Hoa hồng mềm gai
-
Chương 12:
Chương 12: Tôi chỉ mời anh thôi.
Mặc dù Lâm Tố đang nhảy nhưng sự chú ý cũng không rời khỏi Đào Mục Chi. Bên cạnh anh vốn vắng tanh vắng ngắt, cô vừa mới nhảy một lát đã có người phụ nữ đến bắt chuyện. Lâm Tố dừng nhảy, lao đến.
“Làm gì?” Lâm Tố đứng ở trước mặt Đào Mục Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhảy một ca khúc, tóc càng xõa tung hơn so với ban nãy, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ dưới mái tóc dài, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm cô ấy, cảnh giác nguy hiểm.
Người phụ nữ vốn cũng thấy sắc nổi lòng tham, nhưng Đào Mục Chi không có hứng thú với cô ấy. Thấy Lâm Tố xông đến, cô ấy hơi nhún vai, nói: “Không làm gì, muốn mời anh ấy uống ly rượu, nhưng anh ấy sợ cô tức giận từ chối rồi.”
Người phụ nữ vừa mới nói xong, vẻ kiêu căng của Lâm Tố lập tức giảm xuống.
Hai con ngươi cô linh động, không tin nhưng ngạc nhiên lại mừng rỡ, hỏi: “Thật?”
Người phụ nữ cười: “Đương nhiên.”
Người phụ nữ nói như vậy, địch ý của Lâm Tố với cô ấy cũng không giảm bớt, chỉ lúc quay đầu nhìn Đào Mục Chi, mới cười một cái.
Người phụ nữ nhìn bầu không khí cùng ánh mắt giữa bọn họ, hai người giống như không có quan hệ gì, lại giống như có quan hệ gì đó. Cô ấy tự thấy không thú vị, quay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ vừa rời đi, Lâm Tố nhảy lên ghế chân cao.
Lúc này, ban nhạc trên sân khấu đã đổi bài hát khác, cũng là một bài hát tiếng Quảng cũ, “Tự mình đa tình” của Chu Tuệ Mẫn. Ban nhạc này là giọng ca nữ hát chính, giọng rất ngọt, âm sắc rất thích hợp với những bài hát cũ thế này.
“Không đi?” Đào Mục Chi hỏi.
“Không được, tôi chỉ thích bài ban nãy thôi.” Lâm Tố uống một ngụm đồ uống nói. Hơi nóng trên người cô chưa tản đi sạch sẽ, cô vén mái tóc dài xõa hai bên vai ra đằng sau. Sợi tóc lay động, tản ra một mùi hương dâu tây mê người trong lành thơm ngọt.
Bài hát “Tình đầu” kia, trong ca từ tràn ngập sự ngây thơ của lần nảy mầm đầu tiên. Kiểu người hay nói thẳng ra như Lâm Tố, cùng bài hát này dường như có chút trái ngược.
“Vì sao thích bài hát đó?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố bưng đồ uống nhìn về hướng sân khấu âm nhạc, trong ánh đèn mông lung lượn quanh, ánh mắt có chút hờ hững. Biểu hiện này rất nhỏ, giống như ánh sáng yếu ớt giữa ban ngày, chỉ lóe lên một chút, rồi biến mất. Lâm Tố quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, nhún vai.
“Không có gì, dễ nghe thì thích thôi.”
Lâm Tố nói xong những lời này, uống hết đồ uống trong ly. Đồ uống lành lạnh, không thêm rượu, bỏ vào không ít chanh, một chút chua đến dạ dày.
Cảm xúc Lâm Tố đến nhanh mà đi cũng nhanh, không biết là bởi vì người phụ nữ vừa mới bắt chuyện với Đào Mục Chi hay là bởi vì bài hát kia, cô cảm thấy không thú vị nữa.
Cầm lấy tiền đập trên quầy bar thanh toán, nói với Đào Mục Chi: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô nhảy xuống khỏi ghế cao.
-
Quán bar là cô muốn đến, cuối cùng cũng là cô muốn đi. Lúc cô đi thậm chí quên mất mấy lời hùng hồn mình đã nói lúc đi đến quán bar, muốn để Đào Mục Chi tìm được niềm vui trong quán bar. Cô không biết bản thân Đào Mục Chi ngồi ở chỗ đó có tìm được niềm vui không, dù sao cô cũng tìm được rồi.
Sau khi hai người rời khỏi quán bar, thì trở về đại học X.
Đào Mục Chi đến đại học X chơi bóng, xe cũng đỗ ở bãi đỗ xe đại học X. Đến bãi đỗ xe, Đào Mục Chi ấn khóa xe, đèn xe lóe sáng, anh ở trước xe, phát hiện Lâm Tố sau lưng không hề động đậy.
Ánh mắt Đào Mục Chi nhìn qua, Lâm Tố cười với anh: “Tôi không lái xe đến.”
“Tôi không biết trong trường học có được đỗ xe hay không, nên gọi taxi đến.” Lâm Tố không thèm để ý, cô nói xong, nhìn thoáng qua cổng đại học X. Vào thời điểm này là lúc cổng trường náo nhiệt, học sinh người đến người đi, còn có đủ quán hàng rong. Một loạt xe taxi đỗ ở cổng trường học, chờ đợi câu khách.
“Chỗ này thật nhiều taxi, tôi gọi xe trở về là được rồi.” Lâm Tố nói.
Nói xong, Lâm Tố một tay chống eo, vẫy tay tạm biệt Đào Mục Chi: “Tạm biệt nha bác sĩ Đào.”
Cô đứng dưới đèn đường trường học, ánh đèn đường xuyên qua tàng cây, rơi trên người cô là bóng cây lờ mờ loang lổ. Cô mặc váy ngắn, làn váy xòe đến bắp đùi, dưới váy, một đôi chân thẳng tắp trắng nõn. Ban đêm chợt có gió nhẹ thổi qua, vén chiếc váy vốn không dài của cô, khiến cảnh sắc bên trên cũng lộ ra một ít.
Ánh mắt của Đào Mục Chi rơi trên đôi chân cô, lại bình tĩnh thu lại. Anh mở cửa xe, nói với Lâm Tố đang chờ anh rời đi.
“Lên xe. Tôi đưa cô về nhà.”
Nghe thấy lời nói của Đào Mục Chi, ánh mắt của Lâm Tố ngạc nhiên vui mừng nhảy lên một cái.
-
Lâm Tố mở cửa lên xe.
Xe của Đào Mục Chi là một chiếc SUV rất phổ thông, đồ vật trong xe đơn giản sạch sẽ, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, rất giống anh. Giá thị trường của xe cũng đến mười mấy vạn, cực kỳ giản dị. Nhưng mà xe có giản dị nữa, có Đào Mục Chi ở đây, hình như đều sẽ trở nên không còn bình thường nữa.
“Đây là lần đầu tiên có đàn ông đưa tôi về nhà.” Lâm Tố thắt dây an toàn, nói với Đào Mục Chi, nói xong, cô hỏi Đào Mục Chi: “Anh thì sao, trước đây đã từng đưa ai về nhà chưa?”
Đào Mục Chi khởi động xe, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, đáp: “Từng đưa rồi.”
Anh nói xong, bên cạnh yên tĩnh một chút, một lúc sau, Lâm Tố hỏi: “Nam hay nữ vậy?”
“Đều có.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
Sau khi Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố lại rơi vào im lặng, anh lái xe ra cổng trường học, giống như giải thích mà nói một câu: “Có đôi khi đồng nghiệp không lái xe, tiện đường đưa họ về.”
Nhưng mà câu giải thích này đối với Lâm Tố mà nói dường như không có tác dụng gì, cô nghe Đào Mục Chi nói xong, lẩm bẩm một câu.
“Tôi sẽ không đưa.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi nhìn cô một cái.
Lâm Tố ngồi ở vị trí phó lái, cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đèn đường hắt một tầng bóng tối vào trong xe, màu da cô rất trắng, đường nét góc nghiêng sắc sảo mà xinh đẹp.
Lâm Tố đột nhiên im lặng, trong xe cũng yên tĩnh trở lại. Ngoại trừ tiếng động cơ, dường như chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người.
Đèn xanh phía trước sáng lên, Đào Mục Chi quay đầu qua, nói: “Tôi không mấy đưa bệnh nhân về nhà.”
Anh nói xong câu đó, ánh mắt Lâm Tố từ ngoài cửa sổ xe chuyển đến trên người anh.
Câu nói này của Đào Mục Chi, giống như là thuận miệng nói, nhưng lại giống như một sợi dây, nhẹ nhàng mà linh hoạt mở khóa cửu liên hoàn (1) của cô. Lâm Tố nghiêng đầu nhìn về phía cô, trong mắt đã có chút ý cười.
(1) Là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống.
“Không mấy đưa là từng đưa mấy người?”
Lâm Tố truy vấn ngọn nguồn, Đào Mục Chi cũng giao rõ ngọn nguồn.
“Chỉ một mình cô.”
“Hừ ~” Trong cổ Lâm Tố tràn ra một ý cười nhẹ, nhẹ nhàng mềm mại, giống như hồ ly nhỏ vui vẻ vẫy đuôi.
-
Nhà Lâm Tố ở trong một tiểu khu cao cấp ở thành Tây, sau 40 phút, xe của Đào Mục Chi dừng ở trước cửa tiểu khu nhà cô. Xe dừng hẳn, Đào Mục Chi nói với Lâm Tố.
“Đến rồi.”
Lâm Tố ngước mắt vượt qua cửa sổ xe, nhìn thoáng qua tiểu khu nhà mình. Nhưng phàm là tiểu khu cao cấp, đều rất chú trọng haonf cảnh sống. Tiểu khu này của Lâm Tố, từ lúc bắt đầu giao dịch mua bán, đã lấy việc xanh hóa làm chủ đạo. Toàn bộ tiểu khu đều trồng đủ loại thực vật, mấy tòa nhà cao tầng bắt ngang qua đó, giống như một vườn hoa thiên nhiên.
Cây cối trong tiểu khu um tùm, dân cư càng lộ vẻ đặc biệt thưa thớt. Nhất là vào thời điểm hiện tại, đường đi trong tiểu khu ngay cả bóng người cũng không thấy. Rõ ràng là mở đèn đường, rõ ràng là có ánh đèn của các nhà trên tầng lầu, nhưng vẫn không thể che giấu sự hiu quạnh.
Lâm Tố mới từ trong nơi náo nhiệt trở về, cô không muốn lại trở về sự quạnh quẽ này.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố không xuống xe, cô liếc mắt nhìn anh.
“Anh có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không?” Lâm Tố nói.
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi chờ cô xuống xe quay đầu nhìn về phía cô.
Dáng dấp của Đào Mục Chi rất đẹp, đường nét ngũ quan của anh tinh xảo sắc sảo, đường cong cằm dưới rõ nét. Khi nhìn qua, bóng tối hắt lên mặt anh, càng cho anh một cảm giác như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo dưới bóng đêm. Xe đỗ cạnh hàng cây bên đường, dưới bóng cây loang lổ đôi mắt của Đào Mục Chi thâm trầm, giống như bị hồ nước trong vắt dưới ánh trăng bị bóng cây che khuất.
Đối với lời mời của Lâm Tố, Đào Mục Chi không trả lời, anh nhìn Lâm Tố, nói: “Người phụ nữ bình thường vào thời gian này sẽ không mời đàn ông lên nhà ngồi một lát.”
Anh nói xong, Lâm Tố sững người, sau đó lơ đễnh nói: “Nếu như tôi bình thường, cũng sẽ không đi khám bác sĩ tâm lý nha.”
Đôi môi Đào Mục Chi khẽ mím lại.
Sau khi Lâm Tố nói xong, con mắt vẫn nhìn anh, chờ câu trả lời của anh. Đào Mục Chi và cô đối mặt, hỏi: “Cô thường mời người khác đến nhà mình vào thời gian này sao?”
Đào Mục Chi vừa mở miệng, trong mắt Lâm Tố giống như là hơi nóng bốc lên phá tan song cửa sổ băng lạnh, cô nhìn qua Đào Mục Chi, hỏi ngược lại.
“Anh ăn dấm đấy à?”
Ánh mắt Đào Mục Chi khẽ nhấc.
Không khí giữa hai người bọn họ hôm nay xác thực không bình thường, từ lúc cô tức giận anh uống nước của người phụ khác, đến khi anh đuổi theo cô dỗ dành cô, hình như quan hệ của hai người đã phát triển về một hướng như thuận lý thành chương nào đó.
Bầu không khí trong xe vào lúc này bao phủ đến nồng đậm, Lâm Tố không đợi Đào Mục Chi trả lời, cô nói với anh.
“Không có. Tôi chỉ mời anh thôi.”
Nói xong, Lâm Tố nhìn qua anh, đuôi mắt của cô hiện lên một tầng ý cười, hỏi.
“Cho nên, đến không?”
Sau khi Lâm Tố hỏi xong, trong xe có giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, mấy giây sau, “cạch” một tiếng, Đào Mục Chi cởi dây an toàn của anh.
“Vậy làm phiền rồi.” Đào Mục Chi nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Tố: Thiên tài logic.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook