Hoa hồng mềm gai
-
Chương 18:
Chương 18: Đào Mục Chi bình tĩnh tự kiềm chế cũng chỉ đến thế.
Sau khi Lâm Tố nói xong câu này, giống như đã dùng hết tất cả sức lực, xụi lơ ở trong ngực anh. Ánh mắt của cô mông lung nhìn anh, hô hấp nhẹ nhàng.
Ôm Lâm Tố thế này, Đào Mục Chi khẽ di chuyển đầu lưỡi. Che thu lại ngọn lửa trong mắt, ôm cô rời khỏi phòng bao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Đào Mục Chi nói.
Mi mắt Lâm Tố hơi rũ xuống giống như khói trắng nhẹ bay, khẽ cong lên.
Đào Mục Chi đồng ý, cô muốn thắng.
Chỉ cần Đào Mục Chi dẫn cô đến khách sạn, hứng thú với việc phát sinh quan hệ với cô, vậy đại diện cho việc dù anh thích tinh thần hay là thân thể của cô, cô đều thắng.
Đào Mục Chi bình tĩnh tự kiềm chế cũng chỉ đến thế, đối diện với sắc đẹp như vậy của cô, anh cũng không áp chế nổi xúc động nguyên thủy nhất giữa nam và nữ. Mà chờ đến khoảnh khắc anh phóng thích xúc động, cô thắng.
Anh vẫn bị cô nắm chắc trong tay. Cho dù tinh thần không bị cô cầm tù, nhưng xác thịt không thể trốn thoát.
Tuy Lại Tân rất buồn nôn, nhưng có câu nói rất đúng, đàn ông thích sự ủng hộ về mặt tinh thần, mê đắm xác thịt đẹp đẽ. Đào Mục Chi không thích cô, nhưng anh mê đắm cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ như vậy, tất cả sự đối đầu giữa cô và Đào Mục Chi trong quá khứ đều trở thành gió thoảng mây bay. Bất kể trước kia anh thắng cô bao nhiêu lần, cô chỉ cần thắng lần này, anh sẽ thua.
Trò chơi là do anh tạo ra, chỉ cần cô có thể giết ngược lại, vậy anh chỉ có thất bại thảm hại.
Từ trước đến nay cô đều không phải là đám mây không bay ra khỏi bàn tay anh, cô là một con dao nhỏ, lúc anh muốn làm gì thìm làm cô, cô cũng có thể cắt đứt lòng bàn tay anh, giải phóng máu của anh.
Trong cổ họng Lâm Tố không thể kìm nén được tràn ra tiếng hừ nhẹ đắc ý.
Đào Mục Chi bế Lâm Tố đi về hướng cầu thang bên cạnh, trước khi xuống tầng, anh nghe được âm thanh hừ nhẹ của Lâm Tố bên tai mình.
Nó không giống như tiếng hừ nhẹ mềm mại bị động của cô tối nay, mà giống như chủ động, mang theo khát vọng thắng lợi, tiếng hừ đắc ý. Nó giống như một sợi lông vũ, vượt qua khoảng cách ngắn ngủi, khẽ gãi ở tai Đào Mục Chi, tiến vào trong lỗ tai anh.
Đào Mục Chi cúi đầu.
Anh nhìn về phía Lâm Tố trong ngực, mà trong nháy mắt anh cúi đầu, dường như Lâm Tố cũng nhận ra động tác của anh, ngước mắt nhìn về phía anh. Ánh mắt hai người nhìn nhau, đáy mắt Lâm Tố còn có sự đắc ý nhất định phải có được nhẹ nhàng mà cô chưa thu lại.
Ánh mắt Lâm Tố rất linh động, cô có thể bộc lộ rất nhiều loại cảm xúc phức tạp. Mà tâm tình của cô thay đổi cực kỳ nhanh, cô có thể từ hưng cảm chuyển thành lạnh lùng, từ thất thần chuyển thành vui vẻ, cô giống như một người máy có độ tinh vi cao, có thể tùy ý điều khiển bản thân.
Sau khi cô nhìn về phía anh, chút đắc ý kia giống như băng lạnh thảo vào trong nước nóng, hòa tan đến nỗi ngay cả hơi nước cũng không nhìn thấy. Mặt của cô nghiêng trên vai của anh, đáng thương, ẩm ướt, khát vọng nhìn anh, cổ họng còn quyến rũ và thúc giục anh.
“Đào Mục Chi, tôi nóng quá ~”
Lúc cô đang nói câu này, môi của cô giống như là cố ý, lại tiến đến bên tai anh. Trên người cô mang theo hương dâu tây nhàn nhạt và mùi Vodka nồng nặc dung hợp cùng nhau, mang theo chút kích thích dục vọng thuần túy.
Cô giống như bạch xà quấn quanh cổ tay đạo sĩ, rõ ràng hết sức thấp bé nhưng cô cũng không bị động. Cô có thể trả giá tất thảy vì anh, cũng có thể trong phút chốc cắn cổ tay anh, hút khô máu anh.
Rõ ràng cô không có năng lực hành vi, nhưng lại giống như khống chế tất thảy.
Đào Mục Chi liếc nhìn sự mê mang trong mắt cô, hai bên má đỏ ửng, cảm nhận được cánh tay nhỏ bé của cô, lực yếu ớt, thân thể nhẹ bẫng, trái tim trong ngực anh giơ lên hạ xuống, máu chảy nhanh chóng, bị cái đuôi nhọn của cô quét qua lý trí kiên cố tạo thành khe hở, đang từ từ, rõ nét, lạnh như băng hấp thụ.
Đào Mục Chi cũng không hiểu rõ lắm về phụ nữ.
Nhưng anh là bác sĩ tâm lý, anh từng gặp rất nhiều bệnh nhân, anh có thể từ cảm xúc thay đổi thất thường của bệnh nhân và sự tinh chuẩn trong lời nói nắm được mục đích hành vi của bệnh nhân.
Đào Mục Chi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cầu thang.
Tầng 2 quán bar Au là khu phòng bao, khép kín yên tĩnh, đen tối mê ly, hành lang hoặc là trong phòng bao, khắp nơi đều là nam nữ ôm nhau hôn môi. Bọn họ không chút để ý phóng thích khát vọng tỏa ra sức hấp dẫn của mình với đối phương. Thậm chí ngay ở đầu hành lang tồn tại hơi lạnh này, đều là ý yêu nóng rực trần trụi.
Dưới hoàn cảnh không khí thế này, trái tim Đào Mục Chi căng chặt, huyết dịch anh phóng ra bên ngoài cũng theo đó chảy ngược về, một giây sau, anh đi xuống cầu thang, âm nhạc cuồng loạn ở tầng 1 theo động tác xuống tầng của anh dần rõ ràng, mọi thứ của anh đều trở về như thường.
Đào Mục Chi ôm Lâm Tố vượt qua đám người múa may quay cuồng, rời khỏi quán bar AU.
-
Sau khi ra bên ngoài, sự náo nhiệt và sôi động trong quán bar đều bị ngăn trong cánh cửa, không gian đêm tối rộng lớn, gió thu thổi qua, không khí bên ngoài quán bar lạnh giá mà tươi mát.
Lâm Tố ôm lấy Đào Mục Chi, thân thể của cô đang dần chuyển lạnh vì bầu không khí bên ngoài, cánh tay cô hoạt động, dán về hướng thân thể Đào Mục Chi cũng càng gần hơn chút. Lúc ở quán bar, cô hấp thụ hơi lạnh từ trên người anh, sau khi ra ngoài, ngược lại cô bắt đầu hấp thụ sự ấm áp từ trên người anh.
Giống như chú cừu nhỏ bị lạnh.
Mà lúc cô cọ xát cùng anh thế này, Đào Mục Chi mở cửa xe, đặt cô trên ghế lái phụ.
Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, vừa đặt cô ở ghế lái phụ, cánh tay của anh đã buông ra, mà động tác theo trên người anh của Lâm Tố không hề động đậy, vẫn treo trên người anh như cũ.
Đào Mục Chi: “...”
Đào Mục Chi buông lỏng cánh tay bế cô, nhưng Lâm Tố lại giống như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, từ đầu đến cuối ôm lấy cổ anh. Mà người đàn ông sức lực lớn, cho dù bị cô ôm lấy như vậy cũng không có bất kỳ khó khăn nào.
Chỉ là cô chậm chạp không buông tay, trên dưới Đào Mục Chi chợt động đậy, giống như rung lắc, muốn rũ cô xuống.
Anh rung một cái, Lâm Tố vẫn ôm chặt lấy anh, không bị rũ xuống.
Đào Mục Chi: “...”
Có thể là cảm nhận được sự ương ngạnh như miếng kẹo da trâu của cô, Đào Mục Chi bể cô lên lần nữa, hai chân cô vịn bên hông của anh, hai tay anh ôm lấy bên hông cô, hai người cứ dính vào nhau như vậy.
Cô ôm lấy cổ anh, gương mặt đặt trên vai anh, trong mắt là sự điềm đạm đáng yêu.
“Tôi không muốn tách khỏi anh đâu.” Lâm Tố nói.
“Tôi chỉ muốn ôm anh ~” Lâm Tố tiếp tục nũng nịu.
Cô giống như đứa trẻ vậy, lẩm bẩm, khó chịu cọ xát trong ngực anh. Mỗi lần cọ xát, đều mà một lần trêu chọc, cô phát lực làm đến cuối cùng, đảm bảo lúc đến khách sạn, Đào Mục Chi có thể không kịp chờ đợi lột da róc xương nuốt cô vào bụng.
Đối mặt với sự nũng nịu và trêu chọc của cô, máu của Đào Mục Chi sau khi từ từ nguội đi trở thành nhiệt độ bình thường.
“Cô không lên xe tôi không có cách nào giúp cô được.” Đào Mục Chi nói.
Anh hỏi: “Hay là cô muốn trực tiếp làm trên xe?”
Lâm Tố: “...”
Mặc dù Lâm Tố muốn trêu chọc Đào Mục Chi không kìm lòng nổi với cô, nhưng cũng không muốn anh không kịp chờ đợi ở ngay trên xe. Không gian trên xe quá nhỏ quá khép kín, không đủ để cô chế nhạo Đào Mục Chi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố “Ai nha ai nha” buông lỏng cổ Đào Mục Chi. Cùng lúc đó, Đào Mục Chi đặt cô lại vào trong xe lần nữa, Lâm Tố cứ như vậy ngồi ở trên ghế lái phụ.
Đào Mục Chi thả Lâm Tố xuống, nhìn thoáng qua Lâm Tố mơ màng đến bất tỉnh nhân sự trên ghế phụ, đóng cửa xe lại.
Cửa xe đóng lại, Đào Mục Chi lên xe khởi động máy.
“Dây an toàn ~” Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi quay đầu, nửa gương mặt Lâm Tố chìm vào trong bóng tối trong xe, cô mở mắt mong chờ nhìn Đào Mục Chi, nói: “Tôi không có sức lực tự cài dây an toàn cho mình.”
Cô nói xong những lời này, Đào Mục Chi chìm trong bóng tối trong xe, cổ lộ ra ngoài dưới ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa kính xe chiếu vào. Trong ánh đèn này, cô nói xong câu đó, Lâm Tố nhìn thấy yết hầu giữa cổ Đào Mục Chi, nhẹ nhàng chuyển động một cái.
Nếu nói nơi gợi cảm nhất của đàn ông, không gì vượt qua được cái thứ nho nhỏ nhô lên giữa cổ. Mà kiểu đàn ông cấm dục lạnh lùng như Đào Mục Chi, lúc yết hầu của anh lên xuống cũng mang đến sự hấp dẫn trí mạng.
Nhìn yết hầu của anh, Lâm Tố lại thật sự nóng lên trong một nháy mắt.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cô mơ màng, là lúc cô khiến Đào Mục Chi mơ màng.
Lâm Tố nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Lúc cô hoàn hồn, thân thể người đàn ông đã rướn qua, khoảng cách giữa ngực anh và cô rất gần, cánh tay giơ lên, kéo dây an toàn qua.
Buồng xe khép kín, không khí nóng rực, lôi kéo dây an toàn phát ra tiếng vang nhỏ xíu, Lâm Tố nhìn qua Đào Mục Chi trước mặt, hai tay cô nhấc lên, đỡ lấy gương mặt người đàn ông sát lại gần cô. Khoảnh khắc đỡ lấy, môi cô in dấu lên gương mặt anh.
Làm xong động tác này, hai người trong xe đều ngừng lại.
Lâm Tố biết ý nghĩa của việc bản thân làm như vậy. Cô muốn khiến lúc Đào Mục Chi lái xe, cũng đừng quên sự tồn tại của cô, cô muốn vào lúc này lại kích thích anh một chút.
Thế nhưng vốn là cô muốn ôm lấy mặt anh, ghé vào lỗ tai anh hà hơi. Sao cô lại ôm lấy mặt anh, hôn lên rồi.
Nhịp tim của Lâm Tố sau khi cô làm xong động tác đến bản thân cô cũng khó tin này, không chịu khống chế “Thình thịch” đập loạn. Mà cũng may là tim cô đập thình thịch, khiến mặt cô nóng rực, thế cho nên Đào Mục Chi nhìn về phía cô ở khoảng cách gần sẽ không lộ ra sơ hở.
Sau khi Lâm Tố hôn anh xong, Đào Mục Chi nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Tố. Dưới bóng xe và khuất sáng, cho dù anh dựa vào cô gần như vậy, Lâm Tố cũng không thấy rõ thần sắc trong mắt anh.
Cô không biết anh lấy tâm tình gì nhìn cô.
Nhưng chắc chắn không phải là lạnh lùng là được rồi.
Người đẹp giống như cô, nhoáng cái hôn anh một cái như vậy thì người đàn ông nào có thể chịu đựng được? Không đàn ông nào có thể chịu đựng được. Mà vào thời điểm này, cần cô tiến thêm một bước phát lực.
“Nhanh lên.” Lâm Tố nhìn qua Đào Mục Chi, nhẹ giọng thúc giục.
“Tôi có chút không chịu được rồi.”
Bên gò má dường như còn lưu lại độ ấm của môi cô, Đào Mục Chi cụp mắt nhìn Lâm Tố đang hết sức mê hoặc. Nhìn một lát, Đào Mục Chi quay đầu lại, lái xe đi vào đường lớn.
-
Gần quán bar khắp nơi đều là khách sạn, 3 phút sau, Đào Mục Chi dừng xe trước cổng một khách sao cao cấp. Xe dừng lại, Đào Mục Chi mở cửa ghế lái phụ, ôm Lâm Tố lên đi vào trong khách sạn.
Nhân viên quầy lê tân khách sạn nhìn thấy Lâm Tố thần trí mơ hồ, sau khi xác nhận hai người là bạn trai bạn gái mới cho bọn họ đăng kí, thuê phòng. Làm xong những chuyện này, Đào Mục Chi bế Lâm Tố đến phòng khách sạn của bọn họ.
Vào lúc thẻ phòng quẹt vào khóa cửa phát ra tiếng “Lạch cạch”, nhịp tim của Lâm Tố không chịu không chế bắt đầu nhảy lên. Đây không phải là tim đập phấn khích đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo, đây là sự vui sướng được sinh ra đối với chuyện cô sắp thắng Đào Mục Chi rồi.
Đào Mục Chi ôm cô vào trong, sau khi thả cô xuống, cô đã vội vã không nhịn được ôm lấy Đào Mục Chi, phát huy cực điểm năng lực phóng túng của mình với anh.
“Đào Mục Chi, anh có thể nhanh một chút không…”
Lâm Tố giống như rắn nước uốn éo loạn xạ trên người Đào Mục Chi.
Cô ôm Đào Mục Chi, dáng người Đào Mục Chi tốt vô cùng. Cô từng xem Đào Mục Chi chơi bóng, đừng nhìn bình thường anh nhã nhặn, trên thực tế sức chơi bóng cùng tốc độ đều cực kì dũng mãnh.
Cũng không biết ý chí của anh có mạnh mẽ không.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố bắt đầu động thủ, hai tay cô thả vào trước cổ áo của Đào Mục Chi, muốn trực tiếp cởi quần áo của anh ra. Mà lúc cô dùng sức cởi xuống, tay của cô bị Đào Mục Chi cầm lấy.
Lâm Tố: “...”
Hai người đã đến khách sạn, phòng đã đóng cửa, Đào Mục Chi cũng có thể giúp cô rồi. Bị nắm chặt tay như này, trong mắt Lâm Tố dần hiện lên một tia mất kiên nhẫn, nhưng vẫn muốn giả bộ làm dáng vẻ khó mà nhịn được.
“Anh không giúp tôi sao?” Lâm Tố hỏi.
Lâm Tố ở ngay trong ngực anh, hai tay ôm giữa cổ anh. Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước, mang theo khát vọng đáng thương, giống như đợi chờ vị Chúa cứu thế là anh vậy.
“Tắm rửa.” Chúa cứu thế nói.
Lâm Tố: “...”
Nói không phải chứ bác sĩ là chúa phiền phức, còn có bệnh thích sạch sẽ, trước khi cứu người còn muốn tắm rửa cái đã. Bác sĩ khoa ngoại có bệnh thích sạch sẽ coi như xong, anh là một bác sĩ tâm lý mắc bệnh thích sạch sẽ làm cái gì? Thế nào? Bệnh tâm thần còn truyền nhiễm hả!
Lâm Tố vô cùng sa mạc lời.
Lúc đầu cô cũng không phải thật sự làm với anh, cô chỉ là muốn để anh chủ động với cô một chút, chủ động một chút, cô sẽ lập tức trở mặt. Nhưng mặt Lâm Tố cũng nghĩ xong lật mặt thế nào, Đào Mục Chi lại cứ luôn chậm chạp lề mề không cho cô cơ hội trở mặt.
Được thôi, diễn trò phải diễn cho hết, dục tốc thì bất đạt.
Lâm Tố: “Vậy tôi tắm trước…”
“Tôi trước.” Đào Mục Chi nói.
“Được.”
Ai trước mà chả thế, dù sao cuối cùng cũng chả làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook