Edit: Nhân

Kiều Gia Thuần quay đầu lại, thấy Kiều mẹ đứng sau lưng, cô giật mình, vỗ vỗ ngực:

"Mẹ, mẹ đi thế nào sao không nghe tiếng vậy?"

Kiều mẹ vừa tắm xong, mặc đồ ngủ: "Con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."

"Vẫn còn nói ạ?" Kiều Gia Thuần nói thầm: "Đã nói cả đêm rồi mà."

Kiều mẹ bảo Kiều Gia Thuần vào phòng, đóng cửa lại, nói: "Cậu ta rất chững chạc, thoạt nhìn so với con đáng tin cậy hơn nhiều."

"Nga." Kiều Gia Thuần trong lòng oán thầm, khen thì khen, vì sao còn muốn cô đóng vai phản diện nữa a?

"Ba con nói cậu ta lúc bắt đầu xây dựng sự nghiệp đã trải qua nhiều lần thất bại, kiên trì tiếp tục không dễ dàng gì." Kiều mẹ nhặt sợi tóc trên vai Kiều Gia Thuần.

"Nga"

"Chuyện về đứa bé, các con bàn bạc thế nào rồi?" Kiều mẹ hỏi.

"A?" Kiều Gia Thuần một lúc không kịp phản ứng.

"Vẫn chưa bàn?" Kiều mẹ nói: "Mẹ đây vẫn là khuyên con nên sinh đứa nhỏ ra, phá thai dù sao vẫn tổn hại sức khỏe hơn, hơn nữa sinh sớm hay sinh muộn không đều là sinh hay sao. Con còn trẻ, sinh xong sức khỏe hồi phục nhanh, tập thể dục vẫn có thể nhanh chóng lấy lại thân hình, đến lúc đó lại vẫn xinh đẹp như trước. Con cũng không cần sợ đứa nhỏ liên lụy, chúng ta có thể mời bảo mẫu, đến lúc đó mẹ có thể giúp con nhìn, con cũng khồng cần sợ người ngoài ngược đãi đứa nhỏ. Con có thể ra ngoài đi dạo hay đi du lịch, muốn làm gì thì cứ làm, một chút lo lắng cũng không có, con thấy được không?"

Không thể không nói Kiều mẹ rất hiểu rõ Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần tưởng tưởng ra hình ảnh ấy, mọi việc đều không cần tự cô làm, muốn đi ra ngoài thì đi, lúc trở về có thể bế con của mình, tiểu bảo bảo lúc ấy đã có thể uống sữa bột, tiểu tiện cũng không ồn ào nữa, rất ngoan ngoãn, cô kìm lòng không đậu mà nói: "Được ạ."

Buổi tối, Kiều Gia Thuần nằm trên giường, lo lắng, nếu đứa nhỏ không có người ba tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép cô hạ sinh đứa nhỏ.

Thật phiền toái, Kiều Gia Thuần ở trên giường lăn qua lăn lại.

Bỗng nhiên, cô nhanh trí, ngồi dậy. Không bằng trước tiên dùng Lục Cảnh Hành để ngăn chặn, sau đó tìm biện pháp khiến ba mẹ đồng ý cho cô hạ sinh đứa nhỏ thật, sau đó có thể đem Lục Cảnh Hành đạp đi.

Dù sao anh ta cũng từng bỏ rơi cô, cùng lắm thì huề nhau.

Mặc dù đây không phải ý kiến hay, nhưng cũng không còn biện pháp nào.

Cứ vậy đi, cơn buồn ngủ ập tới, Kiều Gia Thuần ngáp một cái, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Còn hai ngày nữa là đến Sinh nhật của Kiều Gia Thuần, hiện tại cô chỉ bận tâm đến cái thai của mình, cũng không đi ra ngoài, chỉ là gọi một vài người thân thiết đến nhà ăn bánh sinh nhật mà thôi.

Kiều mẹ bảo Kiều Gia Thuần gọi Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành cùng ba Kiều chơi cờ, ván cờ đang đến lúc giằng co, ba Kiều trầm ngầm, suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, có chút do dự.

Kiều Gia Thuần cầm cái bát thủy tinh đi ngang bên cạnh hai người họ, thuận tay lấy một quả nho chuẩn bị đưa vào miệng, thình lình phát ra tiếng: "Ba cố lên!"

Ba Kiều đang rối rắm ván cờ, nghe được Kiều Gia Thuần nói những lời này liền phá công, đứng lên cười ha ha.

Quan San phấn chấn lanh lợi, bĩu môi cố tình nói: "Tại sao không cổ vũ lão công cố lên hả?"

Kiều Gia Thuần bị xấu hổ, trừng mắt liếc Quan San một cái.

Ngược lại Lục Cảnh Hành, khóe miệng thoáng qua ý cười khó phát hiện.

Cắt bánh sinh nhật xong, Kiều Gia Thuần nhìn di động.

"Gia Thuần." Quan San đi đến bên cạnh Kiều Gia Thuần lên tiếng.

"Hả?" Kiều Gia Thuần quay đầu lại.

Cảm giác bị dính trên mặt, nguyên lai là Quan San thừa dịp Kiều Gia Thuần không để ý đem kem bôi lên mặt cô.

Đợi Kiều Gia Thuần kịp phản ứng, Quan San đã chạy ra xa, Kiều Gia Thuần đều bắt không được.

Kiều Gia Thuần đuổi theo Quan San, cô muốn gậy ông đập lưng ông.

Có điều Quan San rất linh hoạt, cô không đuổi kịp mà chính mình lại bị vướng góc bàn. Lúc gần ngã xuống, cô bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lại.

"Cẩn thận!" Lục Cảnh Hành nói.

Kiều mẹ cũng nhìn thấy, quay lại nói: "Tiểu tổ tông! Con cho rằng bây giờ con cùng trước kia giống nhau sao?"

Kiều Gia Thuần bĩu môi.

Kiều mẹ lại quay đầu dặn dò Quan San: "San San, con đừng cùng Gia Thuần nháo loạn nữa."

Kiều Gia Thuần vào phòng tắm chỉnh đốn lại, lúc ra tới cửa nhìn thấy Lục Cảnh Hành đứng ở hành lang bên cửa sổ đang gọi điện thoại.

Miệng của cô bất giác hiện lên một chút ý cười.

Lục Cảnh Hành nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy Kiều Gia Thuần đứng cách đó không xa.

Cô vươn ngón trỏ tay trái chỉ chỉ phía mép miệng. 

Lục Cảnh Hành có chút không hiểu, sau đó anh đi đến đứng bên cạnh cô. 

Kiều Gia Thuần lại chỉ chỉ ý bảo anh phải khom người xuống. Lục Cảnh Hành cúi đầu, cúi người xuống. Lúc này cái tai còn lại của Kiều Gia Thuần đang giấu sau lưng đột nhiên vươn ra. Lục Cảnh Hành phát hiện thấy Kiều Gia Thuần muốn đùa dai, thân thể anh ngửa về phía sau.

Kiều Gia Thuần vốn muốn dùng kem dính lên mặt anh, nhưng hiện tại chỉ dính trên khóe môi một chút, một ít theo lực đạo của cô rơi xuống mặt đất, còn lại chính là còn dính đầy ở trên tay cô.

Bất quá cũng coi như có chút thành công, trêu chọc đến Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần có chút đắc ý cười.

Lục Cảnh Hành đứng yên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Rồi sau đó cong môi.

Trong một khoảng thời gian rất nhanh, có thể chỉ là trong nháy mắt, Kiều Gia Thuần thấy Lục Cảnh Hành cúi người, khuôn mặt đối diện với cô, mặt của anh ở trong mắt cô phóng đại. Môi anh nhanh chóng lướt qua môi cô, Kiều Gia Thuần vẫn chưa kịp phản ứng thì Lục Cảnh Hành đã rời đi rồi. Kiều Gia Thuần có chút ngây người.

Kem trên môi anh dính lại vào môi cô, hương vị ngọt ngào từ môi tiến vào miệng.

Lục Cảnh Hành nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh.

Ánh mặt trời tà tà chiếu qua cửa sổ, ánh sáng màu vàng phủ qua trên tóc của anh và cô.

Lúc này, Vương Đệ vừa vặn vào cửa, cô cùng dì đều chứng kiến được một màn này.

"Tình cảm thật tốt." Dì có chút cảm thán nói: "Tuổi trẻ thật tốt a."

Lục Cảnh Hành ăn xong cơm chiều mới rời đi.

Xe của anh vừa mới ra khỏi tiểu khu liền có người ngăn lại.

Vương Đệ tự mình mở cửa xe.

"Cậu có ý gì?" Vừa lên xe Vương Đệ liền đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì có ý gì?"

Vương Đệ trào phúng cười: "Cậu thật sự thích Kiều Gia Thuần sao?"

Không thấy Lục Cảnh Hành trả lời, cô nói tiếp: "Anh còn nhớ em trai của anh không?"

Lục Cảnh Hành nhìn thẳng phía trước, không nhìn Vương Đệ, không cảm xúc lên tiếng: "Không liên quan đến cô."

"Không liên quan đến tôi?" Vương Đệ trừng mắt: "Không phải chúng ta cùng nhau hãm hại Kiều Gia Thuần  sao?"

Lục Cảnh Hành nghe thế, đột nhiên quay đầu nhìn Vương Đệ, ánh mắt sắc lạnh, âm thanh tràn ngập ý tứ uy hiếp: "Nói rõ ra đối với cô cũng không có lợi."

Một cỗ khí nóng bốc lên ngực Vương Đệ, nhưng bị cô kiềm chế lại.

Cô nghĩ ra một chủ ý, muốn thử Lục Cảnh Hành.

Tuy cô không biết đứa nhỏ là của ai, nhưng không biết Lục Cảnh Hành có biết hay không? Vương Đệ suy đoán trong lòng.

Nghĩ đến đây, Vương Đệ nhẹ nhàng nói, giống như thật sự vì anh suy nghĩ: "Chính là, Kiều Gia Thuần mang thai đứa nhỏ của Lý Tuấn, anh thật sự không ngại sao? Anh thật sự chấp nhận làm ba của con người khác sao?"

Nếu Lục Cảnh Hành nghĩ rằng đứa nhỏ là của anh, như vậy lời cô nói, sẽ làm cho Lục Cảnh Hành hoài nghi đứa nhỏ không phải của anh. Dù sao, Kiều Gia Thuần sau khi chia tay Lục Cảnh Hành, cùng Lý Tuấn kết giao một thời gian ngắn, hai người họ thậm chí còn chuẩn bị hôn lễ.

Nếu Lục Cảnh Hành nghĩ đến đứa nhỏ không phải của anh, như vậy lời cô nói, sẽ làm cho anh càng thêm xác nhận đứa nhỏ không phải của anh.

Tóm lại, mặc kệ khả năng gì, cô đều thắng lợi.

Vương Đệ cho rằng, một người đàn ông thích một người phụ nữ thế nào, cũng không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình mang thai con của người khác.

Bằng không? Tự cho mình là thánh phụ sao?

Hai người một khi đã nảy sinh hiềm khích, như vậy về sau càng rạn nứt.

Lục Cảnh Hành cũng sẽ không còn quý trọng Kiều Gia Thuần.

"Xuống xe!" Lúc Vương Đệ vừa nói xong, Lục Cảnh Hành đã đuổi cô ra khỏi xe.

Như lời Lục Cảnh Hành nói, sự việc kia nói ra không chỉ có Vương Đệ không có lợi, nhưng sẽ làm cô gặp phải phiền phức. Cô đương nhiên sẽ không nói. Điểm này, Lục Cảnh Hành rất rõ ràng. Cho nên anh căn bản không đem Vương Đệ để vào mắt.

Bất quá, Vương Đệ còn có biện pháp khác.

Lý Tuấn đã muốn tìm cô nhiều lần, muốn nhờ cô giúp đỡ khuyên nhủ Kiều Gia Thuần.

Vương Đệ bấm gọi Lý Tuấn.

"Gia Thuần mang thai, đứa nhỏ có phải con của cậu không?" Vừa bắt máy Vương Đệ liền ném một quả bom.

"Không..." Lý Tuấn theo bản năng muốn nói không phải, sau một lúc suy nghĩ, anh mơ hồ nói: "Gia Thuần mang thai sao?"

"Đúng vậy, em ấy nói đứa nhỏ là của cậu."

"Cái gì?" Lý Tuấn kinh ngạc, đại não đồng thời nhanh chóng hoạt động.

"Cậu không được nói là tôi nói cho cậu, bằng không về sau sẽ không giúp cậu nữa." Vương Đệ dặn dò.

"Nga, nga, được." Lý Tuấn đáp ứng.

Lý Tuấn cúp điện thoại, quả thực là Trượng Nhị hoàng thượng cũng không nghĩ ra được, này đặc biệt có ý gì? Tiểu công chúa lại muốn làm loạn gì đây?

Lý Tuấn cân nhắc cả đêm, cuối cùng đã suy nghĩ ra một chút đồ.

Kiều Gia Thuần ở cửa hàng mua sắm, cô không kìm lòng mà xem rất nhiều đồ em bé.

Cô xem đôi mèo ở giữa, khuôn mẫu giống như thật, nếu như để hai bên em bé, nhất định rất đáng yêu, rất dễ thương.

Cô còn nhìn trúng một con thỏ búp bê, sờ lên vô cùng mịn màng, đặc biệt mềm mại và thân thiện với da.

Không nghĩ gì liền mua một đống lớn.

Mấy thứ này, nói là mua cho em bé, không bằng nói đều là thứ cô thích.

Lục Cảnh Hành gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu. Cô muốn mua nhiều đồ như vậy, chính mình có chút vất vả, mệt mỏi, đành nói cho anh địa chỉ.

"Gia Thuần." Phía sau có người kêu tên cô. Kiều Gia Thuần theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Lý Tuấn.

Cô từng bước lui về phía sau, cô vẫn nhớ rõ sự bất lực cùng sợ hãi của ngày đó.

"Gia Thuần, tại anh gọi điện cho em em cũng không nhận? Tại sao anh gửi tin nhắn em cũng không trả lời? Em còn  giận anh sao?"

"Anh đừng qua đây! Anh qua đây tôi sẽ la lên."

Lý Tuấn chú ý tới đồ dùng em bé Kiều Gia Thuần đang cầm trong tay. Anh ôn nhu nói: " Em mang thai sao? Anh có thể làm ba đứa nhỏ, để anh chăm sóc cho em được không?"

Má ơi, đầu năm nay bệnh thần kinh như thế nào lại nhiều như vậy?

Kiều Gia Thuần nhìn xung quanh, vì cái gì người qua đường cũng chưa chú ý tới bọn họ vậy? Cô cần trợ giúp a, ai giúp cô đuổi tên biến thái này đi với?

Lý Tuấn đi đến gần Kiều Gia Thuần, Kiều Gia Thuần ném đồ vật đang cầm trong tay ra nhanh chân bỏ chạy.

Chạy chưa được vài bước liền đâm vào một người, người nọ lấy tay che chở Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần ngẩng đầu, nhìn thấy là Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành nắm tay Kiều Gia Thuần đi về phía cửa, ra đến bên ngoài, anh chặn một chiếc taxi.

Lý Tuấn theo kịp kêu tên cô: "Gia Thuần."

Lục Cảnh Hành nói địa chỉ cho tài xế đưa cô về nhà.

Thực ra, Lục Cảnh Hành đến, Kiều Gia Thuần liền không sợ Lý Tuấn, cô do dự có nên lên xe hay không.

"Nghe lời." Lục Cảnh Hành có chút ôn nhu, nhưng giọng điệu cũng là không để cho cô cãi lại.

Kiều Gia Thuần lên xe, tài xế lái xe đi.

Lý Tuấn đến nơi nhưng chỉ thấy khoảng không.

Lục Cảnh Hành níu áo chặn Lý Tuấn lại, lạnh lùng nói: " Không được trêu chọc cô ấy."

Lý Tuấn dùng sức thoát khỏi tay Lục Cảnh Hành, lảo đảo hai bước đứng lại, chán ghét nói: "Những lời này tôi đã nói với anh. Gia Thuần mang thai con của tôi, tôi đương nhiên phải chăm sóc bọn họ."

Lục Cảnh Hành sắc mắt thay đổi rõ ràng.

Lý Tuấn lại tiếp tục tiến lên: "Hiện tại Gia Thuần và tôi có chút mâu thuẫn nhỏ, anh liên thừa dịp lừa gạt cô ấy. Hành động của anh làm cho tôi thấy khinh bỉ."

Lục Cảnh Hành không muốn nghe Lý Tuấn nói lời vô nghĩa, phun ra một chữ: "Cút!"

Lục Cảnh Hành coi thường Lý Tuấn, làm Lý Tuấn có phần không chịu nổi.

Anh ta bình thường bất kể làm việc hay công tác đều được nhiều người xung quanh nịnh bợ, liền nói: "Anh ra vẻ cái gì? Bất quá nhặt lại người phụ nữ hư hỏng của tôi! Thay tôi chăm sóc đứa nhỏ!"

Vừa dứt lời, liền bị một quyền đánh tới, khuôn mặt bị lệch về một bên.

Lý Tuấn không đề phòng, nhất thời bị đánh đến bầm mắt, lảo đảo về phía sau, rồi ngã xuống, cảm thấy cái mũi đau nhức.

"Mẹ nó!" Lý Tuấn mắng một tiếng.

Lục Cảnh Hành từ phía trên liếc nhìn Lý Tuấn, ánh mắt lạnh lùng.

Đứa nhỏ không có ba mẹ sẽ bị bạn bè khi dễ, lúc trước, em trai rất nhát gan, vì để bảo vệ em trai, Lục Cảnh Hành không ít lần đánh nhau.

Lục Cảnh Hành chuyển động cổ tay một chút, nhiều năm như vậy, tay cũng cứng lại rồi.

Lý Tuấn rất nhanh khôi phục lại, anh không phải là một người dễ bị sỉ nhục như vậy, đứng lên, cùng Lục Cảnh Hành đánh nhau.

--

Kiều Gia Thuần về đến nhà, càng nghĩ càng thấy khó chịu, trong lòng bất an.

Cuối cùng không nhịn được gọi điện cho Lục cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành lái xe đến gần nhà Kiều Gia Thuần.

Cô nhìn thấy vết bầm trên mặt anh, giật mình: "Anh đánh nhau?"

Đối diện có một nhà thuốc, Kiều Gia Thuần đến đó mua thuốc.

Kiều Gia Thuần lên xe chuẩn bị khử trùng vết thương cho anh. Cô mở ống nước khử trùng, lau vết thương cho Lục Cảnh Hành.

Bôi vài cái, Kiều Gia Thuần nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, tại sao không có gì chảy ra.

Cô thuận tay lật bản hướng dẫn xem, hóa ra cần phải bẻ gẫy mới chảy ra.

Kiều Gia Thuần bẻ gẫy, chất lỏng đổ xuống, nhưng vẫn là chưa chảy ra.

Lục Cảnh Hành nhìn không được, vỗ nhẹ đầu cô: "Ngu ngốc, là như thế này."

Anh lấy từ tay Kiều Gia Thuần, làm một động tác, rất nhanh, chất lỏng màu tím chảy xuống, bông cũng bị nhuộm màu.

Kiều Gia Thuần nhìn Lục Cảnh Hành, cảm thấy anh nói hai chữ "Ngu ngốc" đặc biệt soái.

Cô cảm thấy Lục Cảnh Hành giờ phút này bộ dạng giống một nam sinh vì nữ sinh xinh đẹp mà đánh nhau, nở nụ cười quyến rũ gọi nữ sinh "Ngu ngốc."

Mà cô chính là nữ sinh xinh đẹp kia.

Không biết Kiều Gia Thuần đang suy nghĩ gì, Lục Cảnh Hành hỏi: "Ngây ngô cười cái gì?"

Kiều Gia Thuần khôi phục tinh thần: "Không..."

Cô sẽ không đem ý nghĩ kỳ lạ trong đầu nói cho Lục Cảnh Hành nghe đâu.

Anh nhất định sẽ cười nhạo cô.

Kiều Gia Thuần lấy ống thuốc, chỉ: "Em rõ ràng chuẩn bị bẻ bên này, nó như thế nào lại từ bên kia chảy ra vậy?"

Lúc Kiều Gia Thuần bôi thuốc cho Lục Cảnh Hành, anh phải cúi đầu thuận tay cô. Thế này, tầm mắt anh vừa vặn dừng trên ngực cô.

Yết hầu Lục Cảnh Hành giật giật, có phần xấu hổ dời ánh mắt nơi khác.

Kiều Gia Thuần thật sự chăm chú bôi thuốc, nói: "Đừng nhúc nhích."

Lục Cảnh Hành không động nữa, nhưng là tầm mắt anh lại dừng ở trên bụng Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần hôm nay mặc một chiếc váy hoa, hông của cô vẫn nhỏ, bụng vẫn phẳng như trước.

Cảm giác không giống như đang mang thai.

Ánh mắt anh tối sầm, bỗng nhiên không suy nghĩ, buộc miệng nói ra.

"Có thể hay không không cần đứa nhỏ này?"

Kiều Gia Thuần hoảng sợ, theo bản năng bảo vệ bụng, ánh mắt đề phòng như một người mẹ: "Anh có ý gì?"

Lục Cảnh Hành lúc này mới ý thức được bản thân nói cái gì, cố gắng mỉm cười: "Anh chỉ đùa thôi."

Kiều Gia Thuần nghiêm túc: "Cái này có thể nói đùa sao?"

"Thực xin lỗi..." Lục Cảnh Hành nói.

Kiều Gia Thuần ném ống thuốc.

"Em muốn về nhà."

Nói xong, cô mở cửa xe chạy.

Đồng tử của anh nhíu chặt lại, đánh một quyền vào cửa kính xe.

"Oành" một tiếng, cửa xe nháy mắt có vết nứt. Bởi vì có lớp bảo vệ, nên cũng không có mảnh nhỏ rơi xuống

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương