cường nhân cướp bóc tiền tài, đành cười nhăn nhó, nghĩ ra được một cách giải thích: “Kỳ thật chiếc vòng đó giống hệt chiếc của mẹ tôi đeo trước kia. Mẹ tôi chết rồi, không để lại gì... vì thế thấy nó tôi mới...”
“A... biết vậy muội không cho người ta”. Hạ Phương Vận hiểu ra, liền giậm chân: “Thư thư đừng đau lòng, muội quay về sẽ bảo cha... khụ khụ, bảo cha làm thêm một chiếc y như thế”.
“Không cần đâu. Dù sao đó cũng không phải là di vật của mẹ tôi”. Tô Doanh buồn bã, vốn định đưa tay áo lên che nước mắt, nhưng không hiểu sao, lệ vẫn tuôn trào: “Có nhiều thứ bề ngoài giống nhau nhưng bên trong khác hẳn”.
Nói đến câu sau cùng, nàng khóc không thành tiếng, bao nhiêu uất ức, phẫn hận, cay đắng trong mấy năm dâng lên khiến nàng run rẩy.
“Thư thư, thư thư”. Hạ Phương Vận lại ngây người, thấy Tô Doanh thương tâm như vậy, mắt cũng đỏ theo, kéo tay áo nàng: “Đừng khóc nữa... đừng đau lòng. Muội... sẽ đòi chàng chiếc vòng đó, được không? Muội sẽ tặng thư thư... đừng đau lòng nữa”.
Tô Doanh chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn nàng ta - nàng không thể hận thiếu nữ chưa hiểu sự đời này. Nàng ta thiện lương, ngây thơ, xưa nay nào có ý nghĩ hại ai.
“Không cần, ngàn vạn đừng đòi về...” Nàng hơi kinh hãi, nắm tay Hạ Phương Vận kéo lại, run giọng: “Cô nương không nên đi gặp hắn! Không thể. Hắn, hắn sẽ hại cô nương”.
“Vì sao?” Hạ Phương Vận kinh ngạc, chợt lùi lại, trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc hẳn: “Thư thư không nên tùy tiện nói xấu người khác. Tống lang... Tống lang tốt lắm. Chàng không bao giờ hại muội”. Tâm tình vừa kích động, nàng ta lại gập người ho, sắc hồng trên mặt vừa tan đi lại ửng lên.
Nữ hài tử này... sinh mệnh đang chập chờn, nhưng vẫn giữ gìn niềm tin vào chân thiện mỹ của cuộc đời.
Tình Hồ, Tình Hồ... Chàng định lặp lại sai lầm ư? Tàn nhẫn quá.
“Muội không nói với thư thư nữa. Chần chừ lâu quá, Tống lang chắc nóng lòng lắm, muội đi đây”. Nghe người khác phê bình người trong lòng, nữ hài thiện lương hiển nhiên nổi giận, giậm chân cất bước, không nhìn đến Tô Doanh: “Thư thư... sau này đừng tùy tiện nói ra những lời đó. Muội ghét những người nói xấu Tống lang”.
Tô Doanh ngồi trong ngôi đình nhìn bóng dáng thiếu nữ ngây thơ dần xa khuất, cảm giác tâm lực mệt mỏi, vùi mặt vào hai bàn tay, nước mặt theo kẽ tay nhỏ xuống.
Nàng không ngờ rằng kết quả lại thế này...
* * * * *
“Phu thê nghèo khó trăm sự khổ. Tô cô nương, không phải tôi độc miệng, chỉ là tôi thấy Tống công tử e không thể sống đến lúc bạc đầu với cô nương... đến cuối lại là oán hận”. Ngày đó vị nữ chủ nhân Hoa Kính từng bình đạm khuyên nàng như thế.
Nàng mới mười bảy tuổi, lập tức nổi giận: “Bạch cô nương, cô không nên tùy tiện nói xấu người khác. Cô nương mới gặp mặt Tình Hồ, sao lại nói lăng nhăng rằng chúng tôi sẽ trở thành oan gia?”
Nữ tử có nốt ruồi như giọt lệ chực rơi xuống trên khóe mắt chỉ thở dài mỉm cười, đứng giữa vùng hoa cỏ: “Có lúc, nhìn một người chỉ cần một lần là đủ”.
Một câu thành lời phán.
Thiếu nữ tên Bạch Loa đó thật ra có phải là tinh quái trên trời? Vì sao còn trẻ thế mà nhãn quang đã sắc bén đến vậy... Bốn năm sau trải qua vô vàn khổ ải, dày vò nàng mới nhận ra mặt trái của Tình Hồ. Cũng những lời ấy, nàng nói với một thiếu nữ khác, lại khiến nàng ta tức giận bỏ đi.
Tô Doanh lau sạch nước mắt dính trên tay vào áo, cắn môi cười thảm: có lẽ Bạch cô nương đoán đều đúng, trừ một điều, nàng không hận Tình Hồ, vĩnh viễn không hận. Trong lòng nàng vẫn yêu hắn, vẫn coi hắn là chồng nên không thể hận hắn.
Nhưng thiếu nữ mỹ lệ thuần chân nhà họ Hạ này... không thể để hắn làm đau lòng nàng ta.
Xưa nay nàng vẫn chịu đựng. Tình Hồ không lo cho gia đình, cả ngày lang thang bên ngoài tán gẫu, chè chén, lúc về nhà lại nói với nàng là hắn đi mưu cầu hoạn lộ nhưng nàng vẫn là người vợ hiền lương, chưa từng nửa lời oán than hay châm chọc.
Nhưng còn với Hạ Phương Vận... Tình Hồ, chàng quá lắm rồi.
Nàng chợt đứng phắt dậy.
* * * * *
Lúc về nhà, bất ngờ thấy Tống Vũ đang có mặt, sắc mặt tỏ ra nóng ruột, hiển nhiên gặp phải việc không như ý. Tô Doanh lạnh lùng nhìn hắn, biết hắn đến Khúc Viện Phong Hà đợi hồi lâu không thấy người mới quay về.
Tính tình hắn nóng nảy, kiêu ngạo.
Đang lúc không vui nên thấy thê tử về nhà, hắn cũng không buồn ngẩng lên.
“Đưa chiếc vòng tay cho thiếp”. Hắn không ngẩng lên nhưng Tô Doanh tự động đến trước mặt hắn, thò tay ra.
Hắn sửng sốt, thê tử xưa nay đoan trang, dù nghèo cũng thanh cao, hành động này khiến hắn không ngờ, ngẩng lên cười lạnh lùng: “Thế nào, cũng cần vật đó sao?”
Tô Doanh nhìn hắn chằm chằm, từ từ nói từng chữ: “Đưa cho thiếp - để thiếp trả lại Hạ gia tiểu thư”.
Giọng nàng bình thản nhưng Tống Vũ lại biến sắc, cơ hồ nhảy dựng lên. Sao Doanh nhi lại biết? Không phải mỗi ngày nàng đều bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm sao? Hà cớ nàng lại biết... hắn làm gì bên ngoài? Sắc mặt hắn đỏ lựng, nhìn vợ với vẻ kinh hoảng.
“Đưa cho thiếp”. Sắc mặt Tô Doanh cũng nhợt đi, dáng vẻ vẫn bình tĩnh kinh người, đưa tay ra: “Thiếp sẽ trả chiếc vòng cho Hạ Phương Vận, mấy hôm nữa chúng ta chuyển đến phủ Đài Châu ở, chàng không cần nói gì cả”.
Tống Vũ lấy chiếc vòng ra, thấy vợ bình tĩnh như vậy, thầm thở phào một hơi, lau mồ hôi tuôn ướt trán, dù gì con gái nhà giàu cũng biết hàm dưỡng, hắn chỉ sợ nàng khóc lóc ầm ĩ, thậm chí để tin này lan ra ngoài... Thôi gia ở Tuyền Châu hận hắn dẫn con gái trốn đi, chỉ sợ đến hôm nay vẫn không chịu bỏ qua.
Hắn đưa chiếc vòng tới, Tô Doanh lặng lẽ đón lấy, ngắm nghía hồi lâu, chợt nhạt nhẽo nói: “Tình Hồ, chúng ta ăn cơm”. Nàng quay người vào nhà, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tống Vũ thấp thỏm đi theo, thầm đoán suy nghĩ của vợ, hình như nàng không nổi giận, đâm ra gan dạ hẳn, rụt rè lên tiếng: “Doanh nhi, nàng đừng giận. Ta... lý nào lại thích nha đầu đó? Ả có biết gì, so với nàng thế nào được...”
Hắn vốn định nói mấy câu nịnh vợ, không ngờ Tô Doanh quay phắt lại, nhãn tình như đao sắc quét qua mặt hắn, lạnh lùng thốt: “Không biết gì nên càng dễ dụ dỗ, đúng không?”
Tống Vũ thấy sắc mặt nàng trầm xuống, biết nàng nổi giận, liền hoảng sợ. Ba năm nay, tuy lưu lạc khốn đốn, chưa bao giờ hắn thấy nàng oán hận, hiển nhiên lần này đã chạm đến nỗi niềm của nàng.
“Doanh nhi, nàng đừng giận! Ả tự đưa chân vào, ta... ta chỉ...” Hắn định cực lực rũ thoát can hệ, nhưng càng nghĩ càng uất ức, liền nổi giận: “Nàng xem. Mấy năm nay chúng ta sống thế nào! Cứ khổ thế này bao giờ chúng ta mới ngẩng mặt được? Ta không chịu nổi... nàng cũng phải chịu khổ mà. Hạ gia họ có tiền có thế”.
Hắn định nói nữa nhưng thấy sắc mặt Tô Doanh trắng nhợt nhạt, bất giác run rẩy.
“Hay, hay lắm... hóa ra chàng không yêu nàng ta”. Tô Doanh hoang mang chống tay xuống bàn, phảng phất không còn cả khí lực đứng vững, lẩm bẩm: “Hóa ra chàng dẫn dụ nàng ta nhưng không yêu thương”.
Tống Vũ vội gật đầu, cầm tay nàng: “Doanh nhi, ta quyết không hai lòng với nàng. Nha đầu nhãi ranh đó không có đầu óc, so với nàng thế nào được? Nàng không biết đâu, nha đầu đó mắc bệnh lao, chắc không sống được mấy nỗi nữa...” Hắn dừng lại, cẩn thận quan sát thần sắc thê tử, thấy nàng không đáp, ánh mắt trống rỗng nhìn khoảng không trước mặt với vẻ hoang mang.
Hắn lấy lại dũng khí, sau cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ta, ta... kỳ thật chỉ muốn vào nhà họ, với tài thế của họ thì ta đi thi có thành vấn đề gì?.... Thiên Hương bất quá sống thêm được nửa năm, Doanh nhi, nàng có thể... có thể nhẫn nhịn cơn giận nhất thời, đợi ả chết rồi thì phần gia sản đó...”
“Hay lắm... Tình Hồ, chàng tính toán hay lắm”. Bất chợt, Tô Doanh lên tiếng, giọng nói phiêu diêu như từ xa xăm vọng về khiến hắn giật nảy mình.
Nhưng nàng không tỏ vẻ phẫn nộ, chỉ với nụ cười nửa miệng nhìn chồng đang nói ướt đẫm mồ hôi khắp mặt, khẽ thở dài gật đầu: “Chàng tính toán hay lắm”.
Tống Vũ thở phào, đến gần nắm lấy vai thê tử: “Doanh nhi, ta cũng chỉ muốn tương lai chúng ta tốt đẹp hơn...”
“Năm xưa cùng thiếp trốn đi, vốn chàng cho rằng Thôi gia không nỡ bỏ đứa con gái duy nhất, đành chấp nhận hôn sự, đúng không?” Bất chợt Tô Doanh ngẩng lên, lạnh lùng hỏi hắn, “chàng cho rằng lấy được thiếp sẽ lấy được gia sản của Thôi gia, đúng không? Chàng không ngờ cha mẹ quyết liệt như vậy, lại rũ bỏ đứa con gái không biết tốt xấu này... tính toán của chàng thành công cốc, đúng không?”
Nghi vấn vẫn đeo đẳng trong lòng nhưng không dám hỏi, hôm nay được chứng thực, nàng hỏi liền một hơi, ánh mắt sáng lên lạnh người, chợt vung tay, cho chồng một bạt tai thật mạnh.
“Chát”. Trên mặt Tống Vũ nổi rõ năm dấu đỏ, bị cơn giận của người vợ ôn thuận chấn nhiếp, ngây ngô nhìn nàng, mặt thoạt đỏ thoạt trắng.
“Tống Tình Hồ! Chàng hại thiếp còn chưa đủ sao? Còn định nhằm vào nữ hài chưa hiểu sự đời của Hạ gia... Nàng ta còn trẻ, mắc chứng bệnh đó vốn đã số khổ, không ngờ... không ngờ còn gặp phải loại người như chàng”. Ánh mắt Tô Doanh sắc lẹm như chủy thủ, cơ hồ móc tim chồng ra, rít lên chói tai. Kỳ quái, trong thời khắc đó, nàng đau lòng cho nữ hài tử đó hơn tất cả.
“Nếu chàng yêu nàng ta, thiếp còn nhẫn nhịn được... coi như thiếp chấp nhận số mệnh. Nhưng...” Nàng dừng lời, ngón tay gần như cắm vào bàn, hít một hơi rồi đưa mắt nhìn nam tử nàng phó thác cả đời: “Nhưng chàng muốn hại nàng ta! Quá, quá ti tiện... thiếp cho chàng biết, thiếp quyết không để chàng đắc chí, thiếp sẽ cho Hạ gia biết chàng thật ra là loại người nào”.
Sau cùng Tống Vũ cũng tỉnh lại, mặt nóng bừng, dấu tay hằn trên má hình như thổi bùng lên lửa giận trong lòng, gầm vang lật tay tát Tô Doanh: “Tiện nhân, ngươi dám hả? Phải để ngươi nhận rõ mình là loại đồ chơi nào, ngươi tưởng ta đường hoàng cưới ngươi về sao? Chúng ta bái đường chưa? Ngươi bước chân vào nhà ta rồi sao?”
Gương mặt khốn kiếp cuối cùng đã bộc lộ.
Hắn tóm lấy tóc nàng, dụng lực tát thật mạnh khiến miệng nàng chảy máu mới dừng: “Tiện nhân, không đánh không được. Cưới là vợ, theo là thiếp, biết chưa hả? Căn bản ngươi không xứng là thiếp, dựa vào đâu đòi quản ta? Giờ ta sẽ đi cưới con nhóc đoản mệnh nhà họ Hạ, ngươi làm gì được?”
Thân thể gầy gò của Tô Doanh loạng choạng, đầu đập vào chậu giặt chảy máu. Nàng hao hết sức lực kiếm sống, thậm chí không có sức hoàn thủ quyền cước của chống. Trong khoảnh khắc đó, nàng hiểu rằng bạch y nữ tử thần bí nói không sai, nàng hận hắn. Cuối cùng nàng cũng hận hắn thấu cốt.
“Đừng lằng nhằng. Có tin lão tử đánh chết tiện nhân ngươi?” Hắn cầm tóc nàng đập vào tường, khiến nàng thét lên đau đớn.
Hắn cười lạnh, giật chiếc vòng phỉ thúy, phất tay áo, nghênh ngang bỏ đi. Nam tử này bề ngoài phong lưu tiêu sái xiết bao, không phải năm xưa nàng gặp hắn, từng bị lời lẽ phong lưu văn nhã mê hoặc ư? Nhưng ai ngờ sau lớp áo lại là cầm thú.
Hắn định hại người, định hại một nữ hài tử mới mười sáu tuổi.
Nàng bò dậy, phẫn nộ đến cực điểm. Nữ tử ngây thơ như Hạ Phương Vận sao có thể sa vào tay quân cầm thú này.
Thấy hắn đắc ý dương dương đi về hướng Khúc Viện Phong Hà, nàng dốc sức bò đến bên chậu gỗ đứng dậy, chợt tay chạm vào một vật cứng, cúi xuống nhìn, hóa ra là chày đá nàng thường dùng để giặt quần áo.
* * * * *
Hoàng hôn.
Kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ ngoài tiểu viện bị đẩy ra, một cái đầu thò vào nhìn quanh quất, thấy cây ô cữu cổ thụ, hình như xác định rõ ràng mới thè lưỡi. Thanh niên đến thăm khẽ đẩy cửa tiến vào khoảng sân trống trải.
“Tô thư thư! Tô thư thư! Thư thư có nhà không?” Kinh ngạc trước tiểu viện phồn hoa mỹ lệ, lại nghĩ đến vị nữ chủ nhân xinh đẹp, thiếu nữ mặc nam trang gọi mấy tiếng.
Không ai trả lời, Hạ Phương Vận đi thêm mấy bước, gõ cửa căn nhà nhỏ: “Thư thư có nhà không? Muội đến xin lỗi. Sáng qua muội nóng giận mới nói linh tinh, thư thư đừng để tâm... thư thư, thư thư”.
Vẫn không có ai đáp lời.
Hạ Phương Vận thất vọng thở dài, quả thật xui xẻo, hôm qua đến Khúc Viện Phong Hà đợi Tống lang, cả ngày không thấy hắn, nhớ lại chuyện nói năng thiếu khách khí với Tô Doanh, cơn giận hờn thiếu nữ qua đi, nàng đâm ra hối hận, định đến xin lỗi.
Nàng quay người nhưng luống cuống va vào một vật, cúi nhìn liền nhận ra là cái chày đá vẫn dùng để giặt quần áo, định đi tiếp chợt ánh mắt hoa lên, toàn thân cứng lại bất động.
Máu! Máu! Đầu cây chày dính đầy máu.
Nàng thất thanh rú lên, chạy ngay xuống bậc thềm nhưng thấy dưới gốc ô cữu ở mé nam có một nấm đất chưa đắp xong, lộ ra thân trên của thi thể, phía sau đầu bị đập vỡ nhưng nàng vẫn nhận ra gương mặt quen thuộc, liền thét lớn.
Nữ tử ngồi trong bụi cây chầm chậm ngẩng lên, thấy nàng liền mỉm cười uể oải: “Hạ cô nương... đã làm cô sợ chăng? Ai, đừng sợ, tôi vì muốn tốt cho cô nương mới giết hắn”.
Sắc mặt Tô Doanh trắng bợt như tờ giấy, bình tĩnh rợn người, bị người khác nhìn thấy hành động giết người nhưng không hề hoảng sợ, cẩn thận vốc từng nắm đất rải lên mặt Tống Vũ: “Đừng nhìn hắn, Hạ cô nương đừng nhìn. Hắn đáng chết. Hắn chỉ biết hại người... hiện giờ mới thật sự chịu ngoan ngoãn”.
“A!” Thiếu nữ mới mười sáu tuổi đầu lùi lại, bịt mồm lại ho sặc sụa, vừa ho vừa bỏ chạy điên cuồng: “Giết người, giết người rồi”.
Tô Doanh chưa kịp ngăn lại, Hạ Phương Vận đã chạy đi, rất nhanh nàng nghe thấy trong thôn cạnh đó có người hỏi: “Giết người ở đâu?” Nàng nhắm mắt thở dài, lại vốc đất rải lên mình Tống Vũ.
* * * * *
Vụ án Tô Doanh giết chồng lay chuyển Lâm An một thời, nữ tử mỹ lệ như thế lại độc ác đến mức giết chồng, khiến tất cả người Lâm An rúng động, vây kín phủ nha xem xử án.
Nhưng lúc bị thẩm vấn, nàng an tĩnh kinh nhân, không hề hung hăng hay tuyệt vọng như mọi nữ phạm mắc tội giết chồng khác, nhất nhất trả lời rành rọt mọi câu hỏi của các vị đại nhân.
“Dân nữ giết Tống Vũ... đúng, dân nữ dùng chày giặt đập đầu hắn từ sau lưng”. Nàng không hề thoái thác, nhận tội với phủ doãn ngay.
“Phạm phụ Tô Doanh, vì sao ngươi lại giết chồng?” Phủ doãn hơi kinh ngạc, nữ tử văn nhã này có khí chất cao quý khôn tả, hoàn toàn không giống một kẻ sát nhân.
Tô Doanh ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Không vì nguyên nhân gì, nhất thời cãi cọ, hắn đánh dân nữ... dân nữ thuận tay cầm lấy chày đập hắn”.
Người đến xem thì thầm: bà nương độc ác này nói năng thản nhiên như không.
Phủ doãn tuy còn hoài nghi nhưng nữ phạm thừa nhận quá dễ dàng khiến ông ta không biết hỏi gì nữa, lấy bút đỏ viết lên mấy chữ: “Chém đầu làm gương”.
Lệnh tiễn quăng xuống, đám đông hô lên vang lừng nhưng sắc mặt phạm phụ vẫn không hề biến đổi.
“Dân nữ vô tội”. Đột nhiên, nàng ngẩng lên nói một câu rất khẽ.
Chúng nhân ngây người, ngay cả phủ doãn cũng phấn chấn hẳn, có tình tiết mới phát sinh chăng? Trực giác của ông ta quả nhiên không sai, đằng sau vụ án này còn có ẩn tình... Tận lúc sắp mất mạng, nữ tử này mới định tiết lộ sự thật chăng?
“Hừ, phạm phụ to gan, có oan tình gì mau nói ra cho bản tọa nghe, lẽ nào ngươi không giết người?”
Nghe tiếng thước gỗ gõ xuống, nàng chớp mắt, lắc đầu: “Không, người do dân nữ giết”.
Người xem mắng lớn, giết người còn nói mình oan uổng, nữ tử này định đùa với phủ doãn chăng? Lâm An phủ doãn biến sắc, Tô Doanh nhìn ông ta, ánh mắt trấn định vô cùng, nói từng câu: “Nhưng dân nữ vô tội, chỉ có trời cao mới biết những gì Tô Doanh này làm là đúng”.
Người xem cười vang, chưa bao giờ họ thấy ai thẳng thắn nhận tội, không tìm ra chứng cứ lại nói mình oan uổng.
“Chà, vị tiểu nương tử này, ông trời tin nàng oan uổng có tác dụng gì? Đến giờ hành hình, ngay cả cái đầu thiên kiều bách mị cũng không giữ được đâu”.
“Đúng đúng, mau nói xem thật ra ai giết chồng nàng? Nàng tự nhận oan uổng, vậy nói ra hung thủ đi”.
Nghe tiếng huyên náo bên dưới, Tô Doanh chỉ lắc đầu: “Người do tôi giết. Trời cao biết tôi vô tội”.
“Ồ! Trời biết? Trời biết có ích gì! Ngươi tưởng mình là Đậu Nga [2] chắc, tuyết rơi sẽ vào tháng sáu đại hạn để chứng minh ngươi không đáng chết sao?”
Người trong sảnh đường không nhịn được, lớn tiếng cười nhạo mắng mỏ, nàng chỉ nhắm mắt không đáp.
Nàng tuyệt đối không muốn kéo thêm thiếu nữ đáng thương đó vào, việc này liên quan đến danh tiết cả đời của nữ tử, giữa đời Tống lễ giáo nghiêm ngặt này, nào phải chuyện tầm thường.
Hình luật Đại Tống phán nàng tội chết nhưng nàng tin rằng, lúc đối diện trời cao, nàng không làm sai, nàng vô tội.
Nàng không thẹn với lòng.
* * * * *
Lúc tù xa đến gần Thái Thị Khẩu, Tô Doanh thấy hai đường chật ních người đứng xem, họ nhận ra nữ tử xinh đẹp trong xe sắp bị chém đầu, đều thấy thú vị, nhao nhao đi theo xem hành hình.
“Nàng ta xinh đẹp thế này, sao lại giết người nhỉ?”
“Hung hãn lắm! Nghe nói dùng chày đá đập vỡ đầu chồng”.
“Khà khà... đúng, lại còn cứng cỏi nữa cơ, nhận tội ngay - kỳ quái là nhận tội giết người nhưng vẫn nói mình oan uổng. Vừa nhận mình giết người, vừa bảo mình oan uổng, không kỳ quái là gì?”
“Còn nói chỉ có trời cao mới biết thị không đáng chết... Bất quá trời cao cũng biết đến lúc thị phải chết rồi, ha ha”.
“Hắc hắc, chưa biết chừng trời cao nổi giận sẽ rải tuyết giữa tháng sáu, giáng sấm giữa mùa đông....”
Người xem liên tục bàn tán rồi cười cợt chỉ trỏ, tất thảy đều là những kẻ vô công rồi nghề đi xem náo nhiệt.
Xe đi qua ngõ Thiên Thủy, những lời bàn tán kinh động đến một bạch y nữ tử sống trong ngõ. Nàng đi ra khỏi cửa hiệu, liền biến sắc buột miệng: “Rồi cũng đến ngày này... Tuyết nhi, Tuyết nhi xem kìa”.
Con bạch anh vũ vẫy cánh đậu lên vai nàng líu lo.
“Thôi cô nương, tôi kính cô một chén tiễn biệt”. Tô Doanh quỳ giữa đài hành hình, đang nhắm mắt không muốn nghĩ gì nữa, bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh, trong lòng liền rúng động. Thôi cô nương, nàng ta lại biết tên mình!
Tô Doanh kinh ngạc mở bừng mắt, trước mắt hiện ra một khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, nữ tử đó trang phục trắng toát, tay cầm một bát rượu, ngồi trước mặt nàng, nốt ruồi ở khóe mắt cơ hồ rơi xuống.
“Bạch cô nương!” Nàng kêu lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nếu không phải bị trói, chắc nàng đã nhảy tới nắm hai tay nữ tử, “cô, cô nương cũng ở Lâm An?”
“Một năm nay tôi vẫn ở Lâm An”. Bạch Loa mỉm cười.
“Đáng tiếc... tôi không biết. Nếu tôi biết sớm một chút, sẽ đến tìm cô nương”. Từ lúc tuyên án, từ công đường đến hình trường, nàng vẫn ung dung, nhưng vừa thấy bạch y nữ tử, bất giác nàng buông tiếng thở dài ủ rũ: “Sự tình... chắc không đến nỗi thế này”.
“Cô nương giết Tống công tử?” Bạch Loa hỏi, trong mắt nàng thần sắc mông lung.
Tô Doanh ngẩng phắt dậy, ánh mắt vô cùng kiên định: “Nhưng tôi biết mình không sai. Cô nương có tin tôi vô tội không... tôi giết hắn nhưng ông trời biết được tôi không làm gì sai”.
Ánh mắt Bạch Loa mờ đi, đưa chén rượu đến sát môi Tô Doanh: “Tôi tin”.
Tô Doanh chợt mỉm cười, uống hết bát rượu nồng, nhìn quanh chúng nhân rồi thở dài: “Bạch cô nương... tôi hối hận lắm, khi xưa đã không nghe lời cô nương. Mấy năm nay...”
Nàng hạ giọng, kề sát tai Bạch Loa kể lại qua loa mọi gian khổ từng trải rồi ngẩng mặt nhìn nữ tử thần bí, cười thê thảm: “Cô nương nói xem, có phải tôi mù không? Nhưng tôi không thể để hắn tiếp tục hại người... Bạch cô nương, tôi sa vào cảnh này là tự chuốc lấy, cô nương thấy tôi sai lầm chăng?”
Trên thế gian này, nàng chỉ tin tin nữ tử áo trắng này, bao nhiêu cay đắng, oan ức trong lòng nàng muốn mang xuống tuyền đài, mang lên trời cao... nhưng gặp nữ tử này, nàng muốn kể hết.
Bạch Loa nắm lấy vai Tô Doanh, ngón tay run bần bật.
Nàng đã thấy nhiều việc trên đời, gặp nhiều nữ tử khác nhau, có người cười, người khóc, có người điên người cuồng... nhưng không ai như nữ tử trước mắt. Nữ tử trên đời kiên trinh tự lập như thế có mấy người, lại rũ bỏ mạng sống để bảo vệ một người khác, tính tình quyết tuyệt cương liệt này càng hiếm thấy.
Thấy Tô Doanh mỉm cười trước lúc chết, Bạch Loa cảm giác thành lũy vững chắc trong nội tâm từ từ rung động.
Tiếng thanh la vang lên, thời thần đã tới.
Đao phủ thô bạo đẩy hai người ra, nhưng ngón tay vừa chạm vào Bạch Loa, trên lưng chừng không chợt lóe lên bóng trắng, hung dữ mổ vào tay khiến hắn kêu váng lên. Bạch Loa lùi lại một bước, con anh vũ Tuyết nhi lắc lư đáp xuống vai nàng.
Sắc mặt nàng nhợt đi, lặng lẽ nhìn Tô Doanh trong pháp trường, ngón tay xiết lại, cơ hồ cắm vào da. Bạch anh vũ cảm giác được nội tâm chủ nhân sôi trào, lập tức xù lông cảnh giác nhìn tứ xứ.
“Bạch cô nương, đa tạ đưa tiễn... ơn kiếp này không kịp báo đáp, kiếp sau Tô Doanh nhất định kết cỏ ngậm vành”. Tấm bài sau lưng nàng bị rút ra, đao phủ giơ quỷ đầu đao lên, nàng vẫn từ từ quỳ xuống lạy một lạy.
“Khóc đi! Mau khóc đi! Xú bà nương, mồm miệng cứng lắm”. Người quanh đó vốn định đi xem kịch hay, không ngờ nữ tử như hoa như ngọc cứng rắn thế này, đâm ra thất vọng nên thi nhau kêu to.
Tô Doanh quật cường nhìn quanh với vẻ khinh thường, rồi nhắm mắt lại quỳ xuống.
Sắc mặt Bạch Loa trắng như tuyết, ngón tay thu vào trong ống tay áo, định niệm quyết.
“Đừng xung động”. Chợt trong đám đông thò ra một cánh tay đặt lên vai nàng. Tuyết anh vũ bay lên, thấy thanh niên mặc kình trang màu đen liền kêu quang quác đáp xuống vai, vẫy cánh với vẻ thân thiết.
Bạch Loa không quay lại cũng biết chủ nhân bàn tay là ai, tay nàng lòng ra nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt.
“Lòng trần đã động, nhúng tay vào hồng trần tục sự, bao nhiêu năm thanh tu của muội sẽ bị hủy hết... không thể quay về Doanh Châu [3] được. Hà huống hiện tại muội chưa có năng lực ấy”. Hắc y nam tử nhẹ nhàng nhắc, mắt nhìn vào pháp trường thở dài: “Loa nhi, muội tu luyện bao nhiêu năm vẫn chưa đủ định lực”.
“Thời thần đã đến, hành hình!” Tiếng thanh la vang lên, giám trảm quan quăng lệnh tiễn xuống, đao phủ giơ đao lên.
Thân thể Bạch Loa run lên, nhắm mắt nghiêng đầu đi, chỉ nghe tiếng rít khe khẽ vang lên như tiếng gió lùa qua, nàng biết âm thanh lúc máu phun khỏi cổ cũng giống tiếng gió.
Tiếng hò hét vang lên tứ phía, hiển nhiên nhát chém của đao phủ cực gọn khiến họ mãn nhãn.
“Đi thôi, nàng ta chết rồi”. Người sau lưng nàng khẽ nói một câu rồi kéo nàng đi.
Bạch Loa vẫn nhắm mắt, đi theo thanh niên mấy bước, chợt dừng lại, buồn bã nói: “Nhưng... Trạm Lô, nàng ta thật sự oan uổng... vì nam nhân đó mà phải mất mạng. ‘Lực’ trong lòng nàng ta không kém hơn chúng ta”.
“Chỉ có trời cao mới biết nàng ta oan uổng hay không”. Hắc y thanh niên tên Trạm Lô vẫn lạnh lùng nhìn nàng, bình thản đáp: “Hà huống mỗi miếng ăn, ngụm nước đều có nhân quả. Chúng ta không phải người thế thiên hành đạo, Loa nhi, muội nên quên hết tình cảm đi”.
“Muội không thể đạt đến cảnh giới quên hết mọi sự”. Thân hình Bạch Loa lại run lên mở bừng mắt thở dài: “Chỉ tiếc hiện tại muội chưa đủ sức, nếu Huyền Minh ở đây thì tốt quá... chắc sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta chịu khổ”.
Nghe đến cái tên này, không hiểu sao Trạm Lô cúi đầu không nói gì, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Muội muốn tất cả biết rằng, nàng ta vô tội”. Hồi lâu sau, Bạch Loa nhấn mạnh từng chữ như tự hứa với mình.
* * * * *
Hôm đó Hạ gia đều cả trầm mặc, bầu không khí cực kỳ nặng nề, bệnh của tiểu thư đột nhiên trở nặng, mấy ngày liền không tỉnh, tuy đại phu nói nguyên nhân do bệnh lao nhưng chỉ có vú nuôi thân cận và mẫu thân nàng ta biết được ngọn nguồn.
Mấy năm nay Tiết đại phu gần như dùng hết cách, ngoại trừ việc dùng phương thuốc trái đạo lý. Nhưng vị tiểu thư xưa nay không chịu dùng vì hiềm phương thuốc đó âm độc, trong thời khắc liên quan đến sống chết lại gật đầu đồng ý.
“Tiểu thư, tiểu thư, mau dùng thuốc. Nhân lúc còn nóng dùng ngay mới nhanh khỏi bệnh”.
Giờ Ngọ bốn khắc, Hạ Phương Vận gập người ho trong trướng, cha mẹ nàng nhìn nhau khóc ròng, biết rằng bệnh của con gái nặng lắm rồi, lần này e rằng không thể qua nổi. Đang yên lặng, vú nuôi từ ngoài bưng thuốc do khoái mã đưa về đến: “Tiểu thư, mau dùng thuốc đi, dùng xong sẽ khỏe lại”.
Bệnh nhân nằm trên giường cố mở mắt, đồng tử sáng lên kỳ dị: “Có phải... khụ khụ, vừa lấy từ hình trường ở Thái Thị Khẩu về không? Khụ khụ, khụ khụ! Phải không?” Nàng vừa mở miệng lại ho dữ dội, hai gò má ửng lên.
“Đúng vậy, tiểu thư... mau nhân lúc nóng dùng đi”. Vú nuôi đưa đĩa tới.
Bánh màn thầu vốn trắng mịn, mềm nhũn, hút đẫm máu tươi nóng bỏng, bốc hơi nghi ngút, nổi bật trên nền đĩa trắng tinh. Ánh mắt Hạ Phương Vận chợt sáng lên, không hiểu lấy đâu ra khí lực, tự ngồi dậy cầm bánh màn thầu đẫm máu, nắm hơi chặt khiến một giọt nhỏ xuống tay.
“Ha ha... ta phải ăn nữ nhân ác đã giết chết Tống lang. Khụ khụ, khụ khụ”. Thiếu nữ suy nhược cực độ, ánh mắt lại sáng đến lạnh người, chứa đầy cừu hận cùng phẫn nộ, vừa cắn bánh vừa ho, máu từ khóe môi nhợt nhạt nhỏ xuống, vú nuôi vội lấy khăn tay lau giúp.
Chợt Hạ Phương Vận cầm chiếc màn thầu thấm máu, vừa ho vừa bật khóc nức nở, sắc mặt nhợt đi.
“Tiểu thư, tiểu thư, đừng khóc nữa... nữ nhân đó đã chịu tội rồi. Cơn giận trong lòng tiểu thư cũng nên tan đi”. Biết được tâm sự của tiểu thư, vú nuôi khuyên giải, Hạ Phương Vận không nói gì, tiếp tục ho sặc sụa, ngẩng lên nhìn vú nuôi.
Người đàn bà từng trải mưa gió mà thấy ánh mắt tiểu thư cũng bất giác hít một hơi khí lạnh, ánh mắt của người muốn chết, ảm đạm mà vô lực, ẩn chứa thất vọng xen lẫn bi ai.
“Vú nuôi, vì sao... khụ khụ, lại trở thành thế này... khụ khụ!” Hạ Phương Vận nhìn cái màn thầu nhỏ máu trong tay, chợt khẽ nói một câu, thân thể ngã xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Cả nhà vang lên tiếng kêu khóc, cùng xúm lại.
* * * * *
Không ngờ còn có người đi nhặt xác an táng cho nữ tử giết chồng, hơn nữa nơi chôn cất lại là vị trí đẹp nhất ngay quan đạo phía bắc ngoài thành Lâm An.
Mộ phần tọa lạc dưới một gốc cây long não cổ thụ, bia mộ làm từ loại đá tốt nhất khắc hàng chữ: Thôi thị Doanh Doanh chi mộ. Nếu nhìn kỹ ắt thấy hai bên còn khắc đôi hàng chữ rất nhỏ ca ngợi khí tiết và ngạo cốt của nữ tử trong mộ:
Sông núi chốn đây từng chôn ngọc;
Trăng gió ai người gạn đúc vàng.
Nét chữ mềm mại, tựa hồ do nữ nhân viết lên.
Lúc hạ táng là cuối xuân, Thẩm tam thẩm bán trà ngoài thành kể rằng người xây mộ là một bạch y nữ tử, thanh tú mỹ lệ như tiên tử hạ phàm. Nàng ta mặc áo trắng đến tế bái trước mộ, đốt hương khấn khứa rồi không hiểu làm gì mà còn quanh quẩn gần nửa ngày mới đi khỏi.
Quan đạo thường có người đọc sách đi qua, thấy hàng chữ trên bia đều hỏi han nguyên cớ nữ tử vì sao bất hạnh “nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương” nhưng khi biết đó là ác nữ giết chồng, ai cũng lắc đầu thở than: Sao đến nông nỗi!
Nàng đã thừa nhận tội giết chồng nhưng lại thề trước trời cao rằng mình vô tội.
Thẩm tam thẩm thường kể cho khách uống trà vụ án chấn động Lâm An mấy năm trước, rồi chỉ vào ngôi mộ lẻ loi than thở: “Nếu trời cao biết nàng ta oan uổng, chắc sẽ rải tuyết vào tháng sáu, giáng sấm giữa mùa đông? Sao ta ở đây lâu thế rồi mà chưa thấy dấu hiệu gì? Cũng chưa từng nghe nói đến cả chuyện nàng ta báo mộng kể lại nỗi oan”.
Mấy tháng qua như gió thoảng, thoáng cái đã đến tháng sáu mùa hạ nóng nực.
Hôm đó, Thẩm tam thẩm dậy sớm ra ngoài thành mở quán, chuẩn bị một ngày buôn bán, chợt liếc mắt nhìn qua ngôi mộ bên đường, siêu nước trong tay rơi đánh choang xuống đất.
Bà cầm vạt áo lau mắt nhìn thật kỹ - không sai, giữa tiết trời tháng sáu nhưng trên ngôi mộ phủ đầy hoa tuyết, từng bông tuyết trắng ngần che kín đỉnh mộ, dưới ánh nắng cực kỳ bắt mắt.
“Trời ơi! Ông trời... ông trời thật sự hiển linh”. Bà vỗ đầu gối kêu lên: “Trời ơi, đáng thương quá... nàng ta quả có oan khuất! Nàng ta không đáng chết”.
Người rời thành nhao nhao dừng lại nhìn ngôi mộ đầy tuyết trắng đầy kinh ngạc, xôn xao bàn tán.
“Quả nhiên tháng sáu có tuyết rơi! Ông trời đã mở mắt, minh oan cho nữ nhân yếu nhược này”.
“Nhưng... thời thế này... không biết có bao nhiêu dân lành vô tội chết oan, nữ tử đáng thương”.
“Chắc không phải nàng ta giết người?”
Hồi lâu mới có người gan dạ đến gần quan sát.
“A! Không phải tuyết! Là loại hoa gì nhỉ? Nở dày mịt... lại giống như tuyết”. Người đó kêu lên kinh ngạc, ngón tay chạm vào, từng đóa xoa bé tí vỡ vụn rắc xuống như hoa tuyết rơi giữa tiết đông.
Không hiểu từ lúc nào, ngôi mộ chật ních người vây quanh xem bụi cây kỳ lạ, chỉ sau một đêm đã nở hoa, phủ kín ngôi mộ, từ xa nhìn lại như tuyết.
“Đó cũng là ý trời! Các vị xem này, đây là hoa gì? Đã ai thấy chưa?” Thẩm tam thẩm quyết ý tin tưởng đó là dấu hiệu của trời cao, cẩn thận vốc những đóa hoa như tuyết rơi lên: “Nhất định là ý trời... nàng ta có oan khuất, chết không nhắm mắt mới hóa thành loài hoa này”.
Người đi đường nhao nhao gật đầu, họ đều muốn tin vào câu chuyện truyền kỳ khúc chiết này, càng tin rằng nữ tử mỹ lệ nằm trong mộ không giết người nên trời cao mới giáng điềm báo rằng nàng ta oan ức.
* * * * *
“Loa nhi, muội nghe ngoài kia người ta kể gì chưa?” Trong hiệu bán hoa ở ngõ Thiên Thủy, hắc y thanh niên chậm rãi chải lông cho bạch anh vũ, bình thản kể: “Ai cũng kể rằng Tô Doanh chết oan uổng, trời cao rải tuyết vào tháng sáu để minh oan”.
“Nàng ta không đáng chết”. Bạch y nữ tử đang chăm sóc hoa cỏ nhẹ giọng đáp, ánh mắt cụp xuống u buồn.
Thanh niên tên Trạm Lô khẽ mỉm cười: “Tuy không thể vận dụng pháp lực nhúng tay vào những chuyện nơi tục thế này, nhưng muội vẫn có cách riêng lái câu chuyện theo ý mình. Loa nhi, đó là loại hoa muội mới tạo ra chăng? Tên là gì?”
Bạch Loa thở dài thật khẽ, xuôi tay nhìn thinh không xanh ngắt: “Lục nguyệt tuyết”.
Đó là hoa tuyết trời cao giáng xuống để an ủi linh hồn Tô Doanh, nhưng chạm đất không hề khô héo mà hóa thành những đóa hoa trắng muốt, thầm lặng nói với mỗi người qua đường rằng: Trời cao biết nàng vô tội.
------
Lục nguyệt tuyết còn có tên là tất minh, một tên khác là tố hinh, nở hoa màu trắng vào tháng sáu. Lúc cây còn nhỏ, cánh lá thưa thớt, khá đẹp, có thể trồng vào chậu làm cảnh, cây ưa bóng râm, không hợp với ánh nắng, thường mọc dưới gốc cây cổ thụ trong núi sâu. Trồng vào mùa xuân hoặc lúc mưa lây rây mới cắm cành xuống, tưới bằng nước trà loãng.
[1] Một loại cây có mùi thơm, thường được ép dầu làm sáp nến
[2] Đậu Nga: Xuất phát từ điển tích trong vở kịch nổi tiếng “Nỗi oan nàng Đậu Nga” của kịch tác gia tài ba Quan Hán Khanh thời Nguyên. Nội dung nói về việc ông trrời thấy nàng Đậu Nga bị oan nên đã giáng một trận tuyết tháng sáu giữa mùa hè để minh oan.
[3] Theo truyền thuyết là chốn thần tiên sinh sống.
Tô Doanh vội thu hết chỗ y phục mang ra giặt bỏ vào giỏ trúc, có mấy bộ đang giặt dưới suối sắp bị nước cuốn, bèn vội vàng đưa tay rút lại. Luống cuống một hồi, nàng cũng gom nhặt xong xuôi, vào một ngôi tiểu đình ven đường nghỉ chân, tà áo bằng vải bố màu lam ướt sũng.
Nàng vội đặt giỏ trúc nặng chịch xuống, đứng dưới mái hiên vắt áo.
Giặt y phục cả ngày, lớp da tay nàng phồng rộp lên thành từng cục, chạm vào đau thấu tâm can. Nàng đưa bàn tay nhợt nhạt vắt mạnh tà áo bằng vải bố màu lam, cảm giác không phải đang vắt nước mưa mà vắt máu trên tay xuống.
Đó là tay nàng sao? Bàn tay một người giặt thuê... đôi tay này từng mịn màng trắng trẻo như ngó hành, ánh lên sắc hồng hào như bảo thạch - bởi đó là tay của tiểu thư nhà Thôi viên ngoại ở Tuyền Châu.
Nếu nàng không gặp Tống Vũ, có lẽ hiện giờ đôi tay này vẫn đẹp đẽ như thế chăng?
Lúc nàng nâng vạt áo lên vắt, chợt cảm giác có người đang nhìn mình, chẳng lẽ trong tiểu đình ở nơi heo hút như Bạch Sa tuyền còn có người khác nữa?
Nàng ngoái lại nhìn, quả thật thấy một thư sinh trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi, mi thanh mục tú, đầu đội khăn tơ bát bảo, bên trong tà áo màu lam lộ ra áo lót màu thiên thanh, tay cầm quạt ngà voi nhưng bàn tay còn trắng hơn, trên ngón lấp lánh nhẫn phỉ thúy. Trang phục tuy cố ý ăn mặc theo lối thông thường nhưng không che được nét phú quý.
Thư sinh hiển nhiên ghé vào tránh cơn mưa bất chợt, gõ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, chăm chắm nhìn màn mưa với vẻ sốt ruột. Vừa thấy Tô Doanh đi vào, ánh mắt y liền chuyển sang mình nàng. Nàng hơi đỏ mặt, buông vạt áo trong tay ra, quay nhìn cơn mưa ngoài trời, không để ý đến y.
“Xin hỏi thư thư, đường nào đến Khúc Viện Phong Hà?” Tuy nàng ngoảnh mặt đi nhưng thư sinh vẫn như bắt được vàng, vừa cẩn thận tránh khỏi nước mưa lọt qua lỗ dột trên nóc đình, vội vàng bước tới hỏi.
“Từ đây đi về phía Triều Tây hồ, men theo bờ hồ về hướng nam là tới”. Tô Doanh cảm giác được công tử trẻ tuổi đến sát sau lưng, không buồn quay đầu lại, bất giác nhíu mày nhìn ra ngoài lạnh nhạt đáp.
“Nhưng ở đây phân biệt hướng nam, hướng bắc thế nào?” Công tử trẻ tuổi không chịu đi mà tiếp tục bám lấy nàng, bất chợt mỉm cười, nắm chéo áo nàng, tỏ ra vô lại: “Hay thư thư đi cùng một chuyến, tiểu đệ sẽ trả tiền”.
Tô Doanh biến sắc, lễ giáo đời Tống cực kỳ nghiêm ngặt, nữ tử như nàng không được đơn độc đối đáp với nam tử lạ mặt, giờ đối phương lại cợt nhả, gần như vô lễ.
Nàng nhấc giỏ trúc lên đi ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Công tử đừng cười cợt nữa, xin hãy tự trọng”.
“Công tử?” Vị công tử ngây người, chợt hiểu nguyên cớ, bật cười vang - nụ cười ngây thơ khôn tả khiến Tô Doanh đang căm ghét cũng mềm lòng, dù gì y cũng còn quá trẻ, mới chỉ là thiếu niên, có khi chẳng có lòng dạ gì xấu xa.
“À, xin lỗi, muội quên mất hôm nay đã mặc bộ y phục này... thư thư, đi cùng muội nhá?” Dứt tràng cười, công tử trẻ tuổi nháy mắt với Tô Doanh đang ngây người, khẽ phất mớ tóc mai: “Xem này, thư thư”.
Tô Doanh thấy cần cổ nàng ta trắng như tuyết, dưới dái tai có lỗ xâu, đeo một chiếc khuyên tai vàng đính bảo thạch.
“Muội là con gái... ban nãy đường đột quá”. Công tử trẻ tuổi cười tươi như hoa, cúi người sát đất: “Tiểu muội họ Hạ tên Phương Vận, tên chữ là Thiên Hương, năm nay mười sáu tuổi”.
Tô Doanh bị nàng ta đùa cợt đến quay cuồng, dở khóc dở cười nhìn thiếu nữ ăn mặc nam trang đang cười hớn hở, gò má trắng muốt hiện lên hai lúm đồng tiền. Nụ cười lộ ra phong tư phơi phới, thân phận con gái được thể hiện hết ra ngoài.
Hạ gia... Tô Doanh bất giác ngây người, lập tức nhớ đến Hạ gia chế tác chậu cảnh trong thành, cùng được xưng tụng Đoạt thiên công với Bách hoa Tằng gia. Hạ gia nhiều năm chuyên cung cấp chậu cảnh cho đại nội cấm cung, được bề trên yêu mến, nghiễm nhiên có tên trong hàng ngũ phủ đệ đạt quan quý nhân, cộng thêm gia cảnh giàu có, trở thành phú hộ nổi danh ở Lâm An.
Hạ Phương Vận lại kéo tay áo nàng, ngước nhìn màn mưa ngoài trời, tỏ vẻ nóng lòng: “Hôm nay muội ngấm ngầm mặc y phục này trốn nhà, vốn định đến Khúc Viện Phong Hà, nhưng đến đây lại lạc đường, trời cũng đổ mưa, không tìm được ai hỏi lối. Ôi, nếu hôm nay muội đến muộn, người ta chắc sẽ nổi giận”.
Tô Doanh mỉm cười, nữ hài tử này nói năng quá thẳng thắn, dốc hết gan ruột - kỳ thật nàng ta ăn mặc hoa lệ đi ra nơi hoang dã, vạn nhất gặp người xấu ắt không phải chuyện chơi.
Tính cách ngây thơ này... đích xác là tiểu thư khuê các nhà giàu.
Hạ Phương Vận líu lo nói cười, hai lúm đồng tiền lộ rõ, khả ái phi thường, chợt nhớ ra: “À, còn chưa hỏi tên thư thư”.
“Tôi họ Tô”. Tô Doanh giảm hẳn đề phòng với thiếu nữ ngây thơ, cười đáp: “Sống ở gần đây”.
“Thư thư xinh đẹp lắm”. Ánh mắt Hạ Phương Vận sáng lên, nhìn tấm áo vải bố màu lam của Tô Doanh, chợt lùi lại một bước, đưa tay áo che miệng ho khẽ, rồi mỉm cười xin lỗi.
Ánh mắt Tô Doanh chợt mờ hẳn, khóe môi lộ ra nụ cười. Ngày trước, tài phú địa vị của Thôi phủ ở Tuyền Châu không kém hơn Hạ gia ở Lâm An mà bây giờ nàng chỉ là người giặt thuê. Nữ tử này, từ tính cách đến gia thế giống nàng năm năm trước như tạc, ngay cả nụ cười cũng vậy.
“Được, Hạ cô nương, tôi đưa cô đến Khúc Viện Phong Hà, được chứ?” Nàng không muốn nói với Hạ Phương Vận nữa, quay nhìn màn mưa ngoài trời đang ngớt dần.
Ở nhà còn ba chậu quần áo lớn đợi nàng giặt, sớm mai người ta sẽ đến lấy, nói là muốn mừng thọ nên phải giặt thật sạch, bốn chậu lớn lấy mất đứt một ngày của nàng. Hôm nay lại mưa, e rằng không kịp.
“A, vẫn còn mưa... đợi thêm chút nữa, tạnh rồi chúng ta sẽ đi, được không?” Hạ Phương Vận tỏ vẻ bối rối, người như nàng chưa bao giờ biết mùi khổ ải.
Tô Doanh không nói gì, liếc vị tiểu thư nhà giàu: “Tôi phải về nhà giặt giũ, không thể chần chừ”.
Nàng không phải người hầu nhà họ Hạ, hà tất phải chiều Hạ Phương Vận? Nếu không vì thấy nàng ta ngây thơ khả ái, nàng thậm chí không buồn trả lời. Hiện giờ tuy sa sút những tính tình nàng vẫn thế, quyết không xu phụ người quyền thế.
Nghe nàng đối đáp lạnh nhạt, Hạ Phương Vận đỏ mặt, định nói nhưng lại bật lên tiếng ho, vội quay đi dùng ống tay áo che miệng ho hồi lâu, đến lúc gương mặt ửng hồng diễm lệ.
Thấy Hạ Phương Vận đỏ bừng mặt, Tô Doanh giật nảy người. “Đào hoa lao?” Nàng buột miệng hỏi, thần sắc tỏ vẻ không tin nổi.
Hạ Phương Vận ngoảnh đi ho hồi lâu, đợi khi hơi thở bình thường trở lại mới đối đáp với nàng, vẻ mặt vẫn tươi cười: “Đúng... mắc bệnh này đã hơn một năm rồi, muội thấy trừ ho đến vã mồ hôi ra không có gì bất thường, nhưng bọn lang băm lại bảo là bệnh nặng, kê ra cả toa thuốc thất đức, không cho muội ra ngoài - buồn chết được”.
Tô Doanh cúi đầu, không biết nên nói gì... Hạ Phương Vận ngây thơ xinh đẹp như thế mà mặc chứng bệnh này.
Đào hoa lao... năm xưa nàng từng trơ mắt nhìn mẫu thân mắc phải bệnh này, thử đủ mọi phương thuốc mà vẫn gập người ho cả ngày lẫn đêm, mất lúc mới hai mươi bảy tuổi.
Chả trách... mắc bệnh này, thầy thuốc đã dặn nàng ta không được nhiễm mưa.
Nàng chợt thấy tiếc thương xen lẫn thân thiết, đặt giỏ trúc xuống đất ngồi lên chiếc ghế xiêu vẹo trong đình, mỉm cười: “Mưa chắc sắp tạnh rồi, chúng ta đợi một chút rồi đi”.
Hạ Phương Vận tỏ vẻ bất an, mặt đỏ lựng: “Thư thư bận rộn, lại phải tốn thời gian vì muội, Thiên Hương thật không dám nhận. Thế này đi”. Nàng ngẫm nghĩ rồi thò tay vào ống tay áo, lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy bịt vàng đặt vào tay Tô Doanh: “Vật này xin tặng cho thư thư, mong thư thư đừng chê”.
Tô Doanh xuất thân nhà giàu mà thấy nàng ta phóng tay như vậy cũng hơi ngây người, chiếc vòng này giá trị không dưới ngàn lạng mà nàng ta nói tặng là tặng ngay, hết sức thản nhiên, nếu không phải người nhà chiều chuộng nàng ta, hẳn cô bé này không mảy may có quan niệm về tiền bạc.
“Không cần đâu, chỉ là giúp đỡ sơ sơ thôi mà”. Nàng mỉm cười, trả chiếc vòng lại.
Hạ Phương Vận định nói chợt cảm giác lồng ngực khó chịu, quay đi ho nhưng không kịp.
Tô Doanh bỗng nhiên thấy mùi máu phả lên mặt.
Chỉ trong thoáng chốc, vị thiên kim tiểu thư của Hạ gia này ho ba lần, xem ra bệnh tình không nhẹ, đáng giận là người nhà không trông coi cẩn thận, để nàng ta ra ngoài.
Những dù mắc bệnh, nữ hài tử đơn thuần này vẫn không hề sợ hãi, cười trong veo... sao... sao lại ngây thơ đến thế được nhỉ?
Tô Doanh chợt mỉm cười chua xót, nắm chặt tay Hạ Phương Vận, kéo vào lòng, khe khẽ vỗ lên tấm lưng đang phập phồng vì ho.
Nàng mới hai mươi ba tuổi nhưng lúc này cúi nhìn thiếu nữ mười sáu tuổi như người mẹ hiền nhìn con gái.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác mình đang ôm chính mình ở tuổi hoa niên.
Đến Khúc Viện Phong Hà, trời vẫn lây rây mưa, tuy nhiên Hạ Phương Vận không hề bị ướt, Tô Doanh lấy một tấm áo choàng vừa giặt sạch mắc lên sào trúc thành lọng che cho nàng ta.
“Thư thư, đến đây muội biết đường rồi... thư.. thư không cần đưa nữa, phía trước có người đang đợi muội”. Trước mặt là hồ nước mênh mang khói sóng, Hạ Phương Vận chợt dừng chân, cúi đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mặt hồ.
Tô Doanh đổi giỏ trúc sang tay kia, lúc lắc bàn tay đỏ ửng đáo: “Không sao, đến đây rồi, để tôi đưa cô nương đến nơi đến chốn”.
Nàng tiếp tục đi thêm mấy bước mới nhận ra Hạ Phương Vận không theo chân, ngoái lại nhìn mới thấy nàng ta đang cầm lọng đứng trong bãi cỏ, lần đầu tiên vẻ mặt tỏ ra ngượng ngừng, xen lẫn gấp rút, phảng phất không biết nói gì, chỉ cười chúm chím.
Nàng chợt hiểu ra, cười nhăn nhó, hình như mình hơi nhiều chuyện, thiên kim nhà giàu này giả nam trang đến đây không phải du sơn ngoạn thủy, chắc định gặp tình lang?
Không hiểu sao, lòng nàng chìm hẳn xuống.
Giống quá... nữ hài tử này vì sao lại giống nàng lúc xưa đến thế?
“Được, tôi quay lại vậy, từ đây men theo hồ nửa dặm về phía nam sẽ đến Khúc Viện Phong Hà”. Nàng thầm thở dài, mỗi người có con đường riêng của mình, người khác làm sao can thiệp đến cùng được?
“Ồ”. Hạ Phương Vận đáp, gần như nhảy chân sáo tới, cởi tấm áo bố trả cho nàng rồi nói với vẻ chân tâm thành ý: “Thư thư, hôm nay không có thư thư, chắc muội đã lạc đường”.
Đôi mi nàng ta hấp háy, mắt nheo lại đầy ngọt ngào.
“Cô nương... phải cẩn thận”. Bất giác Tô Doanh buột miệng dặn dò, Hạ Phương Vận lại nhảy chân sáo, chợt quay đầu lại giữa màn mưa bụi lất phất, mỉm cười: “Thư thư, hôm khác muội sẽ đến nhà bái phỏng”.
Tô Doanh chỉ biết cười buồn, gật đầu cho phải phép, cũng không coi lời vị thiên kim tiểu thư kia là thật.
Nhưng Hạ Phương Vận lại dừng chân hỏi: “À, nhà thư thư ở đâu?”
Thấy nàng ta nhìn mình không chớp đầy hy vọng, Tô Doanh thở dài cười đáp: “Từ ngôi đình ban nãy đi về phía bắc, đến khúc quanh của Bạch Sa tuyền, nhà tôi dưới gốc cây ô cữu [1]”
“Được, lần sau muội sẽ đến thăm”. Hạ Phương Vận mỉm cười, rồi xòe cây chiết phiến trong tay, ra vẻ phong lưu tiêu sái, cúi người chào: “Thư thư, tiểu sinh cáo từ”.
Đoạn khuất bóng vào con đường mòn.
* * * * *
Dưới ánh đèn mờ mờ, Tô Doanh giặt xong chậu quần áo thứ ba, chợt nghe dưới gốc cây trước nhà vang lên tiếng vó ngựa. Nàng biết Tống Vũ quay về nhưng không có ý đứng dậy đón hắn.
“Doanh nhi, ta về rồi”. Tiếng đẩy cửa kèn kẹt, gió lùa vào kéo theo mùi thơm thoang thoảng, Tống Vũ bước vào, tựa hồ hôm nay hắn vui vẻ, thấy nàng không ra đón cũng không sầm mặt mắng mỏ.
Tô Doanh nhấc tay khỏi làn nước, gạt mấy sợi tóc xòa ngang trán, lặng lẽ nhìn hắn: áo quần thẳng thớm, gương mặt tuấn tú có phần đắc ý, không hiểu hôm nay đến nhà nào chơi bời mà lúc về chí đắc ý mãn, không mở mồm ra là oán hận có tài mà không gặp thời.
“Cơm trong bát còn nóng”. Nàng thở dài, nhấc bàn tay phồng rộp khỏi làn nước, lau vào áo, dù sao hắn cũng là chồng nàng, dù hắn thường rời nhà chơi rong nhưng mỗi lần hắn về đều có cơm nóng canh ngọt đợi sẵn.
Bất kể thế nào, hắn cũng là nam tử năm xưa nàng một lòng đi theo.
Tống Vũ khệnh khạng ngồi xuống cạnh chiếc bàn bát tiên, không buồn động cả ngón tay, đợi nàng bày biện thức ăn ra mới tỏ vẻ oán trách: “Sao lại đạm bạc thế này? Nàng là tiểu thư mà nấu ăn chẳng ra gì. Tống Tình Hồ ta vì nàng sa vào hoàn cảnh này, thật sự thảm quá”.
Vừa nói, hắn vừa cầm đũa gắp miếng măng hầm thịt lên nhai rau ráu.
Tô Doanh không đáp, lại ngồi xuống, cầm chày giặt tiếp tục công việc.
Nàng không muốn nghĩ nữa, mỗi ngày hắn đều rong chơi rồi về nhà ăn đẫy bụng, chưa từng mang nổi một xu về nhà, không hiểu sao nàng chịu đựng nổi đến giờ? Từ vị trí trưởng nữ Thôi gia giàu có, nàng sa sút thành người giặt thuê, thậm chí phải đêm hôm làm lụng nuôi hắn - thật ra ai nợ ai?
Nàng không nói gì, theo hắn hơn ba năm, trải qua quá nhiều sóng gió, lòng nàng đã nhạt, không còn hờn giận như thủa mới quen, nhiều lúc thậm chí nàng không còn cả sức lực trách móc hắn.
“Sao vậy, nàng không ăn hả?” Ăn một lúc, Tống Vũ mới phát giác thê tử không ăn, tỏ vẻ kinh ngạc cúi xuống hỏi. Dưới ánh đèn mờ mờ, chỉ có tiếng chày giặt vang lên rõ rệt, Tô Doanh đưa tay áo lau mồ hôi, thản nhiên đáp: “Thiếp uống mấy ngụm nước cơm rồi, số y phục này phải giặt xong trước sáng mai, sợ rằng không kịp”.
“Ài...” Thấy bàn tay thê tử cầm chày nổi từng vệt đỏ, Tống Vũ lau miệng, thở dài: “Doanh nhi, không ngờ Tống Vũ ta đầy bụng thi thư mà sa vào cảnh này”.
Tô Doanh dừng tay, liếc hắn, dịu dàng nói: “Tình Hồ, khoa cử năm nay, chàng nhất định phải đỗ cao”.
Nghe thê tử an ủi, bất giác Tống Vũ lại thấy nóng lòng, quăng đũa, phẫn hận rít lên: “Nữ tử vô tri, nàng không biết thời thế ra sao chăng! Nhũng nhiễu đảo điên, đâu đâu cũng thấy người ta đưa thiếp bái sư thỉnh cầu tiến cử, mấy kẻ dựa vào chân tài thực học đi thi? Kẻ sa sút như ta, tìm đâu ra chỗ dựa?”
Tô Doanh buông chày giặt xuống, thở dài: “Tình Hồ, bằng tài học của chàng, không cần luồn lọt cũng có ngày vươn lên. Lần này không trúng vẫn có thể đợi lần sau, thiếp không tin trên đời vĩnh viễn bất công”.
“Nhưng ta không thể đợi nữa”. Tống Vũ càng nóng nảy, đi đi lại lại, nhìn ánh đèn mờ mịt trong phòng soi lên chiếc bóng đen sầm chao chát trên tường: “Những kẻ đồng niên cùng thi cử với ta năm xưa hiện tại đều là quan tước. Tống Vũ ta tài hoa hơn hẳn chúng lại phải đổi tên lang bạt giang hồ, sống tạm bợ qua ngày”.
Tô Doanh thấy hắn nóng nảy, thoáng đau lòng nhưng trong mắt vẫn lạnh lùng - hắn lại nhắc đến chuyện này.
Mấy năm nay, mỗi lần thất chí, hắn lại nhắc đến chuyện phải đổi tên trốn đi cùng nàng, cơ hồ muốn ngầm nhắc nàng hắn đã phải hy sinh đến thế nào.
Ngày xưa, thật ra vì sao nàng lại bất chấp tất cả để cùng hắn trốn từ Tuyền Châu đến Lâm An? Có lẽ tất cả chỉ tầm thường như câu chuyện lưng ngựa nóc tường.
Thiếp trèo tường hái trái mơ xanh
Chàng ruổi ngựa qua, liễu buông mành
Nóc tường lưng ngựa cùng dõi mắt
Thiếp biết lòng chàng nhuốm điêu linh.
Chàng nát cõi lòng thiếp cũng đau
Núi nam tùng bách héo âu sầu
Hiểu thấu chân tình người quân tử
Kết tóc tiễn chàng cất bước mau.
Rồi cả hai được Bạch cô nương giúp đỡ chạy khỏi Tuyền Châu đến Lâm An, nghe ngóng tin tức mới biết, vì nàng bỏ đi khiến cha mẹ nổi giận, nói với người ngoài rằng nàng đã chết, đem quan tài không chôn “Thôi Doanh” xuống ba tấc đất đen.
Từ đó, nàng không còn là thiên kim tiểu thư, trở thành một dân phụ bình phàm vất vả kiếm kế sinh nhai... Thoáng cái đã ba năm, nàng cũng không hiểu vì sao từ mộng đẹp bị kéo về hiện thực mà mình chịu nổi ngần ấy năm?
Bạch cô nương không đoán sai, nàng phải đối diện với đời sống khác hẳn những tưởng tượng phơi phới lúc còn được bao bọc trong phòng khuê nhung lụa.
Lúc còn ở Tuyền Châu, ngẫu nhiên nàng đến hiệu mua một chậu hoa, không hiểu vì cớ gì lại trò chuyện với chủ nhân thần bí của cửa hiệu. Nữ tử có con chim anh vũ trắng đậu trên vai đó, đứng lẫn trong hoa cỏ nghe nàng kể chuyện muốn trốn đi cùng tình lang, từng lạnh lùng cảnh cáo nàng về cảnh ngộ hiện thời - quả thật không mảy may sai lạc.
Nàng khẽ thở dài, tiếp tục vung chày giặt.
Bạch Loa cô nương tuy nói đúng nhưng vẫn sai một điểm, đến giờ nàng chưa từng oán hận tình cảnh này, vẫn ở cạnh Tình Hồ, dù nghèo nhưng mối quan hệ giữa hai người không kết thúc trong oán hận.
“Nghỉ sớm đi, chàng mau tắt đèn, đừng phí dầu, thiếp giặt dưới ánh trăng cũng được”. Nàng thấy cơn giận của chồng từ từ xẹp đi, ủ rũ ngồi xuống bèn mỉm cười, dịu dàng khuyên.
Tống Vũ ngây người, phảng phất bị lời nói của thê tử dấy lên cảm khái, ngần ngừ một lúc rồi đến sau lưng Tô Doanh, nắm lấy vai. Nàng nhắm mắt, tựa vào hắn, tạm thời rũ hết lo toan, khóe môi nở nụ cười. Có lúc Tình Hồ cực kỳ biết thông cảm, mỗi lần như thế, nàng đều cho rằng quyết định khi xưa đúng đắn.
Tống Vũ ôm vai thê tử, mục quang biến đổi liên tục, sau cùng móc ra một vật: “À, Doanh nhi, ta biết nàng vất vả, xem ta mua gì cho nàng này?”
“Nhà ta còn nghèo, chàng mua làm gì?” Tô Doanh trách yêu, mắt hiện rõ niềm vui.
Nhưng thấy vật trong tay hắn, nụ cười cứng lại - một chiếc vòng phỉ thủy bịt vàng đang phát sáng giữa bàn tay.
“Chàng lấy đâu ra?” Nàng buột miệng, biến sắc hẳn.
Tống Vũ vốn tưởng nàng sẽ vui mừng cầm lấy ngắm nghía, không ngờ thê tử phản ứng như thế, lạnh lùng trách hỏi, bèn sầm mặt: “Ta mua đó, sao hả?”
Tô Doanh nhìn chiếc vòng tay đính kim cương, tỏ vẻ kinh ngạc: “Vật quý thế này, chàng lấy đâu ra tiền mua?”
Tống Vũ biến sắc, thu chiếc vòng lại, cười lạnh: “Doanh nhi, nàng thấy ta thế này, cho rằng ta không mua nổi vật gì chăng? Nàng đã không thích, ta hà cớ phải vất vả tìm lời chê trách”.
Y buông một câu nhạt thếch: “Ta ngủ đây”. Rồi không buồn thổi đèn, trèo ngay lên giường.
Tô Doanh quên cả ngọn đèn, ngây người nhìn ngọn lửa, chiếc vòng đó sao lại giống của Hạ Phương Vận đến thế? Lẽ nào....
“Bộp”, chày rơi xuống chậu, nước bắn tung tóe, lập tức đánh thức nàng. Không phải đâu... cửa hiệu trang sức nào chẳng có nhiều đồ như thế, nhất định chỉ là xảo hợp.
Nàng quay người thổi tắt ngọn đèn dầu, cầm chày lên - ngày mai phải giao đống y phục chất cao như núi này, vất vả kiếm sống khiến nàng không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nhưng lúc nàng giặt dưới ánh trăng, mặt nước lại ánh xạ lên nụ cười ngây thơ của cô bé nhà họ Hạ, cũng như nàng ngày xưa.
Như nàng mấy năm trước. Ngây ra một hồi, sắc mặt nàng nhợt đi.
* * * * *
Hôm sau, Tô Doanh chật vật mới giặt xong số quần áo, cảm giác lưng muốn gãy rời.
Trong nhà trống trải, Tống Vũ tựa hồ còn giận, ban nãy lặng lẽ rời nhà, vẫn như mọi ngày, không hiểu đến đâu chơi bời tận tối mới về.
Nàng nằm xuống giường, định nghỉ một chốc nhưng không hiểu sao cảm giác bất an càng lúc càng rõ, mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh thiếu nữ đeo vòng tay phỉ thúy bịt vàng lại hiện lên nhấp nháy trước mắt, nụ cười phảng phất biến thành bản thân nàng mấy năm trước.
Chợt nàng bật dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lúc ra bờ Bạch Sa tuyền, nàng lại gặp thiếu nữ Hạ gia.
Nàng ta vẫn mặc nam trang, cầm chiết phiến theo con đường mòn đi về phía Khúc Viện Phong Hà, mặt mày hớn hở, vừa đi vừa nhảy chân sáo, tựa hồ đang khe khẽ hát.
Tô Doanh đứng trong ngôi đình nhìn nàng ta tiến tới, trong lòng cảm xúc giao nhau. Nàng ta chỉ nhỏ hơn bảy tuổi mà nàng có cảm giác nàng ta là con gái mình.
“Hạ cô nương”. Nàng chợt buột miệng gọi.
Hạ Phương Vận quay lại, thấy nàng đứng trong đình liền mỉm cười, mắt sáng lên, chạy tới nắm tay nàng: “Chà, Tô thư thư! Thư thư...” Nàng ta nhìn xuống, không thấy giỏ liền cười: “Hôm nay thư thư không phải giặt đồ sao? Ở đây đợi muội?”
Tô Doanh ngây người, nha đầu này quả tinh tế thông minh, trong lòng nàng thầm thở dài, gật đầu: “Đúng, tôi đợi cô nương, bệnh đỡ chưa? Cô nương nên phải tiếp tục uống thuốc, bằng không bệnh khó khỏi lắm”.
“A, muội ghét thuốc lắm. Bọn lang băm nghĩ ra phương thuốc quái quỷ đó không biết độc ác đến thế nào”. Hạ Phương Vận bĩu môi tức giận, lại kéo tay Tô Doanh, sắc mặt ảm đạm hẳn: “Thư thư, đừng giặt đồ nữa tay thư thư... sắp nứt toác rồi”.
Trước tình cảm ngây thơ của nàng ta, Tô Doanh chợt hổ thẹn vì suy đoán trong lòng, cố nén xúc động nói ra những lời đã tính trước: “Đúng vậy, thư thư thiếu tiền, lẽ ra hôm nọ không nên thanh cao.... Chiếc vòng tay vàng đó, thư thư vẫn muốn lấy...”
Nàng chợt nhỏ giọng hẳn, quả thật không dễ nói tiếp.
Hạ Phương Vận ngây người, mãi mới hiểu ý, sắc mặt tỏ vẻ ngượng nghịu, buông tay ra. Tô Doanh mỉm cười, sắc mặt cũng hơi lúng túng.
Hạ Phương Vận thò tay vào ống tay áo, chợt đỏ ửng mặt, lý nhí: “Ngại quá, hiện tại muội không cởi được vòng. Tô thư thư, vòng... tay đó, muội đã cho người ta rồi”.
Tô Doanh sững người, phảng phất bị người ta đánh mạnh vào trái tim, băng tuyết dâng lên khiến toàn thân lạnh ngắt.
“Cô... cô nương nói gì, cho người ta rồi? Thật sự cho người ta? Cô... cô nương cho người ta thật ư?” Nàng nắm tay Hạ Phương Vận, đầu óc mông lung, truy hỏi gắt gao.
Hạ Phương Vận giật mình, liên tục gật đầu: “Cho rồi, cho thật rồi mà! Hôm qua muội đã tặng Tống lang”.
Tống lang? Tống lang!
Cảm giác được bàn tay đối phương ngày càng xiết chặt, Hạ gia tiểu thư gần như đau đớn phát khóc, kinh hoảng nhìn Tô Doanh mặt mũi nhợt nhạt, phát giác ánh mắt nàng sáng lên rợn người.
Nàng ta run lên, ấp úng: “Thư thư, thư thư bỏ muội ra... muội tặng thư thư hoa tai được không? Giá trị cũng như vòng tay! Khụ khụ, thư thư... định làm gì? Khụ khụ”.
Vừa khẩn trương, Hạ Phương Vận liền ho sù sụ, sắc mặt hồng lên, cố giãy ra, nhưng tay Tô Doanh như mọc rễ, nhãn tình thất thần nhìn nàng ta, phảng phất linh hồn cũng bay mất.
Hồi lâu Tô Doanh mới nhận ra mình thất thái, dọa Hạ Phương Vận hoảng sợ, vội buông tay cười khổ, vuốt nếp áo cho nàng ta: “A, không phải đâu, Hạ cô nương hiểu lầm rồi...”
Nàng ngừng lời, phát giác Hạ Phương Vận nhìn mình kinh hãi, chắc nàng ta cho rằng nàng là nữ cường nhân cướp bóc tiền tài, đành cười nhăn nhó, nghĩ ra được một cách giải thích: “Kỳ thật chiếc vòng đó giống hệt chiếc của mẹ tôi đeo trước kia. Mẹ tôi chết rồi, không để lại gì... vì thế thấy nó tôi mới...”
“A... biết vậy muội không cho người ta”. Hạ Phương Vận hiểu ra, liền giậm chân: “Thư thư đừng đau lòng, muội quay về sẽ bảo cha... khụ khụ, bảo cha làm thêm một chiếc y như thế”.
“Không cần đâu. Dù sao đó cũng không phải là di vật của mẹ tôi”. Tô Doanh buồn bã, vốn định đưa tay áo lên che nước mắt, nhưng không hiểu sao, lệ vẫn tuôn trào: “Có nhiều thứ bề ngoài giống nhau nhưng bên trong khác hẳn”.
Nói đến câu sau cùng, nàng khóc không thành tiếng, bao nhiêu uất ức, phẫn hận, cay đắng trong mấy năm dâng lên khiến nàng run rẩy.
“Thư thư, thư thư”. Hạ Phương Vận lại ngây người, thấy Tô Doanh thương tâm như vậy, mắt cũng đỏ theo, kéo tay áo nàng: “Đừng khóc nữa... đừng đau lòng. Muội... sẽ đòi chàng chiếc vòng đó, được không? Muội sẽ tặng thư thư... đừng đau lòng nữa”.
Tô Doanh chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn nàng ta - nàng không thể hận thiếu nữ chưa hiểu sự đời này. Nàng ta thiện lương, ngây thơ, xưa nay nào có ý nghĩ hại ai.
“Không cần, ngàn vạn đừng đòi về...” Nàng hơi kinh hãi, nắm tay Hạ Phương Vận kéo lại, run giọng: “Cô nương không nên đi gặp hắn! Không thể. Hắn, hắn sẽ hại cô nương”.
“Vì sao?” Hạ Phương Vận kinh ngạc, chợt lùi lại, trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc hẳn: “Thư thư không nên tùy tiện nói xấu người khác. Tống lang... Tống lang tốt lắm. Chàng không bao giờ hại muội”. Tâm tình vừa kích động, nàng ta lại gập người ho, sắc hồng trên mặt vừa tan đi lại ửng lên.
Nữ hài tử này... sinh mệnh đang chập chờn, nhưng vẫn giữ gìn niềm tin vào chân thiện mỹ của cuộc đời.
Tình Hồ, Tình Hồ... Chàng định lặp lại sai lầm ư? Tàn nhẫn quá.
“Muội không nói với thư thư nữa. Chần chừ lâu quá, Tống lang chắc nóng lòng lắm, muội đi đây”. Nghe người khác phê bình người trong lòng, nữ hài thiện lương hiển nhiên nổi giận, giậm chân cất bước, không nhìn đến Tô Doanh: “Thư thư... sau này đừng tùy tiện nói ra những lời đó. Muội ghét những người nói xấu Tống lang”.
Tô Doanh ngồi trong ngôi đình nhìn bóng dáng thiếu nữ ngây thơ dần xa khuất, cảm giác tâm lực mệt mỏi, vùi mặt vào hai bàn tay, nước mặt theo kẽ tay nhỏ xuống.
Nàng không ngờ rằng kết quả lại thế này...
* * * * *
“Phu thê nghèo khó trăm sự khổ. Tô cô nương, không phải tôi độc miệng, chỉ là tôi thấy Tống công tử e không thể sống đến lúc bạc đầu với cô nương... đến cuối lại là oán hận”. Ngày đó vị nữ chủ nhân Hoa Kính từng bình đạm khuyên nàng như thế.
Nàng mới mười bảy tuổi, lập tức nổi giận: “Bạch cô nương, cô không nên tùy tiện nói xấu người khác. Cô nương mới gặp mặt Tình Hồ, sao lại nói lăng nhăng rằng chúng tôi sẽ trở thành oan gia?”
Nữ tử có nốt ruồi như giọt lệ chực rơi xuống trên khóe mắt chỉ thở dài mỉm cười, đứng giữa vùng hoa cỏ: “Có lúc, nhìn một người chỉ cần một lần là đủ”.
Một câu thành lời phán.
Thiếu nữ tên Bạch Loa đó thật ra có phải là tinh quái trên trời? Vì sao còn trẻ thế mà nhãn quang đã sắc bén đến vậy... Bốn năm sau trải qua vô vàn khổ ải, dày vò nàng mới nhận ra mặt trái của Tình Hồ. Cũng những lời ấy, nàng nói với một thiếu nữ khác, lại khiến nàng ta tức giận bỏ đi.
Tô Doanh lau sạch nước mắt dính trên tay vào áo, cắn môi cười thảm: có lẽ Bạch cô nương đoán đều đúng, trừ một điều, nàng không hận Tình Hồ, vĩnh viễn không hận. Trong lòng nàng vẫn yêu hắn, vẫn coi hắn là chồng nên không thể hận hắn.
Nhưng thiếu nữ mỹ lệ thuần chân nhà họ Hạ này... không thể để hắn làm đau lòng nàng ta.
Xưa nay nàng vẫn chịu đựng. Tình Hồ không lo cho gia đình, cả ngày lang thang bên ngoài tán gẫu, chè chén, lúc về nhà lại nói với nàng là hắn đi mưu cầu hoạn lộ nhưng nàng vẫn là người vợ hiền lương, chưa từng nửa lời oán than hay châm chọc.
Nhưng còn với Hạ Phương Vận... Tình Hồ, chàng quá lắm rồi.
Nàng chợt đứng phắt dậy.
* * * * *
Lúc về nhà, bất ngờ thấy Tống Vũ đang có mặt, sắc mặt tỏ ra nóng ruột, hiển nhiên gặp phải việc không như ý. Tô Doanh lạnh lùng nhìn hắn, biết hắn đến Khúc Viện Phong Hà đợi hồi lâu không thấy người mới quay về.
Tính tình hắn nóng nảy, kiêu ngạo.
Đang lúc không vui nên thấy thê tử về nhà, hắn cũng không buồn ngẩng lên.
“Đưa chiếc vòng tay cho thiếp”. Hắn không ngẩng lên nhưng Tô Doanh tự động đến trước mặt hắn, thò tay ra.
Hắn sửng sốt, thê tử xưa nay đoan trang, dù nghèo cũng thanh cao, hành động này khiến hắn không ngờ, ngẩng lên cười lạnh lùng: “Thế nào, cũng cần vật đó sao?”
Tô Doanh nhìn hắn chằm chằm, từ từ nói từng chữ: “Đưa cho thiếp - để thiếp trả lại Hạ gia tiểu thư”.
Giọng nàng bình thản nhưng Tống Vũ lại biến sắc, cơ hồ nhảy dựng lên. Sao Doanh nhi lại biết? Không phải mỗi ngày nàng đều bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm sao? Hà cớ nàng lại biết... hắn làm gì bên ngoài? Sắc mặt hắn đỏ lựng, nhìn vợ với vẻ kinh hoảng.
“Đưa cho thiếp”. Sắc mặt Tô Doanh cũng nhợt đi, dáng vẻ vẫn bình tĩnh kinh người, đưa tay ra: “Thiếp sẽ trả chiếc vòng cho Hạ Phương Vận, mấy hôm nữa chúng ta chuyển đến phủ Đài Châu ở, chàng không cần nói gì cả”.
Tống Vũ lấy chiếc vòng ra, thấy vợ bình tĩnh như vậy, thầm thở phào một hơi, lau mồ hôi tuôn ướt trán, dù gì con gái nhà giàu cũng biết hàm dưỡng, hắn chỉ sợ nàng khóc lóc ầm ĩ, thậm chí để tin này lan ra ngoài... Thôi gia ở Tuyền Châu hận hắn dẫn con gái trốn đi, chỉ sợ đến hôm nay vẫn không chịu bỏ qua.
Hắn đưa chiếc vòng tới, Tô Doanh lặng lẽ đón lấy, ngắm nghía hồi lâu, chợt nhạt nhẽo nói: “Tình Hồ, chúng ta ăn cơm”. Nàng quay người vào nhà, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tống Vũ thấp thỏm đi theo, thầm đoán suy nghĩ của vợ, hình như nàng không nổi giận, đâm ra gan dạ hẳn, rụt rè lên tiếng: “Doanh nhi, nàng đừng giận. Ta... lý nào lại thích nha đầu đó? Ả có biết gì, so với nàng thế nào được...”
Hắn vốn định nói mấy câu nịnh vợ, không ngờ Tô Doanh quay phắt lại, nhãn tình như đao sắc quét qua mặt hắn, lạnh lùng thốt: “Không biết gì nên càng dễ dụ dỗ, đúng không?”
Tống Vũ thấy sắc mặt nàng trầm xuống, biết nàng nổi giận, liền hoảng sợ. Ba năm nay, tuy lưu lạc khốn đốn, chưa bao giờ hắn thấy nàng oán hận, hiển nhiên lần này đã chạm đến nỗi niềm của nàng.
“Doanh nhi, nàng đừng giận! Ả tự đưa chân vào, ta... ta chỉ...” Hắn định cực lực rũ thoát can hệ, nhưng càng nghĩ càng uất ức, liền nổi giận: “Nàng xem. Mấy năm nay chúng ta sống thế nào! Cứ khổ thế này bao giờ chúng ta mới ngẩng mặt được? Ta không chịu nổi... nàng cũng phải chịu khổ mà. Hạ gia họ có tiền có thế”.
Hắn định nói nữa nhưng thấy sắc mặt Tô Doanh trắng nhợt nhạt, bất giác run rẩy.
“Hay, hay lắm... hóa ra chàng không yêu nàng ta”. Tô Doanh hoang mang chống tay xuống bàn, phảng phất không còn cả khí lực đứng vững, lẩm bẩm: “Hóa ra chàng dẫn dụ nàng ta nhưng không yêu thương”.
Tống Vũ vội gật đầu, cầm tay nàng: “Doanh nhi, ta quyết không hai lòng với nàng. Nha đầu nhãi ranh đó không có đầu óc, so với nàng thế nào được? Nàng không biết đâu, nha đầu đó mắc bệnh lao, chắc không sống được mấy nỗi nữa...” Hắn dừng lại, cẩn thận quan sát thần sắc thê tử, thấy nàng không đáp, ánh mắt trống rỗng nhìn khoảng không trước mặt với vẻ hoang mang.
Hắn lấy lại dũng khí, sau cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ta, ta... kỳ thật chỉ muốn vào nhà họ, với tài thế của họ thì ta đi thi có thành vấn đề gì?.... Thiên Hương bất quá sống thêm được nửa năm, Doanh nhi, nàng có thể... có thể nhẫn nhịn cơn giận nhất thời, đợi ả chết rồi thì phần gia sản đó...”
“Hay lắm... Tình Hồ, chàng tính toán hay lắm”. Bất chợt, Tô Doanh lên tiếng, giọng nói phiêu diêu như từ xa xăm vọng về khiến hắn giật nảy mình.
Nhưng nàng không tỏ vẻ phẫn nộ, chỉ với nụ cười nửa miệng nhìn chồng đang nói ướt đẫm mồ hôi khắp mặt, khẽ thở dài gật đầu: “Chàng tính toán hay lắm”.
Tống Vũ thở phào, đến gần nắm lấy vai thê tử: “Doanh nhi, ta cũng chỉ muốn tương lai chúng ta tốt đẹp hơn...”
“Năm xưa cùng thiếp trốn đi, vốn chàng cho rằng Thôi gia không nỡ bỏ đứa con gái duy nhất, đành chấp nhận hôn sự, đúng không?” Bất chợt Tô Doanh ngẩng lên, lạnh lùng hỏi hắn, “chàng cho rằng lấy được thiếp sẽ lấy được gia sản của Thôi gia, đúng không? Chàng không ngờ cha mẹ quyết liệt như vậy, lại rũ bỏ đứa con gái không biết tốt xấu này... tính toán của chàng thành công cốc, đúng không?”
Nghi vấn vẫn đeo đẳng trong lòng nhưng không dám hỏi, hôm nay được chứng thực, nàng hỏi liền một hơi, ánh mắt sáng lên lạnh người, chợt vung tay, cho chồng một bạt tai thật mạnh.
“Chát”. Trên mặt Tống Vũ nổi rõ năm dấu đỏ, bị cơn giận của người vợ ôn thuận chấn nhiếp, ngây ngô nhìn nàng, mặt thoạt đỏ thoạt trắng.
“Tống Tình Hồ! Chàng hại thiếp còn chưa đủ sao? Còn định nhằm vào nữ hài chưa hiểu sự đời của Hạ gia... Nàng ta còn trẻ, mắc chứng bệnh đó vốn đã số khổ, không ngờ... không ngờ còn gặp phải loại người như chàng”. Ánh mắt Tô Doanh sắc lẹm như chủy thủ, cơ hồ móc tim chồng ra, rít lên chói tai. Kỳ quái, trong thời khắc đó, nàng đau lòng cho nữ hài tử đó hơn tất cả.
“Nếu chàng yêu nàng ta, thiếp còn nhẫn nhịn được... coi như thiếp chấp nhận số mệnh. Nhưng...” Nàng dừng lời, ngón tay gần như cắm vào bàn, hít một hơi rồi đưa mắt nhìn nam tử nàng phó thác cả đời: “Nhưng chàng muốn hại nàng ta! Quá, quá ti tiện... thiếp cho chàng biết, thiếp quyết không để chàng đắc chí, thiếp sẽ cho Hạ gia biết chàng thật ra là loại người nào”.
Sau cùng Tống Vũ cũng tỉnh lại, mặt nóng bừng, dấu tay hằn trên má hình như thổi bùng lên lửa giận trong lòng, gầm vang lật tay tát Tô Doanh: “Tiện nhân, ngươi dám hả? Phải để ngươi nhận rõ mình là loại đồ chơi nào, ngươi tưởng ta đường hoàng cưới ngươi về sao? Chúng ta bái đường chưa? Ngươi bước chân vào nhà ta rồi sao?”
Gương mặt khốn kiếp cuối cùng đã bộc lộ.
Hắn tóm lấy tóc nàng, dụng lực tát thật mạnh khiến miệng nàng chảy máu mới dừng: “Tiện nhân, không đánh không được. Cưới là vợ, theo là thiếp, biết chưa hả? Căn bản ngươi không xứng là thiếp, dựa vào đâu đòi quản ta? Giờ ta sẽ đi cưới con nhóc đoản mệnh nhà họ Hạ, ngươi làm gì được?”
Thân thể gầy gò của Tô Doanh loạng choạng, đầu đập vào chậu giặt chảy máu. Nàng hao hết sức lực kiếm sống, thậm chí không có sức hoàn thủ quyền cước của chống. Trong khoảnh khắc đó, nàng hiểu rằng bạch y nữ tử thần bí nói không sai, nàng hận hắn. Cuối cùng nàng cũng hận hắn thấu cốt.
“Đừng lằng nhằng. Có tin lão tử đánh chết tiện nhân ngươi?” Hắn cầm tóc nàng đập vào tường, khiến nàng thét lên đau đớn.
Hắn cười lạnh, giật chiếc vòng phỉ thúy, phất tay áo, nghênh ngang bỏ đi. Nam tử này bề ngoài phong lưu tiêu sái xiết bao, không phải năm xưa nàng gặp hắn, từng bị lời lẽ phong lưu văn nhã mê hoặc ư? Nhưng ai ngờ sau lớp áo lại là cầm thú.
Hắn định hại người, định hại một nữ hài tử mới mười sáu tuổi.
Nàng bò dậy, phẫn nộ đến cực điểm. Nữ tử ngây thơ như Hạ Phương Vận sao có thể sa vào tay quân cầm thú này.
Thấy hắn đắc ý dương dương đi về hướng Khúc Viện Phong Hà, nàng dốc sức bò đến bên chậu gỗ đứng dậy, chợt tay chạm vào một vật cứng, cúi xuống nhìn, hóa ra là chày đá nàng thường dùng để giặt quần áo.
* * * * *
Hoàng hôn.
Kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ ngoài tiểu viện bị đẩy ra, một cái đầu thò vào nhìn quanh quất, thấy cây ô cữu cổ thụ, hình như xác định rõ ràng mới thè lưỡi. Thanh niên đến thăm khẽ đẩy cửa tiến vào khoảng sân trống trải.
“Tô thư thư! Tô thư thư! Thư thư có nhà không?” Kinh ngạc trước tiểu viện phồn hoa mỹ lệ, lại nghĩ đến vị nữ chủ nhân xinh đẹp, thiếu nữ mặc nam trang gọi mấy tiếng.
Không ai trả lời, Hạ Phương Vận đi thêm mấy bước, gõ cửa căn nhà nhỏ: “Thư thư có nhà không? Muội đến xin lỗi. Sáng qua muội nóng giận mới nói linh tinh, thư thư đừng để tâm... thư thư, thư thư”.
Vẫn không có ai đáp lời.
Hạ Phương Vận thất vọng thở dài, quả thật xui xẻo, hôm qua đến Khúc Viện Phong Hà đợi Tống lang, cả ngày không thấy hắn, nhớ lại chuyện nói năng thiếu khách khí với Tô Doanh, cơn giận hờn thiếu nữ qua đi, nàng đâm ra hối hận, định đến xin lỗi.
Nàng quay người nhưng luống cuống va vào một vật, cúi nhìn liền nhận ra là cái chày đá vẫn dùng để giặt quần áo, định đi tiếp chợt ánh mắt hoa lên, toàn thân cứng lại bất động.
Máu! Máu! Đầu cây chày dính đầy máu.
Nàng thất thanh rú lên, chạy ngay xuống bậc thềm nhưng thấy dưới gốc ô cữu ở mé nam có một nấm đất chưa đắp xong, lộ ra thân trên của thi thể, phía sau đầu bị đập vỡ nhưng nàng vẫn nhận ra gương mặt quen thuộc, liền thét lớn.
Nữ tử ngồi trong bụi cây chầm chậm ngẩng lên, thấy nàng liền mỉm cười uể oải: “Hạ cô nương... đã làm cô sợ chăng? Ai, đừng sợ, tôi vì muốn tốt cho cô nương mới giết hắn”.
Sắc mặt Tô Doanh trắng bợt như tờ giấy, bình tĩnh rợn người, bị người khác nhìn thấy hành động giết người nhưng không hề hoảng sợ, cẩn thận vốc từng nắm đất rải lên mặt Tống Vũ: “Đừng nhìn hắn, Hạ cô nương đừng nhìn. Hắn đáng chết. Hắn chỉ biết hại người... hiện giờ mới thật sự chịu ngoan ngoãn”.
“A!” Thiếu nữ mới mười sáu tuổi đầu lùi lại, bịt mồm lại ho sặc sụa, vừa ho vừa bỏ chạy điên cuồng: “Giết người, giết người rồi”.
Tô Doanh chưa kịp ngăn lại, Hạ Phương Vận đã chạy đi, rất nhanh nàng nghe thấy trong thôn cạnh đó có người hỏi: “Giết người ở đâu?” Nàng nhắm mắt thở dài, lại vốc đất rải lên mình Tống Vũ.
* * * * *
Vụ án Tô Doanh giết chồng lay chuyển Lâm An một thời, nữ tử mỹ lệ như thế lại độc ác đến mức giết chồng, khiến tất cả người Lâm An rúng động, vây kín phủ nha xem xử án.
Nhưng lúc bị thẩm vấn, nàng an tĩnh kinh nhân, không hề hung hăng hay tuyệt vọng như mọi nữ phạm mắc tội giết chồng khác, nhất nhất trả lời rành rọt mọi câu hỏi của các vị đại nhân.
“Dân nữ giết Tống Vũ... đúng, dân nữ dùng chày giặt đập đầu hắn từ sau lưng”. Nàng không hề thoái thác, nhận tội với phủ doãn ngay.
“Phạm phụ Tô Doanh, vì sao ngươi lại giết chồng?” Phủ doãn hơi kinh ngạc, nữ tử văn nhã này có khí chất cao quý khôn tả, hoàn toàn không giống một kẻ sát nhân.
Tô Doanh ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Không vì nguyên nhân gì, nhất thời cãi cọ, hắn đánh dân nữ... dân nữ thuận tay cầm lấy chày đập hắn”.
Người đến xem thì thầm: bà nương độc ác này nói năng thản nhiên như không.
Phủ doãn tuy còn hoài nghi nhưng nữ phạm thừa nhận quá dễ dàng khiến ông ta không biết hỏi gì nữa, lấy bút đỏ viết lên mấy chữ: “Chém đầu làm gương”.
Lệnh tiễn quăng xuống, đám đông hô lên vang lừng nhưng sắc mặt phạm phụ vẫn không hề biến đổi.
“Dân nữ vô tội”. Đột nhiên, nàng ngẩng lên nói một câu rất khẽ.
Chúng nhân ngây người, ngay cả phủ doãn cũng phấn chấn hẳn, có tình tiết mới phát sinh chăng? Trực giác của ông ta quả nhiên không sai, đằng sau vụ án này còn có ẩn tình... Tận lúc sắp mất mạng, nữ tử này mới định tiết lộ sự thật chăng?
“Hừ, phạm phụ to gan, có oan tình gì mau nói ra cho bản tọa nghe, lẽ nào ngươi không giết người?”
Nghe tiếng thước gỗ gõ xuống, nàng chớp mắt, lắc đầu: “Không, người do dân nữ giết”.
Người xem mắng lớn, giết người còn nói mình oan uổng, nữ tử này định đùa với phủ doãn chăng? Lâm An phủ doãn biến sắc, Tô Doanh nhìn ông ta, ánh mắt trấn định vô cùng, nói từng câu: “Nhưng dân nữ vô tội, chỉ có trời cao mới biết những gì Tô Doanh này làm là đúng”.
Người xem cười vang, chưa bao giờ họ thấy ai thẳng thắn nhận tội, không tìm ra chứng cứ lại nói mình oan uổng.
“Chà, vị tiểu nương tử này, ông trời tin nàng oan uổng có tác dụng gì? Đến giờ hành hình, ngay cả cái đầu thiên kiều bách mị cũng không giữ được đâu”.
“Đúng đúng, mau nói xem thật ra ai giết chồng nàng? Nàng tự nhận oan uổng, vậy nói ra hung thủ đi”.
Nghe tiếng huyên náo bên dưới, Tô Doanh chỉ lắc đầu: “Người do tôi giết. Trời cao biết tôi vô tội”.
“Ồ! Trời biết? Trời biết có ích gì! Ngươi tưởng mình là Đậu Nga [2] chắc, tuyết rơi sẽ vào tháng sáu đại hạn để chứng minh ngươi không đáng chết sao?”
Người trong sảnh đường không nhịn được, lớn tiếng cười nhạo mắng mỏ, nàng chỉ nhắm mắt không đáp.
Nàng tuyệt đối không muốn kéo thêm thiếu nữ đáng thương đó vào, việc này liên quan đến danh tiết cả đời của nữ tử, giữa đời Tống lễ giáo nghiêm ngặt này, nào phải chuyện tầm thường.
Hình luật Đại Tống phán nàng tội chết nhưng nàng tin rằng, lúc đối diện trời cao, nàng không làm sai, nàng vô tội.
Nàng không thẹn với lòng.
* * * * *
Lúc tù xa đến gần Thái Thị Khẩu, Tô Doanh thấy hai đường chật ních người đứng xem, họ nhận ra nữ tử xinh đẹp trong xe sắp bị chém đầu, đều thấy thú vị, nhao nhao đi theo xem hành hình.
“Nàng ta xinh đẹp thế này, sao lại giết người nhỉ?”
“Hung hãn lắm! Nghe nói dùng chày đá đập vỡ đầu chồng”.
“Khà khà... đúng, lại còn cứng cỏi nữa cơ, nhận tội ngay - kỳ quái là nhận tội giết người nhưng vẫn nói mình oan uổng. Vừa nhận mình giết người, vừa bảo mình oan uổng, không kỳ quái là gì?”
“Còn nói chỉ có trời cao mới biết thị không đáng chết... Bất quá trời cao cũng biết đến lúc thị phải chết rồi, ha ha”.
“Hắc hắc, chưa biết chừng trời cao nổi giận sẽ rải tuyết giữa tháng sáu, giáng sấm giữa mùa đông....”
Người xem liên tục bàn tán rồi cười cợt chỉ trỏ, tất thảy đều là những kẻ vô công rồi nghề đi xem náo nhiệt.
Xe đi qua ngõ Thiên Thủy, những lời bàn tán kinh động đến một bạch y nữ tử sống trong ngõ. Nàng đi ra khỏi cửa hiệu, liền biến sắc buột miệng: “Rồi cũng đến ngày này... Tuyết nhi, Tuyết nhi xem kìa”.
Con bạch anh vũ vẫy cánh đậu lên vai nàng líu lo.
“Thôi cô nương, tôi kính cô một chén tiễn biệt”. Tô Doanh quỳ giữa đài hành hình, đang nhắm mắt không muốn nghĩ gì nữa, bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh, trong lòng liền rúng động. Thôi cô nương, nàng ta lại biết tên mình!
Tô Doanh kinh ngạc mở bừng mắt, trước mắt hiện ra một khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, nữ tử đó trang phục trắng toát, tay cầm một bát rượu, ngồi trước mặt nàng, nốt ruồi ở khóe mắt cơ hồ rơi xuống.
“Bạch cô nương!” Nàng kêu lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nếu không phải bị trói, chắc nàng đã nhảy tới nắm hai tay nữ tử, “cô, cô nương cũng ở Lâm An?”
“Một năm nay tôi vẫn ở Lâm An”. Bạch Loa mỉm cười.
“Đáng tiếc... tôi không biết. Nếu tôi biết sớm một chút, sẽ đến tìm cô nương”. Từ lúc tuyên án, từ công đường đến hình trường, nàng vẫn ung dung, nhưng vừa thấy bạch y nữ tử, bất giác nàng buông tiếng thở dài ủ rũ: “Sự tình... chắc không đến nỗi thế này”.
“Cô nương giết Tống công tử?” Bạch Loa hỏi, trong mắt nàng thần sắc mông lung.
Tô Doanh ngẩng phắt dậy, ánh mắt vô cùng kiên định: “Nhưng tôi biết mình không sai. Cô nương có tin tôi vô tội không... tôi giết hắn nhưng ông trời biết được tôi không làm gì sai”.
Ánh mắt Bạch Loa mờ đi, đưa chén rượu đến sát môi Tô Doanh: “Tôi tin”.
Tô Doanh chợt mỉm cười, uống hết bát rượu nồng, nhìn quanh chúng nhân rồi thở dài: “Bạch cô nương... tôi hối hận lắm, khi xưa đã không nghe lời cô nương. Mấy năm nay...”
Nàng hạ giọng, kề sát tai Bạch Loa kể lại qua loa mọi gian khổ từng trải rồi ngẩng mặt nhìn nữ tử thần bí, cười thê thảm: “Cô nương nói xem, có phải tôi mù không? Nhưng tôi không thể để hắn tiếp tục hại người... Bạch cô nương, tôi sa vào cảnh này là tự chuốc lấy, cô nương thấy tôi sai lầm chăng?”
Trên thế gian này, nàng chỉ tin tin nữ tử áo trắng này, bao nhiêu cay đắng, oan ức trong lòng nàng muốn mang xuống tuyền đài, mang lên trời cao... nhưng gặp nữ tử này, nàng muốn kể hết.
Bạch Loa nắm lấy vai Tô Doanh, ngón tay run bần bật.
Nàng đã thấy nhiều việc trên đời, gặp nhiều nữ tử khác nhau, có người cười, người khóc, có người điên người cuồng... nhưng không ai như nữ tử trước mắt. Nữ tử trên đời kiên trinh tự lập như thế có mấy người, lại rũ bỏ mạng sống để bảo vệ một người khác, tính tình quyết tuyệt cương liệt này càng hiếm thấy.
Thấy Tô Doanh mỉm cười trước lúc chết, Bạch Loa cảm giác thành lũy vững chắc trong nội tâm từ từ rung động.
Tiếng thanh la vang lên, thời thần đã tới.
Đao phủ thô bạo đẩy hai người ra, nhưng ngón tay vừa chạm vào Bạch Loa, trên lưng chừng không chợt lóe lên bóng trắng, hung dữ mổ vào tay khiến hắn kêu váng lên. Bạch Loa lùi lại một bước, con anh vũ Tuyết nhi lắc lư đáp xuống vai nàng.
Sắc mặt nàng nhợt đi, lặng lẽ nhìn Tô Doanh trong pháp trường, ngón tay xiết lại, cơ hồ cắm vào da. Bạch anh vũ cảm giác được nội tâm chủ nhân sôi trào, lập tức xù lông cảnh giác nhìn tứ xứ.
“Bạch cô nương, đa tạ đưa tiễn... ơn kiếp này không kịp báo đáp, kiếp sau Tô Doanh nhất định kết cỏ ngậm vành”. Tấm bài sau lưng nàng bị rút ra, đao phủ giơ quỷ đầu đao lên, nàng vẫn từ từ quỳ xuống lạy một lạy.
“Khóc đi! Mau khóc đi! Xú bà nương, mồm miệng cứng lắm”. Người quanh đó vốn định đi xem kịch hay, không ngờ nữ tử như hoa như ngọc cứng rắn thế này, đâm ra thất vọng nên thi nhau kêu to.
Tô Doanh quật cường nhìn quanh với vẻ khinh thường, rồi nhắm mắt lại quỳ xuống.
Sắc mặt Bạch Loa trắng như tuyết, ngón tay thu vào trong ống tay áo, định niệm quyết.
“Đừng xung động”. Chợt trong đám đông thò ra một cánh tay đặt lên vai nàng. Tuyết anh vũ bay lên, thấy thanh niên mặc kình trang màu đen liền kêu quang quác đáp xuống vai, vẫy cánh với vẻ thân thiết.
Bạch Loa không quay lại cũng biết chủ nhân bàn tay là ai, tay nàng lòng ra nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt.
“Lòng trần đã động, nhúng tay vào hồng trần tục sự, bao nhiêu năm thanh tu của muội sẽ bị hủy hết... không thể quay về Doanh Châu [3] được. Hà huống hiện tại muội chưa có năng lực ấy”. Hắc y nam tử nhẹ nhàng nhắc, mắt nhìn vào pháp trường thở dài: “Loa nhi, muội tu luyện bao nhiêu năm vẫn chưa đủ định lực”.
“Thời thần đã đến, hành hình!” Tiếng thanh la vang lên, giám trảm quan quăng lệnh tiễn xuống, đao phủ giơ đao lên.
Thân thể Bạch Loa run lên, nhắm mắt nghiêng đầu đi, chỉ nghe tiếng rít khe khẽ vang lên như tiếng gió lùa qua, nàng biết âm thanh lúc máu phun khỏi cổ cũng giống tiếng gió.
Tiếng hò hét vang lên tứ phía, hiển nhiên nhát chém của đao phủ cực gọn khiến họ mãn nhãn.
“Đi thôi, nàng ta chết rồi”. Người sau lưng nàng khẽ nói một câu rồi kéo nàng đi.
Bạch Loa vẫn nhắm mắt, đi theo thanh niên mấy bước, chợt dừng lại, buồn bã nói: “Nhưng... Trạm Lô, nàng ta thật sự oan uổng... vì nam nhân đó mà phải mất mạng. ‘Lực’ trong lòng nàng ta không kém hơn chúng ta”.
“Chỉ có trời cao mới biết nàng ta oan uổng hay không”. Hắc y thanh niên tên Trạm Lô vẫn lạnh lùng nhìn nàng, bình thản đáp: “Hà huống mỗi miếng ăn, ngụm nước đều có nhân quả. Chúng ta không phải người thế thiên hành đạo, Loa nhi, muội nên quên hết tình cảm đi”.
“Muội không thể đạt đến cảnh giới quên hết mọi sự”. Thân hình Bạch Loa lại run lên mở bừng mắt thở dài: “Chỉ tiếc hiện tại muội chưa đủ sức, nếu Huyền Minh ở đây thì tốt quá... chắc sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta chịu khổ”.
Nghe đến cái tên này, không hiểu sao Trạm Lô cúi đầu không nói gì, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Muội muốn tất cả biết rằng, nàng ta vô tội”. Hồi lâu sau, Bạch Loa nhấn mạnh từng chữ như tự hứa với mình.
* * * * *
Hôm đó Hạ gia đều cả trầm mặc, bầu không khí cực kỳ nặng nề, bệnh của tiểu thư đột nhiên trở nặng, mấy ngày liền không tỉnh, tuy đại phu nói nguyên nhân do bệnh lao nhưng chỉ có vú nuôi thân cận và mẫu thân nàng ta biết được ngọn nguồn.
Mấy năm nay Tiết đại phu gần như dùng hết cách, ngoại trừ việc dùng phương thuốc trái đạo lý. Nhưng vị tiểu thư xưa nay không chịu dùng vì hiềm phương thuốc đó âm độc, trong thời khắc liên quan đến sống chết lại gật đầu đồng ý.
“Tiểu thư, tiểu thư, mau dùng thuốc. Nhân lúc còn nóng dùng ngay mới nhanh khỏi bệnh”.
Giờ Ngọ bốn khắc, Hạ Phương Vận gập người ho trong trướng, cha mẹ nàng nhìn nhau khóc ròng, biết rằng bệnh của con gái nặng lắm rồi, lần này e rằng không thể qua nổi. Đang yên lặng, vú nuôi từ ngoài bưng thuốc do khoái mã đưa về đến: “Tiểu thư, mau dùng thuốc đi, dùng xong sẽ khỏe lại”.
Bệnh nhân nằm trên giường cố mở mắt, đồng tử sáng lên kỳ dị: “Có phải... khụ khụ, vừa lấy từ hình trường ở Thái Thị Khẩu về không? Khụ khụ, khụ khụ! Phải không?” Nàng vừa mở miệng lại ho dữ dội, hai gò má ửng lên.
“Đúng vậy, tiểu thư... mau nhân lúc nóng dùng đi”. Vú nuôi đưa đĩa tới.
Bánh màn thầu vốn trắng mịn, mềm nhũn, hút đẫm máu tươi nóng bỏng, bốc hơi nghi ngút, nổi bật trên nền đĩa trắng tinh. Ánh mắt Hạ Phương Vận chợt sáng lên, không hiểu lấy đâu ra khí lực, tự ngồi dậy cầm bánh màn thầu đẫm máu, nắm hơi chặt khiến một giọt nhỏ xuống tay.
“Ha ha... ta phải ăn nữ nhân ác đã giết chết Tống lang. Khụ khụ, khụ khụ”. Thiếu nữ suy nhược cực độ, ánh mắt lại sáng đến lạnh người, chứa đầy cừu hận cùng phẫn nộ, vừa cắn bánh vừa ho, máu từ khóe môi nhợt nhạt nhỏ xuống, vú nuôi vội lấy khăn tay lau giúp.
Chợt Hạ Phương Vận cầm chiếc màn thầu thấm máu, vừa ho vừa bật khóc nức nở, sắc mặt nhợt đi.
“Tiểu thư, tiểu thư, đừng khóc nữa... nữ nhân đó đã chịu tội rồi. Cơn giận trong lòng tiểu thư cũng nên tan đi”. Biết được tâm sự của tiểu thư, vú nuôi khuyên giải, Hạ Phương Vận không nói gì, tiếp tục ho sặc sụa, ngẩng lên nhìn vú nuôi.
Người đàn bà từng trải mưa gió mà thấy ánh mắt tiểu thư cũng bất giác hít một hơi khí lạnh, ánh mắt của người muốn chết, ảm đạm mà vô lực, ẩn chứa thất vọng xen lẫn bi ai.
“Vú nuôi, vì sao... khụ khụ, lại trở thành thế này... khụ khụ!” Hạ Phương Vận nhìn cái màn thầu nhỏ máu trong tay, chợt khẽ nói một câu, thân thể ngã xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Cả nhà vang lên tiếng kêu khóc, cùng xúm lại.
* * * * *
Không ngờ còn có người đi nhặt xác an táng cho nữ tử giết chồng, hơn nữa nơi chôn cất lại là vị trí đẹp nhất ngay quan đạo phía bắc ngoài thành Lâm An.
Mộ phần tọa lạc dưới một gốc cây long não cổ thụ, bia mộ làm từ loại đá tốt nhất khắc hàng chữ: Thôi thị Doanh Doanh chi mộ. Nếu nhìn kỹ ắt thấy hai bên còn khắc đôi hàng chữ rất nhỏ ca ngợi khí tiết và ngạo cốt của nữ tử trong mộ:
Sông núi chốn đây từng chôn ngọc;
Trăng gió ai người gạn đúc vàng.
Nét chữ mềm mại, tựa hồ do nữ nhân viết lên.
Lúc hạ táng là cuối xuân, Thẩm tam thẩm bán trà ngoài thành kể rằng người xây mộ là một bạch y nữ tử, thanh tú mỹ lệ như tiên tử hạ phàm. Nàng ta mặc áo trắng đến tế bái trước mộ, đốt hương khấn khứa rồi không hiểu làm gì mà còn quanh quẩn gần nửa ngày mới đi khỏi.
Quan đạo thường có người đọc sách đi qua, thấy hàng chữ trên bia đều hỏi han nguyên cớ nữ tử vì sao bất hạnh “nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương” nhưng khi biết đó là ác nữ giết chồng, ai cũng lắc đầu thở than: Sao đến nông nỗi!
Nàng đã thừa nhận tội giết chồng nhưng lại thề trước trời cao rằng mình vô tội.
Thẩm tam thẩm thường kể cho khách uống trà vụ án chấn động Lâm An mấy năm trước, rồi chỉ vào ngôi mộ lẻ loi than thở: “Nếu trời cao biết nàng ta oan uổng, chắc sẽ rải tuyết vào tháng sáu, giáng sấm giữa mùa đông? Sao ta ở đây lâu thế rồi mà chưa thấy dấu hiệu gì? Cũng chưa từng nghe nói đến cả chuyện nàng ta báo mộng kể lại nỗi oan”.
Mấy tháng qua như gió thoảng, thoáng cái đã đến tháng sáu mùa hạ nóng nực.
Hôm đó, Thẩm tam thẩm dậy sớm ra ngoài thành mở quán, chuẩn bị một ngày buôn bán, chợt liếc mắt nhìn qua ngôi mộ bên đường, siêu nước trong tay rơi đánh choang xuống đất.
Bà cầm vạt áo lau mắt nhìn thật kỹ - không sai, giữa tiết trời tháng sáu nhưng trên ngôi mộ phủ đầy hoa tuyết, từng bông tuyết trắng ngần che kín đỉnh mộ, dưới ánh nắng cực kỳ bắt mắt.
“Trời ơi! Ông trời... ông trời thật sự hiển linh”. Bà vỗ đầu gối kêu lên: “Trời ơi, đáng thương quá... nàng ta quả có oan khuất! Nàng ta không đáng chết”.
Người rời thành nhao nhao dừng lại nhìn ngôi mộ đầy tuyết trắng đầy kinh ngạc, xôn xao bàn tán.
“Quả nhiên tháng sáu có tuyết rơi! Ông trời đã mở mắt, minh oan cho nữ nhân yếu nhược này”.
“Nhưng... thời thế này... không biết có bao nhiêu dân lành vô tội chết oan, nữ tử đáng thương”.
“Chắc không phải nàng ta giết người?”
Hồi lâu mới có người gan dạ đến gần quan sát.
“A! Không phải tuyết! Là loại hoa gì nhỉ? Nở dày mịt... lại giống như tuyết”. Người đó kêu lên kinh ngạc, ngón tay chạm vào, từng đóa xoa bé tí vỡ vụn rắc xuống như hoa tuyết rơi giữa tiết đông.
Không hiểu từ lúc nào, ngôi mộ chật ních người vây quanh xem bụi cây kỳ lạ, chỉ sau một đêm đã nở hoa, phủ kín ngôi mộ, từ xa nhìn lại như tuyết.
“Đó cũng là ý trời! Các vị xem này, đây là hoa gì? Đã ai thấy chưa?” Thẩm tam thẩm quyết ý tin tưởng đó là dấu hiệu của trời cao, cẩn thận vốc những đóa hoa như tuyết rơi lên: “Nhất định là ý trời... nàng ta có oan khuất, chết không nhắm mắt mới hóa thành loài hoa này”.
Người đi đường nhao nhao gật đầu, họ đều muốn tin vào câu chuyện truyền kỳ khúc chiết này, càng tin rằng nữ tử mỹ lệ nằm trong mộ không giết người nên trời cao mới giáng điềm báo rằng nàng ta oan ức.
* * * * *
“Loa nhi, muội nghe ngoài kia người ta kể gì chưa?” Trong hiệu bán hoa ở ngõ Thiên Thủy, hắc y thanh niên chậm rãi chải lông cho bạch anh vũ, bình thản kể: “Ai cũng kể rằng Tô Doanh chết oan uổng, trời cao rải tuyết vào tháng sáu để minh oan”.
“Nàng ta không đáng chết”. Bạch y nữ tử đang chăm sóc hoa cỏ nhẹ giọng đáp, ánh mắt cụp xuống u buồn.
Thanh niên tên Trạm Lô khẽ mỉm cười: “Tuy không thể vận dụng pháp lực nhúng tay vào những chuyện nơi tục thế này, nhưng muội vẫn có cách riêng lái câu chuyện theo ý mình. Loa nhi, đó là loại hoa muội mới tạo ra chăng? Tên là gì?”
Bạch Loa thở dài thật khẽ, xuôi tay nhìn thinh không xanh ngắt: “Lục nguyệt tuyết”.
Đó là hoa tuyết trời cao giáng xuống để an ủi linh hồn Tô Doanh, nhưng chạm đất không hề khô héo mà hóa thành những đóa hoa trắng muốt, thầm lặng nói với mỗi người qua đường rằng: Trời cao biết nàng vô tội.
------
Lục nguyệt tuyết còn có tên là tất minh, một tên khác là tố hinh, nở hoa màu trắng vào tháng sáu. Lúc cây còn nhỏ, cánh lá thưa thớt, khá đẹp, có thể trồng vào chậu làm cảnh, cây ưa bóng râm, không hợp với ánh nắng, thường mọc dưới gốc cây cổ thụ trong núi sâu. Trồng vào mùa xuân hoặc lúc mưa lây rây mới cắm cành xuống, tưới bằng nước trà loãng.
[1] Một loại cây có mùi thơm, thường được ép dầu làm sáp nến
[2] Đậu Nga: Xuất phát từ điển tích trong vở kịch nổi tiếng “Nỗi oan nàng Đậu Nga” của kịch tác gia tài ba Quan Hán Khanh thời Nguyên. Nội dung nói về việc ông trrời thấy nàng Đậu Nga bị oan nên đã giáng một trận tuyết tháng sáu giữa mùa hè để minh oan.
[3] Theo truyền thuyết là chốn thần tiên sinh sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook