Hoa Khai Phú Quý
-
Chương 5
Khung
cảnh ở trên lầu cũng chỉ đỡ hơn ở phía dưới một chút, cánh cửa sổ ở đây vẫn
bình yên vô sự chưa bị dỡ ra làm củi đốt.
Châu Châu bước lên khiến chiếc cầu thang lắc lư, dọc theo đường đi, trong lòng thấy sợ hãi, tim đập nhanh, nên đi vô cùng cẩn thận.
Cầu thang phủ đầy bụi bặm chỗ chỗ lỗ thủng, mới giẫm lên một bước đã phát ra những tiếng kọt kẹt và còn sự rung động mãnh liệt như sắp đổ sụp tới nơi rồi, đã thế nàng còn giẫm thủng một bậc cầu thang may mà thu chân nhanh nếu không chắc chắn sẽ trượt chân ngã xuống. ( cái phủ đệ bị bỏ hoang 10 năm của Tây An tiết độ sứ đây đó hả chời? kinh khủng! sao tưởng tượng giống như là khu phế tích từ ngàn năm trước thế nhở =]] )
Cầu thang như vậy mà vẫn có người đi được sao? Dáng nhỏ xinh như nàng bước lên còn cảm thấy nơm nớp sợ hãi, mà Hải Đông Thanh cao lớn cường tráng, nặng gấp mấy lần so với nàng lại không làm sụp hết ván cầu thang? Chẳng lẽ khi hắn lên lầu đều là dùng khinh công hay sao? ( MN: chắc thế wá chứ cái thân “bố tượng” của Thanh k mà đi lên không khéo đến lượt tỷ fải đu dây lên mất^^)
Cuối lầu hai là một cánh cửa gỗ.
Còn chưa bước tới cửa bên trong đã truyền ra âm thanh.
“Tiến vào”
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, cho dù cách cửa gỗ vẫn lộ ra khí thế bức người. Tiếng nói quen thuộc này khẳng định là từ miệng vị chủ nhân tương lai trong vòng ba tháng của nàng.
“Lỗ tai của ngươi thật là tốt” Nàng nói thầm, tay dùng chút lực đẩy đánh vào chiếc cửa gỗ, đem oán hận truyền hết lên động tác này. (MN: tỷ ơi! Cái cửa gỗ nào có tội tình chi hả tỷ?** CC: cút!**MN: xách dép chạy)
Kẹt kẹt kẹt….
A?
Phía trên then cài, đầu tiên là phát ra những tiếng rờn rợn rất bé, tiếp sau đó, chuỗi âm thanh càng ngày càng lớn, tần xuất cũng càng ngày càng cao, cửa gỗ bắt đầu nghiêng, dưới cái nhìn kinh ngạc của nàng thì bắt đầu sụp xuống. (MN: cửa gỗ đã “anh dũng hi sinh”!!)
Oanh! Cửa gỗ đổ lên sàn tạo thành một tiếng nổ, bắn lên mù mịt bụi bặm.
Ở trong phòng, mặt Hải Đông Thanh không hề thay đổi, đôi mắt xanh thâm sâu thì nhìn về phía nữ nhân đang há hốc mồm trước cửa.
“Khi mở cửa đừng có dùng sức” hắn buông một lời nhắc nhở muộn màng. (MN: cánh cửa đã die k còn nhắc chi nữa…lãng phí lời nói a)
“Cửa làm sao vậy?” Nàng còn chưa hết khiếp sợ, không thể tin với sức lực của bản thân lại có thể làm đổ cánh cửa. Khó có thể tin được người đứng đầu giới thương buôn lớn nhất quan ngoại lại có thể ở một nơi như thế này. Không phải đại tỷ đã nói hắn là phú hào nhất nhì ở vùng quan ngoại hay sao? (MN: có lẽ k keo kiệt hoặc là muốn trải nghiệm cuộc sống hay là k wên mang tiền và cũng có thể là bị…Điển Tâm đại má cướp sạch lộ phí a…chậc chậc, không ngờ trí tưởng tượng của ta lại bay xa đến thế** cười man rợ)
Hắn nhún vai“Hỏng thôi”
“Sao không tìm người tới sửa?”
“Đã sửa rồi, vừa rồi ngươi lại đánh hỏng nó” Hắn nói đơn giản. (MN: sửa rồi? quỷ mới tin a..mà ko quỷ cũng ko tin nữa là…*Thanh k: trừng mắt* MN: em đột nhiên nhớ ra là việc…cáo từ k a)
Sự kết tội này khiến Châu Châu thở dốc kinh ngạc, nàng nhảy vào trong phòng, sự ấm ức làm nàng muốn mở miệng tranh cãi.
“Này, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ…”. Lời còn chưa nói xong, cảnh tượng trong phòng lại làm cho nàng đầu óc trống rỗng không biết là mình đang nói cái gì.
A, hắn không có mặc quần áo! (MN: oh oh! Mỹ nam khoả thân nha giáo dục giới tính dey mà ** khựa khựa** cười tà )
Nàng tự tiện xông vào lại bắt gặp hắn đang tắm, thân thể cao lớn ngồi trong bồn gỗ tắm, da thịt ngăm đen được che lại bởi những giọt nước trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời lóe lên những tia sáng kì ảo.
Hải Đông Thanh ung dung nhìn nàng, dù dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của nàng mà vẫn tiếp tục nhàn nhã vẩy từng giọt từng giọt nước một dọc theo cổ cường tráng đi xuống lồng ngực rộng lớn, rồi đến cơ bụng rắn chắc…
Ý thức chính mình đang nhìn hắn lõa thể là không được, nàng vội vàng rời mắt. Lửa giận nhanh chóng bị thay thế bằng sự xấu hổ, cái không tự nhiên của nữ nhân bây giờ mới thong dong đến muộn (MN: không đến luôn có phải tỷ sẽ hời hơn ko ạ?- chớp mắt vô tội)
Nàng đứng sát vào vách tường, cắn môi đỏ mọng, nín nhịn mong muốn chạy trốn, giống như tượng đá, đứng im bất động.
Tiếng nước ầm ầm truyền tới, một lúc lâu sau, Hải Đông Thanh mới nói.
“Ngươi đến muộn”
Nàng khẽ cắn môi, ở trong lòng thầm mắng, hắn đây hẳn là ý tại ngôn ngoại.
“Ngươi không chờ nổi sao?” nàng trong lòng tràn ngập kinh hoảng, vẫn mạnh miệng nói.
“Chờ không nổi cái gì?”. Hắn nheo mắt lại. Nàng hít một hơi, nâng đầu lên,mày liễu nhếch lên, trừng mắt nhìn hắn.
“Không cần giả bộ ngu ngốc, ta và ngươi đều là người thông minh, ngươi muốn ta ‘hầu hạ’ ngươi là sao? Tốt, tới đây, ta với ngươi tốc chiến tốc thắng”. Không cần nghĩ cũng biết nam nhân muốn nữ nhân làm cái loại gì ‘hầu hạ’.
Đôi mắt màu lam thẫm càng trở nên khép chặt.
Châu Châu hoàn toàn không để ý, nàng nheo lông mày nhìn chung quanh, phát hiện ở cạnh tường có một cái giường lớn trạm trổ hoa văn cũ kĩ, mà ở dưới giường là chăn và màn chất thành một đống. (bộ k lạnh dữ vậy sao?- chớp mắt vô tội tập 2)
Nàng hít thêm một hơi nữa, lấy thêm dũng khí, đi tới bên tường, nhảy lên chiếc giường trống, nhắm lại hai mắt, trong lòng bết tính toán lộn xộn, chuẩn bị hy sinh thong thả.
Được rồi, được rồi, một người làm việc một người gánh, mà nàng là Tiền phủ tam tiểu thư, đương nhiên có can đảm thu sếp tàn cục, coi nhẹ việc bản thân gặp phải, cùng lắm là để cho hắn ăn.
Bất quá, dù cho muốn ‘hy sinh bản thân’ nàng cũng phải ‘hy sinh’ trên giường, tuyệt đối không thể ‘hy sinh’ trên đống chăn màn dưới giường.
“Ngươi tới đi!” nàng can đảm nói
Không có phản ứng.
“Chúng ta mau chóng giải quyết, chờ người báo thù thỏa mãn rồi chúng ta mỗi người mỗi ngả”. Nàng tiếp tục nói.
Vẫn là không có phản ứng.
Bên trong nhà yên tĩnh, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có. Kia cao lớn Hồ nam cũng không như nàng tưởng, hỏa tốc tiến tới bên giường để ‘báo thù’
Nếu không phải vì tinh thần quá khẩn trương, nàng cơ hồ nằm trên giường quá lâu mà ngủ thiếp đi mất. Lại đợi thêm một lúc, Hải Đông Thanh vẫn như cũ không có động tĩnh, nàng nhíu mày, lặng lẽ mở ra một bên mắt, xác định Hải Đông Thanh vẫn còn trong phòng, mới lần nữa nhắm mắt lại.
Quái, hắn còn chờ cái gì, không phải là muốn chơi hoa sao, tốn ba tháng cai trị nàng, đợi đến khi mọi người đều biết, sẽ đưa nàng quay về sao, “Uy, ngươi tới hay không tới a”, nàng không nhịn được hỏi, “Dù sao bản tiểu thư cũng là hổ lạc đồng bằng, bị ngươi uy hiếp thì chịu ngươi uy hiếp, cùng lắm thì chính là…”
“Cùng lắm thì chính là cái gì?” trầm thấp thanh âm cứ tới gần tới gần.
Nàng mở mắt, rõ ràng phát hiện, hắn toàn thân quang lõa đã tiến tới bên giường ( phi lễ chớ nhìn a kẻo huỷ hoại mầm non đất nước =]] ), tay vén lên bức rèm, mắt nhìn nàng, cặp lục mâu ở khoảng cách này xem ra càng thêm dọa người. Ánh mắt thâm sâu khó hiểu làm cho lòng nàng nóng lên, tâm tình xấu hổ, giống như có con kiến đang bò loạn trong lòng, làm nàng vạn phần không tự nhiên.
“Ngươi lấy chuyện làm ăn uy hiếp đại tỷ, không phải vì muốn chuyện này sao?”Nàng cứng rắn nói, đánh cược tất cả dũng khí, hai mắt cố định trên mặt hắn, không ngừng suy nghĩ, có phải hay không đi tận cùng, tìm tòi đến tột cùng…
Thân thể mảnh khảnh dán chặt vào màn thô, bởi vì hắn tới gần ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Thân hình cao lớn còn vương lại những giọt nước, tỏa ra hơi nóng vô hạn, gần ngay trong gang tấc khiến nàng cảm thấy nóng lên, trong mắt phượng tràn ngập quật cường, mảnh khảnh thân thể nhưng tiết lộ run rẩy, trước uy hiếp của nam nhân mà run nhè nhẹ.
Chẳng qua là, Hải Đông Thanh không tỏ ra vui mừng, ngược lại sắc mặt âm trầm, trên trán lộ rõ tức giận.
“…” Hắn đột nhiên rút lui, rời đi giường lớn, phảng phất nửa điểm “hứng thú” đối với nàng, thanh âm dường như cũng càng ngày trở nên băng lãnh tức giận hơn lúc trước. (MN: ko “hứng thú” thật hay giả vậy k? *cười âm hiểm* HĐT: cút!)
Di, hắn muốn buống tha nàng sao?
Châu Châu nhãn tình khẽ động, nửa chống đỡ người dậy, một tay vẫn đặt bên dưới, kinh ngạc nhìn hắn. Không biết tại sao, nàng có thể cảm giác, tựa hồ hắn đang phi thường tức giận.
Tức giận tâm tình từ từ rút lui đi, nàng trước xác định an toàn, Hồ nam này đối với nàng tựa như không có khẩu vị, mới dám thư giãn thân thể, thoải mái ngồi trên giường lớn, to gan nhìn hắn.
Tránh được một kiếp làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng, nghĩ tới, hắn đối với mị lực của mình coi như không thấy, tự ái của nữ nhân lại cảm thấy có chút bi thương. Lúc trước trong phòng luyện công, nàng lấy tay sờ hắn nhưng hắn lại mang vẻ mặt không vui, lúc này nàng nhảy lên giường hắn đợi hắn hưởng dụng, hắn cũng không chút phản ứng, động cũng không đụng nàng dù chỉ một chút…
Nhàn nhạt phát hiện cảm giác không vui trong lòng nàng lặng lẽ chảy qua.
Hải Đông Thanh đưa lưng về phía nàng, phối hợp mặc vào xiêm y, da thịt săn chắc phập phồng, động tác gọn gàng, không hề lãng phí thời gian.
Mặc xong áo bào, hắn mới quay người lại.
“Lấy ra” hắn lãnh đạm nói.
“Cái gì?”
“Trang sức bên đai lưng của ta”
Đó, nàng nghĩ.
“Ta không mang trên người”, Nàng nhún nhún vai, thu chân lên, vô lại nói.
Đại tỷ đem bạc khắc bên đai lưng đặt tại nàng gương trang điểm, nàng vừa nhìn thấy liền sinh khí, ném thẳng tới bên góc tường. Nhưng một lát sau lại đem nhặt về, lật lại nhìn thật lâu.
Nàng cũng không hiểu tại sao không ném nó đi, lại mang nó cất vào trong hòm khóa kĩ lại. ( MN: giống cất kỉ vật wé =]] )
Nhưng mà, nàng cũng không muốn trả lại cho hắn.
Hải Đông Thanh nhìn nàng thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên nhạt cười: “Trừ Huyền Vũ , trong kinh thành còn chỗ nào tập trung thương nhân?”. Hắn không hề hỏi tới bạc khắc nữa, tựa như với hắn không quan hệ.
Nàng nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ một chút.
“Chợ phía đông cùng phía tây, Các Hữu bốn phường, bốn phường bên trong Các Hữu thập lục con nhai. Thiên hạ các nơi, bao gồm thương nhân các tỉnh, cũng đều tề tựu tới nơi đó mua bán giao dịch”. Nàng cẩn thận nói, tinh quang của đôi lục mâu bắn ra nhìn thấy cùng đại tỷ thật giống nhau. Nàng nhận được đó là thương nhân chuẩn bị ra tay thu về lợi tức thật lớn ánh mắt.
Hắn lặng yên trong chốc lát, hồi lâu mới mở miệng.
“Chuẩn bị ra ngoài”. Lời vừa nói ra, chân đã cất bước, đi ra ngoài.
“Đi nơi nào?” Nàng tức giận hắn bá đạo lộng quyền, không chút nào nghe lời, như cũ vuốt ve chân, lui ở trên giường bất động.
“Ra đường”
“Muốn làm gì chứ?” nàng lười biếng hỏi, cố ý nằm lại bên giường, phát ra âm thanh thật lớn, muốn chọc giận hắn.
“Ngươi chỉ cần theo ta, không cần nhiều lời” . Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên ý cười “Còn có, rời giường đi”. Hắn nhắc nhở.
“A?”
Còn không kịp suy nghĩ, phía dưới khắc hoa giường lớn tựu phát ra cạc cạc tiếng kêu kỳ quái. Tiếp theo…
Oanh! Lại một tiếng vang thật lớn, giường lớn sập xuống. ( MN: k sao lại ko bik thương hương tiếc ngọc thế kia? Phì phì! Ta sinh khí a* CC: đúng! Ta với muội hội đồng hắn đi* HĐT: xin đừng mà- mếu máo khóc)
Nam nhân đáng chết! (HĐT: đúng! Ta rất đáng chết)
Nhìn phía tây thành dường như không nhìn thấy được đường lớn, Châu Châu phát ra tiếng rên rỉ mệt mỏi, cảm thấy một trận kinh thiên động địa, vừa thấy mấy con phố bên cạnh, còn có mấy trăm gian cửa hàng phải đi, gần như muốn mềm nhũn ngã xuống.
Nam nhân này không biết có phải chỗ đó bị hỏng không, không chịu cưỡi ngựa, không chịu ngồi xe, muốn từng bước bước đi, lại còn ném cho nàng một quyển sổ, muốn nàng ghi lại cặn kẽ giá của từng món hàng, không được bỏ sót món nào. (MN: k hành hạ lao động nữ là phạm pháp a! muội tuyên phán k 15 năm tù giam!* HĐT: còn lâu!- sử dụng kinh công chạy )
Hao tốn năm ngày vất vả đi chợ phía đông, Hải Đông Thanh không có dừng lại, vòng vo đi tới phía tây, lại làm như mấy ngày trước, đem tất cả các loại giá cả hỏi đến một lượt.
Châu Châu đi đi đến đau cả chân, ghi chép tới đau cả tay, xương cốt toàn thâm mệt mỏi, tựa như những vật phẩm cũ kĩ trong ngôi nhà kia, bắt đầu phát ra âm thanh cạc cạc thảm thiết. ( MN: bán salonship dey…50k 1 miếng a)
Bận rộn như vậy trong vòng ba tháng, nàng khẳng định có thể mệt mà chết!
Từ nhỏ đến giờ, nàng vốn được bao bọc trong lòng bàn tay, cưng chiều hết mực, không để bị thương, bị đau, ngay cả luyện võ cũng được chiếu cố tỉ mỉ, chưa từng chịu như vậy hành hạ.
A, đáng chết, hắn vừa đi vài cửa hàng cách vách!
Giày gấm đỏ nặng nện đạp mạnh trên mặt đất, nàng đứng lại trước cửa hàng, không chịu đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét không vui.
“Con đường này bán chính là lá trà, ta đã sớm trao đổi với chủ quá, không làm cạnh tranh, cho dù ngươi hỏi tới một trăm nhà, giá tiền cũng không chênh lệch là bao”. Nàng nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn thật phiền chết người cũng mệt chết người, nàng đành phải “ra tay”.
Hải Đông Thanh liếc nàng một cái, cũng không để ý nhiều, hai tay để sau lưng, quay bước vào trong quán.
Nói lại không nghe, Châu Châu lần nữa dậm chân, cắn chặt làn môi đỏ mọng, trong lòng đã sớm chửi hắn máu chó đầy đầu. Nàng hít sâu một hơi, điều hòa tâm tình tức giận, không tự nguyện tiến vào.
Chủ quán vội vàng nghênh đón, mang tới lá trà cực phẩm để cho Hải Đông Thanh xem qua. Hắn ngưng liễm lông mày, lãnh duệ ánh mắt quét qua ô long trà, trà hương, trà Long Tĩnh, lương trà, lại hỏi thêm rõ ràng loại nhóm, sau đó mới quay đầu về phía nàng.
“Nhớ kỹ?”. Hắn hỏi
Châu Châu nắm chặt cây viết, ở trong lòng rủa hắn mười vạn tám nghìn lần, sau đó mới cắn răng cố hiện ra vẻ mặt cười.
“Nhớ kỹ”
“Đây là nhà trà cuối cùng?”
“Đúng, nhà cuối cùng”
Hắn nheo đôi mắt xanh lại, như có điều suy nghĩ, trong mắt tràn ngập ánh mắt hoài nghi, có mấy phần muốn gây sự. Một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi.
“Giá tiền của nhóm Ô Long tại Trần xà là bao nhiêu?”
“Một hai tám”
“Thất Hiền trà trang thì sao?”
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, dùng hết nhẫn nại còn lại, cắn răng trả lời hắn.
“Một hai chín”. Rõ ràng sẽ nói giá tiền sẽ không kém đi, hắn còn chưa từ bỏ ý định là vì sao?
“Lũng Tây vườn trà?”
“Một hai…” nàng chau mày liễu, đột nhiên cúi thấp, lật xem trong cuốn sổ. Lũng Tây vườn trà vị trí tại chợ phía đông, ba ngày trước bọn họ đi hỏi qua giá tiền, nàng ghi lại trước mấy tờ.
Lũng Tây vườn trà Ô Long một nhóm chỉ có một hai năm.
“Không kém là bao nhiêu?” trầm thấp âm thanh thuần hậu truyền đến.
Nàng phút chốc ngẩng đầu, nhìn thấy Hải Đông Thanh khẽ nhếch lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc phát hồng, tìm không được lối thoát, lúng túng cực kỳ.
“Đây chỉ là…”
“Đây chỉ là làm ăn” hắn chặn lời nàng, tinh quang trở nên sáng hơn “Chỉ cần sai một chút, một phân tiền cũng là sai”
Châu Châu thu hồi quyển sách, chán chường im lặng, nửa lời phản bác cũng không nói ra.
Nàng từ nhỏ đã sống ở kinh thành, lại sinh ra tronh nhà thương nhân, trồng Mẫu Đơn làm ăn, vốn đã sớm cho rằng mình đã quen thuộc với thương trường kinh thành,vạn lần không nghĩ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người có người cao hơn, trời có trời lớn hơn) , đầu óc kinh doanh của tên Hồ nam này cũng không kém đại tỷ, nàng không phải đối thủ, ngược lại còn phải học tập rất nhiều.
Che giấu tức giận trong lòng, rốt cục nàng cũng sáng tỏ, Hải Đông Thanh nói lên điều kiện muốn nàng hầu hạ không phải vì trả thù, mà đơn giản chỉ là làm ăn. (MN: công nhận! làm ăn mà hành xác vk tương lai thấy sợ! ta ngất!)
Hắn coi trọng hiểu biết của nàng về các hiệu buôn trong kinh thành, mà không phải là thân thể của nàng. Hắn muốn nàng hầu hạ giống như trợ lý, thay hắn chỉ điểm hiệu buôn, cầm lấy quyển sổ, giống như chỉ theo đuôi, nhắm mắt bám theo đằng sau hắn…
Môi đỏ mọng mềm mại bị nàng cắn đến càng thêm đỏ. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân chịu nhục nhã.
Tiền gia năm vị tiểu thư mặc dù tính tình bất đồng, nhưng đều rất xinh đẹp. Nàng cũng biết bản thân mỹ lệ hấp dẫn nam nhân thèm thuồng ánh mắt, nàng đã sớm tập mãi thành quen. Nhưng duy chỉ có Hải Đông Thanh đối với mỹ mạo của nàng thì làm như không thấy, đối với hấp dẫn miễn dịch, ngay cả nàng nhảy lên giường cũng làm như không thấy.
Quái, hắn vì sao đối với vẻ đẹp của nàng làm như không thấy? Chẳng lẽ là hắn chán ghét vẻ hiền hòa động lòng người của nàng sao?
Ngô, thật ra thì, dĩ nhiên không phải là, nàng muốn Hồ nam này có hứng thú với nàng, nàng cũng chẳng thấy kì lại gì với hứng thú của hắn, chẳng qua là…
Đáng giận!
Một cơn phiền não tập kích đầu nàng, làm cho nàng không khỏi nóng nảy, mắt phượng trừng thẳng bóng lưng cao lớn phía trước, không cách nào di chuyển tầm mắt.
Hai người một trước một sau đi xuyên qua khu phố, yên lặng, thong dong. Vô luận đi tới nơi nào, chợ chỗ đó đều trở nên im lặng. tất cả mọi người đều mở to mắt, tò mò nhìn chòng chọc, có người to gan còn đi theo sau họ rất lâu. Mới đi qua mấy đầu phố, số người đi theo sau đã xếp thành một hàng dài.
Đi vào một con đường khác, mùi hương lá trà chợt biến mất, khắp nơi đều là thư hương. Dõi mắt nhìn lại khu phố, hai bên đường đều là thư điếm cùng mực khắc phường.
Châu Châu đi đến nỗi muốn ngất đi, trước mắt Hải Đông Thanh không biết tại sao đột nhiên dừng lại, hại nàng đang sát bước suýt nữa đụng đầu vào.
“Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Sao muốn dừng lại cũng không nói một tiếng?” nàng liền đưa tay nhỏ bé lên ngăn chặn, tay nhỏ bé chống lên hắn lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé không vui oán trách.
Hải Đông Thanh không để ý đến, mắt nhìn phía trước, mày rậm khẽ nhếch, trên khuôn mặt nghiêm trọng xuất hiện khó thấy kinh ngạc.
Từ cửa hàng mực khắc phường lớn nhất với đủ loại vật dụng cần thiết, đi ra một nam tử trưởng thành cùng một vị tiểu thiếu niên. Nam nhân tuấn lãng cao lớn, thiếu niên thì tuấn mỹ tiêu sái, hai người trao đổi bộ dáng, không biết là đang bàn luận cái gì, nhìn lên Hải Đông Thanh cùng Châu Châu phút chốc cũng ngây ngẩn cả người.
Nam nhân là thành đông Nghiêm gia con trưởng Nghiêm Diệu Ngọc, thiếu niên còn lại là con trai độc nhất của Tiền gia Húc Nhật.
Chỉ thấy nụ cười Húc Nhật cứng đờ, khẩn trương phất phất cây quạt, trên trán không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh.
“Tam tỷ”. Hắn kêu, thu hồi câu quạt, lễ phép hướng nàng gật đầu.
Tiếp theo, hắn không chút báo nàng, chạy bỏ đi, rất giống như kiểu phía sau có quỷ đuổi theo hắn.
Châu Châu động tác cũng không chậm, tay nhỏ bé khẽ vung roi, đi phía trước kéo tới.
“A!”
Trên đường cái truyền đến tiếng hét thảm thiết, tiếp theo đám người chủ động tách ra, Húc Nhật mắt cá chân bị cuốn roi, bị bắt trở lại, một thân xiêm y đắt tiền toàn bộ lau đường, những trang giấy vốn đặt tại trong áo, lúc này cũng bay phân tán đầy đường.
“Tại sao thấy ta liền chạy?” nàng thu lên mày liễu, liếc nhìn đệ đệ chật vật đến không chịu nổi.
“Không biết, chân của ta không nghe lời a!” hắn vô tội nói, chậm chạp bò dậy, đè nén lần nữa ham muốn chạy trốn.
‘Ngươi đến thành tây này để làm gì?” nàng hừ một tiếng, cổ tay nhẹ rung, đem roi thu trở về.
“Ách, tìm Nghiêm đại ca thương lượng, mượn hắn mực khắc phường của Nghiêm gia một chút”
“Ngươi lúc nãy vừa in ấn cái gì nha?” Châu Châu đi tới mực khắc phường, tiện tay cầm lấy một tờ mực in còn chưa khô tờ báo. Này đệ đệ việc nhà không quản, làm một tạp báo, mỗi ngày một quyển, ngày rằm ra san, chuyên ấn chú kinh thành văn nhân chuyện bịa, thương gia tin tức quan trọng, quan phủ một chút xốc xếch tin tức.
“Ngô…. Thật ra thì…ách vậy. Cũng còn chưa có cái gì…chỉ là việc một chút chuyện tình của tam tỷ…”
Húc Nhật khuôn mặt lúng túng, càng nói càng nhỏ giọng.
Xuân về hoa nở, dựa theo lệ cũ, hẳn là đem bán hoa phú quý đặc san, từng nhóm ra bán tại kinh thành Mẫu Đơn công viên, nhưng là lúc này, đặc san còn chưa có phát hành, tam tỷ cùng Hải Đông Thanh chuyện tình đã hấp dẫn toàn thành lực chú ý. Hắn mắt thấy thời cơ thuận lợi, định đả xà tùy côn, phất tay viết một thiên văn chương, đem chân tướng cẩn thận nói ra, tiểu buôn bán lời được một chút ngân lượng.
Cũng khó trách chuyện này mọi người đều biết, căn bản là Húc Nhật ở chợ, đem chuyện này xào xáo náo nhiệt.
“Tiêu lộ ra làm sao?” nàng không giận ngược lại hỏi
“Rất tốt!” hắn ánh mắt sáng lên.
Hai ngày trước mới phát hành nhật san, tiêu lộ thu được thái quá nhiều, mực phường in ấn chưa được khô, hắn vội vàng chạy tới Nghiêm phủ, hướng Nghiêm Diệu Ngọc mượn mực phường.
Nhìn khắp kinh thành cũng chỉ có mực khắc phường của Nghiêm gia có thể đáp ứng được đơn hàng lớn như vậy. Còn nữa, nhìn vào giao tình “thâm sâu” của hai nhà như vậy, Nghiêm Ngọc Diệu chắc chắn sẽ ra tay tương trợ.
“Tốt lắm, ta muốn lợi nhuận” tức giận cũng vô dụng, nàng phải cụ thể hóa yêu cầu thực chất bồi lại “Ta sáu ngươi bốn”. Nàng thêm một câu nói rõ lợi nhuận tỷ lệ.
“Không được, nhiều nhất là năm mươi năm mươi” Húc Nhật kêu lên sót của, nhanh chóng cò kè mặc cả.
Nàng không chấp nhận mặc cả. “Ngươi nói roi này nên làm sao?”. Châu Châu uy hiếp hỏi, không ngần ngại trước mặt toàn thành ra tay đánh hắn lần nữa.
Tỷ đệ hai ngươi bận bịu phân chia ngân lượng, hai nam nhân ở một bên lặng yên không nói, một mỉm cười, một cao thâm khó lường.
“Hải huynh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt” Nghiêm Diệu Ngọc móc lên khóe miệng, lộ ra hoàn mỹ nụ cười, thần thái nhẹ nhàng, ấm áp, ôn nhu, phảng phất ngay cả thái sơn băng trước mặt cũng không thể nào thay đổi kia mỉm cười.
Hải Đông Thanh mỉm cười, đôi mắt xanh sâu sắc. Đi tới kinh thành trong khoảng thời gian này, hắn luôn ở tại trong nhà, chỉ có số ít người tới gặp mặt, nam nhân này là một trong số đó.
Vì biểu hiện thành ý, Nghiêm Diệu Ngọc trừ phái người đưa tới danh mục các mặt hàng, thậm chí còn tự mình bái phỏng, đối với giao dịch biểu hiện hết sức tích cực.
“Hy vọng hải huynh ghi nhớ, Nghiêm mỗ rất hy vọng có thể làm ăn với ngươi” tầm mắt của hắn vừa chuyển, nhìn về phía Châu Châu, lộ ra tiếc hận nụ cười “Mặc dù ta cũng nhìn ra được, ta và ngươi cơ hội hợp tác rất xa vời”
Đang nói chuyện trên đường, từ nơi khác truyền tới một trận lao xao, thần sắc tiểu Lục kinh hoàng lảo đảo chạy tới.
Nàng nắm lấy quần trốn chạy thật nhanh, đi được mất bước ra ngoài rồi đột nhiên dừng lại, thân thể lại không nghe lời đổ nhào ra trước, phịch một tiếng, cả người phía trước ngã úp xuống đường.
“Tam, tam tiểu thư…” nàng đau tới mức chóp mũi đỏ lên, hai mắt đỏ lên nhưng vẫn lo lắng reo lên. “Việc lớn không tốt, phòng lớn ở Thiện Thông phường sập rồi, đè lên mấy công trường phía dưới, lộn xộn hết cả lên”. Tình huống khẩn cấp, nàng vội vàng tới đây thông báo.
Tin tức mới nhất được đưa đến, những người đang vây ở xung quanh xem náo nhiệt, ai nấy đều phát ra tiếng kinh hô, tiếp theo bắt đầu rối rít bàn luận, mấy tên tay chân nhanh nhẹn đã chạy ngay về phía có sự cố.
Sắc mặt Châu Châu trở nên trắng bệch, cũng muốn vượt lên, nhưng mới đi được hai bước, eo nhỏ nhắn chợt cứng lên, cả người đã bị kéo về, đụng vào da thịt đàn ông rắn chắc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn hỏi
“Thiện thông phường”
Nàng hổn hển ném ra đáp án, vội vàng muốn đi, không nghĩ tới lực kìm giữ ở hông càng trở nên chặt hơn, làm cho nàng không cách nào thoát thân. “Ngươi mau buông tay!”. Nàng hô, không chút nghĩ ngợi vung tay, bắt được đầu Húc Nhật, đem gương mặt đang kinh hoảng của đệ đệ áp về phía Hải Đông Thanh. “Ta lúc này có chuyện phải làm, không có mặt ở đây, đệ đệ ta thay thế đi”
“Trong ba tháng này ngươi thuộc về ta” Hải Đông Thanh nhắc nhở, tay vẫn không buông ra như cũ, tư thái thong thả bên cạnh nàng, tràn đầy ham muốn níu giữ.
A, ở nơi này mà nói ra lời như vậy, nhất định hắn muốn giữ nàng lại? Chẳng qua hắn muốn một người dẫn đường, như vậy, ai dẫn đường cho hắn cũng có khác gì đâu?
Nàng tức giận muốn há mồm cắn hắn, bất đắc dĩ tình thế thuộc về kẻ mạnh, sức mạnh của hắn thật lớn, nàng hoàn toàn không thể làm gì, chỉ có thể đứng ở nơi này lo âu.
“Đừng nóng vội, trước tiên ta sẽ phái người đi xử lí” Nghiêm Diệu Ngọc nói, vừa giơ tay lên gọi người trong mực khắc phường tới, lập tức đi sở trường thông phường đi xem xét tình hình.
Châu Châu toàn thân mềm nhũn, ngay cả câu ‘cám ơn’ đã ra tới đầu lưỡi cũng không cách nào nói ra, Hải Đông Thanh cũng trước thay nàng cự tuyệt.
“Không cần”. Hắn thản nhiên nói, lời nói đơn giản lại hàm chưa bên trong vài phần địch ý, trong đôi mắt xanh cũng càng nghiêm nghị hơn trước.
“Đây chỉ là tiện tay mà thôi, cũng chẳng có cái gì, huống chi, nàng vừa mới lo lắng như vậy…”
“Chuyện của nàng, ta tự biết xử lí, không cần người ngoài can thiệp” Lúc này, giọng điệu Hải Đông Thanh trở nên lạnh như băng.
Nghiêm Diệu Ngọc vén lên lông mày, cũng không nói gì nữa, trong lòng đã có đáp án, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười càng sâu sắc.
Xem ra, việc làm ăn kia nhất định sẽ rơi vào tay Tiền phủ.
Châu Châu bước lên khiến chiếc cầu thang lắc lư, dọc theo đường đi, trong lòng thấy sợ hãi, tim đập nhanh, nên đi vô cùng cẩn thận.
Cầu thang phủ đầy bụi bặm chỗ chỗ lỗ thủng, mới giẫm lên một bước đã phát ra những tiếng kọt kẹt và còn sự rung động mãnh liệt như sắp đổ sụp tới nơi rồi, đã thế nàng còn giẫm thủng một bậc cầu thang may mà thu chân nhanh nếu không chắc chắn sẽ trượt chân ngã xuống. ( cái phủ đệ bị bỏ hoang 10 năm của Tây An tiết độ sứ đây đó hả chời? kinh khủng! sao tưởng tượng giống như là khu phế tích từ ngàn năm trước thế nhở =]] )
Cầu thang như vậy mà vẫn có người đi được sao? Dáng nhỏ xinh như nàng bước lên còn cảm thấy nơm nớp sợ hãi, mà Hải Đông Thanh cao lớn cường tráng, nặng gấp mấy lần so với nàng lại không làm sụp hết ván cầu thang? Chẳng lẽ khi hắn lên lầu đều là dùng khinh công hay sao? ( MN: chắc thế wá chứ cái thân “bố tượng” của Thanh k mà đi lên không khéo đến lượt tỷ fải đu dây lên mất^^)
Cuối lầu hai là một cánh cửa gỗ.
Còn chưa bước tới cửa bên trong đã truyền ra âm thanh.
“Tiến vào”
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, cho dù cách cửa gỗ vẫn lộ ra khí thế bức người. Tiếng nói quen thuộc này khẳng định là từ miệng vị chủ nhân tương lai trong vòng ba tháng của nàng.
“Lỗ tai của ngươi thật là tốt” Nàng nói thầm, tay dùng chút lực đẩy đánh vào chiếc cửa gỗ, đem oán hận truyền hết lên động tác này. (MN: tỷ ơi! Cái cửa gỗ nào có tội tình chi hả tỷ?** CC: cút!**MN: xách dép chạy)
Kẹt kẹt kẹt….
A?
Phía trên then cài, đầu tiên là phát ra những tiếng rờn rợn rất bé, tiếp sau đó, chuỗi âm thanh càng ngày càng lớn, tần xuất cũng càng ngày càng cao, cửa gỗ bắt đầu nghiêng, dưới cái nhìn kinh ngạc của nàng thì bắt đầu sụp xuống. (MN: cửa gỗ đã “anh dũng hi sinh”!!)
Oanh! Cửa gỗ đổ lên sàn tạo thành một tiếng nổ, bắn lên mù mịt bụi bặm.
Ở trong phòng, mặt Hải Đông Thanh không hề thay đổi, đôi mắt xanh thâm sâu thì nhìn về phía nữ nhân đang há hốc mồm trước cửa.
“Khi mở cửa đừng có dùng sức” hắn buông một lời nhắc nhở muộn màng. (MN: cánh cửa đã die k còn nhắc chi nữa…lãng phí lời nói a)
“Cửa làm sao vậy?” Nàng còn chưa hết khiếp sợ, không thể tin với sức lực của bản thân lại có thể làm đổ cánh cửa. Khó có thể tin được người đứng đầu giới thương buôn lớn nhất quan ngoại lại có thể ở một nơi như thế này. Không phải đại tỷ đã nói hắn là phú hào nhất nhì ở vùng quan ngoại hay sao? (MN: có lẽ k keo kiệt hoặc là muốn trải nghiệm cuộc sống hay là k wên mang tiền và cũng có thể là bị…Điển Tâm đại má cướp sạch lộ phí a…chậc chậc, không ngờ trí tưởng tượng của ta lại bay xa đến thế** cười man rợ)
Hắn nhún vai“Hỏng thôi”
“Sao không tìm người tới sửa?”
“Đã sửa rồi, vừa rồi ngươi lại đánh hỏng nó” Hắn nói đơn giản. (MN: sửa rồi? quỷ mới tin a..mà ko quỷ cũng ko tin nữa là…*Thanh k: trừng mắt* MN: em đột nhiên nhớ ra là việc…cáo từ k a)
Sự kết tội này khiến Châu Châu thở dốc kinh ngạc, nàng nhảy vào trong phòng, sự ấm ức làm nàng muốn mở miệng tranh cãi.
“Này, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ…”. Lời còn chưa nói xong, cảnh tượng trong phòng lại làm cho nàng đầu óc trống rỗng không biết là mình đang nói cái gì.
A, hắn không có mặc quần áo! (MN: oh oh! Mỹ nam khoả thân nha giáo dục giới tính dey mà ** khựa khựa** cười tà )
Nàng tự tiện xông vào lại bắt gặp hắn đang tắm, thân thể cao lớn ngồi trong bồn gỗ tắm, da thịt ngăm đen được che lại bởi những giọt nước trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời lóe lên những tia sáng kì ảo.
Hải Đông Thanh ung dung nhìn nàng, dù dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của nàng mà vẫn tiếp tục nhàn nhã vẩy từng giọt từng giọt nước một dọc theo cổ cường tráng đi xuống lồng ngực rộng lớn, rồi đến cơ bụng rắn chắc…
Ý thức chính mình đang nhìn hắn lõa thể là không được, nàng vội vàng rời mắt. Lửa giận nhanh chóng bị thay thế bằng sự xấu hổ, cái không tự nhiên của nữ nhân bây giờ mới thong dong đến muộn (MN: không đến luôn có phải tỷ sẽ hời hơn ko ạ?- chớp mắt vô tội)
Nàng đứng sát vào vách tường, cắn môi đỏ mọng, nín nhịn mong muốn chạy trốn, giống như tượng đá, đứng im bất động.
Tiếng nước ầm ầm truyền tới, một lúc lâu sau, Hải Đông Thanh mới nói.
“Ngươi đến muộn”
Nàng khẽ cắn môi, ở trong lòng thầm mắng, hắn đây hẳn là ý tại ngôn ngoại.
“Ngươi không chờ nổi sao?” nàng trong lòng tràn ngập kinh hoảng, vẫn mạnh miệng nói.
“Chờ không nổi cái gì?”. Hắn nheo mắt lại. Nàng hít một hơi, nâng đầu lên,mày liễu nhếch lên, trừng mắt nhìn hắn.
“Không cần giả bộ ngu ngốc, ta và ngươi đều là người thông minh, ngươi muốn ta ‘hầu hạ’ ngươi là sao? Tốt, tới đây, ta với ngươi tốc chiến tốc thắng”. Không cần nghĩ cũng biết nam nhân muốn nữ nhân làm cái loại gì ‘hầu hạ’.
Đôi mắt màu lam thẫm càng trở nên khép chặt.
Châu Châu hoàn toàn không để ý, nàng nheo lông mày nhìn chung quanh, phát hiện ở cạnh tường có một cái giường lớn trạm trổ hoa văn cũ kĩ, mà ở dưới giường là chăn và màn chất thành một đống. (bộ k lạnh dữ vậy sao?- chớp mắt vô tội tập 2)
Nàng hít thêm một hơi nữa, lấy thêm dũng khí, đi tới bên tường, nhảy lên chiếc giường trống, nhắm lại hai mắt, trong lòng bết tính toán lộn xộn, chuẩn bị hy sinh thong thả.
Được rồi, được rồi, một người làm việc một người gánh, mà nàng là Tiền phủ tam tiểu thư, đương nhiên có can đảm thu sếp tàn cục, coi nhẹ việc bản thân gặp phải, cùng lắm là để cho hắn ăn.
Bất quá, dù cho muốn ‘hy sinh bản thân’ nàng cũng phải ‘hy sinh’ trên giường, tuyệt đối không thể ‘hy sinh’ trên đống chăn màn dưới giường.
“Ngươi tới đi!” nàng can đảm nói
Không có phản ứng.
“Chúng ta mau chóng giải quyết, chờ người báo thù thỏa mãn rồi chúng ta mỗi người mỗi ngả”. Nàng tiếp tục nói.
Vẫn là không có phản ứng.
Bên trong nhà yên tĩnh, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có. Kia cao lớn Hồ nam cũng không như nàng tưởng, hỏa tốc tiến tới bên giường để ‘báo thù’
Nếu không phải vì tinh thần quá khẩn trương, nàng cơ hồ nằm trên giường quá lâu mà ngủ thiếp đi mất. Lại đợi thêm một lúc, Hải Đông Thanh vẫn như cũ không có động tĩnh, nàng nhíu mày, lặng lẽ mở ra một bên mắt, xác định Hải Đông Thanh vẫn còn trong phòng, mới lần nữa nhắm mắt lại.
Quái, hắn còn chờ cái gì, không phải là muốn chơi hoa sao, tốn ba tháng cai trị nàng, đợi đến khi mọi người đều biết, sẽ đưa nàng quay về sao, “Uy, ngươi tới hay không tới a”, nàng không nhịn được hỏi, “Dù sao bản tiểu thư cũng là hổ lạc đồng bằng, bị ngươi uy hiếp thì chịu ngươi uy hiếp, cùng lắm thì chính là…”
“Cùng lắm thì chính là cái gì?” trầm thấp thanh âm cứ tới gần tới gần.
Nàng mở mắt, rõ ràng phát hiện, hắn toàn thân quang lõa đã tiến tới bên giường ( phi lễ chớ nhìn a kẻo huỷ hoại mầm non đất nước =]] ), tay vén lên bức rèm, mắt nhìn nàng, cặp lục mâu ở khoảng cách này xem ra càng thêm dọa người. Ánh mắt thâm sâu khó hiểu làm cho lòng nàng nóng lên, tâm tình xấu hổ, giống như có con kiến đang bò loạn trong lòng, làm nàng vạn phần không tự nhiên.
“Ngươi lấy chuyện làm ăn uy hiếp đại tỷ, không phải vì muốn chuyện này sao?”Nàng cứng rắn nói, đánh cược tất cả dũng khí, hai mắt cố định trên mặt hắn, không ngừng suy nghĩ, có phải hay không đi tận cùng, tìm tòi đến tột cùng…
Thân thể mảnh khảnh dán chặt vào màn thô, bởi vì hắn tới gần ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Thân hình cao lớn còn vương lại những giọt nước, tỏa ra hơi nóng vô hạn, gần ngay trong gang tấc khiến nàng cảm thấy nóng lên, trong mắt phượng tràn ngập quật cường, mảnh khảnh thân thể nhưng tiết lộ run rẩy, trước uy hiếp của nam nhân mà run nhè nhẹ.
Chẳng qua là, Hải Đông Thanh không tỏ ra vui mừng, ngược lại sắc mặt âm trầm, trên trán lộ rõ tức giận.
“…” Hắn đột nhiên rút lui, rời đi giường lớn, phảng phất nửa điểm “hứng thú” đối với nàng, thanh âm dường như cũng càng ngày trở nên băng lãnh tức giận hơn lúc trước. (MN: ko “hứng thú” thật hay giả vậy k? *cười âm hiểm* HĐT: cút!)
Di, hắn muốn buống tha nàng sao?
Châu Châu nhãn tình khẽ động, nửa chống đỡ người dậy, một tay vẫn đặt bên dưới, kinh ngạc nhìn hắn. Không biết tại sao, nàng có thể cảm giác, tựa hồ hắn đang phi thường tức giận.
Tức giận tâm tình từ từ rút lui đi, nàng trước xác định an toàn, Hồ nam này đối với nàng tựa như không có khẩu vị, mới dám thư giãn thân thể, thoải mái ngồi trên giường lớn, to gan nhìn hắn.
Tránh được một kiếp làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng, nghĩ tới, hắn đối với mị lực của mình coi như không thấy, tự ái của nữ nhân lại cảm thấy có chút bi thương. Lúc trước trong phòng luyện công, nàng lấy tay sờ hắn nhưng hắn lại mang vẻ mặt không vui, lúc này nàng nhảy lên giường hắn đợi hắn hưởng dụng, hắn cũng không chút phản ứng, động cũng không đụng nàng dù chỉ một chút…
Nhàn nhạt phát hiện cảm giác không vui trong lòng nàng lặng lẽ chảy qua.
Hải Đông Thanh đưa lưng về phía nàng, phối hợp mặc vào xiêm y, da thịt săn chắc phập phồng, động tác gọn gàng, không hề lãng phí thời gian.
Mặc xong áo bào, hắn mới quay người lại.
“Lấy ra” hắn lãnh đạm nói.
“Cái gì?”
“Trang sức bên đai lưng của ta”
Đó, nàng nghĩ.
“Ta không mang trên người”, Nàng nhún nhún vai, thu chân lên, vô lại nói.
Đại tỷ đem bạc khắc bên đai lưng đặt tại nàng gương trang điểm, nàng vừa nhìn thấy liền sinh khí, ném thẳng tới bên góc tường. Nhưng một lát sau lại đem nhặt về, lật lại nhìn thật lâu.
Nàng cũng không hiểu tại sao không ném nó đi, lại mang nó cất vào trong hòm khóa kĩ lại. ( MN: giống cất kỉ vật wé =]] )
Nhưng mà, nàng cũng không muốn trả lại cho hắn.
Hải Đông Thanh nhìn nàng thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên nhạt cười: “Trừ Huyền Vũ , trong kinh thành còn chỗ nào tập trung thương nhân?”. Hắn không hề hỏi tới bạc khắc nữa, tựa như với hắn không quan hệ.
Nàng nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ một chút.
“Chợ phía đông cùng phía tây, Các Hữu bốn phường, bốn phường bên trong Các Hữu thập lục con nhai. Thiên hạ các nơi, bao gồm thương nhân các tỉnh, cũng đều tề tựu tới nơi đó mua bán giao dịch”. Nàng cẩn thận nói, tinh quang của đôi lục mâu bắn ra nhìn thấy cùng đại tỷ thật giống nhau. Nàng nhận được đó là thương nhân chuẩn bị ra tay thu về lợi tức thật lớn ánh mắt.
Hắn lặng yên trong chốc lát, hồi lâu mới mở miệng.
“Chuẩn bị ra ngoài”. Lời vừa nói ra, chân đã cất bước, đi ra ngoài.
“Đi nơi nào?” Nàng tức giận hắn bá đạo lộng quyền, không chút nào nghe lời, như cũ vuốt ve chân, lui ở trên giường bất động.
“Ra đường”
“Muốn làm gì chứ?” nàng lười biếng hỏi, cố ý nằm lại bên giường, phát ra âm thanh thật lớn, muốn chọc giận hắn.
“Ngươi chỉ cần theo ta, không cần nhiều lời” . Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên ý cười “Còn có, rời giường đi”. Hắn nhắc nhở.
“A?”
Còn không kịp suy nghĩ, phía dưới khắc hoa giường lớn tựu phát ra cạc cạc tiếng kêu kỳ quái. Tiếp theo…
Oanh! Lại một tiếng vang thật lớn, giường lớn sập xuống. ( MN: k sao lại ko bik thương hương tiếc ngọc thế kia? Phì phì! Ta sinh khí a* CC: đúng! Ta với muội hội đồng hắn đi* HĐT: xin đừng mà- mếu máo khóc)
Nam nhân đáng chết! (HĐT: đúng! Ta rất đáng chết)
Nhìn phía tây thành dường như không nhìn thấy được đường lớn, Châu Châu phát ra tiếng rên rỉ mệt mỏi, cảm thấy một trận kinh thiên động địa, vừa thấy mấy con phố bên cạnh, còn có mấy trăm gian cửa hàng phải đi, gần như muốn mềm nhũn ngã xuống.
Nam nhân này không biết có phải chỗ đó bị hỏng không, không chịu cưỡi ngựa, không chịu ngồi xe, muốn từng bước bước đi, lại còn ném cho nàng một quyển sổ, muốn nàng ghi lại cặn kẽ giá của từng món hàng, không được bỏ sót món nào. (MN: k hành hạ lao động nữ là phạm pháp a! muội tuyên phán k 15 năm tù giam!* HĐT: còn lâu!- sử dụng kinh công chạy )
Hao tốn năm ngày vất vả đi chợ phía đông, Hải Đông Thanh không có dừng lại, vòng vo đi tới phía tây, lại làm như mấy ngày trước, đem tất cả các loại giá cả hỏi đến một lượt.
Châu Châu đi đi đến đau cả chân, ghi chép tới đau cả tay, xương cốt toàn thâm mệt mỏi, tựa như những vật phẩm cũ kĩ trong ngôi nhà kia, bắt đầu phát ra âm thanh cạc cạc thảm thiết. ( MN: bán salonship dey…50k 1 miếng a)
Bận rộn như vậy trong vòng ba tháng, nàng khẳng định có thể mệt mà chết!
Từ nhỏ đến giờ, nàng vốn được bao bọc trong lòng bàn tay, cưng chiều hết mực, không để bị thương, bị đau, ngay cả luyện võ cũng được chiếu cố tỉ mỉ, chưa từng chịu như vậy hành hạ.
A, đáng chết, hắn vừa đi vài cửa hàng cách vách!
Giày gấm đỏ nặng nện đạp mạnh trên mặt đất, nàng đứng lại trước cửa hàng, không chịu đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét không vui.
“Con đường này bán chính là lá trà, ta đã sớm trao đổi với chủ quá, không làm cạnh tranh, cho dù ngươi hỏi tới một trăm nhà, giá tiền cũng không chênh lệch là bao”. Nàng nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn thật phiền chết người cũng mệt chết người, nàng đành phải “ra tay”.
Hải Đông Thanh liếc nàng một cái, cũng không để ý nhiều, hai tay để sau lưng, quay bước vào trong quán.
Nói lại không nghe, Châu Châu lần nữa dậm chân, cắn chặt làn môi đỏ mọng, trong lòng đã sớm chửi hắn máu chó đầy đầu. Nàng hít sâu một hơi, điều hòa tâm tình tức giận, không tự nguyện tiến vào.
Chủ quán vội vàng nghênh đón, mang tới lá trà cực phẩm để cho Hải Đông Thanh xem qua. Hắn ngưng liễm lông mày, lãnh duệ ánh mắt quét qua ô long trà, trà hương, trà Long Tĩnh, lương trà, lại hỏi thêm rõ ràng loại nhóm, sau đó mới quay đầu về phía nàng.
“Nhớ kỹ?”. Hắn hỏi
Châu Châu nắm chặt cây viết, ở trong lòng rủa hắn mười vạn tám nghìn lần, sau đó mới cắn răng cố hiện ra vẻ mặt cười.
“Nhớ kỹ”
“Đây là nhà trà cuối cùng?”
“Đúng, nhà cuối cùng”
Hắn nheo đôi mắt xanh lại, như có điều suy nghĩ, trong mắt tràn ngập ánh mắt hoài nghi, có mấy phần muốn gây sự. Một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi.
“Giá tiền của nhóm Ô Long tại Trần xà là bao nhiêu?”
“Một hai tám”
“Thất Hiền trà trang thì sao?”
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, dùng hết nhẫn nại còn lại, cắn răng trả lời hắn.
“Một hai chín”. Rõ ràng sẽ nói giá tiền sẽ không kém đi, hắn còn chưa từ bỏ ý định là vì sao?
“Lũng Tây vườn trà?”
“Một hai…” nàng chau mày liễu, đột nhiên cúi thấp, lật xem trong cuốn sổ. Lũng Tây vườn trà vị trí tại chợ phía đông, ba ngày trước bọn họ đi hỏi qua giá tiền, nàng ghi lại trước mấy tờ.
Lũng Tây vườn trà Ô Long một nhóm chỉ có một hai năm.
“Không kém là bao nhiêu?” trầm thấp âm thanh thuần hậu truyền đến.
Nàng phút chốc ngẩng đầu, nhìn thấy Hải Đông Thanh khẽ nhếch lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc phát hồng, tìm không được lối thoát, lúng túng cực kỳ.
“Đây chỉ là…”
“Đây chỉ là làm ăn” hắn chặn lời nàng, tinh quang trở nên sáng hơn “Chỉ cần sai một chút, một phân tiền cũng là sai”
Châu Châu thu hồi quyển sách, chán chường im lặng, nửa lời phản bác cũng không nói ra.
Nàng từ nhỏ đã sống ở kinh thành, lại sinh ra tronh nhà thương nhân, trồng Mẫu Đơn làm ăn, vốn đã sớm cho rằng mình đã quen thuộc với thương trường kinh thành,vạn lần không nghĩ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người có người cao hơn, trời có trời lớn hơn) , đầu óc kinh doanh của tên Hồ nam này cũng không kém đại tỷ, nàng không phải đối thủ, ngược lại còn phải học tập rất nhiều.
Che giấu tức giận trong lòng, rốt cục nàng cũng sáng tỏ, Hải Đông Thanh nói lên điều kiện muốn nàng hầu hạ không phải vì trả thù, mà đơn giản chỉ là làm ăn. (MN: công nhận! làm ăn mà hành xác vk tương lai thấy sợ! ta ngất!)
Hắn coi trọng hiểu biết của nàng về các hiệu buôn trong kinh thành, mà không phải là thân thể của nàng. Hắn muốn nàng hầu hạ giống như trợ lý, thay hắn chỉ điểm hiệu buôn, cầm lấy quyển sổ, giống như chỉ theo đuôi, nhắm mắt bám theo đằng sau hắn…
Môi đỏ mọng mềm mại bị nàng cắn đến càng thêm đỏ. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân chịu nhục nhã.
Tiền gia năm vị tiểu thư mặc dù tính tình bất đồng, nhưng đều rất xinh đẹp. Nàng cũng biết bản thân mỹ lệ hấp dẫn nam nhân thèm thuồng ánh mắt, nàng đã sớm tập mãi thành quen. Nhưng duy chỉ có Hải Đông Thanh đối với mỹ mạo của nàng thì làm như không thấy, đối với hấp dẫn miễn dịch, ngay cả nàng nhảy lên giường cũng làm như không thấy.
Quái, hắn vì sao đối với vẻ đẹp của nàng làm như không thấy? Chẳng lẽ là hắn chán ghét vẻ hiền hòa động lòng người của nàng sao?
Ngô, thật ra thì, dĩ nhiên không phải là, nàng muốn Hồ nam này có hứng thú với nàng, nàng cũng chẳng thấy kì lại gì với hứng thú của hắn, chẳng qua là…
Đáng giận!
Một cơn phiền não tập kích đầu nàng, làm cho nàng không khỏi nóng nảy, mắt phượng trừng thẳng bóng lưng cao lớn phía trước, không cách nào di chuyển tầm mắt.
Hai người một trước một sau đi xuyên qua khu phố, yên lặng, thong dong. Vô luận đi tới nơi nào, chợ chỗ đó đều trở nên im lặng. tất cả mọi người đều mở to mắt, tò mò nhìn chòng chọc, có người to gan còn đi theo sau họ rất lâu. Mới đi qua mấy đầu phố, số người đi theo sau đã xếp thành một hàng dài.
Đi vào một con đường khác, mùi hương lá trà chợt biến mất, khắp nơi đều là thư hương. Dõi mắt nhìn lại khu phố, hai bên đường đều là thư điếm cùng mực khắc phường.
Châu Châu đi đến nỗi muốn ngất đi, trước mắt Hải Đông Thanh không biết tại sao đột nhiên dừng lại, hại nàng đang sát bước suýt nữa đụng đầu vào.
“Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Sao muốn dừng lại cũng không nói một tiếng?” nàng liền đưa tay nhỏ bé lên ngăn chặn, tay nhỏ bé chống lên hắn lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé không vui oán trách.
Hải Đông Thanh không để ý đến, mắt nhìn phía trước, mày rậm khẽ nhếch, trên khuôn mặt nghiêm trọng xuất hiện khó thấy kinh ngạc.
Từ cửa hàng mực khắc phường lớn nhất với đủ loại vật dụng cần thiết, đi ra một nam tử trưởng thành cùng một vị tiểu thiếu niên. Nam nhân tuấn lãng cao lớn, thiếu niên thì tuấn mỹ tiêu sái, hai người trao đổi bộ dáng, không biết là đang bàn luận cái gì, nhìn lên Hải Đông Thanh cùng Châu Châu phút chốc cũng ngây ngẩn cả người.
Nam nhân là thành đông Nghiêm gia con trưởng Nghiêm Diệu Ngọc, thiếu niên còn lại là con trai độc nhất của Tiền gia Húc Nhật.
Chỉ thấy nụ cười Húc Nhật cứng đờ, khẩn trương phất phất cây quạt, trên trán không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh.
“Tam tỷ”. Hắn kêu, thu hồi câu quạt, lễ phép hướng nàng gật đầu.
Tiếp theo, hắn không chút báo nàng, chạy bỏ đi, rất giống như kiểu phía sau có quỷ đuổi theo hắn.
Châu Châu động tác cũng không chậm, tay nhỏ bé khẽ vung roi, đi phía trước kéo tới.
“A!”
Trên đường cái truyền đến tiếng hét thảm thiết, tiếp theo đám người chủ động tách ra, Húc Nhật mắt cá chân bị cuốn roi, bị bắt trở lại, một thân xiêm y đắt tiền toàn bộ lau đường, những trang giấy vốn đặt tại trong áo, lúc này cũng bay phân tán đầy đường.
“Tại sao thấy ta liền chạy?” nàng thu lên mày liễu, liếc nhìn đệ đệ chật vật đến không chịu nổi.
“Không biết, chân của ta không nghe lời a!” hắn vô tội nói, chậm chạp bò dậy, đè nén lần nữa ham muốn chạy trốn.
‘Ngươi đến thành tây này để làm gì?” nàng hừ một tiếng, cổ tay nhẹ rung, đem roi thu trở về.
“Ách, tìm Nghiêm đại ca thương lượng, mượn hắn mực khắc phường của Nghiêm gia một chút”
“Ngươi lúc nãy vừa in ấn cái gì nha?” Châu Châu đi tới mực khắc phường, tiện tay cầm lấy một tờ mực in còn chưa khô tờ báo. Này đệ đệ việc nhà không quản, làm một tạp báo, mỗi ngày một quyển, ngày rằm ra san, chuyên ấn chú kinh thành văn nhân chuyện bịa, thương gia tin tức quan trọng, quan phủ một chút xốc xếch tin tức.
“Ngô…. Thật ra thì…ách vậy. Cũng còn chưa có cái gì…chỉ là việc một chút chuyện tình của tam tỷ…”
Húc Nhật khuôn mặt lúng túng, càng nói càng nhỏ giọng.
Xuân về hoa nở, dựa theo lệ cũ, hẳn là đem bán hoa phú quý đặc san, từng nhóm ra bán tại kinh thành Mẫu Đơn công viên, nhưng là lúc này, đặc san còn chưa có phát hành, tam tỷ cùng Hải Đông Thanh chuyện tình đã hấp dẫn toàn thành lực chú ý. Hắn mắt thấy thời cơ thuận lợi, định đả xà tùy côn, phất tay viết một thiên văn chương, đem chân tướng cẩn thận nói ra, tiểu buôn bán lời được một chút ngân lượng.
Cũng khó trách chuyện này mọi người đều biết, căn bản là Húc Nhật ở chợ, đem chuyện này xào xáo náo nhiệt.
“Tiêu lộ ra làm sao?” nàng không giận ngược lại hỏi
“Rất tốt!” hắn ánh mắt sáng lên.
Hai ngày trước mới phát hành nhật san, tiêu lộ thu được thái quá nhiều, mực phường in ấn chưa được khô, hắn vội vàng chạy tới Nghiêm phủ, hướng Nghiêm Diệu Ngọc mượn mực phường.
Nhìn khắp kinh thành cũng chỉ có mực khắc phường của Nghiêm gia có thể đáp ứng được đơn hàng lớn như vậy. Còn nữa, nhìn vào giao tình “thâm sâu” của hai nhà như vậy, Nghiêm Ngọc Diệu chắc chắn sẽ ra tay tương trợ.
“Tốt lắm, ta muốn lợi nhuận” tức giận cũng vô dụng, nàng phải cụ thể hóa yêu cầu thực chất bồi lại “Ta sáu ngươi bốn”. Nàng thêm một câu nói rõ lợi nhuận tỷ lệ.
“Không được, nhiều nhất là năm mươi năm mươi” Húc Nhật kêu lên sót của, nhanh chóng cò kè mặc cả.
Nàng không chấp nhận mặc cả. “Ngươi nói roi này nên làm sao?”. Châu Châu uy hiếp hỏi, không ngần ngại trước mặt toàn thành ra tay đánh hắn lần nữa.
Tỷ đệ hai ngươi bận bịu phân chia ngân lượng, hai nam nhân ở một bên lặng yên không nói, một mỉm cười, một cao thâm khó lường.
“Hải huynh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt” Nghiêm Diệu Ngọc móc lên khóe miệng, lộ ra hoàn mỹ nụ cười, thần thái nhẹ nhàng, ấm áp, ôn nhu, phảng phất ngay cả thái sơn băng trước mặt cũng không thể nào thay đổi kia mỉm cười.
Hải Đông Thanh mỉm cười, đôi mắt xanh sâu sắc. Đi tới kinh thành trong khoảng thời gian này, hắn luôn ở tại trong nhà, chỉ có số ít người tới gặp mặt, nam nhân này là một trong số đó.
Vì biểu hiện thành ý, Nghiêm Diệu Ngọc trừ phái người đưa tới danh mục các mặt hàng, thậm chí còn tự mình bái phỏng, đối với giao dịch biểu hiện hết sức tích cực.
“Hy vọng hải huynh ghi nhớ, Nghiêm mỗ rất hy vọng có thể làm ăn với ngươi” tầm mắt của hắn vừa chuyển, nhìn về phía Châu Châu, lộ ra tiếc hận nụ cười “Mặc dù ta cũng nhìn ra được, ta và ngươi cơ hội hợp tác rất xa vời”
Đang nói chuyện trên đường, từ nơi khác truyền tới một trận lao xao, thần sắc tiểu Lục kinh hoàng lảo đảo chạy tới.
Nàng nắm lấy quần trốn chạy thật nhanh, đi được mất bước ra ngoài rồi đột nhiên dừng lại, thân thể lại không nghe lời đổ nhào ra trước, phịch một tiếng, cả người phía trước ngã úp xuống đường.
“Tam, tam tiểu thư…” nàng đau tới mức chóp mũi đỏ lên, hai mắt đỏ lên nhưng vẫn lo lắng reo lên. “Việc lớn không tốt, phòng lớn ở Thiện Thông phường sập rồi, đè lên mấy công trường phía dưới, lộn xộn hết cả lên”. Tình huống khẩn cấp, nàng vội vàng tới đây thông báo.
Tin tức mới nhất được đưa đến, những người đang vây ở xung quanh xem náo nhiệt, ai nấy đều phát ra tiếng kinh hô, tiếp theo bắt đầu rối rít bàn luận, mấy tên tay chân nhanh nhẹn đã chạy ngay về phía có sự cố.
Sắc mặt Châu Châu trở nên trắng bệch, cũng muốn vượt lên, nhưng mới đi được hai bước, eo nhỏ nhắn chợt cứng lên, cả người đã bị kéo về, đụng vào da thịt đàn ông rắn chắc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn hỏi
“Thiện thông phường”
Nàng hổn hển ném ra đáp án, vội vàng muốn đi, không nghĩ tới lực kìm giữ ở hông càng trở nên chặt hơn, làm cho nàng không cách nào thoát thân. “Ngươi mau buông tay!”. Nàng hô, không chút nghĩ ngợi vung tay, bắt được đầu Húc Nhật, đem gương mặt đang kinh hoảng của đệ đệ áp về phía Hải Đông Thanh. “Ta lúc này có chuyện phải làm, không có mặt ở đây, đệ đệ ta thay thế đi”
“Trong ba tháng này ngươi thuộc về ta” Hải Đông Thanh nhắc nhở, tay vẫn không buông ra như cũ, tư thái thong thả bên cạnh nàng, tràn đầy ham muốn níu giữ.
A, ở nơi này mà nói ra lời như vậy, nhất định hắn muốn giữ nàng lại? Chẳng qua hắn muốn một người dẫn đường, như vậy, ai dẫn đường cho hắn cũng có khác gì đâu?
Nàng tức giận muốn há mồm cắn hắn, bất đắc dĩ tình thế thuộc về kẻ mạnh, sức mạnh của hắn thật lớn, nàng hoàn toàn không thể làm gì, chỉ có thể đứng ở nơi này lo âu.
“Đừng nóng vội, trước tiên ta sẽ phái người đi xử lí” Nghiêm Diệu Ngọc nói, vừa giơ tay lên gọi người trong mực khắc phường tới, lập tức đi sở trường thông phường đi xem xét tình hình.
Châu Châu toàn thân mềm nhũn, ngay cả câu ‘cám ơn’ đã ra tới đầu lưỡi cũng không cách nào nói ra, Hải Đông Thanh cũng trước thay nàng cự tuyệt.
“Không cần”. Hắn thản nhiên nói, lời nói đơn giản lại hàm chưa bên trong vài phần địch ý, trong đôi mắt xanh cũng càng nghiêm nghị hơn trước.
“Đây chỉ là tiện tay mà thôi, cũng chẳng có cái gì, huống chi, nàng vừa mới lo lắng như vậy…”
“Chuyện của nàng, ta tự biết xử lí, không cần người ngoài can thiệp” Lúc này, giọng điệu Hải Đông Thanh trở nên lạnh như băng.
Nghiêm Diệu Ngọc vén lên lông mày, cũng không nói gì nữa, trong lòng đã có đáp án, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười càng sâu sắc.
Xem ra, việc làm ăn kia nhất định sẽ rơi vào tay Tiền phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook