Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
-
Chương 30: Ác độc thêm phúc hắc
Khi Thủy Liên Y gần như điên lên không khắc chế được muốn đụng ngã hắn thì Sở Mị Dạ đứng lên.
"Nếu Tiểu Y không muốn cho Bổn vương tới giúp một tay, vậy bản vương sẽ đi! Đi a!" Nói xong, không chút biểu tình rời khỏi.
Nhìn hắn đi ra phòng ngủ, khép cửa phòng lại. Thủy Liên Y thiếu chút nữa bóp chết mình! Khó chịu quá! Nàng tội gì hành hạ mình! Không phải là nam nhân sao, không phải lần đầu tiên sao! Cho ai không được! Sở Mị Dạ này bộ dáng con người, cho hắn cũng không tồi a!
Gào khóc...... Nàng dúi đầu vào trong chăn tru nhỏ.
Qua không bao lâu, có nha hoàn bên trong phủ mở cửa đi tới, đưa đến một thùng gỗ thật to, còn đổ đầy nước.
"Vương phi! Vương gia bảo chúng nô tỳ phục vụ vương phi tắm rửa!"
"Ách!" Thủy Liên Y cảm thấy hiện tại mình đang trong trạng thái nửa hôn mê sốt nóng 40 độ. Nóng rang lại khó chịu, muốn cào nát toàn thân mình! Không phải mị dược đáng chết này có thêm vào hêrôin chứ!
Cũng không biết tổng cộng bao nhiêu nha hoàn mang nàng bỏ vào trong thùng gỗ to chứa nước ấm!
"Vương phi! Vương gia cố ý bảo người tìm thuốc giải tới!" Một đứa nha hoàn bưng nước tới, đổ một bọc bột màu trắng vào trong nước khuấy lên, đưa cho Liên Y uống.
Uống thuốc giải, tựa hồ tốt hơn nhiều, nàng không còn quá khó chịu, bất tri bất giác ngủ trong thùng gỗ.
Sở Mị Dạ ngồi ở trên ghế trong phòng hành hình, nhìn nam nhân bị trói chặt vào trên giá đó. Bưng nước trà lên nhẹ nhàng mím môi.
Nhìn ngục tốt quất từng roi da có gai vào người tên nam nhân kia, gai đâm rách y phục của hắn, rách cả mặt của hắn. Máu tươi theo gương mặt, thân thể của hắn chảy xuôi từng giọt đến dưới chân của hắn. Hắn phát ra kêu rên thê thảm.
Trình Ngự Thiên đứng bên cạnh Sở Mị Dạ, nhìn nam nhân cả người không có chỗ nào đủ thịt, "Nói! Là ai chỉ điểm ngươi!"
Nam nhân đã bị đánh đến không nhìn ra mặt mày, mỗi roi đều đánh rách thịt trên người của hắn.
"Ta cũng không biết! Thật không biết!" Thanh âm của hắn đang run rẩy, cho dù ai cũng không chịu được hành hình tàn bạo vậy. "Là một nữ nhân che mặt, tìm tới cửa cho một khoản bạc rất lớn! Đã bảo chúng ta bắt nữ nhân kia, rồi hung hăng giày xéo nàng!"
Sở Mị Dạ híp mắt lại "Nữ nhân che mặt?"
"Vương gia! Chúng tiểu nhân thật không biết đó là vương phi của ngài! Nếu biết, mượn một trăm cái lá gan cũng không dám mạo phạm! Tha tiểu nhân đi!" Các huynh đệ của hắn không biết bị đưa đến nơi nào, chỉ để lại một mình hắn, nữ nhân chết tiệt kia thấy tình thế không ổn không biết mượn cơ hội chạy trốn như thế nào rồi!
Nhị vương gia Sở Mặc quốc này, trời sinh tính háo chiến, vốn là trấn thủ Uyên thành, không biết một năm này vì sao trở lại Mặc thành!
Nam nhân từ mười bốn tuổi đã tham gia chiến tranh, anh hùng khát máu như mạng ở trên chiến trường, đạp vô số thi thể bảo vệ quốc gia. Sinh mạng trong mắt hắn căn bản là không có ý nghĩa, hôm nay hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?
Nam nhân không dám tưởng tượng vận mệnh của mình, chẳng qua hi vọng chịu ít thống khổ hơn.
"Vương gia!" Trình Ngự Thiên cúi đầu nhìn Sở Mị Dạ "Tựa hồ hắn không giống như đang nói láo!"
Sở Mị Dạ bỗng nhúc nhích chân mày "Đám huynh đệ của hắn cũng đã đi lên cực lạc, để cho hắn mau đuổi theo bọn họ đi!" Đứng lên, nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người rời đi phòng hành hình.
"Vương gia! Tha mạng a!" Nam nhân kêu thảm, nhìn ngục tốt cầm đao đi tới, hắn chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
Sở Mị Dạ trở lại phòng ngủ của mình, thấy bọn nha hoàn chờ đợi ở ngoài cửa.
"Vương gia!"
"Vương phi như thế nào?"
"Vương phi đã ngủ!"
Sở Mị Dạ đẩy cửa ra đi vào, thấy Thủy Liên Y ngủ say ở trên giường lớn. Gương mặt tuyệt mỹ khôi phục mềm mại trắng nõn vốn có, nhìn nàng thế này chắc là đã giải trừ mị dược!
Thật ra thì trên người hắn có giải dược, chỉ là muốn xem phản ứng của nàng, nàng không để cho hắn thất vọng! Khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười.
"Nếu Tiểu Y không muốn cho Bổn vương tới giúp một tay, vậy bản vương sẽ đi! Đi a!" Nói xong, không chút biểu tình rời khỏi.
Nhìn hắn đi ra phòng ngủ, khép cửa phòng lại. Thủy Liên Y thiếu chút nữa bóp chết mình! Khó chịu quá! Nàng tội gì hành hạ mình! Không phải là nam nhân sao, không phải lần đầu tiên sao! Cho ai không được! Sở Mị Dạ này bộ dáng con người, cho hắn cũng không tồi a!
Gào khóc...... Nàng dúi đầu vào trong chăn tru nhỏ.
Qua không bao lâu, có nha hoàn bên trong phủ mở cửa đi tới, đưa đến một thùng gỗ thật to, còn đổ đầy nước.
"Vương phi! Vương gia bảo chúng nô tỳ phục vụ vương phi tắm rửa!"
"Ách!" Thủy Liên Y cảm thấy hiện tại mình đang trong trạng thái nửa hôn mê sốt nóng 40 độ. Nóng rang lại khó chịu, muốn cào nát toàn thân mình! Không phải mị dược đáng chết này có thêm vào hêrôin chứ!
Cũng không biết tổng cộng bao nhiêu nha hoàn mang nàng bỏ vào trong thùng gỗ to chứa nước ấm!
"Vương phi! Vương gia cố ý bảo người tìm thuốc giải tới!" Một đứa nha hoàn bưng nước tới, đổ một bọc bột màu trắng vào trong nước khuấy lên, đưa cho Liên Y uống.
Uống thuốc giải, tựa hồ tốt hơn nhiều, nàng không còn quá khó chịu, bất tri bất giác ngủ trong thùng gỗ.
Sở Mị Dạ ngồi ở trên ghế trong phòng hành hình, nhìn nam nhân bị trói chặt vào trên giá đó. Bưng nước trà lên nhẹ nhàng mím môi.
Nhìn ngục tốt quất từng roi da có gai vào người tên nam nhân kia, gai đâm rách y phục của hắn, rách cả mặt của hắn. Máu tươi theo gương mặt, thân thể của hắn chảy xuôi từng giọt đến dưới chân của hắn. Hắn phát ra kêu rên thê thảm.
Trình Ngự Thiên đứng bên cạnh Sở Mị Dạ, nhìn nam nhân cả người không có chỗ nào đủ thịt, "Nói! Là ai chỉ điểm ngươi!"
Nam nhân đã bị đánh đến không nhìn ra mặt mày, mỗi roi đều đánh rách thịt trên người của hắn.
"Ta cũng không biết! Thật không biết!" Thanh âm của hắn đang run rẩy, cho dù ai cũng không chịu được hành hình tàn bạo vậy. "Là một nữ nhân che mặt, tìm tới cửa cho một khoản bạc rất lớn! Đã bảo chúng ta bắt nữ nhân kia, rồi hung hăng giày xéo nàng!"
Sở Mị Dạ híp mắt lại "Nữ nhân che mặt?"
"Vương gia! Chúng tiểu nhân thật không biết đó là vương phi của ngài! Nếu biết, mượn một trăm cái lá gan cũng không dám mạo phạm! Tha tiểu nhân đi!" Các huynh đệ của hắn không biết bị đưa đến nơi nào, chỉ để lại một mình hắn, nữ nhân chết tiệt kia thấy tình thế không ổn không biết mượn cơ hội chạy trốn như thế nào rồi!
Nhị vương gia Sở Mặc quốc này, trời sinh tính háo chiến, vốn là trấn thủ Uyên thành, không biết một năm này vì sao trở lại Mặc thành!
Nam nhân từ mười bốn tuổi đã tham gia chiến tranh, anh hùng khát máu như mạng ở trên chiến trường, đạp vô số thi thể bảo vệ quốc gia. Sinh mạng trong mắt hắn căn bản là không có ý nghĩa, hôm nay hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?
Nam nhân không dám tưởng tượng vận mệnh của mình, chẳng qua hi vọng chịu ít thống khổ hơn.
"Vương gia!" Trình Ngự Thiên cúi đầu nhìn Sở Mị Dạ "Tựa hồ hắn không giống như đang nói láo!"
Sở Mị Dạ bỗng nhúc nhích chân mày "Đám huynh đệ của hắn cũng đã đi lên cực lạc, để cho hắn mau đuổi theo bọn họ đi!" Đứng lên, nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người rời đi phòng hành hình.
"Vương gia! Tha mạng a!" Nam nhân kêu thảm, nhìn ngục tốt cầm đao đi tới, hắn chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
Sở Mị Dạ trở lại phòng ngủ của mình, thấy bọn nha hoàn chờ đợi ở ngoài cửa.
"Vương gia!"
"Vương phi như thế nào?"
"Vương phi đã ngủ!"
Sở Mị Dạ đẩy cửa ra đi vào, thấy Thủy Liên Y ngủ say ở trên giường lớn. Gương mặt tuyệt mỹ khôi phục mềm mại trắng nõn vốn có, nhìn nàng thế này chắc là đã giải trừ mị dược!
Thật ra thì trên người hắn có giải dược, chỉ là muốn xem phản ứng của nàng, nàng không để cho hắn thất vọng! Khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook