Hóa Huyết Thần Công
Chương 114: Tiêu dao nhất kiếm đã thương phong càn

Tiền Như Mạnh giật mình kinh hãi hỏi :

- Các ngươi đã là cừu địch với nhau. Y nói vậy mà ngươi cũng tin ư?

Phong Càn đáp :

- Y là thủ đồ của Tiêu Dao lão nhân, đã nói thì còn sai sao được ?

Tiền Như Mạnh cũng đã nghe qua sự tích truyền kỳ về Tiêu Dao lão nhân. Bất giác mụ chấn động tâm thần, nhìn chòng chọc vào mặt Vương Hồng Phạm.

Lại nghe Vương Hồng Phạm hỏi :

- Phong Càn ! Ta đi từ Lạc Dương theo ngươi tới đây. Hành tung của ngươi thế nào ta đều nắm hết trong tay. Vì thế mà ngươi cùng Tiền Như Mạnh liên minh cũng vậy, đối nghịch cũng thế, đều tùy ý ngươi. Ta không hứa hẹn với ngươi điều chi hết.

Y nói vậy chẳng khác gì đã trả lời phương là nếu y muốn thừa cơ hạ thủ thì đã gặp nhiều cơ hội rồi, nhất là lúc Phong Càn chạy trốn trong mình đã bị thương, mà y muốn hạ thủ thật dễ như trở bàn tay.

Do đó có thể đoán ra Vương Hồng Phạm có ý lưu Phong Càn lại cho Tra Tư Liệt báo thù.

Phong Càn liền hạ quyết tâm, lạnh lùng nói :

- Tiền Như Mạnh ! Mụ đã nghe rõ chưa? Ta sắp động thủ đây.

Lúc hắn nói câu này đã hết sức làm cho sát khí nổi lên. Làn khí âm hàn ào ạt xô ra.

Tiền Như Mạnh lùi sáu, bảy bước liền.

Phong Càn chuyển động thân hình rượt theo ra giữa sân mà đối phương vẫn còn giữ quãng cách chừng bốn năm thước. Hắn tiếp tục thúc đẩy làn sát khí lợi hại ào ạt xô tới địch nhân.

Bây giờ hắn hy vọng đối phương không chịu nổi, sợ vỡ mật trốn chạy, khi đó hắn sẽ thi triển sát thủ đánh mụ một đòn chết tươi để giải trừ Yếm Công của mụ vẫn kiềm chế hắn ít lâu nay.

Nhưng Tiền Như Mạnh chẳng những không bỏ chạy mà còn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Nguyên mụ đã phát huyn toàn lực thi triển Yếm Công đặng đối phó với khí thế ghê gớm của Phong Càn.

Phong Càn trong lòng chán ngấy chỉ chực nôn oẹ, hắn muốn lập tức xoay mình bỏ chạy để xa lánh mụ đàn bà đáng sợ này.

Sở dĩ hắn không dám thi chiêu tấn công là vì cảm thấy Yếm Công của đối phương xô ra làm áp lực mãnh liệt phi thường. Do đó lúc hắn phát chiêu không thể tập trung toàn bộ tâm trí được.

Trước tình trạng này, uy lực của chiêu thức so với bình thời giảm sút đến nửa phần. Hắn tin là không thể đả bại được địch nhân.

Lúc này, Phong Càn đã cảm thấy Vương Hồng Phạm cùng Ngô Đinh Hương bước qua cửa phòng đi ra ngoài.

Nhưng hai người này chỉ đứng bàng quan nhất định không giúp Tiền Như Mạnh, nên Phong Càn rất yên tâm, không lý gì đến họ.

Phong Càn cùng Tiền Như Mạnh tỷ đấu với nhau một hồi. Cả hai bên cùng cảm thấy sức lực kiệt quệ, tinh thần mỏi mệt. Dĩ nhiên không phải họ mất sức về thể lực, mà là tâm lý về cảm giác bị sa sút.

Phong Càn chỉ mong chạy trốn, tránh xa mụ đàn bà này. Còn Tiền Như Mạnh thấy đối phương sát khí đằng đằng khó bề đương nổi cũng muốn bỏ chạy.

Giả tỷ hai bên ở vào thế quân bình thì cuộc chiến này dù có bị hao tổn tinh thần cũng khó bề phân cao thấp. Nhưng Phong Càn khí thế rất thịnh. Hắn thò tay rút khi giới ra mà lại là một thứ binh khí hình bàn tay ánh vàng chói lọi, kêu bằng Kim Ma Thủ.

Tiền Như Mạnh run bắn người, giơ song đao lên.

Mụ không hiểu tas khí thế của đối phương đột nhiên tăng gia làm cho Yếm Công của mình có phần giảm sút.

Phong Càn cũng không nghĩ đến đạo lý bên trong. Hắn đang phiền não khó chịu đột nhiên biến thành cừu hận mà phát ra luồng sát khí mãnh liệt.

Nguyên mối tâm tình của con người, cường độ vủa thù hận cũng chẳng kém gì cường độ về yêu đương mà còn mạnh hơn cả tình dục. Vì thế mối tình dục của Phong Càn đã biến thành cừu hận, thế lực càng tăng lên nhiều đè hẳn Yếm Công của đối phương.

Phong Càn uất hận phát chiêu. Cây Kim Ma Thủ biết thành một bàn tay lớn loé kim quang và rít lên tiếng gió vù vù chụp xuống chỗ yếu hại trước ngực Tiền Như Mạnh.

Tiền Như Mạnh thấy đối phương phát chiêu biến hóa vô cùng, mụ không dám phản kích, chỉ múa tít song đao thành bức màn sánh sáng để bảo vệ toàn thân.

Choang một tiếng ! Kim Ma thủ của Phong Càn chụp trúng vào làn đao quang hất lùi đối phương hai bước, nhưng chưa xung phá được bức màn vô hình.

Phong Càn rú lên một tiếng khủng khiếp, liên tục ra tay tấn công gấp rút.

Ba tiếng choang choảng vang lên mà bức màn đao quang của Tiền Như Mạnh vẫn dầy đặc như trước. Có điều thân hình mụ bị hất lùi lại mà thôi.

Ánh đao của mụ từ trước ngực phóng ra càng nhanh, mỗi lúc một dầy thêm.

Thủ pháp này của mụ tuy rất là kỳ ảo, nhưng thủ nhiều mà công ít, rồi sau đưa tới cục diện bị động, chỉ còn cách đỡ đòn.

Vương Hồng Phạm coi tới dây, tủm tỉm cười nói :

- Không ngờ "Đoạn Tình Đao Pháp" vẫn còn lưu truyền ở đời. Thảo nào trong lúc nhất thời, Phong Càn không làm gì được....

Ngô Đinh Hương thấy Phong Càn không đánh vào chính diện mà chạy vòng quanh để tìm chỗ sơ hở, liền hỏi :

- Vương tiên sinh ! Phải chăng Phong Càn đã tự xưng là thiên hạ vô địch ? Vậy mà sao hắn không hạ được Tiền Như Mạnh?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Phong Càn vừa ra chiêu Cửu U Trảo Hồn là môn tuyệt học đời nay. Chỉ trong nháy mắt chụp liền chín lần. Kể về công lực của hắn thì đại khái trong thiên hạ ít người chịu đựng nổi chín chiêu thức của hắn.

Ngô Đinh Hương nói :

- Nhưng....

Vương Hồng Phạm ngắt lời :

- Tại hạ đã nói với cô nương là Tiền Như Mạnh sử đến Đoạn Tình Đao Pháp rồi. Đao pháp này phối hợp với Yếm Công của mụ giàn thành một bức màn đao quang, e rằng trong thiên hạ không ai phá nổi....

Ngô Đinh Hương càng nghe nói càng không hiểu lại hỏi :

- Nhưng rút cuộc ai lợi hại hơn ai mới được chứ ?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Giả tỷ Phong Càn không bị ám toán trước kia thì bức bàn đao quang của mụ vẫn không ngăn cản nổi. Bây giờ thật khó mà biết được. Trừ phi hắn cũng trả bằng một giá tương đương.

Nguyên võ đạo đã đến chỗ tinh thâm rộng lớn liền bị ảnh hưởng của tâm thần mà phát sinh biến hóa. Vì thế, cũng là một môn quyền thuật mà mỗi người thi triển một khác. Ngay cùng một người thi triển một quyền pháp, nhưng cũng do thời gian, địa điểm, khí hậu, tâm tình, tùy từng trạng huống mà biến đổi, khiến cho uy lực quyền pháp phát sinh biến hoá.

Phong Càn là tay cao thủ tuyệt đỉnh, công lực thâm hậu, huấn luyện đến nơi, ít xẫy ra trạng thái thất thường. Nhưng hiện giờ hắn đã bị trúng ám toán thành ra uy lực biến đổi. Vì thế mà lúc hắn ra tay coi bề ngoài người ta không nhận thấy chỗ biến hóa.

Ngô Đinh Hương cũng là tay biết nhiều hiểu rộng. Dĩ nhiên nàng hiểu thấy vấn đề, liền "ồ" lên một tiếng, rồi chú ý theo dõi cuộc chiến đấu.

Phong Càn đã thay đổi lối đánh. Hắn không dùng tuyệt chiêu Cửu U Trảo Hồn tấn công mãnh liệt nữa, mà thi triển thân pháp Tinh Phao Hoàn Trịch. Người hắn lúc vọt lên cao, lúc hạ xuống thấp do bốn mặt tám phương đánh vào.

Tốc độ di chuyển thân hình của Phong Càn mỗi lúc một mau lẹ hơn. Sau hắn ra chiêu nhanh đến nổi biến ra nhiều bóng người vây quanh Tiền Như Mạnh tấn công như bão táp.

Ngô Đinh Hương hao dung thất sắc, nghĩ thầm :

"Võ công của Phong Càn quả nhiên đáng là thiên hạ đệ nhất. Giả tỷ Tiền Như Mạnh không nắm được tiên cơ thì chẳng thể chống nổi võ công kỳ tuyệt của hắn." Nàng tự biết giả tỷ mình xông vào trường mà đụng phải môn võ công biến ảo kỳ tuyệt của Phong Càn thì nàng nhất định không chống nổi mười chiêu đã bị hạ rồi.

Vương Hồng Phạm chẩm rải nói :

- Môn võ của Phong Càn đây là Tam Thập Tam Thiên La, một tuyệt kỹ của Nhân Ma Sa Thiên Hoàn. Ngày trước lão dùng tuyệt kỹ này khiến người thiên hạ không ai địch nổi. Xem chừng Phong Càn đã được chân truyền về tâm pháp của Sa Thiên Hoàn....

Tiền Như Mạnh vẫn thi triển Đoạn Tình Đao Pháp. Song đao của mụ đan thành một bức màn hộ thân rất nghiêm mật.

Thỉnh thoảng, Kim Ma Thủ của Phong Càn lại đánh trúng đao quang bật lên những tiếng choang choảng.

Cuộc chiến kéo dài một lúc nữa, Phong Càn tuy vẫn chiếm thế công mà chưa thụ thập được Tiền Như Mạnh.

Ngô Đinh Hương đứng coi trợn mắt há miệng. Bỗng nghe Vương Hồng Phạm nói :

- Sau khi Phong Càn bày xong tấm lưới Tam Thập Tam Thiên La thì Tiền Như Mạnh khó mà sống sót được.

Ngô Đinh Hương hỏi :

- Tại sao vậy?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Phong Càn tự biết mình có chỗ nhược điểm, mượn sự hiện diện của tại hạ mà sử trò ruột đó ra. Khi hắn phát huy công phu đến tột độ thì chẳng khác gì mấy chục tấm lưới vây bọc, Tiền Như Mạnh chỉ lỡ tay một chiêu là bị Kim Ma Thủ của Phong Càn lóc ra như thủy ngân cả một lượt....

Y ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Đến nơi rồi ! Hắn sắp bày xong Thiên La Địa Võng. Cô nương nên biết những tầng la võng này là do công lực toàn thân của hắn tụ lại kết thành, coi tựa hồ hữu hình mà thực ra chỉ là một loại khí thể, nên khi Tiền Như Mạnh sơ hở một chút là Kim Ma Thủ tràn vào được ngay. Nhưng bên đối phương cũng bị một đòn tương đương không kém.

Bây giờ Ngô Đinh Hương mới hiểu chỗ ảo diệu bên trong. Nàng liền chú ý theo dõi. Bỗng thấy Vương Hồng Phạm nhảy xổ ra nhanh như điện chớp. Thân hình y lướt qua bóng Kim Ma Thủ dầy như đan.

Bỗng thấy bóng người trong trượng đột nhiên phân khai.

Tiền Như Mạnh tựa hồ một cành khô bị hất ra bảy tám thước rớt xuống đất đánh "huỵch" một tiếng, không nhúc nhích được nữa.

Phong Càn vẫn đứng nguyên chỗ, lạnh lùng nhìn Vương Hồng Phạm.

Vương Hồng Phạm trong tay đã cầm một thanh nhuyễn kiếm nhỏ mà dài như sợi dây. Y cũng chú ý nhìn Phong Càn.

Hai bên đứng cách nhau chừng sáu thước vững như núi, thân hình không chuyển động chút nào.

Phong Càn trầm giọng hỏi :

- Vương Hồng Phạm ! Tại sao ngươi lại cứu sống mụ kia?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Kẻ xuất gia lấy từ bi làm gốc. Tại hạ đã gặp mụ tức là có cơ duyên nên phải cứu mạng cho mụ.

Phong Càn hỏi :

- Mụ này tội đáng chết lắm ngươi có biết không?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Dù tội ác của mụ nặng như núi, nhưng hiện giờ mụ không thể độc ác được nữa, thì còn ân hận nỗi gì ?

Phong Càn lạnh lùng hỏi :

- Bây giờ đến lượt ngươi rồi phải không?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Tiền Như Mạnh đã bị trọng thương tức là các hạ được giải trừ mọi kiềm chế. Các hạ lại không bị tổn thương đến chân nguyên. Như vậy bây giờ tại hạ có động thủ cũng chẳng thể bảo là thừa cơ lúc người ta gặp nguy nan mà uy hiếp. Có đúng thế không?

Phong Càn ngửa mặt lên trời cười khành khạch đáp :

- Ta chẳng thể không thừa nhận ngươi rất công bằng, không chiếm tiện nghi đối với ta. Nhưng ta tưởng ngươi nên nhường lại cho Tra Tư Liệt mới phải.

Vương Hồng Phạm nói :

- Tại hạ cũng nghĩ thế. Nhưng vì tình thế bắt buộc mà phải động thủ. Nếu bữa nay lại buông tha các hạ thì vòm trời bát ngát e rằng khó lòng tìm thấy được.

Phong Càn cười lạt nói :

- Bản nhân mà định bỏ đi thì e rằng ngươi không ngăn cản nổi.

Vương Hồng Phạm đáp :

- Vậy các hạ hãy thử đi coi.

Vương Hồng Phạm nói bằng một giọng rất ung dung lễ độ, khiến cho Phong Càn đâm ra phấp phỏng, không dám hành động lỗ mãng.

Vương Hồng Phạm lại nói :

- Nếu quả các hạ quyết định cùng nhau tỷ đấu thì bản nhân phải dùng võ công của Tiêu Dao Môn để trừ hại cho đời. Đồng thời để người trên thế gian biết môn tuyệt nghệ Tam Thập Tam Thiên La của các hạ ghê gớm đến thế nào, Tiêu Dao Nhất Kiếm của tệ môn cũng có chỗ cao minh khác thường.

Phong Càn hơi biến sắc. Hiển nhiên hắn nghe Vương Hồng Phạm nói đến Tiêu Dao Nhất Kiếm đã sinh lòng khiếp sợ e dè.

Bỗng thấy Vương Hồng Phạm tiến lên một bước rồi dừng lại coi bộ rất ung dung nhàn nhã, như người tiêu dao tự tại, tuyệt không bận lòng vì một chút gì.

Tiêu Dao Nhất Kiếm là môn tuyệt kỹ, những người phong độ nhàn nhã thi triển mới cao thâm.

Ai mà rối loạn thì không thể luyện được môn kiếm thuật tuyệt thế này.

Phong Càn đột nhiên bước quanh ra mé hữu nhảy vọt lên đầu tường.

Động tác này của hắn không cần hỏi cũng biết là hắn đã quyết tâm trốn chạy.

Lập tức hai luồng kiếm quang nhanh như điện chớp từ trên không lướt xuống chém Phong Càn.

Hai luồng kiếm quang từ trên nóc nhà xuất hiện chém xuống, Phong Càn tuy chống cười, nhưng người hắn bị đẩy xuống sân.

Kiếm quang trên đầu tường thu lại. Hai người đã xuất hiện. Một người ăn mặc theo kiểu văn sĩ. Còn một người là thiếu phụ trung niên rất xinh đẹp.

Phong Càn không kịp nhìn rõ xem ai vì chân hắn chưa chấm đất, Vương Hồng Phạm đã đánh tới. Luồng kiếm khí lấp loáng ánh ngân quang.

Phong Càn huy động Kim Ma Thủ phản kích một cách tàn độc.

Sau khi hai bên qua lại bảy, tám chiêu, Phong Càn cảm thấy có điều bất diệu. Tuy hắn là một nhân vật khét tiếng trần gian mà lúc này trong lòng xao xuyến, không sao kích thích được chí phấn đấu, vì thế mà nghệ thuật bị giảm sút.

Bây giờ Ngô Đinh Hương mới hiểu Tiêu Dao Nhất Kiếm là một môn tuyệt nghệ, một thứ kiếm thuật vào hàng thượng thặng. Người sử tuyệt nghệ này đến trình độ tối cao thì chẳng khác gì một vị tán tiên ở nhân gian, không dùng những thực vật của người đời.

Phong Càn phóng ra những chiêu Kim Ma Thủ cực kỳ ác liệt, nhưng gặp phải luồng thanh khí phất phơ của tiên nhân thì chẳng khác gì tuyết đọng bị ánh nóng thái dương chiếu vào làm cho tan rã mất biến.

Nàng tỉnh ngộ nghĩ thầm :

"Té ra hai thứ tuyệt nghệ này ngấm ngầm có tính cách xung khắc. Thảo nào Phong Càn là một tay hung hãn ghê gớm lại mình mang công lực tuyệt thế mà mới nghe đến Tiêu Dao Nhất Kiếm đã sợ tái mặt." Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì thấy Vương Hồng Phạm cả người lẫn kiếm hợp làm một như làn ngân quang xoay chuyển trên không, lơ lửng chập chờn như một tiên nhân.

Phong Càn bị là ngân quang vây đánh khác nào con nhặn xanh ở trong nhà đóng cửa kín nhào lui nhào tới mà không thấy đường thoát ra.

Hai tay đại cao thủ khai diễn cuộc đấu mới ngoài ba chục chiêu, tình thế hơn thua đã rõ rệt.

Ngô Đinh Hương tâm thần dao động, mục quang lu mờ. Nàng vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, hoài nghi những ảo ảnh trước mắt. Nàng tự hỏi :

- Ở nhân gian sao lại có người bay lượn trên không, chân không chấm đất ?

Đồng thời thủ pháp của Phong Càn cực kỳ ảo diệu, thường khi chỉ khẽ cái chết chừng sợi tóc mà hắn thoát được. Tình trạng này khiến nàng tưởng chừng mình đang đứng ở trong rừng núi âm u, mắt không nhìn rõ.

Đôi năm nữ trung niên đứng trên đầu tường, chống kiếm quan chiến. Vừa rồi hai người đã liên thủ phát huy một chiêu nhanh như điện chớp mà uy thế mãnh liệt long trời lỡ đất.

Ngô Đinh Hương tuy vẫn nhớ đến hai tay cao thủ mà nàng chưa biết là ai, nhưng chiến cuộc ngoài không trường đang kịch liệt đến độ thần sầu quỷ khốc. Mắt nàng không lúc nào rảnh để ngó lại hai người kia.

Bỗng thấy Phong Càn quát lên một tiếng thật to. Cây Kim Ma Thủ quét ngang bổ dọc đánh liền ba chiêu. Tiếp theo hắn rên lên một tiếng.

Vương Hồng Phạm nhẹ nhàng hạ mình xuống đất. Thanh nhuyễn kiếm sáng nhưng vàng chênh chếch đưa ra đè lên khí giới của địch nhân.

Từ lúc hai người gây cuộc chiến đấu, đây là lần thứ nhất binh khí giao nhau. Hai người đứng đối diện nhìn nhau.

Hiển nhiên Phong Càn đã dùng hết sức bình sinh mới gây nên cục diện này. Ngô Đinh Hương chấn động tâm thần nghĩ bụng :

"Thằng cha này không khác gì ma quỷ, khiến người ta chẳng có cách nào ước lượng được năng lực của hắn...." Lại thấy Vương Hồng Phạm ung dung mỉm cười hỏi :

- Phong Càn ! Chẳng lẽ các hạ còn muốn đầu một nơi mình một nẻo mới chịu can tâm ?

Phong Càn hằng đắng một tiếng hỏi lại :

- Ngươi có chịu nhường ta để coi lại hai người đứng trên tường xem là ai không?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Các hạ coi đi !

Y không thu thế kiếm về, nhưng Phong Càn đã cảm thấy áp lực giảm đi nhiều. Đồng thời hắn được đối phương ưng thuận biết là y chẳng thèm thừa cơ biến chiêu để công kích. Hắn liền chuyển động mục quang ngó lên đầu tường.

Phong Càn ngắm nghía hồi lâu rồi nói :

- Ta chưa từng gặp qua bọn họ.

Vương Hồng Phạm nói :

- Sư đệ và sư muội của tại hạ gọi là Hà Hồng Văn và Lý Hồng Liên.

Phong Càn sững sốt hỏi :

- Ngươi còn bao nhiêu sư huynh, sư muội?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Tại hạ còn một người sư đệ, nhưng y thành tâm hiếu đạo, không dính vào việc trần thế.

Phong Càn ngửa mặt lên trời thái độ nói :

- Ta chịu thua rồi.

Hắn buông tay cho khí giới rớt xuống đất bật lên những tiếng keng keng.

Vương Hồng Phạm kiếm thế rung lên một cái như con ngân xà chuyển động, nhanh đến nổi mắt người cơ hồ nhìn không rõ, nó đã đâm trúng ngực Phong Càn.

Nhưng Vương Hồng Phạm chỉ để mũi kiếm điểm trúng vào trước ngực đối phương, tựa hồ cả lần áo ngoài cũng chưa thủng.

Phong Càn không té xuống mà cũng không có hiện trạng người bị thương.

Ngô Đinh Hương tuy không hiểu được chỗ ảo diệu bên trong, nhưng thấy Vương Hồng Phạm đã thu nhuyễn kiếm về lùi lại hai bước thì biết là đại cuộc xong rồi.

Phong Càn lại ngó Hà Hồng Văn và Lý Hồng Liên lần nữa rồi mới nói :

- Chẳng những ta thua mà cả gia sư cũng đã thất bại.

Hà Hồng Văn hỏi :

- Các hạ nói thế là nghĩa làm sao?

Phong Càn đáp :

- Mấy tháng trước đây, lúc gia sư sắp lìa cõi đời vẫn tin là Tiêu Dao lão nhân chưa tìm được truyền nhân. Ngờ đâu lão đã có đích truyền mấy chục năm trước.

Lý Hồng Liên hỏi :

- Các hạ căn cứ vào điều chi mà nhận ra bọn ta là truyền nhân chính của Tiêu Dao lão nhân ?

Không phải nàng đã biết rồi mà còn cố ý hỏi. Thực ra Tiêu Dao lão nhân có mấy tên môn đồ mà chưa ai là người thừa kế chân chính. Tiêu Dao lão nhân đã tuyên bố :

Về phương diện võ học thì Vương Hồng Phạm là người thừa kế của lão, nhưng về phương diện đạo thuật thì Phạm Hồng Chí lại là truyền nhân. Xem chừng lão đã có lời ủy thác từ trước.

Lý Hồng Liên nhìn nhận sư phụ tuổi đã cao niên không tìm được đồ đệ vừa ý để truyền công, đành đem ngôi thừa kế trao cho bọn họ.

Phong Càn đáp :

- Theo nhận xét của ta thì có hai lý do để đoán các ngươi là thừa kế của Tiêu Dao lão nhân.

Điểm thứ nhất muốn hội đủ cả đạo pháp lẫn võ công thì ngàn năm khó kiếm được một nhân vật, nên lão phải lựa người chia ra mà truyền thụ. Có thế mới chứng minh được Tiêu Dao lão nhân đã có thừa kế rồi.

Phong Càn lý luận như vậy nghe tầm thường nhưng rất cao siêu. Những người trong trường nếu chẳng phải là nhân vật như Phong Càn thì quyết không suy luận được đến thế.

Lý Hồng Liên lại hỏi :

- Còn điểm thứ hai thì sao?

Phong Càn đáp :

- Về công lực cũng như niên canh, hiển nhiên các ngươi đã luyện ít ra là hai chục năm mà trên chốn giang hồ không một người nào hay biết, đủ tỏ các ngươi trước nay chưa từng len lỏi vào chốn giang hồ.

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Tiêu Dao lão nhân tu luyện tán tiên pháp môn, nghiên cứu cách qua lại giang hồ không để vết tích. Nếu quả các ngươi được hưởng thịnh danh thì nó lại chứng minh chưa tới được chính tông tâm pháp.

Ngô Đinh Hương vẫn chưa hiểu rõ, nàng không nhịn được nói :

- Bất cứ người gia phái nào cũng có thể không cần len lỏi vào chốn giang hồ.

Phong Càn nói :

- Nhưng võ công luyện đến trình độ như họ thì tất phải có một giai đoạn ra đời rèn luyện mới được. Chỉ có gia số của Tiêu Dao lão nhân là không cần vào đời dây đến chuyện thị phi. Đó là một mâu thuẫn lớn trong gia phái này. Ta không hiểu Tiêu Dao lão nhân đã dùng phương pháp nào để khắc phục điều khiếm khuyết đó.

Vương Hồng Phạm mỉm cười nói :

- Lời cao luận của Phong huynh khiến cho tại hạ rất bội phục. Tại hạ cũng nghi ngờ vấn đề này mấy chục năm mới nghĩ thấu. Không ngờ Phong huynh mở miệng đã nói huỵch toẹt ra được....

Nguyên bọn đồng môn của y bốn người đều trải qua một thời kỳ đóng cửa quan. Vương Hồng Phạm sau khi xuất quan mới thấu lẽ huyền diệu. Vậy mà Phong Càn hiểu được ngay nên y rất khâm phục hắn. Đồng thời y hiểu tại sao mà sư phụ võ công tuyệt thế vẫ phải coi Nhân Ma Sa Thiên Hoàn là tay địch thủ không dám khinh thường.

Lại thấy Phong Càn hít mạnh một hơi chân khí. Mặt hắn hiện lên màu hồng nhưng chỉ thoáng cái đã tiêu tan để thay thế vào bằng màu lợt lạt khó coi.

Ngô Đinh Hương vừa nhìn đã biết gã bị nội thương trầm trọng. Bất giác nàng khẽ "ồ" lên một tiếng. Nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới tình thế lúc này chưa tiện hỏi vặn, nàng liền dừng lại không nói nữa.

Phong Càn liếc mắt nhìn nàng ra chiều cảm kích, rồi quay lại hỏi Vương Hồng Phạm :

- Ta đã có thể đi được chưa?

Vương Hồng Phạm đáp :

- Xin các hạ tùy tiện.

Phong Càn hỏi :

- Ngươi coi liệu ta còn cơ hội sống được nữa chăng ?

Vương Hồng Phạm đáp ngay :

- Tại hạ tin rằng không còn cơ hội nào nữa.

Phong Càn nói :

- Ta tĩnh tu khổ luyện mấy chục năm, hao tốn bao nhiêu tâm huyết chẳng lẽ thành uổng hết ư? Ta không tin như vậy !

Vương Hồng Phạm nói :

- Các hạ cứ thử coi sẽ rõ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương