Hoa Hồng Trao Kền Kền
-
Chương 80: Đã biết trước
Giang Lăng đẩy Chu Dư Ngôn đi qua khách khứa một cách thành thạo. Toàn bộ quá trình Chu Dư Ngôn không nói gì, con ngươi đen u ám khiến người ta không thể nắm bắt. Tuy nhiên không ai phát hiện anh luôn nắm chặt tay vịn xe lăn. Giang Lăng làm như không phát giác, cô vẫn giữ nụ cười thỏa đáng trên khuôn mặt, cũng làm như không nhìn thấy những ánh mắt thông cảm và tiếc hận từ xung quanh.
Đi một vòng, Giang Lăng mới để ý tới “trạng thái” của Chu Dư Ngôn, cô cúi người thân thiết hỏi.
“Sao vậy? Dư Ngôn, anh không thoải mái à?” Cô nói nhỏ nhẹ, trong mắt là vẻ dịu dàng không thể giấu được. Theo cái nhìn của người ngoài thì hai người đang thầm thì thân mật.
Chu Dư Ngôn đáp: “…Không có gì.”
“Không có gì là tốt rồi.” Giang Lăng để lại một câu mang ý sâu xa rồi đứng thẳng người, “Nào, em giới thiệu người nhà của em với anh.”
Cô cười như không cười, cố ý nhấn mạnh: “Em nghĩ anh chắc là rất mong chờ nhỉ?”
“…” Chu Dư Ngôn cúi đầu ho nhẹ.
Nhưng Giang Lăng không để ý, trong nháy mắt cô đã đẩy anh tới bàn của Giang Tầm. Giang Tầm và Giang Nhuy ngồi cùng bàn, hai người đang kề sát nói gì đó, Giang Nhuy thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Phó Dĩ Hành.
“Chị.” Nhìn thấy Giang Lăng, Giang Tầm lập tức đứng dậy.
Giang Lăng mỉm cười nói: “Dư Ngôn, giới thiệu với anh đây là em gái của em.”
Giang Tầm hiểu chuyện hô lên: “Anh rể.”
Giang Lăng lại nhìn sang Giang Nhuy: “Đây là em họ của em Giang Nhuy.”
“Anh rể!” Giang Nhuy gọi theo.
Chu Dư Ngôn cất tiếng đáp lại.
Ánh mắt Giang Lăng lại chuyển sang người Phó Dĩ Hành, sắc mặt cô hơi lạnh lùng: “Về phần vị này, anh ta không quan trọng, cũng chẳng phải người có liên quan gì, không cần thiết làm quen.”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười nhìn sang Chu Dư Ngôn: “Không sao, tôi và Chu tổng quen biết đã lâu.”
Chu Dư Ngôn đón lấy ánh mắt khiêu khích của Phó Dĩ Hành, con ngươi đen u ám. Anh phát ra một tiếng cười lạnh: “Phó tổng.”
“Đã lâu không gặp, Chu tổng.” Phó Dĩ Hành nhướn mày, “Chúc mừng anh đính hôn.”
Chu Dư Ngôn đáp: “Cảm ơn.”
Giang Tầm và Giang Nhuy mơ hồ nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm. Bọn họ nhìn hai người đàn ông, có phần chẳng biết làm sao.
Giang Lăng cũng nhận ra gì đó, cô đúng lúc lên tiếng: “Tầm Tầm, em ngồi trước đi, chị và Dư Ngôn đi chào hỏi khách.”
“Vâng.”
Giang Lăng đẩy anh đi được vài bước, cô mỉm cười hỏi: “Dư Ngôn, anh có ý kiến gì đối với cậu em rể ‘khuân vác’ của em không?”
“Anh ——”
Chu Dư Ngôn vừa muốn cất tiếng lại bị Giang Lăng ngắt ngang: “Thôi đi, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta, mấy cái này về nhà rồi nói.”
“Lăng Lăng…”
Tại phòng tiệc ăn uống linh đình.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, khách khứa lần lượt rời khỏi. Tiễn xong nhóm khách cuối cùng, Giang Lăng đi ra đại sảnh khách sạn, cô nhìn thấy Giang Tầm đang đứng dưới đèn đường ở đằng trước.
Gió đêm hơi lạnh, Giang Lăng ôm lấy áo choàng trên người, cô đi qua gọi một tiếng: “Tầm Tầm.”
Giang Tầm xoay người: “Chị.”
Giang Lăng hỏi: “Sao em lại một mình?”
Giang Tầm cầm lên di động cho cô xem: “Em vừa gọi xe trở về.”
“Đợi lát nữa chị đưa em về.” Giang Lăng nói, “Hôm nay nhiều việc quá, chị chưa kịp trò chuyện tử tế với em.”
Giang Tầm cười nói: “Không sao, sau này còn có nhiều thời gian hơn ——”
“Vợ, nên về nhà rồi.” Đúng lúc này vang lên âm thanh của Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm quay đầu: “Sao anh còn chưa trở về?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Vợ còn ở đây, anh làm sao trở về?”
“Vậy anh cứ ở lại đây à?” Cô ấy túm lấy ống tay áo của anh ta, lại nhìn thoáng ra phía sau hỏi, “Ban nãy anh không gặp những người khác chứ?”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành dừng trên tay cô ấy, anh ta không lên tiếng trả lời.
Giang Lăng tiến lên một bước bảo vệ Giang Tầm ở phía sau, cô nhìn thẳng Phó Dĩ Hành, cất giọng lạnh lùng mang theo mỉa mai: “Phó tổng, anh nói không đúng rồi, nhà họ Giang cũng là nhà của Tầm Tầm, quay về nhà gì chứ?”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười, chỉ nhắc nhở Giang Tầm: “Vợ, hôm nay là đêm đính hôn của chị, chúng ta không nên quấy nhiễu.”
Giang Tầm sửng sốt, cô ấy do dự một lát rồi nhìn sang Giang Lăng: “Chị, vậy em về trước nhé?”
Giang Lăng chẳng muốn giao Giang Tầm cho Phó Dĩ Hành, cô vẫn giằng co với anh ta.
Phó Dĩ Hành nhìn thẳng Giang Lăng, thong thả hỏi: “Chị còn có việc?”
Giang Lăng đang muốn nói thì lúc này vệ sĩ của Chu Dư Ngôn đi về phía cô, anh ta kính cẩn lễ phép nói với cô: “Cô Giang Lăng, ngài Chu đã ở trên xe chờ cô.”
Giang Lăng theo bản năng nhìn về phía bên kia. Chiếc xe của Chu Dư Ngôn đỗ tại một góc, cả chiếc xe màu đen, chỉ nhìn lướt một cái rất dễ dàng bỏ qua.
Cô không nói gì, vệ sĩ lại hối thúc: “Cô Giang Lăng?”
Giang Lăng im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn buông tay ra. Trước khi đi cô nhìn Phó Dĩ Hành, bỏ lại một câu cảnh cáo: “Phó Dĩ Hành, đừng quên lời hứa hôm nay của anh.”
“Chị hãy yên tâm.” Phó Dĩ Hành tự nhiên nắm lấy tay Giang Tầm, cười nói, “Tôi luôn hết lòng tuân thủ lời hứa.”
Giang Tầm trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành, cô ấy muốn rút tay về nhưng không thành công.
Giang Lăng cũng không yên tâm, cô lại quay đầu dặn dò Giang Tầm: “Tầm Tầm, có chuyện gì nhớ tìm chị.”
Giang Tầm nhanh chóng gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Vậy chị đi trước, có việc thì gọi cho chị.” Giang Lăng quay đầu nhìn thoáng qua, để lại một câu mới xoay người rời khỏi.
Khách sạn tổ chức lễ đính hôn hôm nay nằm ở vùng ngoại thành, sau khi tan tiệc hoàn cảnh xung quanh càng yên tĩnh hơn, ánh đèn muôn nhà từ phía xa càng tôn thêm vẻ vắng lặng.
Vệ sĩ cung kính mở ra cửa xe, Giang Lăng thấy Chu Dư Ngôn đã ngồi ở hàng ghế sau. Trợ lý Lưu ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Giang Lăng bình tĩnh bước lên xe, đóng cửa lại, cô chẳng nói gì cả chỉ nhìn thẳng phía trước. Bầu không khí trong xe nhất thời hơi kỳ lạ, trợ lý Lưu nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người ngồi phía sau không nói lời nào, nhưng cảm giác được sự câu nệ.
Không ai nói chuyện, anh ta chỉ đành kiên trì lên tiếng: “Chu tổng, hôm nay muốn đi đâu?”
“Quay về biệt thự.” Chu Dư Ngôn rốt cuộc lên tiếng, “Đi thôi.”
Tài xế và trợ lý Lưu như được đại xá. Chiếc xe khởi động nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Cho đến khi chạy lên đường quốc lộ Giang Lăng vẫn chưa nói câu nào. Màn hình di động sáng lên, cô thờ ơ xem di động.
Bên trong xe vẫn bật radio, chín rưỡi tối trong radio đang phát ti3t mục đêm khuya gọi là “Mặt đối mặt hòa giải”, một tiết mục cuộc sống người dân. Lúc này người dẫn chương trình đang phát yêu cầu xin giúp đỡ đầu tiên.
“Hôm nay chúng tôi nhận được yêu cầu giúp đỡ của một vị tiên sinh. Vị tiên sinh này họ Trần, nói là vợ anh ấy muốn ly hôn bởi vì anh ấy giấu tiền thuê nhà, chuyện này rốt cuộc là sao? Chúng ta hãy cùng tiến vào hiện trường.”
Tiếp theo là buổi trực tiếp từ hiện trường của phóng viên: “Hiện tại phóng viên đã tới nhà anh Trần, nhưng xem ra ‘tình hình chiến đấu’ của anh Trần và chị Trần có chút kịch liệt. Chúng ta hãy quan sát tình hình trước.”
“Anh chỉ giấu có mấy trăm tệ mà thôi…”
“Anh cho rằng tôi cãi nhau với anh, chỉ vì giấu mấy trăm tệ tiền riêng thôi sao?”
Một giọng nữ nức nở truyền ra.
“Lúc trước khi kết hôn với anh, anh đã nói sao hả? Anh nói vĩnh viễn không lừa gạt tôi, nhưng giờ thì sao? Vì mấy trăm tệ lại trốn đông trốn tây, ở trong mắt anh tôi không bằng chút tiền ấy sao? Anh vì giấu tiền thuê nhà còn gạt tôi nói tiền bị người ta trộm, còn giả báo cảnh sát! Nếu không phải cảnh sát không điều tra được thì tôi đoán chừng vẫn chưa hay biết gì! Hóa ra tên trộm lớn nhất ở ngay bên cạnh tôi!”
“Không phải, vợ ơi, em hãy nghe anh giải thích ——”
Người phụ nữ gào lên: “Anh câm miệng!”
“Tôi muốn ly hôn với anh!”
“Ly hôn!”
“Bây giờ anh cút ngay cho tôi!”
Người phụ nữ kích động.
Giang Lăng hình như bị tiết mục thu hút, cô hơi ngẩng đầu nhìn Chu Dư Ngôn một cái, rồi nhếch khóe miệng.
Trợ lý Lưu nghe được bèn ứa ra mồ hôi lạnh, anh ta mau chóng giải quyết: “Tiết mục này hơi nhàm chán, để tôi đổi đài khác.”
Anh ta nói xong thì mau lẹ đổi đài. Vừa mới làm xong thì âm thanh của một người phụ nữ điên loạn truyền ra.
“…Anh ta thế mà đồng thời tán tỉnh bảy người phụ nữ hẹn ra ngoài l@m tình. Bây giờ tôi mới biết chuyện anh ta ngoại tình! Không chỉ vậy, anh ta còn không kiêng kị nam nữ, ngay cả trợ lý và thư ký cũng là bạn tình của anh ta.”
“Vậy anh ta làm thế nào giấu cô?”
Người phụ nữ khóc lóc nói: “Mỗi ngày anh ta cùng trợ lý thư ký diễn kịch, còn những người phụ nữ kia, có mấy người còn là bạn thân của tôi, mỗi ngày bọn họ diễn kịch ở trước mặt tôi, kết bè kết phái lừa gạt tôi. Bọn họ quá đáng lắm!”
Sau đó là lời bình thổn thức của người dẫn chương trình: “Đàn ông cặn bã và bạn thân giả dối như vậy cô còn muốn vãn hồi ư? Rác rưởi có hại như vậy hãy mau chóng đóng gói ném đi, đừng để lại qua năm.”
Trợ lý Lưu: “…”
Chu Dư Ngôn: “…”
Bầu không khí hình như càng thâm thúy.
Trợ lý Lưu mau chóng tắt radio, âm thanh trò chuyện chợt gián đoạn chỉ còn lại sự tĩnh lặng gượng gạo trong xe. Anh ta nhìn kính chiếu hậu, giải thích ngay: “Tôi thấy, lúc, lúc này đừng nghe radio, mở nhạc đi. Cái này…phải bấm nút nào?”
“Để tôi.” Tài xế bật nhạc lên.
Mới vừa mở lên, bên trong bèn truyền đến giọng hát xuất sắc ——
“Chia tay vui vẻ, chúc em hạnh phúc…”
Toàn thân trợ lý Lưu cứng đờ, anh ta mau chóng vươn tay: “Nếu không đổi bài khác…”
“Bài này hay, không cần đổi.” Giang Lăng cười ngắt lời.
“À, vâng.”
Cô đã nói vậy, trợ lý Lưu chỉ đành ngượng ngùng thu tay về. Anh ta lại theo bản năng nhìn kính chiếu hậu, trông thấy sắc mặt Chu Dư Ngôn lạnh lùng nhưng không nói gì cả.
Đoạn đường tiếp theo không ai nói gì.
Chiếc xe chạy vào khu biệt thự yên tĩnh, cuối cùng dừng trước một ngôi biệt thự độc lập ba tầng.
Cho đến khi trở lại phòng, Giang Lăng mới nhìn Chu Dư Ngôn, cất tiếng chầm chậm: “Anh nói đi, chuyện đó là sao?”
Xe lăn của Chu Dư Ngôn dừng ở bên giường, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Có phải Phó Dĩ Hành đã nói gì với em rồi không?”
Giang Lăng nhíu mày, hỏi lại: “Anh cho rằng anh ta sẽ nói cái gì?”
Chu Dư Ngôn bình tĩnh nói: “Ví dụ như nói anh xúi giục cậu ta làm vậy. Em cũng biết con người cậu ta ——”
“Thật đáng tiếc, anh ta chưa nói gì cả.” Giang Lăng thong dong nhìn thẳng anh, “Chuyện liên quan tới anh, một câu cũng không nói tới. Cho nên Chu tổng, anh đây là chưa đánh đã khai sao?”
Chu Dư Ngôn căng thẳng: “Lăng Lăng, em hãy nghe anh giải thích.”
“Anh nói đi, em nghe.” Giang Lăng cong khóe miệng, nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười.
Chu Dư Ngôn hít sâu nhưng lại chẳng nói nên lời. Sau một lúc lâu anh nói: “Anh xin lỗi.”
Giang Lăng không có phản ứng, cô nhìn thẳng anh rất bình tĩnh nói: “Anh đã biết trước chuyện giữa em gái em và Phó Dĩ Hành?”
“…Phải.”
“Biết từ lúc nào?” Giang Lăng lại hỏi.
Chu Dư Ngôn im lặng một lát, vẫn nói thật: “Hồi bọn họ yêu đương ở đại học.”
“Thế à.”
Nhưng nào ngờ Giang Lăng chẳng nói gì cả.
“Hôm nay cũng khuya rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.” Cô dùng giọng điệu thoải mái, làm như không có chuyện gì mà xoay người thu dọn giường.
Đi một vòng, Giang Lăng mới để ý tới “trạng thái” của Chu Dư Ngôn, cô cúi người thân thiết hỏi.
“Sao vậy? Dư Ngôn, anh không thoải mái à?” Cô nói nhỏ nhẹ, trong mắt là vẻ dịu dàng không thể giấu được. Theo cái nhìn của người ngoài thì hai người đang thầm thì thân mật.
Chu Dư Ngôn đáp: “…Không có gì.”
“Không có gì là tốt rồi.” Giang Lăng để lại một câu mang ý sâu xa rồi đứng thẳng người, “Nào, em giới thiệu người nhà của em với anh.”
Cô cười như không cười, cố ý nhấn mạnh: “Em nghĩ anh chắc là rất mong chờ nhỉ?”
“…” Chu Dư Ngôn cúi đầu ho nhẹ.
Nhưng Giang Lăng không để ý, trong nháy mắt cô đã đẩy anh tới bàn của Giang Tầm. Giang Tầm và Giang Nhuy ngồi cùng bàn, hai người đang kề sát nói gì đó, Giang Nhuy thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Phó Dĩ Hành.
“Chị.” Nhìn thấy Giang Lăng, Giang Tầm lập tức đứng dậy.
Giang Lăng mỉm cười nói: “Dư Ngôn, giới thiệu với anh đây là em gái của em.”
Giang Tầm hiểu chuyện hô lên: “Anh rể.”
Giang Lăng lại nhìn sang Giang Nhuy: “Đây là em họ của em Giang Nhuy.”
“Anh rể!” Giang Nhuy gọi theo.
Chu Dư Ngôn cất tiếng đáp lại.
Ánh mắt Giang Lăng lại chuyển sang người Phó Dĩ Hành, sắc mặt cô hơi lạnh lùng: “Về phần vị này, anh ta không quan trọng, cũng chẳng phải người có liên quan gì, không cần thiết làm quen.”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười nhìn sang Chu Dư Ngôn: “Không sao, tôi và Chu tổng quen biết đã lâu.”
Chu Dư Ngôn đón lấy ánh mắt khiêu khích của Phó Dĩ Hành, con ngươi đen u ám. Anh phát ra một tiếng cười lạnh: “Phó tổng.”
“Đã lâu không gặp, Chu tổng.” Phó Dĩ Hành nhướn mày, “Chúc mừng anh đính hôn.”
Chu Dư Ngôn đáp: “Cảm ơn.”
Giang Tầm và Giang Nhuy mơ hồ nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm. Bọn họ nhìn hai người đàn ông, có phần chẳng biết làm sao.
Giang Lăng cũng nhận ra gì đó, cô đúng lúc lên tiếng: “Tầm Tầm, em ngồi trước đi, chị và Dư Ngôn đi chào hỏi khách.”
“Vâng.”
Giang Lăng đẩy anh đi được vài bước, cô mỉm cười hỏi: “Dư Ngôn, anh có ý kiến gì đối với cậu em rể ‘khuân vác’ của em không?”
“Anh ——”
Chu Dư Ngôn vừa muốn cất tiếng lại bị Giang Lăng ngắt ngang: “Thôi đi, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta, mấy cái này về nhà rồi nói.”
“Lăng Lăng…”
Tại phòng tiệc ăn uống linh đình.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, khách khứa lần lượt rời khỏi. Tiễn xong nhóm khách cuối cùng, Giang Lăng đi ra đại sảnh khách sạn, cô nhìn thấy Giang Tầm đang đứng dưới đèn đường ở đằng trước.
Gió đêm hơi lạnh, Giang Lăng ôm lấy áo choàng trên người, cô đi qua gọi một tiếng: “Tầm Tầm.”
Giang Tầm xoay người: “Chị.”
Giang Lăng hỏi: “Sao em lại một mình?”
Giang Tầm cầm lên di động cho cô xem: “Em vừa gọi xe trở về.”
“Đợi lát nữa chị đưa em về.” Giang Lăng nói, “Hôm nay nhiều việc quá, chị chưa kịp trò chuyện tử tế với em.”
Giang Tầm cười nói: “Không sao, sau này còn có nhiều thời gian hơn ——”
“Vợ, nên về nhà rồi.” Đúng lúc này vang lên âm thanh của Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm quay đầu: “Sao anh còn chưa trở về?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Vợ còn ở đây, anh làm sao trở về?”
“Vậy anh cứ ở lại đây à?” Cô ấy túm lấy ống tay áo của anh ta, lại nhìn thoáng ra phía sau hỏi, “Ban nãy anh không gặp những người khác chứ?”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành dừng trên tay cô ấy, anh ta không lên tiếng trả lời.
Giang Lăng tiến lên một bước bảo vệ Giang Tầm ở phía sau, cô nhìn thẳng Phó Dĩ Hành, cất giọng lạnh lùng mang theo mỉa mai: “Phó tổng, anh nói không đúng rồi, nhà họ Giang cũng là nhà của Tầm Tầm, quay về nhà gì chứ?”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười, chỉ nhắc nhở Giang Tầm: “Vợ, hôm nay là đêm đính hôn của chị, chúng ta không nên quấy nhiễu.”
Giang Tầm sửng sốt, cô ấy do dự một lát rồi nhìn sang Giang Lăng: “Chị, vậy em về trước nhé?”
Giang Lăng chẳng muốn giao Giang Tầm cho Phó Dĩ Hành, cô vẫn giằng co với anh ta.
Phó Dĩ Hành nhìn thẳng Giang Lăng, thong thả hỏi: “Chị còn có việc?”
Giang Lăng đang muốn nói thì lúc này vệ sĩ của Chu Dư Ngôn đi về phía cô, anh ta kính cẩn lễ phép nói với cô: “Cô Giang Lăng, ngài Chu đã ở trên xe chờ cô.”
Giang Lăng theo bản năng nhìn về phía bên kia. Chiếc xe của Chu Dư Ngôn đỗ tại một góc, cả chiếc xe màu đen, chỉ nhìn lướt một cái rất dễ dàng bỏ qua.
Cô không nói gì, vệ sĩ lại hối thúc: “Cô Giang Lăng?”
Giang Lăng im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn buông tay ra. Trước khi đi cô nhìn Phó Dĩ Hành, bỏ lại một câu cảnh cáo: “Phó Dĩ Hành, đừng quên lời hứa hôm nay của anh.”
“Chị hãy yên tâm.” Phó Dĩ Hành tự nhiên nắm lấy tay Giang Tầm, cười nói, “Tôi luôn hết lòng tuân thủ lời hứa.”
Giang Tầm trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành, cô ấy muốn rút tay về nhưng không thành công.
Giang Lăng cũng không yên tâm, cô lại quay đầu dặn dò Giang Tầm: “Tầm Tầm, có chuyện gì nhớ tìm chị.”
Giang Tầm nhanh chóng gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Vậy chị đi trước, có việc thì gọi cho chị.” Giang Lăng quay đầu nhìn thoáng qua, để lại một câu mới xoay người rời khỏi.
Khách sạn tổ chức lễ đính hôn hôm nay nằm ở vùng ngoại thành, sau khi tan tiệc hoàn cảnh xung quanh càng yên tĩnh hơn, ánh đèn muôn nhà từ phía xa càng tôn thêm vẻ vắng lặng.
Vệ sĩ cung kính mở ra cửa xe, Giang Lăng thấy Chu Dư Ngôn đã ngồi ở hàng ghế sau. Trợ lý Lưu ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Giang Lăng bình tĩnh bước lên xe, đóng cửa lại, cô chẳng nói gì cả chỉ nhìn thẳng phía trước. Bầu không khí trong xe nhất thời hơi kỳ lạ, trợ lý Lưu nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người ngồi phía sau không nói lời nào, nhưng cảm giác được sự câu nệ.
Không ai nói chuyện, anh ta chỉ đành kiên trì lên tiếng: “Chu tổng, hôm nay muốn đi đâu?”
“Quay về biệt thự.” Chu Dư Ngôn rốt cuộc lên tiếng, “Đi thôi.”
Tài xế và trợ lý Lưu như được đại xá. Chiếc xe khởi động nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Cho đến khi chạy lên đường quốc lộ Giang Lăng vẫn chưa nói câu nào. Màn hình di động sáng lên, cô thờ ơ xem di động.
Bên trong xe vẫn bật radio, chín rưỡi tối trong radio đang phát ti3t mục đêm khuya gọi là “Mặt đối mặt hòa giải”, một tiết mục cuộc sống người dân. Lúc này người dẫn chương trình đang phát yêu cầu xin giúp đỡ đầu tiên.
“Hôm nay chúng tôi nhận được yêu cầu giúp đỡ của một vị tiên sinh. Vị tiên sinh này họ Trần, nói là vợ anh ấy muốn ly hôn bởi vì anh ấy giấu tiền thuê nhà, chuyện này rốt cuộc là sao? Chúng ta hãy cùng tiến vào hiện trường.”
Tiếp theo là buổi trực tiếp từ hiện trường của phóng viên: “Hiện tại phóng viên đã tới nhà anh Trần, nhưng xem ra ‘tình hình chiến đấu’ của anh Trần và chị Trần có chút kịch liệt. Chúng ta hãy quan sát tình hình trước.”
“Anh chỉ giấu có mấy trăm tệ mà thôi…”
“Anh cho rằng tôi cãi nhau với anh, chỉ vì giấu mấy trăm tệ tiền riêng thôi sao?”
Một giọng nữ nức nở truyền ra.
“Lúc trước khi kết hôn với anh, anh đã nói sao hả? Anh nói vĩnh viễn không lừa gạt tôi, nhưng giờ thì sao? Vì mấy trăm tệ lại trốn đông trốn tây, ở trong mắt anh tôi không bằng chút tiền ấy sao? Anh vì giấu tiền thuê nhà còn gạt tôi nói tiền bị người ta trộm, còn giả báo cảnh sát! Nếu không phải cảnh sát không điều tra được thì tôi đoán chừng vẫn chưa hay biết gì! Hóa ra tên trộm lớn nhất ở ngay bên cạnh tôi!”
“Không phải, vợ ơi, em hãy nghe anh giải thích ——”
Người phụ nữ gào lên: “Anh câm miệng!”
“Tôi muốn ly hôn với anh!”
“Ly hôn!”
“Bây giờ anh cút ngay cho tôi!”
Người phụ nữ kích động.
Giang Lăng hình như bị tiết mục thu hút, cô hơi ngẩng đầu nhìn Chu Dư Ngôn một cái, rồi nhếch khóe miệng.
Trợ lý Lưu nghe được bèn ứa ra mồ hôi lạnh, anh ta mau chóng giải quyết: “Tiết mục này hơi nhàm chán, để tôi đổi đài khác.”
Anh ta nói xong thì mau lẹ đổi đài. Vừa mới làm xong thì âm thanh của một người phụ nữ điên loạn truyền ra.
“…Anh ta thế mà đồng thời tán tỉnh bảy người phụ nữ hẹn ra ngoài l@m tình. Bây giờ tôi mới biết chuyện anh ta ngoại tình! Không chỉ vậy, anh ta còn không kiêng kị nam nữ, ngay cả trợ lý và thư ký cũng là bạn tình của anh ta.”
“Vậy anh ta làm thế nào giấu cô?”
Người phụ nữ khóc lóc nói: “Mỗi ngày anh ta cùng trợ lý thư ký diễn kịch, còn những người phụ nữ kia, có mấy người còn là bạn thân của tôi, mỗi ngày bọn họ diễn kịch ở trước mặt tôi, kết bè kết phái lừa gạt tôi. Bọn họ quá đáng lắm!”
Sau đó là lời bình thổn thức của người dẫn chương trình: “Đàn ông cặn bã và bạn thân giả dối như vậy cô còn muốn vãn hồi ư? Rác rưởi có hại như vậy hãy mau chóng đóng gói ném đi, đừng để lại qua năm.”
Trợ lý Lưu: “…”
Chu Dư Ngôn: “…”
Bầu không khí hình như càng thâm thúy.
Trợ lý Lưu mau chóng tắt radio, âm thanh trò chuyện chợt gián đoạn chỉ còn lại sự tĩnh lặng gượng gạo trong xe. Anh ta nhìn kính chiếu hậu, giải thích ngay: “Tôi thấy, lúc, lúc này đừng nghe radio, mở nhạc đi. Cái này…phải bấm nút nào?”
“Để tôi.” Tài xế bật nhạc lên.
Mới vừa mở lên, bên trong bèn truyền đến giọng hát xuất sắc ——
“Chia tay vui vẻ, chúc em hạnh phúc…”
Toàn thân trợ lý Lưu cứng đờ, anh ta mau chóng vươn tay: “Nếu không đổi bài khác…”
“Bài này hay, không cần đổi.” Giang Lăng cười ngắt lời.
“À, vâng.”
Cô đã nói vậy, trợ lý Lưu chỉ đành ngượng ngùng thu tay về. Anh ta lại theo bản năng nhìn kính chiếu hậu, trông thấy sắc mặt Chu Dư Ngôn lạnh lùng nhưng không nói gì cả.
Đoạn đường tiếp theo không ai nói gì.
Chiếc xe chạy vào khu biệt thự yên tĩnh, cuối cùng dừng trước một ngôi biệt thự độc lập ba tầng.
Cho đến khi trở lại phòng, Giang Lăng mới nhìn Chu Dư Ngôn, cất tiếng chầm chậm: “Anh nói đi, chuyện đó là sao?”
Xe lăn của Chu Dư Ngôn dừng ở bên giường, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Có phải Phó Dĩ Hành đã nói gì với em rồi không?”
Giang Lăng nhíu mày, hỏi lại: “Anh cho rằng anh ta sẽ nói cái gì?”
Chu Dư Ngôn bình tĩnh nói: “Ví dụ như nói anh xúi giục cậu ta làm vậy. Em cũng biết con người cậu ta ——”
“Thật đáng tiếc, anh ta chưa nói gì cả.” Giang Lăng thong dong nhìn thẳng anh, “Chuyện liên quan tới anh, một câu cũng không nói tới. Cho nên Chu tổng, anh đây là chưa đánh đã khai sao?”
Chu Dư Ngôn căng thẳng: “Lăng Lăng, em hãy nghe anh giải thích.”
“Anh nói đi, em nghe.” Giang Lăng cong khóe miệng, nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười.
Chu Dư Ngôn hít sâu nhưng lại chẳng nói nên lời. Sau một lúc lâu anh nói: “Anh xin lỗi.”
Giang Lăng không có phản ứng, cô nhìn thẳng anh rất bình tĩnh nói: “Anh đã biết trước chuyện giữa em gái em và Phó Dĩ Hành?”
“…Phải.”
“Biết từ lúc nào?” Giang Lăng lại hỏi.
Chu Dư Ngôn im lặng một lát, vẫn nói thật: “Hồi bọn họ yêu đương ở đại học.”
“Thế à.”
Nhưng nào ngờ Giang Lăng chẳng nói gì cả.
“Hôm nay cũng khuya rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.” Cô dùng giọng điệu thoải mái, làm như không có chuyện gì mà xoay người thu dọn giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook