Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
-
Chương 32: Không cho tức giận
Hắn thật là nhạy bén, biết nàng có điều kiện muốn nói!
Giọng của Thủy Liên Y trong veo "Vương gia! Dù sao chúng ta cũng đã bái đường, thành thân, danh phận đã có! Nhưng chàng ném ta tới thanh lâu, có tính hưu thê hay không? Nếu như đã kết thúc, vậy hiện tại chúng ta không được tốt lắm đâu! Tằng tịu với nhau như thế này là không được!"
Sở Mị Dạ cười khẽ"Đương nhiên là không có hưu thê, coi như không tính! Tiểu Y vẫn là Vương Phi của Bổn vương!"
Dầu gì cũng còn có cái danh phận, Thủy Liên Y thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Dạ! Mặc dù tình cảm chúng ta còn chưa được bồi dưỡng, nhưng chàng nóng lòng, ta cũng quá căng thẳng! Có một câu nói rất hay, nếu muốn bắt được tâm của nam nhân, đầu tiên nên thỏa mãn bản tính nam nhân!"
Sở Mị Dạ: "......" Tục ngữ có nói như vậy sao?
"Tiểu Dạ! Chuyện viên phòng ta không phản đối! Nhưng ta có mấy yêu cầu!" Thủy Liên Y nghiêm túc, đứng đắn!
"Tiểu Y cứ việc nói, Bổn vương muốn nghe!"
"Cái đó...... Ta nói xong, chàng không được tức giận!" Nàng lại bắt đầu vẻ phong tình, sự nghiêm túc lúc nãy đã hóa thành tro bụi!
"Được!"
Đột nhiên Thủy Liên Y trở thành hung thần"Cho phép chàng uống say, cho phép chàng câu muội ( Di: ta ko hiểu O_o), nhưng buổi tối nhất định phải về cho ta! Nếu như chàng dám làm tổn thương ta, nhất định ta đem chân của chàng đánh cho tàn phế! Hôm qua đủ loại thí dụ như hôm qua chết, hôm nay đủ loại thí dụ như hôm nay sinh! (Di: ko hiểu tiếp) Không cho phép chàng để ý chuyện trước kia của ta! Từ nay về sau không cho chàng nạp phi cưới vợ bé, một chồng một vợ, kế hoạch hoá gia đình, con gái độc nhất, cả nhà vinh quang! Vương Phủ chỉ có thể có...... Thỉnh thoảng chỉ được có một nữ nhân phục vụ chàng lên giường!" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, khi nhìn thấy khuôn mặt không có biểu hiện gì của Sở Mị Dạ thì nàng hoàn toàn tắt đài!
Sở Mị Dạ nhướn mày, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, vẻ mặt cùng giọng nói nha đầu này thật đúng là nhiều thay đổi."Tiểu Y, ý của nàng là Bổn vương phải thủ thân với nàng sao?"
"Ách......!" Thủy Liên Y cười lấy lòng nhìn hắn, không thể không biết nụ cười của nàng rất quyến rũ."Tiểu Dạ! Ở nơi đó đều là như vậy! Một nam nhân nếu cưới mấy lão bà, vậy coi như là trùng hôn!"
"Các ngươi ở nơi đó!" Sở Mị Dạ cau mày"Ngạo nam quốc không cho cưới vợ bé sao? Hình như không phải đâu!"
Cùng hắn nói chuyện này được gì đâu! Người cổ đại thường cổ hủ! Thủy Liên Y bực mình.
"Dù sao Tiểu Dạ cũng không hiểu!" Nếu nàng nói cho hắn biết, mình là từ N năm sau chuyển kiếp mà đến, chỉ sợ hắn không tin, nếu như nghĩ nàng bị tâm thần thì hỏng bét!
Sở Mị Dạ híp mắt, ánh mắt hắc ám nhìn Thủy Liên Y đang bị đặt trên giường, "Theo lời tiểu Y vừa nói, muốn đánh cho chân của Bổn vương tàn phế? Bổn vương không phải là nghe lầm chứ?"
"Ách......!" Thủy Liên Y muốn dán miệng mình lại"Tiểu Dạ! Cái đó! Lời này không phải là ta nói, là ta bắt chước trên web! Chàng không nên tức giận!"
"Trên web?" Sở Mị Dạ không hiểu.
"Là kiểu lưới đặc biệt! Ha ha! Bao nhiêu năm không đánh cá, lưới đã mất!" Đột nhiên Thủy Liên Y nhớ tới đại thúc Triệu Bản Sơn! Hì hì!"Vương gia, thỉnh thoảng nơi đó có một lão đầu khá khôi hài! Hắn còn có đồ đệ, nếu chàng có thể nhìn thấy bọn họ, khẳng định sẽ khiến chàng cười!"
Nhìn Thủy Liên Y cười liên tục, gợi lên lòng hiếu kỳ của Sở Mị Dạ.
" Khôi hài?"
"Tiểu Dạ! Cái đó! Chàng có thể đứng lên trước không?" Tư thế này quá mập mờ, hắn vẫn còn đè ép ở trên người nàng!
Sở Mị Dạ ngồi dậy, Thủy Liên Y cuống quít bò dậy.
"Bây giờ nói cho Bổn vương, tại sao lão đầu nàng nói kia, cùng đồ đệ của hắn có thể khiến Bổn vương cười!"
Thủy Liên Y lấy tay nâng cằm, hoan hỉ,phấn chấn,ngây ngất bắt đầu nói lời kịch kinh điển của danh hài Đông Bắc.
Bắt đầu thấy, hơn nửa đêm, bên trong Sở Vương phủ, trong phòng ngủ Mặc quốc Nhị Sở vương gia, truyền ra tiếng nữ nhân cười đứt quãng, sau đó truyền ra tiếng nam nhân cười nhẹ.
Tối nay, ánh trăng thật đẹp!
Giọng của Thủy Liên Y trong veo "Vương gia! Dù sao chúng ta cũng đã bái đường, thành thân, danh phận đã có! Nhưng chàng ném ta tới thanh lâu, có tính hưu thê hay không? Nếu như đã kết thúc, vậy hiện tại chúng ta không được tốt lắm đâu! Tằng tịu với nhau như thế này là không được!"
Sở Mị Dạ cười khẽ"Đương nhiên là không có hưu thê, coi như không tính! Tiểu Y vẫn là Vương Phi của Bổn vương!"
Dầu gì cũng còn có cái danh phận, Thủy Liên Y thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Dạ! Mặc dù tình cảm chúng ta còn chưa được bồi dưỡng, nhưng chàng nóng lòng, ta cũng quá căng thẳng! Có một câu nói rất hay, nếu muốn bắt được tâm của nam nhân, đầu tiên nên thỏa mãn bản tính nam nhân!"
Sở Mị Dạ: "......" Tục ngữ có nói như vậy sao?
"Tiểu Dạ! Chuyện viên phòng ta không phản đối! Nhưng ta có mấy yêu cầu!" Thủy Liên Y nghiêm túc, đứng đắn!
"Tiểu Y cứ việc nói, Bổn vương muốn nghe!"
"Cái đó...... Ta nói xong, chàng không được tức giận!" Nàng lại bắt đầu vẻ phong tình, sự nghiêm túc lúc nãy đã hóa thành tro bụi!
"Được!"
Đột nhiên Thủy Liên Y trở thành hung thần"Cho phép chàng uống say, cho phép chàng câu muội ( Di: ta ko hiểu O_o), nhưng buổi tối nhất định phải về cho ta! Nếu như chàng dám làm tổn thương ta, nhất định ta đem chân của chàng đánh cho tàn phế! Hôm qua đủ loại thí dụ như hôm qua chết, hôm nay đủ loại thí dụ như hôm nay sinh! (Di: ko hiểu tiếp) Không cho phép chàng để ý chuyện trước kia của ta! Từ nay về sau không cho chàng nạp phi cưới vợ bé, một chồng một vợ, kế hoạch hoá gia đình, con gái độc nhất, cả nhà vinh quang! Vương Phủ chỉ có thể có...... Thỉnh thoảng chỉ được có một nữ nhân phục vụ chàng lên giường!" Giọng nói càng ngày càng nhỏ, khi nhìn thấy khuôn mặt không có biểu hiện gì của Sở Mị Dạ thì nàng hoàn toàn tắt đài!
Sở Mị Dạ nhướn mày, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, vẻ mặt cùng giọng nói nha đầu này thật đúng là nhiều thay đổi."Tiểu Y, ý của nàng là Bổn vương phải thủ thân với nàng sao?"
"Ách......!" Thủy Liên Y cười lấy lòng nhìn hắn, không thể không biết nụ cười của nàng rất quyến rũ."Tiểu Dạ! Ở nơi đó đều là như vậy! Một nam nhân nếu cưới mấy lão bà, vậy coi như là trùng hôn!"
"Các ngươi ở nơi đó!" Sở Mị Dạ cau mày"Ngạo nam quốc không cho cưới vợ bé sao? Hình như không phải đâu!"
Cùng hắn nói chuyện này được gì đâu! Người cổ đại thường cổ hủ! Thủy Liên Y bực mình.
"Dù sao Tiểu Dạ cũng không hiểu!" Nếu nàng nói cho hắn biết, mình là từ N năm sau chuyển kiếp mà đến, chỉ sợ hắn không tin, nếu như nghĩ nàng bị tâm thần thì hỏng bét!
Sở Mị Dạ híp mắt, ánh mắt hắc ám nhìn Thủy Liên Y đang bị đặt trên giường, "Theo lời tiểu Y vừa nói, muốn đánh cho chân của Bổn vương tàn phế? Bổn vương không phải là nghe lầm chứ?"
"Ách......!" Thủy Liên Y muốn dán miệng mình lại"Tiểu Dạ! Cái đó! Lời này không phải là ta nói, là ta bắt chước trên web! Chàng không nên tức giận!"
"Trên web?" Sở Mị Dạ không hiểu.
"Là kiểu lưới đặc biệt! Ha ha! Bao nhiêu năm không đánh cá, lưới đã mất!" Đột nhiên Thủy Liên Y nhớ tới đại thúc Triệu Bản Sơn! Hì hì!"Vương gia, thỉnh thoảng nơi đó có một lão đầu khá khôi hài! Hắn còn có đồ đệ, nếu chàng có thể nhìn thấy bọn họ, khẳng định sẽ khiến chàng cười!"
Nhìn Thủy Liên Y cười liên tục, gợi lên lòng hiếu kỳ của Sở Mị Dạ.
" Khôi hài?"
"Tiểu Dạ! Cái đó! Chàng có thể đứng lên trước không?" Tư thế này quá mập mờ, hắn vẫn còn đè ép ở trên người nàng!
Sở Mị Dạ ngồi dậy, Thủy Liên Y cuống quít bò dậy.
"Bây giờ nói cho Bổn vương, tại sao lão đầu nàng nói kia, cùng đồ đệ của hắn có thể khiến Bổn vương cười!"
Thủy Liên Y lấy tay nâng cằm, hoan hỉ,phấn chấn,ngây ngất bắt đầu nói lời kịch kinh điển của danh hài Đông Bắc.
Bắt đầu thấy, hơn nửa đêm, bên trong Sở Vương phủ, trong phòng ngủ Mặc quốc Nhị Sở vương gia, truyền ra tiếng nữ nhân cười đứt quãng, sau đó truyền ra tiếng nam nhân cười nhẹ.
Tối nay, ánh trăng thật đẹp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook