Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
-
Chương 195: Qua hai năm sau
Ba ngày nay, không riêng gì Ngao Cẩn Phong, bao gồm Ân Thần Tinh và Sơ Dương cũng không có ai rời trại lính một bước.
Ba ngày đã qua, trong lòng của mỗi người đều đánh trống, không biết nghênh đón bọn họ sẽ là cái gì?
Nếu như Thủy Liên Y tỉnh lại, như vậy nàng sẽ gặp phải ba nam nhân,... Tính cả Sơ Dương là bốn, tóm lại là bị mấy nam nhân dây dưa.
Nếu như nàng vẫn không có tỉnh lại, đoán chừng sẽ không ai tiếp nhận sự thật này! Sợ rằng Sở Mị Dạ, tên đầu sỏ gây nên chuyện này sẽ bị mọi người đánh hội đồng, vậy sẽ là bốn nam nhân người chết kẻ sống!
Sở Mị Dạ mọc râu đầy cả cằm, gương mặt tiều tụy lại tang thương.
Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Ân Thần Tinh bởi vì thức trắng đêm không ngủ mà có chút ảm đạm.
Khi bọn họ đi vào lều Thủy Liên Y, đều cả kinh thất sắc.
Thủy Liên Y không thấy, đồng thời thần y Công Tử Cận cũng không thấy.
"Ngao Cẩn Phong mang Thủy Thủy đi đâu rồi?" Ân Thần Tinh tức giận đến gương mặt cũng co rút.
Sở Mị Dạ cau mày, mặc dù thấy Thủy Liên Y biến mất, hắn cũng không phải không nóng nảy. Nhưng không biết vì sao thấp thỏm lo lắng trong lòng lại đột nhiên buông xuống. Theo trực giác hắn cho là Tiểu Y nhất định đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Ngao Cẩn Phong nhất định đã mang Tiểu Y đi! Nếu như hắn mang đi, vậy thì chứng minh Tiểu Y còn sống, ít nhất bây giờ là an toàn!" Sơ Dương cũng cho rằng hiện tại tính mệnh của Thủy Liên Y khẳng định không đáng lo.
Ân Thần Tinh lạnh lùng nhìn Sở Mị Dạ một cái, hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi lều lớn. Ra cửa lên ngựa rồi rời đi. Hắn cũng không tin Ngao Cẩn Phong có thể giấu Thủy Liên Y lên trời. Chỉ cần Thủy Thủy còn sống, hắn nhất định sẽ tìm được!
Sơ Dương nhìn Sở Mị Dạ, "Sở Vương! Sơ Dương cảm thấy Ngao Cẩn Phong mang theo Tiểu Y, nhất định sẽ tìm địa phương không có bóng người để ẩn cư, sống cuộc sống không tranh quyền thế mà hắn muốn!"
Sở Mị Dạ cắn răng, bắp thịt trên mặt giật giật. Cuộc sống không tranh quyền thế? Sao hắn lại không muốn sống cuộc sống như thế!
"Sơ Dương! Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Sở Mặc quốc..."
Sơ Dương đột nhiên lui về phía sau, "Nếu Sở Vương hỏi ta chuyện tình có liên quan Thủy Liên Y, ta có thể giúp ngươi nghĩ vài biện pháp, nếu như là quốc gia đại sự, như vậy thứ cho Sơ Dương không theo cùng!" Nói xong liền phóng ra khỏi lều, sau một hồi tiếng vó ngựa, bên ngoài lều an tĩnh lại.
Sở Mị Dạ nhìn cái giường Thủy Liên Y từng nằm, hắn nhẹ nhàng ngồi lên, vuốt ve chăn, trước mắt hiện lên bóng dáng cười tươi đẹp như hoa kia.
Hắn hi vọng nàng sống thật khỏe, bất kể là nàng đang ở nơi nào, chỉ cần nàng vẫn còn sống, như vậy hắn sẽ tràn đầy hi vọng! Hắn tin tưởng, sớm muộn cũng có một ngày hắn có thể gặp lại nàng!
Tiểu Y, nàng phải sống thật tốt, bất kể là trải qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần nàng sống tốt, như vậy ta sẽ rất vui vẻ!
Tiểu Y, bất kể nàng đang ở phương nào, ta đều vĩnh viễn yêu nàng, cả đời này không xa không rời!
Sở Mị Dạ, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra một nụ cười. Khi tươi cười dần dần biến mất, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt.
.....................................
Hai năm sau!
Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Trong hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tỷ như hoàng thượng Ân Xích quốc khỏi bệnh, khiến mọi người ngạc nhiên.
Chẳng lẽ là trời cao che chở? Hay là hoàng thượng ăn tiên đan linh dược gì? Tại sao hoàng thượng bị đồn đãi sắp băng hà lại đột nhiên khỏi hẳn? Chẳng những có thể leo lên đại điện hơn nữa còn có thể tự mình xử lý triều chính!
Đồng thời, thần vương Ân Thần Tinh ban bố một phong từ thư, nội dung cụ thể trong từ thư là cơ mật hoàng gia. Dân chúng chỉ biết là Thần vương bỏ vương phi đã lấy nửa năm! Nghe nói, kể từ đó về sau, vị vương phi này cũng hoàn toàn mất tích.
Sở Vương Sở Mặc quốc - Sở Mị Dạ, sau khi giành được hoàng quyền Mặc thành, đoạt được Hổ Phù điều khiển quân đội, bình loạn Uyên thành, giết chết lão già Đột Quyết! Bức bách Đột Quyết ký kết hiệp ước mười năm, trong vòng mười năm không được xâm chiếm, nếu như làm trái hiệp ước sẽ gặp phải tai ương diệt tộc!
Bởi vì đã từng mượn đường của Ân Xích quốc, Sở Mị Dạ và Ân Ám Nguyệt đạt thành hiệp nghị, sau khi chuyện thành công sẽ lui binh tướng về Mặc thành, Uyên thành, Điềm thành! Không chừa một người lính nào ở lại Xích Thành, càng không có ý đồ cưỡng chiếm Xích Thành.
Đồng thời cũng ký kết hiệp ước với Ân Ám Nguyệt, không bao giờ xâm phạm lẫn nhau.
Chỉ là, Sở Mị Dạ có điều kiện, nếu như Ân Xích quốc không muốn xảy ra chiến loạn, sẽ phải giao ra Vũ Văn Thiển, hắn muốn mang nàng ta về Mặc thành khoản đãi thật tốt!
Dù sao Vũ Văn Thiển cũng là phi tử hắn chưa bỏ rơi, dưới thánh chỉ của Ân Ám Nguyệt và sự uy hiếp diệt tộc của Sở Mị Dạ, nàng ta bị cha huynh đỡ lên xe ngựa đưa đến Sở Mặc quốc. Trước mắt quan trọng nhất là giữ được tính mệnh mọi người trong Vũ Văn phủ, về phần hy sinh Vũ Văn Thiển cũng là tự nàng tìm mà thôi!
Vũ Văn Thiển cho rằng mình nhất định chết, nhưng sau khi trở về Sở Mặc quốc, Sở Mị Dạ không có tổn thương nàng, khiến nàng hết sức ngạc nhiên.
Nàng không biết Sở Mị Dạ có chủ ý gì? Có phải để nàng sống an nhàn sung sướng rồi mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất báo thù nàng hay không? Mỗi ngày đều sống trong lo âu, Vũ Văn Thiển phát hiện mình sắp điên mất rồi! Ngày nào cũng ngồi đợi chết, nhưng mỗi ngày đều còn sống. Đợi đến khi có một ngày nàng không có chờ chết nữa, lại tràn đầy hy vọng với cuộc sống, hắn sẽ tàn nhẫn giết nàng! Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng không thể chịu đựng nổi nữa rồi!
Sở Vương công cao cái thế, thuận theo ý trời, ý dân, được mọi người tôn lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Năm Mặc Hàn thứ chín, Sở Vương Sở Mị Dạ lên ngôi, năm đó hắn gần hai mươi bảy tuổi.
Tháng hai cùng năm, vương phi Vũ Văn Thiển hữu danh vô thực bởi vì kinh sợ quá độ mà trở nên điên dại, bị Sở Vương vứt vào lãnh cung Mặc thành! Cho dù nàng điên mất rồi, nhưng mỗi ngày vẫn phải chịu đựng sự đối đãi lạnh lẽo vô cùng vô tận, làm nhục tâm linh của nàng. Tinh thần của nàng hoàn toàn bị đánh sụp, việc này còn khiến nàng thống khổ hơn là trực tiếp giết nàng.
Sở Mị Dạ là một người có thù báo thù, có oán báo oán. Hắn chưa từng bỏ qua bất kỳ ai đã từng tổn thương mình, cũng sẽ không đi gây thương tổn cho người từng giúp mình!
Đối với Vũ Văn Thiển, hắn có biện pháp khiến nàng sống mà còn thống khổ hơn so với chết. Hắn muốn khiến cả đời này của nàng không được hạnh phúc, khiến nàng dùng sinh mạng hèn mọn còn sót lại để trả lại món nợ hắn đã mất đi Thủy Liên Y! Hắn muốn khiến tinh thần nàng chịu đựng sự hành hạ vô biên mỗi ngày, thấy nàng bởi vì kinh sợ mà co rút thành một cục, như vậy sự thống khổ vì mất đi nữ nhân mình yêu mến mới có thể hơi hóa giải.
Hắn không biết tâm tình mình như vậy có tính là vặn vẹo hay không.
Xuân về hoa nở, vạn vật hồi phục.
Ngao Nam quốc là một quốc gia nhỏ phía đông, không bát ngát như Sở Mặc quốc, cũng không có phồn hoa như Ân Xích quốc. Dân chúng Ngao Nam quốc đều mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ. Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn giản nhưng vui vẻ.
Ở phía nam Ngao Nam quốc có một trang viên hoang phế đã lâu.
Hai năm trước, trong trang viên đột nhiên truyền đến thanh âm dọn dẹp phòng ốc, xây dựng rầm rộ, bắt đầu kiến tạo lại thành một điền viên rất khác biệt, rất tao nhã,mát mẻ.
Khu vườn được thu thập xong, một gia đình dọn đến.
Dân chúng chung quanh từng đến đây xem vào ngày tân gia, nhưng không thấy chủ nhân, chỉ thấy mấy nha hoàn và gã sai vặt bận trước bận sau.
Trang viên lớn như vậy không phải chỉ có mấy người làm việc vặt chứ? Thật là kỳ quái!
Ba ngày đã qua, trong lòng của mỗi người đều đánh trống, không biết nghênh đón bọn họ sẽ là cái gì?
Nếu như Thủy Liên Y tỉnh lại, như vậy nàng sẽ gặp phải ba nam nhân,... Tính cả Sơ Dương là bốn, tóm lại là bị mấy nam nhân dây dưa.
Nếu như nàng vẫn không có tỉnh lại, đoán chừng sẽ không ai tiếp nhận sự thật này! Sợ rằng Sở Mị Dạ, tên đầu sỏ gây nên chuyện này sẽ bị mọi người đánh hội đồng, vậy sẽ là bốn nam nhân người chết kẻ sống!
Sở Mị Dạ mọc râu đầy cả cằm, gương mặt tiều tụy lại tang thương.
Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Ân Thần Tinh bởi vì thức trắng đêm không ngủ mà có chút ảm đạm.
Khi bọn họ đi vào lều Thủy Liên Y, đều cả kinh thất sắc.
Thủy Liên Y không thấy, đồng thời thần y Công Tử Cận cũng không thấy.
"Ngao Cẩn Phong mang Thủy Thủy đi đâu rồi?" Ân Thần Tinh tức giận đến gương mặt cũng co rút.
Sở Mị Dạ cau mày, mặc dù thấy Thủy Liên Y biến mất, hắn cũng không phải không nóng nảy. Nhưng không biết vì sao thấp thỏm lo lắng trong lòng lại đột nhiên buông xuống. Theo trực giác hắn cho là Tiểu Y nhất định đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Ngao Cẩn Phong nhất định đã mang Tiểu Y đi! Nếu như hắn mang đi, vậy thì chứng minh Tiểu Y còn sống, ít nhất bây giờ là an toàn!" Sơ Dương cũng cho rằng hiện tại tính mệnh của Thủy Liên Y khẳng định không đáng lo.
Ân Thần Tinh lạnh lùng nhìn Sở Mị Dạ một cái, hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi lều lớn. Ra cửa lên ngựa rồi rời đi. Hắn cũng không tin Ngao Cẩn Phong có thể giấu Thủy Liên Y lên trời. Chỉ cần Thủy Thủy còn sống, hắn nhất định sẽ tìm được!
Sơ Dương nhìn Sở Mị Dạ, "Sở Vương! Sơ Dương cảm thấy Ngao Cẩn Phong mang theo Tiểu Y, nhất định sẽ tìm địa phương không có bóng người để ẩn cư, sống cuộc sống không tranh quyền thế mà hắn muốn!"
Sở Mị Dạ cắn răng, bắp thịt trên mặt giật giật. Cuộc sống không tranh quyền thế? Sao hắn lại không muốn sống cuộc sống như thế!
"Sơ Dương! Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Sở Mặc quốc..."
Sơ Dương đột nhiên lui về phía sau, "Nếu Sở Vương hỏi ta chuyện tình có liên quan Thủy Liên Y, ta có thể giúp ngươi nghĩ vài biện pháp, nếu như là quốc gia đại sự, như vậy thứ cho Sơ Dương không theo cùng!" Nói xong liền phóng ra khỏi lều, sau một hồi tiếng vó ngựa, bên ngoài lều an tĩnh lại.
Sở Mị Dạ nhìn cái giường Thủy Liên Y từng nằm, hắn nhẹ nhàng ngồi lên, vuốt ve chăn, trước mắt hiện lên bóng dáng cười tươi đẹp như hoa kia.
Hắn hi vọng nàng sống thật khỏe, bất kể là nàng đang ở nơi nào, chỉ cần nàng vẫn còn sống, như vậy hắn sẽ tràn đầy hi vọng! Hắn tin tưởng, sớm muộn cũng có một ngày hắn có thể gặp lại nàng!
Tiểu Y, nàng phải sống thật tốt, bất kể là trải qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần nàng sống tốt, như vậy ta sẽ rất vui vẻ!
Tiểu Y, bất kể nàng đang ở phương nào, ta đều vĩnh viễn yêu nàng, cả đời này không xa không rời!
Sở Mị Dạ, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra một nụ cười. Khi tươi cười dần dần biến mất, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt.
.....................................
Hai năm sau!
Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Trong hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tỷ như hoàng thượng Ân Xích quốc khỏi bệnh, khiến mọi người ngạc nhiên.
Chẳng lẽ là trời cao che chở? Hay là hoàng thượng ăn tiên đan linh dược gì? Tại sao hoàng thượng bị đồn đãi sắp băng hà lại đột nhiên khỏi hẳn? Chẳng những có thể leo lên đại điện hơn nữa còn có thể tự mình xử lý triều chính!
Đồng thời, thần vương Ân Thần Tinh ban bố một phong từ thư, nội dung cụ thể trong từ thư là cơ mật hoàng gia. Dân chúng chỉ biết là Thần vương bỏ vương phi đã lấy nửa năm! Nghe nói, kể từ đó về sau, vị vương phi này cũng hoàn toàn mất tích.
Sở Vương Sở Mặc quốc - Sở Mị Dạ, sau khi giành được hoàng quyền Mặc thành, đoạt được Hổ Phù điều khiển quân đội, bình loạn Uyên thành, giết chết lão già Đột Quyết! Bức bách Đột Quyết ký kết hiệp ước mười năm, trong vòng mười năm không được xâm chiếm, nếu như làm trái hiệp ước sẽ gặp phải tai ương diệt tộc!
Bởi vì đã từng mượn đường của Ân Xích quốc, Sở Mị Dạ và Ân Ám Nguyệt đạt thành hiệp nghị, sau khi chuyện thành công sẽ lui binh tướng về Mặc thành, Uyên thành, Điềm thành! Không chừa một người lính nào ở lại Xích Thành, càng không có ý đồ cưỡng chiếm Xích Thành.
Đồng thời cũng ký kết hiệp ước với Ân Ám Nguyệt, không bao giờ xâm phạm lẫn nhau.
Chỉ là, Sở Mị Dạ có điều kiện, nếu như Ân Xích quốc không muốn xảy ra chiến loạn, sẽ phải giao ra Vũ Văn Thiển, hắn muốn mang nàng ta về Mặc thành khoản đãi thật tốt!
Dù sao Vũ Văn Thiển cũng là phi tử hắn chưa bỏ rơi, dưới thánh chỉ của Ân Ám Nguyệt và sự uy hiếp diệt tộc của Sở Mị Dạ, nàng ta bị cha huynh đỡ lên xe ngựa đưa đến Sở Mặc quốc. Trước mắt quan trọng nhất là giữ được tính mệnh mọi người trong Vũ Văn phủ, về phần hy sinh Vũ Văn Thiển cũng là tự nàng tìm mà thôi!
Vũ Văn Thiển cho rằng mình nhất định chết, nhưng sau khi trở về Sở Mặc quốc, Sở Mị Dạ không có tổn thương nàng, khiến nàng hết sức ngạc nhiên.
Nàng không biết Sở Mị Dạ có chủ ý gì? Có phải để nàng sống an nhàn sung sướng rồi mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất báo thù nàng hay không? Mỗi ngày đều sống trong lo âu, Vũ Văn Thiển phát hiện mình sắp điên mất rồi! Ngày nào cũng ngồi đợi chết, nhưng mỗi ngày đều còn sống. Đợi đến khi có một ngày nàng không có chờ chết nữa, lại tràn đầy hy vọng với cuộc sống, hắn sẽ tàn nhẫn giết nàng! Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng không thể chịu đựng nổi nữa rồi!
Sở Vương công cao cái thế, thuận theo ý trời, ý dân, được mọi người tôn lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Năm Mặc Hàn thứ chín, Sở Vương Sở Mị Dạ lên ngôi, năm đó hắn gần hai mươi bảy tuổi.
Tháng hai cùng năm, vương phi Vũ Văn Thiển hữu danh vô thực bởi vì kinh sợ quá độ mà trở nên điên dại, bị Sở Vương vứt vào lãnh cung Mặc thành! Cho dù nàng điên mất rồi, nhưng mỗi ngày vẫn phải chịu đựng sự đối đãi lạnh lẽo vô cùng vô tận, làm nhục tâm linh của nàng. Tinh thần của nàng hoàn toàn bị đánh sụp, việc này còn khiến nàng thống khổ hơn là trực tiếp giết nàng.
Sở Mị Dạ là một người có thù báo thù, có oán báo oán. Hắn chưa từng bỏ qua bất kỳ ai đã từng tổn thương mình, cũng sẽ không đi gây thương tổn cho người từng giúp mình!
Đối với Vũ Văn Thiển, hắn có biện pháp khiến nàng sống mà còn thống khổ hơn so với chết. Hắn muốn khiến cả đời này của nàng không được hạnh phúc, khiến nàng dùng sinh mạng hèn mọn còn sót lại để trả lại món nợ hắn đã mất đi Thủy Liên Y! Hắn muốn khiến tinh thần nàng chịu đựng sự hành hạ vô biên mỗi ngày, thấy nàng bởi vì kinh sợ mà co rút thành một cục, như vậy sự thống khổ vì mất đi nữ nhân mình yêu mến mới có thể hơi hóa giải.
Hắn không biết tâm tình mình như vậy có tính là vặn vẹo hay không.
Xuân về hoa nở, vạn vật hồi phục.
Ngao Nam quốc là một quốc gia nhỏ phía đông, không bát ngát như Sở Mặc quốc, cũng không có phồn hoa như Ân Xích quốc. Dân chúng Ngao Nam quốc đều mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ. Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn giản nhưng vui vẻ.
Ở phía nam Ngao Nam quốc có một trang viên hoang phế đã lâu.
Hai năm trước, trong trang viên đột nhiên truyền đến thanh âm dọn dẹp phòng ốc, xây dựng rầm rộ, bắt đầu kiến tạo lại thành một điền viên rất khác biệt, rất tao nhã,mát mẻ.
Khu vườn được thu thập xong, một gia đình dọn đến.
Dân chúng chung quanh từng đến đây xem vào ngày tân gia, nhưng không thấy chủ nhân, chỉ thấy mấy nha hoàn và gã sai vặt bận trước bận sau.
Trang viên lớn như vậy không phải chỉ có mấy người làm việc vặt chứ? Thật là kỳ quái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook