Hoa Hồng Hôn Tôi
-
Chương 37
“Tử Lộc.”
Tần Lễ Sơ gọi.
Bóng dáng Tử Lộc khẽ động, nhưng cô không quay đầu lại, tay vẫn cầm ô, hơi ngửa đầu nhìn nước mưa từ trên trời rơi xuống. Mưa to gió lớn khiến mái tóc dài ngang lưng của cô bị ướt một nửa.
Tần Lễ Sơ bước tới, muốn kéo cô lại.
Nhưng còn chưa chạm được tới người cô, Tử Lộc đã xoay người lại, cười với anh: “Thế nào? Anh sợ tôi nhảy từ sân thượng này xuống sao? Anh đừng ngốc nữa, tôi không có loại suy nghĩ phí hoài bản thân này, sinh mệnh rất đáng quý, sống mới là quan trọng nhất.”
Tần Lễ Sơ chỉ mới đưa tay ra trong phút chốc tay áo tây trang đã bị mưa thấm ướt hơn nửa.
Anh không lên tiếng nữa, lặng lẽ nghiêng tán dù lớn đủ để che cho ba người sang chỗ Tử Lộc.
Tử Lộc không phát hiện.
Cô bỗng nhẹ giọng nói: “Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã bắt đầu khắc khẩu, bọn họ luôn cãi nhau, chưa bao giờ ngừng. Vì chuyện tôi mang họ gì mà hai người cãi nhau từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện cho đến khi thành niên. Họ của tôi sửa hết lần này tới lần khác. Bọn họ để ý tôi họ gì, để ý thắng thua của chính mình, nhưng lại chưa từng để ý tới cảm nhận của tôi. Tôi bị bắt chuyển từ Thâm Quyến tới Bắc Kinh đi học, bọn họ vẫn không ngừng chiến.”
“Lúc ấy tôi nghĩ cha mẹ của mình thật là thất bại, sau này tôi nhất định không thể giống như bọn họ. Tôi nhất định sẽ tìm một người tôi yêu, hơn nữa người đó cũng yêu tôi, cùng nhau trải qua cuộc sống hòa bình không khắc khẩu. Nếu có con thì nhất định phải cho nó tình thương tốt nhất và sự quan tâm. Tôi và cha mẹ mình không giống nhau, tôi vẫn luôn tin rằng tính cách của tôi không cực đoan giống như bọn họ. Tôi sẽ gặp được một người thật sự đối xử tốt với mình…”
“Bọn họ thường xuyên nói với tôi, đừng nhìn bọn họ cãi nhau vậy thôi, thật ra tình cảm rất tốt, hôn nhân đều là trải qua trong ầm ĩ, bảo tôi không cần có gánh nặng tâm lý. Nhưng tôi biết không phải như vậy, tôi bức thiết muốn chứng minh cho cha mẹ mình thấy, cho dù là một đứa trẻ chưa thành niên cũng hiểu hôn nhân chân chính hơn bọn họ, cũng sẽ gặp được tình yêu đích thực.”
“Sau đó tôi gặp được anh…kỳ thật cũng không phải anh, đó là một ‘anh’ khiến tôi luôn khao khát, anh trai số 14 trong ảo tưởng của tôi. Anh ấy trầm mặc ít lời, lãnh đạm, nhưng có một trái tim dịu dàng, có thể nhìn thấy được nội tâm yếu đuối mẫn cảm của tôi, sẽ khen tôi không cần bất kỳ ánh sáng nào bởi vì chính tôi đã là mặt trời, sẽ nhớ kĩ tôi học hình học không tốt lắm, theo đó mà ra đề cho tôi, giúp một bạn học không rõ là nam hay nữ, không có quan hệ gì với mình, vừa giúp đã giúp liền ba năm, không quản gió mưa gửi thư cho tôi.”
“Lúc ấy tôi cho rằng anh là Lâm Dịch Thâm, nhưng hiện giờ tôi đã biết. Từ đầu đến cuối anh trai số 14 không phải Lâm Dịch Thâm, mà là anh.”
“Nhưng là anh cũng được, là Lâm Dịch Thâm cũng tốt, thật ra đều không quan trọng. Hôn nhân của chúng ta thất bại, Đào Tử không tiếc nói dối giấu giếm sự thật cũng vì sợ tôi tổn thương, tôi đã biết…”
Cô ngẩng đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ảo tưởng của tôi, khao khát của tôi, đều tan biến rồi. Bảy năm qua, tôi không nhớ rõ chuyện đã xảy ra trước kia, cha mẹ tôi ly hôn, ai nấy đều có gia đình mới nhưng vẫn không quên cãi nhau, mà tôi cũng không có được tình yêu mong muốn, càng không thể chứng minh với cha mẹ rằng chính mình sẽ không có một đoạn hôn nhân giống như bọn họ…”
“ Bảy năm, tôi tốt nghiệp đại học, kết hôn rồi lại ly hôn. Tôi không còn là thiếu nữ 18 tuổi, tôi của năm 25 tuổi lại chẳng có gì hết. Sau khi mất trí nhớ còn si mê đi theo đuổi đối tượng chính mình luôn khao khát trong ảo tưởng.”
“Khoảnh khắc ảo ảnh biến mất kia, tôi phát hiện hình như bản thân chưa từng trưởng thành. Tôi của năm 25 tuổi, tâm hồn vẫn yếu đuối như vậy, đến cả bạn thân nhất cũng phải cẩn thận từng li từng tí che chở nội tâm yếu ớt của tôi, không dám nói cho tôi biết sự thật.”
Cô hơi nghiêng đầu hỏi Tần Lễ Sơ: “Anh có cảm thấy tôi cực kỳ thất bại không?”
Tần Lễ Sơ muốn an ủi cô.
Nhưng chính anh lại phát hiện, kỳ thật anh mới là người không có tư cách an ủi cô nhất.
Đau khổ hôm nay của cô, tự chán ghét chính mình, đều là anh tạo nên.
Nếu như anh cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc, có thể quan tâm tới cảm nhận của cô, cô sẽ không có cơ hội đứng ngây ngẩn trên sân thượng như thế này.
Anh giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó.
Trước đó nhìn cô theo đuổi Lâm Dịch Thâm cuồng nhiệt, anh cũng chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, như rơi xuống hầm băng, nhưng hiện tại lại phát hiện trái tim đau tới run rẩy, như bị bệnh.
Anh không nói nên lời dù chỉ một câu.
Nước mưa lạnh lẽo thấu xương, mười đầu ngón tay như không có máu lưu thông.
Anh đỏ hốc mắt, túm chặt tay áo của Tử Lộc.
“Lộc Lộc, có thể cho anh cơ hội một lần nữa không?”
Tử Lộc yên lặng nhìn anh.
Sau một lúc lâu, cô dùng sức kéo tay anh xuống, nói: “Không phải tất cả sai lầm đều có được cơ hội tha thứ, tổn thương đã tạo thành trong quá khứ, không có cách nào níu kéo. Tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ. Thất bại trên người một người chính là thất bại, nên có kết luận, mà không phải là cố gắng thử hết lần này tới lần khác, cuối cùng biến thành một đôi oán ngẫu.”
Cô lắc đầu với anh: “Tôi không thể cho anh cơ hội.”
Cô cầm ô rời khỏi sân thượng.
Tần Lễ Sơ đứng một mình trong mưa, độ ấm như dần rời khỏi cơ thể. Rõ ràng đang là giữa hè nhưng giờ phút này anh lại lạnh tới run bần bật, dùng hết sức lực toàn thân mới giữ vững được tán dù đen lung lay trong mưa gió.
Tử Lộc tìm một chỗ để sạc điện thoại.
Cô còn nhớ rõ đã hẹn Đào Tử cùng nhau ăn tối, nói là tới chiều sẽ gửi địa chỉ cho cô ấy.
Điện thoại vào điện, vừa khởi động lại máy, vô số tin nhắn của Đào Tử dồn dập ập tới.
Cô gọi cho Đào Tử,
Đào Tử gần như bắt máy ngay lập tức.
“Lộc Lộc, cậu ở đâu? Lộc Lộc cậu đừng làm tớ sợ, tớ không chịu nổi đâu. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ phải làm sao bây giờ…”
Giọng Đào Tử nghe như đang khóc.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Hạ Đào hít mũi hỏi: “Cậu là Lộc Lộc?”
“Là tớ, ban ngày điện thoại hết pin.”
“Huhuhu …Lộc Lộc, cậu làm tớ sợ muốn chết. Tớ dập đầu với cậu, tớ sai rồi, tớ cho cậu đánh đấm thỏa thích. Cậu đừng tức giận. Không phải tớ cố ý lừa gạt cậu. Tớ không cố ý giấu diếm …tớ…tớ…”
Trong điện thoại, Đào Tử khóc tới không thở nổi, nói cũng không rõ.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam xa lạ, truyền tới rõ ràng vào tai Tử Lộc: “Tôi là chú nhỏ của Hạ Đào, hiện tại cô đang ở đâu?”
Tử Lộc nói ra địa chỉ của cửa hàng tiện lợi.
Người đàn ông nói: “Cô chờ năm phút, chúng tôi tới đón cô.”
Chưa tới năm phút sau, một chiếc Bentley dừng lại bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Một bóng dáng cao gầy bước xuống khỏi cửa xe, mở ra một chiếc ô màu đen cực lớn, lập tức bóng dáng Hạ Đào lao ra khỏi chiếc Bentley, chạy như điên vào cửa hàng tiện lợi.
Vừa vào cửa đã ôm chặt Tử Lộc.
“Lộc Lộc, cậu thật sự dọa chết tớ rồi!”
“Tớ còn tưởng rằng cậu mất tích!”
“Huhuhu… tớ sợ cậu sẽ không đối xử tốt với tớ nữa.”
“Cậu không coi tớ là bạn, chờ chúng ta già rồi, tớ sẽ cùng ai mua du thuyền xa hoa chở khách định kỳ, du lịch thế giới, rồi mở party với mấy em trai nhỏ tiểu thịt tươi từ sáng tới tối?”
Người đàn ông phía sau Hạ Đào ho nhẹ một tiếng, Hạ Đào không hề phát hiện.
Nhưng Tử Lộc lại nhận ra, khẽ đẩy Hạ Đào một cái.
Hốc mắt Hạ Đào đỏ hồng, có vẻ đã khóc rất lâu.
Tử Lộc thấy cách mà chú nhỏ của Hạ Đào nhìn cô ấy, trong lòng thở dài một tiếng. Bạn tốt coi cô là trẻ con, thật ra chính mình cũng là một đứa trẻ. Cô lục túi, lấy ra một gói khăn giấy.
Lúc cô muốn giúp Hạ Đào lau nước mắt, chú nhỏ của Hạ Đào nói: “Vào trong xe tôi đi, chỗ này nhiều người.”
Hai người mới phát hiện động tĩnh lớn vừa rồi đã hấp dẫn không ít ánh mắt của những người đang trú mưa trong cửa hàng tiện lợi. Cô gật đầu, kéo tay Hạ Đào vào trong xe.
Chú nhỏ của Hạ Đào còn rất chu đáo, nhường lại ghế sau cho hai người, còn để tài xế kéo thanh chắn lên, cho hai người một không gian riêng tư.
Tử Lộc rút một tờ khăn giấy ra.
Hạ Đào lấy từ trong xe ra một chiếc khăn lông sạch.
Hạ Đào lau lọn tóc ướt cho Tử Lộc, Tử Lộc lau nước mắt cho Hạ Đào.
Tử Lộc lau rồi lại lau, nước mắt trên mặt Hạ Đào lại rơi xuống.
Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Có phải cậu giận tớ rồi không? Tớ sai rồi, tớ không nên lừa gạt cậu, cậu đừng giận…”
Tử Lộc nói: “Tớ không giận, tớ muốn giận thì lúc này đã hẹn với người khác khi về già sẽ cùng nhau chạy du thuyền chở khách định kỳ đi du lịch vòng quanh thế giới, mở party vui đùa với các em trai tiểu thịt tươi rồi, còn ở đây lau nước mắt cho cậu sao?”
Hạ Đào nói: “Thật hả?”
Tử Lộc lau nước mắt xong, nói: “Thật.”
Hạ Đào nói: “Tớ đây vẫn nợ cậu một lời xin lỗi chính thức. Tuy rằng tớ không thích Tần chó già, nhưng lời anh ta nói có lý. Tớ quả thật không nên lừa cậu, không nên lấy lý do vì muốn tốt cho cậu mà thay cậu đưa ra lựa chọn. Bất kể tốt xấu cậu đều có quyền tự mình lựa chọn. Cậu không nên sống trong lời nói dối bịa đặt của tớ…”
Tử Lộc ngơ ngẩn nhìn Hạ Đào.
Hạ Đào nói: “Tối hôm qua lúc cậu vào nhà vệ sinh, anh ta đã nói với tớ…”
Hạ Đào chớp mắt, nói: “Hôm nay tớ không tìm thấy cậu, còn tìm anh ta. Tớ nghĩ anh ta sẽ biết cậu ở đâu…Tuy không phục nhưng không thể không thừa nhận anh ta thật sự biết cậu ở chỗ nào. Tớ tìm cả nửa ngày cũng không thấy, anh ta chỉ cần tìm nửa tiếng đã ra.”
Tử Lộc bất chợt nhớ tới một màn tâm sự với dưới cùng với Tần Lễ Sơ kia. Hốc mắt anh đỏ lên, như đứa trẻ không biết phải làm sao.
Tử Lộc cười trêu ghẹo Hạ Đào: “Ừ? Có phải cậu có một chuyện còn gạt tớ không?”
Hạ Đào mở to mắt: “Không có! Thật sự không có! Tớ thề với trời, tớ thật sự không có chuyện nào khác lừa cậu nữa!”
“Không, cậu có.”
“Thật sự không có.”
Hạ Đào dùng sức lắc đầu.
Tử Lộc nói: “Cậu nghĩ kỹ lại đi.”
Hạ Đào nghĩ cũng không cần nghĩ, chém đinh chặt sắt nói: “Thật sự không lừa cậu chuyện gì cả! Nếu tớ còn có chuyện lừa cậu, đời này tớ sẽ không được em trai sói nhỏ nào yêu thích!
Tử Lộc thấy cô ấy sốt ruột, cười nói: “Nhà cậu không phải nuôi một con Golden tên là Tần chó già sao? Chó đâu?”
Lúc này Hạ Đào mới nhớ tới chuyện này.
Thời điểm Tử Lộc vừa mới mất trí nhớ, cô ấy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mắng Tần chó già, sợ bị cô phát hiện, mới bịa chuyện chính mình nuôi một con Golden tên là Tần chó già.
Cô ấy xấu hổ ho một tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi, tớ thừa nhận. Đó cũng tính là một chuyện nhưng những cái khác thì thật sự không có.”
Tử Lộc vỗ vai cô ấy, nói: “Trêu cậu thôi, đừng coi trọng chuyện này. Buổi tối cậu muốn đi ăn gì ngon không?”
“Có!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần giảm giá 20%: Mưa, lạnh quá. Tim, cũng lạnh.
Tần Lễ Sơ gọi.
Bóng dáng Tử Lộc khẽ động, nhưng cô không quay đầu lại, tay vẫn cầm ô, hơi ngửa đầu nhìn nước mưa từ trên trời rơi xuống. Mưa to gió lớn khiến mái tóc dài ngang lưng của cô bị ướt một nửa.
Tần Lễ Sơ bước tới, muốn kéo cô lại.
Nhưng còn chưa chạm được tới người cô, Tử Lộc đã xoay người lại, cười với anh: “Thế nào? Anh sợ tôi nhảy từ sân thượng này xuống sao? Anh đừng ngốc nữa, tôi không có loại suy nghĩ phí hoài bản thân này, sinh mệnh rất đáng quý, sống mới là quan trọng nhất.”
Tần Lễ Sơ chỉ mới đưa tay ra trong phút chốc tay áo tây trang đã bị mưa thấm ướt hơn nửa.
Anh không lên tiếng nữa, lặng lẽ nghiêng tán dù lớn đủ để che cho ba người sang chỗ Tử Lộc.
Tử Lộc không phát hiện.
Cô bỗng nhẹ giọng nói: “Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã bắt đầu khắc khẩu, bọn họ luôn cãi nhau, chưa bao giờ ngừng. Vì chuyện tôi mang họ gì mà hai người cãi nhau từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện cho đến khi thành niên. Họ của tôi sửa hết lần này tới lần khác. Bọn họ để ý tôi họ gì, để ý thắng thua của chính mình, nhưng lại chưa từng để ý tới cảm nhận của tôi. Tôi bị bắt chuyển từ Thâm Quyến tới Bắc Kinh đi học, bọn họ vẫn không ngừng chiến.”
“Lúc ấy tôi nghĩ cha mẹ của mình thật là thất bại, sau này tôi nhất định không thể giống như bọn họ. Tôi nhất định sẽ tìm một người tôi yêu, hơn nữa người đó cũng yêu tôi, cùng nhau trải qua cuộc sống hòa bình không khắc khẩu. Nếu có con thì nhất định phải cho nó tình thương tốt nhất và sự quan tâm. Tôi và cha mẹ mình không giống nhau, tôi vẫn luôn tin rằng tính cách của tôi không cực đoan giống như bọn họ. Tôi sẽ gặp được một người thật sự đối xử tốt với mình…”
“Bọn họ thường xuyên nói với tôi, đừng nhìn bọn họ cãi nhau vậy thôi, thật ra tình cảm rất tốt, hôn nhân đều là trải qua trong ầm ĩ, bảo tôi không cần có gánh nặng tâm lý. Nhưng tôi biết không phải như vậy, tôi bức thiết muốn chứng minh cho cha mẹ mình thấy, cho dù là một đứa trẻ chưa thành niên cũng hiểu hôn nhân chân chính hơn bọn họ, cũng sẽ gặp được tình yêu đích thực.”
“Sau đó tôi gặp được anh…kỳ thật cũng không phải anh, đó là một ‘anh’ khiến tôi luôn khao khát, anh trai số 14 trong ảo tưởng của tôi. Anh ấy trầm mặc ít lời, lãnh đạm, nhưng có một trái tim dịu dàng, có thể nhìn thấy được nội tâm yếu đuối mẫn cảm của tôi, sẽ khen tôi không cần bất kỳ ánh sáng nào bởi vì chính tôi đã là mặt trời, sẽ nhớ kĩ tôi học hình học không tốt lắm, theo đó mà ra đề cho tôi, giúp một bạn học không rõ là nam hay nữ, không có quan hệ gì với mình, vừa giúp đã giúp liền ba năm, không quản gió mưa gửi thư cho tôi.”
“Lúc ấy tôi cho rằng anh là Lâm Dịch Thâm, nhưng hiện giờ tôi đã biết. Từ đầu đến cuối anh trai số 14 không phải Lâm Dịch Thâm, mà là anh.”
“Nhưng là anh cũng được, là Lâm Dịch Thâm cũng tốt, thật ra đều không quan trọng. Hôn nhân của chúng ta thất bại, Đào Tử không tiếc nói dối giấu giếm sự thật cũng vì sợ tôi tổn thương, tôi đã biết…”
Cô ngẩng đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ảo tưởng của tôi, khao khát của tôi, đều tan biến rồi. Bảy năm qua, tôi không nhớ rõ chuyện đã xảy ra trước kia, cha mẹ tôi ly hôn, ai nấy đều có gia đình mới nhưng vẫn không quên cãi nhau, mà tôi cũng không có được tình yêu mong muốn, càng không thể chứng minh với cha mẹ rằng chính mình sẽ không có một đoạn hôn nhân giống như bọn họ…”
“ Bảy năm, tôi tốt nghiệp đại học, kết hôn rồi lại ly hôn. Tôi không còn là thiếu nữ 18 tuổi, tôi của năm 25 tuổi lại chẳng có gì hết. Sau khi mất trí nhớ còn si mê đi theo đuổi đối tượng chính mình luôn khao khát trong ảo tưởng.”
“Khoảnh khắc ảo ảnh biến mất kia, tôi phát hiện hình như bản thân chưa từng trưởng thành. Tôi của năm 25 tuổi, tâm hồn vẫn yếu đuối như vậy, đến cả bạn thân nhất cũng phải cẩn thận từng li từng tí che chở nội tâm yếu ớt của tôi, không dám nói cho tôi biết sự thật.”
Cô hơi nghiêng đầu hỏi Tần Lễ Sơ: “Anh có cảm thấy tôi cực kỳ thất bại không?”
Tần Lễ Sơ muốn an ủi cô.
Nhưng chính anh lại phát hiện, kỳ thật anh mới là người không có tư cách an ủi cô nhất.
Đau khổ hôm nay của cô, tự chán ghét chính mình, đều là anh tạo nên.
Nếu như anh cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc, có thể quan tâm tới cảm nhận của cô, cô sẽ không có cơ hội đứng ngây ngẩn trên sân thượng như thế này.
Anh giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó.
Trước đó nhìn cô theo đuổi Lâm Dịch Thâm cuồng nhiệt, anh cũng chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, như rơi xuống hầm băng, nhưng hiện tại lại phát hiện trái tim đau tới run rẩy, như bị bệnh.
Anh không nói nên lời dù chỉ một câu.
Nước mưa lạnh lẽo thấu xương, mười đầu ngón tay như không có máu lưu thông.
Anh đỏ hốc mắt, túm chặt tay áo của Tử Lộc.
“Lộc Lộc, có thể cho anh cơ hội một lần nữa không?”
Tử Lộc yên lặng nhìn anh.
Sau một lúc lâu, cô dùng sức kéo tay anh xuống, nói: “Không phải tất cả sai lầm đều có được cơ hội tha thứ, tổn thương đã tạo thành trong quá khứ, không có cách nào níu kéo. Tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ. Thất bại trên người một người chính là thất bại, nên có kết luận, mà không phải là cố gắng thử hết lần này tới lần khác, cuối cùng biến thành một đôi oán ngẫu.”
Cô lắc đầu với anh: “Tôi không thể cho anh cơ hội.”
Cô cầm ô rời khỏi sân thượng.
Tần Lễ Sơ đứng một mình trong mưa, độ ấm như dần rời khỏi cơ thể. Rõ ràng đang là giữa hè nhưng giờ phút này anh lại lạnh tới run bần bật, dùng hết sức lực toàn thân mới giữ vững được tán dù đen lung lay trong mưa gió.
Tử Lộc tìm một chỗ để sạc điện thoại.
Cô còn nhớ rõ đã hẹn Đào Tử cùng nhau ăn tối, nói là tới chiều sẽ gửi địa chỉ cho cô ấy.
Điện thoại vào điện, vừa khởi động lại máy, vô số tin nhắn của Đào Tử dồn dập ập tới.
Cô gọi cho Đào Tử,
Đào Tử gần như bắt máy ngay lập tức.
“Lộc Lộc, cậu ở đâu? Lộc Lộc cậu đừng làm tớ sợ, tớ không chịu nổi đâu. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ phải làm sao bây giờ…”
Giọng Đào Tử nghe như đang khóc.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Hạ Đào hít mũi hỏi: “Cậu là Lộc Lộc?”
“Là tớ, ban ngày điện thoại hết pin.”
“Huhuhu …Lộc Lộc, cậu làm tớ sợ muốn chết. Tớ dập đầu với cậu, tớ sai rồi, tớ cho cậu đánh đấm thỏa thích. Cậu đừng tức giận. Không phải tớ cố ý lừa gạt cậu. Tớ không cố ý giấu diếm …tớ…tớ…”
Trong điện thoại, Đào Tử khóc tới không thở nổi, nói cũng không rõ.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam xa lạ, truyền tới rõ ràng vào tai Tử Lộc: “Tôi là chú nhỏ của Hạ Đào, hiện tại cô đang ở đâu?”
Tử Lộc nói ra địa chỉ của cửa hàng tiện lợi.
Người đàn ông nói: “Cô chờ năm phút, chúng tôi tới đón cô.”
Chưa tới năm phút sau, một chiếc Bentley dừng lại bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Một bóng dáng cao gầy bước xuống khỏi cửa xe, mở ra một chiếc ô màu đen cực lớn, lập tức bóng dáng Hạ Đào lao ra khỏi chiếc Bentley, chạy như điên vào cửa hàng tiện lợi.
Vừa vào cửa đã ôm chặt Tử Lộc.
“Lộc Lộc, cậu thật sự dọa chết tớ rồi!”
“Tớ còn tưởng rằng cậu mất tích!”
“Huhuhu… tớ sợ cậu sẽ không đối xử tốt với tớ nữa.”
“Cậu không coi tớ là bạn, chờ chúng ta già rồi, tớ sẽ cùng ai mua du thuyền xa hoa chở khách định kỳ, du lịch thế giới, rồi mở party với mấy em trai nhỏ tiểu thịt tươi từ sáng tới tối?”
Người đàn ông phía sau Hạ Đào ho nhẹ một tiếng, Hạ Đào không hề phát hiện.
Nhưng Tử Lộc lại nhận ra, khẽ đẩy Hạ Đào một cái.
Hốc mắt Hạ Đào đỏ hồng, có vẻ đã khóc rất lâu.
Tử Lộc thấy cách mà chú nhỏ của Hạ Đào nhìn cô ấy, trong lòng thở dài một tiếng. Bạn tốt coi cô là trẻ con, thật ra chính mình cũng là một đứa trẻ. Cô lục túi, lấy ra một gói khăn giấy.
Lúc cô muốn giúp Hạ Đào lau nước mắt, chú nhỏ của Hạ Đào nói: “Vào trong xe tôi đi, chỗ này nhiều người.”
Hai người mới phát hiện động tĩnh lớn vừa rồi đã hấp dẫn không ít ánh mắt của những người đang trú mưa trong cửa hàng tiện lợi. Cô gật đầu, kéo tay Hạ Đào vào trong xe.
Chú nhỏ của Hạ Đào còn rất chu đáo, nhường lại ghế sau cho hai người, còn để tài xế kéo thanh chắn lên, cho hai người một không gian riêng tư.
Tử Lộc rút một tờ khăn giấy ra.
Hạ Đào lấy từ trong xe ra một chiếc khăn lông sạch.
Hạ Đào lau lọn tóc ướt cho Tử Lộc, Tử Lộc lau nước mắt cho Hạ Đào.
Tử Lộc lau rồi lại lau, nước mắt trên mặt Hạ Đào lại rơi xuống.
Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Có phải cậu giận tớ rồi không? Tớ sai rồi, tớ không nên lừa gạt cậu, cậu đừng giận…”
Tử Lộc nói: “Tớ không giận, tớ muốn giận thì lúc này đã hẹn với người khác khi về già sẽ cùng nhau chạy du thuyền chở khách định kỳ đi du lịch vòng quanh thế giới, mở party vui đùa với các em trai tiểu thịt tươi rồi, còn ở đây lau nước mắt cho cậu sao?”
Hạ Đào nói: “Thật hả?”
Tử Lộc lau nước mắt xong, nói: “Thật.”
Hạ Đào nói: “Tớ đây vẫn nợ cậu một lời xin lỗi chính thức. Tuy rằng tớ không thích Tần chó già, nhưng lời anh ta nói có lý. Tớ quả thật không nên lừa cậu, không nên lấy lý do vì muốn tốt cho cậu mà thay cậu đưa ra lựa chọn. Bất kể tốt xấu cậu đều có quyền tự mình lựa chọn. Cậu không nên sống trong lời nói dối bịa đặt của tớ…”
Tử Lộc ngơ ngẩn nhìn Hạ Đào.
Hạ Đào nói: “Tối hôm qua lúc cậu vào nhà vệ sinh, anh ta đã nói với tớ…”
Hạ Đào chớp mắt, nói: “Hôm nay tớ không tìm thấy cậu, còn tìm anh ta. Tớ nghĩ anh ta sẽ biết cậu ở đâu…Tuy không phục nhưng không thể không thừa nhận anh ta thật sự biết cậu ở chỗ nào. Tớ tìm cả nửa ngày cũng không thấy, anh ta chỉ cần tìm nửa tiếng đã ra.”
Tử Lộc bất chợt nhớ tới một màn tâm sự với dưới cùng với Tần Lễ Sơ kia. Hốc mắt anh đỏ lên, như đứa trẻ không biết phải làm sao.
Tử Lộc cười trêu ghẹo Hạ Đào: “Ừ? Có phải cậu có một chuyện còn gạt tớ không?”
Hạ Đào mở to mắt: “Không có! Thật sự không có! Tớ thề với trời, tớ thật sự không có chuyện nào khác lừa cậu nữa!”
“Không, cậu có.”
“Thật sự không có.”
Hạ Đào dùng sức lắc đầu.
Tử Lộc nói: “Cậu nghĩ kỹ lại đi.”
Hạ Đào nghĩ cũng không cần nghĩ, chém đinh chặt sắt nói: “Thật sự không lừa cậu chuyện gì cả! Nếu tớ còn có chuyện lừa cậu, đời này tớ sẽ không được em trai sói nhỏ nào yêu thích!
Tử Lộc thấy cô ấy sốt ruột, cười nói: “Nhà cậu không phải nuôi một con Golden tên là Tần chó già sao? Chó đâu?”
Lúc này Hạ Đào mới nhớ tới chuyện này.
Thời điểm Tử Lộc vừa mới mất trí nhớ, cô ấy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mắng Tần chó già, sợ bị cô phát hiện, mới bịa chuyện chính mình nuôi một con Golden tên là Tần chó già.
Cô ấy xấu hổ ho một tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi, tớ thừa nhận. Đó cũng tính là một chuyện nhưng những cái khác thì thật sự không có.”
Tử Lộc vỗ vai cô ấy, nói: “Trêu cậu thôi, đừng coi trọng chuyện này. Buổi tối cậu muốn đi ăn gì ngon không?”
“Có!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần giảm giá 20%: Mưa, lạnh quá. Tim, cũng lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook