Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
-
Chương 22: Trở lại Túy Phượng viện
Tuấn mã truy tinh màu đen cao lớn thấy Thủy Liên Y đánh về phía mình, bốn vó đồng loạt lui về phía sau, trong hai mắt ngựa thật to lộ ra hoảng sợ! Nó lớn như vậy chưa bị ai chạm vào, thấy Thủy Liên Y càn rỡ nhấc quần xông lên về phía mình, lòng thật hoảng sợ.
Thủy Liên Y chưa từng gặp tuấn mã cao lớn đẹp vậy! Lông trên người vừa đen vừa sáng không có một chút tạp sắc, bốn vó tráng kiện, bắp thịt trên người căng cứng không có một chút thịt dư! Con ngựa như vậy ở trong giới ngựa chắc chắn là thần tượng của các cô ngựa!
Đối mặt Truy Tinh, nàng lộ ra vẻ thèm thuồng, thật là muốn cưỡi một chút!
Khi tay nhỏ bé của nàng muốn xoa lên cổ Truy Tình, phát giác cánh tay của mình bị một bàn tay to bắt được. Ngay sau đó bàn tay dùng sức, trực tiếp túm nàng vào trong ngực một nam nhân.
"Ách! Người ta muốn sờ sờ nó!" Thủy Liên Y cong môi, không chút nào phát hiện lúc này váy của mình có chút xốc xếch, mà nàng lại dùng tư thế mập mờ dính vào trong ngực Sở Mị Dạ! Hai tay nhỏ bé đang đặt ở trên ngực người ta. Bọn thị vệ bên trong phủ cũng hít vào một hơi!
Bình thường trừ Trình Ngự Thiên và người đặc biệt làm thức ăn cho Truy Tinh, Vương gia chưa bao giờ cho người khác đụng Truy Tinh của hắn một cái! Cử chỉ vừa rồi của vương phi này hoàn toàn không có dáng vẻ đại gia khuê tú, không biết Vương gia dễ thay đổi có tức giận hay không!
"Truy Tinh không thích bị người chạm tới!" Sở Mị Dạ chỉ nhàn nhạt nói một câu "Nếu như nàng muốn thể nghiệm tốc độ của Truy Tinh, Bổn vương có thể dẫn nàng cưỡi lên!"
Thủy Liên Y lộ ra gương mặt vui mừng "Có thật không? Tiểu Dạ! Chàng để cho ta cưỡi nó?"
Cái trán của người trong phủ đều lướt qua hắc tuyến! Tiểu Dạ? Vương phi cũng quá lớn mật rồi! Thật không ngờ dám gọi Vương gia tâm cao khí ngạo như thế!
Sở Mị Dạ nghiêm mặt trước những thị vệ của mình, nhưng hắn cũng dùng lực đưa Thủy Liên Y lên lưng của Truy Tinh, sau đó mình nhẹ nhàng nhảy lên.
Thủy Liên Y bị đột nhiên ném lên lưng của Truy Tinh, chưa ngồi vững vàng nên cho là mình sẽ té xuống. Đôi tay cào loạn, bắt lấy lông bờm của Truy Tinh, Truy Tinh đau đến nhảy lên!
"A......!" Phát ra một tiếng thét chói tai, nàng cho là mình sẽ bị té rớt dưới ngựa.
"Tiểu Y!" Eo bị siết, một đôi cánh tay có lực ôm nàng từ phía sau của nàng!
"Hô!" Thở phào nhẹ nhõm, Sở Mị Dạ cứu nàng như than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. "Cám ơn chàng!"
Lông mày của Sở Mị Dạ nhướng một cái "Tiểu Y thật khách khí!" nói nhỏ ở bên tai của nàng, thần thái hai người thật mập mờ a! Khiến bọn thị vệ bên trong phủ rùng mình! Vương gia chưa từng nghiêm túc như thế, tán tỉnh nữ nhân trước mặt mọi người!
"Chúng ta đi!" Sở Mị Dạ kẹp chặt hai chân, Truy Tinh rất phối hợp chạy ra khỏi vương phủ!
Cho đến ra khỏi vương phủ, Sở Mị Dạ mới mơ hồ phát giác có cái gì không đúng! Hai người giục ngựa chạy băng băng khiến tất cả dân chúng nhìn chăm chú.
Cô gái phía trước nghiêng người ngồi ở trước mặt của hắn, đôi tay ôm cả hông của hắn. Theo trên lưng ngựa lắc lư, nàng như có như không dán lồng ngực của hắn. Hương thơm vào mũi khiến cho hắn có chút khắc chế mình không được! Thân thể nữ nhân này quá mềm mại, dính vào trên người của hắn quả thực là một loại hành hạ!
Mà nàng mặc chính là trang phục của nữ tử Ngao quốc, mặc dù không có bại lộ như y phục của nữ tử Sở quốc, nhưng cổ trắng noãn và xương quai xanh đều lộ ở bên ngoài! Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt của người ngoài.
Nhíu mày một cái, hắn không nên mang nàng ra cửa như vậy!
Quay lại vương phủ là không thể nào! Hắn thấy được tòa nhà quen thuộc trước mặt, không khỏi giục ngựa chạy băng băng qua.
"Cái gì?" Thủy Liên Y sửng sốt!
Nhìn lên tòa nhà cao lớn trước mặt, mà trên bảng hiệu phía trên kia rõ ràng viết ba chữ to "Túy Phượng viện"!
Thủy Liên Y chưa từng gặp tuấn mã cao lớn đẹp vậy! Lông trên người vừa đen vừa sáng không có một chút tạp sắc, bốn vó tráng kiện, bắp thịt trên người căng cứng không có một chút thịt dư! Con ngựa như vậy ở trong giới ngựa chắc chắn là thần tượng của các cô ngựa!
Đối mặt Truy Tinh, nàng lộ ra vẻ thèm thuồng, thật là muốn cưỡi một chút!
Khi tay nhỏ bé của nàng muốn xoa lên cổ Truy Tình, phát giác cánh tay của mình bị một bàn tay to bắt được. Ngay sau đó bàn tay dùng sức, trực tiếp túm nàng vào trong ngực một nam nhân.
"Ách! Người ta muốn sờ sờ nó!" Thủy Liên Y cong môi, không chút nào phát hiện lúc này váy của mình có chút xốc xếch, mà nàng lại dùng tư thế mập mờ dính vào trong ngực Sở Mị Dạ! Hai tay nhỏ bé đang đặt ở trên ngực người ta. Bọn thị vệ bên trong phủ cũng hít vào một hơi!
Bình thường trừ Trình Ngự Thiên và người đặc biệt làm thức ăn cho Truy Tinh, Vương gia chưa bao giờ cho người khác đụng Truy Tinh của hắn một cái! Cử chỉ vừa rồi của vương phi này hoàn toàn không có dáng vẻ đại gia khuê tú, không biết Vương gia dễ thay đổi có tức giận hay không!
"Truy Tinh không thích bị người chạm tới!" Sở Mị Dạ chỉ nhàn nhạt nói một câu "Nếu như nàng muốn thể nghiệm tốc độ của Truy Tinh, Bổn vương có thể dẫn nàng cưỡi lên!"
Thủy Liên Y lộ ra gương mặt vui mừng "Có thật không? Tiểu Dạ! Chàng để cho ta cưỡi nó?"
Cái trán của người trong phủ đều lướt qua hắc tuyến! Tiểu Dạ? Vương phi cũng quá lớn mật rồi! Thật không ngờ dám gọi Vương gia tâm cao khí ngạo như thế!
Sở Mị Dạ nghiêm mặt trước những thị vệ của mình, nhưng hắn cũng dùng lực đưa Thủy Liên Y lên lưng của Truy Tinh, sau đó mình nhẹ nhàng nhảy lên.
Thủy Liên Y bị đột nhiên ném lên lưng của Truy Tinh, chưa ngồi vững vàng nên cho là mình sẽ té xuống. Đôi tay cào loạn, bắt lấy lông bờm của Truy Tinh, Truy Tinh đau đến nhảy lên!
"A......!" Phát ra một tiếng thét chói tai, nàng cho là mình sẽ bị té rớt dưới ngựa.
"Tiểu Y!" Eo bị siết, một đôi cánh tay có lực ôm nàng từ phía sau của nàng!
"Hô!" Thở phào nhẹ nhõm, Sở Mị Dạ cứu nàng như than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. "Cám ơn chàng!"
Lông mày của Sở Mị Dạ nhướng một cái "Tiểu Y thật khách khí!" nói nhỏ ở bên tai của nàng, thần thái hai người thật mập mờ a! Khiến bọn thị vệ bên trong phủ rùng mình! Vương gia chưa từng nghiêm túc như thế, tán tỉnh nữ nhân trước mặt mọi người!
"Chúng ta đi!" Sở Mị Dạ kẹp chặt hai chân, Truy Tinh rất phối hợp chạy ra khỏi vương phủ!
Cho đến ra khỏi vương phủ, Sở Mị Dạ mới mơ hồ phát giác có cái gì không đúng! Hai người giục ngựa chạy băng băng khiến tất cả dân chúng nhìn chăm chú.
Cô gái phía trước nghiêng người ngồi ở trước mặt của hắn, đôi tay ôm cả hông của hắn. Theo trên lưng ngựa lắc lư, nàng như có như không dán lồng ngực của hắn. Hương thơm vào mũi khiến cho hắn có chút khắc chế mình không được! Thân thể nữ nhân này quá mềm mại, dính vào trên người của hắn quả thực là một loại hành hạ!
Mà nàng mặc chính là trang phục của nữ tử Ngao quốc, mặc dù không có bại lộ như y phục của nữ tử Sở quốc, nhưng cổ trắng noãn và xương quai xanh đều lộ ở bên ngoài! Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt của người ngoài.
Nhíu mày một cái, hắn không nên mang nàng ra cửa như vậy!
Quay lại vương phủ là không thể nào! Hắn thấy được tòa nhà quen thuộc trước mặt, không khỏi giục ngựa chạy băng băng qua.
"Cái gì?" Thủy Liên Y sửng sốt!
Nhìn lên tòa nhà cao lớn trước mặt, mà trên bảng hiệu phía trên kia rõ ràng viết ba chữ to "Túy Phượng viện"!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook