Hoa hồng mềm gai
Chương 3:

Chương 3: Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta.

Tư vấn tâm lý ở bệnh viện công lập là phải đăng kí. Lâm Tố không biết, lầm Tố không có đăng kí. Lâm Tố vừa mới vào phòng khám của Đào Mục Chi chưa đến một phút, Lâm Tố lại đi ra.

Lúc cô đi ra, y tá dẫn cô qua đây nhìn thấy cô, thấy cô đi ra nhanh như vậy, nhiệt tình hỏi: “Thưa cô, việc khám và điều trị của cô kết thúc nhanh như vậy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Tố: “Tôi không đăng kí.”

Y tá: “... Ầu.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tố chắc là lần đầu tiên đến, y tá mỉm cười, phổ cập cho cô nói: “Tầng này của chúng tôi có máy tự đăng kí, nhưng ngài là lần đầu tiên đến, có thể phải làm hồ sơ, phải xuống tầng. Ngài có mang chứng minh thư theo không?”

“Có mang.” Lâm Tố nói.

Y tá nói xong, nói với Lâm Tố: “Vậy ngài đi xuống lầu 1, rẽ trái đi khu Tây, bên đó có cửa sổ đăng kí đăng kí.”

“Cảm ơn.” Lâm Tố nói rồi đi vào thang máy.

“Không có gì.” Y tá cười tủm tỉm nói xong, nhìn thấy Lâm Tố đi vào thang máy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Lâm Tố vào thang máy thì ấn nút đóng thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, vào khoảnh khắc sắp đóng lại kia, tay của y tá vịn trên cửa thang máy, cửa thang máy đang đóng lại mở ra.

“Tôi thấy vẫn nên dẫn ngài đi thôi.” Y tá nói.

Lâm Tố: “...”

“Không cần, tự tôi có thể tìm được.” Lâm Tố từ chối nói.

“Rất khó tìm đấy.” Y tá nói.

“Tự tôi thật sự có thể.” Lâm Tố kiên trì.

Y tá đứng bên ngoài cửa thang máy, nhìn Lâm Tố một hồi, nói: “Có phải ngài muốn chạy không?”

Lâm Tố: “...”

Y tá tuổi không lớn, nói chuyện ngược lại trúng tim đen vô cùng. Bị cô ấy hỏi như vậy, Lâm Tố không khỏi có chút chột dạ: “... Không.”

Nghe cô nói “Không”, y tá cười lên, nói: “Vậy tôi dẫn ngài đi qua đó nha.”


Y tá nhiệt tình mỉm cười dịu dàng nhìn cô, Lâm Tố và cô ấy nhìn nhau một hồi, lát sau, cô từ bỏ chống đối: “Được, cảm ơn.”

“Đừng khách khí. Trách nhiệm công việc mà.” Sau khi nhận được sự đồng ý của Lâm Tố, y tá vui vẻ đi vào thang máy. Sau khi vào thang máy, y tá ấn nút xuống tầng 1, nói với Lâm Tố: “Là thật sự rất khó tìm.”

Lâm Tố: “...”

Lâm Tố vốn không muốn đi khám bác sĩ tâm lý, nghe nói còn phải đăng kí, phiền toái như vậy cô thật sự muốn đi thẳng luôn, nhưng mà không ngờ đến giữa chừng nhảy ra một y tá.

Cô đến là bị Đại Cương uy hiếp đến, bây giờ lại bị y tá áp tải đi đăng kí, hôm nay cô không khám bác sĩ tâm lý thì không thể rồi.

-

Y tá dẫn Lâm Tố đến tầng 1, dẫn cô đi làm hồ sơ đăng kí, sau khi kết thúc, lại tự mình áp tải cô trở về cửa phòng khám của Đào Mục Chi.

“Tôi không đi vào, ngài trực tiếp đi vào đi.” y tá đứng ở cửa phất phất tay với Lâm Tố.

Mặc dù cô không muốn khám bác sĩ, nhưng được sự trợ giúp nhiệt tình như vậy, Lâm Tố vẫn nói cảm ơn với y tá: “Cảm ơn cô.”

“Đừng khách khí.” Y tá cười nói, nhìn chằm chú đợi động tác kế tiếp của cô.

Bị y tá nhìn chằm chằm như thế, Lâm Tố xoay người, căng da đầu gõ cửa phòng khám. Sau khi bên trong truyền đến tiếng Đào Mục Chi bảo cô vào đi, Lâm Tố gật đầu với y tá, đẩy cửa đi vào.

Đi vào rồi, Lâm Tố đặt đơn đăng kí và hồ sơ trên mặt bàn của Đào Mục Chi.

“Đăng ký xong rồi.”

Đơn đăng ký bị đập trên mặt bàn, mắt phượng mỏng của Đào Mục Chi nhìn lướt qua, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Ngồi đi.”

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi đến đầu cũng chả nâng lên, sau khi nhìn một lát, kéo ghế bên cạnh bàn ngồi xuống.

Sau khi cô ngồi xuống, Đào Mục Chi cầm đơn đăng kí của cô, xác nhận một chút tên của cô: “Lâm Tố.”

Xác nhận xong, Đào Mục Chi ghim tờ đơn đăng kí ở trên chồng đăng kí bên cạnh, bắt đầu hỏi khám: “Bây giờ cụ thể là tình huống gì?”

Đào Mục Chi hỏi xong, đối diện không có bất kỳ lời đáp lại nào. Phòng khám yên tĩnh hai giây, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn thoáng qua người đối diện bàn làm việc. Người phụ nữ ngồi trên ghế, một đôi mắt hồ ly kinh diễm động lòng người như viên lưu ly trong suốt, không chút tình cảm nào nhìn anh.

Cô không nói lời nào.

Đào Mục Chi kiên nhẫn chờ đợi một lát, đối diện như cũ không có một chút ý định mở miệng nào, cô không nói, Đào Mục Chi lại hỏi một vấn đề khác.


“Tình huống thế này duy trì bao lâu rồi?’

Anh hỏi xong, đôi mắt Lâm Tố đến chớp cũng không chớp một cái, thậm chí ngay cả lông mi dày đậm cũng không động chút nào.

Hai câu hỏi đều không được để ý đến, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: “Không thích nói chuyện?”

Không phải không thích, là không muốn.

Bây giờ Lâm Tố ngồi ở trong phòng khám, đối diện là bác sĩ tâm lý mới của cô, từ cuộc gọi hôm qua của hai người, đến một loạt biểu hiện nhìn thấy hôm nay của Đào Mục Chi, Lâm Tố giống như bị người ta cầm dao kề trên cổ, ấn chặt ở đây.

Cô không sợ chết, nhưng bây giờ cô cực kỳ khó chịu, cho nên cô dùng cách thức không nói lời nào để phản kháng, đây là mánh khóe cô thường dùng với bác sĩ tâm lý.

Đã không có cách nào khám bác sĩ, vậy cô có thể khiến bác sĩ tức giận bỏ đi.

Sau khi hỏi cô hai vấn đề cô đều không trả lời, bác sĩ tâm lý mới của cô hiển nhiên cũng phát hiện ra mánh khóe này. Anh hỏi cô có phải không thích nói chuyện không, cô vẫn không mở miệng. Trước kia cô làm thế này, một số bác sĩ tâm lý đã có thể cảm thấy không nhận được sự tôn trọng. Nhưng cảm xúc của vị bác sĩ Đào trước mắt này hiển nhiên ổn định hơn tất cả các vị bác sĩ tâm lý cô từng gặp trước kia rất nhiều, đối mặt với sự không phối hợp của cô, ánh mắt của anh thậm chí không có một tia buông lỏng nào. Mà như đã luyện thành thói quen, giống như đã quen gặp bệnh nhân giống như cô vậy.

“Tình hình cụ thể của cô bây giờ là trạng thái tinh thần bất ổn, mất ngủ, vị giác không nhạy, hút thuốc say rượu, đối với bất cứ chuyện gì đều không nhạy cảm, không thú vị.”

Lâm Tố không trả lời, Đào Mục Chi bèn nói thẳng.

Ngày hôm qua đã hỏi thăm người đại diện của cô, một chút biểu hiện của cô, Đào Mục Chi xem như là có chút hiểu biết với cô.

“Tình hình của cô kéo dài hai năm, gần nửa năm qua càng thêm nghiêm trọng. Trước tiên là cô mất kiểm soát cảm xúc, nữa là mất đi giấc ngủ, vị giác, bây giờ là xúc cảm…”

Nói đến đây, giọng điệu Đào Mục Chi khẽ dừng, nhìn về phía Lâm Tố nói: “Cái này cũng dẫn đến tình (dục) của cô, lãnh cảm.”

Biểu cảm vốn giống như hồ nước chết của Lâm Tố, khi nghe được mấy chữ “tình (dục), lãm cảm”, bên trong đôi mắt giống như có chuồn chuồn lướt qua, nhẹ nhàng gợn lên một tầng sóng.

Đào Mục Chi tiếp tục nói: “Bởi vì sự mất cảm giác với sự vật không ngừng tăng cao, cô sẽ làm một số hành động quá khích kích thích khiến bản thân cảm nhận được mình còn đang sống. Nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ cảm thấy kích động quá khích như thế này không còn thú vị, cũng sẽ mệt, càng phát triển đến sau cùng, cô cũng sẽ mất đi hứng thứ sống. bây giờ cô đã rất nghiêm trọng rồi, tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn sẽ tự mình hại mình, thậm chí là tự sát.”

Đào Mục Chi không văn vẻ nói quá khứ, hiện tại và tương lai của cô. Lâm Tố giống như một vật thể trong suốt, bị anh nhìn thấu, lúc nhắc đến tự mình hại mình và tự sát, Lâm Tố bình tĩnh lại lần nữa. Cô nhìn Đào Mục Chi, nói: “Vậy thì chết là được rồi.”

Lâm Tố vừa nói xong, Đào Mục Chi nhấc mắt, nói.

“Chịu nói chuyện?”

Lâm Tố: “...”


Vị bác sĩ tâm lý trước mặt thật kỳ quái, so sánh với hành động cô chẳng quan tâm chuyện tự mình hại mình cùng tự sát, anh lại càng chú ý đến việc cô nói chuyện hơn.

Sau khi anh nói xong câu này, Đào Mục Chi chỉ nói với cô một câu.

“Việc khám và điều trị hôm nay đến đây là kết thúc, cô có thể về rồi.”

Lâm Tố: “...”

Lâm Tố không thích khám bác sĩ tâm lý, Đào Mục Chi thông báo cho cô biết khám và điều trị hôm nay kết thúc rồi, cô ngồi ở trên ghế, nhìn Đào Mục Chi đối diện, thế nhưng không trực tiếp rời đi.

Lâm Tố đối diện không có động tác gì, Đào Mục Chi ngước mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Còn có chuyện gì sao? Bây giờ ngược lại là cô ngồi không đi có chút kỳ lạ rồi? Từ lúc cô đăng ký xong vào phòng khám, anh hỏi cô hai vấn đề, nói một lượt tình huống căn bản của cô, chờ sau khi cô nói được một câu, anh nói việc khám và điều trị của cô kết thúc rồi.

Mặc dù Lâm Tố không thích đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng càng không muốn bị qua loa có lễ.

Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này của cô không có sắc thái ca ngợi gì, càng giống như lạnh lùng chế giễu.

“Bác sĩ tâm lý của bệnh viện công lập mấy người chỉ tư vấn tâm lý như vậy thôi sao?” Lâm Tố hỏi.

Từ không nói một lời ban nãy, đến chủ động đặt câu hỏi như bây giờ, chẳng qua cũng chỉ trong thời gian hai phút. Đối mặt với chất vấn của Lâm Tố, ánh mắt của Đào Mục Chi bình đạm mà nhìn cô, nói.

“Mục đích khám và điều trị hôm nay của tôi chỉ có một, chính là khiến cô nói chuyện. Ban nãy cô đã nói rồi, khám và điều trị của tôi cũng kết thúc.”

Lâm Tố: “...”

Cái logic chó má gì thế.

Trong đôi mắt không có tình cảm của Lâm Tố hiện lên sự khó tin và haoif nghi, Đào Mục Chi nhìn cô, nói: “Từ lúc cô vào cửa đã bắt đầu lấy việc không nói chuyện để chống đối với tôi, bây giờ kết thúc chống đối rồi, tôi thắng.”

Lâm Tố nghe xong, lòng háo thắng không có chỗ dùng của cô cứ dễ dàng như vậy bị kích thích lên.

“Anh không cần đem việc qua loa với người bệnh nói đến đường hoàng như thế.” Lâm Tố ổn định lý trí, nhìn Đào Mục Chi nói: “Tôi không phải chưa từng khám bác sĩ tâm lý, phương thức khám và điều trị như anh ngược lại là lần đầu gặp. Nói nhỏ thì chính là ngài không có trình độ, nói lớn thì chính là ngài không có y đức, cứ khám và điều trị như vậy, tôi hoàn toàn có thể khiếu nại với bệnh viện.”

“Đi đi.” Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: “...”

Lâm Tố như là một quả địa lôi bị chôn sâu đã lâu, Đào Mục Chi năm lần bảy lượt dần kíp nổ trên người cô, cuối cùng, cô bùng nổ.

Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên. Sau khi đứng lên, Lâm Tố cũng không quay đầu lại mà đi về phía cửa, cô vừa đi đến cửa, Đào Mục Chi đầu cũng không ngẩng, nói.

“Lần khám và điều trị sau là 4 giờ chiều thứ 6, nhớ đăng ký.”

Lâm Tố: “...”


Lâm Tố quay đầu, cô nhìn về phía Đào Mục Chi sau bàn làm việc, hít sâu một hơi, nói: “Tôi sẽ không đến.”

Sau khi cô nói xong thì rời khỏi phòng khám của anh. Trước khi rời đi, giống như xả giận, người phụ nữ dùng sức đóng cửa phòng khám. “Rầm” một tiếng, cửa phòng khám bị đóng lại, rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Đào Mục Chi cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trên tay, qua 5 giây, cửa phòng khám lại bị đẩy ra lần nữa, Lâm Tố đứng ở cửa phòng khám, nhìn anh.

“Mục đích khám và điều trị của anh lần sau là gì?”

Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Ánh mắt của người đàn ông trấn định mà bình tĩnh, cứ nhìn cô như vậy, giống như là nhìn một đồ trang trí, một vật thể. Lâm Tố cảm thấy mình hoàn toàn đang tự rước lấy nhục.

Sao anh có thể nói cho cô biết mục đích khám và điều trị lần sau của anh là gì được? Nếu như nói cho cô biết, chẳng phải anh không thắng được sao?

Thật sự chưa từng nhìn thấy bác sĩ nào có lòng háo thắng mạnh như vậy.

Ánh mắt của Lâm Tố từ chờ đợi biến thành hưng cảm (1), cô quay người rời đi, lúc muốn kéo cửa, Đào Mục Chi gọi cô một tiếng.

(1) Là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng.

“Cô Lâm.”

Giọng của người đàn ông dễ nghe đến mức giống như ngọc thạch trong hồ nước sâu, mang theo sự ẩm ướt dịu dàng lạnh giá, sự hưng cảm của Lâm Tố lại được an ủi một chút như vậy.

Cô cau mày, mất kiên nhẫn mà nhìn về phía anh.

Lúc cô nhìn qua đây, hôm nay cũng là lần đầu tiên Đào Mục Chi và cô nhìn nhau nghiêm túc như vậy. Cách phòng khám nho nhỏ, người đàn ông ngồi ở chỗ đó, giống như là một gốc cây linh sam phủ tuyết dày.

Anh nhìn cô, nói với cô: “Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta.”

Lâm Tố: “...”

Đây là từ ngữ hổ soi gì thế?

Sau khi anh nói xong câu lập lờ nước đôi, thu lại ánh mắt cúi đầu nói một câu.

“Tôi sẽ không để cô chết.”

Hai con ngươi của Lâm Tố, khẽ run lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại vấn đề tâm lý của nữ chính rất nghiêm trọng, có thể có vài cách làm cùng suy nghĩ ở cách nhìn của chúng ta rất vô lý, làm quá, mọi người bao dung một chút, khỏi bệnh rồi sẽ không như thế này nha.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương