Họa Kiếp Hồng Nhan
-
Chương 35
Sáng hôm đó chính là bắt đầu cho một lịch sử khó quên của Thương quốc, trong suốt những năm sau này, mỗi người lính còn sống trở lại đều khắc sâu trong đầu từng hiệu lệnh, mỗi mảnh đất nhỏ đã đi qua, nhớ cả cảm giác huyết quản sục sôi kêu gào trong lồng ngực.
Mười vạn kỵ binh lính tinh nhuệ khôi giáp sáng ngời đồng loạt nhảy phốc lên yên ngựa, tuấn mã dậm vó hí vang như sấm động, khí thế ầm ầm rung trời chuyển đất. Đội ngũ bộ binh hai mươi vạn người hàng ngũ tề chỉnh trải dài, đen kịt khắp trên bình nguyên rộng lớn, không nhận ra đâu là giới hạn. Quân kỳ răng nanh sói phấp phới tung bay, đao thương khí giới va chạm loảng xoảng, tạo thành một dàn đồng ca binh khí sống động.
Kỵ binh người người đều thuộc Lang Nha quân, chỉ mười vạn, nhưng chiến lực đã có thể lấy một địch năm, đều là cao thủ. Khinh Nguyệt thúc ngựa lên phía trước, đi giữa ba quân, thoạt nhìn cực kỳ nổi bật. Roi bạc giắt ở thắt lưng, sau lưng đeo trường cung, tư thái nghiêm nghị, khuôn mặt trầm tĩnh bất động. Nếu nàng bế quan tử thủ thì việc thành bị hạ chỉ là vấn đề thời gian, vì vấn đề lương thực không đủ tiếp tế nếu chiến cuộc kéo dài chính là điểm yếu trí mạng. Tin tức từ phía Mẫn tứ lang báo tới, quân nhu ở kinh thành bị gây rắc rối, hoàng thượng phải đích thân điều đình, trên đường đi còn không an bình, chưa rõ khi nào tới nơi. Rốt cục cách tốt nhất chính là lấy công làm thủ. Mọi chuyện đã sẵn sàng, gió Đông* cũng đã thổi.
Điểm sai sót duy nhất chính là chưa kịp dẹp yên nội loạn ở kinh thành đã ra biên quan, đến giờ một lỗ hổng đó làm đại cục mất thế cân bằng mà nàng kỳ vọng. Chỉ mong phía bên kia Cửu vương nữ có thể chống đỡ được một thời gian. Trước mắt, nàng còn có trận chiến nơi đây.
Đại môn Châu thành từ khi trở về bản đồ Thương quốc vẫn chưa mở ra, cánh cửa gỗ lâu năm đen lại, âm trầm mà uy nghiêm, sáng hôm đó rầm rầm chấn động. Mặt trời đỏ cam ngoi lên, sáng sớm trời trong không mây, dõi mắt trông xa, bình nguyên cỏ xanh xen lẫn màu vàng héo úa, sông dài vạn dặm lập lờ trôi. Cảnh tượng đẹp như một bức họa, tiếc là bức họa này đã đặt nhầm vào thời chiến.
Hàng chục vạn kỵ binh Lang Nha quân tinh nhuệ, mặt mũi đằng đằng sát khí, cùng với hàng ngũ bộ binh rầm rập hộ tống vị tướng quân trẻ tuổi ra khỏi thành, ngạo nghễ nghênh chiến. Đây là lần đầu tiên vị chủ nhân thần bí của Lang Nha quân bước ra khỏi bức màn bí mật, hé lộ khuôn mặt thật. Rất nhiều người đã không ngờ, tuổi tác người kia lại trẻ đến vậy, thế nhưng tác phong, kinh nghiệm lại giống như lão tướng sa trường.
Ngựa Ô Vân Cái Tuyết sải vó chạy trên bình nguyên, gió vút qua rát mặt, nhung trang màu mực tung bay. Con ngươi Khinh Nguyệt hơi nheo lại, thoải mái mà cười. Đã rất lâu rồi nàng mới cưỡi ngựa tiêu sái như thế, từng giác quan trên người đều vận động hết cỡ. Dường như những chén thuốc mà Quân Tĩnh sắc cũng có tác dụng, trước mặt nàng thấy được thảm cỏ vàng xanh xen lẫn, dưới ánh nắng màu cam đẹp đến lạ kỳ.
Đằng sau, mười vạn kỵ binh cũng cho ngựa sải vó, dòng người ngựa tầng tầng lớp lớp theo hàng ngũ tiến lên phía trước. Sở Phong, Quân Tĩnh đều ở lại thủ thành, Sở Hàn kề sát bên người Khinh Nguyệt, mái tóc đen tuyền buộc cao giấu sau mũ giáp, chỉ lộ ra con ngươi đen đặc lạnh lùng.
Trên một đài quan sát cao dã chiến, danh tướng Khảm Nặc cùng chủ soái Lạc Cơ đang ngồi theo dõi toàn cục, Cáp Xích cùng hơn ba mươi thủ vệ đứng yên đằng sau giống như hộ pháp, Hạ Lan Chỉ Khanh cùng Quân Uyển cũng đứng bất động, khác chăng là trên mặt hắn treo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía xa. Là ngày hôm nay, thời điểm cả hai bên quyết định chấm dứt thế cục giằng co, cùng bước vào cuộc chiến không tránh khỏi. Lạc Cơ hưng phấn, đôi mắt đen không độ ấm kết hợp cùng nụ cười có phần quỷ dị làm người ta rợn tóc gáy. Nàng chăm chăm dõi mắt vào Thiên lý nhãn, lông mày đen nhướn lên cười, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần ngọt ngào:
- Đến rồi.
Cùng lúc đó, cũng gật đầu đối với Khảm Nặc. Khảm Nặc đứng dậy, thân người to lớn nhưng tuyệt đối không nặng nề, hai mắt bắn ra tinh quang, nhanh chóng xuống đài leo lên ngựa, đi về phía đội ngũ.
Lá cờ chỉ huy màu đỏ sậm giương lên, binh lính Bích quốc ồ ạt dàn trận nghênh địch.
Hai quân cách nhau một khoảng, Khảm Nặc ngạo nghễ cười to châm biếm:
- Thì ra Nguyên soái chỉ là một tên tiểu bạch kiểm. Thương quốc đúng là đã hết người rồi! Mau chóng ra đây, một trận định thắng bại!
Khinh Nguyệt nheo mắt cười cười không nói. Sở Hàn đã đi lên, con ngươi đảo một vòng, đôi môi lạnh băng truyền vào một tia nội lực, hướng về phía trước trào phúng:
- Một thủ hạ bại tướng mà thôi, không đáng để Nguyên soái ra tay.
Hắn cười lạnh liếm môi, rút ra trường cung trên vai, nhắm thẳng về phía trước. “Phập” một tiếng, mặt đất cách Khảm Nặc một quãng ngắn bị mũi tên cắm xuống, lông vũ nơi đuôi tên còn rung rung, lực tay ngược lại không hề nhẹ. Thần tiễn Sở Hàn không phải cái tên xa lạ, chỉ là ít ai biết, hắn là xạ thủ trời sinh, đến giờ vẫn miễn cưỡng mới thắng được một người sức lực yếu ớt hơn mình là Khinh Nguyệt.
- Lên!
Theo tiếng hô rung trời, Sở Hàn dẫn theo cánh tả kỵ binh cùng bộ binh xông về phía trước. Hắn vừa ra trận thì đã giục quân thọc sâu vào trận địa, xông xáo ngang dọc, tuấn mã đi đầu, lăn xả vào trong vòng vây núi đao rừng kiếm của địch, một tên rút ra xuyên qua hai người, đến khi sáp lại gần liền rút thương ra, sát khí mãnh liệt, chém giết không chút ngơi tay, xoẹt qua nơi nào thì nơi đó huyết hoa nhuộm đỏ, mùi máu tanh đậm đặc theo gió tỏa lan khắp chốn. Giáp hắn vẫn là màu đen tuyền, trên mặt lột ra đôi mắt lãnh liệt, giống như tu la quỷ.
Quân địch thúc giục trường mâu cùng đại đao, nhất tề xông lên hòng công kích bức tường người phòng thủ vững chắc của Lang Nha quân, chính là muốn vòng qua Sở Hàn để chọc thủng phòng tuyến cánh hữu nơi Khinh Nguyệt đang đứng. Khí thế địch quân ào ạt, thanh thế dữ dội như cơn cuồng phong tàn bạo trong cơn giận lôi đình, ầm ầm cuốn xéo tất cả, bất luận mệnh lệnh của ai, bất luận thiếu niên anh tài, vị Nguyên soái trẻ tuổi thần bí kia tài ba thế nào cũng không cách chi ngăn cản nổi.
Sở Hàn dẫn kỵ binh lập tức ồ ạt tiến lên nghênh địch, nhanh như điện chớp, nhân mã song phương va chạm kịch liệt, giống như hai vì tinh tú lăn xả vào nhau với tốc độ kinh hồn rồi đâm sầm tóe lửa, ngăn chặn lại bước tiến quân địch.
Chiến kì màu đen có thêu răng sói đột ngột phất lên, cùng với đó là tiếng tù và dài miên man. Khảm Nặc trừng mắt nhìn lại, từ khi nào trên gò đất cao cao có một cô nương cưỡi trên lưng ngựa, mắt lạnh nhìn về chiến trận. Rõ ràng nàng nhận chỉ thị từ tên Nguyên soái kia, mỗi bước đều ăn khớp với nhau như vậy! Phía sau nàng dàn trận hơn hai mươi thủ vệ mặc nhuyễn giáp đen tuyền, là giáp đặc chế của mười sáu tổ tinh binh trong Lang Nha quân!
Tư Đồ Họa đã lâu không thấy phất cờ, con ngươi nhanh nhẹn bao quất toàn cảnh, báo cáo lại cho Khinh Nguyệt xin chỉ thị. Nàng chính là đôi mắt của người kia, sát cánh cùng nhau thề phá vỡ phòng thủ Bích quốc.
Đương lúc quân địch còn chấn động kinh hãi, Sở Hàn cùng nhóm kỵ binh đã nhanh chóng trải rộng lực lượng, bộ binh hàng ngũ bắt đầu tản mác ra, len lỏi vào những vị trí quân địch lỏng lẻo mà lấp đầy bằng binh lính của mình. Thế trận đẹp đẽ ban đầu của Bích quốc, nhanh chóng liền sụp đổ!
*gió Đông: điển tích trận Xích Bích của Gia Cát Lượng, là người/vật cuối cùng làm mồi lửa quyết định.
Mười vạn kỵ binh lính tinh nhuệ khôi giáp sáng ngời đồng loạt nhảy phốc lên yên ngựa, tuấn mã dậm vó hí vang như sấm động, khí thế ầm ầm rung trời chuyển đất. Đội ngũ bộ binh hai mươi vạn người hàng ngũ tề chỉnh trải dài, đen kịt khắp trên bình nguyên rộng lớn, không nhận ra đâu là giới hạn. Quân kỳ răng nanh sói phấp phới tung bay, đao thương khí giới va chạm loảng xoảng, tạo thành một dàn đồng ca binh khí sống động.
Kỵ binh người người đều thuộc Lang Nha quân, chỉ mười vạn, nhưng chiến lực đã có thể lấy một địch năm, đều là cao thủ. Khinh Nguyệt thúc ngựa lên phía trước, đi giữa ba quân, thoạt nhìn cực kỳ nổi bật. Roi bạc giắt ở thắt lưng, sau lưng đeo trường cung, tư thái nghiêm nghị, khuôn mặt trầm tĩnh bất động. Nếu nàng bế quan tử thủ thì việc thành bị hạ chỉ là vấn đề thời gian, vì vấn đề lương thực không đủ tiếp tế nếu chiến cuộc kéo dài chính là điểm yếu trí mạng. Tin tức từ phía Mẫn tứ lang báo tới, quân nhu ở kinh thành bị gây rắc rối, hoàng thượng phải đích thân điều đình, trên đường đi còn không an bình, chưa rõ khi nào tới nơi. Rốt cục cách tốt nhất chính là lấy công làm thủ. Mọi chuyện đã sẵn sàng, gió Đông* cũng đã thổi.
Điểm sai sót duy nhất chính là chưa kịp dẹp yên nội loạn ở kinh thành đã ra biên quan, đến giờ một lỗ hổng đó làm đại cục mất thế cân bằng mà nàng kỳ vọng. Chỉ mong phía bên kia Cửu vương nữ có thể chống đỡ được một thời gian. Trước mắt, nàng còn có trận chiến nơi đây.
Đại môn Châu thành từ khi trở về bản đồ Thương quốc vẫn chưa mở ra, cánh cửa gỗ lâu năm đen lại, âm trầm mà uy nghiêm, sáng hôm đó rầm rầm chấn động. Mặt trời đỏ cam ngoi lên, sáng sớm trời trong không mây, dõi mắt trông xa, bình nguyên cỏ xanh xen lẫn màu vàng héo úa, sông dài vạn dặm lập lờ trôi. Cảnh tượng đẹp như một bức họa, tiếc là bức họa này đã đặt nhầm vào thời chiến.
Hàng chục vạn kỵ binh Lang Nha quân tinh nhuệ, mặt mũi đằng đằng sát khí, cùng với hàng ngũ bộ binh rầm rập hộ tống vị tướng quân trẻ tuổi ra khỏi thành, ngạo nghễ nghênh chiến. Đây là lần đầu tiên vị chủ nhân thần bí của Lang Nha quân bước ra khỏi bức màn bí mật, hé lộ khuôn mặt thật. Rất nhiều người đã không ngờ, tuổi tác người kia lại trẻ đến vậy, thế nhưng tác phong, kinh nghiệm lại giống như lão tướng sa trường.
Ngựa Ô Vân Cái Tuyết sải vó chạy trên bình nguyên, gió vút qua rát mặt, nhung trang màu mực tung bay. Con ngươi Khinh Nguyệt hơi nheo lại, thoải mái mà cười. Đã rất lâu rồi nàng mới cưỡi ngựa tiêu sái như thế, từng giác quan trên người đều vận động hết cỡ. Dường như những chén thuốc mà Quân Tĩnh sắc cũng có tác dụng, trước mặt nàng thấy được thảm cỏ vàng xanh xen lẫn, dưới ánh nắng màu cam đẹp đến lạ kỳ.
Đằng sau, mười vạn kỵ binh cũng cho ngựa sải vó, dòng người ngựa tầng tầng lớp lớp theo hàng ngũ tiến lên phía trước. Sở Phong, Quân Tĩnh đều ở lại thủ thành, Sở Hàn kề sát bên người Khinh Nguyệt, mái tóc đen tuyền buộc cao giấu sau mũ giáp, chỉ lộ ra con ngươi đen đặc lạnh lùng.
Trên một đài quan sát cao dã chiến, danh tướng Khảm Nặc cùng chủ soái Lạc Cơ đang ngồi theo dõi toàn cục, Cáp Xích cùng hơn ba mươi thủ vệ đứng yên đằng sau giống như hộ pháp, Hạ Lan Chỉ Khanh cùng Quân Uyển cũng đứng bất động, khác chăng là trên mặt hắn treo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía xa. Là ngày hôm nay, thời điểm cả hai bên quyết định chấm dứt thế cục giằng co, cùng bước vào cuộc chiến không tránh khỏi. Lạc Cơ hưng phấn, đôi mắt đen không độ ấm kết hợp cùng nụ cười có phần quỷ dị làm người ta rợn tóc gáy. Nàng chăm chăm dõi mắt vào Thiên lý nhãn, lông mày đen nhướn lên cười, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần ngọt ngào:
- Đến rồi.
Cùng lúc đó, cũng gật đầu đối với Khảm Nặc. Khảm Nặc đứng dậy, thân người to lớn nhưng tuyệt đối không nặng nề, hai mắt bắn ra tinh quang, nhanh chóng xuống đài leo lên ngựa, đi về phía đội ngũ.
Lá cờ chỉ huy màu đỏ sậm giương lên, binh lính Bích quốc ồ ạt dàn trận nghênh địch.
Hai quân cách nhau một khoảng, Khảm Nặc ngạo nghễ cười to châm biếm:
- Thì ra Nguyên soái chỉ là một tên tiểu bạch kiểm. Thương quốc đúng là đã hết người rồi! Mau chóng ra đây, một trận định thắng bại!
Khinh Nguyệt nheo mắt cười cười không nói. Sở Hàn đã đi lên, con ngươi đảo một vòng, đôi môi lạnh băng truyền vào một tia nội lực, hướng về phía trước trào phúng:
- Một thủ hạ bại tướng mà thôi, không đáng để Nguyên soái ra tay.
Hắn cười lạnh liếm môi, rút ra trường cung trên vai, nhắm thẳng về phía trước. “Phập” một tiếng, mặt đất cách Khảm Nặc một quãng ngắn bị mũi tên cắm xuống, lông vũ nơi đuôi tên còn rung rung, lực tay ngược lại không hề nhẹ. Thần tiễn Sở Hàn không phải cái tên xa lạ, chỉ là ít ai biết, hắn là xạ thủ trời sinh, đến giờ vẫn miễn cưỡng mới thắng được một người sức lực yếu ớt hơn mình là Khinh Nguyệt.
- Lên!
Theo tiếng hô rung trời, Sở Hàn dẫn theo cánh tả kỵ binh cùng bộ binh xông về phía trước. Hắn vừa ra trận thì đã giục quân thọc sâu vào trận địa, xông xáo ngang dọc, tuấn mã đi đầu, lăn xả vào trong vòng vây núi đao rừng kiếm của địch, một tên rút ra xuyên qua hai người, đến khi sáp lại gần liền rút thương ra, sát khí mãnh liệt, chém giết không chút ngơi tay, xoẹt qua nơi nào thì nơi đó huyết hoa nhuộm đỏ, mùi máu tanh đậm đặc theo gió tỏa lan khắp chốn. Giáp hắn vẫn là màu đen tuyền, trên mặt lột ra đôi mắt lãnh liệt, giống như tu la quỷ.
Quân địch thúc giục trường mâu cùng đại đao, nhất tề xông lên hòng công kích bức tường người phòng thủ vững chắc của Lang Nha quân, chính là muốn vòng qua Sở Hàn để chọc thủng phòng tuyến cánh hữu nơi Khinh Nguyệt đang đứng. Khí thế địch quân ào ạt, thanh thế dữ dội như cơn cuồng phong tàn bạo trong cơn giận lôi đình, ầm ầm cuốn xéo tất cả, bất luận mệnh lệnh của ai, bất luận thiếu niên anh tài, vị Nguyên soái trẻ tuổi thần bí kia tài ba thế nào cũng không cách chi ngăn cản nổi.
Sở Hàn dẫn kỵ binh lập tức ồ ạt tiến lên nghênh địch, nhanh như điện chớp, nhân mã song phương va chạm kịch liệt, giống như hai vì tinh tú lăn xả vào nhau với tốc độ kinh hồn rồi đâm sầm tóe lửa, ngăn chặn lại bước tiến quân địch.
Chiến kì màu đen có thêu răng sói đột ngột phất lên, cùng với đó là tiếng tù và dài miên man. Khảm Nặc trừng mắt nhìn lại, từ khi nào trên gò đất cao cao có một cô nương cưỡi trên lưng ngựa, mắt lạnh nhìn về chiến trận. Rõ ràng nàng nhận chỉ thị từ tên Nguyên soái kia, mỗi bước đều ăn khớp với nhau như vậy! Phía sau nàng dàn trận hơn hai mươi thủ vệ mặc nhuyễn giáp đen tuyền, là giáp đặc chế của mười sáu tổ tinh binh trong Lang Nha quân!
Tư Đồ Họa đã lâu không thấy phất cờ, con ngươi nhanh nhẹn bao quất toàn cảnh, báo cáo lại cho Khinh Nguyệt xin chỉ thị. Nàng chính là đôi mắt của người kia, sát cánh cùng nhau thề phá vỡ phòng thủ Bích quốc.
Đương lúc quân địch còn chấn động kinh hãi, Sở Hàn cùng nhóm kỵ binh đã nhanh chóng trải rộng lực lượng, bộ binh hàng ngũ bắt đầu tản mác ra, len lỏi vào những vị trí quân địch lỏng lẻo mà lấp đầy bằng binh lính của mình. Thế trận đẹp đẽ ban đầu của Bích quốc, nhanh chóng liền sụp đổ!
*gió Đông: điển tích trận Xích Bích của Gia Cát Lượng, là người/vật cuối cùng làm mồi lửa quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook